“Tớ thích cậu… Xin hãy hẹn hò với tớ!”
“Tớ xin lỗi.”
Bày tỏ cảm xúc với crush vào ngày khai giảng cao trung, tôi đã thất bại hoàn toàn.
Và thế là tình yêu này sẽ chấm hết – hay nhiều người sẽ nghĩ thế, nhưng một khi chuyến tàu đã lăn bánh thì không có chuyện dừng giữa chừng đâu.
Chỉ vì một lần tỏ tình thất bại không có nghĩa là tôi phải từ bỏ. Tôi tiếp tục công cuộc chinh phục Yosaki.
“Tớ thích cậu, Yosaki! Hẹn hò với tớ đi!”
“Rồi, rồi.”
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ. Nhìn bầu trời xanh trong kia, đẹp như cậu vậy Yosaki. Xin hãy hẹn hò với tớ!”
“Đem ra so sánh với bầu trời chỉ vì tên…”
“Tớ đã mua thử món mà Yosaki thích, và nó ngon thật! Nhân tiện thì, tại sao trong từ’ngon’(美味しい) lại có ‘đẹp’(美しい) nhỉ? Hôm nay cậu cũng xinh thật đấy Yosaki. Hãy hẹn hò với tớ đi!”
“Oh, cái đó ngon thật.”
Lần nào gặp Yosaki tôi cũng đều bày tỏ cảm xúc của mình nhiệt thành nhất có thể.
Chẳng biết là có phải may mắn hay không, mà chúng tôi học cùng lớp, nên những lời yêu của tôi cứ thế vang lên.
Những ngày như vậy cứ tiếp tục trong một năm.
Thời gian trôi qua, những người bạn trông non nớt ngày nào giờ đã mang nét trưởng thành.
Cả Yosaki cũng thế. Cô ấy, một người đã xinh đẹp ngay từ đầu, giờ còn quyến rũ hơn.
Đến năm hai cao trung, bọn tôi vẫn học chung lớp. Tôi lại một lần nữa tỏ tình ngay giữa lớp.
“Bọn mình học chung lớp tận 3 năm liên tục rồi Yosaki! Đây hẳn là định mệnh rồi!”
“Nếu cậu nói thế thì cả Oda-kun cũng vậy mà.”
Cả năm trời Yosaki không một lần chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng cũng không cự tuyệt.
Cô đáp lại tôi theo cách riêng, và bọn tôi thường nói chuyện kiểu thế.
Vài người nhìn bọn tôi nói chuyện, “Lại nữa rồi.”, “Seko chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm nhỉ”, “Yosaki-chan
Họ chỉ cười trước khung cảnh ấy.
“Cậu! Lại bắt nạt Misa rồi! Cậu ấy nói là cậu phiền lắm, nên thôi đi!”
Người vừa xen vào giữa Yosaki và tôi là Haru Hinata, bạn thân nhất của Yosaki từ lúc lên cao trung.
Hinata đứng dang tay chắn trước mặt Yosaki.
“Hinana, đừng có ngáng đường. Tớ chỉ muốn bày tỏ tình cảm với Yosaki thôi.”
“Việc cậu làm chỉ là đang áp đặt cảm xúc vào cậu ấy thôi! Ra chỗ khác đi!”
“Haru, không sao. Tớ không phiền đâu.”
“Misa, cậu ta sẽ càng ngày càng quá quắt nếu cậu cứ dễ dãi như thế đấy.”
“Có vẻ như cậu ấy vẫn thấy ổn rồi nhỉ.”
“Đủ rồi! Đừng có lại gần Misa khi tớ không cho phép. Hưm!”
Hinata tuyên bố rồi quay lại ôm chặt Yosaki.
“Misa hôm nay cũng dễ thương quá đi! Tóc cậu cũng thơm nữa…!”
“Cậu cũng khác gì cậu ấy đâu Haru.”
“Không không, bọn mình là bạn bè trong sáng mà, có giống cậu ta đâu. Tớ không muốn bị xếp chung với loại đó đâu.”
“Tớ thì chả thấy khác mấy cả, thật đấy.”
Hinata áp má vào má Yosaki, bắt đầu ngửi tóc Yosaki, rồi quay lại nhìn tôi đắc thắng.
Bị khiêu khích bởi màn skinship ấy, tôi hét lên “Phiền quá đi!” trong khi siệt chặt chiếc khăn tay và dậm chân ầm ầm.
Mọi người trong lớp cười rộ lên.
Có lẽ vì thế nên tôi vẫn là thằng hề của lớp, nhưng không đau khổ như hồi sơ trung. Sự khác biệt này dường như là nhờ nỗ lực của bản thân.
“Vậy ra, Hinata năm nay vẫn học chung lớp à.”
“Tiếc nhỉ, phải đấy. Ugh, tớ cứ nghĩ năm nay cậu sẽ họ khác lớp Misa cơ. Chẳng biết giáo viên xếp thế nào nhỉ.”
“Có lẽ là xếp các nhóm bạn lại cùng nhau chăng.”
“Chắc chắn là không thể. Nếu không thì cậu làm gì ở đây.”
“Ý gì đó!”
“Fufu, có lẽ Seko-kun nói cũng không sai chăng?”
“Yosaki!”
“Misa ~ Cậu đang chiều cậu ta hơi quá đấy ~ Chậc chậc!”
Hinata bắt đầu cù hông Yosaki. “Ah, này, ah, dừng lại đi!” giọng nói quyến rũ khó có thể ngờ được là của cổ.
Tôi không thể nhìn được cảnh này nên bịt tai lại quay đi.
Haru Hinata. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn màu hạt dẻ.
Cô từng là thành viên của CLB điền kinh nên có dáng người khá chuẩn, và đáng chú ý nhất là vòng một thuộc loại lớn, cổ tự nhận mình E-cup, lớn hơn cả Yosaki.
Năm ngoái cô ấy học cùng lớp tôi, nên đương nhiên là cũng chung lớp Yosaki.
Vì đã tham gia CLB điền kinh khá lâu, nên khi lên cao trung, cô ấy muốn mình trở nên nữ tính hơn. Thế nên mái tóc cô giờ mới có màu thế đấy.
Việc cô nhập học trường này cũng là do luật trường cho phép nhuộm tóc.
Lần đầu tiên bước vào lớp và thấy Yosaki, cô đã giật mình thốt lên.
『Cậu trông như búp bê ấy, dễ thương quá điiiiiiii! 』
Ấn tượng đầu tiên của cổ về Yosaki là thé đấy.
Và rồi cô ấy nhanh chóng hành động, lập tức tiếp cận Yosaki.
Yosaki cũng chấp nhận cổ, và giờ hai người là bạn thân.
Là người bạn gần gũi với Yosaki, dường như cổ thấy sự tồn tại của tôi khá là chướng mắt.
Cảm giác như tôi bị cô ấy coi như con côn trùng cứ bay xung quanh nàng công chúa của cổ ấy.
Hinata và tôi thường đấu đá nhau khi có chuyện liên quan đến Yosaki, và bọn tôi đều có những điều mà không thể thỏa hiệp được với đối phương.
Tuy nhiên, cãi nhau là thế đấy, bọn tôi vẫn thường chơi cùng nhau.
Vì thế nên thi thoảng cũng có người hỏi, “Sao hai người lại thân thế?”
Thực sự thì tôi cũng không có đáp án cho câu hỏi đó.
Yosaki, người không hề cự tuyệt mỗi khi tôi tỏ tình, và Hinata, người hay gắt gỏng với tôi nhưng lại rất tốt bụng, như lần cô ấy giúp tôi băng vết thương vậy.
Tôi luôn tự nhủ rằng, đó cũng là vì cổ là người tốt thôi.
***
Bằng cách nào đó thì tôi cũng đã vượt qua được buổi học chán ngắt hôm nay. Giờ tan học mà ai cũng mong đợi đã đến.
Vài người thì lập tức phóng về nhà, một số thì cùng nhau đến phòng CLB. Học sinh gương mẫu thì đến tìm giáo viên để hỏi thêm về bài học.
Ai cũng có việc riêng của mình mỗi khi tan trường.
Ba người bọn tôi không tham gia câu lạc bộ nào, cũng chẳng có việc gì cần làm nên thong thả về nhà.
“Không thể tin được mình lên năm hai rồi đấy. Cảm giác cứ không thật sao ấy.”
“Có khi tầm này năm sau mình bù đầu với việc ôn thi rồi.”
“Ugh, tự dưng nhắc đến chuyện đó làm gì?! Misa, cậu ác lắm!”
“X-Xin lỗi, tớ không cố ý.”
“Không sao đâu, vì tớ yêu Misa!”
Nói rồi Hinata ôm Yosaki.
Yosaki thì chấp nhận cái ôm đó, xoa đầu Hinata với vẻ mặt ‘Chịu thôi’.
Mặt Hinata như sáng bừng lên.
Tôi chỉ đứng từ xa quan sát hai người họ. Họ khá thường hay skinship như này, đặc biệt là mấy lúc cùng nhau về nhà.
Đương nhiên là tôi không biết khi không có mặt tôi thì họ như nào nữa.
Nhận ra rằng cứ ôm ấp mãi thì không đi được, họ bắt đầu khoác tay nhau đi.
Tôi luôn tự hỏi, tại sao con gái lại phải đi bộ trong khi đang nắm tay hay khoác tay với người khác nữa.
Tôi cứ vừa đi vừa suy nghĩ lung tung như vậy.
Sau một hồi, bọn tôi đến ngã tư gần một công viên. Nhà tôi hướng bên phải, còn hai người kia thì vẫn đi thẳng tiếp, nên bọn tôi tách nhau ra tại đây.
“Vậy mai gặp lại nhé.”
“Ừ, mai gặp.”
“Yay, cuối cùng cũng được ở riêng với Misa rồi! Nào, đi thôi.”
“Ôm Yosaki nãy giờ mà vẫn còn nói thế nữa à. Thôi, hẹn gặp lại nhé Hinata.”
“Vì cậu mà bọn này không lúc nào được ở riêng đấy! Hưm, tạm biệt!”
Hinata thè lưỡi khiêu khích, tôi nhìn hai người họ đi khỏi rồi quay lại ngã tư… đến công viên gần đó, ngồi xuống băng ghế quen thuộc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, dù có hơi se lạnh nhưng trời dạo nay cũng dần ấm lên rồi.
Tôi nhớ lại có những ngày gió như thế, nhưng chúng nhanh chóng trôi qua, thay vào đó là cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Hồi trước tôi mua cà phê lon từ máy bán hàng để làm ấm tay, nhưng giờ người ta thay nó bằng súp ngô rồi, nên tôi chẳng còn mua gì nữa cả.
Ngồi thư giãn dưới ánh nắng cũng không tệ.
Khi tôi đang mải nghĩ, ai đó tiến lại gần và đứng lại ngay trước mặt tôi.
Nơi được ánh nắng soi rọi này, là điểm hẹn của tôi và Hinata.
“Vậy thì, hôm nay lại đến nhà tớ nhé.”
Tôi đáp lại ‘Ừ’ trước lời mời của Hinata và đứng dậy cạnh cô ấy.