Dù đã lên năm hai nhưng vì cả nhóm vẫn học chung lớp nên chẳng có gì thực sự thay đổi cả.
Không chỉ hai cô gái kia, còn có cả Oda nữa.
Những tiết học cũng chẳng đột nhiên khó hơn như năm ngoái… nên nhìn chung là vẫn thế thôil
Người ta thường bảo rằng không có gì là mãi mãi, nhưng cũng có vài thứ không hề thay đổi.
Ví dụ như những lời yêu của tôi hôm nay vẫn tiếp tục.
“Hoa anh đào đã rụng, nhưng tớ biết một bông hoa còn đẹp hơn! Đúng vậy, là Yosaki đấy! Hôm nay cậu cũng xinh lắm!”
“Hoa anh đào vào ban đêm có sức quyến rũ đặc biệt thật đấy nhỉ?”
Và vẫn bị bơ.
Nhưng đương nhiên, cũng có thứ thay đổi chứ. Hay đúng hơn là, những thay đổi không thể vãn hồi.
“Cậu chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm nhỉ? Giờ tớ còn chả thấy tội nghiệp cho cậu nữa rồi.”
Khi vẫn xỉa xói tôi như thế, thì Hinata và tôi lại có một mối quan hệ phức tạp ẩn trong bóng tối.
Động cơ của cô ấy dường như là để cản không cho tôi mất kiểm soát mà tấn công Yosaki… cô ấy quá tốt với bạn thân của mình đi.
Tiếp tục cái mối quan hệ đó… tôi cũng biết mình là một thằng khốn nạn.
Thế nên, có một lần tôi đã bảo với cô ấy rằng mình sẽ kết thúc mối quan hệ đó.
Sao cậu lại nói chuyện này?
Ý tớ là… làm thế này thì bất công cho cậu quá, Hinata…
Giờ hơi quá muộn rồi đấy nhỉ?
Ouch, nghe cũng hết cứu đấy. Nhưng ít nhất thì tớ vẫn có thể kiểm soát được bản thân mà, nên cậu không cần làm vậy nữa –
Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ tin người đã làm tình với một cô gái mà mình còn không yêu à?
…Ugh, có lẽ cậu nói đúng.
Rốt cuộc tôi lại bị thuyết phục.
Trên hết, mối quan hệ này sinh ra là do khoảnh khắc tôi mất đi lý trí của mình.
Giải pháp tốt nhất có lẽ là hẹn hò với Yosaki, nhưng nếu được thế thì ngay từ đầu đã không có cái mối quan hệ vặn vẹo này rồi.
Bên cạnh đó –
Những thứ thay đổi, không chỉ là những thứ có thể thấy được như thời tiết hay quan hệ giữa người với người.
Dù không thể thấy, nhưng cũng có nhiều thứ bên trong chúng ta thay đổi.
Khi ba bọn tôi đang tám chuyện linh tinh, thì chuông báo vào tiết reo lên.
Hinata và tôi rời khỏi chỗ Yosaki về chỗ mình.
“Này, Seko-kun.”
“Hmm?”
Khi tôi chuẩn bị về chỗ thì Yosaki gọi lại.
“Thứ Bảy tuần này ấy, cho tớ xin thời gian của cậu nữa nhé?”
“Tất nhiên rồi, nhưng còn Hinata thì sao?”
“Haru thì… để lần khác đi. Tớ nghĩ là vẫn còn hơi sớm.”
“Ah, được thôi. Dù sao cũng là cậu quyết mà. Thế thì, như mọi khi hả?”
“Ừm. Cảm ơn nhé.”
Và thế là, tôi đã có kế hoạch cho ngày nghỉ quý giá của mình, nhưng vì là đi với Yosaki nên không sao hết.
Thú thực, tôi còn thấy vui cơ… nhưng cũng có hơi tội lỗi.
Vài tháng gần đây, Yosaki và tôi dần đi chơi riêng với nhau nhiều hơn, không có Hinata.
Không phải bọn tôi cô lập cô ấy hay gì, mà có lí do cả.
Nhưng mà, giữ bí mật với cô ấy khiến tôi thấy tội lỗi.
Nghe có vẻ đạo đức giả đấy, đặc biệt là khi tôi còn bí mật gian díu với Hinata sau lưng Yosaki nữa.
Rốt cuộc, có lẽ mọi thứ trên thế giới này đều sẽ thay đổi –
***
Là vào hồi nghỉ hè năm ngoái.
Cả Yosaki và Hinata đều có kế hoạch riêng cùng gia đình, nên tôi chỉ còn một mình.
Việc nhà đã xong rồi, bài tập cũng chẳng muốn làm, nên tôi lang thang ra đường chơi.
“Nhắc mới nhớ, tập mới ‘Torupani’ ra rồi nhỉ.”
‘Torupani’ là bộ manga shounen tôi đã đọc từ thời sơ trung đến giờ.
Tôi thích mua từng tập truyện, còn Oda, cũng là một fan ‘Torupani’ thì thích truyện đăng theo số tạp chí hơn.
Cậu ta đang cực kỳ háo hức được tôi spoil cho đoạn tiếp theo. Nên tôi phải mau chóng mua tập mới về giúp cậu ta nữa.
Tôi lên tàu đến một thị trấn gần đây.
Nơi đây bán khá nhiều loại hàng hóa, cộng thêm kỳ nghỉ hè và lễ Obon nên càng đông đúc.
Mọi người đến đây cùng gia đình, bạn bè, hay cùng người yêu.
Đi một mình lúc này khiến tôi thấy hơi lạc lõng.
Chắc tôi sẽ mua sách rồi về thẳng… Hmm?
Một cô bé đang lo lắng nhìn ngó xung quanh trông khá nổi bật. Có lẽ là đi lạc.
Thời nay dù có tiếp cận người khác với ý tốt đi nữa thì cũng dễ bị xem là khả nghi lắm.
Tốt hơn hết là không nên dây vào… nhưng có gì đó ở cô bé làm tôi thấy quen. Nên tôi không thể lờ đi được.
Tôi quỳ ngang tầm mắt cô bé rồi hỏi.
“Em ổn chứ?”
“Eek! A-Anh là ai?”
‘Eek!’ luôn kìa…
Tôi hoàn toàn bị coi là một kẻ khả nghi rồi.
…Không không, nếu giờ mà từ bỏ là chấm hết luôn đấy. Vẫn còn cơ hội thanh minh mà.
“Xin lỗi vì tự dưng lại gần em nhé. Anh là Rento. Anh thấy có vẻ như em đang gặp rắc rối nên mới hỏi.”
“E-Em biết câu này này. Chẳng phải đây là câu của mấy kẻ tán tỉnh sao? Chờ chút, chả lẽ anh đang nhắm vào em đấy hả?”
“Em đang khiến anh trở nên đáng nghi hơn nữa à? Anh có ý tốt nên muốn hỏi thôi. Còn nếu em không lạc thì thôi anh đi vậy.”
“Em không có lạc… Không, chờ đã, em bị lạc mà. Dù sao thì con người chúng ta cũng chỉ là những kẻ lạc lối trong cuộc đời thôi…”
“Gì mà sâu xa thế… Bố mẹ em đâu rồi?
“Anh muốn ra mắt gia đình em luôn rồi cơ á? Người ta nói rằng động lực trong tình yêu rất quan trọng, nhưng thế này thì nhanh quá rồi…!”
“Em đang làm lớn chuyện lên đấy… Em vẫn đang nghĩ là anh đang tán tỉnh em đấy à?”
Em ấy đang trêu tôi hay đang thực sự cảnh giác, tôi chẳng biết nữa.
Tôi cũng không giỏi đối phó với trẻ em vì không có anh em gì, nhưng cô bé này có vẻ đặc biệt đây.
“Em đang đi đâu thế?”
“Ừm, đến nhà chị ạ.”
“Nhà chị sao…? Không phải nhà em à?”
“Không phải nhà của em. Nhà chị là… Ah, là nhà họ hàng.”
“…Ra là vậy sao.”
“Hôm nay em tự đến nhà chị đấy. Giỏi không anh?”
“Thế nên mới bị lạc nhỉ.”
“Nào, giỏi mà phải không anh?”
“Ừ, ừm, giỏi lắm. Dù không biết em học lớp mấy, nhưng tự mình đi xa thế này cũng ấn tượng đấy.”
“Hehe. Em đi bộ đấy!”
“Nhà chị em gần đây không? Có cần lên tàu chứ?”
“Em chịu. Thường thì bố hoặc mẹ sẽ chở em đi cơ. Đây là lần đầu tiên em đi một mình mà!”
Hmm, là thế à.
Thảo nào em ấy làm như mình vừa đạt được điều gì đó.
Tự dưng lại cảm thấy có ai đó quen thuộc khá giống với em ấy.
“Vậy em đến đây đón tàu à?”
“Vâng. Em muốn đến ga XX. Khi đến nơi thì chị sẽ đón em.”
“Ah, ga đó gần nhà anh này.”
“Huh? Đừng bảo là… Em sắp bị Onii-san bắt về nhà đấy nhé.”
“Chúng ta sẽ đến nhà chị.”
“Hả, Rento là tên con gái à!?”
“Là nhà chị của em đấy! Bỏ cái ý nghĩ anh đang tán em đi coi nào!”
Tôi vô ý lớn giọng khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
Tôi không muốn bị tố giác đâu, nên tốt hơn là nhanh đi thôi.
“Anh sẽ mua vé cho em nên giờ đi cái đã… Từ từ, chẳng phải mình nói vậy nghe đáng nghi lắm à?”
“Thật ạ? Em cảm ơn!”
“Oh? Phản ứng như này thì tốt đấy. Chẳng biết làm thế nào mới đúng nữa đây.”
Trong khi tôi đang rối tung lên thì cô bé nắm tay tôi kéo đi, “Đi thôi nào!”
“Tên em là Saki Yosaki, học lớp sáu! Rất vui được gặp anh, Rento-san.”
“Ừ, anh cũng vậy, Saki-chan… Chờ chút? Yosaki?”
Cô bé trước mặt tôi đây đột nhiên trông thật quen thuộc.
Mái tóc ngắn, gương mặt ngây thơ, đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn mang màu đen tuyền ấy.
Chị họ của cô bé này là Misa Yosaki.