Cô thu ngân mà tôi đã cứu giúp trong vụ cướp tiệm tạp hóa thực ra lại là cô bạn ngây thơ xinh đẹp chung lớp với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Tập 01 - Chương 03: Bước ngoặt

“Kuromine-kun, cảm ơn cậu vì tất cả mọi thứ cho đến bây giờ. Mà chẳng là cậu không cần phải…sống trong căn nhà này nữa đâu.”

“C-Cậu đang nói gì vậy? Nhưng tên bám đuôi vẫn chưa…”

“Trong suốt ba tuần qua thì hắn chẳng bao giờ xuất hiện mà đúng như? Chắc chỉ là do tớ hiểu nhầm thôi.”

Hai ngày sau khi giải quyết được chuyện của Haruno cũng là lúc sáng thứ Bảy cập bến, tuy nhiên Hoshimiya lại toát ra một bầu không khí có phần kì lạ mà chẳng tuân theo chút logic nào cả.

Không, phải nói là gần đây dường như Hoshimiya đang rất lơ đãng hay mất hồn vì suy nghĩ chuyện gì đó.

Cô ấy dậy muộn hơn cả tôi và thậm chí còn vô tình làm rơi cả bát đĩa…

Điều đó khiến tôi lo rằng có điều gì đó đã xảy ra, và giờ là chuyện này.

“...Vẫn có khả năng có bám đuôi thật mà đúng chứ? Không phải chúng ta nên đề phòng thêm một thời gian nữa sao?”

“Cậu định tiếp tục theo dõi trong bao lâu? Mãi Mãi? Hay là đến khi chúng ta tốt nghiệp cao trung?”

“Thì…đến lúc bố mẹ cậu quay về hay thứ gì đó tương tự?”

“Tớ còn chẳng biết khi nào chuyện đó sẽ diễn ra.”

...

Tôi làm gì sao ư?

Mới chỉ cách đây không lâu - cụ thể là ‘trước khi’ Haruno đến căn nhà này thì Hoshimiya vẫn tỏ ra rát tận hưởng cuộc sống chung này.

Tuy nhiên lúc này cô ấy lại đang cố đuổi tôi đi. Sự thay đổi này là sao vậy?

“À…bố mẹ của Hoshimiya sẽ trở về trong vòng một năm nhỉ?”

“À ừ… đúng vậy.”

Có vẻ như đến chính cô ấy cũng không chắc chắn về chuyện đó. Một phản ứng rất bất thường đến từ Hoshimiya khi cô ấy rất yêu quý bố mẹ mình.

“Mà dù sao thì tớ sẽ sống ở đây thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Như vậy thì không được đâu. Tớ nghĩ Kuromine-kun nên trở về nhà của mình thì hơn.”

“Tại sao cậu lại cố đuổi tớ đi vậy chứ? Gần đây chính cậu là người muốn tớ sống ở đây cơ mà?”

"..."

"Hoshimiya?"

“M-mà nếu nghĩ một cách chín chắn thì đây đâu phải là một tình huống tốt? Một chàng trai và một cô gái sống chung dưới một mái nhà khi thậm chí họ còn chẳng hẹn hò với nhau…”

“Giờ cậu nói chuyện đó thì có muộn quá không…?”

“Argh! Tớ đã nói với cậu rồi mà, mọi chuyện đều ổn cả! Không có tên bám đuôi nào cả nên cậu không cần phải ở đây nữa đâu!”

"..."

Hoshimiya lớn giọng với tôi và còn thể hiện cảm xúc có phần thái quá. Sự bất thường này khiến tôi có chút sợ hãi.

“Chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn được rằng có kẻ bám đuôi hay không mà.”

“Th-thì sự thật rằng họ còn chẳng hề xuất hiện là một bằng chứng đấy thôi! Hơn nữa tớ không nghĩ mình đủ hấp dẫn để có kẻ bám đuôi đâu…”

“Khả năng đánh giá của cậu khiến tớ lo lắng đấy. Cho đến khi chắc chắn rằng không có tên bám đuôi nào cả thì tớ vẫn sẽ ở lại đây.”

“...Tại sao cậu lại quan tâm đến tớ nhiều thế cơ chứ?”

“Bởi vì tớ rất lo lắng.”

“...Tớ hiểu. Nhưng, um, còn Harukaze-san thì sao?”

“Haruno ư? Giờ thì cô ấy đâu có liên quan gì đến chuyện này đâu?”

“Hôm đó… cậu đã làm lành với cô ấy rồi nhỉ? Nên tớ đã nghĩ rằng… có lẽ hai người đã bắt đầu hẹn hò…”

Giọng nói của Hoshimiya nhỏ dần nhưng tôi vẫn kịp nghe được cho đến từ cuối cùng.

…Ra là vậy, tôi hiểu ý cô ấy rồi. Hoshimiya đang lo lắng về chuyện giữa tôi và Haruno.

“Cậu biết đấy, tớ và Haruno không hề hẹn hò.”

“...Không ư? Dù đó là tình cảm song phương?”

Tôi vẫn chưa nói cho Hoshimiya về cuộc trò chuyện với Haruno.

Hình như cô ấy biết rằng tôi và Haruno là tình song phương.

“Uh…mà, tóm lại là bọn tớ không có hẹn hò…”

“Sao lại không?”

Hoshimiya trừng mắt nhìn tôi nhưng tôi chẳng biết trả lời như thế nào cả.

Lý do tại sao tôi và Haruno không hẹn hò.

Là bởi…bởi tôi, Kuromine Riku cũng thích Hoshimiya Ayana…

…Đó không phải là thứ có thể nói được.

“Vì tớ ư?”

"Huh?"

“Cậu không hẹn hò với Harukaze-san vì lợi ích của tớ ư…? Đó là lý do tại sao cậu vẫn sống ở đây?”

“À, nó có hơi khác…”

“Thế thì vì sao cơ chứ? Người cậu thích là Harukaze-san mà? Thế nên tớ nghĩ cậu không nên đến chỗ cô gái khác đâu…”

“Tớ thực sự rất lo cho cậu đấy.”‘

“...Lẽ nào, Kuromine-kun… cậu…thích…t-tớ…ư?”

"Huh!?"

Hoshimiya đỏ bừng mặt cùng một giọng nói run rẩy.

Còn tôi thì tròn mắt vì ngạc nhiên. Thật không ngờ trực giác của cô ấy lại nhạy bén như vậy.

“Nếu cậu thích tớ thì cũng được thôi…nhưng cậu thích Harukaze-san cơ mà, đúng chứ?”

“Ch-chuyện đó…”

“Nếu đã vậy thì để tớ hỏi… cậu thích ai vậy, Hoshimiya?”

“...Không phải chuyện của cậu!”

“Có đấy! Thật không công bằng khi tớ là người duy nhất bị hỏi những câu hỏi như vậy! Cậu cũng nên nói cho tớ rằng cậu thích ai chứ!”

“T-tớ không hiểu! Tớ vẫn không hiểu cậu đang nói gì cả, Kuromine-kun!”

“Để tớ hỏi lại nhé, thế…Hoshimiya…cậu…có thích tớ không?”

“Sao cơ!? Kh-không đời nào!”

Hoshimiya hét lớn và lắc đầu nguầy nguậy.

Nếu người Hoshimiya thích là tôi thì tôi sẽ ở trong trạng thái song phương với cả hai cô gái xinh đẹp.

“Thực ra tớ ngu lắm đấy, cậu biết mà, thế thì…Cậu có…thích tớ không?”

“C-Cậu đang nói gì vậy hả, Kuromine-kun?! Trí tưởng tượng của cậu bay xa quá rồi đấy!” 

“Nhưng Hoshimiya à, cậu đối xử với tớ rất tốt! Nhất là khi so với những tên con trai khác!”

“Đó chỉ là hiểu nhầm thôi! Không phải vì tớ đối xử tốt với cậu mà nó có ý nghĩa gì đó hơn cả… Cậu chỉ là một chàng trai thông thường không mấy nổi bật hay hiểu nhầm mọi chuyện thôi!”

"――Guuhuuh!"

Như thể tôi vừa trúng một quả bom choáng vậy.

Nhưng mà. mọi người biết đấy… như khi cô ấy nhặt tẩy hộ tôi hay như khi cho tôi mượn khăn tay, hoặc là lúc chào tôi… thì tất cả những điều đó đều không mang chút hàm ý quan tâm nào sao?

“Hoshimiya, cậu không thích tớ ư…?”

“...Tớ chẳng hề thích cậu. Thế nên làm ơn đừng lo cho tớ nữa…hãy đến chỗ của Harukaze-san đi.”

“...Hoshimiya, cậu đã cứu mạng tớ trước đây và… thì…”

“Cho dù là vậy thì nó có hơi phiền toái khi để cậu ở lại đây.”

“--- Phiền toái!”

“Ngoài ra, Kuromine-kun, cậu cũng cẩu thả lắm đấy… Cậu toàn những thứ khiến tớ xấu hổ, đó là còn chưa kể đến việc vô tình cầm đồ lót của tớ nữa.”

Những tội lỗi của tôi cứ thế xuất hiện!

Lẽ nào Hoshimiya không hề thích tôi mà là điều ngược lại mới đúng ư…

“Th-thực ra… tớ, tớ ghét…ghét cậu, Kuromine-kun!”

――Sao cơ?!

Ghét…cô ấy ghét tôi.

Tôi sốc đến mức suýt chút nữa đã ho ra máu.

Tuy nhiên…

“Cậu có ghét tớ cũng chẳng sao cả.”

"...Huh?"

“Cậu ghét tớ cũng được thôi. Tớ chỉ là lo lắng cho cậu.

"Kuromine-kun..."

“Dù cho có bị ghét đi chăng nữa thì tớ vẫn muốn bảo vệ cậu.”

"――Ah."

Cô ấy thích hay ghét ai chẳng hề quan trọng. Tôi chỉ thực lòng quan tâm đến an nguy của cô ấy mà thôi.

Nếu việc có tôi xung quanh giúp đảm bảo được an toàn của cô ấy thì tôi sẽ không ngần ngại làm thế.

“Kuromine-kun…cậu quan tâm đến tớ nhiều đến vậy ư… Ah!”

Hoshimiya có vẻ như đã bị lay động khi rưng rưng nước mắt và đã vô tình đá chân của mình vào chiếc bàn mini. Kết quả là điện thoại của cô ấy - thứ đang nằm ở cạnh bàn rơi xuống và nảy đi dọc theo tấm thảm rồi yên vị ở gầm giường.

“Ôi không, để tớ lấy nó ra.”

Hoshimiya cúi xuống sàn và bắt đầu mò mẫm ở dưới giường… À -ừ! Gầm giường không phải là một nơi tốt lành đâu

“Hoshimiya, chờ đã! Nó—”

“...Hử? Hình như ngoài điện thoại thì còn có thứ gì nữa thì phải… một quyển sách?”

“Cẩn thận, Hoshimiya! Đó không phải là sách đâu, nó là con gián đấy!”

“Eek! … Chờ đã, không thể nào. Đây là sách của cậu ư, Kuromine-kun?”

Hoshimiya cất tiếng khi kéo cả điện thoại và cuốn sách ra từ dưới gầm giường.

Ngay khi cô ấy liếc nhìn bìa thì khuôn mặt cô ấy nhanh chóng chuyển sang màu đỏ!

“Đ-đây… Đây là… một quyển sách khiêu dâm!”

“Đúng vậy! Nó là một quyển sách khiêu dâm!”

“Hơn nữa, cô gái này… trông giống hệt tớ!”

“Đúng vậy! Cô ấy trông giống hệt cậu!”

“Sao cậu lại tự tin thế hả?! Đồ biến thái!”

“Chờ đã! Là Mondo-san ép tớ lấy nó! Đó không phải là lỗi của tớ!”

“Thế thì cậu nên vứt nó đi hay là bỏ vào hòm thư của Chisato-san chứ!”

"..."

“Cậu đang im lặng đấy! Tại sao cậu lại giấu nó dưới gầm giường tớ hả?”

“Giấu sách khiêu dâm dưới gầm giường… là chuyện mọi người thường làm mà, ít nhất là lũ con trai…”

“Thật vô lý! Kuromine-kun, không hợp lí chút nào! Ai lại đi giấu sách khiêu dưới gầm giường của một cô gái chứ!”

Hoshimiya đang trở nên kích động nhưng có vẻ cô ấy cũng có hứng thú với quyển sách khiêu dâm kia.

Cô ấy lén nhìn vào trang bìa.

Để lấy lại quyền kiểm soát tình hình, tôi hắng giọng và giải thích một cách đầy bình tĩnh

“Ừm… Thì chuyện là như vậy. Tớ sẽ tiếp tục nhờ cậu cả.”

"Và...?"

"Và?"

――Đi ra!!"

…Đúng như dự đoán.

◆◆◆

Buổi sáng ở lớp vẫn ồn ào như mọi khi. Chẳng có bất cứ một người nào tỏ ra chán nản như tôi cả.

Ở một góc lớp thì một nam sinh cô độc đang nằm gục trên bàn trong khi tỏa ra một bầu không khí đầy tiêu cực.

Đúng vậy, đó chính là tôi.

“...Thế này thì khó quá.”

Việc bị Hoshimiya bảo là cô ấy ghét tôi, thậm chí còn bảo tôi rời đi, đó là còn chưa kể đến việc quyển sách khiêu dâm tôi giấu bị khai quật lên.

Mà giả dụ như nếu không có tên bám đuôi nào thì theo logic, tôi cũng chẳng cần sống ở căn hộ đó như Hoshimiya nói.

Nói cách khác, lý do tôi cảm thấy tồi tệ chỉ đơn giản là do cảm xúc của tôi mà thôi.

“Vậy ra điều đó có nghĩa là mình muốn được ở bên cạnh Hoshimiya…”

Trong khi đang tự lẩm bẩm với bản thân thì tôi bằng một cách nào đó ngay lập tức cảm nhận được một sự hiện diện bên cạnh mình.

“Riku-chan, trông cậu có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì sao?”

"Haruno..."

Tôi ngẩng đầu lên để chắc chắn rằng đó là khuôn mặt của Haruno. Cô ấy vẫn đáng yêu với nụ cười rạng rỡ như mọi khi.

Ah, trái tim tiêu cực của tôi đang được chữa lành…!

“Có chuyện gì sao?”

“Tớ bị đá ra khỏi nhà của Hoshimiya rồi.”

“Sao cơ? Cậu nên nhanh đi xin lỗi Ayana-chan đi!”

“Đừng có nói thể đó là lỗi của tớ thế chứ… Mà có khi đó là lỗi của tớ thật, nhưng…”

Tôi kể cho Haruno nghe những chuyện đã xảy ra với Hoshimiya vào hôm Thứ 7. Cô ấy chỉ gật đầu và chăm chú lắng nghe.

“Riku-chan. Đó là một vấn đề khá nghiêm trọng đấy.”

“Đúng vậy. Lỡ như tên bám đuôi không phải là một sự hiểu nhầm…”

“Cậu vẫn giữ những quyển sách khiêu dâm đó đúng chứ? Để tớ kiểm tra nào.”

“Sao lại như vậy cơ chứ? Mấy quyển sách đó không liên quan đâu.”

“Không ổn chút nào! Vẫn còn quá sớm với cậu đấy, Riku-chan! Nhưng nếu cậu thực sự để tâm đến chuyện đó thì để tớ…!”

“Không sao, mọi thứ vẫn ổn.”

Má Haruno đỏ lên và cô ấy bắt đầu nói mấy thứ kì lạ bằng một thái độ ngượng ngùng nên tôi đã đáp lại đầy bình tĩnh.

Thú thực thì tôi cũng muốn làm mấy chuyện đấy với Haruno. Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến việc đó nhưng không phải là bây giờ.

“Cậu đang trưng ra bản mặt chẳng có chút động lực nào cả đấy.”

“Chắc là vậy.”

Việc bị bảo rằng cô ấy ghét tôi có lẽ đã ảnh hưởng khá nhiều.

Khi Hoshimiya nói vậy thì tôi đã đáp lại bằng một sến súa rằng “Dù cậu có ghét tớ đi chăng nữa thì tớ vẫn muốn bảo vệ Hoshimiya” nhưng trên thực tế thì đó chẳng khác gì nhát dao đâm thẳng vào tim tôi cả.

Tôi tự hỏi không biết cô ấy đang làm gì và rồi hướng ánh mắt sang giữa lớp.

Họ vẫn đang cười nói vui vẻ như mọi khi.

Có vẻ như tôi còn chẳng phải là vấn đề cần quan tâm.

“Cô ấy thực sự ghét mình ư…?”

“Mà dù cho là bởi tên bám đuôi đi nữa nhưng nếu Ayana-chan đã nói rằng đó chỉ là tưởng tượng cô ấy thì không phải mọi chuyện đều ổn rồi sao?”

"..."

“Cậu không cần phải cố đến vậy chỉ vì mình bị ghét đâu.”

“Nhưng cô ấy đã cứu mạng tớ…”

“Ân nhân của cậu đã bảo rằng cậu làm quá đủ rồi mà?”

ĐÚng là vậy. Bất cứ sự cố gắng nào của tôi đều chỉ là phiền phức mà thôi.

“Ngoài ra thì tớ có chút… giận đấy.”

"Huh?"

“Tớ thực sự rất biết ơn Ayana-chan khi cô ấy đã cứu cậu, Riku-chan à… Nhưng tớ không thể chấp nhận chuyện xảy ra lần này được.”

"..."

“Tớ cứ ngỡ rằng Ayana-chan cũng thích cậu. Không biết tại sao cô ấy lại làm vậy nhỉ…”

“Chắc đó chỉ là một lời nói dối. Có lẽ Hoshimiya nói cô ấy ghét tớ chỉ để giữ khoảng cách với hai chúng ta…”

“Thế cậu tính làm gì?”

“...Tớ cũng chẳng biết.”

“Riku-chan, cậu đã rất cố gắng dù cho bị tổn thương mà. Dù tớ chính là người đã làm việc đó… Thế nên tớ muốn bảo vệ ngược lại cho cậu.”

" Haruno..."

“Tớ không muốn cậu chịu đựng hay tổn thương hơn nữa, Riku-chan. Tớ biết rằng Ayana-chan là lí do tại sao cậu ở đây ngay lúc này. Nhưng như cậu thấy đấy, cô ấy đang tổn thương cậu…thế nên tớ không thể tha thứ được.”

Một sự giận dữ thoáng hiện lên trên khuôn mặt của Haruno. Điều đó có nghĩa là cô ấy thực lòng quan tâm đến tôi.

"Haruno, tớ..."

“Cậu không cần phải nói gì nữa. Chúng ta đã có kết luận rồi.”

“Kết luận…?”

“Quan hệ của cậu với Ayana-chan đã kết thúc. Vậy nên…thì, chúng ta… có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

“Bắt đầu lại?”

“Đúng vậy. Tớ và cậu đã là bạn thuở nhỏ một khoảng thời gian dài nhỉ? Như lần đó…không, lần này như là người yêu… tớ muốn ở bên cạnh cậu, Riku-chan.”

"..."

Dù lời nói vẫn còn chút ngại ngùng nhưng ý muốn của cô ấy được thể hiện rất rõ.

Tôi chẳng thể nào thốt nên lời.

Khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Thế là tất cả những học sinh ồn ào kia đều trở về vị trí của mình.

Haruno cũng không phải là ngoại lệ, tuy nhiên cô ấy vẫn nói một câu trước khi rời đi.

“Tớ là người hiểu rõ Riku-chan hơn bất cứ ai, cũng là người yêu Riku-chan hơn bất cứ ai.”

Bằng một giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe được, Haruno nói rồi nhanh chóng về ghế của mình.

"............"

Đó là những lời tôi đã luôn muốn nghe. Nhưng nếu cô ấy nói chúng lúc tôi tỏ tình thì hẳn trái tim tôi sẽ ngừng đập vì quá vui sướng.

“...Mình thực sự vẫn chưa cố gắng nhỉ?”

Haruno nói rằng tôi đã rất cố gắng.

…Nhưng điều đó không đúng.

Tôi đã luôn được Haruno giúp đỡ.

Và sau khi bị cô ấy từ chối thì Hoshimiya là người đã làm việc đó.

Hay nói cách khác thì tôi chỉ là đang sống trong những người được Haruno và Hoshimiya chữa lành.

Tôi vẫn chưa hề trả ơn cho họ bất cứ một thứ gì.

“Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, huh… Có lẽ Haruno nói đúng.”

Vốn dĩ tôi và Hoshimiya chẳng có chút kết nối nào cả.

Bọn tôi còn chẳng có dịp trò chuyện với nhau… dù cho cả hai học chung lớp.

“Chỉ là quay về cuộc sống thường ngày thôi mà…”

Không, không chỉ là cuộc sống thường ngày. Đây là cuộc sống mà tôi có thể ở bên Haruno - người trong mộng mà tôi đã luôn mơ tưởng đến.

◆◆◆ (Góc nhìn của Hoshimiya)

Suốt giờ nghỉ trưa, tôi đã ở cùng với Kana như mọi khi. Mặc dù có thứ gì đó đang trì trệ trong trái tim nhưng tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh trong những cuộc trò chuyện thường ngày. Tuy nhiên khi làm vậy thì khung cảnh Kuromine-kun và Harukaze-san cùng nhau rời lớp học lại hiện ra. Và miếng bánh mì tôi định cho vào miệng ngay lập tức dừng lại giữa không trung.

“Ayane, vậy có ổn không? Bạn trai cậu đang đi với cô gái khác kìa.”

“Bọn tớ…không có hẹn hò hay gì cả.”

“Sao cơ? Còn chưa được một tháng mà đúng không? Cậu không thích Kuromine ư?”

“Không phải vậy…!”

Có thứ gì đó trào lên từ trong lồng ngực khiến tôi cắn một miếng bánh mì thật lớn rồi cho nó vào miệng. Cứ như thể tôi đang ăn trong tuyệt vọng vậy.

"Nhưng, Ayane..."

"Không sao đâu...!"

Tôi như sắp khóc đến nơi.

◆◆◆ (Góc nhìn của main)

Thường thì sau giờ học, Hoshimiya sẽ rủ tôi “Cùng về nhà nào” tuy nhiên…

“Kana, đi thôi.”

"Còn Kuromine thì sao?"

“Sẽ ổn thôi.”

Trong khi Kana vẫn còn bối rối thì Hoshimiya đã kéo tay cô ấy và nhanh chóng rời khỏi lớp.

Có vẻ như sự kết nối của chúng tôi đã hoàn toàn bị cắt đứt. Đây chính là ý muốn của Hoshimiya ư?”

“Riku-chan, ta về chung đi.”

"Haruno..."

Haruno rủ tôi với nụ cười vô tư và ấm áp.

Giờ nghĩ lại thì đây mới đúng là ‘bình thường’ với tôi.

Trước khi tỏ tình với Haruno thì đây chính là việc thường nhật khi cô ấy rủ tôi về chung như vậy.

Nói cách khác thì chỉ đơn giản là tôi quay trở lại với cuộc sống hằng ngày mà thôi.

"...?"

Tôi cảm nhận được ánh mắt của ai đó nên đã nhìn quanh lớp học. Một vài nam sinh đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tên khốn Kuromine, cậu ta chuyển từ Harukaze sang Hoshimiya rồi, và giờ lại quay về với Harukaze!”

“Cả hai cô gái nổi tiếng nhất trường…!!”

…Tệ rồi đây. Tôi chẳng thể đưa ra lời giải thích nào cả, thậm chí tự tôi còn nghĩ rằng bản thân là một tên tồi tệ.

Tôi kéo tay Haruno và nhanh chóng rời khỏi lớp học như thể muốn chạy trốn. 

Và khi bọn tôi đi về thì lại có chuyện xảy ra.

“Đã lâu rồi chúng ta mới về cùng nhau như thế này đấy, Riku-chan.”

"...Đúng vậy."

Haruno đang bước đi bên cạnh tôi lên tiếng bằng một giọng nói vui tươi tràn đầy năng lượng.

Thậm chí từ nụ cười đó thì tôi cũng có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang cực kì hạnh phúc.

“Cậu biết không, Riku-chan… tớ muốn nắm tay.”

“Chúng ta vẫn chưa chính thức hẹn hò mà?”

“Thế thì…nắm tay như bạn thuở nhỏ! Như chúng ta đã làm khi còn nhỏ vậy!”

“Giờ chúng ta đã là học sinh cao trung rồi đấy? Nếu nắm tay ở một nơi như thế này thì sẽ nổi bật lắm.”

Dù rất muốn nắm tay Haruno nhưng bọn tôi đang tản bộ trên đường đi học.

Có một vài học sinh khác cũng đang trên đường trở về nhà. Và nhất là khi sự dễ thương của Haruno khiến cô ấy cực kì nổi bật.

“Tớ không ngại việc đó đâu.”

“...Này, Haruno. Cậu có nhận thức được rằng mình rất nổi tiếng không vậy?”

“Có đấy.”

“Tất nhiên là… Chờ chút, sao cơ?!”

Tôi vô thức dừng bước và nhìn Haruno.

Cô ấy cũng dừng lại trong khi trưng ra biểu cảm có phần tội lỗi.

“Th-thì…cậu thấy đấy… tớ cũng được tỏ tình một vài lần rồi…”

“À ừm… Bao nhiêu lần cơ?”

“Nếu như tính từ lúc nhập học cao trung… chắc khoảng tầm 10 lần nhỉ.”

“Đó là một con số rất cao đấy…!”

Nhưng dĩ nhiên nếu cô ấy được tỏ tình nhiều lần như vậy thì việc nghĩ bản thân nổi tiếng cũng chẳng có gì lạ.

Và Haruno còn nói rằng “Nếu như tính từ lúc nhập học cao trung…” thế nghĩa là khi gộp cả con số từ thời sơ trung vào thì sẽ cho ra một kết quả đáng kinh ngạc.

Nhân tiện thì chắc ai cũng biết tôi chưa hề được ai tỏ tình bao giờ.

Tôi có thể tự hào khoe rằng mình đã nhận được tổng cộng 0 lời tỏ tình…!!

“Cậu chưa bao giờ hẹn hò với ai nhỉ…”

“Đúng vậy. Tớ thực sự chẳng hiểu được những cảm xúc lãng mạn nên đã từ chối hết. Bạn của tớ cũng khuyên rằng tớ nên hẹn hò với ai đó chỉ để biết… nhưng tớ không tự mình làm điều đó được.”

"Ra vậy..."

“Dĩ nhiên. Đó là bởi vì tớ thích cậu mà, Riku-chan. Thế nên tớ đã không hề nhận ra mối tình đầu bên trong mình nhưng cảm xúc của tớ với cậu chưa bao giờ thay đổi cả.”

Haruno nói rất rõ ràng khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp.

“Cậu hẳn cũng được tỏ tình rất nhiều nhỉ, Riku-chan?”

“À ừ… Đúng vậy… thú thực tớ còn chẳng nhớ được bao nhiêu lần nữa.”

Không nhớ là đúng mà. Bởi vì dù gì tôi cũng có được ai tỏ tình đâu.

“Thế mà cậu vẫn không hề hẹn hò với ai mà lại tỏ tình với tớ. Tớ thực sự rất hạnh phúc vì chuyện đó đấy.”

"..."

Thấy Haruno thực lòng hạnh phúc cùng nụ cười rạng rỡ khiến tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Trái tim tôi nhói lên…

Tại sao con trai phải tỏ ra phô trương chứ? Cứ như thể gần đây tôi chẳng nói được gì ngoài những lời dối trá vậy.

“Riku-chan, ừm… tớ vẫn đang đợi, nên là…”

Haruno cúi mặt ngượng ngùng.

Cứ như thể cô ấy đang chờ một điều gì ngọt ngào và chua xót vậy.

Tôi có cảm nhận được, rằng cô ấy đang chờ một lời tỏ tình.

Haruno nói rằng cô ấy đang đợi câu trả lời của tôi.

Nếu tôi tỏ tình với Haruno thì cuối cùng tôi cũng có thể nắm lấy cuộc sống mà mình hằng mơ ước.

Vạch đích đã ở ngay trước mắt rồi. Khoảng cách này là thứ tôi có thể chạm được ngay tức khắc.

Tôi mở miệng theo cảm xúc của mình.

“Xin hãy chờ thêm một chút nữa.”

“Đ-được rồi… tớ hiểu rồi.”

Huh?

Tôi đang định nói rằng “Tớ yêu cậu, hãy hẹn hò với nhé”... cơ mà?”

À, ra là vậy. Có thứ gì đó vẫn chưa hoàn thành.

Có lẽ công việc dở dang với Hoshimiya đã ngăn cản tôi.

Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết nó vào tối nay.

◆◆◆

Tôi biết rằng Hoshimiya sẽ không ở cửa hàng tiện lợi vào tối nay. Bởi vì tôi đã ghi nhớ trong khi bọn tôi sống cùng nhau. 

“Ồ, chào mừng Riku-chan. Hôm nay Ayana-chan không có ở đây mất rồi.”

Vì có một vài chuyện với ông chủ nên tôi đã đến cửa hàng tiện lợi này sau 10 giờ tối. Sau khi xác nhận rằng không có khách hàng nào ở trong, tôi tiến lại gần ông chủ đang đứng ở quầy thu ngân.

“Hôm nay cháu đến không phải vì Hoshimiya, mà là do cháu có chuyện muốn bàn với ông chủ.”

“Ôi không, RIku-chan. Dù đúng là ta rất xinh đẹp nhưng tán tỉnh là không tốt đâu.”

"............"

"............"

................

“Trước đây bác từng đề nghị cháu nên làm việc ở đây đúng không? Cháu rất xin lỗi nhưng cháu phải từ chối rồi.”

“Ôi trời, không may nhỉ. Nhưng ta mừng là cháu đã nói với ta.”

Đây chính là việc còn dang dở của tôi. Dù cho ông chủ chỉ nói cho vui nhưng tôi nghĩ rằng mình nên đáp lại một cách đàng hoàng.

“Này, Riku-chan, cháu không muốn làm việc cùng Ayana-chan ư?” Ông chủ hỏi.

“...Có lẽ là Hoshimiya không muốn làm việc với cháu mới đúng.”

“Ta hiểu rồi…”

Có vẻ như ông ấy đã nhận ra được có gì đó xảy ra giữa tôi và Hoshimiya nên cũng không đào sâu vấn đề hơn nữa.

Tuy nhiên, ông ấy bắt đầu lặng lẽ nói về Hoshimiya - vốn là một điều hiếm thấy.

“Suốt cả tuần này… Ayana-chan luôn tỏ ra rất cô đơn đấy.”

“Bác nói là cô đơn ư?”

“Đúng vậy. Có khi cô bé trông rất cô đơn, lúc khác thì lại như thể sắp khóc đến nơi… À, đúng rồi, đến mức khách hàng cũng phải lo lắng cho cô ấy.”

"............"

“Đó là khuôn mặt của một người khi tiếc nuối về điều gì đó. Sự tiếc nuối có thể ám ảnh họ cho đến hết phần đời còn lại.”

“Cháu hiểu rồi…”

“Ta không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì… nhưng Riku-chan, hãy chắc chắn rằng không hề tiếc nuối.”

◆◆◆

“Oh, Riku-kun. Hiếm khi mới gặp em ở một nơi như thế này.”

Sau khi nghe những lời nói của quản lý. Tôi dự định trở về nhà thì thấy Mondo-san đang tiến về phía mình, nên tôi đã dừng xe lại và đối mặt với chị ấy.

“Mondo-san…Chị ra ngoài muộn như thế này có ổn không vậy?”

“Đó không phải là thứ mà một đứa nhỏ như em nên nói đâu. Chị đang trở về nhà sau tiệc nhậu thôi mà. Riku-kun, em không cần trở về nhà của Ayana-chan ư?”

"Thì..."

“Hẳn là có gì đó đã xảy ra rồi.”

"............"

Cô ấy ngay lập tức nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

“Nhà em có gần đây không?”

“Có ạ. Khoảng 3 giờ đạp xe.”

“Thế thì gần chút nào chứ. Sẽ là rất muộn khi em về đến nhà đấy. Nếu được thì em có muốn ở lại nhà chị không?”

“Em từ chối. Em nghĩ là mình sẽ tìm được thứ gì đó để ăn ở đâu đó thôi.”

“Không, không, chị sẽ không động tay vào một người nhỏ tuổi hơn đâu. Nhưng… Em thực sự có ổn không?”

“Có ạ. Vậy thì chào chị…”

Tôi lên xe và bắt đầu đạp đi.”

Tuy nhiên, trước khi để Mondo-san lại thì “Chị đã đến nhà Ayana-chan vào hôm chiều thứ 7.”

"────"

Tôi đột ngột đạp phanh lại và vô thức lắng nghe những lời nói của Mondo-san.

“Lúc chị nhấn chuông thì Ayana-chan đã mở cửa bằng một thứ sức mạnh đáng kinh ngạc cùng một biểu cảm hạnh phúc. Nhưng ngay khi thấy chị thì cô ấy trông cực kì thất vọng như thể chị khiến em ấy mất hứng vậy.”

“... Điều đó thì có nghĩa gì chứ?”

“Chị nghĩ Ayana-chan đang chờ đợi một ai đó xuất hiện.”

"............"

“Chị không biết tên đó là ai. Thế nên, cậu du côn trẻ à, về nhà nhanh đi. Nếu không những người quan tâm đến em sẽ rất buồn khi lỡ như có chuyện gì xảy ra đấy.”

Mondo-san nói bằng một tông giọng nghiêm túc rồi quay lưng bỏ đi.

Vậy là sao chứ? Đột nhiên lại cư xử trưởng thành như vậy.

Tôi dõi theo tấm lưng của Mondo-san cho đến khi chị ấy biến mất vào trong màn đêm và tôi cũng chẳng có lí do gì phải đứng lại đây nữa…