Tháng Mười Hai.
Kỳ thi cuối kỳ đã qua, và dạo gần đây, phố phường đã bắt đầu ngập tràn trong ánh đèn trang trí lộng lẫy.
Xin chào, tôi là Netora Reiko.
Thời gian đã nhảy vọt một quãng khá xa từ tháng Mười, khi lễ hội văn hóa diễn ra, nhưng xin hãy coi đó là một sự dễ thương. Như tôi đã nói trước đây, những sự kiện đặc biệt trong cuộc sống thường ngày vốn chẳng mấy khi xảy ra, nên cũng đành chịu thôi.
"Vậy thì, chúc các em một năm mới tốt lành~"
Lễ bế giảng kết thúc suôn sẻ, và buổi sinh hoạt cuối cùng trong năm khép lại bằng lời chào của cô chủ nhiệm.
"Học kỳ hai trôi qua nhanh thật đấy. Dù độ dài cũng chẳng khác học kỳ một là mấy."
Sau giờ học, trong lớp vẫn còn đông các bạn đang tận hưởng cảm giác tự do, nhóm bốn người chúng tôi cũng đang trò chuyện rôm rả như thể không muốn chia tay.
"Tại có nhiều sự kiện như đại hội thể thao với lễ hội văn hóa mà. Nên cảm giác nó ngắn hơn là phải."
"Ngược lại, học kỳ ba chẳng có hoạt động gì đặc biệt, chắc sẽ thấy dài lê thê cho xem."
Nghe Yuu-kun và Fuyuki-kun trò chuyện, tôi vừa bám lấy Yuri-chan vừa ném một nụ cười ranh mãnh về phía hai tên con trai.
"Con trai thì có lẽ thế, chứ với con gái thì có một sự kiện khá lớn đấy chứ, Yuri-chan nhỉ?"
"Ể? Ừm… là Valentine, phải không?"
"Đúng rồi! Chúng mình cùng làm sô cô la nhé, Yuri-chan!"
Tôi và Yuri-chan ríu rít đan tay vào nhau một cách vui vẻ.
Thật ra, cá nhân tôi rất mong chờ sự kiện Valentine. Đó là ngày mà người ta được phép phát sô cô la cho con trai một cách bừa bãi, dù chẳng có tình ý gì. Nói cách khác, đó là một màn chơi bonus để tôi có thể thu hoạch hàng loạt những màn phá hủy não và cảm xúc tiêu cực.
Cảm giác phá hủy não của đám con trai quần chúng thật là quá đã!
Tôi dùng khuôn mặt mỹ thiếu nữ của mình để che giấu đi tình yêu nhân loại quá lớn, không để cho Yuu-kun và những người khác nhận ra. Dạo này, chắc do biểu đồ NTR tiến triển thuận lợi quá, nên thỉnh thoảng tôi không kìm được ham muốn, khiến bản chất rác rưởi của mình cứ thế lộ ra trên mặt. Phải chú ý mới được.
*
(Góc nhìn của Yuuki)
Tan học, sau khi tạm biệt Rei-chan và Shirase-san, tôi——Tachibana Yuuki, cùng Fuyuki-kun đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Nhìn vào sự thân thiết thường ngày của chúng tôi, có lẽ sẽ thấy lạ, nhưng dẫu sao thì chúng tôi vẫn là những chàng trai và cô gái đang ở tuổi dậy thì. Việc chỉ đi chơi với những người cùng giới như thế này cũng không phải là chuyện hiếm.
"Giáng sinh với đi lễ chùa đầu năm, tớ cứ tưởng Rei sẽ nói gì đó, ai ngờ im re luôn nhỉ."
"Ừ nhỉ. Mà, chắc năm nay cậu ấy muốn ở bên gia đình cho thảnh thơi thôi."
Vì Rei-chan là người rất thích các sự kiện, nên tôi đã đinh ninh rằng cuối năm sẽ được rủ rê tụ tập làm gì đó. Tình hình hiện tại khiến tôi có chút hụt hẫng.
Nếu đã nghĩ vậy, có người sẽ hỏi tại sao tôi không chủ động rủ Rei-chan đi chơi… thì tôi cũng chẳng biết trả lời sao, bởi tôi làm gì có đủ khả năng ứng biến để mời người mình thích đi chơi vào một dịp đặc biệt như vậy…
Kết quả là, tôi đang trải qua một buổi chiều tuy thoải mái, nhưng vẫn có gì đó thiếu thiếu.
——Nhân tiện, lý do hai chàng trai không được mời tham gia các sự kiện cuối năm là do một toan tính hết sức rác rưởi của cô nàng Reiko xấu tính nhằm điều chỉnh độ hảo cảm của cả hai, nhưng dĩ nhiên là họ không đời nào biết được sự thật này.
"…Fuyuki-kun."
"Hử? Sao thế, Yuuki?"
Tôi nghiêm túc cất lời với Fuyuki-kun, người đang chọc chọc mấy miếng khoai tây chiên đã nguội ở khu ẩm thực.
"…Chuyện này, cậu có thấy kinh không nếu được một người không phải người yêu tặng quà Giáng sinh?"
"Hả? Chuyện gì thế—— À, ra là cậu định tặng quà gì cho Rei à?"
"Không, tất nhiên không phải là có ý đồ gì xấu đâu, chỉ là tớ muốn thể hiện lòng biết ơn thường ngày một cách trong sáng thôi…"
Thấy tôi lúng túng, Fuyuki-kun cười khổ rồi bỏ miếng khoai tây đang nghịch dở vào miệng.
"Có sao đâu? Nếu là người dưng nước lã thì khác, chứ quà của cậu thì chắc chắn Rei sẽ vui thôi."
"Cậu nghĩ vậy à?"
"Chắc chắn mà. …Thôi được, tớ cũng mang ơn Rei nhiều, hay là chúng ta cùng đi tìm quà Giáng sinh đi. Nếu tớ cũng tặng thì cậu sẽ dễ tặng hơn, đúng không?"
"Làm vậy được không, Fuyuki-kun?"
"Tiện thể thôi, tiện thể. À, nhưng đừng mua đồ đắt tiền quá đấy nhé? Cậu ấy sợ đấy."
"T, tớ biết rồi mà."
"Thật không đấy?"
Thấy bộ dạng có vẻ vẫn chưa hiểu của Yuuki, Fuyuki vui vẻ cười lớn.
Nhìn qua thì giống như một khoảnh khắc thanh xuân ngọt ngào chua chát và đáng yêu của hai chàng trai, nhưng hành động của Fuyuki hoàn toàn là để kìm hãm Yuuki. Còn việc bản thân Fuyuki có nhận ra điều đó hay không thì cũng khó nói.
Và rồi, những cảm xúc tiêu cực u ám đó của Fuyuki đã được cô nàng Reiko rác rưởi, một kẻ theo dõi đang nấp sau cột, thưởng thức một cách ngon lành với những mạch máu quanh mắt co giật liên hồi.
*
(Góc nhìn của Fuyuki)
"Chào bác, chúc mừng năm mới ạ."
Sáng ngày đầu năm mới. Co rúm người lại trước những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, tôi——Kurushima Fuyuki, đến thăm nhà Tachibana. Bởi vì tôi có hẹn với Yuuki đi lễ chùa đầu năm ở một ngôi đền gần đó.
Tôi chào hỏi đầu năm với mẹ của Yuuki, người đã ra đón tôi ở cửa.
"Ồ, Fuyuki-kun. Chúc mừng năm mới. Cháu có hẹn với Yuuki à?"
"Vâng ạ, chúng cháu có hẹn đi lễ chùa đầu năm."
"Vậy à? Thằng bé này thật là. Có hẹn với Fuyuki-kun mà vẫn còn ngủ khì. Cháu cứ vào nhà đi."
"Cháu cảm ơn bác. Vậy cháu xin phép vào gọi cậu ấy dậy ạ."
Tôi đáp lời rồi bước vào nhà Tachibana, và cứ như người nhà, tôi mở cửa phòng Yuuki rồi gọi về phía chiếc giường đang phồng lên.
"Yuuki, dậy đi!"
"…Ưm, Fuyuki-kun…?"
Nghe tiếng tôi, Yuuki mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
"…Ủa, giờ này rồi à? Xin lỗi, tớ ngủ quên mất…"
"Không gấp đâu, không sao. Tao đợi, mày cứ đi rửa mặt đi."
"Ừm…"
Tôi cười khổ trước bộ dạng vẫn còn ngái ngủ của Yuuki, rồi rút điện thoại ra. Mở ứng dụng nhắn tin lên, một tin nhắn từ Rei hiện ra.
【REIKO: Fuyuki-kun, chúc mừng năm mới! Mong rằng năm nay chúng ta vẫn sẽ thân thiết nhé!】
【FUYUKI: Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng nhờ cậu giúp đỡ nhiều.】
【REIKO: (Một sticker hình sinh vật giống mèo không rõ là gì)】
【FUYUKI: (Một sticker hình sinh vật giống chó không rõ là gì)】
Tôi nhìn lại đoạn tin nhắn được gửi ngay khi đồng hồ điểm sang ngày mới, rồi gãi đầu lia lịa để che đi sự bồn chồn trong lòng.
"…Tự mình rủ đi lễ chùa có vồ vập quá không nhỉ? Mọi khi toàn là Rei rủ, giờ mình chủ động rủ thì có vẻ như có ý đồ gì đó quá…"
Tôi cứ lẩm bẩm như thế, viết rồi lại xóa tin nhắn mời. Cuối cùng, tôi vẫn không gửi tin nhắn cho Rei. Đúng lúc đó Yuuki đã sửa soạn xong và quay lại, thế là hai thằng con trai cùng nhau đi lễ chùa.
"——Này, Yuuki."
"Ừm, sao thế Fuyuki-kun?"
"Cậu không rủ Rei đi lễ chùa à?"
Trên đường đến ngôi đền, tôi hỏi Yuuki. Yuuki liền làm một vẻ mặt hơi cay đắng và trả lời.
"À… ừm, tớ cũng định rủ rồi, nhưng mà…"
"Nhưng sao?"
"Con trai mà chủ động rủ con gái đi chơi, rào cản không thấy nó hơi cao à? …Với lại, lỡ mà bị Rei-chan từ chối, chắc tớ sốc đến mức nằm liệt giường mất. Đầu năm đầu tháng ai lại đi đánh cược như thế."
"…Tao hiểu."
Hai mỹ thiếu niên nhìn nhau cười khổ. Dù có đẹp trai đến mấy, thì việc đòi hỏi những cậu nhóc chỉ mới thoát kiếp tiểu học cách đây không lâu phải biết cách mời một cô gái đi chơi một cách khéo léo thì quả là hơi tàn nhẫn.
*
(Góc nhìn của Yuri)
"Chúc mừng năm mới, Yuri-chan!"
"A, chúc mừng năm mới, Rei-chan."
Tại cổng ngôi đền đông nghịt khách thập phương, tôi——Shirase Yuri, và Rei-chan chào hỏi nhau.
"Chuyện là, cảm ơn cậu đã rủ tớ nhé, Rei-chan. Đây là lần đầu tiên tớ đi lễ chùa với bạn bè đấy."
"A ha, không có gì đâu. Là vì tớ muốn đi lễ chùa với Yuri-chan mà."
Rei-chan khoác tay tôi một cách rất tự nhiên, khiến tôi bất giác cứng cả người.
"Ph-phì, thơm quá… Khụ. Này Rei-chan? Tớ có thắc mắc một chút…"
"Ừm, sao thế?"
"Là, cậu không rủ Tachibana-kun và Kurushima-kun thì có ổn không?"
Tôi hỏi Rei-chan để che đi sự bối rối. Thật ra, tôi cũng thấy hơi lạ khi Rei-chan, người vốn luôn khăng khăng phải đi đâu cũng có đủ bốn người, lại muốn đi hai mình trong một dịp như lễ chùa.
"…Cậu không thích đi riêng với tớ à?"
Rei-chan nhìn tôi với ánh mắt ngước lên, trông có vẻ hơi buồn. Tôi vội vàng phủ nhận.
"Ể!? À, không, không hề! Ng-ngược lại là đằng khác, tớ thấy vui lắm…"
"Fufu, thỉnh thoảng chỉ có con gái với nhau cũng hay mà, đúng không? Thôi, đi nhanh lên nào."
Dù cảm thấy mình đang bị đánh trống lảng, tôi vẫn bị cuốn theo nụ cười ngây thơ trong sáng của Rei-chan. Thật ra, việc cô ấy chọn tôi thay vì các chàng trai đã khiến tôi cảm thấy có một chút ưu thế u ám. Tình hình này đối với tôi là hoàn toàn hoan nghênh, nên cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.
"Yuri-chan. Quẻ xăm thế nào rồi?"
Sau khi cúng bái xong, Rei-chan hỏi tôi trong lúc chúng tôi cùng nhau rút quẻ.
"Để xem… A, là đại cát!"
"Ồ~, khởi đầu tốt đẹp quá nhỉ!"
"Ừm, cảm ơn cậu. Còn Rei-chan thì sao?"
"Fufufu… Ta-da!"
【Đại hung】
Rei-chan tươi cười rạng rỡ chìa ra lá xăm tệ nhất, khiến tôi không khỏi kêu lên.
"Uee!? Đ-đại hung!? L-lần đầu tớ thấy đấy…"
"A ha ha, lời phán trên này cũng ghê lắm nhé? 『Nếu không hối cải, trời sẽ giáng phạt』đấy."
"Gh-ghê quá! Rei-chan thì làm gì có chuyện gì phải hối cải chứ!"
Thấy bạn mình bị nói xấu vô cớ, tôi không khỏi bất bình.
"Ufufu, cảm ơn Yuri-chan. Mà, người ta cũng nói hên xui thôi mà, nên tớ sẽ coi đây là lời nhắc nhở của thần linh, rằng năm nay phải sống cẩn thận hơn."
Chính chủ rút được quẻ đại hung còn thản nhiên như vậy, tôi cũng chẳng biết nói gì thêm.
"Với lại, tớ đang có Yuri-chan ở bên cạnh mà. Được hẹn hò đi lễ chùa với một cô gái dễ thương thế này, thì hôm nay tớ không phải là đại hung, mà phải là cô gái may mắn nhất khu phố mới đúng."
"R-Rei-chan…"
Nhìn Rei-chan cười rạng rỡ, mái tóc đen óng ánh lên dưới nắng, trái tim tôi lại thắt lại một cách không thể kiểm soát.
——A a, muốn làm chuyện đó với Rei-chan quá…
Shirase Yuri——cô nàng mỹ thiếu nữ đeo kính, đang suy tư về một điều khá là đồi bại ngay tại chốn linh thiêng. Mọi người hay quên mất, nhưng cô nàng này có một tính cách khá "được", và cũng rất trung thành với ham muốn của bản thân.
*
Kỳ nghỉ cuối năm và đầu năm mới đã qua, thành phố bước vào mùa Valentine.
Kỳ thi định kỳ cũng vừa kết thúc, các nữ sinh trong trường đang ríu rít bàn tán về sự kiện sắp tới, một sự kiện ngập tràn hương vị thanh xuân.
"Yuri-chan! Cuối tuần này đến nhà tớ cùng làm sô cô la nhé!"
"Ừ-ừm. Chúng mình đã hẹn từ trước kỳ thi rồi mà."
Ở một góc lớp, trong khi các cô gái vui vẻ trò chuyện quanh bàn, các nam sinh chỉ biết liếc nhìn, dáng vẻ bồn chồn không yên.
"Valentine à… Nói thật, nó cứ như sự kiện cho mấy cặp đôi hoặc cho con gái trao đổi sô cô la hữu nghị với nhau thôi."
"Với một thằng cô đơn không có đối tượng như mình thì chỉ thấy khó ở thôi."
"Haizz… muốn có bạn gái quá đi."
"Chẳng dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần sô cô la xã giao thôi cũng được."
"Tớ không muốn phải tính cái sô cô la mẹ cho là một cái đâu."
Đám con trai tỏa ra một luồng khí tiêu cực, u ám. Mũi dùi của họ tất nhiên chĩa về phía Fuyuki-kun và tôi——Tachibana Yuuki, những người có khả năng cao sẽ nhận được sô cô la.
"Tachibana với Kurushima sướng nhé. Hai cậu định độc chiếm hết sô cô la của con gái trong lớp à?"
"A, a ha ha… không, Fuyuki-kun thì không biết, chứ tớ thì làm gì có…"
"Này, đừng có lén lút đẩy tao ra làm vật tế thần thế chứ."
Trước những ánh mắt và lời nói như mang theo cả oán niệm, tôi và Fuyuki-kun đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Đúng lúc đó, hai cô nàng mỹ thiếu nữ nổi tiếng nhất nhì trường——Rei-chan và Shirase-san, cất tiếng từ phía sau lưng chúng tôi.
"Yuu-kun, Fuyuki-kun. Tớ và Yuri-chan đi mua nguyên liệu làm sô cô la đây, nên hôm nay bọn tớ về trước nhé?"
"T-tớ cũng sẽ làm sô cô la cho hai cậu. Nếu lỡ làm ra cái gì đó kỳ cục thì xin lỗi nhé?"
"Fufu, nên làm món gì đây ta~. Yuu-kun và Fuyuki-kun cứ mong chờ nhé! Tạm biệt~"
"À, ừm…"
"Ư, ừm… tạm biệt nhé…"
Những lời nói với nội dung tồi tệ nhất được thốt ra vào thời điểm tồi tệ nhất, khiến mồ hôi lạnh túa ra trên mặt tôi và Fuyuki-kun. Chúng tôi tiễn Rei-chan và Shirase-san xong, quay lại nhìn thì thấy cả đám con trai trong lớp đang bàn bạc cách xử tử hai đứa.
""………………""
Tôi và Fuyuki-kun nhìn nhau gật đầu, rồi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.
"Chúng nó chạy rồi! Đuổi theo!"
"Chết tiệt! Nếu đã định nhận sô cô la của Netora-san và Shirase-san thì đóng quầy nhận hàng luôn đi!"
"Độc chiếm của cải! Treo cổ chúng lên!"
*
(Góc nhìn của Yuri)
——Tại sao… mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tôi——Shirase Yuri, đang ngồi trên một chiếc ghế trong một phòng tắm xa lạ, để mặc cho vòi sen xối nước lên đầu. Dĩ nhiên, là trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
"Ư ư… Tớ thật sự xin lỗi nhé, Yuri-chan."
"V-vâng vâng. Cậu đừng bận tâm…"
Và sau lưng tôi, Rei-chan cũng đang trong tình trạng tương tự, ngâm mình trong bồn tắm.
Chuyện là vài phút trước, khi chúng tôi đang chăm chú làm sô cô la Valentine ở nhà Rei-chan. Cô ấy kêu lên một tiếng "A!", tôi vừa quay lại thì cả cái tô đựng kem tươi đã bay thẳng vào người tôi. May là có tạp dề che chắn nên quần áo không bị bẩn, nhưng cả tôi và Rei-chan đều bị dính kem từ cổ trở lên.
"Tr-trời đất ơi!?", và cứ thế, tôi bị Rei-chan, người hiếm khi hoảng hốt đến vậy, lôi tuột vào phòng tắm nhà Netora.
Từ trước tôi đã nghĩ rồi, nhà Rei-chan giàu thật đấy. Phòng tắm rộng rãi, sang trọng và sành điệu y như khách sạn. Bồn tắm cũng đủ lớn cho cả hai chúng tôi ngâm mình mà không hề chật chội.
Đúng vậy. Hai người vào cũng không chật. Bây giờ, tôi đang ở trong đó cùng Rei-chan nên tôi biết rõ điều này.
"…Fufu, thật ra tớ đã luôn ao ước được một lần thế này đấy. Được tắm chung với bạn thân."
"À, vâng. Đúng là vậy ạ."
Giọng điệu của tôi đã hoàn toàn vỡ nát, trong khi đôi mắt thì sáng rực lên, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên cơ thể Rei-chan.
Thôi nào, chắc là mình chạm vào một chút cũng không sao đâu nhỉ? Chắc là mình được phép dùng tay để tắm cho Rei-chan chứ. Tôi mệt mỏi với việc đấu tranh với lý trí lắm rồi.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ và trả lời những câu chuyện của Rei-chan một cách lơ đãng, một câu nói của cô ấy đột nhiên đâm thẳng vào óc tôi.
"——Mà này, nếu Yuri-chan có người nào thích thì cứ nói nhé? Tớ sẽ hết lòng ủng hộ cậu!"
——Câu nói quá đỗi tàn nhẫn ấy của cô ấy khiến tôi có cảm giác như hơi nóng của nước trong bồn tắm đã tan biến hết. Không, có lẽ một cơn thịnh nộ đã làm cơ thể tôi nóng bừng lên, còn hơn cả nhiệt độ của phòng tắm.
"…Rei-chan."
"Ừm, sao vậy? Yuri-cha——"
Tôi áp sát vào người cô ấy, đến mức ngực chúng tôi chạm vào nhau. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt bối rối của cô ấy, người đang ngỡ ngàng vì tôi đột ngột thu hẹp khoảng cách, và tuyên bố.
"Y-Yuri-chan?"
"…Tớ thích Rei-chan. Tớ yêu cậu. …Chỉ vậy thôi. Tớ ra trước đây."
Không đợi cô ấy trả lời, tôi đứng dậy khỏi bồn tắm và bước ra ngoài. Tôi nghiến chặt răng, đến mức tưởng như có thể nghe thấy tiếng ken két.
Tôi sẽ không nhường cậu ấy cho Tachibana-kun, cũng không cho Kurushima-kun. Rei-chan——cô ấy là của tôi.
*
(Góc nhìn của Reiko)
Chà, đến thế là được rồi.
Sau khi Yuri-chan đã ra ngoài, tôi——Netora Reiko, chìm trong dòng suy tư trong phòng tắm.
So với đám con trai, Yuri-chan có sức tấn công hơi yếu và có vẻ đang bị tụt lại phía sau, nhưng cuối cùng cũng đã chịu bùng cháy rồi. Tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Sẽ thật đáng tiếc nếu nhân tố NTR Yuri mà tôi may mắn có được lại cứ thế mà chìm nghỉm.
Trong tình yêu, điều quan trọng nhất chính là một chút dũng khí để thúc đẩy trái tim đang còn e dè. Vì vậy, tôi đã ban cho Yuri-chan thứ đó. Dũng khí mang tên ham muốn…
Thôi, mình cũng nên ra ngoài và tiếp tục làm sô cô la thôi.
Vừa dùng khăn tắm lau khô người, tôi vừa suy tính xem nên bày trò gì với Yuri-chan đây.
*
Và thế là, ngày Valentine đã đến.
"Yuri-chan, Happy Valentine! Đây, sô cô la của cậu."
"Cảm ơn Rei-chan! Đây, của cậu này."
Trước giờ sinh hoạt buổi sáng, tôi và Yuri-chan đã nhanh chóng trao đổi sô cô la hữu nghị cho nhau.
"Woa! Cảm ơn Yuri-chan! …Mà nói vậy chứ, chúng ta làm chung nên cũng biết tỏng trong đó có gì rồi."
"A ha ha… Nhưng mà, cùng nhau làm sô cô la vui thật đấy. …Chuyện là, năm sau cậu lại làm cùng tớ nữa nhé?"
"Tất nhiên rồi! Năm sau chúng mình sẽ làm loại dễ thương hơn nữa!"
Trong lúc chúng tôi đang ríu rít với nhau, các bạn nữ khác trong lớp cũng xúm lại.
"Netora-san, sô cô la hữu nghị đây."
"Woa, cảm ơn cậu! Vậy tớ cũng xin đáp lễ nhé."
"Reiko-chan, cho tớ nữa, cho tớ nữa~"
"Cảm ơn cậu~, vậy xin mời nhận lấy món quà này~"
Vì làm thủ công cho cả lớp thì hơi quá sức, nên với những bạn chỉ thân sơ sơ, tôi sẽ đáp lễ bằng sô cô la mua sẵn.
"Shirase-san, tớ cũng cho cậu sô cô la này~"
"A-awawa, c-cảm ơn cậu. Đ-đây, là quà đáp lễ của tớ."
"Yuritchi~, đổi sô cô la đi~"
"À, ừm. Là đồ mua sẵn thôi, không biết có được không?"
Ồ, Yuri-chan cũng đang bị các bạn nữ cùng lớp xúm lại.
Yuri-chan, cô bạn đầu năm nhập học còn lủi thủi một mình trong lớp, thế mà giờ đã có thêm bạn bè ngoài tôi và Yuu-kun. Thật mừng quá đi.
Tôi cũng thấy hãnh diện lây. Tôi khoanh tay, làm bộ mặt ngầu kiểu "bạn trai hậu phương".
"——Chào buổi sáng, Rei-chan."
"Chào buổi sáng. Rei với Shirase từ sớm đã sung sức quá nhỉ."
Có lẽ bị choáng ngợp trước không khí náo nhiệt của hội con gái trao đổi sô-cô-la, Yuu-kun và Fuyuki-kun cất tiếng chào với tông giọng có phần rụt rè.
"A, Yuu-kun! Fuyuki-kun, chào buổi sáng!"
Tôi tươi cười rạng rỡ, tiến lại gần hai người họ và trao cho mỗi người một chiếc hộp được gói rất xinh xắn.
"Đây này! Valentine vui vẻ nhé!"
"A, cảm ơn Rei-chan. Tớ… tớ vui lắm."
"Cảm ơn nhé, Rei. Lúc nào cũng phiền cậu."
Yuu-kun đỏ mặt một cách rõ ràng. Còn Fuyuki-kun thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nhận lấy sô-cô-la từ tôi một cách lịch lãm.
Mà, vẻ ngoài có ra sao thì trong lòng hai người họ cũng đang rối bời vì nhận được sô-cô-la từ cô gái mình thích, tôi nhìn thấu hết. Khoái thật.
"À, hai cậu nhớ là về nhà rồi mới được mở nhé? Chỉ đưa thôi thì thầy cô còn châm chước, chứ ăn ở trường là bị phạt đấy. Lỡ mà bị thầy cô tịch thu là tớ giận thật đó?"
Nghe tôi dặn dò, cả hai cùng gật đầu.
Tất nhiên, lý do thực sự lại hoàn toàn khác.
Là vì trong mỗi hộp sô-cô-la, tôi đều đính kèm một tấm thiệp viết tay với những lời lẽ gieo thương nhớ.
Tôi không nghĩ sẽ có chuyện đó đâu, nhưng giả như hai người họ có phát hiện ra mưu kế này, thì những lời trên tấm thiệp cũng chỉ mang tính "gieo thương nhớ" chứ không hề có một từ ngữ trực tiếp nào.
Rủi ro gần như bằng không, mà lại có thể gia tăng chỉ số ham muốn của hai cậu con trai, chẳng có lý do gì để không làm cả.
NTR không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Tôi là một người phụ nữ có kế hoạch dài hạn, không hề ngại việc tích lũy từng chút một mỗi ngày.
Khoan đã, đây không phải lúc để nhàn rỗi.
Dịp Valentine hiếm có thế này, tôi cũng phải tận hưởng cho thỏa thích chứ.
Cầm chiếc túi đựng sô-cô-la, tôi đi lượn lờ trong lớp. Đích đến là bàn của mấy cậu bạn nam nãy giờ cứ liếc trộm tôi.
"Đây, cho Satou-kun này."
"Hả? Netora cho tớ sô-cô-la á?"
"Là sô-cô-la xã giao thôi. Không cần đáp lễ đâu."
"Ối! Cảm ơn nhé!"
"Kondou-kun cũng có phần."
"Ồ! Vui thật đấy, cảm ơn Netora nhiều!"
"Mấy cái sô-cô-la mua theo bịch lớn mà cũng vui thế à. Nhớ là không được ăn ở trường đâu đấy."
A a, Yuu-kun và Fuyuki-kun đang nhìn tôi bằng ánh mắt thật đáng sợ. Cảm giác này thật không thể cưỡng lại!!
Hai ánh mắt như dao găm sau lưng khiến một luồng khoái cảm như điện giật chạy dọc cơ thể tôi. Cứ như trong mấy cuốn doujin người lớn vậy.
『Nếu không hối cải, sẽ bị trời phạt.』
Bất chợt, dòng chữ trên lá xăm đầu năm thoáng qua tâm trí tôi.
Dễ quên thật, nhưng thế giới tôi đang ở hiện tại là một thế giới song song "rất giống" với tiền kiếp.
Có lẽ cũng nên tính đến khả năng thực sự tồn tại một thế lực chuyên giáng phạt những kẻ xấu xa, làm càn làm bậy.
Nói cách khác, tôi phải cố hết sức để tránh những việc làm cho điểm nghiệp chướng của mình bị âm. Nhưng về điểm này, tôi chắc chẳng có vấn đề gì.
Tôi là một người phụ nữ hiền hậu, yêu thương con người hơn bất kỳ ai trên cõi đời này.
Đúng vậy, cũng giống như tình cảm của con người dành cho loài chó, tôi yêu thương con người.
Tôi muốn giải thích mình là một thực thể nhân hậu của ánh sáng, mà sao nghe lại giống một kẻ tâm thần không phân biệt nổi người với chó thế này.
Cảm thấy càng nói càng tự đào hố chôn mình, tôi quyết định dừng dòng suy nghĩ lại.
Ừm, tôi thừa nhận. Có lẽ tôi tà ác hơn người thường một chút.
Nhưng điểm nghiệp chướng chắc vẫn còn trong phạm vi cứu vãn được. Có lẽ tôi là một sinh thể ngây thơ, mong manh đứng giữa lằn ranh thiện-ác, có thể nói là ở mức cân bằng. Một con đường trung dung chính đạo.
Bạn nói tôi nghiêng hẳn về phía âm à? Đó là do máy đo của bạn hỏng thôi.
Quá khứ không thể đổi thay, nhưng tương lai thì có thể.
Kể từ hôm nay, tôi sẽ tái sinh thành một thực thể của ánh sáng thực thụ…!
A, Yamada-kun vào lớp rồi. Thôi thì để mai tái sinh cũng được.
"Yamada-kun, chào buổi sáng!"
"A, Netora-san. Chà—"
"Đây này. Sô-cô-la Valentine!"
Tôi đưa cho Yamada-kun một hộp nhỏ đựng sô-cô-la tự làm, chứ không phải loại mua sẵn.
"Hả…? À, ừm, cái này, chẳng lẽ là, đồ Netora-san tự làm—"
"Hi hi, Yamada-kun lúc nào cũng đối tốt với tớ nên đây là phần đặc biệt đấy nhé?"
Tôi nháy mắt một cái, và Yamada-kun đỏ mặt một cách thú vị.
"À, ừm, cảm ơn cậu thật nhiều. Chuyện này, nói sao nhỉ… tớ vui kinh khủng."
"A ha ha, đồ tự làm không để lâu được như đồ bán sẵn đâu, nên nếu được thì cậu ăn trong hôm nay nhé?"
Nói rồi, tôi vẫy nhẹ tay và rời khỏi Yamada-kun.
Ngay lập tức, tôi quay sang thân mật với Yuu-kun để cho cậu ấy thấy, phá nát bộ não của Yamada-kun. Ngon, ngon tuyệt.
"Netora ơi, tớ không có sô-cô-la à?"
"Tanaka-kun thì không có đâu~. …Nhưng biết đâu cậu lại nhận được thứ còn tốt hơn cả sô-cô-la xã giao của tớ thì sao?"
"Hả?"
Tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi liếc mắt về phía một cô bạn trong nhóm nữ.
"…Mà, cậu nên chuẩn bị tinh thần một chút đi nhé? Nhớ chỉnh đốn lại vẻ ngoài cho tươm tất vào?"
"Hả, à, này!"
Nói bấy nhiêu, tôi rời khỏi cậu ta và nhập hội bàn tán với nhóm con gái.
"R, Reiko. Tanaka-kun sao rồi?"
"Có hi vọng đấy. Cứ tấn công là chắc chắn thắng."
"Ối! C, cảm ơn cậu! Tớ sẽ lấy hết can đảm!"
Được tôi tiếp thêm sức mạnh, cô bạn hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía bàn của Tanaka-kun.
Mà, hai người đó thì chắc chắn sẽ thành một cặp thôi.
Ở kiếp trước, tôi đã phá hoại không biết bao nhiêu mối quan hệ, nên tôi có một sự tự tin tuyệt đối vào khả năng nhìn người của mình. Biết cách phá hoại một cặp đôi cũng đồng nghĩa với việc biết cách tác thành cho họ.
Vậy nên, hôm nay tôi là thần tình yêu Cupid. Có thể gọi là Thiên thần Netorael chăng.
"Này, Netora-chan! Tớ với Yasuda-kun thì sao?"
"Thật ra thì, tớ thấy Koyama-kun cũng khá ổn…"
"Là một anh senpai năm hai nhưng—"
Chứng kiến diễn biến có vẻ thành công của cặp đôi lúc nãy, các cô gái liên tục tìm đến tôi để xin tư vấn tình cảm.
Với những cặp mà tôi đã tìm hiểu trước và thấy không có vấn đề gì, tôi sẽ động viên họ tiến tới. Còn với những kèo có vẻ khó nhằn, tôi sẽ hứa sẽ dùng thuật dẫn dắt tinh thần và tẩy não để thuần hóa cậu trai kia, rồi sắp xếp một buổi hẹn hò sau.
Các cô gái có được bạn trai thì hạnh phúc.
Tôi loại trừ được những đối thủ tiềm năng có thể ve vãn Yuu-kun nên cũng hạnh phúc.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích. Làm việc tốt thật là sảng khoái.
Cảm nhận điểm nghiệp chướng đang dần nghiêng về phía thiện, tôi bắt đầu lên kế hoạch tác thành cho các cặp đôi, hoàn toàn phớt lờ ý muốn của các chàng trai.
*
(Góc nhìn của Minoru)
Tôi——Yamada Minoru, đang chìm trong một mối tình vô vọng.
"A, Yamada-kun kìa."
"…Hả? À, l-là Netora-san?"
"Đúng rồi, là Netora-san đây. Chào buổi sáng, Yamada-kun."
Trên con đường đến trường buổi sáng.
Cô gái chạy đến bên cạnh tôi với nụ cười rạng rỡ, tên là Netora Reiko.
Cô ấy là một mỹ thiếu nữ nổi tiếng trong top năm của trường, và cũng là người tôi thầm thương trộm nhớ dù biết mình không xứng.
"Trời vẫn còn lạnh nhỉ. Mong là sớm ấm lên."
"…Ừm, đúng thế."
…Sao mình không thể đáp lại một cách duyên dáng hơn nhỉ?
Trong khi tôi đang xấu hổ vì sự kém cỏi trong giao tiếp của mình, Netora-san dường như không để tâm và vui vẻ tiếp tục câu chuyện.
"——Và thế là, gần đây tớ bắt đầu nghiện nước trái cây đóng hộp giấy."
"À, dạo này Netora-san hay uống mấy loại nước trái cây trông lạ lạ không biết là vị gì nhỉ."
"Vui hơn vì có nhiều sản phẩm mang tính thử thách hơn chai nhựa. Lỡ chọn phải loại dở thì lại chia cho mọi người để cùng chịu trận cũng vui."
Sau vài phút đi cạnh cô ấy.
Tôi nhận ra mình đã bị cô ấy cuốn vào câu chuyện và trở nên hoạt ngôn lúc nào không hay.
Đây có lẽ là điều người ta gọi là kỹ năng giao tiếp thượng thừa.
Đối với một kẻ thuộc tầng lớp dưới trong trường như tôi, cô ấy không hề trêu chọc một cách ác ý, mà còn khéo léo gợi những chủ đề dễ bắt chuyện để tôi cũng có thể tham gia, khiến tôi thầm thán phục trong lòng.
"À phải rồi, tớ xem bộ phim chuyển thể từ cuốn light novel mà Yamada-kun đọc hôm trước rồi đấy. Cái bộ về học đường ấy."
"Hả? C-cậu đã xem phim đó sao, Netora-san?"
"Phản ứng đó là sao chứ. Phim hay mà? …Mà, đúng là câu chuyện cũng hơi táo bạo thật…"
"T-tớ nói trước, không phải tớ chỉ toàn đọc những thứ như vậy đâu nhé."
"Tớ biết mà."
Netora-san làm một vẻ mặt phức tạp, nhưng rồi lại mỉm cười ngượng ngùng.
Cô ấy là một người không hề có định kiến, một cách đáng kinh ngạc.
Dù là những tác phẩm bị coi là sở thích của otaku, hay những nội dung mà các cô gái cùng lứa sẽ nhăn mặt, chỉ cần có người giới thiệu hoặc bản thân thấy hứng thú, cô ấy sẽ thưởng thức nó một cách vô tư.
Ngay cả với một otaku hướng nội chẳng mấy khi tiếp xúc với con gái như tôi, cô ấy vẫn thường xuyên bắt chuyện không chút ngần ngại. Nghe nói, cô ấy còn là nơi để các bạn cùng lớp trút bầu tâm sự và xin lời khuyên tình cảm.
Theo lời đồn, số cặp đôi thành công sau Valentine nhờ cô ấy mai mối đã lên tới một con số đáng kể.
Tôi còn từng thấy cô ấy cười ngượng ngùng bảo rằng,『Đó chỉ là cái tật xấu hay lo chuyện bao đồng của tớ thôi』, một con người vị tha đến thế.
Làm sao mà trên đời lại có một cô gái là hiện thân của lòng tốt như vậy nhỉ?
Nếu thế giới này là một trò chơi, Netora-san chắc chắn sẽ là một nhân vật thuộc tính Ánh Sáng. Cô ấy là một sự tồn tại chói lòa đối với tôi, đến mức tôi chỉ có thể nghĩ ra một phép so sánh sáo rỗng đậm chất otaku như vậy.
…Vì thế, không được phép hiểu lầm.
Cô ấy chỉ đối tốt với tôi như một người bạn cùng lớp, hoàn toàn không phải là tình cảm yêu đương.
"…Mà này, hôm nay cậu không đi cùng Tachibana-kun sao?"
"Hửm, Yuu-kun á?"
"Ừ. Netora-san và Tachibana-kun thường luôn đi học cùng nhau, sao hôm nay lại đi một mình vậy?"
Tachibana Yuuki.
Cậu bạn cùng lớp của tôi, một chàng trai đẹp mã nhưng không hề tỏ vẻ, lịch sự và tử tế với tất cả mọi người.
…Và, có lẽ là người mà Netora-san đang yêu.
"Ừm… Yuu-kun hình như bị cảm rồi. Hôm nay cậu ấy nghỉ học."
"Hả, thật sao?"
"Ừ. Thế nên, tan học tớ sẽ đến thăm cậu ấy."
Dù vẻ mặt lo lắng, nhưng trong giọng nói và biểu cảm của cô ấy rõ ràng chất chứa một tình cảm vượt xa tình bạn.
…Chỉ cần nhìn cô ấy như thế, lồng ngực tôi đã cảm thấy một áp lực như bị dây thừng thô siết chặt.
Quả nhiên, cô ấy dành tình cảm cho Tachibana-kun——
"Chà, đúng là ngày White Day mà lại… Yuu-kun mà không khỏe lại để trả lễ kèm lãi cho tớ thì không được rồi."
Lời nói của Netora-san khiến tôi bừng tỉnh. Tôi quyết định thò tay vào cặp.
"A, này, Netora-san!"
"Ừm, sao thế?"
"C-cái này! Là quà đáp lễ Valentine!"
Nói rồi, tôi đưa cho cô ấy gói bánh quy được bọc cẩn thận.
Nhìn những chiếc bánh quy nướng trong túi trong suốt, Netora-san tròn xoe mắt.
"Ể, cái này… đừng nói là đồ tự làm nhé!?"
"À, ư-ừm. Vì Netora-san cũng tặng sô-cô-la tự làm, nên tớ nghĩ tặng đồ mua sẵn thì hơi kỳ…"
…Nói ra rồi tôi mới nghĩ, một thằng con trai không phải người yêu mà lại tặng bánh tự làm, có sao không nhỉ? Có thấy ghê không?
Trong lúc nỗi sợ hãi đó bắt đầu xâm chiếm, cô gái trước mặt tôi đã reo lên một tiếng vui mừng và nhảy cẫng lên, hoàn toàn phớt lờ tôi.
"Ối! Vui quá đi! Cảm ơn Yamada-kun nhé!"
"Ể, à, cái đó… nếu cậu thấy không ổn thì cứ vứt đi cũng được, thật đấy."
"Hả!? Cậu nói gì vậy! Sao mà vứt đi được!"
"Không, thật sự không cần bận tâm đâu. Nghĩ lại thì, nhận bánh tự làm từ một đứa bạn cùng lớp bình thường cũng ghê thật…"
"——Yamada-kun."
Đôi tay của Netora-san nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngăn tôi lại trước khi tôi kịp nói thêm những lời bào chữa khó coi.
"Ơ… O-Netora, san?"
"Xin lỗi nếu tớ nói sai nhé… nhưng Yamada-kun, cậu không giỏi nói chuyện với con gái, đúng không?"
"Ể, à… ừm, không giỏi lắm… thật đáng xấu hổ."
Bị đôi mắt cô ấy nhìn thẳng, tôi chỉ có thể thốt ra những lời thảm hại như vậy.
Nếu tôi giỏi nói chuyện với con gái, tôi đã chẳng trở thành một otaku hướng nội khó ở đến thế này.
Thế rồi, cô ấy mỉm cười hiền hậu và siết nhẹ tay tôi.
"…Nhưng, dù không giỏi nói chuyện với con gái, cậu vẫn cố gắng làm bánh quy vì tớ, phải không? Được đối xử như vậy, làm gì có ai mà không vui chứ?"
"O-Netora-san…"
A, xin đừng.
Xin đừng khẳng định như vậy, nếu không tôi sẽ lại ảo tưởng, dù đã cố gắng từ bỏ.
Làm ơn, hãy để tôi đoạn tuyệt với mối tình chỉ mang lại đau khổ này.
Như thể không hề hay biết suy nghĩ của tôi, cô ấy ôm chặt gói bánh quy không hoàn hảo của tôi như một báu vật, và nở một nụ cười đầy trìu mến.
"…Cảm ơn Yamada-kun. Tớ vui lắm. Thật sự, thật sự…
vui vì tấm lòng (nỗi tuyệt vọng) đó."
…Nghe những lời đó của cô ấy, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
Tôi gồng bụng để giọng không run lên.
"…Không có gì. Tớ cũng rất vui vì tấm lòng của Netora-san. Nên cậu đừng bận tâm nhé."
Mối tình đầu có vị đắng và nặng nề hơn tôi tưởng tượng gấp nhiều lần.
*
"Vâng, tôi đây… Ồ, Reiko-chan."
"Chào buổi sáng, bác ạ."
Trong một góc của khu dân cư yên tĩnh.
Nghe tiếng chuông cửa, mẹ của Tachibana Yuuki ra mở, và người đứng đó là Netora Reiko, cô bạn thuở nhỏ của con trai bà.
"Chắc cháu đến thăm Yuuki phải không?"
Mẹ của Yuuki hỏi có phải cô bé đến thăm con trai mình đang nghỉ học vì cảm lạnh không, Reiko liền giơ nhẹ chiếc cặp sách lên như để xác nhận.
"Vâng ạ. Con cũng mang bài tập ở trường đến cho cậu ấy… À, nhưng nếu Yuu-kun không được khỏe, con xin phép về ngay ạ…"
"À, không sao đâu cháu. Thằng bé không bị cúm, với lại sốt cũng đã hạ từ trưa rồi."
"Vậy ạ? May quá…"
Nhìn nụ cười nhẹ nhõm của Reiko, mẹ của Yuuki cảm thấy ấm lòng như đang chứng kiến một điều gì đó thật đáng yêu.
Dù chưa bao giờ hỏi thẳng hai đứa, nhưng việc Yuuki thích Reiko thì đã lộ rõ trong thái độ, và Reiko cũng có tình cảm với Yuuki là điều mà người ngoài nhìn vào cũng thấy.
Tình cảm của cả hai đã rõ như ban ngày, vậy mà chúng vẫn chưa chính thức hẹn hò. Chứng kiến mối tình trong sáng, ngọt ngào có chút ngô nghê ấy, mẹ của Yuuki dù biết là không tốt nhưng vẫn không khỏi thích thú quan sát.
…Tất nhiên, mẹ của Yuuki không còn là một đứa trẻ để tin rằng mối tình đầu nào cũng sẽ có một kết thúc có hậu.
Thế nhưng, bà vẫn nghĩ, nếu con trai mình có thể nên duyên vợ chồng với cô bé, chắc chắn bà sẽ cưng chiều cô con dâu này hết mực. Mẹ của Yuuki đã quý mến sự trong sáng, hồn nhiên của Reiko đến thế.
"Nếu Reiko-chan không phiền, cháu vào cho Yuuki thấy mặt một chút được không?"
"Dạ, vâng… vậy thì, cháu xin phép làm phiền một lát ạ."
"Hi hi, có một cô bé dễ thương thế này đến thăm, con trai mình cũng được việc đấy chứ."
"B-bác ơi! Đừng trêu chóc nữa ạ!"
Nghe lời mẹ Yuuki nói, Reiko đỏ bừng mặt.
Cô bé đã thể hiện tình cảm lộ liễu đến thế, mà con trai mình vẫn chưa chịu tiến thêm một bước. Nghĩ đến sự nhu nhược của con trai, mẹ của Yuuki bất giác muốn thở dài.
Dù biết con mình từ nhỏ đã nhút nhát, nhưng nếu nó nghĩ một cô gái xinh đẹp như Reiko sẽ mãi độc thân thì thật là quá thiếu cảnh giác.
Bà mong con trai mình sẽ hành động dứt khoát trước khi bị cậu bạn Fuyuki-kun nẫng tay trên.
Nhìn bóng lưng Reiko đi lên tầng hai, nơi có phòng của con trai, mẹ của Yuuki lại càng quyết tâm sẽ "nhúng tay" một chút, âm thầm hỗ trợ để mối tình đầu của con trai được đơm hoa kết trái.
*
(Góc nhìn của Yuuki)
"——Haizz, chán quá đi mất."
Nằm dài trên giường, tôi——Tachibana Yuuki, lơ đãng nhìn lên trần nhà.
Cơn ớn lạnh và đau đầu từ sáng sớm đã qua, nhưng cảm giác uể oải còn vương lại khiến tôi chẳng buồn cầm đến điện thoại, nên đành nằm ườn ra giường cho ra dáng bệnh nhân.
"…Mình đang chuẩn bị quà White Day, thế mà…"
Tôi nhìn gói kẹo trên bàn và thở dài một tiếng.
Người nhận kẹo, dĩ nhiên là cô bạn thuở nhỏ của tôi.
"Muốn gặp Rei-chan quá đi…"
"Ng-ngại chết đi được."
"…………Hả?"
Lời độc thoại buột miệng của tôi lại được ai đó bắt lấy và đáp lại.
Nghiêng đầu qua, tôi thấy Rei-chan đang đứng đó, má hơi ửng hồng.
"Á, hả!? R-Rei-chan!? S-sao cậu lại ở đây…"
"Này, đừng có bật dậy đột ngột thế. Bác gái nói cậu gần khỏi rồi, nhưng cũng đừng gắng sức."
Thấy Rei-chan đột ngột xuất hiện, tôi giật mình ngồi dậy, nhưng lại bị cô ấy mắng và ấn nằm lại xuống giường.
"Ơ, ờm… hôm nay Rei-chan đến đây làm gì vậy?"
"Thăm bệnh. Thật ra tớ định rủ cả Fuyuki-kun và Yuri-chan, nhưng nghĩ kéo cả đám đến thì phiền quá, nên tớ đại diện đến thôi."
"V-vậy sao…"
Cảm giác vừa có lỗi vì làm mọi người lo lắng, vừa biết ơn vì được quan tâm khiến tôi chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo.
————Khoan, chờ đã.
Chết rồi, sáng giờ mình đổ mồ hôi mà vẫn chưa đi tắm.
Mình thì không thấy, nhưng liệu có bốc mùi mồ hôi không nhỉ?
"Sao thế, Yuu-kun?"
"Ơ, à… không, chỉ là…"
Rei-chan ngơ ngác nhìn tôi.
…Thôi rồi. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình bốc mùi kinh khủng. Tóc tai chắc cũng rối bù lên rồi.
Bị cô gái mình thích nhìn thấy bộ dạng lôi thôi thế này, mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ và tự ái.
Thấy tôi cứ lóng ngóng, Rei-chan liền dí sát mặt lại.
"Yuu-kun? Mặt cậu đỏ thế, có sao không?"
Đừng! Đừng nhìn tớ ở cự ly gần như thế khi tớ còn chưa kịp chải chuốt gì!
Chưa kịp thốt ra lời nào, cô ấy đã áp trán mình vào trán tôi.
"Hừm… không sốt lắm, nhưng nếu mệt thì phải nói nhé? Có cần tớ lau người cho không? Uống nước nhé?"
"Ực!"
Khuôn mặt thanh tú của cô ấy ở cự ly gần, cùng với hương thơm thoang thoảng quyến rũ khiến tôi sắp chịu không nổi.
"X-xin lỗi! Tớ đi rửa mặt một lát!"
"Ể, Yuu-kun?"
Đã quá sức chịu đựng, tôi vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
"——Hộc, hộc…"
Tôi vốc nước lạnh rửa mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Thật ra tôi muốn đi tắm, nhưng không thể để Rei-chan chờ lâu, đành thỏa hiệp bằng việc chỉnh lại tóc cho gọn gàng.
"…Lần cuối Rei-chan vào phòng mình, hình như là lúc học nhóm hồi học kỳ một thì phải."
Tôi nhìn vào gương, lẩm bẩm.
『T-tớ chưa tắm, nên… không muốn…』
Hình ảnh Rei-chan nằm trên giường, má ửng hồng vì ngượng ngùng bỗng hiện lên rõ mồn một trong đầu.
"Mình đang nghĩ cái quái gì vậy!?"
Cảm giác mềm mại của bộ ngực Rei-chan như sống lại trong lòng bàn tay, tôi vội dội thêm nước lạnh lên đầu.
"…………Trời ạ, mình tệ quá…"
Chỉ vì những ảo tưởng vẩn vơ mà cơ thể có phản ứng, tôi chìm sâu vào cảm giác tự ghê tởm bản thân.
Rei-chan đến thăm mình với một tấm lòng hoàn toàn trong sáng… vậy mà mình lại có những suy nghĩ dơ bẩn về cậu ấy…
"…Mà không, mình đọc trên mạng thấy bảo con gái vào phòng con trai chơi là đèn xanh rồi mà…"
Tôi lại vốc nước lạnh, cố gắng gột rửa những ý nghĩ trần tục.
"…Yuu-kun? Thấy cậu mãi không quay lại nên tớ lo——cậu đang làm gì vậy!?"
Rei-chan lo lắng vì tôi đi quá lâu nên mở cửa nhà vệ sinh, và cảnh tượng trước mắt cô ấy là một thằng ngốc đang úp mặt vào vòi nước lạnh.
Rei-chan hốt hoảng lao tới, vòng tay ra sau lưng ghì chặt lấy tôi để kéo ra khỏi bồn rửa.
…Qua lớp áo ngủ, tôi cảm nhận được lồng ngực mềm mại của Rei-chan ép chặt vào lưng mình.
Những ham muốn vừa được gột rửa, nay lại từ cống thoát nước vượt không gian quay trở về với chủ nhân.
"A!"
Ánh mắt của Rei-chan rơi xuống đúng chỗ nhạy cảm đang trong tình trạng "báo động" của tôi. Chết chắc rồi.
"…Trời ơi! Trời ơi! Yuu-kun biến thái! Có bác gái ở nhà mà, không được làm vậy!!"
Mặt Rei-chan đỏ bừng, cô ấy vội lấy khăn tắm vò đầu tôi một cách thô bạo để che đi sự ngượng ngùng.
…Cái kiểu nói như thể không có mẹ tớ ở nhà thì được ấy, làm ơn đừng nói nữa. Kích thích quá mạnh đối với một trai tân.
Hơn nữa, làm ơn hãy để tớ một mình. Cho tớ giấu cái "lều" đang dựng lên trong quần đi đã.
Cuối cùng, tôi đành để mặc cô ấy sấy khô tóc cho mình. Giết tôi đi cho rồi…
"X-xin lỗi Yuu-kun nhé. Làm ồn ào quá…"
"À, ừm. Không sao đâu… đừng bận tâm. Mà nếu cậu quên hết mọi chuyện thì tớ cảm ơn nhiều…"
"Vâng…"
Sau màn hỗn loạn trong nhà vệ sinh, chúng tôi quay trở lại phòng. Cảm thấy mệt mỏi rã rời, tôi lại chui vào giường.
Tuy thấy có lỗi với Rei-chan đang áy náy, nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng có phần trách nhiệm. Ai lại đi sấy tóc cho một thằng con trai đang trong tình trạng "chào cờ" như thế chứ.
Chắc là cô ấy cũng bối rối thôi, nhưng thật lòng tôi mong cô ấy nên cảnh giác hơn với phái mạnh.
Tính cách tốt bụng đó cũng là một nét quyến rũ của cô ấy, nhưng đâu phải người đàn ông nào trên đời cũng hiền lành như tôi hay Fuyuki-kun.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy bị kẻ xấu lợi dụng lòng tốt… là tôi đã rùng mình ớn lạnh, còn hơn cả bị cảm.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Rei-chan liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
"Vậy thôi, tớ về đây. Hẹn gặp lại ở trường nhé."
"Ừm. …À, Rei-chan."
"Hửm, sao thế?"
Tôi gọi cô ấy lại, rồi chỉ vào chiếc hộp được gói quà trên bàn.
"Cái hộp kia là quà đáp lễ Valentine đó. Nếu được thì cậu nhận giúp tớ nhé."
"Oa, cảm ơn Yuu-kun! Vui quá đi!"
Rei-chan mỉm cười rạng rỡ như một đóa hoa.
Chỉ cần nhìn nụ cười ấy, tôi đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống.
"………………"
"Rei-chan?"
Bất chợt, cô ấy tiến lại gần chiếc giường tôi đang nằm và đặt một nụ hôn nhẹ lên má tôi.
"Ểá…!?"
"Hi hi, chắc tớ bị lây cảm rồi. Mau khỏe nhé, Yuu-kun."
Nói đoạn, cô ấy rời khỏi phòng tôi với những bước chân nhẹ bẫng như lông vũ.
"Ể~~... Thiệt tình, cái quái gì vậy chứ... Thế này mà vẫn chưa tính là bọn mình đang hẹn hò à? Đùa chắc..."
Đầu tôi lại sắp nóng lên rồi...
Rốt cuộc thì trong mắt cô ấy, tôi là cái thá gì chứ?
Chẳng lẽ nào, Rei-chan lại nhầm tôi với thú cưng hay thứ gì đó tương tự?
Lòng rối như tơ vò, tôi cứ thế rên rỉ trên giường.
*
(Góc nhìn của Reiko)
——Lễ tốt nghiệp.
Lưu luyến tiễn biệt các anh chị năm ba... tôi đã định nói thế, nhưng câu lạc bộ Văn học toàn là các senpai thành viên "ma", mà tôi cũng chẳng giao lưu gì nhiều với các anh chị sắp tốt nghiệp, nên thành thật mà nói, đây là một sự kiện khá vô vị. Xin chào, tôi là Netora Reiko.
Mà, chắc là kiểu tỏ tình kỷ niệm, tôi cũng được vài senpai chỉ nói chuyện dăm ba câu tỏ tình.
Dĩ nhiên, tôi đều từ chối cả.
"Chà, vẫn không được à-"
"Anh làm ơn nghĩ cho người được tỏ tình với cái thái độ cợt nhả đó một chút đi. Chính vì thế nên anh có bạn gái rồi cũng chia tay ngay tắp lự đấy?"
"Ahaha, Netora nghiêm khắc thật đấy-"
Người vừa cười vừa nói thế, chẳng hề tỏ ra tổn thương vì bị từ chối, chính là chàng senpai dân chơi (tạm gọi thế) của câu lạc bộ nhạc nhẹ mà tôi đã chạm mặt vài lần trong các buổi họp của khối câu lạc bộ văn hóa.
Anh ta đúng là một nhân tài chuyên thay hết cô này đến cô khác, những người mê mẩn vẻ ngoài ngọt ngào của anh ta. Tiếc là thời điểm gặp gỡ lại quá tệ.
Nếu quen biết nhau hồi cấp ba, tôi đã rất muốn mời anh ta gia nhập vào "Dàn sao Kẻ thứ ba" của mình, nhưng việc duy trì một mối quan hệ yêu xa trong gần hai năm đúng là bất khả thi về mặt quản lý. Đáng tiếc, lần này đành cho qua.
"Thôi thì, nếu đổi ý thì cứ liên lạc nhé. Đây, tài khoản message của anh."
Nhận lấy mẩu giấy được dúi vào tay một cách áp đặt, tôi cường điệu thở dài một tiếng.
"Hàà... Thôi thì em cũng nhận, nhưng anh đừng có mà nuôi hy vọng hão huyền gì nhé?"
"Ừ, thế là được rồi. Dù là một mối duyên nhỏ nhất với một cô bé dễ thương, cũng phải biết trân trọng chứ."
"Anh đúng là dẻo mồm thật đấy... Chúc mừng anh tốt nghiệp. Anh cũng nên chơi đùa với con gái có chừng mực thôi nhé? Kẻo có ngày bị đâm sau lưng đấy."
Cơ mà, mũi boomerang này lại đang cắm thẳng vào chính tôi mới đau.
Tôi là một người phụ nữ có góc nhìn khách quan. Vào buổi bình minh khi tôi hoàn thành việc phá hủy não của Yuu-kun, tôi đương nhiên đã giác ngộ về việc sẽ bị ai đó đâm một nhát chí mạng vào lưng.
...Nhưng, như thế là được.
Miễn là có thể phá hủy não của Yuu-kun, mọi thứ sau đó với tôi đều là vô nghĩa.
Tôi không cần một đích đến. Chỉ cần tiếp tục tiến bước trên con đường NTR là đủ. Chừng nào tôi chưa dừng lại, con đường vẫn còn đó.
Vì tôi sẽ không dừng lại đâu. Chừng nào Yuu-kun và mọi người chưa dừng lại, thì ở phía trước đó sẽ có tôi!
Thế nên...
Đừng có dừng lại...
Trong lúc tôi đang mải suy tư về vị đoàn trưởng mà độ "meme" vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, chàng senpai dân chơi cất tiếng cười sảng khoái.
"Ahaha, cảm ơn ý kiến quý báu nhé. Mong là chuyện của Netora với Tachibana-kun cũng suôn sẻ?"
"Hả...!? S-sao... sao anh lại...!?"
"Fufu, cuối cùng cũng được xem cảnh hay. Tạm biệt nhé, Netora."
"S-senpai! ... Thiệt tình!"
Chắc là đã mãn nguyện khi thấy được bộ mặt đỏ bừng của tôi, chàng senpai dân chơi rời đi với vẻ mặt đắc thắng.
Nào, để xem phản ứng của hội Yuu-kun, những người nãy giờ vẫn lén lút quan sát chúng tôi từ trong bóng tối, ra sao nào?
Tôi đảo tròng mắt, hướng ánh nhìn về một góc sân trường.
Ở đó, ngoài Yuu-kun, còn có cả Fuyuki-kun và Yuri-chan đang thập thò sau chỗ nấp.
Đôi mắt được tôi cường hóa bằng thuật thao tác máu có một tầm nhìn cực rộng.
Ngay cả những hình ảnh ở rìa tầm nhìn mà người thường khó có thể nhận ra, tôi vẫn có thể quan sát rõ mồn một như đang nhìn thẳng.
Ồ, thấy tôi đỏ mặt trước chàng senpai dân chơi, không biết họ đang hiểu lầm tai hại đến mức nào nhỉ. Mặt mày hội Yuu-kun tái mét cả rồi.
Chắc họ đang nghĩ rằng trong lúc mình còn đang chần chừ do dự, một gã từ trên trời rơi xuống đã nhanh chân hơn một bước. Đúng là một phần thưởng bất ngờ. Ngon ghê.
Khoan đã, không phải lúc để tấm tắc khen ngon. Nếu không giải thích rõ ràng, thể nào người như Fuyuki-kun cũng hành động thiếu suy nghĩ mà đến "cướp" tôi mất. Phải xử lý cho khéo mới được.
"A! Y-Yuu-kun!? Cả Fuyuki-kun và Yuri-chan nữa! S-sao mọi người lại ở đây!?"
"Ặc, bị Rei phát hiện rồi!"
"À, không, cái này, thì là..."
Tôi vờ tỏ ra ngạc nhiên như thể vừa tình cờ phát hiện ra họ.
Nhìn ba người đang cuống quýt vì bị bắt quả tang đang nhìn trộm, tôi thầm mỉm cười trong bụng nhưng vẫn tiến lại gần với vẻ mặt 'Tôi đang giận lắm đấy!'.
*
"...Khụm. Lễ bế giảng đã kết thúc tốt đẹp, từ ngày mai chúng ta sẽ bước vào kỳ nghỉ xuân. Tôi thực sự rất vui vì lớp 1-B chúng ta đã có thể thân thiết với nhau đến mức cùng tổ chức một bữa tiệc liên hoan thế này."
Tại một nhà hàng buffet giá rẻ có cả sushi và thịt nướng, tôi một tay cầm ly, trịnh trọng phát biểu.
Đây là bữa tiệc "Cả năm vất vả rồi" do lớp trưởng chủ trì. Trước mặt tôi là đông đủ các bạn học đã cùng tôi chia ngọt sẻ bùi suốt một năm qua.
"Việc cả lớp chúng ta tụ tập đông đủ thế này, có lẽ đây là lần cuối cùng. Nhưng dù lên năm hai, nếu có gặp nhau trên đường, chúng ta hãy chào hỏi, hãy chia sẻ thông tin về các bài kiểm tra đột xuất nhé. ...Và, tôi sẽ không tha thứ cho việc đột ngột bắt tôi, một người không phải lớp trưởng, lên phát biểu mà không báo trước đâu. Lớp trưởng lát nữa liệu mà đến rót đồ uống cho tôi."
"Thì tại Netora trông ra dáng lãnh đạo lớp hơn tớ mà."
Màn đối đáp tấu hài của tôi và cậu lớp trưởng khiến cả phòng bật lên những tiếng cười vui vẻ.
"Lớp trưởng mờ nhạt thật mà-"
"Thầy giáo thỉnh thoảng còn vô thức gọi Rei-chan là lớp trưởng luôn ấy..."
"Fuyuki-kun và Yuri-chan đừng có hùa theo chứ! ...Khụm. Nào, cạn ly!"
"""Cạn ly~~!"""
Sau khi đã khuấy động không khí vừa đủ, tôi trở về chỗ ngồi và được Yuu-kun động viên.
"Rei-chan, cậu vất vả rồi."
"Cảm ơn nhé, Yuu-kun."
Hai chúng tôi khẽ cụng ly trà ô long.
"Một năm qua nhiều chuyện thật nhỉ~"
"Ahaha, tớ thì toàn được Rei-chan giúp đỡ thôi. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
"Tớ có làm gì to tát đâu. Chính tớ mới phải cảm ơn, nhờ có Yuu-kun mà một năm qua của tớ đã rất vui đấy!"
Tôi khẽ nhấp một ngụm, ngừng lại một chút, rồi gãi má với vẻ hơi ngượng ngùng.
"Ừm... thì... nếu lên năm hai mà vẫn được học chung lớp với Yuu-kun, tớ sẽ vui lắm..."
"Ư-ừm! P-phải rồi nhỉ..."
"Tớ lấy đồ ăn về rồi đây. Yuuki, cậu bày ra giúp tớ được không?"
"Rei-chan, tớ mang đĩa lại rồi này. Đây, Tachibana-kun cũng lấy đi."
"À, ừm. Cảm ơn cả hai cậu nhé..."
Ngay khi chúng tôi đang chìm trong bầu không khí ngọt ngào, Fuyuki-kun và Yuri-chan đã chen vào cùng với đồ ăn vừa lấy về.
Chà chà, đang cố tình phá đám tôi và Yuu-kun một cách lộ liễu đây mà?
Thật tốt khi thấy mức độ thiện cảm và lòng ghen tuông đang được bộc lộ một cách tuyệt vời như vậy.
Trong lòng nở một nụ cười nham hiểm, tôi bắt đầu nướng những miếng thịt mà Fuyuki-kun đã mang về.
*
"Huhu~~. Không chịu đâu~~, tớ không muốn xa lớp của Yuri-chan đâu~~"
"R-Rei-chan? Sao cậu lại cao hứng như người say rượu thế?"
Tôi vừa khóc dở mếu dở, vừa úp mặt vào bộ ngực căng tràn của Yuri-chan.
Thấy bộ dạng của tôi, Fuyuki-kun tỏ vẻ chán nản.
"À, đừng bận tâm làm gì, Shirase. Con bé Rei này từ hồi tiểu học đã cực kỳ ghét chuyện chuyển lớp rồi."
"Ngày xưa cậu ấy toàn khóc lóc ăn vạ tớ với Fuyuki-kun mà. Ừm thì, cũng có thể gọi là người sâu sắc, tình cảm... cậu cứ để cậu ấy yên một lúc đi?"
"T-tớ thì không sao đâu nhưng mà... Fuhí."
Vừa cảm nhận bàn tay của Yuri-chan đang vuốt ve lưng mình một cách hơi khiếm nhã, tôi vừa tính toán xem nên dừng màn ôm ấp này vào lúc nào.
Với một người luôn tự nhận mình thấu tình đạt lý như tôi, việc điều khiển tuyến lệ đúng thời điểm để đạt hiệu quả tối đa chỉ là chuyện vặt. Thậm chí chẳng đáng gọi là kỹ thuật.
Ngay lúc tay Yuri-chan bắt đầu di chuyển từ lưng sang sườn ngực tôi, tôi liền thu nước mắt lại nhanh như tua ngược phim rồi rời khỏi cô ấy.
"Hức, xin lỗi nhé Yuri-chan. Tớ bình tĩnh lại rồi, không sao đâu."
"A... ư-ừm. Vậy thì tốt quá..."
Thấy Yuri-chan đang vẫy vẫy tay đầy tiếc nuối, tôi cố gắng xử lý tình huống một cách tinh tế như thể đang gỡ bom, cốt để cô ấy không "phát nổ".
...Với mức độ thiện cảm hiện tại, tôi biết thừa rằng việc xây dựngルートNTR Yuri-chan là chuyện dễ như trở bàn tay mà không cần phải đi trên dây mạo hiểm thế này. Nếu muốn an toàn tuyệt đối, chắc chắn có những lộ trình an toàn hơn nhiều.
Nhưng, điều đó đi ngược lại với đạo của tôi.
Mấy cái lộ trình an toàn chỉ chăm chăm né tránh rủi ro thì vứt hết đi.
Đã làm là phải chơi tới bến.
Chỉ những kẻ dám chạy hết tốc lực qua bãi mìn rủi ro cao - lợi nhuận cao, dám bay vút qua cả rìa vực thẳm, mới được Nữ thần Netorare mỉm cười ban phước.
Hãy cho ta thêm khó khăn và tuyệt vọng đi. Cho ta sự nóng bỏng đến rung động cả tâm can. Ta nhất định sẽ vượt qua tất cả. Tôi làm mới lại quyết tâm của mình.
Cảm nhận ảo giác rằng ánh hào quang từ tâm hồn rực cháy của tôi – thứ còn chói lòa hơn cả mặt trời – đang xóa nhòa tương lai của đám Yuu-kun, năm học đầu tiên của tôi ở trường cấp hai cũng đã đến hồi kết thúc.