Mùa hè đã đến, xua tan đi những dư âm cuối cùng của vụ tấn công quái vật kinh hoàng ấy.
Những chiếc váy áo lộng lẫy giờ đã được cất kĩ vào tủ, nhường chỗ cho những bộ cánh mỏng nhẹ, mát mẻ hơn. Trong khu vườn xanh mát của gia tộc Granbell, dưới bóng râm dịu dàng của tán cây, tôi đang ngồi thu mình, lẩm bẩm một mình.
“Ưm ưm ưm….”
Trước mặt tôi là một chú mèo hoang, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đang thử nghiệm một loại ma pháp mới phát triển trước mặt chú mèo này.
Ma pháp biểu diễn, "Hóa Thú" (Beast Out). Hiệu ứng của nó là....
".....Nyaa~"
Tạo ra ảo ảnh đôi tai mèo và chiếc đuôi bông xù trên người tôi.
...Xin đừng ai bảo tôi đang cosplay thú nhân nhé, tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy.
Đây là thành quả của những nỗ lực không ngừng nghỉ để tôi có thể trở nên gần gũi với động vật hơn.
...À mà, ban đầu ấy hả? Tôi đã biến hình hoàn toàn thành một con mèo, nhưng một con mèo to bằng người thì trông chẳng khác gì quái vật cả. Mọi người đi ngang qua đều sợ hết hồn. Hình như động vật cũng vậy, chúng chỉ coi tôi như một con quái vật to lớn.
Vì thế, tôi đành phải thỏa hiệp, chọn phong cách cosplay thú nhân này. Hi vọng nó sẽ giúp tôi trở nên đáng yêu hơn trong mắt mọi người.
Đúng vậy, mục tiêu của tôi là trở thành Yumie-chan hoàn hảo, được cả con người lẫn động vật yêu mến!!
"Nya~ Nya~ Nya~ ♪"
Tôi vừa bắt chước tiếng mèo kêu, vừa nhẹ nhàng đưa tay về phía chú mèo hoang. Bàn tay tôi được bao phủ bởi một lớp ảo ảnh như một chiếc găng tay hình chân mèo...
"Nya~"
Chú mèo chẳng thèm đoái hoài, nhảy vọt qua hàng rào và biến mất. Hầy...
Nhưng không sao, ít nhất nó không còn sợ tôi nữa, đó cũng là một bước tiến lớn rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn một ngày nào đó chú mèo ấy sẽ mở lòng với tôi!
"Yumie, em đang làm gì vậy?"
"A, Onii-sama!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, tôi lập tức chạy về phía anh trai.
Onii-sama dang rộng vòng tay, đón tôi vào lòng với nụ cười ấm áp.
"Ồ, haha, hôm nay em tràn đầy năng lượng quá nhỉ, Yumie?"
"Ehehe, chỉ cần có Onii-sama bên cạnh, em lúc nào cũng tràn đầy năng lượng mà!"
Tôi dụi mặt vào ngực anh, cười rạng rỡ đáp lại.
Kể từ sau vụ tấn công đó, hình ảnh Onii-sama trong lòng tôi ngày càng cao lớn.
Anh ấy đã xuất hiện thật oai hùng và cứu tôi khỏi con quái vật hung dữ khi tôi tưởng mình đã hết hi vọng. Ai mà chẳng rung động trước một người anh hùng như thế chứ?
Vì vậy, tôi càng trở nên nhõng nhẽo với anh hơn trước. May mắn là anh ấy cũng rất thích điều đó, nên chúng tôi gần như lúc nào cũng dính lấy nhau.
Tôi lấy cớ sợ ngủ một mình để lẻn vào giường anh, hay tìm cách để được tắm chung với anh.
Mà tất nhiên, lần cuối cùng tôi cố gắng lẻn vào phòng tắm cùng anh thì đã bị mắng cho một trận. Không phải Onii-sama mắng tôi đâu, mà là mẹ, Lisa và một "vị khách" khác.
Giờ đây, chúng tôi đã trở thành một cặp anh em thân thiết đến mức khiến mọi người xung quanh phải kinh ngạc.
"Vậy, anh hỏi lại lần nữa... em đang làm gì vậy?"
"Em đang tập làm thân với động vật. Anh thấy đấy, dù có cố gắng thế nào, em cũng không thể đánh bại quái vật bằng ma pháp của mình. Nhưng nếu em có thể dùng ma pháp để 'quyến rũ' chúng, có lẽ em sẽ không cần phải chiến đấu nữa."
"Đó là lí do em dùng 'Hóa Thú' đó anh.", tôi vừa nói vừa vẫy vẫy đôi tai mèo ảo ảnh của mình.
Ừm, nhìn vẻ mặt Onii-sama vẫn thư thái như mọi khi, có vẻ ít nhất là với con người, ma pháp này vẫn có tác dụng.
Chỉ là với động vật thì vẫn chưa thấy hiệu quả lắm.
"Đúng là với vẻ đáng yêu của Yumie, có lẽ cả động vật lẫn quái vật cũng sẽ bị em hớp hồn mất. Cố lên em nhé. Nhưng đừng làm gì nguy hiểm đấy."
"Vâng ạ!"
Tôi ôm chặt anh, vui vẻ đáp lại.
Đang đắm chìm trong hơi ấm của anh trai, bỗng một giọng nói vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên bình.
"Này hai người! Đang tình tứ cái gì đấy mà không có tôi hả!?"
Tôi buông Onii-sama ra, quay lại nhìn. Đó là Monica, tiểu thư của gia tộc Bermund, khoác trên mình bộ váy đỏ thẫm.
Cô ấy chính là "vị khách" đang tạm trú tại nhà Granbell, và cũng là một trong những người hay cằn nhằn về mối quan hệ thân thiết giữa tôi và anh trai.
"Có sao đâu, chúng tôi là anh em mà. Mà 'không có tôi' là sao? Cô có liên quan gì đến chuyện này đâu?"
"Có chứ!! Tôi là tiểu thư gia tộc Bermund đấy nhé!?"
"Giờ thì gia tộc Bermund có liên quan gì chứ!?"
Onii-sama và Monica bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.
Onii-sama ăn nói thật chẳng nể nang gì một tiểu thư quý tộc như Monica, nhưng có vẻ đó lại là điều cô ấy mong muốn.
Vì Monica có thể là mục tiêu của kẻ phản bội trong vụ tấn công vừa rồi, nên cô ấy được đưa đến đây lánh nạn cho đến khi cuộc điều tra kết thúc. Với thân phận "kẻ ăn nhờ ở đậu", cô ấy không cần phải giữ kẽ quá làm gì.
Từ đó đến nay, cô ấy và Onii-sama cứ ngày ngày đấu khẩu, chẳng ai chịu nhường ai. Có lẽ họ đã trở thành bạn tốt của nhau rồi cũng nên. Thật tốt quá.
"Dù sao thì, Yumie là của tôi, Neil à, anh hiểu chứ?"
"Của cô là sao!?"
"Yumie là hiệp sĩ của tôi mà. Phải không, Yumie?"
"À, vâng ạ. Mình là thanh kiếm bảo vệ Monica-sama."
Monica vừa hỏi vừa xoa đầu tôi, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thế là cô ấy quay sang nhìn Onii-sama với vẻ mặt đắc thắng.
"Hiểu chưa? Yumie là của tôi!!"
"Không đời nào! Nếu cô muốn có Yumie thì phải đánh bại tôi trước đã!!"
"Ôi trời, Neil-san định dùng bạo lực với một tiểu thư yếu đuối như tôi sao? Anh không sợ Yumie ghét bỏ anh à?"
"Ư... ưm... grrr...!?"
Onii-sama cứng họng, Monica thì cười phá lên như một nhân vật phản diện.
"Ô hô hô hô."
Ừm, hai người họ thực sự rất hợp nhau. Cùng tuổi nhau nữa, chẳng phải là một cặp đôi hoàn hảo sao?
"Không... không phải vậy đâu!!"
Ôi không, tôi lỡ lời rồi! Cả hai người đồng thanh phản đối.
Tôi vội vàng lấy tay che miệng, Monica và Onii-sama thấy vậy thì bật cười.
"Yumie thật đáng yêu... ước gì tôi có thể đưa cô ấy về Bermund."
"Không đời nào!"
Onii-sama dập tắt ngay mong muốn của Monica.
Đúng vậy, Monica chỉ tạm thời ở đây thôi, và có vẻ sắp đến lúc cô ấy phải rời đi rồi.
Có lẽ vì đã ở đây hơn một tháng, Monica có vẻ không nỡ rời xa, nên cứ thỉnh thoảng lại đòi đưa tôi về cùng.
Tôi cũng thấy hơi buồn, nhưng biết làm sao được. Chỉ mong là chúng tôi có thể tạo thêm nhiều kỉ niệm đẹp trước khi chia tay.
"Dù không thể đi cùng bạn, nhưng... hôm nay mình sẽ dành thời gian cho Monica-san nhé. Chúng ta hãy cùng nhau đi dã ngoại, coi như là bù cho lần trước bị gián đoạn!"
"Ồ, tuyệt quá! 'Chúng ta', vậy là Neil cũng đi cùng sao? Tiếc thật đấy."
"Cô mới là người đáng tiếc ấy."
Hai người họ lại tiếp tục đấu khẩu.
Tôi mỉm cười, nghĩ thầm hai người họ thật ăn ý với nhau.
"Đi xa lúc này không ổn lắm, chúng ta cứ tổ chức ở sân vườn đi. Nào, đi thôi!"
************
P/S: Lâu rồi không dịch quên xưng hô ráo. <(")
P/S 2: Truyện đã chính thức thành yuri. =))