“Ư…Ư~..?”
Khi tôi từ từ mở mắt ra thì thấy một trần nhà xa lạ.
…Nếu tôi nhớ không nhầm là tôi đã bị một con quái vật tấn công trong khi đi dã ngoại với Monica… sau đó thì…
“Yumie! Em có sao không!?”
Tôi nghe thấy giọng nói của Onii-sama ở gần đó.
Tôi phản ứng lại và cố ngồi dậy thì tự nhiên một con đau nhói bỗng lan ra toàn thân.
“Ư…..!”
“Em không nên cử động quá nhiều đâu! Cơ thể em giờ đang tàn tạ lắm đấy em biết không?”
Rồi Onii-sama dùng bàn tay mình đỡ tôi nằm xuống.
Tôi cũng ngoan ngoãn vâng lời rồi quay mặt về phía anh ấy.
“....Onii-sama, dưới mắt anh có quầng thâm kìa. Anh có ổn không vậy ạ…?”
“Đó không phải là điều em nên hỏi ngay khi vừa mới tỉnh dậy đâu. Em nên suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn đi.”
Onii-sama nhẹ nhàng xoa đầu tôi với vẻ mặt như sắp khóc vậy.
Tôi buông mình trong sự thoải mái của bàn tay Onii-sama đang vuốt ve mái tóc tôi, dụi má vào lòng bàn tay anh ấy. Rồi tôi lên tiếng hỏi một câu bỗng nảy ra trong đầu.
“....Giờ nghĩ lại, em đã bất tỉnh được bao lâu rồi vậy?”
“Khoảng ba ngày đó. Nhân tiện chúng ta đang ở bệnh xá của gia tộc Bermund, cũng là nơi gần nhất với khu rừng trước đó.”
Nhưng người lên tiếng trả lời lại không phải là Onii-sama, tôi tròn mắt ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng của hoàng tử Shiguto từ phía sau lưng.
“Ể, ba ngày á? Em bất tỉnh được ba ngày rồi á?”
“Ừ. Ngoài việc ma lực hoàn toàn cạn kiệt thì còn bầm tím ở khắp nơi trên cơ thể, cơ tay chân bị tổn thương, một số chỗ xương còn gãy cơ. Tính ra em sống khỏe phết nhỉ?”
“............”
Ể, lúc đó tôi tàn tạ đến thế à?
Tôi vẫn có thể di chuyển cơ thể mình vào lúc cuối sau khi ma lực đã hết nên tôi không nghĩ nó tệ đến mức đó…. có vẻ như đấy là do adrenaline đã làm tê liệt cảm giác đau đớn của tôi mà thôi.
Đúng hơn thì tôi đã ở trong tình trạng tồi tệ tới nỗi không thể di chuyển được chút nào.
Nếu lúc đó mà Onii-sama không đến kịp thì ngay cả khi con quái vật đó bỏ cuộc giữa chừng và bỏ đi thì tôi cũng sẽ chết…. Nguy hiểm quá.
“Neil đã bế em rồi tiến thẳng vào dinh thự nhà Công tước….’Chuyện này xảy ra là do sự quản lí yếu kém của các người đấy, nếu không muốn tôi đập luôn dinh thự này thì giúp Yumie nhanh lên!!’ cậu ta hét lên như vậy đó. Hơn nữa lại còn phá hủy cả một khu rừng chỉ vì một con quái vật… nó suýt nữa đã gây ra một cuộc chiến giữa các quý tộc đấy.”
“....Đâu có, khu rừng vẫn còn nguyên vẹn mà. Chỉ một phần. Một phần thôi.”
Hoàng tử thì nhún vai trong khi Onii-sama lên tiếng sửa lại lời rồi quay đi chỗ khác.
Ây da, anh đã làm quái gì vậy Onii-sama? Cho dù em có suýt chết đi chăng nữa thì làm vậy cũng là hơi quá đáng đó.
Nhưng mà…
“Onii-sama, cảm ơn anh vì đã đến vì em… Em vui lắm.”
“Yumie….”
Nắm lấy bàn tay của anh ấy, tôi nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
Cho dù có bảo mình là người kế vị Granbell, vẫn chưa chính thức tiếp quản vị trí gia chủ nhưng anh ấy vẫn là Bá tước. Tôi rất vui khi thấy anh mình đã tuyệt vọng tìm cách giúp mình ngay cả khi phải gây sự với cả gia tộc Công tước.
“Nhưng lần sau anh hãy bình tĩnh lại chút đi nhé. Nếu cứ mạnh tay như vậy thì sẽ có lúc những người có thể giúp được lại không thể giúp đó.”
“Ư…. Anh sẽ cẩn thận hơn.”
“Anh thực sự có hiểu không đó? Có chút hối cải nào không vậy?”
“Ừ thật đó, tin anh đi mà.”
“Nếu vậy thì được, giờ xin anh hãy ngủ một giấc đi Onii-sama. Em không muốn Onii-sama gặp chuyện chỉ vì em đâu.”
Onii-sama không biết đáp lại thế nào câu nói đó của tôi. Có vẻ như anh ấy hoàn toàn không muốn rời xa tôi chút nào.
“Em bây giờ ổn rồi mà…. Hay là, anh muốn ngủ với em?”
Dù trong phòng chỉ có một chiếc giường nhưng nó lại khá là lớn.
Cơ thể tôi thì vẫn còn nhỏ, anh trai tôi cũng vậy nên chỉ cần sáp lại chút thì vẫn còn đủ chỗ được.
“À không, anh có thể sẽ vô tình đè lên em khi ngủ đấy….”
Onii-sama lẩm bẩm trong khi liếc nhìn hoàng tử.
Có vẻ như anh ấy đang thấy xấu hổ khi chiều chuộng tôi trước mặt hoàng tử rồi.
Nếu vậy thì cứ trò cũ mà làm thôi.
“Thật sự thì…. Nếu không ở bên cạnh Onii-sama lúc này em cũng sẽ lo lắm…. Làm ơn đó, Onii-sama có thể nằm cùng em không ạ?”
Nằm xuống, tôi nhìn Onii-sama với ánh mắt cầu xin.
Chỉ cần thế này thì anh ấy sẽ không bao giờ có thể từ chối được.
“Được rồi, xin phép.”
Anh ấy bò lên giường rồi nằm xuống cạnh tôi.
Tôi cũng nghiêng người lại rồi thì thầm với anh ấy thật nhỏ sao cho hoàng tử không thể nghe được.
“Thật sự… cảm ơn anh rất nhiều Onii-sama. Việc anh đến với em, khiến em thật sự rất hạnh phúc đó.”
Dù tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng hình ảnh con quái vật đó vẫn còn khắc rất sâu trong tâm trí tôi, tôi cảm thấy nếu chỉ lơ là một chút thôi thì cả cơ thể sẽ lại run rẩy.
Nhưng vì biết Onii-sama sẽ ở bên cạnh, tôi lại thấy rất an tâm.
Lúc này, tôi vẫn còn sống.
Giờ thì mọi chuyện ổn rồi, tôi tin vào điều đó.
“Em yêu anh nhiều lắm.”
Tôi nói vậy rồi hôn lên trán anh ấy, Onii-sama xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
Giờ trông anh ấy thật quá dễ thương khiến tôi không thể không mỉm cười.
Chúng tôi nằm bên cạnh nhau một lúc……
“Su…. Su…..”
Hơi thở của Onii-sama bắt đầu chậm lại.
“....Cuối cùng cũng chịu ngủ. Mà ta rất mừng khi thấy em có thể tỉnh lại nhanh như vậy đó. Nếu không thì cái tên này có khi sẽ dán mắt vào em cả tuần, cả tháng mà không ngủ không nghỉ mất.”
“....Hóa ra anh ấy đã thức trắng đêm vì em ạ?”
Nhìn Onii-sama vừa nãy, có thể thấy rõ ràng là anh ấy đã rất mệt mỏi…. Nhưng một lần nữa, sau khi nghe Hoàng tử nói, tôi lại thật sự rất hạnh phúc khi biết Onii-sama quan tâm đến mình tới nhường nào.
“Cả Hoàng tử nữa, em thật sự cảm ơn ngài. Dù đúng là do sự liều lĩnh của Onii-sama nhưng ngài cũng đã giúp bọn em mà đúng không?”
Khi nãy, ngài ấy đã nói rằng suýt nữa một cuộc nội chiến đã xảy ra và tôi không nghĩ Onii-sama của mình đủ khả năng để đàm phán thành công lúc đó.
Tôi đã có thể đoán rằng hoàng tử đã giúp một việc lớn nên tôi lên tiếng cảm ơn. Ngài ấy cũng chỉ cười và đáp lại “Không phải chuyện gì to tát đâu.”
“Nếu là vì người bạn thân nhất của ta và vị hôn thê tương lai. Chừng này có là gì chứ?”
“Ngài vẫn có thể nói vậy được à…..Em không thể trở thành hôn thê của ngài được đâu.”
“Fufufu, sao lại thế được? Sau sự việc này thì nhà Bermund đã nợ em một ân huệ rất lớn. Dù xuất thân của em hơi có vấn đề đi chăng nữa thì với việc ta là người trong Hoàng thất, em thì được một gia tộc Công tước hậu thuẫn thì chẳng ai dám phàn nàn gì đâu.”
Hoàng tử đưa ra những lý do rất thuyết phục tôi chả biết phản bác lại thế nào.
Rồi ngài ấy bỗng bật cười rồi đưa tay về phía tôi.
“Hơn nữa thì ngay cả khi không nhắc đến cái vụ hôn thê. Ta vẫn rất trân trọng em.”
Hoàng tử nắm lấy một lọn tóc của tôi rồi hôn lên.
Bản thân tôi thì cũng vừa với hôn Onii-sama, tôi cũng biết rằng đây cũng chỉ là phép xã giao của quý tộc nhưng tôi vẫn không thể ngăn mặt mình nóng bừng lên.
“Cách em bảo vệ những người bên cạnh mình bất kể quyền lực hay sức mạnh thật sự rất cao quý và đáng ngưỡng mộ. Ta hi vọng em có thể tiếp tục giữ những phẩm chất tốt đẹp đó của mình cho đến mai sau.”
“À, vâng. E-Em... cảm ơn ngài…. rất nhiều….?”
Không biết phải đáp lại sao cho đúng, tôi lên tiếng cảm ơn.
Nhìn thấy tôi như vậy, Hoàng tử bình thản mỉm cười… Không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng: ”Sao mình có thể thắng được cái anh chàng này chứ.”
***********
P/S: Cong dần. <(")