Trans: nixOMG
“...Amane-kun, hình như cậu cao hơn so với hồi đầu học kỳ đúng không?”
Amane đang giúp Mahiru chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, và rồi cậu nghe cô hỏi thế khi đứng bên cạnh,
“Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?”
“À không, chỉ là tớ thấy khi đứng cạnh nhau thì chênh lệch chiều cao giữa hai đứa hình như đã nhiều hơn lúc trước rồi.”
“Chắc là vì cậu lùn hơn đó, Mahiru…Ui da, tớ giỡn thôi, xin lỗi mà.”
Amane muốn trêu cô, nhưng Mahiru đã húc đầu cậu trong khi đang rửa tay, nên cậu chỉ có thể xin lỗi.
Có vẻ như Mahiru đã thầm để ý về chuyện đó. Amane nhớ trước đây cô ấy có từng than thở rằng muốn bản thân cao hơn một tí để có thể phối đồ theo kiểu trưởng thành hơn.
“Tớ nghĩ mình có cao hơn 1cm hay gì đó… chắc là do tớ đã thẳng lưng lên.”
“Trước kia lúc nào cậu cũng tự ti hết đó, Amane-kun. Lưng cậu không hẳn là quá gù, nhưng đúng là nó có cong một tí.”
“À thì, tớ thật sự đã thay đổi từ lúc đó rồi, giờ đây tớ đã lên cơ, và dáng bộ cũng khác. Đúng thật là con người khi tự tin thì nhìn sẽ khác nhỉ.”
“...Cậu đã thay đổi theo nhiều hướng đấy, Amane-kun, nhưng tớ thì vẫn thế. Vẫn không phát triển gì thêm hết.”
Mahiru vừa nói vừa thở dài, bỏ qua mặt thể chất, có vẻ như cô không hề để ý đến sự thay đổi về mặt nội tâm của bản thân.
“Cậu cũng thay đổi kha khá đó chứ, Mahiru. Ví dụ là, cậu cười tự nhiên hơn tớ, và thể hiện nhiều biểu cảm hơn trước nữa.
“...Sao cậu lại không có gì thay đổi được chứ?” Amane mỉm cười. Mahiru nhìn lên cậu, rồi nheo mắt lại ngượng ngùng.
“...Amane-kun, cậu thật sự đã trở nên trưởng thành và đĩnh đạc hơn rồi.”
“Tất nhiên rồi. Tớ cần phải trở nên tốt hơn để có thể xứng với cậu, Mahiru.”
“Ý cậu là làm bạn trai của tớ khổ lắm phải không?”
“Đâu có, cậu là một cô gái tuyệt vời đến thế mà.”
Tuy có lẽ cô có hơi độc miệng một tí, nhưng Mahiru là một cô gái trẻ, thông minh, dịu dàng, tử tế và tốt bụng, thật thà và lịch sự. Hơn nữa, cô còn có một vẻ ngoài hết sức đáng yêu, khó ai có thể soi mói.
Có lẽ những lời khen kia đã khiến Mahiru xấu hổ, khuôn mặt cô ửng đỏ. Hiện tại thì Amane chỉ vừa mới rửa tay xong nên không thể xoa đầu cô được, cậu đưa càm mình lên trên xoáy tóc của Mahiru như một cách chạm khác.
Nhưng Mahiru có vẻ không thích như thế, cô thúc cùi chỏ vào cậu. Nhưng chắc nói cô đang cảm thấy nhột nên mới từ chối thì đúng hơn.
“...Thế”
“Hmm?”
“Mahiru, cậu lo về chiều cao của bản thân, nhưng tớ nghĩ như này là ổn rồi mà. Vì tớ có thể dễ dàng ôm cậu vào vòng tay của mình.”
Amane không thể ôm quá chặt lấy Mahiru, nhưng nếu cậu có thể, chắc chắn cậu sẽ làm thế-dù Mahiru sẽ quay lại và mắng yêu cậu “Tụi mình đang nấu ăn đó.”
Lời thì thầm kia khiến cơ thể Mahiru khẽ run lên, và rồi cô chầm chậm tựa vào người cậu.
“...Nếu là vậy thì, tớ nên hài lòng về chiều cao của mình nhỉ.”
Amane thầm cười khi nghe thấy những lời lẩm bẩm dễ thương kia, để chắc chắn bản thân không chạm vào Mahiru với hai bàn tay đang ướt, cậu nhẹ nhàng vòng cánh tay để ôm lấy cô.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage