Trans: nixOMG
Amane đã bắt đầu có thói quen tập thể dục thường xuyên từ lúc cậu quyết định sẽ tự cải thiện bản thân.
Trước và sau khi đi ngủ, bất cứ lúc nào mà cậu rảnh sau khi về đến nhà, hay vào những ngày nghỉ, cậu đều sẽ dành thời gian để tập thể dục hoặc đi chạy bộ. Amane cũng đã biết để ý đến thể trạng của mình hơn, và hiện tại cậu chắc rằng bản thân ít nhiều cũng đã lên cơ và thể lực cũng đã tốt hơn trước.
Tuy nhiên, Amane cảm thấy mình vẫn chưa thể đạt được thân hình lý tưởng mà bản thân đề ra, vì thế mà cậu biết mình cần phải tập chăm chỉ mỗi ngày.
Hôm nay sau giờ tan trường, Amane dành ra khoảng một tiếng để chạy bộ. Cậu trở về nhà và nhìn thấy Mahiru đang ngồi nghỉ trên ghế sofa, và rồi có vẻ như cô cũng đã để ý thấy nên đã chạy ngay đến chỗ cậu.
“Mừng cậu đã về, hôm nay cậu vất vả rồi, Amane-kun.”
“Tớ về rồi đây… ấy. Đừng, đừng có lại gần thêm nữa.”
Nhìn thấy Mahiru đang định lại gần mình, Amane nói lớn để ngưng cô lại. Nghe thế khiến Mahiru khựng lại cách cậu vài bước, vẻ mặt cô tỏ rõ vẻ bất ngờ.
Amane không muốn để cho Mahiru lại gần cậu. Vì kể cả lúc này, cơ thể cậu vẫn toát mồ hôi rất nhiều dù cậu không hề di chuyển, nói chi là vừa lúc sau tập thể dục. Đối với Amane, để cho người con gái mà cậu thích ngửi thấy mùi mồ hôi của bản thân, cuộc đời cậu coi như mất hết ý nghĩa.
“... Hay đúng hơn, tớ hi vọng cậu đừng lại gần tớ.”
Khoảng khắc mà cậu ấy nói thế, Mahiru mở to mắt, không giấu được vẻ sốc. Amane nhận ra mình đã gây ra hiểu lầm vì không giải thích kĩ cho cô, nên cậu nhanh chóng tiếp lời,
“K-Không phải là tớ ghét cậu hay gì cả. Chỉ là người tớ bây giờ toàn mùi mồ hôi… nếu cậu lại gần quá, mà người tớ thì toàn mồ hôi, cậu biết đó…”.
“Tớ hiểu rồi. Nhưng tớ không bận tâm gì điều đó đâu. Cậu vừa mới tập thể dục xong, tớ biết chứ, Amane-kun, nên tớ hong có ghét gì hết mà? Hơn nữa, mùi của cậu sau khi tập thể dục cũng thơm nữa.”
Cậu đã định giải thích với Mahiru là để cô không lại gần, nhưng hình như lòng khoan dung của Mahiru đang bị chệch hướng hơi xa, khiến Amane có hơi đau đầu.
Sao mà mùi mồ hôi lại thơm được chứ? Amane thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của Mahiru.
“... Mahiru này, mũi của cậu, nó vẫn ổn chứ?”
“Ý cậu là tớ nên đi khám bệnh viện à? Cậu kỳ quá nha… giả sử nếu tớ và cậu đổi vị trí cho nhau, tớ cũng không phiền để cậu lại gần đâu đó, Amane-kun.”
“Không không không. Người cậu đã luôn thơm rồi mà, Mahiru…”
Vì sau cùng thì, Mahiru sẽ thường khử hết mùi mồ hôi sau khi tập thể dục, và dù trong trường hợp mà hai người họ đổi vị trí cho nhau, Amane cảm thấy cô vẫn sẽ không để cậu lại gần. Bên cạnh đó thì người của Mahiru thật sự rất thơm. Và có vẻ sự thật đó sẽ không thay đổi.
“Thế nên là, đối với tớ, Amane-kun cũng thơm mà, nên hãy hiểu cho tớ.”
Amane có cảm giác là hai người họ đang hơi lệch ý nhau, nhưng vì Mahiru sẽ không nhượng bộ, nên cậu chỉ đành thở dài và gật đầu.
“... Tớ hiểu, nhưng tớ cảm thấy hai chuyện đó là hai chuyện khác nhau. Nên tớ đi tắm đây.”
“Ừm. Tớ chuẩn bị sẵn bồn tắm rồi. Cậu có thể vào bất cứ lúc nào đó.”
“Cảm ơn cậu nha” Amane nói với Mahiru, người đã luôn chuẩn bị mọi việc một cách chu đáo. Cậu tháo giày ra, bước vào trong nhà, và nhanh chóng chuẩn bị để đi tắm rửa cho sạch người. Nhưng đột nhiên, Mahiru lại gần và vùi mặt vào ngực cậu.
Thụp. Một sự va chạm nhẹ ở ngực cậu. Amane không thể phản ứng kịp và chỉ có thể nhìn xuống cái xoáy tóc của Mahiru. Cô xoa má mình vào ngực cậu, rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu mỉm cười.
“Tớ thích mùi của cơ thể của cậu mà, Amane-kun.”
Cô nói một cách vui vẻ, rồi nhanh chóng quay lưng đi trở lại phòng khách. Còn Amane, cậu đứng như trời trồng suốt một lúc, cuối cùng cậu thở ra một tiếng rên rĩ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage