019 - Người bị mê hoặc
“Đây là bản điểm kỷ lục trong vòng một tháng. Dẫn xa tới mức này, như mong đợi, Weiss Fancent. Cậu ta… thật xuất sắc.”
Bên trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, Chloe, người chưa bao giờ thể hiện bất kỳ biểu hiện nào, đang tỏ ra cái nhìn lo lắng. Ngay từ góc nhìn của cô, người đã từng dạy biết bao nhiêu học sinh trước đây, tài năng của cậu ta quá là áp đảo.
“Chắc rằng, số điểm của cậu ấy đã vượt xa hơn từ những học sinh lớp dưới. Hơn nữa, một nửa số học sinh đã bị thôi học. Đây là có thể con số lớn nhất trong lịch sử của trường.”
“Phép thuật sáng tạo bóng tối và ánh sáng mà cậu ta đang sở hữu đã vượt quá giới hạn mà một học viên có thể có được. Trong Kiếm thuật, cả ta cũng thấy ấn tượng bởi những gì Milch có thể chỉ dạy cho cậu ta. Ngoài ra, ấn tượng hơn nữa, cả Lillith và Cynthia cũng đang vươn lên chưa từng thấy. Ta chỉ… không thể hiểu nổi.”
Chloe có khả năng là có thể nhận ra tài năng của người khác. Điều đó có liên quan tới cô từ khi sinh ra và lớn lên.
Sinh ra ở một đất nước nhỏ, cô được nuôi dưỡng bởi những người theo một hệ tư tưởng, tập trung vào sự vượt trội của tài năng, sau này được gọi như là một tôn giáo. Học cách đá người khác xuống dưới và không ngần ngại loại bỏ bạn bè, Chloe đã lớn lên chỉ để trở thành một kẻ tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng, một ngày nọ, đất nước của cô đã bị tàn phá bởi một cuộc chiến tranh quy mô lớn, khiến cho cô mất đi tất cả. Sau này, cô đã tự từng bước đi lên, trở thành một chiến lược gia đánh thuê, vận dụng năng lực kiến thức vốn có của mình, và cuối cùng được mời làm một giảng viên tại Học Viện Noblesse.
Ngay cả với cô, tốc độ phát triển của Lilith và Cynthia cũng thật đáng khó tin.
“Họ bị mê hoặc rồi à, Chloe?”
“... Ý ngài là sao?”
“Thờ phượng, niềm tin mù quáng, ngưỡng mộ, cuồng tín và tin tưởng. Có những cá nhân hiếm hói đó đã bị lôi cuốn vào những tài năng áp đảo.”
“Tất nhiên, tôi hiểu điều đó.Thế nhưng, tài năng chính là toàn bộ giá trị mà một con người có thể nắm giữ. Không có trường hợp ngoại lệ… Tôi tin vào điều đó.”
“Ta hiểu rồi. Vậy, còn Alan thì sao?”
Chloe cảm thấy bối rối trước một câu hỏi đột ngột của ngài hiệu trưởng. Cô ấy cũng không hiểu nổi một người như Alan, một người bình thường, vẫn có thể ở lại học viện mà không bị trục xuất.
Thỉnh thoảng cậu ta thể hiện sức mạnh cũng khiến cho Chloe càng thêm bối rối.
Tuy vậy, với cô, đó chỉ là một sự tò mò không đáng kể.
“Cậu ta không nằm ở dưới cùng, nhưng cũng không có gì nổi bật. Có một số học sinh như Karta hoặc Shally, những người đang sở hữu những tài năng hiếm có, nhưng với Alan thì lại chẳng có gì đặc biệt.”
“Hmm… cậu ta vẫn chưa có được. Chloe, phép màu không chỉ chạm tới những kẻ ở gần. Cậu ta chắc chắn có thể biến đổi.”
Chloe cảm thấy hơi khó hiểu. Ngay cả Alan, người đã có một màn xuất hiện bất thường tại học viện nhờ sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ ngài hiệu trưởng, và cả người như Darius, chưa từng khen ngợi bất kì ai, cũng nói rõ rằng sẽ trở nên rất phi thường… Nhưng hiện tại, ở lúc này.
⌂
Mặt khác, Tiểu Thư Cynthia và Lillith đang bí mật tập luyện.
Tại tầng hầm của Học Viện Noblesse có nơi tồn tại một đấu trường bí mật chỉ những học viên của năm dưới có thứ hạng cao mới thể sử dụng được.
Nó đôi khi được sử dụng trong các bài kiểm tra, cũng không ít có những chiếc ghế khán giả được dựng lên, dẫu vậy, cũng không có một bóng người hiện diện.
Bao quanh đấu trường là những kết giới bằng ma thuật cách âm và ma thuật rào chắn, đảm bảo không một ai có thể quấy rầy họ trong lúc đang tập luyện.
“Ice Spear - Ice Lance!” (Thương Băng - Băng Kích)
Cynthia giải phóng phép thuật của mình mà không hề do dự, Lillith ngay lập tức đã ở trước mặt cô.
Một cây thương sắc bén xuất hiện, chỉ với một đòn trực diện cũng có thể gây ra thương tổn; đó chính là sức mạnh uy lực mà cô đang thi triển.
Nhưng Lillith lại chọn đối diện với nó.
Ngay trước khi bị ảnh hưởng, cô lập tức, kịp né tránh, mũi thương băng lướt qua má cô, khoảng cách của cả hai nhanh chóng bị thu hẹp.
Hai người đều có phong cách chiến đấu khác nhau.
Lillith, được biết tới là một Assassin Silent Witch (Sát thủ phù thủy câm lặng), rất giỏi chiến đấu ở tầm gần, trong khi Cynthia thì ngược lại, cô chủ yếu chỉ tập trung vào các ma thuật tấn công tầm xa.
Phép thuật băng của cô là một loại phép hiếm có, nó được tiến hóa từ nguyên tố nước, một trong các bốn nguyên tố cơ bản.
Sở hữu năng lực như vậy từ khi còn bé, cô hiển nhiên sinh ra đã là một thiên tài bẩm sinh.
Vì lẽ đó, mà cô không cần phải nỗ lực, khiến cho mọi thứ xung quanh cô trở nên nhàm chán.
Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi kể từ khi cô gặp Weiss.
Khát khao vươn tới đỉnh cao mà không bị lung lay trong con người anh, cùng với sự bất mãn trước hiện thực, đã khiến cho trái tim cô rung động.
“Haaah!”
Lillith lao tới rồi dồn toàn bộ lực để tung con dao nhắm thẳng vào má Cynthia, thế nhưng Cynthia vẫn còn bình tĩnh, cô triển khai một phần khiên của Khiên Băng.
Tuy vậy, Lillith không thể bỏ lỡ cơ hội.
Với bàn chân trái của mình, cô lập tức đá vào hông của Cynthia, khiến cho cô mất thăng bằng, và tiếp tục thi triển những đòn tấn công sau khác.
Mặc dù bị bất ngờ trước đòn đá, Cynthia vẫn cố nén nhịn cơn đau nhưng lại không muốn phát ra âm thanh nào.
Thở ra một hơi thở, cô lập tức biến đổi băng mà không cần đọc thần chú, tạo nên một Lưỡi dao Băng từ dưới mặt đất lên và xuyên thẳng vào vai phải của Lillith.
Đây chỉ là một buổi tập luyện nâng cao vượt xa những gì có thể gọi là nguy hiểm.
Nhưng cô biết rằng nếu không có bất kỳ khắc nghiệt nào như vậy thì mọi thứ mọi nỗ lực sẽ trở nên vô nghĩa.
Đó cũng chỉ là để bắt kịp Weiss.
“Huff, huff… Cậu tuyệt lắm đấy, Lillith.”
“...Huff, Cynthia, cậu cũng vậy.”
Họ vẫn còn tiếp tục tập luyện đầy rẫy sự nguy hiểm.
“Lillith, tại sao cậu lại ép buộc bản thân đến mức này?”
Sau buổi tập luyện, trong khi cả hai đang chữa trị cho nhau bằng phép hồi phục, Cynthia cất tiếng hỏi.
Đoán rằng đó vì Weiss, nhưng cô vẫn không thể thấu hiểu được.
Dù cô mang danh là vị hôn thê của anh, trừ khi hôn ước bị hủy bỏ, tất cả sẽ chấm dứt.
Thế nhưng, Lillith vẫn có thể ở bên cạnh anh với tư cách là một thị nữ.
“...Khi tớ nhìn Weiss - sama, người không chỉ tin tưởng mà còn nỗ lực tiến lên phía trước, khiến cho mình cảm thấy bản thân không thể cứ thế dậm chân tại chỗ được. Lúc đầu, mình chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, điều đó khiến cho tớ rất vui, Nhưng giờ, thật khác lạ. Khi nguy hiểm đang đến gần Weiss - sama, tớ chỉ mong muốn trở thành ai đó mà anh ấy có thể dựa vào. Đó là lý do tại sao tớ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Tớ hiểu…cậu rất ngưỡng mộ. Nhưng điều cậu nói sai ở đây chính là cậu đã rất mạnh rồi. Mạnh hơn cả tớ.”
“không đúng. Cynthia - sama, ma thuật của cậu… rất ấn tượng. Hay hơn của tớ.”
Cynthia khẽ lắc đầu.
“Tớ gặp may thôi. Tớ chỉ hơi quá tự tin vào tài năng của mình. Giờ đây, tớ đã biết ơn. Nhờ có Weiss, tớ đã học cách kiểm soát năng lực của mình. Tớ cũng muốn ở bên cạnh cậu ấy và ngắm nhìn thế giới thông qua mắt cậu ta. Không chỉ là một món đồ trang sức mà sẽ là niềm tự hào khi ở bên cạnh cậu ấy.”
“Hehe, tiểu thư Cynthia, cùng nhau làm tốt nhé. Một ngày nào đó, hãy khiến cho Weiss - sama nói, “Các em có thể giúp anh được không?”
“Lillith, đó là một ý tưởng hay. Vậy thì, sau khi chúng ta hồi phục xong, hãy đấu thêm một trận nữa. Trong trận chiến tổ đội tiếp theo hay cùng nhau giành lấy vị trí đầu nhé.”
“Ừm! Hãy cùng nhau hết sức!”