Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương VI: Rei xảo quyệt và tôi - s.62 Chuyện phiếm trong bộ đồ ngủ

"..."

"Oápp... Claire-chan, cậu với Rei-chan có cãi nhau không thế~?"

Sau khi biết được bí mật của Yuu-sama, suốt mấy ngày nay tôi vẫn canh cánh trong lòng. Dĩ nhiên, chuyện này làm sao qua mắt được Catherine. Cô ấy vừa thuận miệng hỏi vừa thưởng thức kẹo cam thảo ưa thích của mình.

Đêm đã về khuya. Như thường lệ, chúng tôi lại có cuộc trò chuyện trong đêm.

"Không phải đâu."

"Thật ư? Cậu chắc chứ~? Nếu muốn tâm sự thì tớ sẵn sàng nghe đấy~?"

"Thật ra chuyện không liên quan đến Rei."

"Vậy thì chuyện gì~?"

"Chỉ là chút chuyện về sức khỏe của Yuu-sama thôi. Cậu đừng bận tâm."

"... À, cậu biết được bí mật đó rồi sao?"

"Ể?"

Có lẽ nào?

"Catherine, cậu biết rồi ư?"

"Ừa~"

Catherine đáp một cách thản nhiên.

"Cũng giống như nhà Yule, nhà Achard cũng đã hợp tác để che giấu bí mật của Yuu-sama đó~."

"Ồ, tớ không biết đấy."

Nói ngắn gọn thì Catherine cũng ở trong cùng hoàn cảnh như Misha.

"Nhưng mà, nhà Achard không hẳn là giúp đỡ vì lòng tốt đâu~ Bọn họ đào bới bí mật này để gia tăng ảnh hưởng trong phe chính trị của Yuu-sama thôi~"

"Ra vậy, nghe đúng làm cách làm điển hình của Clement-sama nhỉ."

Thật sự thì, không biết Clement-sama đã kéo dài mạng lướt âm mưu của mình đến mức nào rồi? Trong giới quý tộc, thủ đoạn và âm mưu vốn dĩ chẳng có gì lạ, nhưng kẻ nào ôm đồm quá nhiều thường sẽ bị chính bước chân của mình vấp ngã. Có điều, có lẽ Clement-sama lại là người chưa từng một lần để chuyện đó xảy ra, nên mới trở thành con người như bây giờ.

"Vậy thì chắc tớ cũng có thể nói thẳng được rồi. Đầu tiên, chỉ có thể gói gọn rằng mấy ngày qua thật sự đã xảy ra không ít chuyện."

"Ừ, ví dụ như sự xuất hiện của tình địch chẳng hạn~."

"Catherine!"

"Hehe, xin lỗi nhé~."

Giọng điệu trêu chọc của Catherine không hề mang chút ác ý nào. Cậu ấy chỉ đơn thuần là chọc ghẹo tôi mà thôi. Tôi nằm dưới tầng giường, dù không nhìn thấy rõ, nhưng chắc chắn trên gương mặt Catherine lúc này đang nở một nụ cười toe toét.

Tôi cũng đã kể cho cậu ấy nghe về Hồng y Lily... bao gồm cả việc Hồng y đó có hứng thú với Rei. Nghĩ lại thì có lẽ tôi đã nói quá nhiều, nhưng hôm đó tôi thật sự chẳng thể giữ được bình tĩnh. Từ dạo ấy, mỗi khi có dịp là Catherine sẽ trêu chọc tôi ngay.

"Nhưng Claire-chan này, nếu cậu không chịu chủ động hơn thì coi chừng Rei-chan sẽ bị cướp mất đấy~"

"Chẳng có gì phải lo cả. Hơn nữa, Rei là người hầu của tớ. Đâu có gì gọi là bị cướp mất chứ."

"Trời ạ, cậu không chịu thành thật gì cả~"

Catherine tỏ rõ sự không hài lòng khi tiếp tục nói.

"Theo như tớ nghe được thì Lily-chan là một cô gái rất thẳng thắn đúng không~? Mà sự thẳng thắn ấy đôi khi làm một vũ khí lợi hại đấy~"

"Thật vậy ư..."

"Đúng vậy! Mà Claire-chan này, cậu đã từng lần nào nói với Rei-chan là cậu thích cậu ấy chưa~?"

"! Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn thế! Ai bình thường lại đi thích cái đứa thườ—"

Má tôi nóng bừng lên, nhưng Catherine không thèm để ý và tiếp tục thúc ép.

"Claire-chan, Rei-chan lúc nào cũng bày tỏ tình cảm của mình với cậu, đúng chứ~? Nhưng nếu cậu cứ giữ thái độ hiện tại, cậu không nghĩ là đến lúc nào đó Rei-chan sẽ hết kiên nhẫn sao?"

"Ư..."

Giờ cậu ấy nhắc mới thấy, có lẽ là vậy thật. Nếu tôi đứng ở vị trí của Rei, chắc chắn tôi đã bỏ cuộc từ lâu, ai mà chịu đựng nổi một người lúc nào cũng lạnh nhạt với mình chứ.

"... Nhưng mà... tớ không biết phải làm thế nào cả..."

"Chuyện đó đơn giản mà. Chỉ cần nói 'tớ thích cậu' là xong~"

"Làm sao mà nói được! Xấu hổ lắm!"

"À... Nghĩ lại thì, Claire-chan đúng là được dạy dỗ thành một tiểu thư quý tộc đúng nghĩa mà nhỉ~"

Đúng vậy. Trong những mối tình của quý tộc, người đàn ông vốn mới là người thể hiện tình cảm. Là một tiểu thư, tôi luôn được nhắc nhở rằng việc đó là không đứng đắn. Chính vì điều đó đã ăn sâu vào nếp sống, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ đến việc mình chủ động bày tỏ tình cảm với người khác.

"Nhưng mà thử nghĩ xem, Rei-chan với cậu đều là con gái mà~. Nói 'tớ thích cậu' với bạn của mình thì có gì mà không tự nhiên chứ~?"

"Ý tớ là tớ đâu coi Rei theo kiểu đó. Với tớ, cô ấy còn quý giá hơn nhiều, cô ấy là—"

Tôi ngừng lại giữa chừng. Đến khi nhận ra, Catherine đã treo ngược từ tầng trên và nhìn thẳng vào tôi.

Và dĩ nhiên, trên mặt cậu ấy là một nụ cười toe toét.

"Cô ấy là người quý giá của cậu ư~?"

"Catherine!"

"Úi cha~ Suýt nữa thì lỡ miệng rồi nhé. Ahaha, xin lỗi xin lỗi."

Tôi lập tức ném gối và cậu ấy, Catherine cười khúc khích rồi rút về giường mình.

"Dù sao thì tớ cũng mừng lắm~ Cuối cùng thì cậu cũng nhận thức được cảm xúc của mình rồi."

"Không biết, không quan tâm! Thôi đủ rồi. Nói sang chuyện của Yuu-sama đi."

"Yuu-sama hả~ Chuyện đó đúng là tệ thật đấy~"

Tôi nhớ lại lời giải thích của Hồng y Lily. Yuu-sama vốn là con gái từ khi sinh ra, nhưng để thực hiện tham vọng, Lishe-sama đã cố tình để con mình mắc bệnh đảo giới. Tôi có thể hiểu mong muốn để con mình nắm giữ quyền kế vị, nhưng việc hy sinh hạnh phúc của con vì tham vọng ấy là điều tôi không thể chấp nhận.

"Cậu nói là có cách chữa bệnh sao~?"

"Hình như căn bệnh này có thể chữa khỏi nếu dùng Thánh vật mà Giáo hội sở hữu."

"Ồ, ra là vậy~ Nhưng mà làm gì có chuyện đơn giản thế chứ~"

"Đúng thế..."

Dù đã biết có cách chữa trị, nhưng mọi chuyện đã vượt xa phạm vi một vấn đề cá nhân của Yuu-sama. Không đời nào giới quý tộc của vương quốc lại chấp nhận việc một hoàng tử, người kế vị ngai vàng, lại là một đứa con gái. Yuu-sama mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn đã đính hôn với Lily-sama, và hôn ước đó cũng đã được công khai từ lâu. Sau tất cả những chuyện đó, giờ mà nói Yuu-sama vốn dĩ là nữ ngay từ đầu sẽ chẳng khác nào một vụ bê bối lớn.

"Nhưng nếu mọi chuyện cứ thế này thì chẳng ai được hạnh phúc cả~. À, ngoại trừ Lishe-sama."

"Ừm..."

Yuu-sama sẽ chẳng bao giờ có thể sống đúng với giới tính của mình. Dù cho người phối ngẫu trong tương lai có biết được bí mật này, thì rốt cuộc người đó cũng đã vô tình kết hôn với một người đồng giới. Chỉ riêng điều đó thôi, tùy vào cách nhìn nhận của đối phương, cũng đã đủ để khiến mối quan hệ tan vỡ. Nếu có kẻ nào được lợi trong chuyện này, thì đó chỉ có thể là Lishe-sama, người đã bảo vệ được quyền kế vị ngai vàng của con trai (con gái?) mình.

"Rei-chan nói gì về chuyện này thế~?"

"Cô ấy nói rằng bất kể chúng ta có làm gì, điều trước tiên là phải xác nhận ý định của Yuu-sama."

Dường như Rei có những suy nghĩ riêng, nhưng cô ấy lại muốn đặt cảm xúc của Yuu-sama lên hàng đầu. Khi cân nhắc cách hỗ trợ Yuu-sama, cô ấy nói rằng quan trọng nhất là phải hiểu rõ Yuu-sama thật sự nghĩ gì. Thế nhưng, đây là một vấn đề về mặt tối trong hoàng thất, và tôi không hề muốn Rei dính dáng vào. Nếu lỡ có gì xảy ra, tôi không biết được chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra với cô ấy. Đó chính là cảm xúc thật sự của tôi.

"Vậy ra đó là lý do cậu muốn gặp trực tiếp Yuu-sama sao~?"

"Thông tin truyền nhanh thật nhỉ? Đúng thế, nhưng tớ có hơi lo lắng."

Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ về sự chủ động của Rei trong chuyện này. Bình thường, Rei chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến người khác đến mức ám ảnh như vậy. Lý do đặc biệt là gì?

"Ồ? Vậy ra cậu lo cho Rei-chan à?"

"Có gì lạ đâu? Dù sao thì Rei cũng là hầu gái của tớ mà."

"Lại lấy cái cớ đó nữa rồi~"

"Cứ nói gì cậu thích."

Đúng là tôi lo lắng cho Rei, nhưng thật khó để thừa nhận rằng những cảm xúc ấy lại giống như điều Catherine đang ám chỉ.

"Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai tớ sẽ đến hoàng cung."

"Ừm. Cố lên nhé, Claire-chan."

Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi mỗi người trở về giường. Và ngay trước khi ý thức tôi chìm vào giấc ngủ―

"Nếu có Rei-chan bên cạnh... Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

Tôi nghĩ mình đã nghe thấy những lời đó, pha lẫn nỗi đau, nhưng rồi chúng sẽ không còn trong ký ức của tôi nữa.