「Xong…! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!」
「Đúng là sư phụ, mãi đỉnh!」
Ngay khi tôi hoàn tất việc điều chế trong cái nồi lớn, một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên từ bên cạnh.
Cái thứ thuốc mà tôi đã phải vắt óc vắt sức trong suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng hoàn thành, cảm giác không từ nào diễn tả nổi. Nhớ lại lúc bắt đầu, trời còn nóng như đổ lửa, vậy mà giờ hơi thở đã hóa thành khói trắng trong không khí lạnh.
「Haha, không đâu. Tuy tôi là người thực hiện bước điều chế cuối, nhưng tất cả là nhờ có Wendy đã vất vả thu thập những nguyên liệu quý hiếm về đây đấy.」
Tôi quay sang người đệ tử đứng cạnh mình, bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Tôi là Magnus, một nhà giả kim tại Thánh Quốc Rosenberg. Nhờ chút may mắn và tài năng, tôi đã có cơ hội phát huy năng lực giả kim thuật của mình và được phép mở xưởng riêng từ hai năm trước khi mới chỉ mười tám tuổi – đây là một kỳ tích hiếm có.
Giả kim thuật là môn học đòi hỏi vô số lần điều chế và luyện kim, tích lũy kinh nghiệm từ thất bại lẫn thành công để nâng cao độ chính xác. Với một gã trẻ tuổi như tôi, lẽ ra mở xưởng là chuyện xa vời. Nhưng nhờ kết hợp giả kim thuật với ma thuật, tôi sáng tạo ra 「Lược Chế Pháp」 và 「Lược Luyện Pháp」, cho phép thực hiện các bước gần như tức thời. Nhờ đó, tôi tích lũy kinh nghiệm nhanh hơn người khác gấp bội. Nhưng mà... chuyện đó để sau cũng được.
「Hì hì, em thì chỉ có mỗi tài cầm kiếm mà thôi!」
Người vừa nói câu đó với nụ cười ngượng ngùng chính là Wendy, đệ tử duy nhất của tôi. Wendy, cô nàng có mái tóc vàng óng ả, đôi mắt năng động và có phần hiếu thắng, thân hình cao ráo, mảnh mai và cân đối. Với nhan sắc ấy, làm đệ tử của một nhà giả kim như tôi đúng là hơi phí phạm. Cô nhỏ tôi một tuổi, nghe nói rằng đã từng học kiếm thuật từ bé, nên rất hữu ích trong việc thu thập nguyên liệu.
「Được rồi, giờ thì chúng ta mang lọ thuốc này đi giao thôi!」
「Vâng!」
Lần này, tôi được giao nhiệm vụ điều chế thuốc chữa một căn bệnh nan y khiến cơ thể bệnh nhân dần hóa đá. Bệnh này hiếm tới mức hầu như không có báo cáo, và chẳng ai biết thành phần nào hiệu quả. Bình thường thì người ta đã bỏ cuộc, nhưng bệnh nhân lại là con gái của Bá tước Worldwood. Vì thế, ông ấy khăng khăng nhờ vả tôi ra tay.
Nửa năm qua, tôi đã dùng 「Lược Chế Pháp」 để thử nghiệm vô số loại thuốc, phân tích những nguyên liệu có chút hiệu quả, rồi lặp đi lặp lại quy trình. Và cuối cùng, lọ thuốc này đã ra đời.
Khi chúng tôi ngồi xe ngựa đến dinh thự nhà Worldwood, từ xa đã thấy cổng mở toang. Bá tước Worldwood hối hả lao ra.
「Ngài Magnus, thuốc đã xong rồi sao⁉」
「À, vâng.」
Tôi gật đầu, và Bá tước lập tức cúi rạp như một quản gia, cung kính chào đón. Tôi biết mình sẽ được cảm ơn vì điều chế thuốc chữa căn bệnh hóa đá chưa từng có tiền lệ, nhưng thấy một quý tộc vốn kiêu ngạo lại hạ mình thế này, tôi không khỏi lúng túng.
「Mời, mời ngài mau vào trong!」
Bá tước dẫn chúng tôi đến phòng ngủ của con gái ông ta, dáng vẻ như không thể chờ thêm giây nào.
Bên trong là một căn phòng đơn sơ như bệnh thất, với chiếc giường ở giữa. Trên giường là Reina, con gái Bá tước. Nhìn xa, cô chỉ như đang ngủ, nhưng phần cơ thể dưới chăn gần như đã hóa đá hoàn toàn. Ban đầu, cô còn nói chuyện được với chúng tôi, nhưng có lẽ do bệnh tình tiến triển, cô đã hôn mê suốt một tháng vừa qua.
Việc điều chế thuốc là cuộc chạy đua với tốc độ hóa đá của Reina. Giai đoạn cuối, tôi lo đến phát sốt, nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng kịp hoàn thành.
「Nào, uống cái này đi.」
Tôi nhẹ nhàng mở miệng Reina, cẩn thận đổ thuốc vào để cô không bị sặc. Dựa trên các thử nghiệm trước đây, tôi tin chắc thuốc sẽ có hiệu quả. Nhưng dù tự tin đến mấy trong các cuộc thí nghiệm, khi đứng trước bệnh nhân thật sự, tôi vẫn không tránh khỏi hồi hộp. Bá tước và Wendy cũng vậy, không khí giữa chúng tôi căng như dây đàn.
Reina, với cổ họng gầy guộc, chậm rãi nuốt từng ngụm thuốc.
Một lúc sau.
「Ưm…」
Một hơi thở yếu ớt thoát ra từ đôi môi vốn đã yên lặng của cô.
「Reina!? Reina!?」
Thấy vậy, Bá tước hét lên, lao đến lay con gái.
Lúc đầu, Reina chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ, nhưng càng bị lay, phản ứng của cô càng rõ rệt. Cuối cùng, cô mở mắt.
「Ơ…? Otou-san…?」
「Reina, Reinaaaaaaa!!」
「Otou-san!!」
Bá tước ôm chầm lấy cô con gái vừa tỉnh lại sau một tháng trời.
Nhìn người cha của mình, gương mặt cô gái từ kinh ngạc dần chuyển sang vui sướng.
Nhìn cảnh đó, tôi và Wendy trao nhau ánh mắt, cùng mừng rỡ vì điều chế thành công.
Một lúc sau, để không làm phiền hai cha con, chúng tôi lui sang phòng khác. Bá tước bước vào, mắt ông đỏ hoe vì khóc.
「Thật sự, lần này cảm ơn ngài rất nhiều. Ơn này tôi sẽ không bao giờ quên.」
「Không có gì, chúng tôi cũng rất vui vì đã giúp được ngài.」
「Vậy thì về phần thù lao…」
「Năm nghìn Gold.」
「Hả?」
Khi tôi báo giá, không chỉ Bá tước mà cả Wendy bên cạnh cũng phát ra tiếng ngạc nhiên.