"Đúng là ở Dez-Me, diễu hành ban đêm vẫn là đỉnh nhất nhỉ."
"Chuẩn luôn."
"Giờ sao đây? Hay là mình ghé qua Cây Điều Ước một lúc không?"
"Ý hay đó. Sắp đến giờ đóng cửa rồi, giờ này chắc cũng không đông đâu."
Đang tận hưởng ngày nghỉ tại Dez-Me Land, nhóm bốn người của câu lạc bộ Tennis nữ trường Học viện Minefuji rời khỏi quảng trường phun nước trung tâm và tiến đến khu vực sự kiện Cây Điều Ước.
"Uooo, cái cây ngầu bá cháy!"
"Trông thi vị phết nhờ!"
"Công nhận."
"Đây, ruy băng của mọi người nè."
Một người trong nhóm chia cho tất cả những dải ruy băng đã mua sẵn trong công viên.
"Đúng là Mika có khác. Tinh ý ghê."
"Viết gì giờ?"
"Còn gì nữa, ‘mong có bồ’ chứ sao."
"Chuẩn luôn."
Sau khi cả bốn đứa cùng viết một điều ước giống hệt nhau, họ tìm thấy một cành cây chỉ mới có hai dải ruy băng được buộc và quyết định sẽ cùng nhau buộc ruy băng của mình vào đó.
"Có nhiều ruy băng tự làm ghê nhỉ."
"Loại tự làm thì thường là của mấy cặp đôi rồi."
"Công nhận."
"Nè, nhìn này đi."
Mika chỉ vào dải ruy băng đã được buộc sẵn ở đó và nói.
"Vãi. Gì đây nè, hai dải ruy băng y hệt nhau lại còn ghi cùng một điều ước nữa."
"Ủa, nói thế thì chẳng phải bọn mình cũng vậy à."
"Công nhận."
"Nhưng rõ ràng là một cặp mà nội dung lại hài thế này."
Bốn người xúm lại quanh dải ruy băng.
"Mà khéo hai người này mới học cấp hai thôi nhỉ."
"Chuẩn luôn."
"Có khi còn là học sinh tiểu học ấy chứ?"
"Ngây thơ ghê~"
Rồi cả đám mỉm cười nhìn hai dải ruy băng treo cạnh nhau.
“Ước gì có thể thành thật hơn.”
“Muốn trở nên thành thật.”
"""Haizzz. Hội có bồ nổ tung đi cho rồi."""
"Chuẩn luôn."
Mấy cô nàng câu lạc bộ Tennis đang tuổi cập kê đồng loạt thở dài một tiếng, nhưng rồi lại ngay lập tức quay lại vẻ tươi cười, rôm rả ra về.