*Góc nhìn của Lily Lilium
Sau khi cùng Claire-sama và Rei-san trao đổi ngắn gọn về cách Giáo hội quản lý tài chính cũng như các hoạt động xoá đói giảm nghèo, Rei-san đứng dậy ra ngoài nghỉ giải lao. Lily thì tiếp tục trò chuyện với Claire-sama. Tuy nhiên, khi ấm trà đã cạn mà các nữ tu phụ trách phục vụ vẫn chưa quay lại, Lily đành đứng dậy đi tìm họ.
"Nghe gì chưa? Lần này là con gái của Bộ trưởng Bộ Tài chính đấy!"
"Eo ơi... Thật kinh tởm."
Lily đã tìm thấy các nữ tu phụ trách pha trà, nhưng khi nghe được đoạn đối thoại kia, Lily đã trốn đi.
"Vậy ra Lily-sama đúng là đồng tính luyến ái nhỉ?"
"Thật dơ bẩn, chẳng phải cô ta đã có hôn ước với Yuu-sama rồi sao."
Đúng như Lily lo sợ. Chuyện người khác bàn tán sau lưng Lily như thế này chẳng lạ gì nữa. Ở độ tuổi này mà đã giữ chức vụ Hồng y, hiển nhiên đó là một ngoại lệ chưa từng có, sự đố kỵ chắc chắn là nguyên nhân khiến những lời đồn ấy càng thêm lan rộng. Và những chủ đề phổ biến nhất thường xoay quanh giới tính của những người Lily yêu.
Không hiểu vì lý do gì, từ trước đến nay Lily chỉ yêu những người phụ nữ. Chính mình cũng hiểu rõ điều đó là không bình thường. Thế nhưng... ngày còn là một nữ tu bình thường, do không thể kiềm nén nổi tình cảm, Lily đã từng thổ lộ với một nữ tu tiền bối. Kết quả―là ký ức mà Lily chẳng muốn nhớ lại nhất. Từ lúc ấy đã bị gán mác dị giáo, Lily luôn có cảm giác bản thân như bước đi trên lưỡi dao vậy.
"Đã lệch lạc như vậy mà vẫn leo lên được chức Hồng y chỉ vì là con gái của Thủ tướng. Cô ta may mắn thật đấy!"
"Chưa hết đâu. Tôi còn nghe có người hy vọng Lily-sama sẽ trở thành Giáo hoàng đời kế tiếp nữa cơ!"
"Cô ta sẽ làm ô uế uy nghiêm của cả Giáo hội mất."
Không phải tất cả những gì họ nói đều đúng, nhưng ít nhất cũng có vài phần là sự thật. Nếu không có cha, thì Lily chẳng bao giờ có thể trở thành Hồng y ở tuổi này. Cũng đúng là quan niệm về tình yêu của Lily vốn không phù hợp với giá trị giáo lý. Việc mọi người nhìn Lily bằng ánh mắt khinh miệt là điều không tránh khỏi.
―Đúng vậy, Lily đã nghĩ như thế...
"Những lời vừa rồi chẳng phải hơi phiến diện sao?"
Người xen vào bọn họ chính là Rei-san.
"Ừm, cô là...?"
"Cô là hầu gái của Claire-sama hả? Sao vậy?"
Mấy nữ tu đó nhìn Rei-san với vẻ mặt bối rối, nhưng họ chẳng có lấy một chút tội lỗi nào cả.
"Đồng tính luyến ái là sai trái vậy sao?"
"Ừm..."
"Ít nhất thì tôi không tin đó là điều tự nhiên."
Nhận ra không thể né tránh chủ đề này, một người thì thoái lui, còn người kia lại không hề thay đổi quan điểm của mình. Có lẽ phản ứng ấy cũng là điều đương nhiên. Dù sao, các nữ tu không hề có địa vị xã hội thấp. Ít nhất thì cũng cao hơn nhiều so với một thường dân phục vụ cho quý tộc. Thậm chí, có cả những tiểu thư từng xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng vì vướng vào biến cố chính trị mà phải xuống làm nữ tu ở đây. Họ chẳng có lý do gì để giữ im lặng.
"Thế nào là 'tự nhiên'?"
"Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Đồng tính thì không thể sinh con. Không phải như thế là trái với tự nhiên à?"
Trước đây mỗi khi nghe người khác đưa ra quan điểm này, Lily đều không thể phản bác lại một cách thỏa đáng. Trong một mối quan hệ dị tính, hai người có thể sinh con, góp phần nối dõi dòng tộc. Còn đồng tính thì hoàn toàn không thể. Lily cũng đã nghĩ rằng, việc người đời nhìn tình yêu đồng tính là một sự ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến nhau là điều tự nhiên.
Tuy nhiên―
"Nếu sinh con là điều kiện để có một tình yêu đúng nghĩa, vậy thì những cặp đôi dị tính không thể sinh con cũng là xấu đúng không?"
"Chuyện đó..."
"Vốn dĩ, nếu thuận theo tự nhiên là đúng thì khi bị bệnh đâu cần nhờ đến y tế? Nói vậy, y học chẳng phải là đi ngược lại với tự nhiên ư?"
Lời của Rei-san là điều Lily chưa từng nghĩ đến. Lily chưa từng nghĩ tình yêu cần có điều kiện gì, cũng chẳng từng thử áp dụng lối suy luận đó vào cách chị ấy nghĩ về tình yêu. Quan điểm của Rei-san về việc nhìn nhận vấn đề từ góc độ sinh nở loại trừ một số cặp dị tính cũng rất có lý.
Hơn nữa, cách Rei-san phản bác lại định nghĩa "tự nhiên" của nữ tu đã khiến Lily vô cùng kinh ngạc. Dĩ nhiên hẳn vẫn có thể tìm ra vài điểm phản biện, nhưng xét theo nghĩa nào đó, nếu ai đó bị bệnh, để bệnh tự nhiên diễn biến sẽ là cách tự nhiên nhất. Rei-san chỉ ra rằng việc cố gắng chữa trị những căn bệnh đó bằng phương pháp do con người tạo ra thì chẳng còn tự nhiên nữa. Quan điểm của các nữ tu đã trực tiếp phủ nhận các y viện mà giáo hội cung cấp.
Mấy nữ tu kia chắc hẳn không ngờ lại bị phản bác như thế. Mặt họ đỏ bừng, mím chặt môi.
"Ngụy biện...!"
"Cô thử nói rõ xem tôi ngụy biện chỗ nào. Nếu không, tôi sẽ kết luận lời khẳng định của cô hoàn toàn chỉ xuất phát từ cảm tính."
"Dù có nói thế nào đi nữa thì đồng tính không hề bình thường, chúng chỉ là một nhóm thiểu số dị giáo! Chúng nên nhận thức rằng mình là những kẻ bất thường."
Lần nữa, đó là những lời mà Lily không thể phản bác. Dù lý lẽ có thế nào đi nữa, thì sự thật rằng người đồng tính thuộc về thiểu số vẫn không thay đổi. Vậy những người thuộc về nhóm thiểu số như Lily thì có thể nói gì với đại đa số đây?
"Đúng là người đồng tính chỉ là thiểu số, nhưng như thế thì sao? Thiểu số là sai ư?"
"Chẳng phải điều đó đã đủ chứng minh rằng chúng bất thường sao?"
"Ừ thì đúng là 'bình thường' đồng nghĩa với đi theo số đông, nhưng cái tôi đang hỏi là có gì sai khi 'không bình thường'?"
"À thì..."
"Chỉ vì bản thân sinh ra mang khuynh hướng giống với đa số, không có nghĩa là các cô có quyền công kích người thuộc thiểu số. Như thế chẳng khác nào áp bức bằng số đông, mà áp bức thì tuyệt đối không thể gọi là công bằng."
Rei-san giữ vững lập trường và đáp trả rành mạch. Việc nằm trong số đông không phải là lý do để công kích những người thuộc số ít. Lily cảm thấy phấn chấn khi lắng nghe quan điểm của Rei-san.
"Ai quan tâm nó có hợp lý hay không chứ! Thật kinh tởm!"
"Rốt cuộc thì vấn đề cũng chỉ có thế. Cô không thể hiểu, cũng chẳng muốn hiểu. Cho nên cô mới phản ứng như vậy."
"Thì sao? Vậy thì có gì sai chứ!?"
"Vậy có được không? Đó là phân biệt đối xử đấy. Chẳng phải giáo lý của Giáo hội răn dạy rằng trước Thần Tinh Linh, tất cả mọi người đều bình đẳng sao? Quan điểm đó trái với giáo lý đấy."
"!"
Lần này, lời phản biện của Rei-san đã khiến các nữ tu chùn bước. Với những người kiên định với đức tin của mình, họ sợ rằng mình sẽ đi lệch khỏi giáo lý. Bình đẳng trước Thần Tinh Linh vốn là một trong những giáo lý căn bản nhất của Giáo hội. Là một người sùng đạo, ý nghĩ rằng họ phủ nhận điều căn bản ấy hẳn rất khó chấp nhận.
Lily chắc chắn rằng nếu Rei-san muốn, chị ấy hoàn toàn có thể tiếp tục. Nhưng Rei-san đã chọn cách khác.
"Tôi không đến đây để bắt bẻ hay khinh thường các cô. Tôi chỉ muốn các cô xóa bỏ định kiến của mình về người đồng tính."
"..."
"Tôi không ép các cô phải thấu hiểu, nhưng tôi mong các cô đừng thẳng thừng phủ nhận và dành cho họ sự tôn trọng ."
"... Cô cũng là người đồng tính à...?"
"Đúng vậy."
Rei-san cho thấy chị ấy sẵn sàng nhượng bộ. Thay vì từ chối họ, chị ấy yêu cầu được tôn trọng. Nếu cuộc tranh luận dừng lại ở đó, Lily chắc chắn các nữ tu vẫn còn bất mãn, nhưng Rei-san lại không để mọi chuyện dừng lại như thế.
Sự gay gắt trong lời nói của nữ tu tranh cãi với Rei-san dần lắng xuống, và cô ta cũng tỏ ra sẵn sàng thỏa hiệp. Những cô gái này không hề xấu. Họ chỉ đơn giản là có cùng quan điểm với phần lớn người khác trên thế giới mà thôi.
"Tôi... chưa thể chấp nhận ngay được. Nhưng tôi hiểu điều cô muốn nói. Tôi sẽ suy nghĩ thêm. Nếu nghĩ ra được câu phản biện nào khác, có thể tôi sẽ nêu ra."
"Cảm ơn. Vậy là đủ rồi."
Nữ tu nói những lời ấy như thể vừa phải nuốt xuống một vị đắng, sau đó cùng bạn mình rời đi. Lily chỉ biết đứng đó nhìn mọi chuyện diễn ra.
Rei-san lúc đó mới để ý đến Lily, chị ấy nhìn tôi và ngạc nhiên.
"Lily-sama!? C-Có chuyện gì sao?"
Trước khi kịp nhận ra, nước mắt tôi đã rơi. Lần đầu tiên... lần đầu tiên trong đời, Lily gặp một người có thể thấu hiểu nỗi đau và công nhận mình. Với Lily, người luôn sống với đức tin. Và trong suốt cuộc đời này, niềm tin ấy đã liên tục phủ nhận con người thật của Lily.
Và cuối cùng Lily cũng đã gặp được một người... Một người ủng hộ Lily trong cuộc chiến cô độc bấy lâu nay.
"...ơn."
"Hả?"
"Cảm... ơn."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lily đã lao vào lòng Rei-san. Chị ấy hoảng hốt đỡ lấy Lily. Vì Rei-san cao hơn nên cảm giác an toàn tràn ngập khắp người.
"... Lily... vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm của mình là tội lỗi... nhưng chị lại..."
Lily không thể nói rõ ràng, lời nói đứt quãng và vỡ vụn. Suốt bao lâu nay, Lily đã chờ đợi, khao khát những lời mà Rei-san đã nói. Thật khó diễn tả cuộc đối thoại vừa rồi đã cứu rỗi Lily đến nhường nào. Lily muốn nói với chị ấy, nhưng nước mắt và cơ thể run rẩy khiến bản thân chẳng thể thốt ra thành lời.
"R-Rei-san... là người đầu tiên chấp nhận tình cảm của Lily. Rei-san, cách chị nói ra những suy nghĩ của mình như vậy thật sự là rất ngầu..."
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Lily ngước nhìn Rei-san với đôi mắt đẫm lệ. Trông Rei-san có vẻ ngạc nhiên, nhưng Lily lại thấy điều đó thật cuốn hút.
Lily cảm thấy đây chính là khoảnh khắc định mệnh.
"Có lẽ Lily đã phải lòng Rei-san mất rồi."
Vừa thốt ra câu ấy, có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, nhưng tất cả chẳng còn quan trọng nữa.
Lily biết rằng lúc này mình không được phép buông tay.
Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lily.