“......?”
Ngày sinh nhật của Chisome đã đến, nhưng đó lại là ngày thường, và tất nhiên là vẫn phải đến trường.
Trong lúc ăn trưa, trên đường quay lại lớp sau khi đi vệ sinh, tôi phát hiện một chàng trai và cô gái đang nói chuyện ở cầu thang.
“Souma và Akane à?”
Đó là nhân vật chính của thế giới này, Isumi Souma và nhân vật nữ chính với tư cách tiền bối, Kitagawa Akane.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến hai người nói chuyện như này, mặc dù Chisome đã đe dọa hắn, Souma có vẻ vẫn không bỏ cuộc.
“.......Mình đã nhìn cô ấy từ xa rồi, nhưng đúng thật, đó là hào quang của nữ chính.”
Kitagawa Akane, một tiền bối trên chúng tôi một năm.
Với kiểu tóc sói màu đỏ và ánh mắt sắc sảo, cô ấy có một vẻ đẹp lưỡng tính có thể khiến bất kì người phụ nữ nào bị mê hoặc nếu cô ấy mặc giống con trai.
Dù tôi nói là lưỡng tính, không có nghĩa là tôi nói cô ấy giống con trai, nhưng vẻ đẹp đó chắc chắn là một người phụ nữ.
“Hình như câu chuyện của Akane có hơi kịch tính.”
Giữa các nhân vật yandere , ngoại trừ Chisome, câu chuyện của Akane rất là phức tạp.
Đầu tiên, cô ấy đã có một sự nghiệp người mẫu, những nhân vật chính trở nên quá quan trọng đến nỗi cô ấy ưu tiên những việc của cậu ta hơn cả công việc của mình.
Giữa lúc đó, thân thiết hơn với nhân vật chính và công việc người mẫu, cô ấy bị mắc kẹt giữa hai thứ đấy, phát triển mối quan hệ với nhân vật chính…Mặc dù cô ấy là một yandere, tuy nhiên, câu chuyện cũng khá khác biệt so với các nhân vật khác.
“Có vẻ như Souta đã ngừng làm phiền Misora gần đây, nên thật bất ngờ khi thấy cậu ta đã tự kiểm điểm và trở nên đúng đắn hơn…”
Ngay khi tôi nghĩ thế, nhưng có lẽ việc đó không xảy ra.
“Naa Akane, muốn đi hẹn hò vào ngày nghỉ không?”
“Sao tôi phải đi cùng cậu? Với cả như tôi đã nói từ trước, cậu đang tỏ ra quá thân thiết với tôi rồi đấy. Cậu nghĩ rằng có thể khiến một người con gái gật đầu dễ dàng như vậy à?”
…À, ừm, có vẻ như không có gì thay đổi cả.
Kể cả khi mọi thứ không khác so với game cho lắm, tôi vẫn mong cậu ta hiểu được bản thân không thể được yêu hay ghét chỉ bởi một hành động.
Bỏ Misora sang một bên, Akane, theo những gì mà tôi quan tâm, thì hiện tại không có vướng mắc gì với cô ấy, tôi quyết định bỏ qua nó.
“Oh, mày về rồi.” (Shinji)
“Mừng mày quay lại Taiga.” (Kouki)
“Chào cậu, Rikudou-san.” (Misora)
“...Tại sao Shidou lại ở đây?” (Taiga)
Khi tôi quay lại lớp, sẽ rất bình thường nếu chỉ có Shinji và Kouki ngồi đợi ở chỗ ngồi của tôi, nhưng Shindou lại ở cùng họ hôm nay.
Ba người họ chưa từng ở cùng nhau trước đây, và họ đang cười tôi, người đang choáng váng.
“Chà, sớm muộn gì cũng có chuyện này mà.” (Shinji)
“Đừng lo lắng, Taiga. Bọn tao cũng không biết được tại sao mọi thứ lại trở nên như này đâu, sự mãnh liệt của Shindou…tao nên nói như nào nhỉ, nó khá là kì quái–” (Kouki)
“Cậu vừa nói gì à?” (Misora)
“Không có gì đâu!!” (Kouki)
…Thật sự thì chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Người kể chi tiết mọi chuyện cho tôi là Misora.
“Nghĩ đến cơ hội này, tớ hỏi hai người họ về Rikudou-san. Như một người bạn của Rikudou-san, cậu nghĩ sao về việc Rikudou-san, khi cậu ấy tương tác với em gái.” (Misora)
“Fu~n?” (Taiga)
“...Sự mãnh liệt đó thật sự rất kì quái.” (Shinji)
“Ừ. Nếu tao không nói, tao sẽ bị giết mất.” (Kouki)
Misora nhìn chằm chằm vào Kouki, và khi Kouki thấy điều đó, cơ thể cậu ta run rẩy và đảo ánh mắt đi chỗ khác.
“…Ừm, cậu tò mò đến thế à?” (Taiga)
“Tất nhiên rồi!!” (Misora)
Cùng với cặp ngực to rung lắc như thạch, cô ấy tiếp cận tôi.
Misora nắm chặt hai tay thành nắm đấm và bắt đầu nói một cách mãnh liệt.
“Như dự đoán, tớ đã nghĩ rằng việc này có hơi ghê rợn! Kể cả thế, tớ vẫn muốn nghe những gì mà mình muốn nghe! Chisome-san, người mà tớ đã có cơ hội nói chuyện từ trước! Tớ tự hỏi Rikudou-san sẽ làm gì khi dành thời gian cùng với một người dễ thương như thế…Ah, khi nói đến anh trai và em gái, họ quá thú vị đến mức tớ có nghĩ đến nhiều như nào đi nữa, cảm xúc của tớ vẫn tràn ngập như lần đầu!” (Misora)
“O,Ou…..” (Taiga)
Hãy xác nhận lại lần nữa, gu của Misora đã thay đổi hoàn toàn.
Hay đúng hơn, cô gái này là một người khác so với Misora trong Byouai…khi tôi nhìn vào mặt của Shinji và Kouki, tôi hiểu nỗi khổ của họ bằng cách nào đấy.
(.....Nhưng cô gái này có hơi đáng sợ. Không quan trọng việc cô ấy là nhân vật yêu thích thứ hai của tôi sau Chisome, bị bám đuổi kiểu này thì không, cảm ơn.)
Chà, tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nên không cần phải lo lắng.
Khi tan học, khoảnh khắc để ăn mừng sinh nhật của Chisome và Mashiro đã đến.
Sau khi ăn tối xong, tôi mang bánh đến trước mặt hai em ấy giống như năm ngoái, và cắt cái bánh tôi đã mua.
“Chisome! Mashiro! Chúc mừng sinh nhật!” (Taiga)
“Cảm ơn anh, Nii-san!” (Chisome)
“Onii-sama…cảm ơn anh…-!” (Mashiro)
Chisome vui mừng, và Mashiro thậm chí còn khóc vì xúc động.
Chisome và tôi cố gắng dỗ Mashiro, người đá bắt đầu khóc, nhưng em ấy nói rằng em ổn và ngừng khóc một lúc sau.
“........Ừm, vì em đã biết nhiều hơn năm ngoái. Và vì vậy, em rất vui vì đã có thể tổ chức sinh nhật cùng Chisome.” (Mashiro)
“Anh hiểu rồi.” (Taiga)
“Kể từ bây giờ, việc này sẽ diễn ra hàng năm, nên chúng ta cũng phải dần làm quen với nó đi, được không?” (Chisome)
Như Chisome đã nói, tôi, kể từ giờ, định tổ chức sinh nhật cho hai em ấy mỗi năm.
Chà, không cần phải có những ồn ào ngớ ngẩn như tận dụng tối đa đặc quyền để thỏa mãn bản thân để làm gì. Kể cả thế, tôi muốn tận hưởng hết thời gian tôi tổ chức sinh nhật cùng hai cô em gái như này.
“Trước khi ăn bánh, cả hai em cho anh một ít thời gian được chứ?” (Taiga)
“E?” (Chisome)
“??” (Mashiro)
Tôi tiến đến bên họ và ôm hai em ấy bằng cánh tay rộng mở .
Một lúc sau, cả hai em ấy nên bất ngờ một chút nếu tôi đột nhiên làm thế này, nhưng Chisome và Mashiro không có vẻ bất ngờ gì cả, họ chấp nhận cái ôm của tôi và cũng ôm lại tôi.
“Anh thật sự yêu hai em. Chisome, Mashiro… Cảm ơn hai em đã đến với cuộc đời của anh. Như một người anh trai và một người đàn ông, sự tồn tại của em đã làm anh trưởng thành hơn. Đó là lí do tại sao, cảm ơn hai em, kể từ giờ, hãy tiếp tục ở bên nhau nhé?” (Taiga)
Khi tôi nói thế, Mashiro lại bắt đầu khóc lần nữa, và kể cả Chisome cũng đã khóc.
Thay vì hoảng loạn, tôi tự hỏi về thứ mà hai em ấy muốn, và khi tôi nghĩ về điều đó, thứ tôi làm là ôm hai em chặt hơn.
“Nii-san…anh đã làm bọn em hạnh phúc đến mức nào vậy!?” (Chisome)
“Anh chỉ nói những gì anh nghĩ thôi…Anh không định làm hai em khóc đâu!” (Taiga)
“Em biết…Em biết điều đó, nhưng tất cả những câu mà anh nói đã khiến cho trái tim của bọn em nhận một cú đánh chí mạng trực tiếp!!” (Chisome)
“Nói cách khác, nó khiến em hạnh phúc, anh nói thế có được không?” (Taiga)
“Vâng!!” (Chisome)
…..Nếu tôi tặng hai em ấy món quà mà tôi đã chuẩn bị, bây giờ sẽ đúng thời gian phải không?
Tôi nghĩ thế, như dự tính, có lẽ nó hơi nặng; nhưng bởi tôi không nghĩ rằng nó là một thứ đắt đỏ, và nó là một phụ kiện, nó có một ý nghĩa quan trọng, nên tôi đã mua.
(...Hiện tại, chắc là mình sẽ ăn bánh đã.)
Khi Chisome và Mashiro bình tĩnh lại, cả ba bọn tôi cùng ăn bánh.
Chúng tôi ăn bánh xong, Chisome và Mashiro đã trở lại trạng thái bình thường, mọi thứ đã trở nên yên bình lần nữa.
“Cái bánh Nii-san đã mua ngon thật.” (Chisome)
“Un. Tớ vẫn có thể ăn thêm.” (Mashiro)
“Không phải Mashiro ăn hơi nhiều rồi à?” (Taiga)
“Em sẽ không tăng cân nên không sao cả. Nhưng Chisome thì khác.” (Mashiro)
“A?” (Taiga)
“Eh, không tốt đâu. Cậu nên tăng thêm vài cân chứ.” (Chisome)
“Ngực tớ trở nên to hơn! Giống như chất dinh dưỡng dồn hết vào chỗ này vậy!” (Mashiro)
“E? Ý em là nó vẫn to hơn á!?” (Taiga)
Tôi cảm thấy mình đang mở to mắt hơn khi tôi nghĩ đến nỗi tôi nghĩ rằng mắt tôi đã rơi ra, nhưng có vẻ hai em ấy không nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó của tôi, mừng thật.
Tôi biết những thay đổi về thể chất của Chisome, nhưng…hiện tại, tôi đoán là nó sẽ ổn thôi.
“Hai em, thật ra anh còn chuẩn bị thêm một món quà.” (Taiga)
“Vẫn còn nữa ư?” (Chisome)
Tôi nở nụ cười khi nhìn thấy sự bất ngờ của Chisome và Mashiro.
Đó là một thứ mà tôi luôn tự hỏi phải làm cái gì và tiếp tục lạc lối, và cuối cùng thì tôi đã nghĩ ra, thứ mà tôi muốn tặng cho hai em ấy.
Tôi lấy nó ra khỏi túi, và không cần giả vờ gì cả, tôi giơ ra trước mặt hai em.
“.......e!?” (Chisome)
“........Nó là gì vậy?” (Mashiro)
Chisome, người ngay lập tức nhận ra; và Mashiro, người đang cố lục lọi trí nhớ và kiến thức của bản thân…khi cả hai đang thể hiện ra hai biểu hiện khác nhau, tôi đưa món quà cho hai em.
“Đây là cặp nhẫn anh đã mua. Nó không phải một thứ cường điệu như nhẫn cưới, nhưng nó vẫn ở hình dạng đó và có thể đeo được, không biết cái nhẫn này có ổn không nhưng anh vẫn sẽ tặng cho hai em.” (Taiga)
“........Nii-san……” (Chisome)
“Ah…nó là thứ đó…eh…eh?” (Mashiro)
Món quà mà tôi đã chuẩn bị là một cặp nhẫn.
Như tôi đã nói, nó không phải thứ cường điệu như nhẫn cưới, nhưng nó cũng có ý nghĩa tương tự.
Chisome và Mashiro nhìn tôi xuyên qua cặp nhẫn…và lại bắt đầu khóc.
Tôi cố gắng để dỗ hai em ấy, nhưng tôi không thể khiến cho họ ngừng khóc, và sự thật việc Chisome và Mashiro quá hạnh phúc đến nỗi không thể ngừng khóc khiến tôi vui hơn.
“Nii-san…em yêu anh rất nhiều…em thật sự yêu anh rất nhiều, em yêu anh.” (Chisome)
“Onii-sama…em thích…thích…em yêu anh.” (Mashiro)
Trước những lời nói đó, tôi cũng đã khóc.
Nhân tiện, tối hôm đó tôi khá là khó ngủ…bởi vì sau khi tôi tặng cho hai em món quà đó, họ không muốn xa tôi dù chỉ nửa bước, và hai em ấy đang ép cơ thể gợi cảm vào tôi mạnh hơn thường ngày.
“.....Fhew.”
Giữa đêm, khi tôi vừa ‘xả’ xong trong nhà vệ sinh, thở dài một hơi ngắn.
“Bằng cách nào đó thì mình vẫn có thể kiềm chế được.”