Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 1

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1646

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3535

Vol . 01 - 022

022 - Thường dân, Alan

Làng Karel, một ngôi làng giàu tài nguyên và thiên nhiên phong phú, nơi đó chính là quê hương tôi.

Nằm giữa trong núi rừng hẻo lánh, nhưng đồng thời, ở đây lại có tất cả.

Cha, mẹ, em gái và tôi, cả bốn người chúng tôi đều sinh sống cùng nhau.

Ngày qua ngày phải tự thức dậy, dụi con mắt buồn ngủ và bắt đầu làm việc trên những cánh đồng tới đêm khuya, đó chính là cuộc sống thường ngày của tôi.

Vào những ngày nghỉ, chúng tôi thường chơi gần một bờ sông ở gần đó hoặc có những dịp đặc biệt chúng tôi sẽ đi lên núi vì ở đó thường sẽ xuất hiện những lễ hội.

Đó là một ngôi làng bình thường nhưng lại hạnh phúc, một nơi mà những điều như thế thì đều là bình thường.

Tôi có một số người bạn, tụi nó kể rằng sau này lớn lên sẽ đi phiêu lưu, một người như tôi thì chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Tôi đã từng nghe người khác nói rằng có hàng tá những con quái vật đáng sợ đó ở ngoài kia đang xung đột với con người.

Đối với tôi, người chỉ biết đến hòa bình, nỗi sợ hãi chỉ là điều chưa biết đến là vô cùng to lớn.

Rồi một ngày nọ, tôi một mình đi tìm lại một cái bẫy thú trong rừng.

Tôi bỗng tìm thấy một con thỏ rất quý hiếm và sau khi đuổi theo nó vào sâu bên trong núi nữa, đó là lúc tôi bị lạc.

Nhưng ngay khi tôi cuối cùng trở về, ngôi làng của tôi giờ không còn là ngôi làng mà tôi từng biết đến nữa.

Có những tàn tích của con người nằm rải rác khắp nơi…

Giữa khung cảnh đầy kinh hoàng đó, chính là những con quái vật khổng lồ và hung dữ xuất hiện và tấn công ngôi làng này.

Tôi đã gần như sẽ tiêu đời, nhưng rồi lúc nào đó, đã có người từ một vương quốc đã cứu lấy tôi.

Sau này, tôi được biết rằng nơi gần làng tôi có một hầm ngục tối đã bị sụp đổ và lũ quái vật trong đó đã trốn thoát ra ngoài.

Về sau, tôi đã được nuôi dưỡng tại một trại trẻ mồ côi.

Những người trong coi tôi rất tốt bụng, tôi đã kết bạn với những người bạn mới và được dạy học thêm về thế giới bên ngoài.

Tuy vậy, vết sẹo trong trái tim tôi vẫn không bao giờ lành.

“Alan thật tội nghiệp”, đó là câu nói mà tôi hay nghe nhiều nhất trong cuộc đời mình.

Cuối cùng, lòng căm thù của tôi đã chuyển sang thiên nhiên và quái vật.

Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình nên trở nên mạnh hơn và tiêu diệt chúng.

Nhưng tôi lại không đủ mạnh. Ngay cả khi đấu với bạn bè, tôi cũng nhanh chóng bị đánh bại.

Để trở nên mạnh mẽ hơn, tôi phải thay đổi cách suy nghĩ của mình.

Để đạt được một điều gì đó, tôi phải hy sinh một thứ gì đó.

Đó là điều mà người chăm sóc ở trại trẻ hay thường nói.

Chỉ có công lý thôi thì không thể cứu được người.

Và tôi biết rằng, trên thế giới vẫn còn rất nhiều hầm ngục tối, và vẫn còn rất nhiều ngôi làng khác giống như làng của tôi, ngôi làng mà tôi từng đánh mất.

Để tránh lại tai họa tương tự, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, và mạnh mẽ hơn.

Nhưng tôi thậm chí còn không biết cách nào để trở nên như vậy.

Ngay cả khi tôi cố gắng học võ thuật, vì là một thường dân mất đi cha mẹ, tôi lại bị đối xử như là một kẻ phiền toái.

“Vô ích thôi.” “Đi Đi”. “Chúng tôi không biết cậu đang làm gì nữa.”

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự học.

Mỗi ngày, tôi vung gậy, cố gắng hết sức để trở nên mạnh hơn.

Phải mất rất nhiều năm, tôi mới có thể tự đánh bại được các quái nhỏ.

…Nhưng vẫn chưa đủ.

Cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa thì điều này không còn tác dụng.

Tôi không thể cứu được ai, tôi không thể làm được gì.

Vào lúc đó, tôi tình cờ gặp lại được người đã từng cứu tôi lúc xưa.

Ông ấy là đội trưởng hiệp sĩ của vương quốc.

“Làm ơn, tôi muốn trở nên mạnh hơn.”

Tôi biết rằng điều này rất bất lịch sự, tôi đã cầu xin ngài ấy rất nhiều lần.

Tôi muốn ông ấy chỉ dạy tôi kiếm thuật, phép thuật và cách chiến đấu.

Lúc đầu, tôi đã bị từ chối, không, tôi đã bị từ chối rất nhiều lần.

Tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu xin.

Cầu xin hết lần này rồi đến lần khác tới hai mươi lần, tôi cuối cùng cũng đã được chấp nhận.

Ông ấy tuy thô lỗ, đến mức không còn làm phù hợp với chức danh đội trưởng nữa, nhưng ông vẫn chỉ dạy tôi sức mạnh thực sự.

Con Đường Chiến Đấu, được ngài dạy.

“Alan, làm điều đúng đắn trên đời này thì không dễ dàng. Để nắm bắt được sức mạnh và công lý, con phải trở nên đủ mạnh để có thể phá hủy những điều phi lý ấy. Đó là điều con muốn, đúng không? Phá hủy ngục tối, xóa bỏ chế độ nô lệ, tiêu diệt quái vật - đó là những điều mong muốn mà một thường dân như con không thể thốt ra.”

“Con hiểu… nhưng con… không muốn thỏa hiệp.”

“Ha ha, một người như con, ngay cả ma pháp còn không dùng được, mà chí hướng cũng thật đáng nể. Nếu đã như vậy thì, thì đừng có phí phạm một ngày nào nữa. Thời gian không còn nhiều. Con phải cố gắng gấp trăm lần thì mới có thể đạt đến được trình độ trung bình.”

Trong nhiều năm, thầy của tôi vẫn theo dõi tôi mỗi ngày.

Nhờ có thầy, tôi đã có thể trở nên mạnh hơn nhiều. Mặc dù tôi không có năng khiếu về phép thuật, nhưng tôi vẫn sở hữu một thứ gọi là Năng lực.

Tuy nhiên, tôi không thể báo cáo việc này với thầy.

Bởi vì người thầy của tôi đột nhiên từ chức khỏi đoàn hiệp sĩ và biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Sau này, tôi vô tình cứu được một cô gái đang bị đám côn đồ tấn công và đó là lúc tôi gặp được Shari.

Cô ấy là con gái của một tử tước, và ban đầu, cô ấy rất coi thường một thường dân như tôi. Nhưng khi chúng tôi dành nhiều thời gian cho nhau hơn, cô ấy nói rằng danh hiệu quý sì tộc giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô ấy là một cô gái rất tuyệt vời, tốt bụng và hiểu được trái tim người khác.

Từ cô ấy, tôi đã được biết về “Học Viện Noblesse”.

“Nếu cậu đến đó… Cậu có thể đạt được danh hiệu quý tộc không?”

“Mình nghe nói, sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ được một cái. Và cậu sẽ được phép vào các hầm ngục trên toàn thế giới, việc di chuyển giữa các quốc gia sẽ trở nên dễ dàng hơn. Chẳng phải đó là điều cậu luôn mong muốn sao? Nhưng độ khó của kỳ thi thì…”

“Mình quyết định rồi. Mình sẽ tham gia vào kì thi để có thể vào được Học Viện Noblesse.”

Shari phản đối kịch liệt, nhưng tôi vẫn quyết tâm. Nhờ Shari mà tôi may mắn gặp được Darius, người thầy thứ hai của mình.

Nhưng thật không may, điểm thi của tôi rất tệ.

Weiss Fancent.

Anh ta có một sức mạnh thật khủng khiếp.

Tôi thậm chí còn không thể động tới anh ta. Mọi nỗ lực của tôi đều bị đáp trả, và chính cậu ta đã nhìn thấu được mọi đòn của tôi.

Tôi nhận ra rằng đó chính là ý nghĩa của một thiên tài.

“Tại sao cậu không sử dụng tới Năng lực của mình?”

“Bởi vì… nó giống như là gian lận… Tôi không muốn phải sử dụng đến nó tại học viện.”

“Thật đấy, Alan, cậu nghiêm túc quá.”

Tôi nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ bị trượt, nhưng tôi thật may khi lại được đỗ.

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe về hệ thống điểm, như tôi vẫn không muốn từ bỏ ý định tốt nghiệp.

“Học viên năm trên số 15, Gibbet, đã mất khả năng chiến đấu, đã mất khả năng chiến đấu. Nhóm Học viên năm dưới Weiss Fancent và Carta Violet, hiện đang là dẫn đầu về điểm số.”

“Quả đúng là Weiss… Alan, cậu sẽ làm gì? Các tiền bối khóa trên đang đợi phía trước đấy.”

“...Các học viên lớp dưới chiến đấu với nhau cũng chẳng được nhiêu điểm đâu. Hãy đặt mục tiêu cao hơn. Mình không muốn thua Weiss. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chiến đấu bằng chính Năng lực của mình. Tôi không thể phàn nàn về việc gian lận nữa. Tôi… muốn chiến thắng.”

“Mình hiểu rồi… hiểu rồi. Vậy thì chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Alan, mình sẽ bảo vệ cậu.”

Tôi đã quá chán nản việc cuộc sống của mình đã bị cướp đi.

Tôi sẽ lấy lại từ mọi thứ.

Nếu tôi muốn mình đúng, tôi phải trở nên mạnh hơn - giống như Thầy Zebis đã nói.