Chuyển sinh TS thành mỹ thiếu nữ, Netora Reiko muốn bị NTR!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 97

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 172

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1478

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5089

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3850

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tập 01 - Chương 1: Vật tế cho ác quỷ

(Góc nhìn của Reiko)

Nào, trước hết phải sắp xếp lại thông tin đã.

Tao (ore)——à không, tên mới của tôi (watashi) là Netora Reiko.

Tuổi, khoảng một tuổi. Một bé gái bình thường như bao bé gái khác, chỉ là thỉnh thoảng lại có một nụ cười nhão nhoét chẳng mấy tốt đẹp.

Đương nhiên, tên và giới tính đã khác với kiếp trước khi còn là đàn ông, và bố mẹ cũng là những người hoàn toàn xa lạ.

Mấy hôm trước, tôi đã bắt đầu đi được một mình, nên đã lững thững đi quanh phòng khách, thu thập thông tin từ báo và TV. Kết quả là, có vẻ như tôi đã tái sinh vào một thế giới song song “rất giống” với Nhật Bản hiện đại ở kiếp trước.

Bởi vì những sự kiện đáng lẽ phải xảy ra trong giai đoạn này, như là dịch bệnh do virus hay mấy chuyện ồn ào ở nước ngoài, đều bị bỏ qua hoàn toàn.

Có thể còn có những điểm khác biệt nhỏ khác, nhưng nhìn thoáng qua thì gần như giống hệt Nhật Bản hiện đại ở kiếp trước, nên chắc cũng không phải vấn đề gì to tát.

Về sự khác biệt lịch sử, cứ đợi đến lúc đi học rồi xác nhận sau cũng được. Tôi quyết định không nghĩ sâu xa nữa.

Cảm nhận được ánh mắt của mẹ đang mỉm cười dõi theo tôi trải báo ra đọc từ sau lưng, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch cho cuộc đời mình.

Dù thế nào đi nữa, tôi muốn trở thành một nữ chính NTR.

Giấc mơ mà kiếp trước khi còn là đàn ông tôi không bao giờ có thể thực hiện, giờ đây chính tôi sẽ nắm lấy nó.

Nhưng, nói NTR thì dễ, các tình huống của nó lại vô cùng đa dạng.

Là Wakan/tự nguyện hay Gokan/cưỡng hiếp? Kẻ đến cướp là một anh chàng đẹp trai hay một lão già bẩn thỉu? Nữ chính bị cướp là kiểu trong sáng hay lẳng lơ?

Nếu kể ra hết các yếu tố thì không bao giờ hết, nhưng tôi phải chọn lấy một trong vô vàn các kịch bản NTR đó để tự mình diễn xuất. Đúng là đau đầu thật.

Nếu có được năng lực quay về từ cõi chết làm phần thưởng tái sinh, thì tôi chỉ cần tận hưởng trọn vẹn cảnh NTR, rồi mổ bụng tự sát và lặp lại là xong. Nhưng tiếc là tôi chẳng nhớ mình từng có buổi phỏng vấn nào với Thần linnh cả. Tốt nhất là nên cho rằng mình không có năng lực cheat nào hết.

Vừa mút núm bình sữa mẹ đưa, tôi vừa mông lung nghĩ về con đường NTR vinh quang mà mình phải hướng tới.

Thôi, nãy giờ nói dài dòng quá, nhưng thực ra tôi đã quyết định được một lộ trình chính rồi.

Đã mất công tái sinh thành một đứa trẻ sơ sinh. Vậy thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm đến con đường chính thống và vĩ đại nhất của NTR: “NTR bạn thuở nhỏ”.

Thứ tình cảm mà hai người đã dành thời gian và tình yêu vun đắp từ khi còn thơ bé, bị bàn tay của một kẻ thứ ba phá nát tan tành.

Cảm giác này còn tuyệt hơn cả làm tình nữa.

Vì vậy, việc tìm cho được một người bạn thuở nhỏ để giao cho vai diễn kẻ bị NTR là một nhiệm vụ cấp bách.

NTR cũng giống như rượu vang, càng ủ lâu năm thì càng đậm đà. Nếu được, tôi muốn tìm và giữ chân một tài năng xuất chúng ngay từ khi còn ở mẫu giáo.

Về vai diễn kẻ thứ ba, tệ nhất thì cứ vớ đại một gã trai lơ nào đó cũng được, nhưng riêng vai kẻ bị NTR thì tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Tôi cho rằng kẻ nào coi nhẹ việc này thì cả đời sẽ không bao giờ thành công được trên phương diện xã hội.

Mải mê hùng biện về lý thuyết của mình trong đầu, tôi bất giác mút núm bình sữa mạnh hơn.

Dù sao đi nữa, phải một thời gian nữa tôi mới có thể bắt đầu hành động trên con đường NTR của mình. Bây giờ, tôi phải tập trung vào việc lớn lên khỏe mạnh như một em bé đã.

Bụng đã no căng và cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ trưa trong khi mơ mộng về kịch bản NTR lý tưởng của mình. Khòòò.

Cứ thế, thời gian trôi đi, tôi lớn lên khỏe mạnh và được nhận vào học tại “Mẫu giáo Dahlia” gần nhà.

Nhân tiện, ngôn ngữ của loài hoa Dahlia là “thay lòng đổi dạ” và “phản bội”.

Được vào học một trường mẫu giáo có cái tên may mắn đến thế, tôi cũng vui sướng đến mức nở một nụ cười nhão nhoét.

Nào, từ đây mới thực sự bắt đầu.

Cuối cùng tôi cũng đã đến tuổi có thể tự do hành động ở một mức độ nhất định. Thời kỳ chỉ biết chịu đựng, ngồi một chỗ mơ mộng về các kịch bản NTR đã qua rồi.

Từ bây giờ, tôi có thể tự mình hành động để biến những mơ mộng đó thành hiện thực. Phải nhanh chóng tìm ra kẻ sẽ cùng tôi bước trên con đường NTR vinh quang, vai nam chính bị NTR.

Nhưng, nóng vội là điều tối kỵ.

Sẽ thật lãng phí nếu trao thuộc tính NTR cực mạnh “bạn thuở nhỏ từ thời mẫu giáo” cho một gã đàn ông tầm thường nào đó.

Trước hết, cần phải từ từ, cẩn thận sàng lọc nhân tài. Lúc này, phải giữ thái độ “quan sát”.

Và, song song với việc tuyển chọn nam chính, việc nâng cao sức hút của bản thân tôi cũng là một nhiệm vụ cấp bách.

Tôi tin rằng, một kịch bản NTR hoàn hảo đòi hỏi nữ chính phải có một sức hút nhất định, đủ để khiến người khác nghĩ “không muốn một người tuyệt vời như vậy bị cướp mất” hoặc “bằng mọi giá phải cướp được cô gái đó”.

Vì thế, việc bản thân tôi cũng phải nỗ lực phấn đấu để trở thành một mỹ thiếu nữ hoàn hảo là điều tất yếu.

Dù nói vậy, ở tuổi mẫu giáo thì chuyện làm đẹp hay chưng diện, xét về mặt kinh tế, là điều không thể. Vậy nên, trước mắt cứ bắt đầu bằng việc mài giũa sức hút con người đã.

Tôi quyết định sẽ bắt đầu bằng việc trở thành người được mọi người yêu mến, bằng cách vận dụng tối đa kỹ năng giao tiếp đã rèn giũa được từ cuộc sống làm kẻ thứ ba ở kiếp trước.

Vài tháng sau khi bắt đầu cuộc sống ở trường mẫu giáo, tôi đã nhắm được một cậu bé.

Tên cậu là Tachibana Yuuki.

Không phải là một cậu bé đặc biệt đẹp trai, chỉ là một cậu nhóc bình thường với thân hình hơi mũm mĩm.

Cậu có chút nhút nhát và hướng nội, nhưng lại yêu thương hoa cỏ và động vật, một cậu bé tốt bụng với trái tim nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không chút do dự.

Một tài năng kiệt xuất như thể sinh ra để bị NTR, tôi bất giác nuốt nước bọt.

Tôi cũng đã điều tra ra địa chỉ nhà cậu, chỉ cách nhà tôi vài phút đi bộ.

Lý tưởng nhất là nhà ở ngay cạnh, có thể nói chuyện qua cửa sổ, nhưng đời không như là mơ. Thôi thì đành thỏa hiệp ở điểm này.

Điều duy nhất tôi yêu cầu ở vai nam chính bị NTR là “vẻ đẹp tâm hồn”.

Ngoại hình không quan trọng, thậm chí nếu có hơi kém sắc một chút thì lại càng tiện lợi hơn. Một kẻ mang mặc cảm tự ti sẽ dễ bị phụ thuộc vào nữ chính hơn, và khi đối tượng phụ thuộc đó bị cướp đi, chắc chắn sẽ cho tôi nghe được một âm thanh phá hủy não tuyệt vời.

Mà thôi, ngoại hình của trẻ con ở tuổi này thì sau này còn thay đổi nhiều.

Vừa nghĩ, tôi vừa tiến đến bắt chuyện với Yuuki-kun, người đang chơi một mình, tách biệt khỏi các bạn khác.

“Này, Yuuki-kun. Tớ chơi cùng được không?”

“……Hả?”

Hoàn toàn che giấu đi nội tâm tà ác của mình, tôi nở một nụ cười tươi như hoa với cậu bé.

(Góc nhìn của Yuuki)

Tôi——Tachibana Yuuki, có một người bạn thuở nhỏ vô cùng dễ thương.

“Chào buổi sáng, Yuu-kun.”

“Hwaa…… Chào buổi sáng, Rei-chan.”

Sáng sớm tinh mơ. Khi tôi đang cố ngáp một cái trước cửa nhà, một cô bạn đã nở một nụ cười rạng rỡ như hoa với tôi.

Tên cậu ấy là Netora Reiko. Là một người bạn vô cùng quan trọng, người đã luôn ở bên cạnh tôi suốt từ thời mẫu giáo.

“A, đợi chút Yuu-kun. Tóc cậu bị vểnh lên kìa. Tớ sửa cho, đứng yên nhé.”

“K-Không sao đâu, tóc vểnh một chút cũng……”

“Không được. Này, đừng cử động.”

Cậu ấy rất thích chăm sóc người khác.

Tôi không biết cậu ấy thích điểm nào ở mình, nhưng từ cái ngày cậu ấy bắt chuyện với tôi, một đứa trẻ tiêu cực và không thể hòa nhập được với trường mẫu giáo, cậu ấy đã luôn đối xử với tôi một cách thân thiết, có phần hơi thái quá.

Nhờ có cậu ấy mà tôi đã có thể hòa nhập ở cả trường mẫu giáo và tiểu học, và tất nhiên tôi rất biết ơn vì điều đó, nhưng……

“Này, đã bảo là đừng cử động mà.”

“G-Gần quá rồi, Rei-chan……”

Xấu hổ vì được một cô gái chăm sóc, tôi cố gắng lùi lại, nhưng Rei-chan lại bám chặt lấy tôi để giữ lại.

Cả tôi và Rei-chan đều đã lên lớp 6.

Cảm nhận được cơ thể Rei-chan đang dần trở nên nữ tính ở nhiều nơi, tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống để cậu ấy không thấy má mình đang đỏ bừng.

“Ôi chà, lúc nào cũng làm phiền cháu quá nhỉ Reiko-chan. Chăm sóc cho Yuuki, bác mừng lắm.”

“Chào buổi sáng bác ạ. Chăm sóc Yuu-kun là việc cháu thích làm nên bác đừng bận tâm.”

Trong lúc tôi đang co rúm người lại trước cuộc trò chuyện giữa mẹ và Rei-chan, hai người gần đây rất hay trêu chọc mối quan hệ của chúng tôi, thì Rei-chan đã dùng một bình xịt và lược lấy từ đâu đó ra để chỉnh lại tóc cho tôi.

“Đây, xong rồi. Ừm ừm! Hôm nay Yuu-kun cũng đẹp trai lắm♪”

“À, cảm ơn cậu, Rei-chan……”

……Thật có lỗi với Rei-chan vì đã khen tôi không chút ngần ngại, nhưng thật lòng mà nói, ngoại hình của tôi chẳng có gì đáng để khen cả.

Gương mặt bình thường so với các bạn nam cùng tuổi, thân hình thì hơi mũm mĩm dù chưa đến mức béo phì.

Trong khi đó, Rei-chan đứng cạnh tôi lại là một người có khuôn mặt xinh xắn, văn võ song toàn, một người nổi tiếng. Cậu ấy được mệnh danh là mỹ thiếu nữ số một của trường chứ không chỉ của lớp, thế mà so với cậu ấy thì tôi…… việc rơi vào trạng thái tự căm ghét bản thân đã là chuyện thường ngày ở huyện.

“Yuu-kun? Không đi nhanh là muộn học đó?”

Như thể muốn xua đi những suy nghĩ của tôi, bàn tay ấm áp của Rei-chan nắm lấy tay tôi.

“T-Tớ biết rồi mà. Nên bỏ tay ra đi……”

“Vậy, chúng cháu đi đây ạ. Thưa bác.”

“Ừ, đi đường cẩn thận xe cộ nhé~”

Không biết là cậu ấy không nghe thấy, hay đang cố tình lờ đi. Rei-chan không buông tay tôi ra mà cứ thế kéo tôi đi về phía trước.

Ngm6PQ.webp

Cảm nhận sự mềm mại từ bàn tay cậu ấy, tôi vừa bối rối bước đi trên con đường tới trường, vừa bị mấy đứa bạn cùng lớp đi ngang qua trêu chọc.

“Ồ, hôm nay vợ chồng cũng tình cảm ghê~”

“Chà chà, mặn nồng quá ta.”

Tôi nghĩ ở tuổi của chúng tôi, nếu con trai và con gái quá thân thiết với nhau, thì ít nhiều cũng sẽ bị trêu chọc một cách ác ý. Nhưng trong giọng nói của họ, tôi không cảm thấy có chút không khí u ám nào.

Tất cả là nhờ vào tính cách tươi sáng và lương thiện của Rei-chan đã khiến người khác phải do dự khi muốn buông lời ác ý.

“T-Thôi mà! Không phải vậy đâu! Đi thôi, Yuu-kun!”

Nhìn Rei-chan với đôi má hơi ửng hồng, tôi suýt chút nữa đã tự mãn.

Tình yêu hay tình cảm nam nữ thì tôi thật sự không hiểu rõ, nhưng ít nhất, tôi không bị cậu ấy ghét.

Được người bạn thuở nhỏ đáng tự hào của mình nghĩ như vậy. Chỉ một điều nhỏ nhoi đó thôi cũng đủ để tôi có thể thích bản thân mình hơn một chút.

“…………Tốt. Tốt lắm. Một cặp đôi gần như được mọi người xung quanh công nhận. Thật là một màn dạo đầu NTR mãnh liệt……”

——Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như gương mặt Rei-chan méo đi, tựa như một người hoàn toàn khác.

“Hả, Rei-chan? Cậu vừa nói gì à?”

“——Không? Tớ có nói gì đâu?”

Khi tôi gọi, Rei-chan quay lại với một vẻ mặt ngơ ngác.

……Xem ra đúng là tôi đã nhìn nhầm.

Người bạn thuở nhỏ đáng tự hào của tôi, người được mọi người yêu mến, vô cùng dễ thương và tốt bụng, sao có thể trông giống một tên quái nhân phe ác trong chương trình tokusatsu sáng Chủ Nhật được chứ…… chắc tôi vẫn còn ngái ngủ.

Tôi dụi mắt mình thật mạnh như để tỉnh ngủ.

——Và rồi, sau giờ học.

Rei-chan, người luôn về cùng tôi, đi đến bàn tôi với một vẻ mặt đầy áy náy. Có chuyện gì vậy nhỉ?

“Xin lỗi, Yuu-kun. Hôm nay tớ có chút việc bận, cậu về trước được không?”

“Vậy sao? Nếu có gì tớ giúp được thì……”

“À~…… không. Không phải việc như vậy đâu nên không sao. Vậy nhé, mai gặp lại!”

Rei-chan nói nhanh rồi vội vã rời khỏi lớp.

Thấy cậu ấy có vẻ khác thường, tôi hơi nghiêng đầu thắc mắc.

“……Lâu lắm rồi mới về một mình.”

Vừa định về nhà và cảm thấy hơi tiếc vì không thể về cùng Rei-chan, tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên lưng mình.

“Yuuki! Về cùng đi~!”

“Oái!? F-Fuyuki-kun?”

Quay lại, tôi thấy Kurushima Fuyuki-kun, một trong số ít những người bạn của tôi, đang cười với tôi một nụ cười rạng rỡ.

Cậu ấy là át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá, một anh chàng đẹp trai và năng động, còn tôi thì lại là một người thích ở trong nhà. Chúng tôi là một cặp đôi kỳ lạ không có nhiều điểm chung, nhưng nhờ có người bạn chung là Rei-chan mà chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Dù vậy nhưng chúng tôi lại khá hợp nhau, và cậu ấy không ngần ngại gọi tôi là “bạn thân”. Cậu ấy là một người bạn quan trọng của tôi, cũng như Rei-chan.

“Ừm, tớ thì không sao nhưng…… câu lạc bộ bóng đá thì sao?”

“À, thực ra tớ vừa bị trẹo chân trong giờ thể dục. Không nặng lắm đâu, nhưng bị cho nghỉ để đề phòng thôi.”

“Hảả! C-Cậu không sao chứ!?”

“Haha, đã bảo là không sao mà. Yuuki cứ làm quá lên. ……Mà này, Rei đâu rồi?”

Fuyuki-kun nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Rei-chan, người cũng là bạn thân của cậu ấy.

Khi tôi giải thích sự tình, cậu ấy lộ vẻ nghi ngờ.

“Việc bận mà Rei lại ưu tiên hơn cả Yuuki à…… Có gì đó đáng ngờ lắm.”

“Đáng ngờ là sao?”

“Nếu là cậu ấy thì phải nói ‘Tớ muốn về cùng nên đợi tớ làm xong việc nhé~’ chứ, hoặc nếu là việc quan trọng kéo dài, thì phải giải thích cho cậu rồi mới đi chứ? Cái tính bao bọc quá mức của Rei đối với Yuuki là bất thường lắm đấy.”

“Ừ-ừm…… vậy sao……”

“Đúng vậy mà. ……Cặp vẫn còn trên bàn, tức là Rei vẫn còn ở trong trường, đúng không? ……Được rồi! Yuuki, mình chơi trò thám tử đi! Truy đuổi nào!”

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình không mà Fuyuki-kun nói những lời đó với đôi mắt lấp lánh, khiến tôi có chút chùn bước.

“Eee~…… làm vậy, không bị Rei-chan giận sao……”

“Lúc đó thì mình cùng nhau xin lỗi là được. Cậu cũng tò mò Rei đang giấu mình làm gì, đúng không?”

“Ư…… c-cái đó thì đúng là……”

Cứ thế, vì không thể từ chối, tôi đã bị Fuyuki-kun kéo đi tìm xem Rei-chan đã đi đâu.

“Netora-san à? À, hình như tớ thấy cậu ấy đi lên sân thượng thì phải……”

Sau vài lần hỏi thăm, tôi và Fuyuki-kun đã có được thông tin rằng Rei-chan có vẻ đã lên sân thượng, và chúng tôi rón rén đi lên đó.

“……Ồ, Rei ở kia rồi.”

Fuyuki-kun, người đã cẩn thận mở cánh cửa dẫn lên sân thượng để không gây tiếng động, đã tìm thấy bóng dáng của Rei-chan.

Tôi được vẫy tay ra hiệu lại gần, tôi lặng lẽ bước đến bên cạnh Fuyuki-kun, rồi theo sự thúc giục của cậu ấy, tôi nhìn trộm ra sân thượng từ sau một chỗ nấp.

Ở đó, Rei-chan đang đứng đối mặt một mình với một cậu bạn trai lạ mặt.

“Hửm? Cậu trai đi cùng là ai thế? Kia là…… hình như là một đứa bên câu lạc bộ bóng rổ thì phải.”

“…………Ừ-ừm. Đúng vậy.”

Fuyuki-kun thì đang tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng tôi thì ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Đương nhiên rồi, Rei-chan rất nổi tiếng.

Nếu cậu ấy ở một mình với một bạn nam trên sân thượng, thì chuyện gì đang diễn ra, không cần nghĩ cũng biết.

“……Fuyuki-kun, chúng ta đi thôi.”

“Hả? Nhưng mà……”

“Làm ơn đi mà……”

Tôi cố nghiến chặt răng để giọng không run, và cố gắng rời khỏi nơi đó cùng Fuyuki-kun.

Chàng trai kia có một gương mặt rất điển trai. So với tôi, cậu ta hợp với Rei-chan hơn nhiều.

……Nếu cứ ở đây, tôi chắc chắn sẽ bật khóc vì cảm thấy quá thảm hại.

“Cậu hẹn hò với tớ được không?”

Tôi nghe thấy giọng của chàng trai đang đối mặt với Rei-chan.

Không. Tôi không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Tôi cố bịt tai lại trước khi phải nghe những lời chí mạng.

Nhưng, giọng của Rei-chan đã vang lên trước khi tôi kịp hành động.

“Xin lỗi. Tớ không thể hẹn hò với cậu được.”

Nghe thấy câu trả lời đó, tôi bất giác đứng hình.

“……Tại sao?”

“Chuyện đó…… tớ không thể nói được.”

“……Là thằng đó à? Cái thằng luôn lẽo đẽo bên cạnh cậu ấy? Một thằng học dốt, thể thao kém, lại còn mờ nhạt và u ám, nó có gì tốt chứ!”

Cậu ta gào lên giận dữ, và người mà cậu ta đang nói đến là ai, tôi là người hiểu rõ nhất.

Dù tôi và Rei-chan không phải là người yêu, nhưng việc cậu ta nói như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Dù chưa từng bị nói thẳng vào mặt, nhưng ai nhìn vào cũng thấy, tôi và Rei-chan hoàn toàn không xứng đôi vừa lứa.

……Điều đó, tôi là người hiểu rõ nhất……

Bốp!!

Một âm thanh chát chúa như xé toạc không khí vang lên, và ở đó là hình ảnh chàng trai kia đang sững sờ ôm lấy bên má vừa bị tát.

“Nếu cậu dám coi thường Yuu-kun thì tớ sẽ không tha thứ đâu!!”

“A, c-cậu……”

“Đối với tớ, Yuu-kun là một người bạn quan trọng hơn bất cứ thứ gì…… không gì có thể thay thế được! Từ ngày đầu tiên gặp gỡ, tớ đã luôn, luôn luôn…… trân trọng, trân trọng và yêu quý cậu ấy, là người quan trọng hơn bất cứ ai!”

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Rei-chan bùng nổ cảm xúc như vậy, chắc chắn tôi còn bị sốc hơn cả cậu bạn vừa bị tát kia.

Rằng tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Rằng từ ngày đầu gặp gỡ, cậu ấy đã luôn yêu quý tôi.

Tôi bất giác, quay người bỏ chạy khỏi nơi đó.

“Này, Y-Yuuki!”

Tiếng gọi của Fuyuki-kun vọng lại sau lưng, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Giờ đây, tôi đang khóc hay đang cười, chính tôi cũng chẳng thể biết nữa.

Một con người thảm hại và đáng thương đến thế này, tại sao cô ấy lại có thể trân trọng tôi đến nhường vậy?

Câu trả lời, quả thực tôi không tài nào biết được.

"……Dù vậy!"

Tôi sẽ trở thành một người xứng đáng với tình cảm ấy.

Sẽ trở thành người đàn ông có thể sánh bước bên cạnh cô ấy.

Giống như cách tôi luôn coi cô ấy là “cô bạn thuở nhỏ đáng tự hào”, tôi cũng sẽ trở thành một người để cô ấy có thể ưỡn ngực tự hào gọi là “cậu bạn thuở nhỏ đáng tự hào”.

Hãy đặt dấu chấm hết cho con người đã chỉ biết ỷ lại vào sự dịu dàng của cô ấy mà không chịu thay đổi!

Vào ngày hôm đó, Tachibana Yuuki chắc chắn đã cất tiếng khóc chào đời lần thứ hai.

(Góc nhìn của Reiko)

"…………Nguy thật~, suýt chút nữa thì tôi đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn là đi vào NTR route quá sớm……"

Sau khi đuổi cậu trai đã mất hết ý chí chiến đấu vì cái tát đi, tôi——Netora Reiko, bất giác một mình ôm lấy tấm thân này trên sân thượng, tấm thân suýt nữa đã gục ngã trước ham muốn nhất thời.

Nói gì thì nói, mới ở bậc tiểu học mà đã vào NTR route thì quá sớm.

Quả nhiên còn nhỏ thế này, tiềm năng phát triển của câu chuyện sau NTR sẽ trở nên cực kỳ hạn hẹp. Rõ ràng là Yuu-kun vẫn chưa được “ủ” đủ độ chín cần thiết cho màn phá hủy não của NTR…

Vậy mà đối mặt với Yuu-kun, một chàng trai bị NTR thượng hạng, tôi, người đã phải nhịn suốt bấy lâu, lại bất giác lung lay trước lời cám dỗ NTR từ một “kẻ thứ ba” (phiên bản nhí).

Để kiềm chế bản thân suýt bị cuốn theo khoái lạc trước mắt, lúc nãy tôi đã lỡ tay làm điều tồi tệ với cậu trai lạ hoắc kia. Phải tự kiểm điểm mới được.

Nhưng, lỗi không phải tại tôi! Mà là tại Yuu-kun!

Thực ra, tôi đã nhận ra Yuu-kun đang lén lút nhìn trộm từ một góc khuất từ khá sớm rồi.

Ánh mắt ấy!! Vẻ mặt ấy!! Nỗi tuyệt vọng ấy!! của Yuu-kun khi nhận ra cô bạn thuở nhỏ mình yêu quý sắp bị một gã lạ mặt cướp mất!!

Aaa, ngay lúc này đây, tôi muốn… phá nát… cậu♥

Tôi liếm mép một cái, rồi lắc đầu để trấn tĩnh lại những suy nghĩ đang hưng phấn.

Nhân cơ hội này, vừa để sắp xếp lại tình hình, vừa để rà soát lại NTR route trong tương lai luôn vậy.

Đầu tiên là về thời điểm tôi bị cướp, kế hoạch là sẽ diễn ra trong những năm tháng cấp ba.

Về cơ bản, NTR cũng giống như rượu, thời gian ủ càng lâu thì càng đậm vị, nhưng đồng thời, thời gian “tích lũy” càng dài thì khả năng xảy ra những sự kiện bất ngờ không lường trước, phá hỏng tất cả, cũng càng tăng cao.

Nói toạc ra, nếu Yuu-kun chẳng may gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, chỉ thế thôi là công sức của tôi đổ sông đổ bể hết.

……Yuu-kun ấy. Chàng trai bị NTR mà tôi đã hết lòng chăm chút vun trồng, nếu cậu ấy mà gặp chuyện đó… chỉ nghĩ thôi là toàn thân tôi đã run lên vì sợ hãi.

Không được, tôi không nghĩ mình chịu nổi. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi có thể sẽ tự sát theo cậu ấy mất.

Mà, kể cả không đến mức đó, khi đối mặt với một chàng trai bị NTR thượng hạng như Yuu-kun, nếu thời gian chờ đợi quá dài, cũng có khả năng tôi sẽ “bùng nổ” không đúng lúc. Mốc thời gian cấp ba có lẽ là giới hạn cuối cùng.

Năm sau, tôi và Yuu-kun sẽ lên cấp hai.

So với học sinh cấp ba được đi làm thêm thì vẫn còn hạn chế, nhưng phạm vi hoạt động tự do sẽ rộng hơn, và cũng sẽ có chút dư dả về kinh tế.

Hiện tại, toàn bộ tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi tôi đều đầu tư vào các sản phẩm chăm sóc da, dụng cụ tập luyện, thực phẩm chức năng để hoàn thiện bản thân, nhưng từ giờ trở đi, có lẽ tôi có thể dồn sức hơn nữa vào việc nâng cấp thành một mỹ thiếu nữ NTR hoàn hảo.

Thấy tôi không tiêu tiền như một đứa trẻ bình thường, bố mẹ đôi khi lại tỏ vẻ lo lắng, nhưng cứ nghĩ rằng tất cả là để tặng cho Yuu-kun một trải nghiệm NTR tột đỉnh, tôi chẳng thấy khổ sở chút nào. Ngược lại, nghĩ đến cảnh mình càng trở nên xinh đẹp thì nỗi tuyệt vọng của Yuu-kun càng sâu sắc, tôi lại không kìm được mà nhếch mép cười một cách khoái trá.

Giờ thì, trong gần mười năm từ mẫu giáo đến tiểu học, tôi nghĩ mình đã nâng mức độ thiện cảm và sự phụ thuộc của Yuu-kun đối với tôi lên đến mức tối đa. Từ đây trở đi, có lẽ sẽ là giai đoạn mà việc tự hoàn thiện bản thân của chính tôi trở nên quan trọng hơn.

Về học lực, nhờ có “vốn liếng” từ kiếp trước nên tôi khá ung dung. Hơn nữa, nếu chênh lệch học lực quá lớn, có khả năng tôi sẽ không thể vào cùng trường cấp ba với Yuu-kun. Tôi sẽ ưu tiên hỗ trợ việc học cho Yuu-kun hơn là nâng cao học lực của bản thân.

Về thể thao, vì thường không tương thích với cây kỹ năng làm đẹp vốn rất quan trọng đối với một mỹ thiếu nữ NTR, nên tôi sẽ chỉ tham gia ở mức vừa phải. Hơn nữa, nếu tham gia một câu lạc bộ thể thao, nhỡ đâu lại gặp phải một huấn luyện viên trông như gorilla, sẽ có nguy cơ tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của NTR route “cận chiến, sức mạnh” – loại át chủ bài trong giới NTR. Chắc an toàn nhất là tham gia một câu lạc bộ văn hóa.

Và, trong giai đoạn cấp hai, một khoảng thời gian để xây dựng các mối quan hệ mới, có một nhiệm vụ quan trọng mà tôi phải hoàn thành.

Đó là tuyển chọn ứng viên “kẻ thứ ba”.

Với tư cách là “NTR route bạn thân”, tôi đã giương nanh độc với Kurushima Fuyuki-kun, một chàng hotboy thể thao năng động, người sẽ xoáy sâu vào mặc cảm tự ti của Yuu-kun.

Vốn dĩ, một Yuu-kun hướng nội và một Fuyuki-kun hoàn toàn hướng ngoại, khả năng họ không hợp nhau là rất cao. Nhưng, ở đây lại có tôi, một kẻ biến thái tột độ với nỗi ám ảnh dị thường dành cho NTR.

Vì NTR, việc khiến hai cậu con trai trở nên thân thiết chẳng có gì là khó khăn.

Tôi đứng giữa hai người, khéo léo gợi lên hứng thú của Yuu-kun đối với môn bóng đá mà Fuyuki-kun yêu thích thông qua game, manga và anime.

Ngược lại, Fuyuki-kun vốn là kiểu người thích mọi loại hình giải trí, nên tôi đã khéo léo giới thiệu những tác phẩm trong các thể loại mà Yuu-kun yêu thích, những tác phẩm mà Fuyuki-kun có vẻ cũng sẽ thích, để tạo ra chủ đề chung giữa hai người.

Sau đó, chỉ cần tôi đứng giữa và tăng cơ hội cho cả ba cùng đi chơi, cộng với tính cách tốt bụng sẵn có của Yuu-kun và Fuyuki-kun, hai người họ đã nhanh chóng trở nên tâm đầu ý hợp.

Ừm ừm, Yuu-kun vốn ít bạn, nên khi kết bạn được với Fuyuki-kun đã vui lắm nhỉ. Để phòng cho trường hợp một ngày nào đó tôi bị Fuyuki-kun cướp mất, hai cậu cứ thân nhau đến mức suýt thành BL luôn đi nhé…

Dĩ nhiên, chỉ để hai người họ làm bạn thôi thì chưa đủ, nên tôi cũng đã chủ động thân thiết với Fuyuki-kun, để cậu ấy nảy sinh ý muốn cướp tôi.

Lũ con trai ở tuổi đó, cứ thể hiện sức mạnh cho chúng thấy là đa phần sẽ có thiện cảm theo kiểu “giang hồ”. Thế là tôi đã cho cậu ta “thấm” được sự chênh lệch sức mạnh ngay trên sân bóng, lĩnh vực sở trường của cậu ta.

Để đề phòng cả những trường hợp thế này, từ nhỏ tôi đã không ngừng tập luyện để có thể chơi tốt các môn thể thao phổ biến. Một nữ nhân NTR hoàn hảo phải tinh thông võ nghệ. Mà thực ra, ở tầm tiểu học, con gái có thể chất tốt hơn con trai cũng không phải là hiếm.

Fuyuki-kun, sau khi bị tôi cho “ăn hành” tơi tả ngay trên sân nhà, đã công nhận tôi là đối thủ, đúng như kế hoạch.

Đôi khi là đối thủ cạnh tranh gay gắt, đôi khi lại tận dụng sức hấp dẫn của một mỹ thiếu nữ số một trường học để khiến cậu ta bối rối… Bị tôi xoay như chong chóng trong lòng bàn tay, chỉ sau khoảng một năm quen biết, cậu ta đã bắt đầu lấp ló thể hiện tình cảm với tôi.

Việc đùa giỡn với tình cảm trong sáng của một cậu bé ngây thơ, lương tâm vốn đã ít ỏi hơn cả đá Gacha nhận từ quà đăng nhập hằng ngày của tôi tất nhiên cũng có cắn rứt, nhưng tất cả là vì trải nghiệm NTR tột đỉnh của Yuu-kun, nên đành chịu thôi, phải không nào?

Giờ thì, dù đã có trong tay một ứng viên kẻ thứ ba, tôi vẫn là một người phụ nữ biết quản lý rủi ro. Mọi thứ đều cần có phương án dự phòng.

Hồi tiểu học, vì không tìm được ai xuất sắc hơn Fuyuki-kun nên tôi đã tạm gác lại, nhưng lên trung học, tôi muốn tuyển thêm một ứng viên kẻ thứ ba mới.

Việc đột ngột bị một gã lạ hoắc từ trên trời rơi xuống cướp mất cũng có cái thú vị riêng, nhưng vì vẫn còn thời gian, tôi muốn sàng lọc và tuyển chọn thật kỹ lưỡng những ứng viên xuất sắc cho vai “kẻ thứ ba”. Kẻ thứ ba, càng nhiều càng tốt.

Tự mình nói ra mà nghe như một hệ giá trị đến từ địa ngục.