Bởi chúng ta đang nói về những bộ phim, nên tiện đây tôi cũng xin được tiết lộ sở thích của mình: tôi thích những bộ phim về người ngoài hành tinh nhất. Cụ thể, tôi thích những bộ phim được gắn tag #thảm-họa #xâm-lược #khoa-học-viễn-tưởng #tận-thế, kiểu như ‘Thế Giới Đại Chiến’ (2005) hay ‘Sao Hỏa Tấn Công!’ (1996). Một vài người có thể sẽ thấy ngạc nhiên trước gu phim ảnh của tôi và thắc mắc.
- Chẳng phải Trái Đất đang bị những hiện tượng kì lạ xâm lấn à, sao anh còn muốn trải nghiệm lại đời thực thêm lần nữa ở trong phim? Như thế thì có gì vui?
Nhưng họ hỏi như vậy là bởi vì họ không hiểu. Những bộ phim đó vui chính bởi vì đời thực và phim ảnh không giống nhau. Giống như việc xem một tác phẩm thuộc thể loại fantasy vậy. Trước tiên, chẳng có Thức tỉnh giả nào trong những bộ phim ấy. Riêng đây đã là một điểm ‘không chính xác về mặt thực tế’.
“Oa... Một giống loài ngoài hành tinh hút máu con người làm nhiên liệu và thao túng môi trường xung quanh. Có vẻ mới lạ đấy. Nhưng phần thân dưới của mấy con robot ngoài hành tinh kia trông hơi mong manh. Vài nhát chém bằng lưỡi kiếm được bọc aura là đủ để hạ nó rồi.”
“Chiến thuật của mấy tên người ngoài hành tinh đó cũng lạ nữa. Bọn họ mất công ngủ đông cả nghìn năm, nhưng lại không nghĩ đến chuyện thám thính hệ sinh thái của Trái Đất từ trước à? Tại sao? Nếu bọn họ lập đội trinh sát và chuẩn bị vài năm thôi, mọi vấn đề sẽ lộ ra ngay.”
“À, hay là tại vì bọn họ bị ngu...?”
“Ồ. Thế thì cũng không trách được nhỉ.”
Chỉ cần lắng nghe những lời bình phẩm của Sim Ah-ryeon và Seo Gyu trong lúc xem phim cùng tôi, có lẽ các bạn cũng hình dung ra được quan điểm của người ở thời đại này đối với những bộ phim khoa học viễn tưởng lấy bối cảnh thảm họa người ngoài hành tinh. Chính bởi những điểm bất đồng so với thực tế kia, mà mọi người có thể xem các bộ phim này như thể chúng là thể loại fantasy. Mặc dù đây có lẽ không phải ý định ban đầu của đạo diễn.
Trong số đó, nếu tôi phải chọn một bộ phim khắc họa thực tế tương đối chính xác, thì sẽ là ‘Vùng hủy diệt’ (2018). Bộ phim này mô tả khá tốt Hư Không dưới con mắt của những người bình thường.
Dù sao thì.
Có một mô típ gần như luôn tồn tại trong những bộ phim thuộc dạng này.
‘Giống loài hành tinh tưởng chừng như bất khả chiến bại đã đẩy nhân loại đến bờ vực tuyệt vọng, nhưng thật ra bọn chúng có một điểm yếu chết người—’
Chính là mô típ này. Cá nhân tôi gọi nó là ‘Mô típ Achilles’. Các bạn có thể thắc mắc, chẳng phải Achilles là con người hay sao, nhưng từ góc nhìn của binh lính thành Troy, Achilles cơ bản chẳng khác nào người ngoài hành tinh. Những thực thể ngoài hành tinh trong phim thường sẽ chết bởi virus của Trái Đất sau khi tham gia phong trào tẩy chay vaccine, hoặc là não của bọn chúng sẽ phát nổ đầy bí hiểm do sóng âm từ mấy giai điệu đồng quê. Tuy nhiên, những hiện tượng kì lạ ngoài thực tế lại không tốt bụng như thế đối với nhân loại.
Nhưng thi thoảng, trong những trường hợp rất hiếm hoi, một hiện tượng kì lạ sẽ xuất hiện cùng với ‘Gót chân Achilles’ hệt như trong phim.
Ở vòng lặp thứ 98, tôi đã may mắn được gặp những thực thể ngoài hành tinh tốt bụng nhất.
∗ ∗ ∗
Thật lòng mà nói, ban đầu tôi còn không nhận ra thứ này là một hiện tượng kì lạ. Không phải vì tôi ngốc, mà là bởi ai cũng đều bị nhầm.
“Mưa Thiên Thạch!”
“Đằng đó kìa!”
“Chắc nó không hướng về phía này đâu, nhỉ…?”
Thoạt nhìn, trông nó giống hệt như một ‘thiên thạch’. Thời gian xuất hiện của nó, trùng hợp thay, cũng đúng vào năm thứ chín. Lúc này, hiện tượng kì lạ cấp lục địa ‘Mưa Thiên Thạch’ đã tàn phá xong tỉnh Gyeongsangnam và đang vui sướng tưới nước tiểu của nó lên khắp toàn cầu. Theo lẽ tự nhiên, nếu tôi thấy một thứ gì đó nhìn như thiên thạch rơi xuống từ trên trời.
‘Ây dà. Mưa Thiên Thạch lại bắt đầu làm loạn rồi.’
Đây là kết luận hợp logic nhất. Hơn nữa, ‘thiên thạch’ này không rơi xuống đất liền mà là giữa biển Đông. Không phải ở gần đảo Ulleungdo, mà là ở lưu vực Yamato, gần quần đảo Nhật Bản. Theo những gì tôi biết, thì chẳng có tin tức nào về việc thành phố Atlantis chuyển từ Đại Tây Dương sang biển Đông, nên khu vực này hoàn toàn không có người sống. Theo lẽ tự nhiên, tôi phớt lờ nó đi. Công việc của một hồi quy giả vốn đã rất bận rộn, nên tôi cũng chẳng có thời gian lo lắng cho hệ sinh thái biển. Nhưng sau vòng lặp mà Mưa Thiên Thạch bị đánh bại, mọi chuyện bắt đầu trở nên kì lạ.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang, anh có thấy thiên thạch rơi xuống biển Đông tối qua không…?”
“Sao cơ?”
“Anh không biết à. Đêm qua có một thiên thạch. Hừm. Tôi lo có thể đây là một Mưa Thiên Thạch mới. Trên SG Net cũng có một loạt các bài đăng bàn tán xôn xao. Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả…”
“À, mọi khi vẫn có một thiên thạch rơi xuống biển Đông vào khoảng thời gian này. Hóa ra chỉ là một thiên thạch bình thường à.”
Sau đó tôi còn nghe được vài lời khai từ các nhân chứng khác, nhưng trong suốt một thời gian dài, tôi đã sống mà chẳng hề bận tâm đến ‘thiên thạch’ này. Dù sao thì mỗi ngày, khoảng 100 tấn đá vẫn rơi xuống Trái Đất từ ngoài vũ trụ. Chỉ tình cờ là hòn đá kia lại rơi xuống biển Đông cùng thời điểm Mưa Thiên Thạch đổ bộ, nên sự kiện này cũng không có gì đặc sắc.
Nhưng rồi một ngày nọ.
Trong vòng lặp thứ 98, khi ấy tôi đang ghé thăm Kanazawa, Nhật Bản. Tôi có dịp được gặp ‘Hội đồng Ma pháp Thiếu nữ’, phe phái mạnh nhất quần đảo Nhật Bản, tương đương với Liên minh Thức tỉnh giả của chúng tôi. Để nói thêm, hội nhóm này chứa đầy những kẻ điên giống như chúng tôi, nhưng cái điên của bọn họ lại tiến hóa theo một chiều hướng hoàn toàn khác. Có lẽ tôi sẽ kể về bọn họ sau. Mà sẽ càng tốt hơn nếu tôi không phải kể gì hết.
Hôm ấy, bởi vì cuộc họp của chúng tôi tan muộn, tôi đang đi bộ dọc bãi biển giữa đêm cùng với một đại diện của các ma pháp thiếu nữ.
“Tóm lại chúng tôi muốn nói là, xin anh Andateika hãy dùng năng lực của mình để giúp chúng tôi chống lại Inunaki, nya.”
“Tôi có thể giúp mọi người. Nhưng như tôi đã nói lần trước, hãy đưa tôi chiếc máy ảnh.”
“Dù vậy, một chiếc máy ảnh có hơi đắt quá. Anh biết chúng tôi chỉ có ba chiếc mà, phải không nya? Thay vào đó, chúng tôi sẽ trả công cho anh bằng cách khác… Ủa?”
“Hửm?”
Ma pháp thiếu nữ mặc trên người bộ trang phục goth-loli có viền xếp dù trời khá lạnh, và mang theo một chiếc ô màu đen dù đang là giữa đêm, chỉ tay về phía biển Đông. Gu thời trang này hẳn là hiếm thấy trên Trái Đất, nhưng cảnh tượng đang diễn ra ở ngoài khơi biển Đông còn đáng ngạc nhiên hơn. Nhờ trải qua hồi quy, aura của tôi được tôi luyện trên vài bậc so với người bình thường, giúp tôi cường hóa mạnh mẽ thị lực của bản thân.
“...”
“Oa! Là một ngôi sao băng nya!”
Ma pháp thiếu nữ nhảy lên nhảy xuống đầy phấn khích trên mặt cát. Còn tôi thì chẳng thể hào hứng được như cô.
Bởi vì.
“...Một cái đĩa?”
“Ể?”
“Thứ vừa rơi xuống biển Đông, không phải là thiên thạch. Là một cái đĩa… Một vật thể bay hình đĩa?”
“Hả? UFO á?”
Ma pháp thiếu nữ vừa nghiêng đầu, vừa nói bằng một tông giọng khiến tôi chỉ muốn đánh cô ta một trận. Nhưng không biết là may mắn hay xui xẻo, mà tôi đã quá quen với cách hành xử của bọn họ và chỉ biết gật đầu đồng tình.
Đúng thế. Một vật thể bay không xác định (UFO).
Đây chính là lần đầu những thực thể ngoài hành tinh ra mắt công chúng.
∗ ∗ ∗
Vì một thiếu nữ ma pháp cũng có mặt khi tôi chứng kiến hiện tượng kì lạ này, một đội trinh sát nhanh chóng được thành lập. Và có lẽ bởi sức mạnh của cụm từ UFO, mà Hội đồng Ma pháp Thiếu nữ hành động vô cùng nghiêm túc.
“Chúng tôi sẽ triển khai tàu sân bay ‘White Blossom’ để tiến hành nhiệm vụ trinh sát lần này nya. Anh Andateika, xin hãy giúp chúng tôi nya!”
“A, ừm. Được rồi…”
Để nói thêm, Hội đồng Ma pháp Thiếu nữ sở hữu tổng cộng mười ba tàu sân bay. Theo tiêu chuẩn của nền văn mình trước tận thế, thì bọn họ là một trong những lực lượng hải quân tinh nhuệ nhất thế giới, ngang tầm với Hải Quân Mỹ. Đây là bởi bọn họ đã sửa đổi trái phép những thuyền câu cá nhỏ và tàu du lịch nhỏ rồi sơn đè chữ ‘Tàu sân bay’ lên trên. Các bạn hỏi là ma pháp thiếu nữ và tàu sân bay thì có quan hệ gì à? Sao mà tôi biết được?
Tên chính thức cho tòa nhà trụ sở của bọn họ là ‘Tân Tokyo 5 - Tân Cửu Long Thành: Vị Tri Thần Xã’. Bọn họ là một lũ điên toàn tập. Hơn nữa, họ còn gọi tôi là ‘anh Andateika’. Nếu không có việc thì tôi cũng chẳng đến thăm họ làm gì. Dù sao, câu chuyện này không phải về mấy kẻ điên ấy. Tốt hơn hết là không. Bởi vì bọn họ… Mà thôi, không có gì đâu.
Dù sao thì, chúng tôi đến khu vực mà thiên thạch rơi xuống và bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
Và rồi.
“Chúng tôi đã tìm thấy con tàu bay nya!”
Bảy tiếng sau khi bắt tay vào việc, chúng tôi tìm được chiếc UFO. Tuy nhìn điên là vậy, nhưng họ vẫn là những người có trình độ, và nhanh chóng tìm thấy vật thể bay đang trôi nổi trên mặt nước. Các ma pháp thiếu nữ tụ tập lại trên boong tàu và bàn tán xôn xao.
“Oa. Giống hệt như anh Andateika nói, không phải thiên thạch mà là UFO nya…”
“Quan sát. Rơi xuống từ khí quyển và va chạm với mặt nước. Đánh giá. Bề ngoài còn tương đối nguyên vẹn. Kết luận. Sản phẩm của một nền văn minh vượt xa nhân loại về khoa học kĩ thuật.”
“...!”
“Tuyệt quá. Sóng nước đang vỗ lên bề mặt UFO kìa. Nếu chúng ta bất cẩn tiếp cận, liệu người ngoài hành tinh có nhảy ra không?”
UFO chìm trong nước theo từng đợt sóng, rồi lại nổi lên. Giống như khoang trong của động cơ ô tô, bề mặt đĩa bay là những ống nước dày đặc bố trí phức tạp.
Lần tiếp xúc đầu tiên với sự sống ngoài Trái Đất.
Ngay cả một người từng trải như tôi cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Không có phản hồi. Dù là để nói chuyện hay chiến đấu, chúng ta cũng phải tiến vào trước.”
“Nya…”
“Tôi sẽ đi đầu. Ai muốn theo tôi?”
“Nya. Chúng ta đã phải cực khổ suốt bảy tiếng đồng hồ rồi, giờ rút lui cũng vô nghĩa. Tôi sẽ đi theo anh, xin hãy dẫn đường đi, nya.”
Tôi gật đầu. Và không chút chần chừ, tôi tiến vào trong UFO, để các ma pháp thiếu nữ canh phòng tuyến sau. Như tôi đã nói, tuy trông điên như vậy, nhưng họ đều là những thợ săn quái vật lành nghề.
Tí tách.
Bên trong UFO tối đen. Nước đã bắt đầu tràn vào, chạm tới mắt cá chân tôi. Ngay khi chúng tôi bước vào hành lang, một mùi xăng xộc vào mũi tôi.
“Hỡi những vì sao - Hãy dẫn đường - Cho bình minh của nhân loại, nya.”
Lóe.
Theo lời niệm chú của ma pháp thiếu nữ, những cầu sáng bắt đầu lơ lửng quanh người cô, thắp sáng xung quanh. Khi tầm nhìn được cải thiện, từng ma pháp thiếu nữ khác cũng bắt đầu sử dụng ma thuật của mình.
“Phát hiện - Tồn tại - Trực quan hóa.”
“...”
“Tiếng bước chân - Cũng chẳng có - Nhưng dấu chân người - Vẫn in hằn nơi trái tim ta.”
Trong khoảnh khắc, đội trinh sát của chúng tôi đã được trang bị tầm nhìn, radar, định vị sóng âm, và ma thuật tàng hình. Nhờ năng lực này mà những Thức tỉnh giả của quần đảo Nhật Bản có thể chống chọi lại khi Bát Bạch Vạn hạ phàm. Một loại ma pháp tương tự như Chú Ca Vịnh Xướng của Dang Seo-rin. Sức mạnh của Chú Ca Vịnh Xướng nằm ở âm giai và nhịp điệu, còn lời hát bằng tiếng Latin chỉ là sở thích riêng của Dang Seo-rin. Mặt khác, thần chú của những ma pháp thiếu nữ lại xuất phát từ thơ ca. Trên thực tế, dạng ‘ma pháp thơ ca’ này chính là cơ bản đối với những Thức tỉnh giả hệ ma pháp. Còn Chú Ca Vịnh Xướng là một trường phái phá cách do Dang Seo-rin đi đầu.
「Lạ quá.」
Chúng tôi giao tiếp bằng thần giao cách cảm.
「Dù có mở rộng phạm vi của ma thuật nhận biết đến đâu, tôi vẫn không cảm thấy bất kì sự hiện diện nào. Máy móc, máy móc, máy móc. Chỉ toàn là máy móc.」
「Phỏng đoán. Người ngoài hành tinh không phải sinh vật sống. Giả thuyết. Những thực thể với trí khôn đã thay thế toàn bộ cơ thể bằng máy móc.」
「Chỗ này đúng là mê cung mà nya. Khả năng lớn là có mai phục, nên chúng ta phải đề cao cảnh giác nya.」
「Tôi thật sự không cảm thấy gì cả. Anh Andateika, anh có thấy gì lạ không?」
「Không. Khoan đã—」
Thịch.
Các ma pháp thiếu nữ đồng loại dừng lại theo lời tôi. Cử động của họ như thể đã được tập duyệt từ trước. Việc họ dừng lại để chờ tôi nói tiếp mà không thắc mắc mấy câu như “Chuyện gì thế?” hay “Tại sao?” còn đáng khen hơn. Tự nhủ thầm rằng các ma pháp thiếu nữ sẽ là những đồng minh đáng tin cậy biết bao nếu như họ không nói chuyện bằng giọng điệu kì quái kia, tôi bước năm bước về phía trước.
Thịch, thịch.
Tôi gõ lên ‘vật thể’ trên hành lang trước mặt bằng mũi kiếm. Ngay cả khi tôi đã bọc kiếm bằng aura, vật thể kia vẫn không có phản ứng gì. Chỉ có mặt nước dưới mắt cá chân tôi nhẹ nhàng gợn sóng.
“Họ chết rồi.”
Cảm thấy không cần phải dùng thần giao cách cảm nữa, tôi nói thành tiếng.
“Nya?”
“Chết hết rồi. Tất cả bọn họ.”
Hành lang tối đen bên trong UFO.
Xác của hơn 120 thực thể ngoài hành tinh với tứ chi bị tan chảy đến mức không nhận ra lấp kín lối đi.
∗ ∗ ∗
Vụ việc ‘UFO lao xuống biển Đông’ ở vòng lặp thứ 98 rốt cuộc vẫn không có lời giải. Tại sao những thực thể ngoài hành tinh với công nghệ vượt xa nền văn minh nhân loại hiện tại lại chết trong con tàu của chính họ? Không lẽ bọn họ đã chết từ trước khi con tàu lao xuống biển Đông?
Tôi khó mà kìm được trí tò mò của mình trước hiện tượng kì lạ mới này. Sau cùng, đây là một bí ẩn liên quan đến sự sống ngoài Trái Đất. Sao mà tôi cưỡng lại được? Vậy nên, ở vòng lặp sau đó, vòng lặp thứ 99, tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Lần này, thay vì tìm kiếm UFO sau khi vụ việc xảy ra, tôi sẽ đợi sẵn ở khu va chạm.
“Nya? Anh muốn dùng tàu sân bay? Ôi trời. Kể cả có là anh Andateika, thì chúng tôi đâu thể cứ thế cho anh mượn một trong bảy tài nguyên quân sự của mình…”
“Tôi sẽ giúp các cô triệt hạ Đường hầm Inunaki sắp tới mà không kèm theo điều kiện gì hết.”
“Triển khai tàu sân bay số một, White Blossom!”
'War of the Worlds' (2005) và 'Mars Attack!' (1996). 'Annihilation' (2018).