Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương VI: Rei xảo quyệt và tôi - s.67 Trong ngục tối

"Cuối cùng cũng có thể vào."

Tôi đang bước xuống cầu thang dẫn đến nhà tù dưới lòng đất bên trong hoàng cung. Lý do rất đơn giản là tôi đến để thăm Rei. Hiện tại cô ấy đang bị tạm giam để điều tra vì có liên quan đến chuỗi sự kiện liên quan đến Yuu-sama, và cuối cùng tôi cũng được phép gặp cô ấy.

Cầu thang dẫn đến nhà tù chỉ được chiếu sáng lờ mờ với những ngọn đèn chập chờn cách nhau vài mét, điều này khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Tôi đi theo người lính dẫn đường phía trước.

Mặc dù chẳng có thứ gì có thể làm lung lay được Rei, nhưng ở một nơi như thế này chắc hẳn cô ấy cũng cảm thấy khó chịu phần nào.

"Đến nơi rồi, thưa Claire-sama."

"Cảm ơn. Để ta ở riêng một chút."

"Vâng... Ờm..."

"Sao thế?"

"Làm ơn hãy chuyển lời tới Dor-sama là chúng tôi đã không hề ngược đãi cô ta."

"!"

Người lính dẫn đường cúi đầu chào và rời đi... Quả nhiên, cha tôi đã âm thầm chuẩn bị cả rồi.

Khi tôi đến gần buồng giam, Rei đã lập tức nhận ra tôi. Trông cô ấy có vẻ ổn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Vừa che giấu sự nhẹ nhõm của mình, tôi cất tiếng gọi Rei.

"Trông cô tốt hơn ta tưởng đấy."

"Đó là vì Claire-sama đã đến thăm mình mà."

Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi sau một tuần. Ngay cả trong tình cảnh này, Rei vẫn là Rei. Mặc dù chỉ có bảy ngày, nhưng tôi cảm giác chúng tôi đã không gặp nhau lâu lắm rồi vậy. Trông Rei thật sự rất vui.

"Cuộc sống trong tù thế nào?"

"Nhờ có cậu nên không gặp khó khăn gì hết."

Theo lời Rei, cuộc điều tra không quá khắc khe. Dù không được tự do di chuyển, nhưng họ không hề tra tấn cô ấy mà chỉ thẩm vấn bằng lời nói. Điều này phần lớn là nhờ vào việc Yuu-sama và những người khác đã thống nhất lời khai. Yuu-sama thừa nhận mình là người đã ra lệnh, còn Hồng y Lily, tôi, thậm chí cả Rodd-sama và Thane-sama là người đã làm chứng chuyện đó.

Hơn nữa, tuy không rõ nguyên do, nhưng ngay cả Quốc vương Rousseau cũng đứng về phía Rei, nhờ thế nên hầu hết mọi người trong hoàng cung cũng đứng về phia Rei.

Với tình hình này sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ được thả ra, có lẽ tôi đã quá ngây thơ rồi.

"À, họ có bỏ độc vào thức ăn của mình."

"Hả!?"

Thật khó tin. Nghe Rei nói, đây có lẽ là hành động trả thù của phe Hoàng hậu Lishe. Người chịu thiệt hại nhiều nhất trong sự việc lần này chắc chắn là bà ta. Tham vọng lớn nhất của bà chính là đưa Yuu-sama lên ngôi, thế nhưng kế hoạch đó đã bị phá vỡ ngay trước mắt.

Nghĩ vậy cũng dễ hiểu khi Lishe-sama muốn trả thù Rei. Điều đó không quá ngạc nhiên, nhưng tôi không bao giờ ngờ được là bà ta lại đi xa đến mức đầu độc cô ấy. May mắn thay, Rei đã cẩn thận dùng ma thuật của mình để kiểm tra và xử lý độc trước khi ăn nên không gặp vấn đề gì.

Có vẻ như việc sử dụng được cây đũa phép dùng để giải độc là do sự giúp đỡ của cha tôi. Đúng là cha tôi mà!

"Không ngờ là cô vẫn an toàn..."

"Đó là nhờ Misaki cả đó."

Rei nói điều gì đó mà tôi không hiểu lắm. Misaki không phải là cái đứa khó ưa xuất hiện trong câu chuyện về mối tình đầu của Rei hay sao? Cô ấy nói rằng họ đã làm lành với nhau... mà nghĩ đến việc Rei đau buồn ra sao vì chứng loạn giới của Misaki, có lẽ đó là sự thật. Nhưng tôi nhớ không nhầm là Misaki đã tự tử rồi kia mà.

"Misaki...? Ý cô là sao?"

"Mình đã mơ thấy cậu ấy."

Rei kể rằng đêm đầu tiên mình bị giam, Misaki đã đến thăm cô ấy.

"Vẫn không thay đổi gì, cậu đúng là cái đồ hết thuốc chữa."

Nghe giống kiểu của Misaki lắm.

"Nhưng cậu làm tốt lắm. Mình thấy nhẹ nhõm rồi. Cảm ơn cậu đã giúp một người có nỗi khổ giống tớ."

Nói rồi, Misaki nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Đừng có trưng ra cái vẻ mặt ngốc nghếch ấy nữa. Coi chừng đồ ăn thức uống đấy."

Nói xong, cô biến mất trước khi Rei kịp trả lời. Đúng là một hiện tượng kỳ lạ.

"Thì ra là thế."

"Ừ, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo tưởng sinh ra từ mong muốn thầm kín của mình thôi."

Dù nói vậy, nhưng niềm vui hiện rõ trên gương mặt Rei.

"Mà... ta đã nói chuyện này rất nguy hiểm rồi mà."

"Đúng vậy nhỉ."

Người phản đối kịch liệt kế hoạch này nhất không ai khác chính là tôi.

Cuối cùng tôi đã bị thuyết phục bởi câu chuyện của Misaki, nhưng tôi vẫn cố phản đối cho đến phút cuối cùng. Nếu không may, chúng tôi có thể trở thành kẻ thù của cả hoàng gia. Là người hiểu rõ sự khủng khiếp của điều đó trong giới quý tộc, tôi đương nhiên phải đứng lên phản đối.

"Từ khi bị giam, mình không biết bên ngoài ra sao. Sau sự việc đó, mọi chuyện thế nào rồi?"

"Về cơ bản thì mọi thứ đúng như cô suy đoán."

Tôi giải thích cho Rei về những gì đã xảy ra sau Lễ Tế Trời. Đầu tiên, Yuu-sama đã được đưa tới tu viện. Như đã nói, hoàng cung đã viện lý do nhầm che giấu sự thật và đưa ngài ấy đến đó để chữa bệnh. Tuy nhiên, bất chấp nỗ lực, mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát. Tôi nghĩ sẽ chẳng bao lâu nữa, Yuu-sama sẽ được tự do trở lại.

"Yuu-sama nhờ ta chuyển lời cho cô. 'Cảm ơn cô, khi nào có dịp ta sẽ báo đáp.'"

"Vậy à. Vậy còn cơ thể thế nào rồi?"

"Dường như đã có một chút náo loạn. Có vẻ như những người biết chuyện đều tưởng đó chỉ là biến đổi tạm thời do đêm trăng tròn."

Lý do khiến cơ thể Yuu-sama trở thành nữ giới trong lễ múa không phải là do ảnh hưởng của đêm trăng tròn, mà là do giọt lệ ánh trăng đã chữa khỏi hoàn toàn hoàn toàn căn bệnh đảo giới cho ngài ấy. Để có được giọt lệ ánh trăng, cần phải có hai người mang cấp bậc Hồng y trở lên, nên với sự hợp tác của Hồng y Lily và Yuu-sama thì đây hoàn toàn không phải vấn đề. Hồng y Lily cũng bị thẩm vấn, cô ấy đã khai rằng mình không thể từ chối yêu cầu của Yuu-sama. Đây vốn cũng là một phần kế hoạch do Yuu-sama bày ra.

"Lily-sama là một người có địa vị cao nên hoàng gia không thể nào trừng phạt cô ấy dễ dàng như thế được."

"Còn Misha thì sao ạ?"

"Cô ấy đang thuyết phục cha mẹ mình."

Misha muốn bỏ học để theo Yuu-sama vào tu viện, nhưng tất nhiên là bị gia đình ngăn cản. Misha là một người cực kỳ tài giỏi. Gia đình Yule đã đặt nhiều kỳ vọng vào tương lai của cô ấy, cho nên việc vứt bỏ tất cả để vào tu việc thật sự quá lãng phí.

Tuy nhiên, vì nhà Yule còn có những người thừa kế tài giỏi khác nên mẹ Misha đã đứng về phía cô ấy, nói rằng nên để con bé làm theo những gì mình muốn. Thêm một yếu tố quan trọng khác là Yuu-sama đã mong cô đến bên cạnh mình.

"Hình như cha mẹ Misha cũng không quá ép buộc cô ấy vì họ nghĩ trước giờ con mình đã chịu khổ cực nhiều rồi."

"Vậy sao."

Theo như tôi thấy, Misha từ lâu đã luôn hướng về Yuu-sama. Mong ước bấy lâu của Misha sớm muộn gì cũng trở thành hiện thực.

"Claire-sama thì sao?"

"Chẳng có gì đặc biệt cả. Cùng lắm là có hơi mất mặt vì người hầu bị bắt đi mà thôi."

Dù nói thế, nhưng bảy ngày qua thực sự khó khăn hơn những gì tôi tưởng rất nhiều. Tôi lo rằng Rei có thể bị đối xử tệ bạc. Dù chưa từng nói ra, nhưng ngay chính tôi cũng phải ngạc nhiên khi nhận ra Rei đã trở nên quan trọng đến mức nào.

Tôi mừng vì những chuyện tương tự đã xảy ra với mẹ đã không lặp lại.

"Có vậy thôi hả? Cậu không thấy cô đơn hay nhớ nhung gì mình ư?"

"Cô lấy đâu ra sự tự tin đó thế?"

Bị chọc trúng tim đen, tôi cố che giấu sự bối rối bằng cách trừng mắt đáp trả. Rei thì cười nham nhở như kiểu "Mình biết mà." Đúng là xấu tính thật đấy.

"Dor-sama có nói gì không ạ?"

"Không có."

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

"Ta cứ tưởng là cô bị đuổi rồi cơ đấy, nhưng không nghe thấy lời nào như thế cả... Rốt cuộc cô nắm được điểm yếu gì của cha ta vậy?"

"Đâu có đâu. Chỉ là Dor-sama là một người có tấm lòng rộng lượng thôi."

Rei nói thế, nhưng chắc chắn giữa hai người họ đang có gì đó. Cả Rei lẫn cha đều không nói gì làm tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi và nó khiến tôi có hơi cô đơn một chút. Liệu ngày nào đó họ có chịu kể cho tôi nghe không?

Sau khi chúng tôi trò chuyện được một lúc, viên cai ngục tới gần.

"Claire-sama. Xin thứ lỗi, nhưng đã đến giờ thẩm vấn."

"Còn muốn điều tra cái gì nữa? Không phải đã biết Yuu-sama là người đã ra lệnh rồi à?"

Tôi ám chỉ để thúc giục họ thả người nhanh lên, nhưng câu tôi nhận lại nằm ngoài dự đoán.

"Chuyện là... Bệ hạ muốn trực tiếp tra hỏi..."

"Bệ hạ!?"

Tại sao chứ? Tôi vốn nghĩ rằng Bệ hạ luôn đứng về phía Rei cơ mà.

"Dù sao thì hôm nay ngài nên về đi ạ."

"Không còn cách nào khác. Ta sẽ quay lại sau."

Tôi đành rời khỏi nhà tù với tâm trạng nặng trĩu.

-----------

Tối hôm đó, tại phòng ký túc xá của tôi.

"Vì Lishe-sama đã tuyên chiến, nên tớ cũng sẽ đáp lại bà ta."

"Chuyện bỏ độc vào thức ăn chỉ là cảnh cáo thôi~. Làm sao mà Lishe-sama không biết chuyện đũa phép được mang vào chứ~?"

"Nhưng bà ta dám làm vậy với Rei của tớ!"

"Thôi nào, bình tĩnh lại đã~"

Nhưng sự tức giận ấy không kéo dài được lâu. Bởi vì những chuyện sau đó tôi không thể nào ngờ được.

Rei bị mất tư cách học sinh của Học viện Hoàng gia và trở thành đặc vụ của Đức vua.