Dù trông thế thôi chứ Amane là người luôn hết lời khen ngợi.
Tất nhiên, cậu không buông lời khen mà không có lý do, và cậu còn thẳng miệng chỉ ra khuyết điểm. Nhưng cậu là người thành thật, và sẽ khen ngợi khi cần. Cậu không hề ngần ngại về chuyện đó.
Mỗi ngày, sau mỗi bữa tối, Amane sẽ nói cho Mahiru biết rằng đồ ăn của cô ngon như thế nào. Cậu chẳng bao giờ suy nghĩ kỹ, cứ thế mà nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Kết cục là Mahiru toàn xấu hổ chết đi được.
Quần áo của cô cũng thế. Bất cứ thay đổi nhỏ nhặt nào trên cách phối đồ của cô, cậu đều nhận ra và khen cô. Chính Mahiru cũng tự hỏi liệu Amane có khen cô nhiều hơn các cặp đôi thông thường không. Tất nhiên, họ không phải là một đôi, nhưng Amane luôn hết lời khen cô.
Điểm yếu của Amane là đánh giá bản thân mình quá thấp. Bởi vậy, từ quan điểm của người khác, cậu có thể được coi là rất khiêm tốn.
Bất kể là lúc nào, Amane là người thường khen người khác.
(…Cái nào bây giờ nhỉ?)
Và bởi vậy, cứ mỗi lần trước khi sang nhà Amane, Mahiru vô thức chú ý tới áo quần của mình.
Cô để bộ đồ lên người, và ánh mắt nghiêm túc nhìn vào gương.
Cô không lên đồ là vì Amane đâu nhé, nhưng được cậu ta khen thì cũng không đến nỗi tệ. Với cả, cô tự hào vì được thừa nhận công sức của mình. Cô muốn cải thiện bản thân và muốn thể hiện kết quả nỗ lực của mình.
“…Vậy thì mình sẽ mặc bộ này.”
Mình mặc không phải để được thu hút sự chú ý của cậu ta. Chỉ là mình tỉ mỉ đến vẻ ngoài của bản thân thôi.
Cô thầm thuyết phục bản thân và để nguyên chỗ quần áo khác trong tủ.
Cô vào nhà Amane, và thấy cậu đang ngồi trên ghế sofa, chằm chằm nhìn cô. Cô ngây thơ nghiêng đầu.
“…Sao thế?”
“Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy cô dồn khá nhiều công sức vào kiểu tóc ngày hôm nay. Cơ mà cô làm kiểu tóc đó thế nào thế?”
Tạo được kiểu tóc đó coi bộ khó lắm đây, Amane khúc khích. Mahiru hài lòng vì cậu đã để ý tới kiểu tóc của cô, má cô bắt đầu nóng ran.
Nhưng nếu cô thể hiện hết ra trên mặt, Amane cũng sẽ đỏ mặt nốt. Cô giả vờ như không có chuyện gì và ngoảnh mắt đi.
“Đơn giản ấy mà. Cứ làm theo hướng dẫn là được.”
“Tôi chịu.”
“…Cậu mà lại.”
“Xin lỗi vì tôi không khéo tay nhé.”
Amane nghe có vẻ dỗi dằng, và Mahiru nhận ra mình hơi gắt. Hối hận, cô ngồi cạnh Amane.
“Thế trông kỳ lắm sao?”
“Sao cô lại nghĩ thế…Tôi thấy cũng được. Bộ quần áo hợp với cô, và dễ thương.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Chỉ thế thôi mà đã khiến tim cô xao xuyến, như cánh hoa đung đưa trong không khí.
Mình ngây thơ quá. Cô nghĩ. Cô nhìn về phía Amane bên cạnh cô, và rõ ràng ánh mắt cậu đang tránh cô.
“…Sao thế?”
“Không, không có gì.”
Cậu nhích nhích ra xa cô. Rõ ràng cậu muốn nói gì đó nhưng lại không muốn.
“…Nếu tôi có khen cô thêm vài câu cô cũng chẳng để ý đâu nhỉ?”
“Tôi hạnh phúc nhất là lúc được Amane-kun khen.”
Mahiru trả lời theo phản xạ. Cả hai sững người.
“…T-Tôi không nói rằng tôi hi vọng được Amane-kun khen nhiều hơn đâu đấy nhé? Vì cậu không bao giờ nói dối… và những gì cậu nói đều là thật lòng, nên tôi rất vui.”
“Ờ ừ…ừm, tôi chưa bao giờ nói dối vụ này cả. Tôi luôn cảm thấy rằng việc cô cố gắng để khiến bản thân xinh hơn, như thế là dễ thương lắm rồi.”
---Đúng là tên láu cá.
Mahiru thì thầm đủ khẽ để Amane không nghe thấy, và ôm lấy chiếc nệm yêu thích của cô.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage