Cô gái được gọi là 'Tam thiên tiên tử' đã nộp giấy đăng kí kết hôn mà không có sự cho phép của tôi. Có vẻ như tôi đã vô tình trở thành chồng của một thiên thần mất rồi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11146

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5159

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 1

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1533

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9109

Phần 1-Cao trung - Chương 16-Lần đầu...

Bản dịch có thể không hoàn toàn chính xác

---

◇Ngày 4 tháng 7-2:15 PM

Góc nhìn của Kiyohito Osako

Hiện tại là thời gian hoạt động tự do trong chuyến dã ngoại của trường, đây chính là cơ hội duy nhất để tôi mời được Shiozaki-san đi chơi riêng.

Và điều kiện để tôi hoàn thành được mục đích của mình là phải dẫn dắt được mọi người theo ý tôi – chia cặp nam nữ để hoạt động riêng.

Tôi và Umi-chan đã bàn bạc từ trước nên không cần phải lo phần cô ấy. Aoi thì chắc sẽ hiểu ý khi tôi ngỏ lời rủ Shiozaki-san đi cùng… chắc thế.

Nhưng xét về mặt đạo đức thì việc tán tỉnh một người đã có chồng là điều không thể chấp nhận được, nên có khả năng Aoi sẽ chọn ghép đôi với Shiozaki-san để ngăn tôi.

Dạo gần đây cứ mỗi khi tôi nói đến chuyện của Siozaki-san thì nó đều khuyên tôi nên từ bỏ thì hơn.

Còn về suy nghĩ của Shiozaki-san, tôi nghĩ sẽ ổn thôi…

Cô ấy đồng ý tham gia nhóm này chắc hẳn là có tính toán riêng…

Dù cô ấy không đồng ý chuyện chia cặp nhưng nếu hai người kia đồng ý thì cô ấy cũng phải chiều theo thôi. Còn nếu mọi chuyện không thuận lượi thì tôi vẫn còn phương án dự phòng, đó là thằng bạn thân của tôi: Yamaguchi Aoi – kẻ vô hại nhất lớp.

Dù Shiozaki-san đã có chồng, nhưng độ nổi tiếng của cô ấy thì không hề thuyên giảm, thậm chí còn không ngừng tăng cao. Số người theo đuổi cô ấy cũng không hề bỏ cuộc. Chính vì thế, tôi nghĩ cô ấy chọn tham gia nhóm này vì nhóm này có Aoi.

Tóm lại, tỉ lệ là 2:1:1… nghĩa là cơ hội rất cao!

“Nhóm mình có 2 nam 2 nữ ha. Hay là chúng ta chia cặp để sinh hoạt tự do, các cậu thấy sao?”

““Được thôi.””

Cả ba người họ đồng thanh khiến tôi khá bất ngờ.

Tôi cứ tưởng Shiozaki-san sẽ phản đối chuyện này chứ. Nhưng mọi chuyện có vẻ đang đi theo chiều hướng tốt cho tôi.

“V-vậy thì… chúng ta chia nhóm thế nào đây… tớ muốn đi cùng Shiozaki-san… được không?”

“Ừm! Được chứ! Mong cậu giúp đỡ tớ, Kiyohito-kun.” Cô ấy nói trong khi nở nụ cười như thiên thần.

“Ể!?” Dù là người mở lời trước, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên.

“Vậy thì tớ sẽ đi cùng Sachiya-san… mong cậu giúp đỡ!”

“Ừm… mong cậu cũng giúp đỡ tớ…” Umi khẽ gật đầu.

Thế là, mọi suy tính của tôi đều diễn ra một cách quá thuận lợi.

◇7:15 PM cùng ngày

“Tôi về rồi.”

“Mừng cậu về nhà!” Marin chào đón tôi bằng nụ cười quen thuộc.

Bọn tôi cùng thưởng thức bữa tối thơm ngon như mọi khi.

“Phòng mình… hơi nóng thì phải?”

“Vậy sao…”

“Chắc do tôi tưởng tượng thôi… À mà… xin lỗi cậu chuyện chuyến dã ngoại nhé.”

“Không sao đâu! Dù không được đi cùng nhau làm tớ có hơi buồn thật.”

“Ừ…”

“Cậu có buồn thật không đấy? Đừng nghĩ không có tớ ở đó là cậu được tán tỉnh Umi-chan đâu đấy.”

“Không có chuyện đó đâu! Tôi thề!”

“Thật không đó~”

Hôm Sachiya phát hiện ra mọi chuyện, bọn tôi đã thoã thuận là trong thời gian dã ngoại, cô ấy sẽ được ở bên cạnh tôi.

Ban đầu Marin phản đối rất dữ dội, Nhưng Sachiya lập tức dội gáo nước lạnh ‘ngay từ đầu chuyện này lộ ra là do lỗi của Shiozaki-san mà’.

Marin không thể phản bác và đành ngậm ngùi đồng ý.

“Tôi không có làm gì thật mà.”

“Vậy thì tốt rồi~” Marin trả lời tôi bằng nụ cười, nhưng tôi biết rõ nụ cười ấy ẩn chứa biết bao nhiêu cay đắng.

Marin ăn vội bữa tối rồi lập tức trốn vào phòng học.

Chúng tôi đã sống với nhau gần ba tuần, tuy không dài nhưng bấy nhiêu là đủ để tôi nhận ra được những lúc Marin không ổn.

Tôi định để cô ấy một mình, nhưng rồi không thể kìm được lo lắng. Tôi đặt tay lên tay nắm cửa, dù nhỏ thôi nhưng tôi vẫn nghe được tiếng khóc ncs nở từ trong phòng.

“Marin-chan?” Tôi nhẹ nhàng mở cửa và gọi cô ấy.

Trong căn phòng tối om, Marin đang cắn môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

“C-có chuyện gì vậy!?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Vội lau đi nước mắt, Marin có gượng cười.

“K-không có gì đâu mà…”

“Không có gì mà trông cậu lại như thế này sao…?”

Cô ấy mím môi, cứ lặp đi lặp lại câu ‘không sao đâu mà’ kèm nụ cười đầy gượng gạo.

‘Xin lỗi… là lỗi của tôi…”

“K-không! Không phải lỗi của Aoi-kun đâu! Tớ biết Aoi-kun đang cố gắng theo cách riêng của cậu mà… Umi-chan cũng nói cô ấy không thể làm lay chuyển trái tim cậu tí nào… tớ cứ nói ‘tớ thích cậu’ mãi thôi… nhưng rồi… tớ sợ cậu sẽ ghét tớ mất…”

“…Tôi sẽ không ghét cậu đâu… Nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả… đây là lần đầu tiên tôi được một ai đó yêu thương nhiều tớ như này…”

“Tớ biết… tớ biết rất rõ chứ… nhưng trong lòng tớ cứ cảm thấy bất an… tớ ghét cái cảm xúc yếu đuối tồn tại trong tớ lúc này…”

Có lẽ… điều tôi nên làm lúc này là ôm cô ấy thật chặt vào lòng và nói ‘không sao đâu’. Nhưng… tôi không thể nào làm vật được.

Cảm giác mông lung trong tôi lúc này khiến tôi cảm thấy bản thân như đang diễn chứ tôi không hề yêu

“Marin-chan, tôi…”

Ngay khoảnh khắc ấy… tầm nhìn của tôi tối sầm lại, rồi tôi ngã gục xuống…-