SS Bookwalker
Shihoko - Mẹ của Amane rất thích Mahiru.
Vốn Shihoko thích những thứ dễ thương đồng thời cũng thích có con gái nữa, nên biết được cô gái dễ thương như Mahiru thế này lại đang ở ngay cạnh con trai mình thì hỏi sao cô không cưng Mahiru được chứ.
Cứ mỗi lần bắt máy là Amane lại bị hỏi đủ thứ về Mahiru, nào là mối quan hệ giữa hai đứa đang tiến triển đến đâu, rồi Mahiru thích ăn món gì, vân vân mây mây.
Về cơ bản là món gì Mahiru cũng ăn được cả, thích thì thích mấy món có kết cấu hương vị hơi công phu một tí, kết quả của việc Amane trả lời bâng quơ như thế là món hàng được gửi đến nhà cậu hôm nay.
- ...Cái hộp đó là gì vậy?
Vừa trở về nhà sau khi sắm đồ, nhìn thấy chiếc hộp đang nằm chễm chệ trên bàn, Mahiru nhìn Amane với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
- Đồ vừa tới lúc nãy của má tui đó. Đại khái là đồ gửi cho Mahiru… à không gửi cho tụi mình để tạ lỗi vụ đợt trước đó?
Đại khái Amane cũng đoán lọ mọ được có gì bên trong đấy rồi, rõ ràng không phải là thứ gửi được cho học sinh cấp ba rồi. Nhưng mà chắc Amane và Mahiru cũng sẽ hài lòng về nó thôi. Thực ra thì bản thân Amane cũng thấy vui lắm.
- Tạ lỗi à.... Rốt cuộc là tạ lỗi vụ gì thế?
- À má tui xin lỗi về vụ suy đoán linh tinh về hai đứa mình ấy mà, kệ đi. Trước mặt cậu cứ coi nó là quà tặng của má tui đi.
Nếu mà trong đấy là bánh trái thì nói là quà tạ lỗi còn coi được, nhưng nhìn vào bên trong hộp thì coi bộ khó mà nói là quà tạ lỗi được rồi. Amane không hề nghĩ là má cậu lại gửi đồ đã qua sơ chế tới đây.
Mahiru vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy tò mò. Bị thôi thúc bởi cặp mắt ấy, Amane nhanh nhanh lột mớ bao bì ra.
Lấy ra từ trong hộp là một mớ túi hút chân không chứa đầy cá đã được ướp sẵn. Ướp sốt Mirin, sốt Saikyo, sốt Kasu, đủ kiểu cá ướp cả.
Xem chừng lần này toàn là món Amane thích từ nhỏ rồi.
- Wa, cái này của tiệm này nổi tiếng lắm nè
- À cái này hả, nhà tui thích lắm nên mua hoài à. Má tui có dặn là, cái này lâu rồi con không ăn, đằng nào cũng ăn chung với Mahiru nên nhớ chia cho con bé nữa đó.
- Cảm ơn má cậu nha. Coi bộ hôm nay không cần phải đi mua đồ ăn nữa rồi, tối nay cho nó lên làm món chính luôn đi.
Nhìn ánh mắt thích thú của Mahiru, Amane thầm nghĩ học sinh cấp ba dạo này thật đáng sợ, ai đời lại đi thích mấy món sơ chế hơn quà bánh chứ… Cơ mà nghĩ lại thấy bản thân mình cũng chẳng khác gì nên đành ngậm họng.
Bình thường thì Shihoko lúc nào cũng toàn gây chuyện phiền toái, nhưng những lúc như thế này thì cậu thật sự cảm ơn mẹ mình. Tí ăn xong sẽ nhắn tin cảm ơn sau, giờ thì hóng món cá nướng siêu sao của đêm nay trước đã.
(Ơ mà sao nó lại thành ra thế này?)
Vừa cảm nhận hơi ấm kèm hương thơm phảng phất bên cạnh, Amane tự sờ vào má mình để đảm bảo là biểu cảm của cậu vẫn bình thường như mọi khi.
*thình thịch *thình thịch
Tim cậu vẫn bất chấp cố gắng của thân chủ đập điên loạn như thể muốn thoát khỏi lồng ngực, nguyên nhân của cuộc nổi loạn đó không phải ai khác chính là Mahiru đang tựa người vào Amane.
Suy cho cùng thủ phạm duy nhất dẫn đến tình cảnh hiện tại đích thì là món cá ướp sốt Kazu của bữa tối. Việc chọn loại cá ướp nào Amane phó mặc hoàn toàn cho Mahiru, nhưng xem chừng do nướng lửa nhỏ quá nên phần rượu trong sốt ướp vẫn còn tồn lại kha khá rồi.
Dùng bữa xong, vừa nghỉ được một lát là Mahiru bắt đầu tẩm ngẩm tầm ngầm tiến sát lại Amane.
Bị bất ngờ vì hành động đột ngột của Mahiru, Amane cứng đờ người. Mahiru cứ thế mà cạ cạ má mình vào vai Amane.
Amane hoảng loạn trước hành vi thân mật quá mức đến mức hư cấu của Mahiru, vừa nhìn cô nàng cậu vừa cố gắng kìm nén tiếng than vãn trong họng lại.
Mahiru nhìn Amane với cặp mắt ướt đẫm không tí sức lực nào. Má của cô nàng đỏ ửng lên rồi.
- …...Ma-Mahiru-san?
- …...Mình thấy nóng quá
- A, nếu thấy nóng thì cậu đừng bám vào mình nữa
- Nóng… nhưng mà lạnh
Nói vậy xong là Mahiru tựa hẳn cả người vào Amane.
Nặng thì chẳng nặng đâu, nhưng hoang mang quá. Không phải là mất hết lý trí rồi đâu, nhưng bị người khác giới dính chặt vào mình như vậy thì đố đứa nào không dao động tinh thần đó.
Bị hương thơm ngọt ngào cùng sự mềm mại của Mahiru tấn công, bản thân Amane cảm thấy rõ má mình đang nóng lên từng chút một.
- …...Cũng hơi lâu quá rồi, nếu cậu dịch ra hộ thì tui vui lắm… Mà sao cậu cứ bám dính lấy tui vậy
- ….Tại vì cậu ấm lắm
Nghe chẳng ra ngô ra khoai tí nào, coi bộ cô nàng say thật rồi. Cứ lẫn lộn nóng với lạnh với chả ấm, xem ra say quá nên đầu óc cũng chẳng nghĩ được gì ra hồn rồi.
- …. Bộ tui ấm lắm hả?
- ….Ừm, cậu ấm lắm. Cái sự ấm áp đó là thứ mà mình chưa được trải nghiệm bao giờ cả.
- Nah, tui nghĩ là do vốn cơ thể Mahiru lạnh sẵn thôi
Cậu thử chạm vào Mahiru, thân nhiệt cao thế này chắc là do say chăng?
Không bằng lòng với câu trả lời của cậu, Mahiru lắc đầu nguầy nguậy rồi ụp mặt vào cánh tay của Amane.
- …….Chỉ là mình ganh tị với hơi ấm cơ thể mà mình chưa bao giờ được cảm nhận thôi… Chỉ một chút thôi… cậu chia cho mình với
Nói xong là Mahiru im ru luôn. Nghĩ ngợi một hồi, Amane lấy tay phải mình bắt đầu xoa đầu Mahiru.
Ngẩng mặt lên, Mahiru nhìn Amane với khuôn mặt mơ mơ màng màng có lẫn chút ngạc nhiên. Amane vẫn giả vờ như không thấy, tay vẫn tiếp tục xoa đầu Mahiru.
Cứ thế mà đơ ra một lúc, Mahiru một lần nữa lại rúc mặt vào cánh tay của Amane.
Từ giờ tới khi cô nàng tỉnh rượu, Amane để cho cô nàng thoải mái muốn làm gì thì làm.
- ….L-làm ơn hãy quên nó đi mà!
Không lâu sau men rượu cũng dần biến mất, Mahiru vừa dạt ra khỏi Amane vừa xin lỗi với khuôn mặt đỏ như gấc. Bản thân Amane cũng cười không biết rằng bản thân mình cũng đang bối rối tột độ.
Kể ra thì người đang bối rối nhất ở đây không phải là Mahiru mà chính là Amane, nhưng cậu vẫn giả bộ làm thinh. Biết rõ cảm xúc của mình lúc này lắm chứ, nhưng lúc này không phải là lúc bày tỏ với Mahiru đâu. Đối với Amane, thà không khí cứ như thế này còn hơn biết nhau rồi lại sau đấy trở nên gượng gạo.
Tự nhủ với bản thân như vậy, Amane nhún vai một cái.
Credit: Mình chỉ thích đủ thứ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage