Khi mùa hè kết thúc và mùa đông đang đến, sinh nhật của Chisome cũng đang đến dần.
“....Hahaa, sinh nhật của Chisome đang đến gần rồi, cả Mashiro nữa.”
Năm trước khi tôi về nhà, mang theo bánh không chỉ cho Chisome mà còn cho em ấy nữa, có vẻ như đó sẽ là khoảng thời gian vui vẻ.
“Oi oi oi, tên này lại cười tủm tỉm nữa rồi.”
“Kuu! Mấy tên Riajuu nổ tung hết đi!”
“Im đi!”
Không chỉ với lời nói, mà còn cả sự ép buộc mạnh mẽ nữa, sự kích động của Kouki trút lên vai tôi, và tôi hét lên một tiếng lớn.
Không phải tôi tức chúng nó, và tôi hiểu Kouki và Kouki chỉ đùa và thích thú với tình huống này thôi.
“Kể từ khi mày và Chisome bắt đầu hẹn hò, bọn tao đã đến nhà mày khá nhiều, và cả bọn cũng đã đi karaoke và nhiều thứ khác, nhưng cứ mỗi lần trôi qua thì số lượng cơm chó lại tăng lên.”
“Và một cách nào đó… mày trông hạnh phúc hơn lúc trước nhiều, hay đúng hơn, ấn tượng về Taiga thay đổi theo thời gian, phải không?”
“Ah~, tao cũng nghĩ thế. Chisome-chan cười như thể em ấy biết mọi thứ vậy.”
Tôi hiểu rồi, thật bất ngờ khi họ quan sát tốt thật…không, chúng tôi đã làm bạn với nhau một thời gian rồi, nên giờ đã là quá muộn cho việc đó rồi.
Không phải sẽ có chuyện xảy ra với tôi, nhưng ít nhất thì mọi chuyện đã thay đổi rõ ràng từ mùa hè…..chà, không giống như cả hai sẽ biết được sự thật đó.
“Nó đơn giản mà. Nếu mày có một cô bạn gái dễ thương và xinh đẹp, mày cũng sẽ luôn tươi cười mọi lúc và biểu cảm của mày cũng sẽ thay đổi mọi lúc.”
“.....Này Kouki, sự táo bạo của tên này đối với một người đàn ông khiến mặt hắn trông như thế mọi thứ thật dễ dàng.”
“....Chúng ta, những người còn không có nổi một cô bạn gái là những kẻ thua cuộc. Nó có nghĩa là thế đấy.”
Không, ý của tôi không đi xa như thế…………
Rốt cuộc, chúng tôi tách ra và tôi dừng lại ở một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng và mua ba cái bánh kem.
Khi tôi ra khỏi cửa hàng, cẩn thận cầm túi giấy để không đánh rơi nó, tôi lại đâm vào ai đấy.
“Otto.”
“Kyaa!?”
Giọng nói đó chắc chắn là từ một người con gái.
Không phải là tôi nhắm đến điều này đâu, nên là thế, nhưng có vẻ như tôi có một liên kết tồi tệ khi liên tục va phải các cô gái.
“Cậu có sao không?”
“À, vâng…tớ không sao.”
“.......?”
Cô gái tôi va phải là một người rất nhỏ.
Mái tóc màu hồng và khuôn mặt dễ thương…chờ đã, không thể nào, tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Ừmmm…..Có chuyện gì sao?”
“.....Không, không có gì đâu. Em không bị đau ở đâu đấy chứ?”
“À, vâng! Em vẫn ổn. Em cũng đang đi đến hướng ngược lại, nên em mừng là cả hai không có ai bị thương nặng.”
“Đúng thật.”
Tôi tạm biệt cô gái đó ngay lập tức, nhưng một lần nữa, đến hướng mà cô ấy chạy, hình bóng cô ấy biến mất, tôi hướng ánh nhìn của mình đến đó.
“.....Renjou Shigure, cô ấy là hậu bối yandere.”
Cô ấy là nhân vật hậu bối sẽ gia nhập trường tôi đang theo học vào năm sau.
Tôi chưa từng nghĩ cả hai sẽ gặp nhau theo cách này, nhưng chắc là tôi không để lại ấn tượng gì cho cô ấy đâu.
“Nhớ lại thì, cô ấy là người tàn bạo nhất thì phải thì phải…”
Trở nên tàn bạo không có nghĩa là làm hại ai; chỉ đơn giản là tính cách của Shigure như một yandere xuất hiện dần dần, và sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng khoảnh khắc mà bạn vượt qua một ranh giới nào đó, cô ấy sẽ cố gắng bao bọc nhân vật chính bằng tư tưởng quá rộng lượng không phù hợp với cổ.
“Mặc dù cô ấy không phải nhân vật phù hợp dành cho những người thích ngực to như mình.”
Tình cờ thay, Shigure cũng được thiết lập là nhân vật sẽ lo lắng về những tiểu tiết.
Có một cuộc gặp gỡ bất ngờ với nữ chính hậu bối, nhưng tôi nhanh chóng quên đi và về nhà.
“Anh về rồi~”
Khi tôi mở cửa trước và đi vào trong, giày của Chisome đã ở đó.
Khi tôi mở cứa chính và đi vào, giày của Chisome đã ở đó.
Lần này, vì tôi đã hứa sẽ đi chơi với hai đứa bạn, có vẻ như Chisome đã về nhà một mình, nhưng tôi sẽ phải bù đắp cho em ấy.
Khi tôi đang nghĩ điều đó trong lúc cởi giày, cửa vào phòng khách mở ra.
"Onii-sama!"
Với một tông giọng vui vẻ, cô gái với mái tóc đen nhảy vào tôi.
Khá là bất ngờ, nhưng rốt cuộc thì cơ thể cô ấy không nặng lắm, nên tôi cũng không nhận được tác động mạnh nào.
"Anh về rồi, Mashiro."
"Mừng anh về."
Người đang ôm tôi là Mashiro--em ấy là người ở trong Chisome.
Kể từ khi Mashiro học nói, và tôi cùng Chisome đặt tên cho ẻm, Mashiro đã lớn lên theo tốc độ chóng mặt.
Hình dáng em ấy không thay đổi nhiều, nhưng tinh thần thì lại lên rất cao.
"Chisome đang ở trong phòng khách à?"
"Un. Cô ấy vừa đi mua sắm về, nên Chisome đang đặt nguyên liệu vào tủ lạnh."
"Thế à."
So với Chisome, em ấy đã nói rõ ràng hơn, không còn lắp bắp như trước nữa.
Da của Mashiro, thứ mà đã từng hoàn toàn có màu đen, đã dần chuyển thành màu da của người bình thường, nhưng những đường kẻ đỏ trên cơ thể vẫn còn đó, nên chắc nó là bằng chứng cho việc em ấy không phải con người .
Khi tôi vào phòng khách cùng Mashiro, Chisome ở đó cầm hành và khoai tây trên tay.
"Mừng anh về nhà, Nii-san."
"Anh về rồi, Chisome."
Khi tôi về nhà, tôi rất hạnh phúc khi được chào đón bởi hai cô em gái dễ thương, nhưng bằng cách này, tôi có thể cảm thấy ấm áp khi thấy người tôi yêu ở trong bếp.
"Anh mua bánh kem này, Em có muốn ăn không?"
"E, thật sao?"
"Ngọt và mềm, em thích chúng rất nhiều."
Cả Chisome và Mashiro đều thích đồ ngọt, nhưng khi nói đến Mashiro thì lại đặc biệt hơn, có cảm giác như em ấy trở nên trẻ con hơn khi có đồ ngọt, nhưng Mashiro quá dễ thương làm cho tôi và Chisome đều bật cười.
"Amu.....ngon quá." (Mashiro)
"Em thấy thích thì anh mừng rồi."
Tôi nhìn vào Mashiro, người đang bỏ bánh kem vào miệng với tiếng *paku* *paku*, nhưng Chisome và tôi chạm mắt nhau và thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
"Một lần nữa, mừng anh về nhà, Nii-san."
"Anh về rồi, Chisome."
Tôi ôm em ấy, người yêu của tôi, đây là thứ mà tôi đã hứa mỗi khi về.
Sau đó, giống như Mashiro, chúng tôi ăn bánh kem của mình, nhưng Chisome thở một hơi ngắn và nói.
"Em muốn đến trường cao trung cùng với Nii-san sớm nhất có thể...thời gian không có anh ở bên thật khó chịu."
".......Ah~"
Tôi vui vì Chisome nói rằng khoảng thời gian không có tôi đối với em ấy rất khó chịu.
Tôi học được từ chính em ấy, nhưng tháng 12 đang đến gần nghĩa là Chisome, người đang là học sinh sơ trung năm ba, sẽ tốt nghiệp trong vài tháng nữa, và cả bạn cùng lớp của Chisome cũng vậy.
Chắc đó là lí do tại sao 'Tôi muốn có được một vài cảm xúc từ Chisome trước khi không thể gặp cậu ấy nữa' là những gì mà những bạn nam trong lớp đang nghĩ, nên số lần tỏ tình có vẻ đang tăng.
"Anh thấy đấy, em đã nói chuyện cùng bạn, nhưng không phải là về những thứ lặp đi lặp lại, về việc tận hưởng cuộc sống lãng mạn cùng Nii-san, anh biết không? Kể cả thế, bọn chúng vẫn đến để tỏ tình với em.........Ugaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"B-Bình tĩnh lại đi, Chisome!"
“Vì chúng quá phiền phức, em muốn ăn bọn chúng, nếu em làm thế thì cũng không có gì xảy ra cả.”
Người yêu xinh đẹp của tôi đang trở nên kích động.
Mashiro được kết nối với Chisome, nên em ấy có vẻ cũng hiểu Chisome và cũng tức giận, và kể cả khi gật đầu với tiếng *un* *un*, em ấy cũng không ngừng việc ăn bánh kem.
".......Sẽ ổn thôi nếu anh ở bên em, nhưng như dự đoán, việc đó sẽ không xảy ra."
"Em biết. Nhưng ổn mà, em đã được bao bọc owr trong tình yêu của Nii-san rồi♪"
Nói thế, Chisome tiếp tục ăn bánh kem.
Nhìn Chisome và Mashiro ngồi cạnh nhau và ăn bánh,họ giống như những người chị em thật sự vậy.
Kể cả bây giờ, khi Chisome đã là người yêu của tôi, tôi luôn ở tâm trạng rất tốt, và cả Mashiro nữa, em ấy cũng có một kết nối sâu sắc, mỗi ngày đối với tôi đều là những ngày hạnh phúc.
"Em sẽ đi chuẩn bị nước nóng." (Mashiro)
Mashiro liếm một ít kem dính lại trên ngón tay và tiến đến phòng tắm.
Như để bắt chước Chisome, em ấy cũng bắt đầu giúp việc nhà; nhưng tôi không thể không cảm thấy như Mashiro đã trở thành một người khác với Chisome.
"Mashiro...em ấy thật sự đã trở thành con người à?"
"Un. Tất cả là nhờ Nii-san đấy."
"Em nói quá rồi."
"Không phải thế."
Không thế là quá nhiều công lao thuộc về anh rồi.
Tôi không làm điều gì đặc biệt cả, và việc em ấy thay đổi như này chắc chắn là bằng chứng cho thấy Mashiro đã trưởng thành.
"Nii-san nên nhận ra sự vĩ đại của mình đi, em nghĩ thế?"
"...Thế à?"
"Vâng. Ei Ei!"
"...Cái đứa này."
Tôi cố quay lại với Chisome đang chọc vào má tôi, nhưng em ấy mỉm cười; tiến lại gần và nhảy vào tôi.
Bất ngờ thật, nhưng tôi giữ Chisome lại và đưa về vị trí của sofa.
Nếu ai đó hỏi về loại đùa nghịch nào chúng tôi đang làm ở độ tuổi này, và nếu ai đó thấy được, chắc hẳn họ sẽ rất kinh ngạc, nhưng sau khi đùa xong, một sự cố xảy ra.
"E?"
"A....."
Chisome trượt chân và mất thăng bằng.
Tôi vội vàng với tay ra để đỡ em ấy, nhưng kể cả khi tôi có thể vươn tay tới lưng Chisome, tôi cũng mất thăng bằng và cả hai ngã đè lên nhau.
May mắn làm sao, chúng tôi đều ngã xuống sofa, không ai bị đau cả.....nhưng nó không phải vấn đề.
"....."
".....Nii-san."
Tay tôi đang chạm vào ngực Chisome.
Vì tai nạn thôi, tôi ngừng di chuyển, nhưng không nhận ra việc đó, tôi cảm thấy bàn tay và ngón tay tôi hơi chìm vào chỗ đầy đặn của em ấy.
"L-Lỗi anh!"
Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhưng Chisome cười khúc khích.
“Nè, Nii-san, không phải đây là thời điểm thích hợp rồi sao? Em nghĩ là cả hai chúng ta đã đủ tình yêu đối với nhau rồi?” (Chisome)
“...Việc đó–” (Taiga)
“Hai người, đang làm gì vậy?” (Mashiro)
Chisome và tôi đang nhìn nhau, nhưng tiếng nói đó đến từ Mashiro.
Hình như, bồn tắm đã được chuẩn bị xong rồi, nên em ấy đã quay lại; nhưng khi Mashiro nhìn thấy cảnh này, em ấy thì thầm.
“...Rốt cuộc thì, Onii-sama cũng thích ngực, Em cũng to giống như Chisome mà, anh biết chứ?”
Theo thời gian…Tôi nghĩ rằng tôi không nên để một cô gái thuần khiết nói thế nữa, nên tôi tách khỏi Chisome.
Sau đó, tôi vào nhà tắm, nhưng tôi có một ý nghĩ trong đầu.
Trong bất cứ trường hợp nào, Chisome cũng quan trọng đối với tôi, và tôi đã đối xử như thể em ấy là tất cả đối với tôi; nhưng kể từ khi khoảng cách cũng gần như này, những lần tôi nhận được từ em ấy đã tăng lên.
“....Haa.”
Trong khi nghĩ thế, tôi cũng nghĩ rằng có một cô gái quyến rũ ở bên cạnh mình nên việc đó là không thể tránh khỏi mà, phải không?