Nhân tiện chúng ta đang nói về những điều ước, bản thân tôi thường là kẻ đi ban điều ước cho người khác, chứ hiếm khi tôi ước ao điều gì.
[Phong Ấn Thời Gian]
Là năng lực thức tỉnh độc nhất của tôi, và cũng là nguồn gốc của bí danh Người Đưa Tang. Năng lực này nhốt người ta trong ‘ngày hạnh phúc nhất’ của họ, ép họ phải sống đi sống lại ngày ấy vĩnh viễn.
- Bác Sĩ, tôi quá mệt mỏi rồi. Cuộc đời này chẳng còn gì để níu kéo nữa.
- Xin anh đấy, Người Đưa Tang.
- Tôi muốn gặp lại gia đình mình. Gia đình tôi, hồi thế giới vẫn còn nguyên vẹn… Làm ơn.
- Sẽ không ai nhớ tới tôi à? Cũng được. Dù sao thế giới này cũng chẳng còn cứu vãn được nữa…
Những người bị [Phong Ấn Thời Gian] lại không hề biết rằng họ đang phải sống lặp đi lặp lại một ngày vĩnh viễn. Thậm chí, nếu bằng cách nào đó họ tình cờ nhận ra được, như cầu thủ bóng đá Kim Joo-chul ở một câu chuyện trước, thì cũng chẳng sao. Họ sẽ lại quên ngay. Mọi người chỉ cần mua một tấm vé thông hành miễn phí để được vui chơi thỏa thích cả ngày ở công viên giải trí trong mơ do Người Đưa Tang lập nên. Đối với một nhân loại đang chìm trong hỗn loạn thời tận thế, thì tôi, Người Đưa Tang, chính là liều thuốc ngủ hợp pháp cuối cùng (có chứa thành phần chất kích thích). Theo lẽ tự nhiên, tồn tại một hàng dài những người đang đứng chờ trước cổng công viên để lấy được tấm vé vào cửa miễn phí kia.
Hôm nay, tôi xin được giới thiệu cho các bạn về nhân vật với thần kinh bất ổn nhất đang đứng chờ trong hàng người ấy.
∗ ∗ ∗
“Phó Hội Trưởng.”
“Hửm?”
“Đời tôi khổ quá.”
Lất phất.
Một mái tóc bạc khẽ đung đưa ở bên kia bàn. Mái tóc ấy thật sự rất đẹp. Không thể gọi là xám vì nó quá trắng, và cũng không thể gọi là trắng vì nó quá óng ả. Nên tôi chỉ biết gọi là màu bạc.
Khi một Thức tỉnh giả thức tỉnh năng lực lần đầu, tóc họ sẽ đổi thành màu ngẫu nhiên. Người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi đã quay gacha ra một màu tóc hạng SR. (Để nói thêm, tóc tôi chỉ có màu đen hạng phổ thông.)
“Thú thật, tôi không thể nào tỉnh táo mà chịu đựng thêm nữa. Tôi chỉ muốn buông bỏ tất cả thôi.”
“...”
Yu Ji-won.
Có một người phụ nữ mang cái tên như thế. Thật ra, Yu Ji-won đã xuất hiện vài lần trong những câu chuyện của tôi. Một vài độc giả có thể vẫn còn nhớ, nhưng lần xuất hiện đầu tiên của cô là ở đây.
- Phó Hội Trưởng, anh có rảnh không? Có một vị khách từ bên ngoài đến để gặp anh.
- Một vị khách từ bên ngoài? Ai vậy?
- Tên của ông ta là… Emit… Schopenhauer? Ông ta nói ông ta là người Đức.
Ngày mà tôi gặp Lão Scho lần đầu. Người đầu tiên thông báo với tôi về thời khắc lịch sử trọng đại này, ngày mà một lão người Đức già khú tới thăm, không ai khác chính là mĩ nhân với mái tóc cấp SSS Yu Ji-won, thư kí kiêm phụ tá của tôi.
Đúng thế, thư kí kiêm phụ tá. Rất lâu về trước, hồi tôi còn làm tay sai cho Dang Seo-rin ở Tam Thiên Giới, thì Yu Ji-won chính là tay sai của tôi. Tay sai của tay sai của Hội Trưởng tối cao, một chức vụ không tồi.
Hãy cho phép tôi được tiết lộ lí do người phụ nữ này lại có thể gia nhập vào ‘ban lãnh đạo’ của chúng tôi nhanh chóng như vậy.
Khi ấy là vòng lặp thứ năm. Yu Ji-won bỗng dưng hỏi tôi câu này.
“Phó Hội Trưởng, anh có thích Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”
“Gì cơ? Không lẽ cô cũng…?”
“Vâng. Tôi thành fan sau khi đọc xong 60 tập Tam Quốc Diễn Nghĩa của Yokoyama hồi nhỏ.”
Mắt tôi sáng lên. Quả là căn cơ vững chắc.
Thức tỉnh giả tóc bạc thanh lịch và lạnh lùng trước mặt tôi tiếp tục nói. Chỉ có môi của cô là cử động.
“Sau đó, tôi đọc cả Tam Quốc Diễn Nghĩa của Go Woo-young, Tam Quốc Diễn Nghĩa của Hwang Sok-yong, Tam Quốc Diễn Nghĩa của Yi Munyeol, và Tam Quốc Diễn Nghĩa của Jang Yeong-sil. Có thời gian tôi còn sa vào một cuốn sách tên là ‘Giải Thích Tam Quốc Diễn Nghĩa’, giờ đã thành lịch sử đen tối của tôi. Nhưng chỉ mỗi tiểu thuyết thôi không còn đủ để thỏa mãn tôi nữa, nên tôi bắt đầu đọc Tam Quốc Chiến Ký, rồi cuối cùng là chính sử Tam Quốc Chí.”
“Không thể nào.”
Tôi hào hứng đến độ choáng váng đầu óc, cảm giác như thể tôi vừa dùng chất cấm. Chẳng lẽ đây chính là cảm xúc của những trưởng lão môn phái khi họ nhìn thấy một đệ tử tiền đồ vô lượng? Bằng chất giọng run rẩy không cách nào giấu giếm, tôi quyết định hỏi thử một câu, xem liệu đây có phải là ‘người sẽ kế thừa ý chí của mình’ hay không.
“Koei…? Hay là Total War…?”
“Hừm.”
Như một thiền sư, Yu Ji-won đưa tay chống cằm và trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, cô đẩy gọng kính lên.
“Lí trí của tôi bảo là Total War, nhưng trái tim tuổi trẻ của tôi lại đang gào tên Koei. Và tôi tin rằng linh hồn của một người ngự trị trong trái tim mà không phải não bộ.”
“...Cô thích phần nào?”
“Tam Quốc Chí 3, Tam Quốc Chí 5, và Tam Quốc Chí 11.”
“A…!”
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài thừa nhận năng lực của cô. Ngay từ khoảnh khắc ấy, Yu Ji-won đã được chọn làm cấp dưới thân cận của tôi. Dĩ nhiên, vẫn còn một chướng ngại cuối cùng.
“Chúa ơi. Đúng là điên cái đầu mà.”
Thay vì chế độ dân chủ, thì Tam Thiên Giới lại vận hành theo chế độ quân chủ tuyệt đối đã bị thế giới lãng quên từ lâu. Và đặc quyền quản lí nhân sự thì nằm trong tay của Hội Trưởng. Đại Phù Thủy tối cao của chúng ta, Dang Seo-rin, khịt mũi. Cô hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Yu Ji-won.
“Nếu tôi bổ nhiệm một người làm trợ lí của Phó Hội Trưởng chỉ vì họ là một otaku Tam Quốc Chí, bang hội này sẽ sớm giải tán mất.”
“Một otaku phù thủy cuồng tàu hỏa mà cũng nói được như vậy sao…”
“Phó Hội Trưởng vừa nói gì thế?”
“Không có gì.”
“Tôi biết là anh ưng cô ấy, nhưng anh không thể cứ thế thăng chức cho các thành viên trong bang hội mà bỏ qua quy định hay phép tắc được. Thiệt tình, người đáng lẽ phải hiểu chuyện như anh tại sao lại làm vậy? Anh nghĩ nếu được thăng chức như vậy thì liệu Yu Ji-won có thấy thoải mái không? Các đồng nghiệp sẽ nói xấu đến rách cả lưng cô ấy mất.”
“Thưa Đại Phù Thủy đáng kính, tôi biết mình đang thất lễ, nhưng liệu tôi có thể phát biểu được không?”
Yu Ji-won hỏi.
Nhưng tôi đã đề cập vài lần, Yu Ji-won luôn mang bộ mặt vô cảm và nói chuyện lễ độ. Qua bờ môi của cô, ngay cả những từ ngữ vô nghĩa nhất cũng trở nên hợp lí. Đây chính là biệt tài của cô.
“Hửm? Cô nói đi.”
“Thưa Đại Phù Thủy, tôi không được chọn làm trợ lí của Phó Hội Trưởng chỉ vì tôi có kiến thức về Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tôi còn sở hữu những kĩ năng khác nữa.”
“Ý cô là năng lực thức tỉnh của cô à? Cái minimap đúng không? Tôi biết rồi, tôi cũng rất xem trọng cô. Nhưng như tôi đã nói, mọi tổ chức đều phải có quy định của mình…”
“Tôi từng học chuyên ngành ngôn ngữ Latin và có thể viết chữ Latin thành thạo. Hiển nhiên, tôi cũng có thể dịch lời bài hát sang tiếng Latin.”
“Duyệt.”
Yu Ji-won, chính thức gia nhập ban lãnh đạo!
∗ ∗ ∗
Lí do Yu Ji-won leo lên được tầng lớp thống trị là nhờ kiến thức về Tam Quốc và tiếng Latin của cô, nhưng như vậy không có nghĩa Yu Ji-won là một Thức tỉnh giả kém cỏi. Trái lại, cô còn rất giỏi.
“Ji-won.”
“Vâng, thưa Phó Hội Trưởng.”
“Đến lúc khởi động chiến dịch rồi. Bật minimap lên.”
“Đã rõ.”
Minimap (Bản đồ thu nhỏ).
Đây chính là năng lực thức tỉnh của Yu Ji-won. Chỉ cần nghe qua ba âm tiết ấy, bất cứ người Hàn Quốc nào từng bán linh hồn cho tựa game quốc dân StarCraft cũng sẽ hiểu ngay ‘minimap’ là loại năng lực gì.
Soạt—
Yu Ji-won trải một tấm bản đồ lên bàn họp. Tỉ lệ là 1:50000. Yu Ji-won đặt những quân cờ vua cô đã chuẩn bị từ trước lên trên tấm bản đồ in giấy. Ngạc nhiên thay, những quân cờ bắt đầu tự di chuyển.
“Phó Hội Trưởng. Đúng như dự kiến, kẻ địch đang tập hợp tại quận phía đông. Dường như bọn họ định ẩn nấp ở đây và dùng thuyền tấn công chúng ta từ đằng sau.”
“Hừm.”
Thoạt nhìn, những quân cờ trông có vẻ bình thường, điểm đặc biệt duy nhất chỉ là chúng được dán sticker màu đỏ với những cái tên như ‘Kim Sung-woo’ và ‘Park Hyun-mo’ viết trên đó. Đây đều là tên của các thủ lĩnh phe địch mà chúng tôi đang phải đối phó. Những quân cờ vua mô phỏng lại địa điểm và hướng di chuyển của quân địch trên bản đồ. Và không chỉ có quân địch.
♝ ♛
Yu Ji-won Dang Seo-rin
Một quân tượng với thẻ tên ‘Yu Ji-won’ và một quân hậu với thẻ tên ‘Dang Seo-rin’ cũng phản ánh chính xác vị trí của hai người họ trên bản đồ.
Dang Seo-rin tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cảm giác hệt như chúng ta đang chiến đấu bằng minimap vậy. Năng lực này đúng là gian lận mà. Kể từ khi Ji-won gia nhập Tam Thiên Giới, những cuộc chiến giữa các bang hội đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
“Cảm ơn Đại Phù Thủy đã quá khen.”
Bậc thầy ngoại giao Yu Ji-won cúi người ở một góc hoàn hảo, không quá hạ mình nhưng cũng không quá kiêu ngạo.
“Năng lực của tôi tất nhiên cũng có giới hạn. Nếu không có Đại Phù Thủy dẫn dắt, năng lực của tôi đâu thể phát huy tác dụng gì?”
“Đủ rồi. Cô nịnh vừa thôi. Còn nói nữa thì tôi sẽ khâu miệng cô lại rồi xử tử cô tại chỗ.”
“Rõ.”
Yu Ji-won có lẽ chỉ đang giả vờ khiêm tốn để lấy lòng Dang Seo-rin, nhưng trên thực tế, ‘minimap’ của cô đúng là có một vài thiếu sót.
1. Chỉ những người mà Yu Ji-won đã gặp và biết tên mới xuất hiện trên bản đồ.
Ví dụ, minimap của Yu Ji-won không thể hiển thị vị trí của Thánh Nữ, bởi cô chưa từng gặp Thánh Nữ và cũng không biết tên thật của cô.
2. Minimap chỉ dùng được với những thành phố mà Yu Ji-won đã ‘đặt chân tới’.
Chẳng hạn, ở vòng lặp thứ 5, Yu Ji-won chưa từng tới Gyeongju. Mặc dù cô là một người mê đạp xe đã từng du hành khắp Hàn Quốc và cả Nhật Bản, cô lại chưa một lần đặt chân đến Gyeongju. Bởi vậy nên dù có mở minimap lên bao nhiêu lần, cô cũng không thể lần theo một người nếu họ chạy tới Gyeongju. Trong trường hợp ấy, những quân cờ sẽ di chuyển đến cạnh bàn rồi rơi xuống đất.
Cách nói ‘đặt chân đến một thành phố’ nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng tiêu chí cụ thể lại rất rõ ràng: cô phải ghé thăm một cửa hàng tiện lợi trong thành phố ấy. Thú vị ở chỗ, nếu Yu Ji-won mua một vật gì hoặc nán lại ở cửa hàng tiện lợi nào đó lâu hơn một phút, thành phố ấy sẽ được tính là một nơi mà cô đã ‘đặt chân tới’. Vậy nên, cô không thể ‘đặt chân tới’ những thành phố nơi mà các cửa hàng tiện lợi đã biến mất hoàn toàn. Ví dụ, một hiện tượng kì lạ cấp Đại Dương đã biến thành phố New York thành một vùng đất hoang, nên chẳng còn cửa hàng tiện lợi nào ở đó.
Nói cách khác?
“Hội Trưởng. Tôi sẽ đem Ji-won tới những cuộc họp giữa các hội trưởng, và cho cô ấy du lịch khắp cả nước một thời gian.”
“Ừm. Hãy làm vậy đi.”
Tôi kéo Yu Ji-won vòng quanh Hàn Quốc dưới danh nghĩa là thư kí của tôi, giúp cô quen mặt tất cả mọi người. Kết quả là, ‘mạng lưới rộng lớn’ mà Yu Ji-won xây dựng thông qua tôi được phản ánh dưới dạng một bản đồ bao quát toàn bộ Bán đảo Triều Tiên.
“Ấn tượng đấy.”
Tôi khui một chai bia và nhìn xuống tấm bản đồ khổng lồ. Hội trưởng của những bang hội lớn ở mỗi thành phố, những người sở hữu năng lực đặc biệt dù họ không phải hội trưởng, và bất cứ ai có ảnh hưởng dù là nhỏ nhất đến khuynh hướng quyền lực của Bán đảo Triều Tiên. Vị trí của tất cả những nhân vật quan trọng này đều được hiển thị trong thời gian thực.
“Cảm ơn, Phó Hội Trưởng. Tất cả là nhờ có anh.”
“Đâu phải. Là do cô bẩm sinh đã tài giỏi sẵn. Và cô cũng chọn đúng chuyên ngành nữa.”
“Thật ra, tôi không ngờ tấm bằng Latin của mình lại tỏa sáng đến vậy sau khi thế giới bị hủy diệt. Hồi nền văn minh vẫn còn nguyên vẹn, tôi cứ lo mình sẽ chết đói.”
“Cuộc sống đúng là không lường trước được điều gì, nhỉ?”
Yu Ji-won lịch sự đưa tay ra, và tôi chậm rãi đổ bia vào trong ly của cô. Chúng tôi nâng ly để ăn mừng ‘bản đồ toàn quốc’ được hoàn thành.
“Cạn ly.”
“Cạn ly.”
Cách— Tiếng thủy tinh va vào nhau nghe thật êm tai.
Bằng khả năng lãnh đạo của Dang Seo-rin, kĩ năng hỗ trợ của tôi, và năng lực thu thập thông tin mạnh mẽ của Yu Ji-won, Tam Thiên Giới tiếp tục phát triển từng bước một. Và cứ thế, bộ ba bất khả chiến bại chúng tôi sống hạnh phúc mãi mãi về sau… Ước gì đến đây là hết phim và phần credits sẽ hiện lên, nhưng như các bạn đã biết, phần cuối của câu chuyện này khác xa một kết thúc có hậu.
Không lâu sau khi chúng tôi thống trị Bán đảo Triều Tiên, tình hình dần chuyển xấu.
Trong những vòng lặp không có Noh Do-hwa, các thành phố sẽ bị cô lập và lần lượt sụp đổ. Trong những vòng lặp không có Hầu Tước Kiếm, nguồn lương thực nhanh chóng cạn kiệt. Trong những vòng lặp không có Seo Gyu, các Thức tỉnh giả đánh mất mạng lưới giao tiếp. Trong những vòng lặp không có Lão Scho, chúng tôi thiếu đi sức mạnh để chống lại những cuộc tàn sát của các hiện tượng kì lạ.
Ngay cả chúng tôi, ban lãnh đạo của Tam Thiên Giới, cũng không phải ngoại lệ. Không, có lẽ chúng tôi còn phải chịu đựng nhiều hơn.
Dang Seo-rin là một chủng loài quý hiếm, một ‘nhà cầm quyền nhân hậu’. Trong một tổ chức vận hành theo chế độ quân chủ tuyệt đối, người như cô còn khó gặp hơn cả Pokemon huyền thoại. Ban lãnh đạo phải làm gương ở tiền tuyến, và nếu thành viên bang hội bị đói, thì ban lãnh đạo cũng phải nhịn đói theo.
Dang Seo-rin chịu được. Tôi cũng chịu được tốt.
Yu Ji-won thì chật vật.
Tuy nhìn bề ngoài thì Yu Ji-won có vẻ là một mĩ nhân tóc bạc lịch thiệp và lạnh lùng, nhưng những từ ngữ như ‘quyền lực’ và ‘thăng tiến’ lại được khắc sâu lên trái tim của cô. Đối với cô, tình huống hiện tại là một cơn ác mộng không thể nào tồi tệ hơn.
Tàn nhẫn hơn cả, chính là sự thật rằng Tam Thiên Giới vẫn là bang hội dễ sống nhất Bán đảo Triều Tiên. Giữa một bản tính chỉ thấy thỏa mãn khi nắm trong tay quyền lực để tiếp tục thăng tiến lên bất kể vị trí nào, và một thời đại không hề có ý định đáp ứng bản tính ấy, Yu Ji-won đã trăn trở, dằn vặt, và rồi tuyệt vọng.
Nếu một ai đó bỗng dưng xuất hiện và đảm bảo rằng Yu Ji-won sẽ thăng tiến tiếp nếu cô phản bội Dang Seo-rin và đi tới một bang hội khác, rất có thể Yu Ji-won đã noi gương Thủ tướng Lee Wan-yong của Đế Quốc Đại Hàn.
Trên thực tế, trong lòng Yu Ji-won cũng đầy ắp ý định kế thừa di sản của tổ tiên.
“Phó Hội Trưởng.”
“Hửm?”
“Anh có thể giúp tôi tìm một con tàu tới Nhật Bản được không?”
Tôi cũng không mất công thuyết giáo cô ấy, kiểu như ‘Tại sao cô lại muốn chạy trốn tới Nhật Bản? Cô không thấy xấu hổ với tư cách trợ lí của Phó Hội Trưởng hay sao?’
Thay vào đó, tôi nhấp một ngụm cà phê. Đến giờ phút này, tôi cũng đã nhận ra phần nào bản chất thật của người phụ nữ mang tên Yu Ji-won.
“Tôi có thể tìm cách sắp xếp cho cô, nhưng e là tôi chỉ đặt được vé đi một chiều thôi.”
“Ý anh là sao?”
“Cho đến gần đây, những con tàu Nhật vẫn thi thoảng cập bến ở Busan. Nhưng từ ba tháng trước, tất cả những con tàu ấy đều đã biến mất. Cô hiểu như thế tức là sao không?”
“...”
Chúng tôi đã lập ra Liên minh Bang hội và lao vào tử chiến với những hiện tượng kì lạ trên khắp cả nước. Trong những cuộc chiến quyết định sự sống còn của nhân loại, Yu ji-won đã luôn ở bên cạnh tôi trong vai trò một cấp dưới đắc lực.
“Phó Hội Trưởng, vậy còn Trung Quốc thì sao…”
“Dựa theo thông tin từ các Chòm Sao, hình như bán đảo Sơn Đông tiêu rồi thì phải?”
“...”
“Hơn nữa, hiện tại cô vẫn dùng [Minimap] được bởi cô đã đạp xe vòng quanh Nhật Bản và Bán đảo Triều Tiên nhiều rồi, nhưng cô chưa tới Trung Quốc bao giờ. Năng lực của cô về cơ bản là vô dụng ở đó. Như vậy có ổn không?”
“...”
Đúng thế. Nếu một người muốn phản bội thì phải có một nơi sẵn sàng dung chứa họ, và nếu một người muốn trốn chạy thì cũng phải có một thiên đường để mà chạy tới.
Thời thế đã biến Yu Ji-won trở thành một cấp dưới tận trung đến muôn đời.
Giống như những thiên tài thường bị sinh nhầm thời do một đợt quay gacha lỗi, Yu Ji-won cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng khát khao của mình sẽ không bao giờ thành hiện thực. Cô chẳng còn nơi nào để đi nữa. Mà cô biết đi đâu cho được? Cả thế giới đang tiến dần đến bờ vực diệt vong.
Không.
Thật ra, vẫn còn một nơi cuối cùng để cô chạy tới.
“Phó Hội Trưởng.”
“Ôi, Chúa ơi. Này! Trợ lí Yu! Cô thấy sợ sao? Vậy thì cùng chết chung nào. Làm luôn nhỉ? Cuộc đời này còn gì để tiếc nuối nữa đâu? Đằng nào số phận đã định cả rồi, chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa…”
“Xin hãy giết tôi.”
Tôi quay đầu.
Người trợ lí với gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào tôi.
“Xin hãy tổ chức đám tang cho tôi. Bằng năng lực của Phó Hội Trưởng. Làm ơn.”
“...”
Tôi thở dài. Cho tới bây giờ, rất, rất nhiều người đã yêu cầu tôi tổ chức đám tang cho họ… Nói cách khác, là [Phong Ấn Thời Gian] của họ lại.
Phải, trong đó có cả những người cực kì quý giá đối với tôi. Về cơ bản, tôi là một người cử hành tang lễ chuyên nghiệp. Tôi đã trải nghiệm cảm giác nhốt một người gần gũi với mình như Yu Ji-won vào trong một cỗ quan tài vĩnh cửu vô số lần. Và mỗi khi tôi được người quen nhờ tổ chức tang lễ, tôi cũng dành nhiều thời gian hơn để tư vấn chi tiết cho họ.
Nội dung của buổi tư vấn có thể tóm gọn lại bằng một câu văn như sau:
- Thật ra, tôi là một hồi quy giả. Thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn một khi bánh xe thời gian quay đến vòng lặp tiếp theo. Cô có chắc mình muốn bị phong ấn ngay bây giờ không?
Sau khi nghe về bí mật của tôi, Yu Ji-won bị sốc. Và cơn sốc tinh thần của cô kéo dài chính xác 6 tiếng đồng hồ. Chưa đầy một ngày sau, trợ lí tóc bạc của tôi đã ghé thăm tôi lần nữa.
“Ngài Phó Hội Trưởng, ngài đã nói đây là vòng lặp thứ năm.”
“...”
Ngay khi biết tôi là một hồi quy giả, cô liền chuyển qua dùng danh xưng ‘ngài’ để gọi tôi. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu, người phụ nữ này không phải dạng vừa.
“Phải.”
“Nếu vậy thì, nếu suy nghĩ logic một chút, chẳng phải vòng lặp thứ hai sẽ tốt hơn vòng lặp thứ nhất, vòng lặp thứ năm sẽ tốt hơn vòng lặp thứ tư, và vòng lặp thứ sáu sẽ tốt hơn vòng lặp thứ năm sao?”
“...Chắc là thế?”
Trợ lí tóc bạc của tôi gật đầu với một biểu cảm cực kì nghiêm túc. Và rồi, cô nói ra một câu mà tôi chưa từng nghe thấy trong suốt quãng đời làm hồi quy giả của mình.
“Thưa ngài. Nếu vậy thì tôi tin rằng, việc phong ấn tôi lại ở vòng lặp thứ năm sẽ là một mất mát vô cùng to lớn.”
?