Tuần Lễ vàng trôi qua trong chớp mắt.
Gần đây, lớp bọn tôi mới đổi chỗ ngồi.
Tôi nghĩ là còn hơi sớm, nhưng có vẻ ý của sensei là tốt hơn nên xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên, vì lúc đầu bọn tôi đã xếp chỗ theo số thứ tự rồi.
Và đoán xem? Tôi được xếp ngồi cạnh Seko!
Hơn nữa, còn là người duy nhất ngồi cạnh cậu ấy.
Tôi mừng thầm khi cuối cùng cũng có thể giữ Seko riêng cho mình.
Tuy nhiên, cậu ấy luôn nhìn lên phía trước. Không phải lên bảng, mà là về hướng Misa, người ngồi ở ghế đầu.
Chẳng cần nhìn kỹ cũng biết.
Bọn tôi không thân thiết đến mức hay nói chuyện, nhưng tôi nghĩ rằng đang ngồi cạnh nhau sao lại không nói chuyện chứ?
…Nhưng tự mình mở lời thì xấu hổ lắm.
Nhưng nếu cứ thế này, thì lần đổi chỗ tiếp theo sẽ đến mà chẳng có gì xảy ra giữa bọn tôi hết.
Tôi không muốn như thế.
Nhưng bắt chuyện… Ah, biết rồi! Chỉ cần có cớ thôi mà.
Tôi vờ như mình quên sách rồi bảo Seko cho xem chung.
Làm thế thì bàn bọn tôi sẽ nối lại với nhau, và thế là bọn tôi cũng sẽ ngồi gần nhau hơn.
Tôi đúng là thiên tài mà.
Tôi lặp đi lặp lại kế hoạch đó mỗi ngày.
Lúc đầu thì tôi cũng có tiết chế, nhưng càng lúc thì trái tim tôi càng muốn nhiều hơn, thế là tôi cứ thế vô thức giả vờ.
Kết cục là –
“Cậu quên sách hơi nhiều đấy. Bộ bị ngốc à?”
Tôi bị đối xử như một đứa ngốc chứ không phải thiên tài.
Khoảng thời gian được ngồi cạnh cậu ấy thật quý giá, nhưng bị coi là một con ngốc thì tôi không muốn đâu!
“Nếu cậu cứ nói thế, đến khi cậu quên tớ không cho xem chung đâu.”
“Sau bấy lâu nay cậu nhìn sách của tớ mà… Ah.”
“Hm? Sao thế?”
“…Tớ quên tẩy rồi.”
Nghe ‘tẩy’ khiến tim tôi nhảy dựng lên. Với tôi, đó là từ đáng chú ý nhất.
“Pfft, Seko cũng quên đồ mà! Cậu cũng là đồ ngốc!”
“Tớ quên vì tối qua ở nhà học thôi… Chết tiệt. Đúng ra ấy, quên đồ vì học không khiến tớ trở thành đồ ngốc đâu.”
“Người ta ai chả gọi mấy tên hay quên là đồ ngốc chứ!”
“Cậu đang tự nói mình đấy.”
Seko thở dài rồi đưa tay ra,
“Cậu cho tớ mượn tẩy được không, Hinata?”
“Trời ạ, đành chịu thôi ha. Cậu nợ tớ lần này đấy nhé?”
“Bây giờ không biết cậu nợ tớ bao nhiêu nữa. Cảm ơn nhé. Cậu cũng dùng luôn nó… nhỉ…?”
Seko nói đứt quãng, càng lúc càng nhỏ. Cậu ấy như đóng băng khi thấy gì đó.
Tôi nhìn theo, cậu ấy đang nhìn hộp bút của tôi, có lẽ để xem liệu cái tôi cho mượn có phải cái duy nhất không.
Và cậu ấy đã thấy – cục tẩy cho tôi mượn ngày đó.
Sao cậu ấy lại như thế?
Nếu không nhớ thì sẽ không có phản ứng gì chứ… Nói gì đi mà…
Vài giây im lặng trôi qua. Seko nhìn lên tôi lẩm bẩm.
“…Đừng có trêu tớ vì quên tẩy chứ, Hinata ngốc này.”
“Ah…?”
Là sao? Không được trêu cậu ấy vì quên tẩy? Tại sao? Vì tôi cũng đã từng quên ư?
Seko vẫn nhớ ngày đó sao?
Ngay khi tôi định hỏi thì tự dưng thấy đau ở đỉnh đầu.
“Ouch!”
“Aw!”
Một tiếng động lớn vang lên. Khi quay lại, tôi thấy thầy giáo đang cuộn sách lại đứng đó rồi.
Hình như tôi bị thứ đó đập thì phải.
“Thầy ơi, đau đấy ạ! Đây là bạo lực phải không ạ?”
“Trật tự. Trong lớp, tôi là luật. Hai đứa tán tỉnh nhau nãy giờ rồi đấy…”
“Thầy chả nói lí lẽ gì cả…”
“Gì chứ!? E-Em không có tán tỉnh cậu ấy!”
“Được rồi được rồi. Gạt chuyện đó sang một bên. Cứ tập trung vào học đi.”
“Thầy đang sợ vì bị gọi là bạo lực đúng chứ…”
“Thầy đánh bọn em rồi bảo là mặc kệ à…”
“Sao?”
“”Dạ không có gì ạ.””
Rốt cuộc, tôi lỡ mất cơ hội để hỏi, và cũng chẳng bao giờ hỏi được nữa.
Nhưng trong tim tôi thì câu trả lời đã rõ rồi.
***
Ba bọn tôi không thể đi chơi với nhau hồi Tuần Lễ vàng, nhưng kỳ nghỉ hè lại rất vui!
Bọn tôi chọn một nơi nào đó đem lại cảm giác của mùa hè.
Lúc đầu là hỏi giữa biển hay núi, nhưng Seko bảo ‘Để lũ nhóc như bọn mình tự lên núi hay xuống biển thì nguy hiểm lắm.”
Nên cả bọn quyết định sẽ đi bể bơi.
Bể bơi hửm… Khoan đã, bể bơi!? Thế nghĩa là... đồ bơi á!?
Tôi mới chỉ đi với bạn cùng giới thôi, nên chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó hết, nhưng lần này đến bể bơi đồng nghĩa với việc để Seko thấy tôi mặc đồ bơi. Chà!
Tôi nên làm gì đây? Tôi có bộ đồ bơi từ hồi sơ trung, nhưng nếu mặc thì Seko có thất vọng nếu thấy không? Mà còn vừa không cơ chứ?
Tôi đã phát triển cũng khá nhiều chỗ rồi…
Sau khi mặc thử và thấy không còn vừa, tôi quyết định đi mua bộ mới.
Lại thêm một khoản phải chi, nhưng tôi vẫn thấy phấn khích.
Trong khi suy nghĩ xem nên mua ở đâu, điện thoại tôi rung lên.
Tôi lập tức mở ra xem – đó là tin nhắn từ Misa. Cô ấy mời tôi cùng đi mua đồ bơi.
Tôi mau chóng rep tin nhắn.
Và thế là, giờ tôi sẽ đi mua sắm. Không có thời gian để lãng phí đâu!
Tôi vội vã chạy xuống nói với mẹ,
“Con đi mua đồ với bạn đây!”
“Haru-chan, con ra ngoài à? Đang nắng lắm đấy, có cần mũ không?”
“Ừm, chắc mũ lưỡi trai là đủ rồi!”
“Thế à?”
Mẹ nhìn lên trán tôi, chính xác hơn là phần tóc mái của tôi, cười cười rồi đưa tôi một chiếc ô.
“Đừng có coi thường tia UV đấy. Mang ô theo đi.”
“Eh, không hợp với con đâu mà!”
“Không phải có hợp hay không, chỉ là để bảo vệ da thôi mà. Nếu không thì, còn lâu con mới được người tặng chiếc kẹp tóc kia cho khen đấy nhé.”
“Cái – Không, không phải thế! Với lại, con tự mua cái kẹp tóc này mà!”
“Rồi rồi. Là con tự chọn mua ha?”
“T-Thôi đi mà!”
“Đừng có coi thường mẹ con. Mẹ biết hết đấy nhé Haru-chan. Con không muốn đội mũ vì làm thế sẽ che đi mất chiếc kẹp tóc –“
“Con đi đây ạ!!”
Tôi phóng ra ngoài như muốn chạy trốn khỏi màn trêu chọc của mẹ.
Ugh, sao mẹ biết nhỉ.
Đúng là tôi không bao giờ nên coi thường mẹ.