Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

43 207

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

32 310

Thám tử ghen tị Hebitani-san

(Đang ra)

Thám tử ghen tị Hebitani-san

Haruki Nonaka(野中春樹)

Tuổi thanh xuân không thể kết thúc bằng những lời hoa mỹ giả tạo. Đây là câu chuyện "trinh thám" học đường nơi những lời dối trá bị lột trần dưới ngọn lửa của sự ghen tị.

3 5

Em gái của tình đầu của tôi

(Đang ra)

Em gái của tình đầu của tôi

Inukai Anzu

Một mối tình tay ba rối rắm với chị gái và em gái, một người là học sinh gương mẫu, người kia là một cô bé vô tư.

7 161

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

6 105

Web Novel - Chap 1: Cái Chết Không Thể Thoát!

Mấy ông mấy bà có thể không tin, nhưng tôi đã tái sinh thành một nhân vật quần chúng trong một trò chơi.

Thế giới này là bối cảnh của tựa game hẹn hò có tên là (Love or Dead). Và tôi, một người bình thường chả có vai trò gì đặc biệt, đã tái sinh thành Satoshi Iriya, một nhân vật phụ trong game đó.

Mặc dù tôi đã nhận ra mình đã tái sinh từ lúc mới sinh ra rồi, nhưng phải đến khi mới bước vào cấp ba, tôi mới nhận ra rằng thế giới này chính là (LoD). Bởi vì từ khi sinh ra, thế giới này trông không có gì khác biệt với thực tại cả, có thi cử này, có bầu cử này, nhưng không hề có phép thuật hay điều gì phi lý cả.

Chính vì thế, tôi đã âm thầm tận dụng kiến thức kiếp trước để sống yên ổn, từ học hành, thể thao, đến cả chơi chứng khoán.

Vậy thì tại sao tôi lại nhận ra đây là thế giới của (LoD)?

Đó là bởi tôi chợt nhớ ra nhóm người mà tôi đang nhìn chính là các nhân vật thuộc trong (LoD).

 “Yuto-kun… Đối với anh, em, tất cả bọn em rốt cuộc là gì vậy? Cũng phải đến lúc anh phải nói rõ ra rồi đó.”

“Khoan! Từ từ đã. Bình tĩnh đi cậu, Satsuki-san…”

Không khí mùa đông nhẹ nhàng trôi qua, cái lạnh cũng bắt đầu dịu lại đi. Những chồi non trên cành cây hai bên đường vẫn còn cứng do cái lạnh, nhưng bên trong chúng, mùa xuân đã bắt đầu ấm dần.

Trong khung cảnh đó, một nam sinh trung học đang bị bốn cô gái vây quanh. Nếu chỉ nhìn sơ qua, mọi người có thể thấy đây là một tình huống harem ngon lành cành đào. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, đây lại là một chiến trường tình yêu thực sự.

Cậu con trai bị dồn vào chân tường tên là Sano Yuto, nhân vật chính của tựa game (LoD) Ngoại hình và tính cách của cậu ta đều bình thường, điểm nổi bật duy nhất của cậu ta là hiền lành. Cậu ta sẽ giúp đỡ bất cứ ai đang gặp khó khăn, bất kể là ai đi chăng nữa. Đó là thiết lập nhân vật của Yuto.

Ít nhất là… trên lý thuyết.

Người đang nổi đóa chất vấn cậu ta là Satsuki Saionji, một cô gái có mái tóc dài màu hồng đào và nụ cười có thể hớp hồn bất kỳ ai. Cô là người mẫu ảnh bìa, có thân hình gợi cảm và được mệnh danh là bạn gái trong mơ số một ở trường. Dĩ nhiên, cô cũng là một trong những nữ chính của (LoD).

Vì lúc nào cũng tươi cười thân thiện, nhiều nam sinh đã hiểu lầm và liên tục tỏ tình. Và bây giờ, cô đang trút cơn giận khủng khiếp, gương mặt méo mó đến mức không thể cho người ngoài thấy chỉa thẳng vào Sano.

Ba cô gái còn lại cũng là mỹ nữ và đều là nữ chính trong game. Tất cả đều nhìn Sano bằng ánh mắt lạnh băng, chẳng khác gì Satsuki.

 “Yuto-kun, anh đã nói với tụi em rồi mà. Sau kỳ thi đại học, anh sẽ chọn một trong số tụi em để hẹn hò.”

“À, ừm… tớ có nói vậy thật…”

 “Lễ tốt nghiệp cũng xong xuôi rồi. Chúng em… không thể đợi thêm được nữa đâu…”

Satsuki mím môi, ánh mắt hơi run rẩy.

 “Tớ biết rồi mà!…”

“Thật chứ…?”

 “…Ừm. Tớ cũng nghĩ đã đến lúc phải đối mặt với chuyện này một cách nghiêm túc rồi.”

 “…Thế thì… anh nói đi. Trong số chúng em, anh sẽ chọn ai nào?”

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ánh mắt của Sano xuyên qua cả nhóm. Mọi người đều nín thở, nắm chặt vạt váy, ánh mắt hoang mang. Kỳ vọng và lo lắng tràn ngập khắp cả không khí

“———Tớ chọn… tất cả các cậu làm người tình.”

Sano mỉm cười, như thể đó là giải pháp tối ưu để mọi việc êm xuôi, êm đẹp.

 “…Cái… gì cơ?”

Satsuki không tin vào tai mình, giọng cô run rẩy bẩy.

“Tớ bảo là mọi người cùng nhau làm người tình với tớ đi, không phải sẽ rất vui ư?”

“Đ-đừng có mà giỡnnữa! Làm sao anh lại có thể nói ra một chuyện vô lý, điên khùng như vậy chứ!”

Sano thở dài, gãi đầu lười biếng.

 “Nghe nè, Satsuki. Vốn dĩ, tớ đã chẳng muốn phải chọn ai cả rồi.”

“Hả…?”

Sano nói với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, rồi nở nụ cười.

 “Ai trong số các cậu cũng có điểm cuốn hút riêng nè. Tớ đã suy nghĩ kỹ càng để chọn một người, nhưng cuối cùng không thể từ bỏ ai được cả. Cho nên… sao chúng ta không bắt đầu bằng việc thân mật với nhau trước đã nhỉ? Biết đâu mọi người sẽ hợp nhau hơn thì sao, rồi tớ sẽ chọn sau cũng được?”

Sự ngang ngược đến vô liêm sỉ khiến các cô gái chết lặng, không thốt nên lời.

“…Thôi đủ rồi. Đủ rồi, thật đấy. Thì ra, trong mắt cậu, tụi tôi chỉ là thứ rẻ mạc đến thế.”

“Satsuki!? Mọi người cũng nghĩ vậy ư!?”

Satsuki lặng lẽ quay lưng đi, bỏ lại Sano phía sau. Ba người còn lại cũng không nói lời nào, cúi đầu bước theo.

Phía trước họ là đèn giao thông đang nhấp nháy. Họ có thể qua kịp, nhưng với đôi mắt ươt ướt từ nước mắt, có vẻ như họ chẳng nhìn thấy gì phía trước.

Tốt rồi… Nếu là lúc này, mình có thể cứu họ.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể để các cậu bước thêm bước nào nữa.”

“Cái gì cơ…?”

Tôi người đang đứng sẵn trước đèn đỏ đã dốc toàn lực xô Satsuki sang một bên. Và theo đà, cả ba người còn lại cũng bị cuốn theo.

Họ hoang mang nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhìn họ và cố nở nụ cười chân thành nhất.

“Tạm biệt nhé các cậu. Chúc các cậu sống tốt”

Âm thanh phanh xe chói tai vang lên bên tai. Tôi không kịp quay đầu lại xong, cơ thể tôi bị hất tung lên trời, rồi ập người xuống đất.

Khắp người tôi nóng rát. Có chất lỏng chảy dọc theo người. Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra đó chính là máu của mình.

Tầm nhìn tôi bắt đầu hẹp lại, ý thức cũng dần tan biến đi.

 “…Họ…sao rồi nhỉ…?”

Tôi gắng quay cổ dù cơn đau nhói khiến tôi gần như ngất đi. Những cuốn sách ôn thi vung vãi xung quanh, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nữa.

Ở phía xa, tôi thấy Satsuki vẫn nguyên vẹn không một vết thương. Cô nhìn tôi sững sờ.

“Ha…thật may quá đi…”

Chỉ cần họ bình an là được rồi.

Khi tôi ngã ngửa ra, bầu trời xanh biếc hiện lên đẹp đến mức đáng ghét. Tôi giơ nắm đấm lên trời, cười nhạt.

“Oi, kẻ viết ra cái kịch bản này… Cảm giác bị phá đảo ngược thế nào hả cu?”

Tôi giơ ngón giữa lên trong lòng, rồi ý thức chìm vào bóng tối.

Nếm mùi đi, thằng khốn nạn!.