Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương VI: Rei xảo quyệt và tôi - s.66 Chờ đợi

Kế hoạch của Rei đã thành công.

Sau khi tiết lộ giới tính và từ bỏ quyền thừa kế ngai vàng trong lễ múa tế thần, giờ đây mọi người đều đã biết Yuu-sama là con gái. Để kiểm soát tình hình, phía hoàng cung đã viện cớ rằng những lời Yuu-sama đã nói vốn là do ngài ấy đang lên cơn mê sảng do mắc bệnh đảo giới, nhưng có lẽ chẳng ai tin vào lý do đó cả. 

Dù nhìn thế nào đi nữa, Yuu-sama vẫn còn rất tỉnh táo, lời nói và hành động cũng rất dứt khoát. Hơn nữa, có rất nhiều nhân chứng có mặt tại đó nên không thể nào coi đây là mê sảng được.

Có lẽ Rei đã tính đến mức này rồi.

Tuy nhiên, vấn đề này liên quan đến mặt tối của hoàng thất. Cho dù Yuu-sama cùng những người liên quan đã dốc sức để lời khai khớp với nhau, thì vẫn chẳng thể biết được liệu Rei có được tuyên trắng án hay không.

Hơn nữa, lần này Rei rõ ràng đã đi ngược lại mong muốn của hoàng thất, đặc biệt là Hoàng hậu Rishe. Không ai có thể đoán trước họ có giở thủ đoạn gì với cô ấy trong lúc bị giam giữ hay không.

"Vậy nên là con muốn xin cha dùng quyền hạn của mình để cứu Rei."

Hiện tại tôi đang trong phòng làm việc của cha mình tại dinh thự Francois. Cha tôi vừa hút tẩu thuốc, vừa lắng nghe những gì tôi nói.

"Hoàng hậu Lishe là một người đáng sợ. Đã có biết bao nhiêu quý tộc phải sụp đổ chỉ vì họ gây bất lợi cho Yuu-sama. Không đời nào bà ta chịu ngồi yên mà không làm gì cả. Rei đang gặp nguy hiểm."

Yuu-sama là người đứng thứ ba trong hàng kế vị. Điều đó cũng có nghĩa là trong số ba người thừa kế, Yuu-sama ở vị trí cuối cùng. Tuy nhiên, ai cũng biết Lishe-sama ôm ấp tham vọng rằng một ngày nào đó con mình sẽ lên ngôi.

Người quyền lực nhất là Đại Hoàng tử, Rodd, nhưng cũng có thể nói Lishe-sama chính là đối thủ lớn nhất của ngài ấy. Mặc dù Lishe-sama không trực tiếp nhúng tay vào, nhưng bà ta không từ mọi thủ đoạn để làm suy yếu đi quyền lực của Rodd-sama. Hoàn toàn không có khả năng bà ta chịu ngồi yên thế này.

Dù sao đi nữa, tôi vô cùng lo lắng cho Rei. Nhưng còn cha tôi thì...

"Lo lắng cũng chẳng có ích gì. Cô gái đó rất nhanh nhạy, cha chắc cô ta sẽ biết cách bảo vệ bản thân mình."

Sau đó, một làn khói được phả ra.

"Cha đừng có thản nhiên như vậy chứ! Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao!?"

"Nếu thế thì sao?"

"Thì là... có khi họ thủ tiêu cô ấy để bịt miệng."

Lishe-sama là Hoàng hậu của Vương quốc này, một chuyện như vậy hoàn toàn nằm trong tầm tay bà ta.

"Cô gái đó là người của nhà Francois. Ngay cả Lishe-sama hẳn cũng hiểu rằng bà ta không thể công khai đối đầu với gia tộc chúng ta theo cách này."

"Vậy ạ? Có thể bà ta lại cho rằng gia tộc chúng ta sẽ không vì một người hầu mà làm lớn chuyện."

Buồn thay, trong mắt hoàng gia và quý tộc thì sinh mạng của một người hầu thường dân không có giá trị gì.

"Claire, con lo lắng quá rồi."

"Nhưng!"

"Dù sao thì Rei sẽ ổn thôi. Con lui đi."

"Cha à..."

"..."

Rõ ràng cha tôi không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.

"Con xin phép."

Không giấu nổi sự thất vọng, tôi rời khỏi đó.

-----------------------

"Ta rất lo cho Rei."

"Claire-sama..."

"..."

Do lúc này không muốn tìm hầu gái khác ngoài Rei, tôi đành phải ghé qua ngồi uống trà cùng Loretta và Pipi. Khi nói ra những nỗi lo của mình, hai người họ đều nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Không có chủ nhân bên cạnh, ngay cả Relaire cũng tỏ ra bất an.

"Claire-sama thật là tốt bụng. Cậu lại có thể lo lắng đến mức này chỉ vì một người hầu."

"... Dù sao thì Rei cũng đã làm rất tốt công việc của mình. Muốn tìm người thay thế đâu có dễ."

"..."

Dù nói vậy, nhưng thật ra tôi đâu thể nào chỉ xem Rei là một hầu gái đơn thuần nữa. Cô ấy đã trở thành một sự tồn tại không thể thay thế đối với tôi.

Tất nhiên, tôi không thể nào nói điều đó trước mặt họ được... Thế nên tôi cố chấp khăng khăng rằng mình chỉ lo lắng vì sợ mất đi một người hầu có năng lực.

"Xin hãy tự tin lên, Claire-sama. Cô ấy sẽ không khuất phục trước một chuyện nhỏ nhặt thế này đâu!"

"..."

Lúc này tôi mới nhận ra. Nãy giờ chỉ có tôi và Loretta nói chuyện với nhau. Pipi thì có vẻ mất tập trung, sắc mặt trông không được tốt cho lắm.

"Pipi, có chuyện gì ư?"

"A, không, không có gì đâu. Xin lỗi vì có hơi lơ đãng."

"Không sao đâu, nếu có vấn đề gì cứ nói với tớ. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà."

Cho dù bản thân đang vô cùng lo lắng cho Rei, nhưng tôi cũng không có ý định bỏ bê bạn bè mình.

"... Thực ra..."

Pipi định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.

"Pipi?"

"... Không, thôi vậy. Claire-sama cũng đang trải qua giai đoạn khó khăn. Khi nào thời điểm đến, lúc đó mong cậu hãy cho mình lời khuyên."

"Tớ hiểu rồi. Khi nào cần, đừng ngần ngại cho tớ biết nhé."

"Vâng."

Pipi trả lời với một nụ cười yếu ớt. Giờ nhớ lại, lúc đó Pipi đang rất lo lắng về gia đình mình. Tuy nói vậy, nhưng lúc đó do tôi quá bận rộn với công việc riêng của mình nên chẳng thể thực sự ở bên cạnh cậu ấy.

---------------

"Chuyện đó đúng là đáng lo thật đó~"

"Cậu cũng nghĩ vậy đúng không?"

Tối hôm đó, tôi quay về ký túc xá. Hiếm khi đèn trong phòng vẫn sáng, tôi và Catherine ngồi uống trà cùng nhau. Catherine như thường lệ vẫn ngậm kẹo yêu thích của mình.

Mà cũng chẳng liên quan gì mấy, nhưng kẹo với trà chẳng phải là một sự kết hợp tệ hại sao?

"Nhưng mà Claire-chan, tớ biết là cậu đang lo lắng, nhưng đừng có làm chuyện gì liều lĩnh nhé~? Điều đó chỉ càng khiến tình hình của Rei-chan tệ hơn thôi~"

"... Nhưng tớ lo lắm. Cứ nghĩ đến việc Rei có thể xảy ra chuyện là tớ chẳng thể nào ngồi yên được."

Trước đây tôi không thể nào thành thật kể với bạn mình về Rei, nhưng lúc này tôi chẳng còn khả năng che giấu cảm xúc của mình nữa.

Tôi thẳng thắn thừa nhận với Catherine rằng mình đang lo lắng cho Rei. Catherine dường như hiểu cho tâm trạng của tôi nên không chen vào bằng những câu trêu chọc thường ngày.

"Tớ biết là cậu lo, nhưng tớ nghĩ chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ xem tình hình thế nào đâu~ Nghe đồn là Đức Vua Rousseau dường như cũng không có ý định làm lớn chuyện nên chắc sẽ không đến nỗi tệ đâu~"

"... Mong là vậy."

Tôi nhấp một ngụm hồng trà trong tâm trạng buồn bã. Dù đây là loại trà thượng hạng mà nhà Achard sử dụng, nhưng tôi chẳng thể nào cảm nhận được hương vị của nó.

"... Hiểu rồi~ Nó làm cậu nhớ đến Miria-sama nhỉ~"

"... Đôi lúc sự sắc sảo đó của cậu khiến tớ chẳng thể nào ưa nổi."

"Ahaha, xin lỗi nhé."

Những lời Catherine nói hoàn toàn đúng.

Đúng vậy, sự kiện lần này đã gợi lại nỗi đau trong quá khứ của tôi. Giống như việc tôi chưa kịp hòa giải với mẹ trước khi bà ra đi, tôi lo rằng Rei cũng sẽ rời bỏ tôi trước khi tôi kịp nói ra cảm xúc thật sự của mình.

"Nếu vậy thì đúng là khó mà ngồi chờ được rồi nhỉ~"

"Tớ biết là mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng ngoài việc đó ra thì tớ chẳng thể làm gì được nữa."

"Mmm, ra thế~"

Khi nói nói vậy, Catherine khoanh tay chìm vào suy nghĩ sâu xa.

"Ừm. Nhưng nếu cậu thật sự quan tâm đến Rei-chan, thì lại càng cần không nên manh động."

"Tại sao?"

"Đó là vì Claire-chan đứng về phe của Đại Hoàng tử Rodd mà~"

Tôi không hiểu lắm, Catherine dường như cũng cảm nhận được nên tiếp tục giải thích.

"Nếu Lishe-sama phát hiện Rei-chan là người quan trọng với cậu, bà ấy chắc chắn sẽ tìm cách hãm hại Rei-chan. Và nó không chỉ dừng ở mức gây khó dễ nữa thôi đâu."

"... À, ra ý cậu là vậy."

Nói ngắn ngọn thì Lishe-sama thuộc phe ủng hộ Hoàng tử Yuu, còn nhà Francois thuộc phe của Hoàng tử Rodd. Dù gần như là bất khả thi, nhưng Lishe-sama có lẽ vẫn chưa từ bỏ hy vọng Yuu-sama có thể nối ngôi. Nếu có thứ gì có thể gây hại cho tôi, một thành viên của nhà Francois, lãnh đạo phe ủng hộ Rodd-sama, thì bà ta sẵn sàng làm.Theo nghĩa đó, ý Catherine muốn nói là tôi không nên hành động một cách bốc đồng.

"Nhưng chẳng phải Lishe-sama cũng muốn tránh trở thành kẻ thù của cha tớ sao?"

"Đúng vậy. Cho nên ít nhất hiện tại bà ấy làm mọi thứ cho đúng thủ tục, để tránh khiêu khích cho phe Yuu-sama hay Dor-sama. Nhưng nếu bà ấy biết Rei-chan là người quan trọng đối với cậu và cả Dor-sama nữa, bà ấy có thể dùng biện pháp mạnh hơn — ví dụ như ám sát chẳng hạn~"

"!?"

"Vậy nên, bây giờ tốt nhất là để họ nghĩ Rei-chan chỉ là một thường dân lắm chuyện thích tọc mạch chuyện người khác thôi~ Tớ nghĩ đó cũng là lý do Dor-sama không hành động công khai để Lishe-sama không nhận ra Rei là một người quan trọng~"

Đừng nói là... Cha mình đã nghĩ xa đến vậy rồi sao...?

"Vậy tại sao cha không nói cho tớ biết...?"

"Ừm, sẽ rất đáng nghi nếu Claire-chan, người thân thiết với Rei-chan nhất lại tỏ ra bình tĩnh. Thể hiện sự lo lắng mới tự nhiên hơn chứ~"

"Hiểu rồi... Này, tụi tớ có thân tới mức đó đâu!!"

"Cậu khỏi phải giấu nữa~"

Có vẻ như tôi thật sự chẳng thể giấu Catherine được nữa.

"... Thật đáng ghét."

"Claire-chan, cậu vốn chẳng bao giờ chịu ngồi yên mà~"

"Đừng có nói mấy câu dễ khiến người ta hiểu lầm như thế chứ."

"Tớ đang khen thật mà~ Vì Claire-chan luôn là người thích hành động~"

Khi chúng tôi vừa kết thúc cuộc trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.

"Thứ lỗi. Hai người vẫn còn thức à?"

"Ahaha. Xin lỗi nhé, Emma~"

Đó là Emma, hầu gái riêng của Catherine.

"Xin hai người hãy mau chóng đi ngủ. Thức khuya không tốt cho sức khỏe."

"Ee~ chỉ một chút nữa thôi mà~"

"Không được."

Emma thổi tắt những ngọn nến trong phòng.

"Này Emma, bà nên tôn trọng chủ nhân của mình một chút đi chứ. Không phải bà là người hầu à?"

"Chính vì là hầu gái nên tôi mới có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho chủ nhân."

"... Bà—"

"Thôi nào thôi nào!"

Bầu không khí giữa Emma và tôi bắt đầu trở nên căng thẳng nên Catherine đã vội can thiệp.

"Emma hay nói vậy thôi, chứ cô ấy có nhiều điểm tốt lắm đó, Claire-chan."

"?"

"Thưa tiểu thư."

Catherine mỉm cười ngây ngô khi Emma lên tiếng gọi. Không hề bận tâm, Catherine tiếp tục.

"Claire-chan, nhìn kia xem, chiếc xe lăn mà cậu tặng tớ vẫn còn đó, đúng không~?"

"Ừ."

"Emma đã nghĩ cách biến nó thành món quà của Lambert-san lúc anh ấy còn ở đây đó~"

"... Này, Emma."

"..."

Dù tôi đã tỏ ra sự giận dữ, Emma vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

"À, không phải vậy đâu. Nếu người ta cho rằng đó là quà tặng từ cậu, Claire-chan, thì cha tớ chắc chắn đã tịch thu nó rồi~ Thế nên Emma đã cúi đầu xin Lambert-san công bố nó như một nguyên mẫu phát minh của anh ấy~"

"Ồ... Hiểu rồi. Thì ra là thế."

Đúng thật, Clement-sama chắc chắn sẽ chẳng ưa gì việc nhận quà từ phe đối lập chính trị. Từ góc nhìn đó, cách xử lý của Emma hoàn toàn là đúng đắn.

"Emma, sao không giải thích chứ. Ta suýt nữa đã hiểu lầm bà rồi."

"Tôi thấy nó không cần thiết."

"Thấy chưa~ Dù cô ấy không giỏi thể hiện, nhưng thật ra có nhiều điểm tốt lắm đó~"

Catherine nở một nụ cười rạng rỡ. Trước đây tôi luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa Catherine và Emma vốn không mấy tốt đẹp, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng có lẽ giữa họ có một sự tin tưởng nhất định.

Cuối cùng, buổi tiệc trà tối hôm đó đã kết thúc.

Cha tôi và những người khác đều bảo tôi không nên manh động vào lúc này, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo. Nếu chỉ là lời khuyên suông, có lẽ tôi đã làm điều ngược lại, nhưng Catherine lại đưa ra một lý do rất hợp lý nên tôi cũng có thể bình tĩnh lại đôi chút.

"Rei... hãy bình an nhé...."

Đó là mong muốn xuất phát tự tận đáy lòng tôi.