POV: Chisome
“...Hoài niệm thật.”
Tôi thì thầm trong bóng tối.
Nơi tôi đang ở chắc chắn là trong một giấc mơ, và cảnh tượng tối tăm này đã luôn giày vò tôi, cố đẩy tôi xuống hố sâu tuyệt vọng.
[Ngươi là một đứa trẻ bị nguyền rủa. Ngươi dám sống hạnh phúc ư?]
Một giọng nói vang lên với một cảm giác khó chịu.
Kinh tởm, tức giận, nhưng cảm giác sợ hãi mà tôi có trong một thời gian dài đã không còn nữa.
“Mình…đã thay đổi rồi nhỉ?”
Như để trả lời giọng nói bình tĩnh của tôi, thực thể đang tiếp cận tôi dừng lại.
Tôi chắc rằng nó đang cố làm tôi đau khổ như lúc trước, như với tôi hiện tại không mong manh đến mức không thể đối phó với nỗi sợ này–Đó là nhờ Nii-san, một tồn tại cực kì đặc biệt với tôi, đang ở bên cạnh.
“Cậu nữa… phải không, Mashiro?”
“Un.”
Mashiro xuất hiện bên cạnh tôi ngay lập tức.
Không phải nói quá khi nói rằng cô ấy trông giống hệt tôi, và cô ấy đã ở bên tôi kể từ khi tôi có được nhận thức… Khi được đặt tên, Mashiro đã trở thành một tồn tại khác biệt với tôi.
[Tại sao….. tại sao ngươi không rơi vào tuyệt vọng?]
“Tuyệt vọng…..bởi vì ta không cần phải làm thế nữa? Đối với ta, ta không phải sợ cơn ác mộng như này nữa.”
Đúng, tôi không còn ghét sinh nhật của bản thân nữa, và tôi cũng không còn giữ hận thù với thế giới nữa.
Bởi vì tôi đã học được rằng tôi không còn phải làm thế nữa, nếu tôi định làm thế, thì tôi thà dành thời gian để tình tứ với Nii-san.
“...Chisome đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi, nên nó ổn thôi.”
“Mashiro…cậu cũng thế mà, phải không?”
“E?”
“Tớ không còn bị ảnh hưởng bởi sức mạnh nữa, trái tim tớ đã lành rồi. Cảm giác an toàn cũng thế, nhưng kể cả Mashiro cũng muốn ở bên Nii-san. Đó là lí do mà cậu cũng đã mạnh mẽ hơn giống tớ.”
Cô gái này và tôi giống nhau, và chúng tôi đều cực kì yêu Nii-san.
Không lâu trước, Mashiro chỉ hiểu sơ sơ những thứ như thích, tình yêu, và bầu không khí, nhưng sau khi tiếp xúc với NIi-san, Mashiro đã hiểu tất cả như thứ đấy và trở nên gần gũi hơn với con người.
“.....Un. Tớ ghét phải nhìn thấy Chisome đau khổ. Nhưng sau khi gặp Onii-sama, Chisome đã trở nên tươi sáng hơn, và trái tim cậu cũng đã mạnh mẽ hơn. Thấy Chisome như thế khiến tớ nghĩ rằng không nên sợ hãi, đó là lí do tớ muốn trở nên mạnh mẽ.”
Tôi gật đầu trước những lời của Mashiro.
Lí do mà chúng tôi thay đổi và trở nên mạnh mẽ hơn là bởi vì Nii-san đã mang đến ánh sáng cho bọn tôi.
Bởi vì anh ấy đã mang đến cho chúng tôi sự hạnh phúc và những khoảng thời gian vui vẻ nên chúng tôi không còn thời gian để tuyệt vọng nữa.
“Tớ và Mashiro không còn ở một nơi mà cả hai sẽ bị thao túng bởi một thứ gì đó như cậu. Lí do mà cậu không xuất hiện trong giấc mơ của tớ khá là rõ ràng, đó là bởi vì cậu vẫn không thể chịu được sự sợ và nỗi buồn từ tớ nữa, phải không?”
[.............]
Hình như tôi đã đúng.
Chính xác là bởi vì không chỉ có tôi mà Mashiro cũng được bao bọc bởi sự hạnh phúc, làn sương đen tồn tại nhờ sự sợ hãi và nỗi buồn của chúng tôi đã mất đi sức mạnh.
“Biến mất đi. Đến một lúc nào đó, ta cũng sẽ quên đi sự tồn tại của ngươi, ta không còn quan tâm đến ngươi nữa.”
[...Là lỗi của tên đó à. Bởi vì tên lạ mặt đó]
Giọng nói đến từ làn sương đen chứa đựng sự tức giận lần đầu tiên.
Tôi có thể cảm thấy nó, như thế nó định ra khỏi đây và làm gì đó với Nii-san.
Đương nhiên, thứ này không thể ra khỏi đây, nên không có vấn đề gì cả, nhưng như Nii-san của tôi và cũng là người yêu, người chồng tương lai của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho nó, không bao giờ.
[-!?]
Khi tôi nắm tay mình lại, sợi dây xích mang khí tức nham hiểm trói thứ bên trong làn sương.
Nó cố gắng để thoát ra, nhưng tôi sẽ không để thứ đó thoát được…Tôi biết rằng đây là lúc đó, nói đúng hơn, là lúc để được giải thoát.
“Mashiro nữa.”
“?”
“Cậu cũng sẽ thoát khỏi đây cùng tớ. Từ giờ về sau, cậu cũng muốn sống bên cạnh Nii-san phải không? Cậu còn muốn bảo vệ anh ấy, nên mọi thứ đã ổn rồi, phải không?”
“!!”
Với một biểu cảm sắc bén, Mashiro gật đầu, và đặt tay cô ấy lên tay tôi.
“.....Phải. Chúng ta đã ở cùng nhau cho đến giờ. Trước khi tớ gặp Nii-san, tớ đã nghĩ rằng cậu chỉ là một công cụ và còn không nghĩ nghiêm túc về việc đó.”
“Bình thường mà.”
“Không hề bình thường tí nào. Nhưng bây giờ đã khác…Tớ và Mashiro, không quan trọng đã xảy ra chuyện gì, nếu chúng ta không thể không thoát ra được.”
“.......Có phải là vì Onii-sama sẽ buồn không?”
“Cậu hiểu nhanh đấy.”
Đúng vậy, nếu có gì xảy ra với chúng tôi, Nii-san chắc chắn sẽ rất buồn.
Nếu việc này có ích cho Nii-san thì tôi có thể làm mọi thứ, thậm chí tôi còn thường xuyên nghĩ rằng tôi sẽ không phiền khi cống hiến cả bản thân hay nhiều hơn…nhưng như thế sẽ không tốt.
[Thật vô ích—]
“Không hề vô ích đâu.” (Chisome)
“Không có vô ích.” (Mashiro)
Nó cần thiết cho tương lai của chúng tôi.
Lúc Mashiro và tôi truyền sức mạnh vào nó, cái xích trói thực thể đó chắc hơn, và nghiền nát nó tới chết, và cứ như thể, thực thể đó biến mất.
“....Tớ khá bất ngờ khi không có tiếng hét hay gì cả . Nhưng?”
“Un. Thứ đó không còn ở trong chúng ta nữa. Chúng ta đã ổn rồi.”
“.....Mừng thật.”
Trong trường hợp đó, Nii-san sẽ không bao giờ bị trói buộc bởi cơn ác mộng đó nữa nhờ chúng ta…đó là điều đầu tiên khiến tôi an tâm.
Ngay sau đó, tôi đã tỉnh dậy sau cơn ác mộng, khi tôi chợt nhận ra bản thân đã tỉnh.
“...a”
Tôi mở mắt và nhận ra Nii-san đang ôm tôi.
“Suu…..Suu…..” *zzz*zzz*
Nii-san ngủ trong lúc đang ôm tôi.
“Giống như là một cái gối ôm vậy, mình cũng không ghét việc này, thay vào đó thì mình còn hạnh phúc đến nỗi mà mình lại cười rồi.” (Chisome)
“..........Tớ không đủ tốt à?” (Mashiro)
Tôi nhớ lại giấc mơ mà tôi vừa trải qua… nhưng thứ đó đã không còn quan trọng nữa.
Tôi đã gặp rắc rối ngay vừa nãy, và tôi trở nên thèm muốn chỉ bởi ngửi thấy mùi của Nii-san… kể cả việc tiếp xúc da thịt trong thái độ giống như trước thì cũng ổn rồi, nhưng con tim và cơ thể của tôi đang gào thét và cầu mong bằng chứng chứng minh rằng tôi là người phụ nữ của Nii-san.
“Nii-san….Em, em thật sự muốn làm những thứ dâm dục với Nii-san.”
Tôi muốn cơ thể cả hai hòa vào nhau, tôi muốn có một kết nối sâu hơn… Tôi hiểu rằng Nii-san luôn liếc nhìn cơ thể tôi, và tôi biết rằng anh ấy nhìn tôi với ánh mắt dâm dục...và tôi vẫn chưa bước qua ranh giới đó bởi tôi vẫn đang còn là một học sinh cao trung.
“Họ nói rằng tuổi tác không quan trọng trong tình yêu, nhưng kể cả thế, ít nhất thì mình sẽ làm nó lúc mà mình trở thành một học sinh cao trung. Mình chắc rằng Nii-san cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Chỉ cần đợi vài tháng nữa thôi…khi tôi trở thành một học sinh cao trung, tôi sẽ truyền tải những thứ mà tôi muốn là cho anh ấy.
Có lẽ đó chỉ là ý muốn ích kỉ của tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng Nii-san sẽ từ chối.
Tôi không biết tại sao, nhưng trực giác của tôi nói vậy.
“Nhưng mình không ngủ được…Cậu thì sao, Mashiro?”
Tôi chắc rằng chúng tôi đang ở trên cùng một cái giường, nhưng có vẻ như cô ấy đã trở về cái bóng của tôi lần nữa.
Việc này đã là một thói quen của cô ấy rồi; không phải vì Mashiro gặp vấn đề trong việc ngủ, nhưng cơ thể cô ấy sẽ quay lại cái bóng của tôi, chắc thế.
“Fufuu, cái tính đó của Mashiro cũng dễ thương thật, nhưng mình nghĩ rằng, cô ấy cũng giống với mình, có lẽ Mashiro sẽ có thể ngủ trên giường lâu hơn.”
Kể cả bây giờ, vẫn có lúc Mashiro quay lại bóng của tôi vào buổi sáng, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy thân thuộc hơn khi quay lại cái bóng, tôi nghĩ thế.
“.....Một chút nữa…..một chút nữa thôi…..thêm nữa cũng được mà, phải không Nii-san…..?”
Nii-san vẫn đang ngủ say, nên không thể nào anh ấy có thể trả lời câu hỏi của tôi.
Sau khi tôi xác nhận việc đó, tôi cởi cúc áo trên cùng của bộ pajama, và mặc dù tôi không cởi hẳn cả bộ đồ, tôi phô ra da như để anh ấy dễ dàng chạm vào hơn.
“Yoishotto” *huff*
Tôi quay lưng lại với Nii-san và khéo léo kéo tay anh ấy đặt lên ngực tôi.
“Un♪”
Gần đây, thứ mà tôi rất nghiện, là có Nii-san đang ngủ chạm vào bộ phận nhạy cảm của tôi…ummm, một hành động biến thái mà tôi không thể diễn tả.
Nếu đây là một thứ trong manga, đối phương chắc chắn sẽ tỉnh dậy, tôi cũng muốn vậy, nhưng không may là Nii-san vẫn ngủ ngon, nên sẽ không có việc đó xảy ra đâu.
“Nii-san…..Em thích anh. Em, em rất thích Nii-san….Em yêu anh♪”
Đó là một đêm đầy tội lỗi khi tôi thì thầm tình yêu của mình cho Nii-san, và tôi tự nhào nặn ngực tôi bằng tay của anh ấy… Nhưng, bạn biết không? Việc này làm tôi hào hứng quá♪
Như dự đoán, khi Mashiro vẫn còn tỉnh, tôi không làm gì cả, nhưng chính xác là bởi thời gian như này, tôi có thể làm nó.
“Nii-san? Một ngày nào đó, chắc chắn cùng với mong muốn của anh, chạm vào em nhiều hơn nếu anh thích? Lúc đó, em sẽ chờ bằng cả trái tim của em♪”
Nhưng…giả sử như có một thế giới nơi tôi nguyên bản đã ăn Nii-san, có nghĩa là đó không phải vấn đề của người khác nhưng…..nó là thế phải không.
“Em rất muốn được ăn một cách dâm dục bởi Nii-san, và em cũng muốn thịt Nii-san theo cách đó… nó ổn mà, đúng không♪”
Nó không cần thiết phải trở nên đẫm máu; ổn mà, anh cũng nghĩ thế phải không?
…..Đợi đã, tôi tự hỏi là mình đang hỏi ai….. dù sao thì tôi cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, ngủ thôi.
Tay của Nii-san…..Ehehe, mình tự hỏi để yên như này có ổn không, mình muốn thấy phản ứng của Nii-san vào ngày mai quá!