“...Cảm giác như một tuần đã trôi qua từ lúc đó vậy.”
Tôi thì thầm trong phòng.
Tự hỏi về cái tên hợp với Kuro Chisome, và đã được một tuần kể từ khi tôi nghĩ về nó.
“Nghĩ về việc đặt tên cho ai đấy khó như nào…”
Việc này không giống với việc đặt tên cho một nhân vật trong game hay một nhân vật trong tiểu thuyết.
Kuro Chisome chắc chắn là đang tồn tại ở đây, và kể cả khi nguồn gốc của em ấy khác vói người bình thường, ẻm vẫn là cô em gái đặc biệt và là một thành viên trong gia đình… một cái tên nửa vời hay hơn thế, nếu nó không phải cái tên mà em ấy thích thì không được.
“..........U~n”
Tệ thật, tôi quá vô vọng trong việc này như thể tôi cảm giác như mình đang dùng hết tất cả sự thông minh của mình để nghĩ ra một cái tên.
Một vài lần, tôi lo lắng về điều đó trên trường, và kể cả đôi khi Misora nói chuyện với tôi về việc đó; Shinji và Kouki cũng vậy.
Vì ở trường đã thế rồi, Chisome và Kuro Chisome cũng sẽ hỏi tôi khi ở nhà.
“Vào thời điểm này, nếu mình nói rằng không có chuyện gì, họ sẽ càng lo lắng hơn, và mình nghĩ rằng lí do mà họ không hỏi là vì họ tin tưởng mình.”
Chà, nói một thứ như “Em tin anh.” hay là “Em không tin anh.” cũng không phóng đại lắm, nhưng… khi tôi đang nghĩ đến nó, ai đó đã gõ cửa phòng.
“nii-san, em vào được không?”
“Được~”
Người đi vào phòng chỉ có thể là Chisome.
Rõ ràng, Kuro Chisome đã ngủ khi xem TV trong phòng khách, và em ấy ngủ thoải mái nên Chisome đã để Kuro Chisome ngủ như thế.
“Anh không dùng điện thoại, và anh cũng không giống như đang học, sau cùng thì, Nii-san, anh đã trở nên lo lắng gần đây đấy.”
“Chỉ là…”
“Em biết được từ vẻ biểu hiện của Nii-san và cách mà anh nói chuyện cũng không quá nghiêm trọng, nhưng như là em gái và cũng là người yêu, em lo lắm đấy~”
“...Lỗi của anh.”
Em ấy rúc vào cạnh tôi đang ngồi trên giường, đặt ngón tay lên môi, nhìn tôi và nói.
“Em yêu anh và đã theo dõi anh một khoảng thời gian dài rồi, nên em sẽ đoán thử~”
“Đoán?”
“Ừm. Dựa vào cách Nii-san hành động gần đây, anh đang quan tâm đến Kuro Chisome, phải không? Nên có lẽ có chuyện gì đó với em ấy?”
“.............”
“Im lặng là đồng ý♪ Kuro Chisome đã ngủ rồi nên không sao đâu, và anh vẫn chưa kể với em gì cả?”
“Không….”
Mặc dù tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, sau cùng, tôi vẫn muốn tạo bất ngờ… Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về nó bây giờ, bỏ chủ đề về món quà qua một bên, sẽ là sai lầm khi nghĩ về tên cho em áy một mình.
“Em có phiền khi cho anh lời khuyên không? Không, thật ra, Chisome cũng đã có liên quan trong việc này rồi…. Chúng ta là người yêu và gia đình mà.”
“Phải phải♪ Em sẽ tư vấn cho anh!”
Khi nở nụ cười nhăn nhó với em ấy, tôi đến với chủ đề chính ngay lập tức.
“Anh đang nghĩ đến một cái tên cho em ấy.”
“Một cái tên ư?”
“Mặc dù em ấy vẫn cũng là Chisome, nhưng… sau cùng, anh nghĩ rằng Kuro Chisome cũng giống Chisome, nhưng em ấy là một sự tồn tại riêng biệt. Đó là lí do anh nghĩ rằng anh muốn đặt một cái tên cho Kuro Chisome.”
“....a”
“Chisome?”
Tôi nghĩ rằng nếu tôi nói với Chisome về việc tôi muốn đặt tên cho Kuro Chisome, Chisome sẽ bất ngờ hay gì đó, nhưng không chỉ đôi mắt em ấy bắt đầu ướt, và kể cả khi nó không phải cái gì quá lớn, nước mắt vẫn chảy xuống.
Tôi đã rất bối rối, nhưng Chisome nói rằng tôi không cần lo và tiếp tục.
“Xin lỗi. Em xúc động quá…ừm, cô gái đó là một tồn tại khác với em, nhưng nó cũng là sự tồn tại giống với em. Đó là lí do em rất vui khi anh nghĩ đến cô ấy rất nhiều, và kể cả khi em không phải Kuro Chisome, em cũng rất vui.”
“......Anh hiểu rồi.”
Tôi mừng vì em ấy không đau ở chỗ nào.
Tôi đặt tay lên vai Chisome và kéo em ấy gần lại, và chúng tôi giữ im lặng cho đến khi Chisome bình tĩnh trở lại.
Khi nước mắt ngừng chảy, Chisome đã trở lại bình thường.
“Kể cả thế, cái tên à… Em chưa từng nghĩ đến nó từ lâu rồi, và đó là lí do mà em luôn gọi em ấy là ‘cô gái đó’, ‘đứa trẻ đó’ hoặc là ‘cậu’.”
“Phải rồi.”
“Ừm. Nhưng… nếu em chưa từng gặp Nii-san, và trái tim em trở nên vô vọng; nếu thế, em sợ rằng bản thân sẽ biến cô ấy thành công cụ.”
“Ổn mà. Chisome là một đứa trẻ tốt bụng, sau cùng thì–Anh sẽ luôn ở bên em. Đó là lí do mà em đừng nghĩ về một phiên bản khác của bản thân làm gì cả.”
“Nii-san……”
Tôi không có năng lực đặc biệt như Chisome, nhưng kể cả tôi cũng có thể bảo đảm với bạn rằng cảm xúc muốn bảo vệ em ấy là thật lòng và không thể bị phủ nhận bởi bất cứ ai.
“Nếu là trường hợp đó, thậm chí giả sử rằng, thế giới đó cố đưa Chisome trở về làm Chisome nguyên bản, anh vẫn sẽ bảo vệ em. Kể cả khi em bị bắt đi khỏi anh, anh chắc chắn sẽ đưa em trở lại–nên em đừng lo lắng về điều gì cả.”
“...Nii-san, anh thật tuyệt vời.”
“Đương nhiên rồi. Anh là một Onii-chan tuyệt vời mà, phải không?”
“Ehehe, vâng♪”
Anh không phải người duy nhất em biết đâu, Chisome.
Người anh trai này sẽ là người có thể làm bất cứ điều gì cho đứa em gái dễ thương… Kể cả khi anh ta không thể, anh ấy vẫn sẽ làm gì đấy giống với một người anh.
"...Vì lí do nào đó, em thực sự muốn hôn Nii-san. Và sau đó, chúng ta có thể làm nhiều thứ và đi ngủ trong khi có tâm trạng tốt như thế này."
"Anh rất vui vì điều ấy, nhưng hãy để việc hôn và tán tỉnh nhau cho lúc khác."
"Phải rồi. Kể cả thế, một cái tên à..."
Sau đó, chúng tôi im lặng ngồi cạnh nhau và nghĩ về cái tên cho Kuro Chisome.
Cả hai đã dành ra một thời gian khá dài thảo luận với nhau, nhưng Kuro Chisome có vẻ như vẫn đang ngủ suốt thời gian đó, nên có vẻ vẫn ổn kể cả khi chúng tôi bàn luận lâu hơn.
".....Việc này khác với việc đặt tên cho một con chó hoặc mèo, phải không?"
"Ừ, anh nghĩ vậy. Thật khó để đặt tên cho một người, thật sự đấy."
"Người à... Fufuu♪"
Lúc này, có tỉ lệ rất cao Kuro Chisome đã dậy rồi, hoặc là nếu em ấy vẫn ngủ, sẽ không lạ nếu mặt trời bắt đầu mọc... Mumumuu, việc này khó thật đấy, trời ạ.
"Thật sự, Nii-san đã gọi cô ấy như thế nào cho đến giờ vậy?"
"...Kuro Chisome."
"Wooh. Nhưng nó khá là ngầu hay gì đó, chắc thế."
Nghĩ đến nó, đây là lần đầu tiên tôi kể với em ấy cách mà tôi gọi Kuro Chisome.
Sau đó, khi tôi và Chisome đã nghĩ rất lâu và khó kể cả khi đó chỉ là mọt vài chữ, đôi khi Chisome đưa ra một cái tên và lắc đầu.
"....Chisome.......Kuro Chisome.....từ màu đen....U~n" (Taiga)
Mặc dù Kuro Chisome luôn ở gần Chisome, cô ấy vẫn độc lập với Chisome.
Hơn nữa, gần đây em ấy đã cố gắng hết sức để nói được, và nó giống như một con gà cố gắng để bay vậy.
(Em ấy chắc chắn có một sức mạnh bí ẩn, thứ mà có thể dễ dàng giết người và cũng là nguồn gốc sức mạnh của Chisome... NHưng, từ góc nhìn của mình, em ấy có ấn tượng về sự thuần khiết.)
Thuần khiết...Kimono trắng? Tôi chắc rằng không chỉ Chisome, nhưng em ấy sẽ cực kì hợp trong bộ đồ đó, tôi nghĩ thế.
Em ấy đã trải qua nỗi đau và thất vọng cùng Chisome, nhưng rất có thể đó là một thế giới tối tăm, tuy nhiên, em ấy đang sống rất hạnh phúc, giống như Chisome, và em ấy luyện tập để có thể nói với giọng nói đáng yêu đó.
"Mặc dù em ấy là một sự tồn tại đến từ thế giới tăm tối, nhưng thực tế, em ấy mang hình ảnh của một đứa trẻ thuần khiết người vẫn chưa bị vấy bẩn bởi bất kì màu sắc nào."
"Phải không. Đứa trẻ đó cũng vậy; cô ấy là mọt đứa trẻ sẽ nhuốm màu vì hành động của em và những người khác, anh biết mà."
"Aah... Em ấy đang ở trạng thái sạch sẽ. Một màu trắng chưa nhuốm màu nào cả... Anh nghĩ rằng màu máu đen, nhưng nó cho một cảm giác thuần khiết, phải không?"
"Màu trắng thuần khiết~. Chắc chắn, nếu anh theo hướng đó, có lẽ nó là như vậy."
Không phải đen, mà là trắng... Đó là trái tim màu trắng thuần khiết cảu Kuro Chisome...huhh.
"........Mashiro.”
“e?”
“Mashiro thì sao?”
“Mashiro…Mashiro…Ừm…ừm! Em nghĩ nó khá dễ thương! Mashiro… tên cô ấy là Mashiro huh♪”
Ừmmm… nó khiến tôi mất một lúc để nghĩ, nhưng nó đến thật bất ngờ.
Nhìn vào biểu cảm của Chisome, em ấy có vẻ cũng thích nó, và mặc dù nó vẫn chưa phải cái tên chính thức, ‘Mashiro’ sẽ là lựa chọn tạm thời, tôi nghĩ thế.
Em ấy không phải là màu đen và một tồn tại đáng sợ, mà là một màu trắng, thuần khiết và một tồn tại vô tội, tôi tặng cho em ấy cái tên Mashiro nhưng… Ừm, tôi cũng có cảm giác tốt nữa.
“....a”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ừm…xin lỗi Nii-san. Em đã quá mải mê suy nghĩ mà không để ý.”
“E?”
Khi đó, Kuro Chisome đi ra từ cái bóng của Chisome.
Em ấy tự hỏi tại sao lại bị cho ra rìa, và mặc dù tôi có thể cảm thấy một loại trách móc, biểu hiện khó chịu của Kuro Chisome rất dễ thương, và tôi nói rằng ‘ấn tượng về sự thuần khiết’ mà không nghi ngờ gì cả.
Tôi nở nụ cười nhăn nhó với hình dạng của Kuro Chisome và ra hiệu cho em ấy lại gần.
“Lại đây.”
“? Un…….”
Khi em ấy dần dần tiến lại gần, tôi nhìn vào mắt Kuro Chisome.
“Thật ra… anh đang nghĩ cho em một cái tên.”
“T…ên?”
“Đúng vậy. Sau cùng, anh nghĩ rằng nó rất quan trọng để em có một cái tên. Bởi vì cái tên có một ý nghĩa quan trọng, và nó là bằng chứng cho việc em tồn tại trên thế giới này.”
“.........?”
Tôi nghĩ nó khá là khó?
Chà, kể cả thế, Kuro Chisome đã phản ứng với từ ‘tên’, và tôi nghĩ rằng sâu trong tim mình, em ấy cũng hiểu nó.
“Tê…n…..đáng sợ.”
“Đáng sợ?”
Tôi và Chisome nhìn vào nhau.
“Có…tên…..đó là môt điều tuyệt vời….nhưng sẽ biến mất……đáng sợ.”
“......Aah, vậy thì nó là vấn đề.”
Cô gái này, đang sợ mất đi người mình yêu.
Nói cách khác, em ấy nghĩ rằng cuộc sống thường ngày êm dành cho chúng tôi hiện tại rất quý giá và không gì cả…..tôi ôm em ấy như để đảm bảo với em ấy một lần nữa.
“Giống như có điều mà chúng ta phải sợ vậy. Như anh đã nói với Chisome lúc nãy, như một người anh trai, và như một thành viên trong gia đình, anh sẽ luôn ở bên em. Anh sẽ không để em một mình, em…..không cần phải cô đơn một mình trong bóng tối nữa.”
“.......Ở bên nhau mãi mãi?”
“Aa. Đó là tại sao, em sẽ chấp nhận nó chứ, một cái tên?”
Khi Kuro Chisome gật đầu, tôi nói cho em ấy cái tên.
Chúng tôi đã nghĩ đến cái tên hợp với Kuro Chisome…..để có một bằng chứng chứng minh sự tồn tại của em ấy.
“Mashiro…..đó là cái tên mà anh và Chisome đã nghĩ ra.”
“Mashi…ro.”
“Aa. Ý nghĩa khác nhau, nhưng—”
“Onii……sama!”
“Uoo!?”
Bằng cách này, bằng cảm giác chân thực nhất, em ấy đã được sinh ra trong thế giới này.
Tuy nhiên, về việc nói rằng ‘đặt tên’ thì nó còn ý nghĩa gì nữa không? Tôi vẫn không biết.
(真っ白: Trắng tinh khiết)