Cumback sau 2 tuần như đã hứa. Đọc phần này thích vl, thề...
----------
Tôi đã tham gia vào câu lạc bộ điền kinh từ hồi mới lớp hai.
Hồi đó, một chị gái hàng xóm tốt bụng đã rủ tôi vào câu lạc bộ của chị ấy.
Câu lạc bộ này chỉ dành cho học sinh tiểu học thôi, nên đến một lúc nào đó tôi sẽ phải rời đi, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn ở đó đến tận khi lên sơ trung.
Chạy đã luôn là sở trường của tôi.
Đúng hơn là, tôi thấy mình có thiên phú thể chất. Kết quả của việc rèn luyện của tôi được thể hiện rõ rệt qua những thành tích đã đạt được. Những tấm huy chương hay bằng khen, như kho báu của tôi vậy, chúng luôn nằm trong phòng tôi cho đến tận hôm nay.
Tôi đã nghĩ rằng, lên cao trung tôi vẫn sẽ chạy.
Rồi đến ngày diễn ra cuộc thi cuối cùng của sơ trung, mang trên vai sự kỳ vọng của mọi người, tôi bắt đầu chạy – để rồi cảm nhận được cơn đau ở đầu gối mình, sức lực như bị rút cạn, và gục ngã xuống nền đất.
Tôi được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện, và bác sĩ nói rằng dây chẳng đầu gối phải tôi đã bị tổn thương.
Họ nói rằng sau khi bình phục tôi có thể tiếp tục chạy.
Nhưng cuộc thi cuối cùng ấy thì chẳng bao giờ quay lại nữa.
Mặc cảm tội lỗi vây kín lấy tôi vì đã khiến mọi người thất vọng.
Nhưng mọi người xung quanh chỉ an ủi ‘Chỉ là do không may thôi.’ Và ‘Cố gắng bình phục nhé!’
Lúc đầu, tôi còn không thể sinh hoạt dễ dàng nếu không có nạn vì di chuyển khá khó khăn.
Tôi càng lúc càng điên máu với cái tình trạng này, nhưng không thể nằm im một chỗ được, nên tôi đi tìm xem mình còn có thể làm gì khác ngoài chạy không.
“…Huh?”
Để rồi nhận ra rằng, chẳng có gì hết.
Bấy lâu nay, việc chạy đã trở thành mục tiêu duy nhất trong cuộc sống của tôi, và tôi đã gạt hết mọi thứ khác đi rồi.
Giờ thì thứ duy nhất ấy đã bị cướp đi mất, nên tôi chẳng còn gì hết.
Cuối cùng, tôi quyết định sẽ quan sát mọi người. Những người bạn đã cùng tôi cực khổ luyện tập, sau khi rời câu lạc bộ đã bắt đầu nuôi tóc dài. Những cô bạn tomboy càng trở nên nữ tính.
Phải rồi. Tôi cũng sẽ làm thế.
Nếu tôi quay lại với bộ môn này khi lên cao trung, thì thời điểm duy nhất để nuôi tóc chỉ có lúc này thôi.
Tôi tự hỏi, liệu nuôi tóc dài có khiến mình trở nên dễ thương như các bạn không?
Tôi đã không cắt tóc trong kỳ nghỉ hè, và cuối kỳ nghỉ tóc tôi đã dài ngang vai.
Vì không thể tự mình biết được, nên tôi thắc mắc liệu bầu không khí xung quanh mình có thay đổi chút nào không.
Vì mọi người ai cũng bận rộn với những khóa học hè, còn tôi thì chẳng thể đi lại tự do được, nên suốt kỳ nghỉ tôi cứ ru rú trong nhà. Đồng nghĩa với việc đã rất lâu tôi mới được gặp mọi người.
Tôi mở cửa lớp, phấn khích khi nghĩ xem mọi người sẽ phản ứng thế nào.
Và rồi một người bạn quay lại nói,
“Sao cậu lại nuôi tóc thế? Không hợp với cậu đâu Haru.”
“Ehh, chẳng hợp tí nào á.”
“Tóc ngắn cảm giác giống ‘cậu’ hơn, Haru à!”
Họ đều là bạn tốt, nên tôi biết họ không có ý gì xấu mà chỉ đang nói thật thôi… nhưng đó cũng là lí do những lời nói ấy khiến tôi đau đến thế.
– – Chiều hôm đó, tôi cắt đi mái tóc đã nuôi cả mùa hè.
Tôi nghĩ rằng, mình không có quyền được trở nên thời trang. Rằng cuộc đời của tôi sẽ chỉ có điền kinh hoặc những môn thể thao khác thôi.
Tôi đã bị thuyết phục rằng, đó mới là Haru Hinata mà mọi người cần,
Thấy tôi như vậy, mẹ tôi lại gần với một tờ giấy giới thiệu cao trung.
“Nhìn xem Haru. Đồng phục ở đây dễ thương nhỉ?”
“…Vâng, nhưng không hợp với con đâu.”
“Làm gì có! Con rất dễ thương mà!”
“…Không đâu. Con chỉ –“
“Ah, con không nên nói vậy đây. Này, sao con không vào học trường này nhỉ? Sẽ ổn thôi mà. Ai ở đây cũng mặc bộ này hết. Cứ tự tin lên. Nếu có ai nói gì, cứ đáp lại ‘Tôi học trường này, nên mặc đồng phục này thôi!’”
Thú thực, tôi cũng muốn thử mặc bộ đồng phục ấy.
Nhưng khi tưởng tượng bản thân mình mặc nó, cảm giác như tôi nghe được những giọng nói xung quanh mình ‘Nó không hợp với cậu đâu.’
Còn giờ tôi cứ phải tập trung học đã.
Mẹ đã nói vậy rồi, và giờ tôi cũng chẳng có gì làm, nên tôi lao đầu vào học.
Nhờ đó, tôi được điểm ‘B’ trong bài thi thử vào trường cao trung đang nhắm đến.
Thì ra, tôi không chỉ giỏi chạy, tôi còn có thể học nữa.
Nhận ra điều đó khiến tôi thấy hạnh phúc.
Rời trường luyện thi cùng kết quả bài thi trên tay, tôi nhận ra nhiều cặp đôi xung quanh. Hôm nay là Giáng sinh mà.
Ở tầm tuổi này tôi cũng biết, Giáng sinh không chỉ là một ngày để nhận quà nữa, mà là ngày của những cặp đôi.
Thấy một cô gái hạnh phúc sánh bước bên bạn trai khiến tim tôi thắt lại.
Một người như tôi liệu có bao giờ tìm được niềm hạnh phúc đó? Tôi còn chẳng tưởng tượng được một tương lai như thế cơ.
Nhưng có lẽ tôi cũng đã thay đổi đôi chút rồi. Học giỏi hơn chẳng hạn.
Nên có lẽ, tôi cũng có thể trở nên nữ tính.
Vì họ nói dậy thì là khoảng thời gian thay đổi nhiều nhất mà.
Trước khi về nhà, tôi đi vòng qua cửa hàng trước nhà ga.
Có rất nhiều đồ trang sức, và cái nào cũng dễ thương.
Cơ mà, cảm giác như chúng đều không hợp với tôi. Nên cuối cùng tôi không mua gì hết mà về nhà.
Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng thì ngày thi đầu vào đã đến.
Tôi kiểm tra lại thẻ dự thi của mình lần nữa. Mẹ tôi khuyên là dùng bút chì thì tốt hơn bút bi vì dễ mắc lỗi.
Nên đây là lần đầu tiên tôi gọt lại bút chì kể từ khi lên tiểu học.
Nhưng vì không có nắp bút, nên tôi đã đem theo hộp bút cũ vì sợ hộp bút của mình sẽ bị bẩn.
Đến điểm thi, tôi phấn khích khi nghĩ rằng nếu vượt qua được kỳ thi lần này thì đến mùa xuân tôi có thể học ở đây.
Tôi ngồi vào chỗ của mình rồi chuẩn bị đồ dùng lên bàn.
“…Ah.”
Tôi nhận ra rằng mình không đem theo tẩy.
Tối qua hình như tôi không bỏ tẩy vào hộp rồi.
Còn tệ hơn nữa là cây bút chì của tôi là loại không kèm tẩy.
Làm gì đây? Làm gì đây? Phải làm gì đây?
Một vấn đề không ngờ tới tự dưng xuất hiện trong lúc tôi đã căng thẳng sẵn rồi, và giờ thì không biết làm sao.
Tôi cứ luẩn quẩn suy nghĩ mãi, đến tận khi giám thị giải thích quy chế xong, và tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên.
Một góc tâm trí tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh được, tự nhủ rằng ‘Cứ bắt đầu làm bài thôi, miễn không mắc lỗi là được, thế thì không cần tẩy đâu.’
Phải rồi. Nếu không mắc lỗi thì cần gì tẩy nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu giải bài tập – và rồi sai ngay bài đầu tiên.
Đương nhiên là lúc căng thẳng thì dễ làm sai bài hơn rồi.
Bài thi này thế là đi tong rồi, và chẳng đạt được gì cả.
Khi tôi nghĩ rằng mình mất hết rồi, thì tự dưng có gì đó đập vào chân mình.
Trong giờ kiểm tra thì tôi không thể làm hành động như kiểu nhìn xuống được, nên chỉ tưởng tượng nó có thể là gì thôi.
Lúc đó, giám thị đứng lại ngay cạnh tôi.
Ôi chết, tôi đã làm gì để bị nhắc ư?
Tôi chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới, nhưng giám thị lại cúi xuống hỏi “Cái này là của em à?” khi đang cầm một cục tẩy.
Đương nhiên là không thể nào vì tôi quên mà. “Không ạ” tôi đáp.
Rồi giám thị hỏi cậu bạn bên cạnh, “Thế là của em à?”
May là có người nhặt hộ cậu ấy. Đang nghĩ vậy thì,
“Không ạ, không phải của em, chắc là của bạn ấy đấy ạ. Em thấy có gì đó rơi từ trên bàn bạn ấy xuống.”
Giám thị quay lại nhìn tôi hỏi lại.
“Có phải của em không?”
“Ừm, à, em –“
“Hmm? Em không có tẩy nhỉ? Thế chắc là của em rồi. Này, cẩn thận đừng làm rơi nữa nhé.”
Giám thị đặt cục tẩy lên bàn tôi rồi đi tiếp.
Chuyện giò vậy chứ?
Cái tẩy này chắc chắn không phải của tôi. Nên chủ nhân của nó hẳn đang phải cuống lắm.
…Nhưng không ai nhận hết.
Dù thấy hơi tội lỗi nhưng tôi vẫn dùng cục tẩy đó.
Và thế là, tôi đã vượt qua được môn đầu tiên của kỳ thi.
Tôi đứng dậy, tính đi tìm chủ nhân thực sự của cục tẩy.
Và rồi tôi nhận ra cậu bạn ngồi ngay cạnh có một cục tẩy trên bàn y hệt cái tôi đang dùng.
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, cậu ta quay sang cười.
“May là cậu có tẩy nhỉ?”
Nói rồi, cậu ấy lấy sách ra ôn cho môn tiếp theo.
Không muốn làm phiền nên tôi chỉ ngồi về chỗ mình.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, Seko Rento.