◇Góc nhìn của Lux◇
Erina đưa tôi đến một nhà hàng xa hoa tới mức từ “cao cấp” cũng trở nên tầm thường khi dùng để miêu tả nó. Nghe nói đây là nơi mà các gia tộc Công tước thường xuyên lui tới, hay thậm chí đôi khi cả Hoàng tộc cũng sẽ ghé qua.
Bị đưa đến một nơi như thế này, tôi lúng túng nói nhỏ với Erina.
「Erina-san, ờm... một nơi như thế này đối với tôi...」
「Tôi sẽ trả tiền mà, Lux không cần lo gì hết, cậu chỉ cần ăn thật nhiều món ngon là được! À, nhưng nếu không hợp khẩu vị của Lux thì chúng ta đổi quán khác, cậu đừng ngại nhé... Lux chờ tôi một chút.」
「Này...」
Không đợi tôi nói hết lời, Erina-san đã bước đến nói chuyện với một người đàn ông mặc tuxedo ở quầy lễ tân.
Vì khoảng cách khá xa nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng dù nhìn từ xa cũng có thể thấy Erinakhông hề có chút căng thẳng nào. Ngược lại, cô ấy hành xử một cách tự nhiên như thể đây là nơi quen thuộc... Có vẻ Erinathực sự là một nhân vật rất quan trọng.
◇Góc nhìn của Elizarina◇
「Tôi muốn đặt bàn cho hai người, còn chỗ trống không? Nếu được thì tôi muốn phòng riêng.」
Elizarina đang một chiếc áo khoác màu đỏ có mũ trùm đầu. Tại các cửa hàng cô hay lui tới, việc trông thấy cô trong chiếc áo khoác màu đỏ có mũ trùm đầu với tư cách thường dân thay vì thân phận thật đã trở thành luật bất thành văn. Vốn dĩ người ăn mặc như vậy đã hiếm, cộng thêm giọng nói đặc trưng, người đàn ông mặc tuxedo ở quầy lễ tân không cần nhìn mặt cũng lập tức nhận ra đây là Elizarina. Anh ta cung kính đáp:
「Erina-sama, thành thật cảm ơn người đã ghé thăm hôm nay... Hiện tại chúng tôi còn hai phòng riêng, mời người cứ tự nhiên sử dụng ạ.」
Khi Elizarina ăn mặc như thường dân, gọi cô là "Erina" cũng là một việc bắt buộc.
「Hiểu rồi~」
Khi nói chuyện, Elizarina trông giống hệt một thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường, nhưng ai cũng biết chính năng lực của cô đã gìn giữ hòa bình cho đất nước này. Vì vậy, người đàn ông ở quầy lễ tân không hề lơi lỏng cảnh giác, anh ta tiếp tục hỏi:
「Thưa Erina-sama, đây có phải là lần đầu tiên người dẫn theo người khác đến đây không ạ?」
「Ừm, lần đầu tiên... À, phải rồi, chuyện tôi đến đây cùng người khác là tuyệt mật đấy nhé.」
「...Tôi đã rõ ạ.」
Dù với lý do gì, một khi Nhị công chúa Elizarina đã ra lệnh giữ bí mật, người đàn ông ở quầy lễ tân chỉ có một lựa chọn duy nhất là tuân theo.
Sau khi trao đổi xong với lễ tân, Elizarina quay lại chỗ Lux đang đợi gần lối vào và gọi.
「Lux, có bàn rồi, chúng ta đi thôi!」
「V-Vâng!」
Cùng với Lux, người vẫn còn đang căng thẳng, cả hai bước vào phòng riêng.
Bên trong là một chiếc bàn được trải khăn màu đỏ, ghế ngồi và một lọ hoa tươi được cắm tỉ mỉ.
Khi cả hai ngồi đối diện nhau, Lux lên tiếng như để xua đi sự ngượng ngùng.
「Erina-san, cô có thường đến những nơi như thế này không?」
「Ừm, có chứ.」
Elizarina rất thích đi dạo quanh thành phố để ngắm nhìn sự yên bình mà mình đã góp công tạo dựng, đôi khi cũng chỉ đơn giản là để thưởng thức những món ăn ngon hay ngắm nghía những bộ váy áo dễ thương rồi tự mình mặc thử. Trong số các thành viên hoàng tộc, cô là người hiếm hoi thường xuyên xuống phố như vậy──── và dĩ nhiên, đối với câu hỏi ngầm của Lux rằng cô có hay lui tới những nhà hàng cao cấp không, câu trả lời chắc chắn là có.
Nghe Erina trả lời, Lux có vẻ vẫn hơi căng thẳng.
「Vậy sao ạ... Tôi thì ít khi đến những nơi thế này nên có hơi lo lắng một chút.」
「Vậy à? Lux này, cậu là thường dân hay quý tộc?」
Dựa trên kinh nghiệm tiếp xúc với vô số người và kiến thức sâu rộng về con người, Elizarina đã đoán rằng Lux là một thường dân khi cô hỏi câu đó.
(Nhưng một chàng trai như Lux mà lại là thường dân thì lãng phí quá, mình phải nói với Phụ hoàng để phong cho cậu ấy một tước hiệu mới được.)
Suy nghĩ đó vừa vụt qua, câu trả lời của Lux đã khiến Elizarina sững sờ.
「Tôi là quý tộc, tôi xuất thân từ gia tộc Bá tước.」
「Hả...!?」
Quý tộc, mà không phải Nam tước hay Tử tước, lại là Bá tước──── Thật sự không tài nào đoán được.
So với hai người chị em của mình, kiếm thuật của Elizarina có thể thua kém, nhưng về trí tuệ... đặc biệt là khả năng dẫn dắt tâm lý và thuật hùng biện, cô chắc chắn vượt trội hơn cả Felisiana.
Một Elizarina như thế lại có thể phán đoán sai hoàn toàn như vậy là chuyện cực kỳ hiếm──── nói đúng hơn, có lẽ đây là lần đầu tiên.
Dù trong lòng vẫn còn chấn động, Elizarina vẫn hỏi tiếp.
「...Cậu đã là quý tộc từ khi sinh ra?」
「Vâng, đúng vậy ạ.」
Tất nhiên, Lux chẳng có lý do gì để nói dối ở đây. Và với kinh nghiệm giao tiếp với vô số người, đủ để dập tắt hoàn toàn nội chiến trong nước, Elizarina không cần suy nghĩ cũng biết Lux không hề nói dối.
(Sinh ra trong gia tộc Bá tước mà lại được nuôi dạy để trở nên tử tế và khiêm tốn đến thế này ư? Tại sao? Bằng cách nào?)
Elizarina tiếp tục suy nghĩ.
(Lux có ước muốn gì không nhỉ? Sở thích của cậu ấy là gì? Cậu ấy ngủ lúc mấy giờ, dậy lúc mấy giờ? Món ăn yêu thích là gì ta?)
Sự hứng thú của cô dành cho chàng trai tử tế, thú vị nhưng lại hoàn toàn không thể đoán trước này cứ dâng lên không ngừng.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Elizarina trở nên phấn khích hơn bao giờ hết──── nhưng rồi, hình ảnh chiếc mũ trùm màu đỏ đang đội trên đầu vô tình lọt vào tầm mắt, và cảm giác hưng phấn ấy lập tức tụt dốc không phanh.
「...」
Nếu cô tháo chiếc mũ này ra, mọi gã đàn ông sẽ hoặc là say đắm, hoặc là nảy sinh tà tâm... Điều này có lẽ một phần cũng nhờ vào tài ăn nói của cô, nhưng ngay cả Lux, người mà cô đang vô cùng tò mò, chỉ cần cô tháo mũ ra và dùng một chút trí não, cô hoàn toàn có thể khiến cậu ấy đổ gục.
...Liệu điều đó có thể xảy ra hay không, chỉ cần tháo chiếc mũ này ra là biết ngay.
Nếu dung mạo của cô khiến thái độ hay cảm xúc của Lux thay đổi dù chỉ một chút, Elizarina sẽ dễ dàng nhận ra thông qua biểu cảm hay những cử động nhỏ nhất trên cơ thể cậu.
Elizarina do dự... nhưng rồi, cô nghĩ rằng mình không thể mơ mộng mãi được. Đặt tay lên chiếc mũ, cô nói:
「Mà này, tôi đã hứa là lần thứ hai gặp nhau, tôi sẽ tháo mũ ra cho cậu xem nhỉ... Có lẽ bây giờ tôi sẽ tháo nó ra.」
「Đúng là cô có nói như vậy... Nhưng nếu chỉ vì lời hứa mà khiến cô không thoải mái thì cô không cần phải────」
「Không sao đâu, tôi sẽ tháo nó ra... Tạm biệt nhé, Lux...」
Nói với giọng buồn bã, Elizarina tháo chiếc mũ trùm đầu──── để lộ ra dung mạo tuyệt mỹ của mình.
Tháo bỏ chiếc mũ, Elizarina mỉm cười dịu dàng, một nụ cười phảng phất một chút cam chịu, một chút buông xuôi, như thể cô đã chấp nhận từ bỏ một điều gì đó.
Tạm biệt ở đây mang ý nghĩa là tạm biệt mối quan hệ trong sáng, tạm biệt ước mơ của Erina về Lux. Không phải tạm biệt hẹn gặp lại đâu nhé :))