*Góc nhìn của Pipi Barlier
Kỳ nghỉ hè của chúng tôi sắp kết thúc. Vào ngày tôi mời bà Achard – Carol-sama – đến kiểm tra buổi tập violin, thì có người bấm chuông cửa dinh thự.
"Không biết là ai nhỉ."
"Ồ, chắc là Christophe thôi. Cậu ta nói có việc cần bàn với Patrice-sama."
"Với cha ư?"
Vì buổi tập bị gián đoạn, Carol-sama đã để tôi nghỉ giải lao một chút. Lau mồ hôi, tôi xịt chút nước hoa rồi rời phòng xuống tầng dưới.
"... Đúng thật."
Đúng như Carol-sama đã nói, Christophe-sama đến thăm. Anh ta vừa là người thừa kế nhà Achard, vừa là hôn phu của Loretta. Điều đó khiến anh ta trở thành tình địch của tôi, nhưng ngoài chuyện đó ra, chúng tôi hầu như không có tiếp xúc gì cả.
Hơn nữa, gia tộc Barlier vốn thuộc phe chính trị của nhà Francois, mà quan hệ giữa Francois và Achard lại chẳng mấy tốt đẹp. Nếu không có mối quan hệ hiện tại, có lẽ tôi đã không thể nhờ Carol-sama chỉ dạy như hôm nay... Vậy thì, Christophe-sama đến dinh thự Barlier rốt cuộc là vì chuyện gì?
"Cha à... Cho dù đối phương có là quý tộc cấp cao hơn thì cũng không cần phải cúi đầu như vậy."
Cha tôi gần như quỳ rạp trước Christophe-sama để chào đón anh ta. Là con gái ông ấy, cảnh tượng đó chẳng dễ chịu chút nào. Tất nhiên tôi biết cha tôi làm vậy không phải vì ông muốn, mà là do luật lệ khắt khe trong giới quý tộc của vương quốc buộc ông phải làm vậy... Dù hiểu rõ, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
"... Mình nên quay về phòng thôi."
Nghĩ rằng có thể xua tan tâm trạng khó chịu bằng cách đắm chìm vào violin, tôi quay người. Tuy nhiên—
"Xin đừng để Dole-sama biết chuyện này."
Chỉ một câu nói của cha đã khiến tôi chú ý. Như đã biết, gia tộc Barlier vốn thuộc phe chính trị do gia tộc Francois lãnh đạo, cũng chính là nhà của Claire-sama. Việc tồn tại hệ thống cấp bậc trong phe phái là điều hiển nhiên, nhưng ân huệ mà nhà Francois ban cho nhà Barlier lẽ ra đã quá đủ để bù đắp cho khoảng cách địa vị đó.
Liệu cha tôi đang giấu diếm chuyện gì đó với Dole-sama, người đứng đầu gia tộc Francois mà chúng ta mang ơn không?
Cha tôi dẫn Christophe-sama vào một phòng khách nằm sâu trong dinh thự. Đó vốn là nơi được dùng để các quý tộc bàn bạc chuyện cơ mật, nên bình thường tôi không thể nào nghe lén được.
—Ít nhất trong trong trường hợp bình thường.
"Xin lỗi cha, nhưng con lo lắng lắm."
Tôi bước vào phòng làm việc bên cạnh phòng khách, khóa cửa lại và đưa tay về phía bức tường ngăn cách hai căn phòng. Tập trung cảm giác, tôi truyền ma thuật xuyên qua bức tường.
"Hãy cho ta biết."
Ma thuật của tôi thấm qua vách ngăn, len lỏi vào căn phòng bên kia và hòa vào không khí bên trong. Một lát sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng nói bên kia.
[Tôi không muốn làm nữa, Dole-sama sẽ phát hiện ra mất.]
Giọng đầu tiên tôi nghe được chính là của cha mình. Lúc này tôi đang sử dụng một loại ma thuật hệ gió vừa học được từ buổi luyện tập gần đây với Misha. Bằng cách tận dụng không khí xung quanh, tôi có thể nghe rõ âm thanh trong một phạm vi rộng. Sẽ không hiệu quả nếu ở đó có thiết lập rào chắn ma pháp, nhưng trong tình huống này, khi căn phòng chỉ được cách âm thông thường, nó lại phát huy tác dụng.
Giọng cha tôi bình thường vốn rất vui vẻ đến nỗi khó có thể tin được tiếng run rẩy vừa rồi lại phát ra từ ông.
[Hừm... Nếu vậy thì ngài định làm thế nào? Ngài nghĩ mình còn có thể rút lui được sao?]
Trái lại, giọng Christophe-sama lại rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức lạnh lùng. Hai người họ đang nói chuyện gì vậy...?
[Nếu có thể cứu được họ thì tất nhiên tôi muốn rồi! Nhưng ngài cũng biết rõ nạn buôn người đang diễn ra ngay trong lãnh địa của tôi. Nếu cứ thế này thì gia tộc Barlier sẽ sụp đổ mất!]
Tôi không thể tin được. Buôn người ư!? Ở đây sao!? Ngay trong lãnh địa của Barlier!?
[Patrice-sama, bình tĩnh lại đã. Chuyện này vẫn chưa được công khai, chúng ta sẽ ổn trong thời gian tới thôi.]
[An toàn gì chứ! Christophe-sama, ngài cũng biết rồi đấy. Có tin đồn rằng Bệ hạ Rousseau sẽ đích thân ban lệnh kiểm tra giới quý tộc!]
[Chỉ là tin đồn thôi.]
[Nhưng nếu là thật thì ngài định thế nào!? Không chỉ nhà Barlier, ngay cả nhà gia tộc Achard cũng không thể thoát tội được đâu!]
Bàn tay tôi đặt trên tường run rẩy. Rốt cuộc thì... đây là cuộc trò chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhà Barlier đã rơi vào tình cảnh nguy khốn rồi sao?
[Ngay cả khi có kiểm tra đi nữa, thì cũng phải một thời gian nữa mới đến lượt chúng ta. Dù sao thì chính Giáo hội Tinh Linh mới là bên trực tiếp làm chuyện dơ bẩn.]
Cả Giáo hội cũng dính líu sao...!? Tôi vốn không sùng kính hay tin tưởng Giáo hội như cha hay các thế hệ trước, nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy sốc khi nghe Giáo hội cũng nhúng tay vào một tội ác như thế. Chẳng lẽ khi nghe lén cuộc trò chuyện này, tôi đã nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm của một âm mưu lớn hơn nhiều?
[Clement-sama có nói gì không?]
[Không. Cha ta lúc nào cũng thế. Ông ta im lặng không nói gì. Người khác thì hành động dựa vào nét mặt đó, và nếu cần thiết thì ông sẽ loại bỏ họ.]
[... Ý ngài là tôi cũng không khác gì ư?]
[Ta cũng thế thôi.]
Mình phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ!? Đây không phải chuyện mà mình có thể tự mình giải quyết được. Mình nhất định phải nói với ai đó!
Nhưng ai bây giờ?
Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Claire-sama. Tôi biết mình có thể tin tưởng Claire-sama. Xét đến việc gia đình tôi thuộc phe chính trị của nhà Francois, việc tâm sự với cậu ấy là hợp lý. Tuy nhiên, nếu tôi thật sự nói ra, thì việc Dole-sama phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó, liệu Dole-sama có bao che cho nhà chúng tôi – liệu ngài ấy có bảo vệ cha tôi không? Nghĩ lại thì, trong hoàn cảnh này, lẽ ra cha tôi mới là người phản bội Dole-sama chứ không phải ngược lại. Dole-sama là người rộng lượng, nhưng với kẻ thù thì chưa từng nương tay. Ngài ấy đã cho thấy rõ ràng rằng gần như toàn bộ những quý tộc từng đối đầu trực tiếp với ông từ trước tới giờ... đều đã biến mất khỏi trường chính trị.
"Mình còn có thể nói với ai khác được đây..."
Gương mặt Loretta thoáng hiện lên trong tâm trí. Loretta là người bạn thân nhất của tôi. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ lắng nghe tôi một cách nghiêm túc.
Ít nhất là trong hoàn cảnh bình thường.
Tuy nhiên, tôi không thể cho phép mình quên rằng Loretta và Christophe-sama đã đính hôn. Mặc dù rõ ràng Christophe-sama không phải là người mà cậu ấy khao khát, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng trong trường hợp này. Hôn ước là lời cam kết giữa hai gia tộc. Cho dù Loretta muốn đứng về phía tôi, thì việc nhà Cugletto có cho phép hay không lại là một vấn đề khác. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ chỉ kéo một Loretta ngây thơ vào một mớ hỗn độn lớn hơn mà thôi.
[Để ta nói rõ cho ngài biết, Patrice-sama. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ thời cơ thích hợp. Có thể không phải bây giờ, như theo ước tính của ta thì cũng sẽ chẳng còn xa đâu.]
[... Tôi... có thể tin ngài không?]
[Ngài không còn lựa chọn nào khác đâu. Ta cũng... đang đặt cả mạng sống mình vào vụ này.]
Suốt cả cuộc trò chuyện, giọng Christophe-sama chưa từng dao động dù chỉ một chút. Nụ cười dịu dàng mà tôi vốn quen thuộc giờ đây lại trở thành thứ ám ảnh trong ký ức.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bên kia mở. Hình như cuộc trò chuyện đã kết thúc. Tôi nín thở và nán lại trong phòng làm việc chờ hai người họ đi qua. Tôi vẫn còn thấy tay mình run rẩy.
"Mình phải làm sao đây... phải làm sao bây giờ...?"
Tôi thở hổn hển, không thể tập trung suy nghĩ. Đây không phải lúc để học violin nữa. Cẩn thận tránh bị phát hiện, tôi trở về phòng nơi Carol-sama đang chăm sóc cây violin của mình.
"Chúng ta tiếp tục nhé... Sao thế? Sắc mặt em tệ lắm."
"Carol-sama, em xin lỗi... nhưng em có thể xin ngừng buổi học hôm nay được không ạ?"
"Tất nhiên, trông em đúng là không khỏe chút nào. Để ta gọi người đến."
"Em cảm ơn cô."
Có vẻ tâm trạng tôi bất ổn đến mức Carol-sama chẳng những đồng ý ngay việc dừng buổi học, mà còn tỏ ra lo lắng cho tôi. Trông bà ấy không giống như đang nói dối.
Không, có lẽ đó chỉ là điều mà tôi muốn tin. Carol-sama cũng là người của nhà Achard. Nếu nhà Achard và nhà Barlier cùng âm mưu điều gì, thì phu nhân Achard, Carol-sama, hoàn toàn có thể cũng liên quan.
Nhận ra khả năng đó, tôi không thể không nghi ngờ cả những điều nhỏ nhặt nhất.
(Ai đó... Làm ơn, ai đó... cứu với...!)
Tiếng kêu ấy, chẳng một ai nghe thấy, chỉ vọng mãi trong sâu thẳm trái tim tôi.