Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 3

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6692

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2572

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2608

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 7

Quyển 1: Tinh Vịnh Giả Thức Tỉnh - Chương 2: Đã là học sinh chuyển trường thì phải là một mỹ nữ bí ẩn chứ

Học viện Tổng hợp Fectom sắp có học sinh chuyển trường.

Tin đồn đó lan nhanh như chớp trong khắp khu tự trị của học viện.

Terugami Mizuhi tức tốc chạy đến phòng Hội học sinh, còn chẳng thèm đợi tiếng trả lời đã mở toang cánh cửa.

“Này! Tôi nghe rồi nhé, Miroku! Học viện này sắp có học sinh mới đúng không?!”

Mái tóc đuôi ngựa màu đỏ tung bay, Mizuhi lao đến chỗ cô gái đang ngồi một mình trong phòng.

Cô gái tóc xanh được gọi là Miroku liếc nhìn một cái, thở dài rồi lại quay về với đống giấy tờ.

“Là Toa-chan nói à... Haiz. Tôi đã định lựa thời điểm thích hợp để báo cho cô biết, cốt để cô khỏi làm ầm lên.”

“Chuyện quan trọng thế này mà cô định giấu thì mới là lạ đấy! Vì đây là học sinh thứ tư của Học viện Tổng hợp Fectom cơ mà!”

“Chỉ có một người chuyển đến thôi mà đã ầm ĩ thế này. Buồn thật đấy.”

Miroku vừa nói vừa gấp tờ giấy trên tay thành một chiếc máy bay rồi nhẹ nhàng ném về phía Mizuhi. Cô dễ dàng bắt lấy, rồi mở tờ giấy ra. Đó là đơn xin chuyển trường của một học sinh.

“Nataki Kei, năm nhất... là con trai à.”

“Cô không thích sao?”

“Trái lại là đằng khác. Hiện tại học viện này toàn nữ sinh. Cứ thế này người ta lại tưởng nhầm là trường nữ sinh, rồi đám con trai chẳng dám vào mất. Thế thì phiền lắm.”

“Tôi nghĩ dù không nhầm thì họ cũng chẳng vào đâu. Một cái học viện sắp sập đến nơi thế này.”

Miroku nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vườn, có lẽ đã từng rất đẹp, giờ đây hoang tàn đổ nát. Mái ngói vốn màu trắng giờ đã ố bẩn và nứt nẻ. Những công trình kiến trúc kiểu phương Tây trông như nhà thờ nằm rải rác khắp nơi, chỗ nào cũng sứt mẻ, lỗ chỗ.

“Kẻ dám vào đây chắc phải là một tên cuồng dị hợm. Hoặc là— có mục đích gì đó.”

“...Này, Nataki này liệu có phải là Nataki đó không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Miroku khẳng định mà không rời mắt khỏi cửa sổ.

“Một trong ba gia tộc khởi đầu cho công cuộc thám hiểm hầm ngục tại Nhật Bản. Và trong số đó, là gia tộc Nataki vẫn còn giữ tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đến Thành phố Học viện này.”

“Chẳng phải là tinh anh của tinh anh sao! Tuyệt vời. Cứ đà này thì chuyện về Lễ hội Chiến Lĩnh một năm sau không còn là mơ nữa rồi.”

“Giá mà được như vậy.”

“Từ nãy đến giờ cô sao thế? Cuối cùng cũng có học sinh mới rồi mà. Lại còn là người của nhà Nataki... chẳng lẽ có vấn đề gì à?”

“Không có. Chẳng có gì cả.”

Miroku nói như thể nhổ toẹt ra. Nhưng trong từng lời nói của cô, sự nghi ngờ vẫn chưa hề tan biến.

“Chỉ là, đôi mắt của cậu ta để lại cho tôi một ấn tượng kỳ lạ.”

“Mắt?”

“Ừm. Một đôi mắt như thể tâm hồn đã bị thiêu đốt bởi một nguồn sáng mãnh liệt, như thể luôn bị thứ gì đó thúc đẩy từ phía sau— đôi mắt của một kẻ đang vội vã đi tìm cái chết. Giống như cô giáo của chúng ta vậy.”

Nghe đến đây, Mizuhi lập tức lườm cô gái trước mặt.

“...! Đó là một tai nạn. Cô ấy không hề tự sát.”

“Tôi biết mà, xin lỗi nhé Mizuhi. Tôi cũng đang bối rối đây. Dù gì thì, theo ghi chép, đây cũng là học sinh chuyển trường đầu tiên sau mười năm của học viện này mà.”

Miroku vừa nói vừa cười một cách gượng gạo để lấp liếm.

Là bạn thuở nhỏ của cô, Mizuhi biết thừa đó là nụ cười che giấu điều gì đó. Nhưng cô vẫn chọn cách chấp nhận và cũng mỉm cười đáp lại.

“Háo hức thật đấy. Thế, cậu ta khi nào đến?”

“Hôm nay.”

“Hôm nay?! Cậu ta thi chuyển trường lúc nào thế?!”

“Chỉ là tôi với Toa-chan phỏng vấn qua loa thôi.”

“Sao chỉ có mình tôi bị cho ra rìa vậy?!”

Miroku vừa vỗ về Mizuhi đang không ngừng than vãn, vừa âm thầm thở dài.

Rồi, cô nhớ lại cuộc gặp gỡ với cậu ta.

Thời gian quay ngược lại, ngày phỏng vấn.

“—Cậu là Nataki Kei, đúng không?”

“Vâng.”

Trong một phòng học tương đối sạch sẽ của Học viện Tổng hợp Fectom.

Hai thiếu nữ và một chàng trai đang ngồi đối diện nhau.

“Vậy chúng ta bắt đầu buổi phỏng vấn nhé. Chỉ là hình thức đơn giản thôi nên cậu cứ thả lỏng. À, đây là giám khảo Tsukimiya Toa-chan.”

“T-Toa đây ạ! X-Xin được chỉ giáo ạ!”

“Toa-chan, nói thế người ta không biết ai phỏng vấn ai đâu, bình tĩnh lại nào.”

“V-Vâng!”

Nhìn Toa, cô gái tóc vàng kim đang hít sâu liên tục, Miroku thầm nghĩ mình đã chọn nhầm người, nhưng rồi lại gạt ngay ý nghĩ đó đi. Vì nếu cô mà lôi Mizuhi đến đây, thể nào cũng sẽ thành “bài kiểm tra thực hành” rồi lao vào đánh nhau ngay tắp lự.

(Dù sao thì, dáng vẻ cũng đĩnh đạc ra phết đấy chứ.)

Miroku quan sát chàng trai ngồi trước mặt.

Mái tóc màu bạc ánh xanh. Một phong thái trầm tĩnh toát lên vẻ thông minh.

‘Nataki Kei’.

Một học sinh từng theo học tại Học viện Mikage, và có vẻ như đã tự nguyện rời trường do những hành vi gây rối. Thế nhưng, từ chàng trai trước mặt, cô không hề cảm nhận được chút không khí nào gợi đến những hành vi đó cả.

(Hoặc là những hành vi gây rối đó chỉ là lời bịa đặt để hãm hại cậu ta, hoặc là cậu ta là một tay lừa đảo cao tay đến mức có thể qua mặt được cả mình. Chà chà, không biết là thế nào đây.)

Trái ngược với nội tâm của mình, Miroku mỉm cười bắt chuyện với Kei.

“Vậy, chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé.”

“Xin được chỉ giáo ạ.”

Chỉ ngồi thôi mà cũng toát ra một khí chất lạ thường. Từ những cử chỉ nhỏ nhặt nhất, cậu ta đã cho thấy phẩm cách của một gia tộc danh giá.

“Vào thẳng vấn đề nhé, tại sao cậu lại chọn học viện này? Tự nói ra thì cũng hơi kỳ, nhưng nó tệ hại lắm đấy? Gần như toàn bộ khu tự trị đã bị các trường khác chiếm mất, số học sinh hiện tại chỉ có ba người. Chắc sang năm là giải thể thôi.”

“M-Miroku-chan!”

“Là sự thật mà. Nếu cậu ta có hiểu lầm gì đó, thì việc ngăn cậu ta lại ngay lúc này mới là lương tâm chứ.”

Trước những lời đó, Kei chỉ lặng lẽ lắc đầu. Rồi, cậu ta cúi đầu xuống với ánh mắt nghiêm túc như đang lựa chọn từ ngữ, một lúc sau mới ngẩng lên và nói.

“Tôi có một sứ mệnh.”

“Sứ mệnh?”

“Vâng. Một đại nghĩa mà tôi phải hoàn thành, dù có phải đánh đổi cả tính mạng này.”

Một đôi mắt cương trực. Đôi mắt xanh biếc như chứa đựng cả đáy biển sâu thẳm đang nhìn thẳng vào Miroku. Không biết từ lúc nào, Miroku đã bất giác mở lời.

“Sứ mệnh đó phải là ở học viện này mới có ý nghĩa sao?”

“Vâng. Vì điều đó, tôi đã từ bỏ tất cả để đến đây.”

“Tôi có thể hỏi về nội dung cụ thể của nó được không?”

“Chuyện đó...”

Kei im bặt.

Sau một hồi im lặng, cậu ta nói như thể nặn ra từng chữ.

“Tôi không thể nói được. Nhưng, tôi muốn vào học viện này. Không, tôi phải vào bằng được.”

“Tại sao lại đến mức đó?”

“—Tôi không còn nhiều thời gian.”

Nói rồi, Kei giật mình và ngậm miệng lại. Có lẽ, cậu ta không hề có ý định nói ra câu đó.

“Vậy sao.”

Miroku chỉ đáp lại ngắn gọn.

Nhưng trong lòng, cô đang kinh ngạc. Bởi một câu nói của cậu ta.

‘Không còn nhiều thời gian.’

(...Đó là lời mà cô đã nói trước khi mất. Chẳng lẽ...)

Miroku ném ra một câu hỏi.

“Cậu có biết một học sinh tên Sakuraniwa Rakka không?”

“!? ...Miroku-chan!”

Đó là cái tên có ý nghĩa nhất tại học viện này.

Tên của một cô gái đã không còn trên cõi đời, và cũng là tên người thầy của Miroku và Mizuhi.

Nghe thấy cái tên đó, Kei hơi mở to mắt.

Một đôi mắt chứa đựng ánh sáng như đang khao khát điều gì đó. Một thứ gì đó lấp lánh như khoảnh khắc cuối cùng của ngọn nến trước khi lụi tàn ánh lên trong mắt cậu.

“...Vâng. Tôi có biết.”

“Vậy sao.”

Miroku chỉ nói thế rồi đứng dậy.

“Từ ngày mai, cậu là học sinh của học viện này. Mong được giúp đỡ nhé, Nataki Kei.”

“Ể, ể? Miroku-chan, được sao? Mà khoan, thế sự tồn tại của tớ có ý nghĩa gì vậy...”

Mặc kệ Toa đang luống cuống, Miroku đi thẳng ra cửa.

“Toa-chan, phiền cậu tiễn khách nhé.”

“Ểể?!”

Mỉm cười rạng rỡ, Miroku rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng tiếng kêu hoảng hốt gần như hét lên của Toa.

Cô chẳng có nơi nào để đi cả. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn làm dịu đi lồng ngực đang đập rộn ràng của mình.

“Ý chí của cô vẫn còn sống...!”

Nói thành lời để cảm nhận rõ hơn.

Cảm nhận ý nghĩa của nó.

“Học viện Tổng hợp Fectom cuối cùng cũng sẽ hồi sinh.”

Những lời của cô gái đã dẫn dắt họ năm xưa lại vang vọng trong đầu.

‘Một ngày nào đó, ngôi trường này nhất định sẽ hồi sinh. Vì vậy, hãy tin vào tôi... tin vào chúng tôi.’

Đó không phải là lời an ủi hay cổ vũ. Đó là một lời khẳng định sự thật thuần túy.

Miroku nắm chặt tay.

Trong mắt cô ánh lên ngọn lửa của sự quyết tâm.

Chúc mừng chuyển trường!

Chỉ phỏng vấn thôi mà dễ vãi chưởng!!!!

Nếu tôi mà nói toẹt ra lý do chuyển trường là vì muốn thành gái xinh thì thể nào cũng bị nghi. Nên tôi cứ trả lời vòng vo bằng mấy từ như ‘đại nghĩa’ hay ‘sứ mệnh’, may mà không bị phát hiện.

Lúc bị hỏi đột ngột tên một nhân vật trong nguyên tác, tôi cũng hơi bối rối, nhưng vẫn trả lời được.

Nhắc đến Sakuraniwa Rakka, đó là một nhân vật xuất hiện trong cốt truyện gốc của bản game mobile Kyokai no Lutra.

Tôi không chơi nên không biết rõ, nhưng nghe đâu là một nhân vật chủ chốt được gọi bằng những cái tên như ‘Căn nguyên của Bất tử tính’, ‘Đại diện của Biển Thần thoại’ hay ‘Người canh giữ Tinh Mộc’.

Ở thế giới này, có lẽ cô ấy cũng là người khá nổi tiếng chăng?

Chẳng lẽ, cô ấy xuất thân từ cái trường Fectom này?... Ha ha ha, không thể nào.

“Mà, sao cũng được.”

Một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi đến Fectom.

Ngay sau khi được chấp nhận chuyển trường, tôi rời khỏi căn hộ chung cư và lăn mình vào khu tự trị của Fectom.

Nói là khu tự trị nhưng nó không có một thành phố riêng kết nối với học viện như các trường khác, mà chỉ là một cái ký túc xá nho nhỏ trong khuôn viên trường.

Một tòa nhà hai tầng với tổng cộng mười sáu phòng.

Ký túc xá này, mỗi phòng dành cho hai người, hiện tại chỉ có một mình tôi ở.

Xem ra, ở đây có đến hai mươi cái ký túc xá, và hầu hết đều bỏ trống. Đây đâu còn là vắng vẻ nữa, đây là hoang tàn luôn rồi!

Những học sinh khác ngoài tôi hình như đang sống tập trung trong một ký túc xá, nhưng vì toàn là con gái nên tôi đã lịch sự từ chối ở chung. Một thằng con trai xen vào là tội ác tày trời.

Đợi đấy, khi nào thành gái xinh rồi anh sẽ đến ở chung với các cưng!

“...Thôi, đi làm thêm nào.”

Hiện tại, tôi đang cắm đầu vào làm thêm.

Thức khuya dậy sớm, làm thêm... Tóm lại là cứ làm thêm để kiếm tiền.

Lý do là vì tôi cũng chẳng có việc gì khác để làm.

Học viện Tổng hợp Fectom này không hề hoạt động như một ngôi trường. Giáo viên đã không còn, chỉ còn ba cô gái trong một hội học sinh hữu danh vô thực.

Nghe nói hai năm trước, các học sinh khóa trên còn đứng lớp giảng dạy, nhưng giờ cũng chẳng còn nữa. Tức là, tôi đã có được một khoảng thời gian rảnh rỗi vô bổ.

Quanh đây không có chỗ nào để làm thêm nên tôi phải đến tận Thành phố Trung tâm. Mà thôi, tính cả thời gian di chuyển thì tôi vẫn có thừa thời gian.

“Kei, hôm nay cũng đi làm thêm à?”

“A, đàn chị Mizuhi. Chào buổi sáng ạ.”

Khi tôi vừa ra khỏi ký túc xá và đến trước cổng khu tự trị thì có người gọi. Nhìn lại thì là chị Mizuhi với mái tóc đuôi ngựa màu đỏ.

Chị ấy là một người có khí chất võ sĩ, rất thích chiến đấu, nhưng cũng là một đàn chị khá tốt bụng. Lúc tôi mới chuyển đến, chị đã giúp tôi dọn dẹp phòng.

“Lúc nào cũng thấy cậu đến Thành phố Trung tâm làm thêm, hay là đi đăng ký cứu viện với tôi đi. Là người của nhà Nataki thì ít nhiều cũng có tài chứ?”

“Đăng ký cứu viện ạ...”

Khi thất bại trong việc chinh phục hầm ngục, có một hệ thống cho phép người ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ các Nhà thám hiểm bên ngoài.

Có hai phương án: một là liên lạc với các học sinh Nhà thám hiểm rảnh rỗi trong cùng trường, hai là gửi yêu cầu cứu nạn ngẫu nhiên đến các Nhà thám hiểm đã đăng ký nhận cứu viện.

Đương nhiên, phương án sau rẻ hơn.

Vì nếu khác trường, chuyện thù lao dễ gây ra lùm xùm.

“Kiếm được nhiều hơn làm thêm bình thường đấy. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn tìm được Thánh Tích trong hầm ngục nữa. Bán đi là có ngay một khoản thưởng lớn.”

“Ưm. Đúng là nếu chỉ để kiếm tiền thì đó là cách tốt nhất, nhưng mà...”

Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ mình có thể chiến đấu tử tế được.

Nataki Kei, dù là người của gia tộc danh giá, nhưng thực chất không phải là tinh anh.

Hắn chỉ là một thằng tép riu dựa vào quyền thế.

Tiềm năng thì có thể có, nhưng giờ với một thằng như tôi nhập vào, thì giỏi lắm cũng chỉ nhỉnh hơn người mới bắt đầu một chút.

“Em xin kiếu ạ. Em muốn đi xem thử Thành phố Học viện hiện tại một chút.”

“Vậy sao. Tôi mong có ngày được cùng cậu đi vào hầm ngục.”

“Vâng.”

“Vậy, cả hai cùng cố gắng nhé.”

Nói rồi, chị Mizuhi đi qua cổng khu tự trị.

Mái tóc đuôi ngựa màu đỏ của chị biến mất sau cánh cổng máy móc khổng lồ.

Tôi cũng đi theo sau, bước qua cổng.

Ngay lập tức, một dãy nhà cao tầng trải ra trước mắt.

Vừa nãy tôi còn đang ở trong một ngôi trường cũ kỹ, suy tàn, nhưng giờ thứ đó đã không còn nữa.

“...Vẫn đỉnh như mọi khi.”

Tôi ngước nhìn cánh cổng mình vừa đi qua. Đó là một cánh cổng đặc biệt kết nối Thành phố Trung tâm của Hinotsuchi với các hầm ngục.

Nhờ nó mà người ta có thể xây dựng trường học bên trong hầm ngục, tạo ra các khu học xá tự do trên một vùng đất rộng lớn ngang với một quốc gia. Phần hòn đảo nổi trên Thái Bình Dương chỉ là thế giới bề nổi.

Đó là Thành phố Trung tâm dành cho việc giao lưu giữa các trường và cho khách du lịch.

Nơi tôi đang làm thêm là một cửa hàng tiện lợi nhỏ nằm trong một góc của thành phố đó.

“Hôm nay cũng cố gắng thu ngân nào!”

Trời trong xanh, một ngày đẹp trời.