021 - Giải đấu đồng đội
Trận đấu đồng đội này giống như là một sân khấu dành cho các tân binh cấp thấp, nơi họ lần đầu tiên sẽ phải đối mặt với các học viên “cao cấp và “trung cấp”.
Tuy nhiên, trong khóa năm nay, ta không nên xem thường các học viên cấp cuối năm nhất và năm hai.
Những người mà đã có thể sống sót qua những trận chiến khốc liệt tính theo bằng điểm số và phần đông sẽ tận hưởng chúng.
Đây có thể - gọi là thua thiệt vì cũng đã khiến cho mọi người nảy sinh suy nghĩ: “Liệu những học viên lớn ấy có thực sự mạnh đến vậy?”
Thường thì sẽ có những trận đầu dễ dàng hơn, nhưng tôi không chấp nhập về điều đó.
“Weis-kun, chúng ta có cần phải nhanh lên không? Mọi người gần như đang bắt đầu di chuyển rồi…”
“Hãy để bọn nhãi nhép lo việc của mình đi.”
Carta và tôi đang nhìn xuống từ phía của một vách đá cao.
Đây là núi Galial, không quá xa tại Học viện.
Phía dưới là một khu rừng sâu thẳm, nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ, chứ đừng nói đến việc có thể nghe thấy.
Nhân tiện, mọi người đều được cô Chloe dịch chuyển đẩy bay đi bằng phép thuật nên tôi không biết ai với ai đang ở đâu.
Trừ tôi ra.
Lúc tôi kích hoạt Nhãn Hắc Quan Sát của mình, tôi có thể nhìn thấy rõ những bóng người trong khu rừng như những dấu chấm tròn.
Nó không hoàn toàn chính xác, nhưng đối với những gương mặt quen thuộc, tôi có thể nhận ra ngay.
Sức mạnh ma thuật có những đặc điểm riêng biệt, giống như là mùi cơ thể con người vậy.
Nhóm người đang chạy dẫn đầu là Lillith và Cynthia.
Họ có thể đang rất tràn đầy năng lượng, nhưng đối với những học viên lớp lớn hơn thì sẽ phải gây khó sử cho họ.
Phía sau xa một chút là Alan, Shari và một người bạn của Duke… ừm, thú vị đấy.
Mặc dù đây là trận đấu sống còn của năm ba , nhưng vẫn sẽ có những khu vực được định sẵn cho mỗi cấp độ khi đi tới.
Điều này giúp tránh được tình trạng bế tắc của ba phía.
Hơn nữa, những học viên lớp lớn hơn sẽ không chiến đấu ngay từ đầu.
Mặc dù chúng ta sẽ nhận ít điểm hơn khi đánh bại bọn họ, nhưng từng mỗi điểm nhỏ sẽ dần được cộng lại.
Đúng vậy, chúng ta nên làm vậy. Dù cho có đánh bại những học sinh cấp thấp khác, chúng ta vẫn không thể nhận thêm nhiều điểm hơn.
Đó là lý do tại sao tôi lại nảy sinh ra tinh thần đoàn kết. Chúng ta hãy cùng nhau nghiền nát những học viên lớp trên.
“Học viên cấp thấp số 31, Aerial, mất khả năng, mất khả năng.”
Đúng lúc này, một con chim bay ma thuật kêu lên một tiếng và bắt đầu bay hình vòng tròn.
Đó là tín hiệu thông báo cho thấy sân tiệc đã bắt đầu.
“Nhanh…”
Carta nắm chặt cây trượng của mình có nhiều cao gần bằng cô.
Trong số các thần chú ma thuật, không phải thần chú nào cũng cần đến gập phép.
Milk Sensei tuy không có, nhưng Cynthia cũng có thể sẽ có, và tôi cũng chưa bao giờ thấy cô ấy sử dụng đến chúng.
Tuy vậy, với phép thuật bay hoặc phép thuật tinh tế của cô, độ chính xác đã được cải thiện một cách đáng kể.
Nhưng cũng có một nhược điểm đó là sẽ mất đi khả năng sử dụng tay.
Có thể do là cô ấy từ bỏ việc cận chiến và chỉ để tập trung chuyên sâu về hỏa lực hoặc vì không thích tiếp cận gần như Lillith, nên hầu hết những người sử dụng trượng đều thuộc một trong hai kiểu.
Nhưng giờ cô đã khác rồi.
“Chúng ta đi thôi. Kế hoạch là như tôi đã nói với cậu rồi. Được chứ?”
“Tất nhiên, cũng vì tôi đã quyết định sẽ làm.”
Trước khi tôi kịp nhận ra, má tôi đã giãn căng.
Có phải vì tôi đang vui mừng khi thấy cô gái nhút nhát kia nay đã trưởng thành hơn hay là tôi đang thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cô? Tôi không biết nữa.
Ngay sau đó, chúng tôi tin vào trọng lực và bắt đầu nhảy xuống vách đá mà không hề do dự.
Cảnh vật thay đổi nhanh chóng.
Tiếng gió vang vọng bên tai tôi.
Áp lực gió rất lớn. Nếu không tăng sức cản của cơn gió bằng phép thuật, tôi sẽ không thể mở mắt lên được.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể thành thạo phép thuật bay như Carta.
Nhưng tôi vẫn có thể lướt nhiều hơn là bay.
Dù vậy, cô ấy vẫn ca ngợi tôi như là một tài năng đáng sợ.
Bay cao trên bầu trời để chiến đấu là điều lý tưởng, nhưng đối với phép thuật của Carta thì cô sẽ cạn kiệt nhanh chóng nếu làm vậy.
Bay liên tục cũng giống như là phải thi triển sức mạnh ma thuật.
Điều tôi cần làm giờ là tìm kiếm một mánh khóe nhỏ gọn chỉ để có thể đánh lạc hướng của kẻ thù.
Tuy vậy, điều tôi không ngờ là sao bầu trời nay lại đẹp đến thế… (Chill guy)
⌂
“Học viên cấp thấp số 27, Vivid, mất khả năng, mất khả năng.”
Núi Galial, bên trong trông sâu của khu rừng.
“Ha ha, học sinh cấp thấp kia thật dễ dàng. Ngay cả tụi nó cũng không thể nhìn thấu ra một cái bẫy đơn giản như vậy, nhưng lại chưng cái mặt ra và làm ra vẻ như là tạo bạo lắm.”
“Các khóa trên như chúng ta sẽ không thể di chuyển thêm nữa trong một thời gian, nên chúng ta hãy thư giãn đi. Nhân tiện, hiện nay đang có một tin đồn lan truyền về một cậu trai đang rất xuất sắc trong số các học sinh cấp thấp, có phải vậy không? Vess? Vice?”
“Bọn họ nói thế mỗi năm, nhưng chẳng có ai ra dáng đáng chú ý cả. Chỉ vừa đến tuổi là tự muốn tự gọi mình là anh hùng hay là thiên tài nữa.”
“Ừ, đúng vậy. Ê, Liddy đâu rồi?”
“Học viên trung cấp số 10, Liddy, mất khả năng, mất khả năng.”
“...Cái gì? Mày từ đâu ra thế?”
“Từ trên trời rơi xuống.”
“Cái gì!?! Chết tiệt, đừng có mà giỡn mặt!”
Bọn họ mặc một đồng phục màu xanh nước biển, và được trao tặng những ngôi sao đạt nhờ những thành tích xuất sắc của mình.
Ngay cả khi họ đã nhìn thấy tôi, một học viên cấp thấp, họ vẫn không hề lơ là cảnh giác, ngược lại, họ còn tràn đầy ma lực vào toàn cơ thể.
Đúng mong đợi từ những học viên trung cấp tại Học Viện Noble, sức mạnh phép thuật của bọn họ cũng vô cùng tinh vi và phức tạp.
Dù họ có che giấu rất kỹ nhưng có lẽ thuộc tính của bọn họ là Lửa.
Đúng vậy. Milk Sensei, con vẫn đang ghi nhớ lời dạy của người.
“Người thứ hai.”
Hít thật sâu, tôi đi thẳng tới.
Nhìn thấy khung cảnh hiện giờ, sự cảnh giác của các bậc tiền bối… đã giảm bớt đi một chút.
Có lẽ vì họ nghĩ rằng đó chỉ là một học sinh cấp thấp trung thực, yếu đuối chỉ tình cờ bay ngang tới.
Trước khi tiến tới chỗ họ, tôi đã kịp bật lùi lại một bước.
Giữa không trung, tôi di chuyển theo bật nảy để làm cho đối phương cảm thấy bối rối.
“M-Mày đang làm cái gì thế?! Chết tiệt, chết tiệt!”
Quá hoảng loạn, vị tiền bối kia đã thi triển phép thuật lửa mà không cần niệm chú.
Nó nhỏ nhưng có võ và sẽ rất nguy hiểm khi nó trúng tôi.
Vâng, nếu nó trúng.
Tôi muốn kết liễu hắn ngay lập tức, nhưng tôi không muốn bị đuổi học.
Tôi sẽ dùng thanh kiếm gỗ này đánh ngã hắn, chỉ cần một lượng ma thuật nhất định được giải phóng, đánh hắn sẽ khiến hắn ngất đi.
Tôi không giỏi việc thành thạo phép thuật bay như Carta, nhưng thay vào đó tôi lại học được kỹ năng mới.
Một bức tường trong suốt xuất hiện, được pha trộn giữa ma thuật bóng tối và ánh sáng và các ma thuật phi thuộc tính khác.
Nó chỉ có thể duy trình hình dạng này trong vài giây, nhưng nhiêu đó là quá đủ.
Với tôi bây giờ, bầu trời không khác gì mặt đất.
Tuy vậy, nó không phải lúc nào cũng có sẵn vì tôi phải tạo nó ra ngay lập tức trước khi thực hiện một cú đá hạ gục.
Cũng vì nó chống lại trọng lực nên nó sẽ tiêu thụ rất nhiều ma lực, nhưng nếu là khi tôi đứng cách xa mặt đất.
Có phải vì đây là trận chiến đầu tiên của tôi hay là tôi đang rất háo hức khi đang muốn trình diễn một kỹ năng mới, nên lúc này tôi không cảm nhận được một sự hiện diện đang đến tiến gần từ phía sau.
Tôi có thể phòng thủ bằng một rào chắn vĩnh cửu, nhưng sẽ tốn rất nhiều sức, sẽ khiến tôi gặp bất lợi.
Trước khi tôi kịp nhận ra phía sau khi một ma thuật sắp được thi triển thì, “Học viên trung cấp số 17, Mihit, mất khả năng, mất khả năng.”
Người bị hạ gục không phải là tôi mà là anh ta.
“Thật nhẹ nhõm. Weiss-kun dù cậu có đánh bại được một người rồi nhưng xin đừng quá bất cẩn như vậy.”
“Haha, tôi có thể nói sao lúc này nhỉ?”
“Tôi không còn là kẻ hèn nhát nữa.”
Chính Carta đã cứu tôi. Tôi định để cô ấy ở lại để hỗ trợ, nhưng có vẻ cô ấy không đợi được.
Không có mánh khóe rẻ tiền nào như là hợp tác với các nhóm học viên cấp dưới khác chỉ để tích lũy điểm từng chút một.
Chiến lược của tôi là đánh bại tất cả các học viên ở cấp cao và giành nhiều điểm nhất trong những vị trí bất ngờ.
Đó là lý do tại sao, với phép thuật bay mà Carta đã chỉ dạy tôi, tôi đã có thể lướt tới những nơi mà có nhiều các học viên cấp cao khác hơn.
“Đi thôi, Carta. Chúng ta sẽ cùng nhau giành được nhiều điểm nhất từ những anh chị bất cẩn.”
“Hiểu rồi!”