020 - Karta Violet
Vincent Fancent, người con trai cả của gia tộc Fancent, rất nổi tiếng và ai ai cũng biết đến.
Cậu là một tên quý tộc độc ác và tàn nhẫn, người cảm thấy thỏa mãn khi đùa giỡn và làm nhục người khác, cậu chẳng coi ai với ai là con người. Đó là những tin đồn tôi đã được nghe qua.
Tôi nghĩ rằng một người hèn nhát và rụt rè như tôi, sẽ không bao giờ liên quan gì tới người đó.
Tôi đã gặp cậu ấy lần đầu tiên trong kỳ thi nhập học.
Người ta nói rằng cậu không thích nỗ lực, sống trong sự lười biếng và chỉ biết lợi dụng quyền lực của mình để làm gì đó tùy thích, nhưng năng lượng ma thuật của cậu lại vô song.
Chỉ với một cái liếc nhìn, tôi có thể nói rằng cậu đã bỏ bao nhiêu công sức.
Khi trận đấu thử với Alan-kun bắt đầu, cậu đã phô diễn sức mạnh đáng gờm của mình mà không hề do dự.
Cơ thể tôi run rẩy, và tôi cảm thấy như muốn bỏ chạy dù tôi không cần phải đối mặt với cậu ấy.
Tôi không có hứng thú học ở Học Viện Noblesse. Tôi chỉ đến đây thi vì cha mẹ tôi bảo phải làm thế.
Tất nhiên, người bạn thân nhất của tôi đã động viên tôi.
Chúng tôi rất vui khi cả hai đều được đỗ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút bất an.
Trong buổi lễ nhập học, khi nghe về hệ thống điểm của cô Chloe, lòng tôi thắt lại.
Để tốt nghiệp, ta cần phải đẩy nhiều người khác xuống vực.
Đó là điều tôi không thể làm được.
Và rồi…Bạn thân nhất của tôi đã bị thôi học.
Tôi chỉ muốn được yên bình, tránh xa những xung đột.
Có lẽ vì sự nhút nhát của mình nên tôi đã bắt đầu làm quen với một số cô gái cùng phòng.
Họ có thể chế giễu tôi, nhưng tôi lại thấy tổn thương khi họ lại xúc phạm bạn thân của tôi.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể phản ứng lại.
Thật đau đớn, dằn vặt…
“Không có thứ gì xấu xí hơn trong cuộc đấu tranh ở phía dưới đáy.”
Đúng lúc đó, cậu ấy, Weiss-Kun, xuất hiện.
Ban đầu, tôi nghĩ cậu đến đây chỉ để chế nhạo tôi, nhưng ngay khi vừa đến, bọn bắt nạt đã bỏ đi.
Có lẽ cậu đến để giúp tôi… nhưng thực tế là không phải vậy.
Cậu không muốn thấy một người yếu đuối như tôi. Nếu tôi đã yếu đến vậy, tôi nên biến mất khỏi học viện, cậu ấy đã trách mắng.
Tôi hiểu, tôi chỉ là một sự phiền toái.
Tuy vậy, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là cậu lại muốn ghép đôi với tôi.
Tôi không hiểu tại sao. Cậu ấy muốn gì?
Nhưng cậu lại khen ngợi phép thuật bay của tôi.
Mọi người xung quanh nghĩ rằng tôi có tài năng thiên bẩm, nhưng không phải là tôi chưa từng nỗ lực.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi được bay lên bầu trời.
Tôi đã tạo ra phép bay trong tích tắt chỉ để cứu một con mèo bị rơi khỏi vách đá.
Nhưng sau ngày hôm đó, không còn phép màu nào xảy ra nữa.
Tôi muốn được nhìn lại khung cảnh đó một lần nữa, và với quyết tâm đó, tôi bắt đầu nỗ lực.
Ngày qua ngày, mặc cho mọi người nói rằng tôi bịa chuyện về việc tôi có thể bay, tôi vẫn tiếp tục nỗ lực không ngừng nghỉ.
Sau một thời gian dài, phép màu đó cuối cùng đã trở thành sở trường của tôi.
Đó là lần cuối tôi làm chủ được nó.
Nhưng Weiss-kun đã hiểu hết tất cả ngay từ đầu.
Và cậu ấy đã hỗ trợ cho tôi.
Cậu ấy khẳng định rằng phép thuật của tôi rất là tuyệt vời.
Cậu khiến tôi tin rằng chúng ta luôn bình đẳng.
Từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu tập luyện cùng cậu ấy.
“Karta, cậu sẽ nghiêm túc về chuyện này không?”
Weiss-kun… rất nghiêm túc.
Dù tôi là con gái, cậu vẫn không nương tay với tôi.
Nhưng… điều đó lại làm tôi rất vui.
Tôi nhỏ bé, yếu ớt và thiếu sức mạnh.
Dù vậy, cậu vẫn dành thời gian cho tôi và cuối cùng, cậu nói: “Cậu chắc chắn sẽ làm được.”
Cậu ấy cởi mở cảm xúc của mình và khen ngợi sự nỗ lực của tôi.
Yếu đuối cũng không sao cả, không cần đủ mạnh mẽ để đứng lên, chỉ cần cậu tự hào về chính mình là được.
Cho đến nay, tôi đã nhận nhiều lời mời hợp tác.
Họ nói “Cậu có muốn hợp tác với tớ không?” “Cậu muốn hợp tác với tớ không?”.
Nhưng đằng sau những lời nói đó, ai cũng đều coi thường tôi. Họ chỉ muốn lợi dụng tôi.
Tôi có thể “nhìn rõ” điều đó.
Nhưng giữa tất cả điều đó…
“Karta, cậu rất tuyệt vời. Hãy chiến đấu cùng tôi.”
Chỉ có Weiss-kun mới nhìn thẳng vào tôi. Không có động cơ mưu đồ, không nịnh hót, như là những người ngang hàng.
“Cậu vẫn còn nhiều tài năng… Cậu có thể làm được.”
“Đó chính là tinh thần! Hãy cho họ thấy rằng những kẻ ngốc đó đã sai khi đánh giá thấp cậu.”
Dần dần, tôi bắt đầu mong thấy cùng một cảnh tượng giống như Weiss-kun.
Tôi muốn trở nên mạnh hơn, được mọi người nể sợ, giống như cậu.
“Karta, cậu đang làm gì một mình thế?”
“Hả? À, tớ đang nghĩ tới việc ăn trưa…”
“Chúng ta nên ăn cùng nhau.”
“Nhưng… Cynthia-san và Lillith-san cũng đang ở đây…”
“Thì sao? Họ không bận tâm đâu.”
“Thật sao?”
Mặc dù có vẻ đáng sợ, Weiss-kun lại có nhiều phẩm chất tốt.
Cậu ấy có thể vụng về, đáng sợ, nhưng có lúc lại dễ thương.
Tôi nhận ra rằng không nên tin vào những tin đồn.
“...Phép thuật bay rất khó, có phải vậy không?”
“Weiss-kun, cậu nghiêm túc chứ?”
“...Một lần thôi.”
“Hehe, chúng ta cùng nhau cố hết sức nhé.”
Trước đây, nhiều người yêu cầu tôi về việc dạy phép thuật bay, nhưng chẳng ai thực sự nghiêm túc về điều đó.
Họ chỉ muốn một số mẹo hoặc thủ thuật thật đơn giản.
Nhưng cậu thì khác.
Cậu luôn nghĩ về điều đó. Cậu có thể làm được gì? Làm thế nào để cậu có thể trở nên mạnh hơn?
Cậu luôn tập trung vào tương lai.
Thật tuyệt, rất là tuyệt.
Tôi thì không có một mục tiêu nào.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống mơ hồ và được hạnh phúc bằng cách nào đó.
Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ khác.
“Karta, đi thôi. Đã đến lúc cho mọi người thấy kết quả việc tập luyện của chúng ta rồi.”
“Được!”
Cho tới khi được tốt nghiệp học viên, tôi sẽ không phàn nàn hay viện cớ gì, và tôi sẽ tự hào khi cùng đứng ngang hàng với Weiss-kun.
“Bây giờ, đã đến lúc của trận đấu đồng đội của năm ba… bắt đầu!”
Tôi là Karta Violet.
Tôi sẽ khiến cho mọi người phải công nhận tôi.