Chúc mọi người năm học mới vui vẻ!
__________________
Vào khoảng trung tuần tháng năm.
“H-ộ-i t-h-a-o á?”
“Đúng vậy. Nó là ‘Đại hội thể dục thể thao’.”
Thời điểm của hội thao đã đến rồi.
Tôi không thể nào khẳng định rằng ở Anh không có cái này, nhưng mà ở trường mà tôi đã du học, tức là trường của Lily, thì không có cái sự kiện nào tương tự cả.
“Hiểu rồi. Nó là bóng bầu dục? Hay là bóng đá? Hay là cricket? Hay là quần vợt?”
“À không, không phải mấy cái môn như thế đâu.”
Kiểu dịch của tôi bị sai à.
Tôi nói với Lily là, nội dung thi đâu là những môn thể thao mà không có sự khác biệt giữa người có kinh nghiệm và người không, ví dụ như ném bóng vào rổ và kéo co chẳng hạn, thế là Lily nhíu mày.
“Nghe như trẻ con ấy nhỉ.”
“Không thích à?”
“Không đâu. Đôi lúc chơi những môn đó cũng được mà.”
Nói vậy, Lily hơi bĩu môi ra.
Có vẻ như cô không hài lòng tham gia lắm.
Tôi đưa cho Lily tờ giấy danh sách các môn.
“Đấu đội và đấu cá nhân, mỗi người đều phải tham gia mỗi thứ một lần. Cụ thể sẽ được quyết định trong buổi sinh hoạt lớp.”
Tôi tỉ mỉ giải thích cho Lily về các môn thi đấu.
Trong đấu đội thì có những môn như là ném bóng vào rổ và kéo co.
Trong đấu cá nhân thì có những môn như là thi chạy, vượt chứng ngại vật, mượn đồ vật.
‘Cái chạy đua ăn bánh mì này là sao đây?’
“Giữa trận thi đấu thì sẽ có bánh mì treo lủng lẳng xuống. Phải vừa ngậm bánh mì đó trong miệng vừa chạy.”
‘Không lịch sự lắm nhỉ… Mà, cái bánh mì đó ấy? Sau khi thi đấu xong thì làm gì với nó?’
“…Việc đó thì, ừm, nó là của người chạy, có lẽ là tự do xử lý thôi.”
‘Hừm… Có những loại bánh mì gì?’
“Chắc là bánh mì ngọt. Năm ngoái hình như là có bánh dưa lưới với bánh đậu đỏ.”
‘Hưm. Thế à.’
Có vẻ như Lily có hứng thú với… bánh mì hơn là trận thi đấu ăn bánh mì.
“Đấu đội thì sao?”
“Chỉ cần cùng Sota là được.”
Vậy là chỉ cần cùng với tôi thì cái gì cũng được hả.
Với những môn thi đấu mà người ta thích thì sẽ phải bốc thăm, tùy theo kết quả đó, có thể tôi và Lily phải tách rời nhau.
Nếu vậy thì nên chọn môn thi đấu ít người chuộng…
“Thế cũng được á?”
“Được chứ”
Tôi phải cố gắng chọn cái môn nào thú vị, và có thể để lại kỷ niệm vui cho cô.
*
“Cái thi đấu cá nhân ấy, Souta định chọn cái gì?”
Vào giờ nghỉ giải lao trước buổi sinh hoạt lớp kéo dài.
Misato bắt chuyện với tôi.
“Chắc là thi chạy mượn đồ. Thi chạy điền kinh chán lắm, thi vượt chướng ngại vật thì hồi cấp hai năm ba tớ thi rồi.”
Còn mỗi thi chạy mượn đồ là tôi chưa từng thi.
Tôi muốn thử thi đấu một lần.
“Đấu đội thì sao?”
“Vẫn chưa chọn, nhưng mà tớ đã hứa là sẽ tham gia môn giống như của Lily rồi.”
“Hưm. Đúng là vẫn như khi nào, hai cậu vẫn âu yếm nhỉ.”
“Đã bảo là không có chuyện đó rồi mà.”
Tôi díu mày lại.
May mắn thay là cái người ở trong lời đồn đại đó lại đang không ngồi ở ghế.
“Như thế là để giấu ngượng hả? Hay là hai người thật sự không phải là người yêu của nhau?”
Misato hỏi dò tôi bằng giọng nói nghiêm túc, hiếm khi tôi nghe thấy được.
Hình như là cô đã nghiêm túc nghĩ rằng tôi và Lily là người yêu thật.
… À nhưng mà cũng không hẳn là không có lý do để mà cô ấy suy nghĩ như thế.
“Không phải là người yêu.”
“Hừm. Nếu là tớ ấy, tớ sẽ không ở nhà của bạn đồng niên khác giới, kể cả cho đó có là bạn bè… Với lại, Amelia-chan bảo là cậu ấy đến để học làm dâu đấy. Tức là nó có ý nghĩa đúng như thế đúng không?”
Cô ấy nói cho cả Misato biết rồi à.
[Học làm dâu]
“Đó chỉ là do Lily học cái thứ tiếng Nhật kỳ quặc thôi. Cậu ấy đang hiểu lầm á.”
“Có chuyện đó hả?”
“Với Lily thì có thể mà. Nhìn thế thôi chứ khờ dại và thơ ngây lắm.”
Lily nhìn thế thôi nhưng mà là một đứa ngốc nghếch.
Định kiến của cô cũng khá là gay gắt.
“Thế á? Chắc là thế. Ừm, với Amelia-chan thì… ừ, có thể lắm… bởi vì Souta cũng khá là, ấy ấy mà…”
Ấy ấy là sao mà cô ấy lại bảo là ấy ấy.
Tôi rất là chín chắn… - Không thể khẳng định là như vậy được, nhưng tôi không có ngốc nghếch ngờ nghệch như Lily đâu.
“Không có chuyện Amelia-chan thích Souta đâu nhỉ?”
“Không có.”
“Tại sao cậu khẳng định thế được?”
“Tại vì trước đây tớ có hỏi rồi”
Hồi ở Anh, tôi đã hỏi Lily, chỉ hỏi có một lần thôi.
Tôi đã hỏi là – Có phải là, cậu thích tớ?
Tại vì tôi là con trai mà.
Cứ được nói chuyện với một đứa con gái đáng yêu thì tôi vui lắm, tâm trạng cũng tốt lên, vì thế tôi mới kỳ vọng không biết cô ấy có tình ý với tôi hay không.
Tuy nhiên, kết quả là…
“Tớ kiên quyết, sẽ không hiểu lầm lần nào nữa..”
Cô ấy đã bắn một tràng thoăn thoắt bằng tiếng Anh nên tôi không nghe hiểu hết…
Nhưng mà tôi vẫn nhớ là cô nói – “Đừng có hiểu lầm.”
Tôi bị tổn thương một cách nhanh gọn.
“Hưm. Nhưng mà đâu có vẻ như vậy… Cơ mà Souta nghĩ sao? Cậu có thích Amelia-chan không?”
“Không… không hề. Mặc dù là tớ nhận thấy cậu ấy cũng xinh lắm.”
Việc tôi bị cô ấy nói là đừng có hiểu nhầm, và rồi bị tổn thương, đó là sự thật.
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Bởi vì tôi muốn giữ mối quan hệ ở mức bạn thân với Lily.
“Tớ không hề nghĩ là mình muốn yêu đương đâu. Đặc biệt là đối với bạn bè… Misato chắc hẳn là hiểu được đúng không?”
Misato gượng cười trước câu hỏi của tôi.
“…Ừ. Dù có thân thiết, nhưng quan điểm mà không hợp nhau thì sẽ phải chia tay nhau mà. Chuyện mà thành như thế thì khó xử lắm. Bạn bè… thì tốt nhất vẫn nên là bạn bè.”
Dù có thân nhau đến độ nào mà quan điểm không hợp nhau, thì mối quan hệ cũng sẽ đổ vỡ.
Chỉ cần rơi vào mối quan hệ đó đúng một lần thôi là không thể trở lại như cũ nữa.
Cả tôi lẫn Misato đều biết rõ điều đó.
‘Hai người đang nói chuyện gì thế?’
Tôi nghe thấy một giọng nói có vẻ không vui lắm.
Lily đã đứng ở đó rồi, biểu cảm của cô cứ lủn bủn.
Hình như là cô vừa quay lại sau giờ học tiếng Nhật.
“Hì hì, cậu nghĩ xem là chuyện gì đi?”
“Ấy, đừng có bám vào.”
Misato vừa toe toét cười vừa dùng cánh tay phải của cô khoác lấy cánh tay trái của tôi.
Cô dí sát cơ thể vào.
Vướng quá…
“Tớ không có hứng thú” – Lily vừa nói vừa lườm Misato.
Và rồi cô dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay của tôi.
“Kh, khoan đã… Lily!?”
Thế rồi, cô cứ thế mà kéo mạnh.
Tôi hoảng lên dồn hết sức mạnh vào hai chân để đứng tấn.
Rồi Lily ôm chầm lấy cơ thể tôi bằng cả hai cánh tay.
Bộ ngực mềm mại của cô chạm vào tay tôi.
Tuy nhiên, Lily vẫn không để ý đến vấn đề đó, cô dùng toàn thân để kéo tôi.
“Sota. Bọn mình, nói chuyện, về hội thao, đi. Thảo luận xem. Bọn mình cùng nhau, tham gia cái gì” – Lily vừa nói vừa lườm t… à không, cô ấy lườm Misato.
Và rồi Misato cười nhẹ vì có thứ gì đó thú vị.
“Ài chà, thế cơ à… Cố lên nhé.”
Nói xong, cô thả tay tôi ra.
Vì lực kéo ở phía bên phải mất đi nên tôi mất thăng bằng.
“Ối, ấy chết…”
Một cách tuyệt nhiên, tôi ngã sang bên phải… phía của Lily.
Không xong rồi!
Tôi cuống lên ôm lấy cơ thể của Lily.
‘Á!’
“Ư…”
Tôi dồn lực vào chân, đứng thế tấn để không bị ngã xuống.
Sau đó tôi từ từ đẩy thế đứng của mình lên.
“Lily, cậu ổn chứ!?”
‘Mư…’
Câu trả lời của Lily là một tiếng rên rỉ.
Tôi soi kỹ thì thấy mặt Lily ép, vùi vào ngực tôi.
Chỉ có mỗi đầu ngón chân của cô là hơi chạm vào sàn nhà.
… Dường như tôi bị cuốn theo đà lúc ôm chặt lấy cô nên tôi đã bế cô lên luôn.
Tôi hoảng hốt bỏ Lily ra khỏi cánh tay mình.
‘Phù…’
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Tôi vừa chậm rãi lùi ra sau vừa hỏi Lily.
Gương mặt Lily… đỏ chín.
Cô chằm chằm lườm tôi với đôi mắt rơm rớm.
“Ơ, ờm…”
‘Sota là đồ dâm dục.’
Bẹt!
Lily đập vào ngực tôi.
Hơi đau.
Lily cứ thế mà khịt mũi, cô quay lại chỗ ngồi của mình.
“Souta là đồ dâm dục!”
“Do cậu còn gì!”
Tôi lườm Misato.
*
Vài ngày trước khi hội thao diễn ra.
Tiết thể dục của ngày hôm đó là ngày cả nam cả nữ đều luyện tập cùng nhau.
Một vài bộ môn cũng có người tay mơ như Lily.
Mục đích là để nắm bắt được luật lệ cơ bản và khái quát của phần thi.
‘Mới có tháng 5 mà nóng nhỉ.’
Lily ngước nhìn mặt trời và lẩm bẩm.
Cô mặc bộ đồ thể thao theo quy định của trường.
Và buộc tóc đuôi ngựa để dễ vận động.
“Ở Nhật tháng 5 là như thế này đấy.”
“…Thế à.”
Lily díu mày lại.
Tôi nhìn kỹ thì thấy trên làn da trắng tinh của cô hơi ứ ra những giọt mồ hôi.
Đối với người Anh như Lily thì có vẻ như mùa này cũng đã khá là nóng rồi.
“Đừng có nhìn chằm chằm thế… đồ dâm dê.” - Lily vừa nói vừa khép chân lại.
Quần của bộ đồ thể thao nữ của trường tôi có ống hơi ngắn.
Vì thế mà đôi chân dài trắng trẻo của cô lộ rõ ra.
“À, xin lỗi.”
Tôi tránh mắt đi.
Tôi đâu có ý đồ như thế đâu…
Nhưng mà bị cô chỉ trích như vậy thì tôi lại tò mò.
Mấy cái đứa con gái có dáng người đẹp như Lily mà mặc đồ thể thao vào thì những chỗ lồi lên và lõm xuống của cơ thể sẽ càng rõ nét.
Đúng là bổ mắt quá.
“Bọn mình nhanh luyện tập đi nào? Thời gian có hạn đấy.”
“…Lại còn cả cậu nữa à.”
Thấy Misato thúc giục tôi luyện tập, Lily lườm Misato.
Misato cũng tham gia môn thi đấu giống như chúng tôi.
Còn Lily thì có vẻ không ưng ý.
Tôi chẳng rõ là hai người thân nhau hay là ghét nhau nữa.
“Tại tớ bị thua oẳn tù tì đấy. Bọn mình luyện tập nhanh đi nào? Luyện thi chạy nối đuôi.”
Thi chạy nối đuôi.
Đó là môn thi đấu mà nhiều người tham gia dự thi, xếp thành một hàng, buộc chân vào người phía trước và phía sau rồi thi chạy tới vạch đích.
Có thể nói đó là phiên bản hàng dọc của thi chạy ba chân.
Ở trường tôi thì sẽ chạy với nhóm 5 người.
“…Đừng có ngáng chân đấy nhé”
“Tớ sẽ đua nghiêm túc mà?”
“Không phải là việc đó.”
Lily và Misato kẹp tôi vào giữa, họ vừa buộc dây vào chân vừa nổi một trận cãi nhau.
Mặc dù đây là môn thi đấu mà mình phải thở đều nhịp, thế mà họ lại…
“Sota, cậu bám vào, Misato quá mức”
Vừa bắt đầu luyện tập, ngay lập tức Lily phàn nàn từ phía sau lưng tôi.
Tiên phong là Misato, tôi sau cô ấy, à sau cùng là Lily.
Tiếp đến, phía sau đó là một đứa con gái và tiếp nữa là một đứa con trai cùng lớp.
“Ơ, nhưng mà không bám chặt thế này thì nguy hiểm lắm…”
Vì đối tượng tham gia là Misato cho nên tôi không ngần ngại mà bám vào cô.
Cơ mà….
“Mà Lily cũng bám chặt quá còn gì…”
“Bình, thường.”
Thế là bình thường á?
Nhưng mà phía sau lưng tôi có một thứ mềm mại nó đang ép vào từ nãy giờ…
Hơn nữa, mỗi lần Lily nói chuyện thì hơi thở của cô lại làm tai tôi nhồn nhột.
Đôi lúc từ phía sau lưng tôi tỏa ra mùi mồ hôi ngọt ngào.
“Souta, cậu cứ ôm chặt hơn nữa đi?”
“Misato!”
“Xin hai cậu đấy, đừng tranh cãi nữa.”
Tôi chợt nghĩ, có lẽ đây là cái môn thi đâu mà không nên trộn lẫn cả nam và nữ vào…
Bóng gậy Có không giữ, mất thì phải bay tận sang Nhật để tìm=))) nwng