"Này, sao ngươi lại chạy trốn! Chơi với ta đàng hoàng đi chứ!"
"Chạy là lẽ đương nhiên mà!!!"
Với khung cảnh mặt đất nứt vỡ phía sau, tôi vứt bỏ mọi phép tắc của một tiểu thư đài các, thậm chí cả vẻ đáng yêu của mình, và chạy thục mạng.
Này, thật sự đấy, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?! Tôi đến đây để dự tiệc trà mà, phải không nhỉ!?
"Công chúa! Người đã hứa hôm nay sẽ tổ chức một buổi tiệc trà tử tế mà!"
Như thể thay lời tôi, một người có vẻ là hầu gái của Công chúa Refine hét lên.
Và công chúa chỉ đáp lại bằng một câu:
"Ngồi ì ra tán gẫu thật chán ngắt! Ta muốn vận động cơ thể!"
Ừm, cô công chúa này, không chỉ đơn thuần là tinh nghịch đâu.
Hình như hoàng tử Shiguto từng nói "Ta không thể làm được", giờ thì tôi hiểu rồi! Làm sao mà chịu nổi cơ chứ!? Chơi với cô ta chắc mất mạng như chơi!
"Hơn nữa, ta nghe nói cô gái tên Yumie này là một người rất mạnh, có thể chiến đấu với cả lũ quái vật. Cô ấy sẽ là một bạn chơi hoàn hảo cho ta! Ít nhất cũng hơn con gái nhà Bermund kia!"
Ra là Monica cũng đã từng trải qua chuyện này nên mới phản ứng như vậy sao!? Giá mà cô ấy nói trước cho tôi biết thì tốt biết mấy!
À không, dù có chuyện gì đi nữa, một quý tộc như cô ấy cũng không thể nói xấu Hoàng gia được nhỉ? Ừm, Monica hơi cứng nhắc một chút, cũng đành chịu thôi.
"Vậy nên.... đừng có chạy nữa, chơi với ta đi!"
"Hự!?"
Tệ rồi, tệ thật rồi. Nếu cứ tiếp tục thì tôi sẽ chết mất, à không có thể không phải chết… nhưng ít nhất cũng sẽ phải chịu một vết thương nghiêm trọng nào đó.
Nhưng nếu tôi bây giờ bỏ cô công chúa này lại rồi chạy trốn, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến nữa. Nó sẽ làm hoen ố tên tuổi của gia tộc Granbell, và tôi chắc chắn không hề thích điều đó rồi.
…. Hết cách rồi, tôi bắt buộc phải tìm ra một cách để giải quyết tình hình hiện giờ!
"Công chúa điện hạ, trước tiên thì chúng ta hãy đặt ra luật chơi đã!"
"Hửm? Luật chơi á?"
"Vâng! Bất kì cuộc đấu nào cũng phải có luật chơi! Nếu không có nó thì nó sẽ không phải là một trận đấu tay đôi đâu ạ!"
Trước tiên thì phải đặt ra điều kiện chiến thắng đã.
Với ma pháp của tôi thì dù có cố gắng đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể gây ra nổi một vết xước nào trên người công chúa, ngược lại thì cô ấy có thể dễ dàng giết tôi.
Vậy nên tôi cần phải đặt ra một quy tắc nào đó để xử lí vấn đề này.
"Đầu tiên! Tuyệt đối không được tìm cách giết đối phương!"
"Hửm? Chuyện đó là đương nhiên rồi, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi thôi."
Được rồi, có vẻ như cô công chúa này ít nhất vẫn còn có lương tâm. Nếu mà cô ấy mà không đồng ý với điều kiện này chắc tôi sẽ mặc kệ mọi thứ mà chạy luôn đấy.
Rồi phần tiếp mới là vấn đề chính đây.
"Thứ hai! Ai quỳ hoặc ngã mông chạm đất trước sẽ thua!"
"Không phải là ai bị hạ gục trước sao?"
"Vâng!"
Việc làm một ai quỳ xuống hoặc ngã sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc hạ gục. Hơn nữa điều này cũng sẽ giảm thiểu tối đa được những chấn thương.
Nhân tiện thì lúc cô công chúa này thách đấu với một tiểu thư nào khác thì cũng có thể cân nhắc đến việc trận đấu sẽ kết thúc nếu bên kia muốn bỏ cuộc, chỉ để đề phòng thôi.
"Và thứ ba chính là người thắng sẽ có thể ra lệnh cho người thua làm một lần!"
"Ra lệnh?"
"Vâng, chả phải sẽ vui hơn nhiều nếu có thể có phần thưởng khi giành chiến thắng sao ạ? Nhưng đương nhiên là chỉ trong phạm vi cho phép thôi nhé.”
Đây chính là cửa ải cuối cùng.
Với cô công chúa này, nếu chỉ đưa ra mỗi điều kiện chiến thắng chắc chắn là không đủ.
Nên giờ hãy tìm cách giành chiến thắng rồi ép cô công chúa này tổ chức một buổi tiệc trà đàng hoàng nào.
"Fufufu, nói cách khác ngươi muốn thu phục bổn công chúa à…. Thú vị đấy, được, ta chấp nhận!"
Được, mọi thứ ổn rồi.
Rồi công chúa Refine tấn công một lần nữa trong khi tôi vẫn còn đang mỉm cười.
“Ta sẽ thu phục ngươi bằng chính sức mạnh của mình… và biến ngươi thành người hầu của ta!!”
Trời ạ, cô nhóc này định bảo tôi làm những điều gì vậy? Cô ấy muốn tôi làm gì với tư cách người hầu thế?!
…. Nếu vậy thì, thì tôi sẽ bị ăn hành từ nay cho đến mãi về sau, với tư cách là một người bạn hầu. Ừm, vậy là càng có lí do để không được thua rồi.
“Tiểu thư, cô có ổn không vậy?”
“Tôi không sao đâu Lisa, cứ để chuyện này cho tôi.”
Tôi mỉm cười nói với Lisa đang trông rất lo lắng.
Nếu chiến đấu trực diện thì tôi chắc chắn sẽ thua. Nhưng điều kiện để chiến thắng lần này là “Ai quỳ xuống hoặc ngã trước sẽ thua”. Nói cách khác chỉ cần ngã xuống là đã thua rồi.
Nếu vậy thì tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn rồi.
“Nuriaaaa!”
Rồi nắm đấm của công chúa Refine lao đến nghiền nát tôi.
Này đúng là chúng ta đã đồng ý sẽ không giết nhau nhưng chẳng phải như này vẫn hơi quá à?
Mà chuyện đó thì sao chả được.
“....Hửm?”
Thứ mà công chúa đánh trúng chỉ là một phân thân được tạo ra từ ma pháp biểu diễn của tôi ‘Phân thân ảo ảnh’(Parade).
Phân thân dính đòn kêu lên một tiếng, mờ đi rồi biến mất rồi khi công chúa vừa mới nghiêng đều tự hỏi chuyện gì đang diễn ra thì một tia sáng chói lóa xuất hiện.
“Nuwaaaa?! Mắt, mắt taaaa?!”
Công chúa ôm mặt rồi loạng choạng lùi lại bởi luồng sáng bất ngờ.
Tôi nhẹ nhàng sử dụng ma pháp lên đôi chân không vững kia.
“Băng trường (Skate Ring)”
Đây chỉ là một ma pháp đơn giản tạo một lớp băng trên mặt đất ở một khu vực rất nhỏ.
Onii-sama có thể biến toàn bộ khu dinh thự này thằng một nơi lạnh lẽo nhưng với tôi thì một khu vực với đường kính 30cm đã là giới hạn rồi.
Nhưng thế là đủ rồi.
Cô công chúa giẫm lên phần đất bị đóng băng đó, trượt chân mất thăng bằng rồi ngã xuống.
“Nuwaaaaa?!”
Tôi lùi lại, nghĩ rằng mình đã giành chiến thắng nhưng công chúa lại kiên trì hơn tôi tưởng nhiều.
Để tránh mông chạm xuống đất, cô ấy đã miễn cưỡng dùng tay chống cơ thể, tạo thành một tư thế giống như một cái cầu vậy.
“Ồ~~, công chúa giỏi quá.”
“Phư phư phư... Ngươi nghĩ ta sẽ thua bởi trò trẻ con này sao...?"
Thấy tôi vỗ tay khen ngợi, công chúa liền khịt mũi tự mãn.
Nhưng trông nó chả hay chút nào khi cô đang trong cái tư thế đó đâu công chúa ơi.
“Vậy thì, hãy cố gắng thêm một chút nhé? ‘Băng lãnh’, ‘Băng lãnh’, ‘Băng lãnh’.”
“Fugyaaa!? Dừng, dừng lại!!”
Tôi tạo ra những lớp băng mỏng dưới tay và chân đang chống đỡ cơ thể nhỏ bé của Công chúa.
Cô ta loạng choạng trên mặt băng trơn trượt, nhưng vẫn cố gắng giữ thăng bằng một cách ngoan cường.
Cố quá thành quá cố đó công chúa điện hạ ơi.
“Đây, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi…. bổn công chúa sẽ không đầu hàng….!”
Dù nói những điều rất hay nhưng những gì cô ấy đang làm là một cảnh tượng trông rất siêu thực: một cây cầu trên băng.
Nếu bây giờ tôi mà có một chiếc máy ảnh tôi sẽ lưu giữ hình ảnh này mãi mãi nhưng tôi đương nhiên không thể nào có đủ khả năng để kéo dài chuyện này thêm.
Dù bây giờ trông cô ấy thật đáng thương khi thị lực vẫn chưa hồi phục lại sau quả flash, nhưng ngay khi nó hồi phục lại được thì cô ấy sẽ ngay lập tức phản công.
Vì vậy tôi quyết định sẽ tấn công theo một cách mà công chúa có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.
“.... Phù.”
Tôi bước đến gần công chúa rồi khẽ thổi hơi vào tai cô.
Chắc chắn cô ấy không thể chịu nổi trò đùa kiểu này đâu, đây có khi lại là lần đầu cô bị như vậy chứ nên.
“Fuhya?!”
Ồ! Công chúa phản ứng nhiều hơn tôi mong đợi cuối cùng mất thăng bằng rồi ngã xuống.
Với cái mông dễ thương kia ngã xuống, cô công chúa đã thua một cách an toàn, tôi mỉm cười.
“Công chúa điện hạ, hóa ra người nhạy cảm ở tai nhỉ? Thần sẽ nhớ kỹ điều này.”
“Ư~~~~~~~!”
Trong khi nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đã hồi phục lại, công chúa tức giận kêu lên một tiếng trong khi khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Cuối cùng tôi đã có thể tiến hành kế hoạch ban đầu của mình là tổ chức tiệc trà với công chúa.