Theo đề nghị của Seko, bọn tôi quyết định lên cầu trượt nước, và như anh ấy nói thì nó khá nổi tiếng, nên bọn tôi phải đợi khá lâu.
Nhưng khoảng thời gian đó không hề khó chịu.
Ba bọn tôi ở với nhau luôn thật vui, khiến thời gian như trôi nhanh hơn.
Seko… Anh mới nhìn ngực của em đúng không?
Seko nãy giờ cứ nhìn ra xa thôi.
Thường thì khi nói chuyện anh ấy nhìn vào mắt bọn tôi cơ.
Tuy nhiên, lúc này anh ấy chẳng hề nhìn thẳng, thi thoảng ánh mắt còn kéo xuống dưới cơ.
Ổn thôi mà Seko. Anh là con trai mà. Nên cứ thoải mái mà nhìn em đi, không phải Misa là được.
Không biết Seko có thích ngực lớn không nhỉ?
Dạo nay tôi cũng khá phát triển, có khi nên mặc cái gì đó để lộ nhiều hơn.
Lần sau đi tôi sẽ cố hơn nữa.
Hàng người dần dần tiến lên, và bọn tôi cũng đang lên cao hơn. Đến đầu cầu trượt thì khá là cao rồi
Tôi không sợ độ cao nên chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng có vẻ như Misa thì khác, cô ấy run rẩy nãy giờ rồi.
“Yosaki, cậu ổn không?”
“Uh, không sao. Chỉ là cao hơn tớ tưởng thôi.”
“…Thật không?”
“…Tớ chịu thua. Thực ra tớ có hơi sợ độ cao…”
“Oh. Nếu cậu nói vậy thì bọn mình không đi cũng được. Cậu muốn xuống chứ?”
“Không. Bọn mình đã đợi một lúc rồi, mà đây cũng là cơ hội hiếm nên tớ cũng muốn thử xem sao. Với lại, Seko-kun cũng bảo là nó vui và mời tớ đi mà.”
“Hmm…”
Seko thực sự rất tốt bụng. Đặc biệt là với Misa.
Cảm giác như giữa họ sắp có tiến triển gì đó, nên tôi xen vào.
“Hehe. Trách nhiệm cao cả quá hen, Seko.”
“Chắc chắn là sẽ vui mà. Trên TV bảo thế rồi, với nhìn hàng người dài xếp hàng kia kìa!”
Những lời của tôi khiến Seko thay đổi sắc mặt. Tôi thì lại thấy mừng vì nghĩ rằng đã kéo cậu ấy lại phía sau một chút.
Cuối cùng thì cũng đến lượt bọn tôi. Tuy được nhân viên hướng dẫn nhưng dường như Misa vẫn quá sợ để di chuyển.
“Nếu em sợ thì sao hai người không trượt cùng nhau nhỉ? Có người khác đi cùng sẽ dễ hơn đấy.”
Thấy tình trạng của Misa, chị nhân viên gợi ý,
Tuy nhiên, tôi thấy chị ấy giơ ngón cái với Seko, và nhanh chóng hiểu ý chị ấy.
Thế nên, cơ thể tôi vô thức di chuyển.
“V-Vậy thì Misa, mình trượt cùng nhau đi!”
Tôi đưa tay ra cho Misa.
Bọn tôi đều là con gái, mà tôi cũng không thấy sợ, nên có lẽ Misa cũng sẽ thấy thoải mái thôi.
Dù thế, Misa lại do dự.
Tại sao chứ? Khi tôi đang thắc mắc về thái độ của cô bạn thân nhất thì,
“Seko-kun, tớ muốn trượt với cậu.”
Cô ấy nói vậy đấy. Rõ ràng là cả Seko cũng giật mình.
Và trái tim tôi cũng không được yên.
Lúc đầu, tôi không hiểu Misa đang nói gì. Không, đúng hơn là não tôi từ chối hiểu.
Dù cô ấy không thích Seko, nhưng vẫn từ chối lời tỏ tình hàng ngày của anh ấy.
Nên cô ấy hẳn không có chút cảm xúc lãng mạn nào với anh ấy chứ.
Thế tại sao, cô lại muốn trượt với anh ấy.
Tôi cũng muốn trượt với Seko nhưng lại không thể nói được.
Tại sao, người nói điều đó, lại là cậu chứ Misa?
“Tại sao lại là Seko?! Đi với tớ chẳng phải tốt hơn sao? Bọn mình đều là con gái mà, tớ cũng không sợ nữa, cậu có thể dựa vào tớ mà.”
“Không đâu. Tớ muốn trượt với Seko-kun. Seko-kun này, cậu cũng hơi sợ đúng chứ?”
“…Cậu nhận ra à?”
“Ừ. Cậu cũng có hơi run đấy. Tớ thấy nhẹ nhõm khi biết mình không phải người duy nhất, nhưng nếu trượt cùng Hinata thì sẽ để Seko-kun một mình mất. Tớ không muốn làm thế. Với lại, trượt cùng một người cũng sợ sẽ vui hơn chứ?”
…Tôi đã không nhận ra.
Anh ấy là người đề xuất, nên tôi nghĩ Seko cũng sẽ ổn chứ.
Tại sao tôi lại không nhận ra, khi Misa có thể chứ?...Nó khiến tôi thực sự ghen tị.
Tôi chấp nhận rằng lí do của Misa là đúng, nên cũng để hai người họ đi với nhau.
Bị chị nhân viên giục, Seko ôm Misa từ đằng sau.
Họ đều đang mặc đồ bơi, nên đương nhiên là da chạm da rồi.
Hai người họ -- trông như một cặp tình nhân vậy.
Vẫn chưa phải quá muộn mà. Khi mà tôi định bảo rằng cô ấy nên trượt với mình –
“Được rồi! Đi nào!”
Cùng với tiếng reo vui vẻ của chị nhân viên, hai người họ trượt xuống.
Khi chị ấy chuẩn bị đến chỉ dẫn tôi, người bị bỏ lại đằng sau, mặt chị ấy như cứng lại khi thấy tôi.
“Tiếp theo, ừm, hãy chuẩn bị… Eek!”
“Vâng. Em thấy họ rồi, nên em biết phải làm gì.”
Tôi nhanh chóng vào vị trí rồi trượt xuống ngay khi nghe tiếng chị ấy nói ‘Đi nào.’
Tôi bị ném thẳng xuống bể, nhưng nhanh chóng đứng dậy nhìn quanh bể.
Tôi thấy Seko và Misa đang cười với nhau.
Misa đã rất sợ, nhưng có vẻ cả hai đều thấy vui.
…Còn tôi thì không.
Nhưng nếu nói thế thì phá tâm trạng lắm, nên tôi cố nở nụ cười,
“Wow, cũng kịch tính phết đấy! Cầu trượt nước này quả vui đúng như lời đồn!”
Trong một khắc, Seko đã tỏ ra bối rối, nhưng rồi mau chóng trở thành vẻ nhẹ nhõm.
Việc lời nói của tôi có thể thay đổi được biểu cảm của Seko khiến tôi ấm lòng.
“Giống người ta đồn mà. Thấy chưa? Tin chuẩn rồi đấy nhé.”
“Heh, ăn may thôi mà lớn miệng ghê nhỉ.”
“C-Cậu nói gì cơ?!”
“Fufu, nhưng mà vui thật. Biết rằng ở dưới có nước khiến tớ đỡ sợ hơn.”
“Oh! Thế thì đi –“
“Không tiếp nữa.”
Giọng tôi trầm đến lạ.
Tự dưng lại thấy lo rằng Seko sẽ ghét nếu tôi nói với cái giọng như thế.
Nhưng tôi không muốn đi thêm lần nữa. Tôi chắc chắn không bao giờ muốn thấy cái cảnh kia thêm một lần nào nữa.
Xin lỗi nhé, Seko.
“Vì, nếu làm thế thì bọn mình sẽ phải đợi dài cổ tiếp đấy! Và rồi mình sẽ không còn thời gian chơi cái khác đâu!”
Tôi kiếm cớ để bảo vệ bản thân mình, đúng là một đứa xảo quyệt mà…