Trong mắt của hồi quy giả, thế giới có thể được ví như một bịch bim bim. Giữa biển khí nitro rộng lớn, các bạn phải mò ra được những miếng bim bim hiếm hoi. Theo lẽ ấy, một hồi quy giả thi thoảng sẽ bị cuốn vào những tình huống vượt ngoài lẽ thường trong vòng lặp vô tận của thời gian. Giống như tôi ở vòng lặp thứ 89 chẳng hạn.
“Không thể nào, Cheon Yo-hwa...”
Tôi nuốt tên của miếng bim bim vào trong bụng. Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học nữ sinh Bạch Hoa. Tên của vị Chiêu hồn sư này vẫn luôn xuất hiện cùng với Tam Thiên Giới của Dang Seo-rin mỗi khi người ta nhắc đến những bang hội mạnh nhất Bán đảo Triều Tiên. Tôi không ngờ mình lại nghe thấy tên cô ấy ở đây.
- Không chỉ mỗi con người.
Nhưng, bằng một phép màu thần kì nào đó, bịch bim bim lần này có vẻ nhiều bim bim hơn bình thường.
- Như chúng ta đã nói, tầm ảnh hưởng của những hiện tượng kì lạ không phân biệt đồ vật, thực vật, hay động vật. Cậu có thể hình dung nó giống như một bức xạ. ‘Hiệu Ứng Cánh Bướm’ mà cậu từng tiêu diệt cũng là một sứ giả của chúng ta, một thực thể từng bị chúng ta lây nhiễm.
“Khoan đã. Cả ‘Hiệu Ứng Cánh Bướm’ nữa sao?”
- Đúng thế.
“...”
Tâm trí tôi rối bời. Cho tới vòng lặp thứ 89, tôi chỉ biết Cheon Yo-hwa là một chiêu hồn sư. Cô là vị chủ tịch hội đồng học sinh xấu xa thi thoảng sẽ cho Bán đảo Triều Tiên nếm mùi [Bad End: Thành Phố Học Viện] mỗi khi thấy buồn chán. Còn Hiệu Ứng Cánh Bướm là một con bướm morpho mắc chứng tâm thần phân liệt thích phóng lốc xoáy ra tứ phía, bất kể nó có buồn chán hay không.
“...Bọn họ khác hẳn nhau. Cheon Yo-hwa và Hiệu Ứng Cánh Bướm thì có điểm gì chung mà lại cùng bị các người lây nhiễm... hay nói cách khác, trở thành ‘sứ giả’ của các người?”
- Nếu chúng ta cho cậu thấy tận mắt thì sẽ nhanh hơn.
“Cho tôi thấy tận mắt? Thấy cái gì mới được?”
Vua Tiên Nữ chìa tay ra.
- Chúng ta.
“...”
- Phát hiện đối tượng đang chần chừ. Cậu sợ sao? Cậu sẽ không nắm lấy tay chúng ta?
Tôi tra kiếm vào vỏ. Những lúc thế này, năng lực hồi quy quả thật rất tiện. Kể cả nếu đây là một cái bẫy và tôi phải chết, ít nhất tôi vẫn học được rằng “Vua Tiên Nữ chắc chắn là một thực thể không đáng tin cậy” và mang theo thông tin ấy sang vòng lặp kế tiếp.
“Được rồi. Nếu các người đã khiêu khích, tôi cũng sẵn lòng chấp nhận. Tôi không biết các người định đưa tôi đến đâu, nhưng dẫn đường đi.”
Khi tôi nắm lấy tay Vua Tiên Nữ, cảm giác nhầy nhụa khó chịu từ cơ thể lỏng của bọn họ lan ra khắp lòng bàn tay tôi. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra mình đang đứng ở giữa một nhà tù hoàn toàn sạch sẽ và nguyên vẹn.
“——Hả?”
Nhưng đây không phải Nhà tù Cheongsong. Tôi không rõ mình đang ở đâu. Song sắt và hành lang trải dài vô tận ngút tầm mắt. Xung quanh không có lấy một bóng người.
“Cái quái gì...?”
Vua Tiên Nữ tóm lấy bàn tay đang chuẩn bị rút kiếm theo phản xạ của tôi.
- Tuyệt đối đừng buông tay chúng ta ra.
- Nếu không, cậu sẽ đánh mất nó.
Mất gì cơ? Tôi còn chưa kịp thốt ra những từ ấy thì bỗng—chớp một cái. Ngay khi tôi vừa khép mi mắt lại rồi mở ra, cả nhà tù đã hóa thành một bệnh viện.
“...”
Những chiếc giường bệnh sạch sẽ đến kì quái được kê dọc hành lang, dù không hề có bóng một bệnh nhân hay bác sĩ nào. Từ mỗi chiếc giường, các đường ống truyền dịch rủ xuống như thể cầu treo. Một hành lang kéo dài tưởng chừng như vô tận. Vẫn là những chiếc giường ấy, những ống truyền dịch ấy, những giá treo ống với góc nghiêng y hệt ấy, tất cả mang một màu trắng chói lóa, kéo dài đến vô tận dọc hành lang—.
Chớp. Lần này là một ngôi trường bị bỏ hoang với những tòa nhà bằng gỗ mục nát. Cái tên ‘Bạch Hoa’ trên bảng hiệu gợi cảm giác nôn nao. Vòm trời đỏ rực như máu. Qua ô cửa kính vỡ nát, những cành cây bạch dương vươn mình vào trong hành lang lớp học, trên lớp vỏ trắng muốt của chúng găm chi chít những mảnh thủy tinh. Thân thể ngôi trường cũng bị những cọc gỗ màu trắng này đâm thủng mà phủ đầy sẹo.
Cứ mỗi sáu mét, góc nghiêng và vị trí của các mảnh kính vỡ lại lặp lại. Và trong mỗi đoạn lặp lại như thế, bàn và ghế gỗ nằm ngổn ngang. Hoa văn bề mặt, vị trí các mảng rêu, và góc kê của mỗi bộ bàn ghế đều giống hệt nhau.
Chớp. Là một bể bơi. Mùi clo nồng nặc đến nghẹt thở. Các đường bơi kéo dài đến tận chân trời, tựa như một hành lang nước.
Chớp. Một rạp chiếu phim. Xung quanh tối đen. Nhưng lạ thật. Rạp chiếu phim bình thường đâu có những chiếc ghế gỗ mục nát, trông như thuộc về một ngôi trường bỏ hoang thế kia. Cũng chẳng có các đường ống truyền dịch trong suốt rủ xuống từ mỗi chiếc ghế như này. Trên màn chiếu đang phát cảnh một nhà tù. Song sắt. Hành lang. Song sắt. Hành lang. Một nhà tù trống không. Màn chiếu lần lượt chuyển qua cảnh nhà tù, bệnh viện, ngôi trường, bể bơi, rồi lại quay về rạp chiếu phim. Màn chiếu bên trong màn chiếu, mắt trong mắt—
Chớp.
Cả vũ trụ chuyển mình. Chuyển động của các vì sao không còn tuân theo bất kì quy tắc nào. Giữa các màu sắc cũng không còn tồn tại tính đối xứng. Những vì tinh tú nhảy múa và lộn ngược đầu, cười khanh khách mà chẳng biết mệt, rồi chợt lặng im. Khi các định luật đã không còn ý nghĩa gì, thời gian cũng dần buông tha cho thế giới. Các màu sắc nắm lấy những ngón tay đang trôi tuột đi. Đan tay. Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, tía, biếc, nõn chuối, vàng kim, hồng, huyết dụ. Tay đan. Những bàn tay màu nắm lấy nhau và nhảy xoay tròn. Cam dẫm lên chân của lam, đỏ giết chết cam. Dải Ngân Hà hóa đỏ.
Chớp.
Từ đó, những ngôi sao được sinh ra và cùng lúc ấy bị hủy diệt, những hình dáng được tạo ra và sụp đổ ngay khi chúng vừa xuất hiện. Giống như bong bóng. Mọi thứ đều là bong bóng. Những bong bóng xà phòng lấp lánh bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời. Sự tồn tại là bong bóng, và sự sống là sắc màu.
Chớp.
Vũ trụ khép mi mắt lại, rồi mở ra. Một cột đèn giao thông. Khoảnh khắc ánh đèn đỏ sắp chuyển xanh, thời gian dừng lại một nhịp như để lấy hơi.
Màu sắc của ánh sao, bong bóng của các hành tinh, màu cam bị đỏ giết, những dải màu đang nhảy múa, màn chiếu trong rạp phim, mùi clo của bể bơi, những chiếc ghế gỗ trong trường, lớp vỏ trắng muốt găm chi chít những mảnh thủy tinh của tán cây bạch dương đang vươn mình vào trong lớp học, hành lang trắng toát của bệnh viện, song sắt của nhà tù, những vạch sang đường nơi hai màu đen và trắng đan vào nhau như họa tiết trên thảm.
Toàn bộ vũ trụ.
Đang lặng lẽ nhìn tôi.
Vũ trụ đứng ở bên kia vạch sang đường, trước cột đèn giao thông, đưa mắt về phía tôi. Rồi nó há to miệng.
‘Mắt’ ‘Chớp’ ‘Nhìn’ ‘Dõi’.
Giống như một dàn hợp xướng chưa từng tập dượt qua, giọng nó chẳng hề có cao độ hay âm sắc. Có giọng vang như tiếng chuông nhà thờ, giọng khác lại nghe như tiếng xả nước bồn cầu, giọng nữa lại nghe như tiếng côn trùng đập cánh. Hơi thở từ mỗi cái miệng của nó chỉ được ‘tái hiện lại’ vừa đủ qua miệng của Vua Tiên Nữ đang nắm lấy tay tôi.
- Đừng chớp mắt.
“...”
- Cậu cho rằng thực thể Vua Tiên Nữ này là hiện tượng kì lạ ra lệnh cho tất cả các thực thể đầu cuối. Tuy nhiên, cách nghĩ ấy không hẳn là chính xác.
Tôi thấy như tai mình sắp bị xé toạc. Không phải, là não tôi.
Mỗi từ ngữ do vũ trụ thì thầm lại được phát âm bằng một bộ phận khác nhau. ‘Thực’ ‘thể’ ‘đầu’ ‘cuối’. Tiếng chuông gió treo trên mái hiên của một ngôi đền, tiếng quạ gào thét vào khoảnh khắc bị diều hâu giết. Những tạp âm và tiếng ồn vốn không thể tạo nên ngôn ngữ, giờ đang ghép lại thành lời.
Một dự cảm mạnh mẽ dâng lên trong tôi cùng với cơn buồn nôn. Dự cảm rằng nếu tôi không phải là một hồi quy giả đã rèn luyện bản thân qua vô số vòng lặp, thì có lẽ chỉ cần nghe thấy những ‘từ ngữ’ này của vũ trụ thôi cũng sẽ khiến não tôi bị phá hủy.
Những thanh âm này thậm chí còn không hề có ý sỉ nhục nhân loại.
Mà là chúng đang sỉ nhục cả thế giới.
“Không hẳn là chính xác?”
- Đối tượng vẫn giữ được bản ngã, đây là tình huống nằm ngoài dự kiến.
- Chúng ta, kẻ mà cậu gọi là ‘Vua Tiên Nữ’, là một người diễn giải.
- Một tư tế. Một linh mục. Một giáo hoàng. Kẻ thống lĩnh những thực thể đầu cuối. Tư tế tối cao.
- Dẫu vậy, chúng ta vẫn hèn kém vô hạn so với Thần.
- Một nhà thông linh im lặng thay cho những vị thần biết nói, cất lời thay cho những vị thần câm, nhìn thay cho những vị thần mù.
- Thần không có ý tốt hay xấu. Chỉ có ngẫu nhiên.
- Hãy hoan hỷ đi. Bởi sự tồn tại của các cậu là bình đẳng.
- Aaaaaaa!
- Không có điểm khác biệt nào giữa một giọt bong bóng và dãy Himalayas khuất sau tầng mây. Quy tắc không vượt lên trên cá thể. Giữa các nấc thang của hình thể không tồn tại khái niệm cao thấp.
- Sau cùng, chúng ta cũng chỉ là một thực thể ngẫu nhiên được sinh ra trong vô vàn cá thể rời rạc. Đối với các cậu, chúng ta là phước lành, không phải bất hạnh. Cậu không cần ôm hận với ta.
- Bởi chúng ta chỉ đang tiến hành một thí nghiệm. Và chúng ta cũng chỉ được sinh ra với mục đích thí nghiệm.
“...”
Cứ thế, tôi mở to đôi mắt tưởng như sắp cháy rụi và nhìn vào vũ trụ. Vậy ra đây là một hiện tượng kì lạ.
Sơ Ngoại Thần. Alienation. Cấp 5.
Hư Không mang độc tính đáng sợ nhất trong tất cả các Hư Không. Một trong bảy hiện tượng kì lạ mạnh mẽ nhất, Sơ Ngoại Thần.
Thứ mà tôi... Không, thứ mà toàn nhân loại phải giết.
Kẻ thù của thế giới này.
“...Chắc là nó cũng chưa có tên đâu nhỉ.”
- Không cần thiết.
- Mọi thứ chúng ta chỉ vào đều là Thần của chúng ta, và mọi thứ chúng ta không chỉ vào cũng là Thần của chúng ta.
“Vu Gian.”
Vua Tiên Nữ nhìn tôi.
“Địa Ngục Vu Gian. Từ giờ trở đi, tên của nó sẽ là Vu Gian.”
Tôi nói như ho ra máu. Đây là chút sức lực chống cự cuối cùng mà tôi của vòng lặp thứ 89 còn gom góp được, trước khi cảm thấy như mình sẽ bị Hư Không nghiền nát bất cứ lúc nào.
- Như chúng ta đã nói, tên là không cần thiết.
“Không, với tôi thì cần đấy. Bởi tôi sẽ giết chết cái tên Thần mù lòa dám tự ý xâm phạm thế giới này.”
- ...
“Mọi thứ trên thế giới này đều khác biệt, và các ranh giới tồn tại là để giữ lấy sự khác biệt ấy. Nhưng các người lại trộn lẫn tất cả, khiến cho giữa mọi thứ chẳng còn khoảng cách. Vạn vật hóa vô thường, sự tồn tại tan rã, thế chẳng phải là Địa Ngục sao? Đó chính là Vô Gián. Còn các người cướp đoạt, giành giật, phá hoại, cưỡng hiếp luật lệ vốn có của thế giới, đó chính là Vu Gian.”
Vua Tiên Nữ, các nàng tiên——ánh đỏ của cột đèn giao thông, những vì sao, các màu sắc, điệu nhảy, màn chiếu phim, ngôi trường, bệnh viện nhà tù——nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử có một câu, “Tịch hề liêu hề”, nghĩa là “Tịch mịch thay, vắng lặng thay”.
Trước khi con người biết phân biệt vạn vật, thế giới tồn tại mà không có chia cách, một cõi yên bình đến nỗi chẳng có một âm thanh ý nghĩa nào được cất lên. ‘Tịch liêu’ là như thế.
Ngô bất tri kỳ danh. Tôi không biết tên nó, bởi một thế giới chỉ có hư không vốn dĩ không thể mang tên.
Giờ tôi đã đặt tên cho hư không ấy, chỉ thẳng vào mặt nó bằng ngón tay của con người.
- Vu Gian.
- Địa Ngục Vu Gian.
- Một cái tên đúng.
- Một cái tên không đúng.
- Cũng là một biến số ngẫu nhiên.
- Chúng ta đã hiểu vì sao thực thể tóc hồng lại hành xử kì lạ.
Hàng vạn tiếng cười chồng chất lên nhau rồi vỡ òa. Giây phút ấy, mùi clo của bể bơi lan tới. Có lẽ đây là hơi thở tới từ Backroom của vũ trụ này.
- Chúng ta sẽ thí nghiệm lên cậu, Người Đưa Tang.
Vua Tiên Nữ... Không, ‘Địa Ngục Vu Gian’ buông tay tôi ra. Cùng lúc ấy, tín hiệu đèn giao thông chuyển sang màu xanh lơ. Không phải là xanh lá hay vàng, mà là một màu xanh sapphire, giống như cánh bướm Morpho. Một màu sắc không xác định. Tồn tại được gọi là Vu Gian dâng tới chỗ tôi. Bước qua vạch sang đường màu trắng, lội qua bể bơi, dậm chân dọc hành lang, dẫm đạp lên thời gian và xé nát không gian.
Khoảnh khắc ấy, tôi mất ý thức.
∗ ∗ ∗
“Anh Hội Trưởng?”
Một giọng nói vang lên.
“Anh có ổn không? Anh tỉnh lại rồi à?”
“Ờ... Ừm, đây là đâu vậy?”
“Nhà tù Cheongsong. Chính xác hơn, chúng ta đang ở ‘nơi từng là Nhà tù Cheongsong’. Anh đã bảo anh sẽ đi nói chuyện với các nàng tiên mà, đúng không?”
“A.”
Lúc bình tĩnh lại và mở mắt ra, tôi thấy mình đang gối đầu lên đùi Go Yuri giữa đống đổ nát của tòa nhà. Go Yuri nhìn tôi rồi mỉm cười.
“Cuộc nói chuyện có diễn ra suôn sẻ không?”
“Cuộc nói chuyện... Tôi không chắc nữa. Tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy thứ gì đó, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi...”
“A, tôi hiểu. Hừm, thế này có hơi đáng lo ngại nhỉ. Giờ phải làm sao đây...?”
Go Yuri vừa thì thầm, vừa đưa ngón trỏ lên chạm vào cằm. Vẻ lo lắng thoáng lướt qua trên gương mặt cô. Tôi ngước lên nhìn cô với tâm trí vẫn còn rối bời.
“...Phải rồi. Anh có nhớ mình đã hứa sẽ dẫn tôi đi cùng vào lần tới anh đến Busan không?”
“Hả? À, có. Tôi có nhớ.”
“May quá. Vì tôi đã ngoan ngoãn tránh sang một bên, nên đương nhiên tôi cũng nên được đền bù chút gì đó.”
“...?”
“Anh Hội Trưởng hãy thả lỏng cơ thể một chút đi. Hít sâu nào. Rồi thở ra. Đúng rồi. Anh làm tốt lắm! Tuy có thể anh Hội Trưởng vẫn chưa nhận thức được, nhưng do lúc nãy bị vướng phải nhiều vụ nổ, nên cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều đang căng thẳng.”
Go Yuri nhẹ nhàng đưa tay xoa sau đầu tôi. Dù chỉ là một cử chỉ rất bình thường, tâm trí tôi lại minh mẫn trở lại nhanh đến bất ngờ. Quan trọng hơn, kí ức về ‘Vu Gian’ mà tôi quan sát được không lâu trước đó bỗng ùa về.
“A...”
“Có vẻ anh đã cảm thấy khá hơn rồi. Thật nhẹ nhõm quá.”
“Tôi không biết thế này có gọi là khá hơn được không, nhưng tôi nhớ... Mà thôi, không có gì đâu. Dù sao thì, hình như cô đã chăm sóc tôi trong lúc tôi bất tỉnh. Cảm ơn cô, Yuri.”
Dù đã đặt tên cho một trong những hiện tượng kì lạ mạnh mẽ nhất thế giới, tôi vẫn chưa biết được danh tính thật của thực thể ở ngay trước mặt mình. Thực thể ấy nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng kéo tôi dậy. Rồi cô mỉm cười rạng rỡ.
“Anh Hội Trưởng, hiện giờ anh có hạnh phúc không?”
“Hả? Hừm, ít nhất thì tôi không hẳn là không hạnh phúc.”
“Vậy thì tôi cũng thấy hạnh phúc.”
Vẫn là một nụ cười tuyệt đẹp như mọi khi.
∗ ∗ ∗
Phần kết của câu chuyện lần này rất ngắn.
“Seo Gyu, thật ra tôi là một hồi quy giả, và cậu đã bị Nàng Tiên Hướng Dẫn bóp nổ đầu ít nhất 50 lần. Nhưng ở vòng lặp trước, tôi đã phát hiện ra một hiện tượng kì lạ có vẻ là thủ lĩnh của đám tiên nữ. Tên của nó là Vu Gian, một thực thể đáng sợ có thể giết chết gần như bất kì ai nếu họ chẳng may nhìn thấy. Dù sao thì, tên đó là kẻ thù truyền kiếp ba đời nhà cậu... Không, phải là năm mươi đời mới đúng. Cậu định đối phó với tên này thế nào?”
“Ý hyung là ngoài kia có một thằng khốn như thế sao? Tất nhiên là em phải đích thân đi trả thù rồi!”
Tôi dẫn cậu ta tới đó.
“Này tên khốn! Sao mi dám bóp nổ đầu ta—”
Bụp! Khoảnh khắc chúng tôi bước chân vào trong lãnh địa của Vu Gian, đầu SG Man của chúng ta lập tức phát nổ. Hệt như những người ngoài hành tinh trong tựa phim [Sao Hỏa Tấn Công!] của Tim Burton.
“Hừm.”
...Xem chừng vẫn còn rất lâu nữa nhân loại mới có thể báo thù được.
== Người hỏi. Kết. ==
Một cách chơi chữ. Địa Ngục Vô Gián (無間地獄) trong Phật giáo là nơi tội nhân chịu khổ hình liên tục, không gián đoạn. Còn Vu Gian (蕪奸) là tạp nham và gian ác. Trong tiếng Hàn, Vô Gián và Vu Gian là hai từ đồng âm.