Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 03 - 第三章

Anh muốn em!

Nắng ban mai chói chang quá.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ vô tình rọi khắp căn phòng, khiến mồ hôi tôi rịn ra nhè nhẹ.

Nhưng tâm trạng lại phơi phới lạ thường.

Dù sao thì hôm nay là ngày nghỉ.

Cuối cùng cũng có thể “tiêu hóa” được tựa eroge đã mua về sau bao ngày chờ đợi. Bấy lâu nay, giữa kỳ thi, tin đồn về Ayame và chuyện của Eve, tôi chẳng những không có ngày nghỉ mà ngay cả thời gian sau giờ học cũng chẳng mấy khi được chạm vào game!

Đồ uống, bánh kẹo đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tai nghe cũng vừa tậu cái mới, dù card âm thanh thì vẫn chưa đổi!

Tối qua tôi cũng đã cài đặt xong xuôi rồi.

Cũng có thể thức thâu đêm, nhưng phải giữ sức cho kỳ nghỉ hè sắp tới nên không thể làm càn. Thậm chí, việc chơi game trong trạng thái sung mãn nhất mới chính là thể hiện sự tôn trọng dành cho eroge!

Giờ thì, đã chuẩn bị kỹ lưỡng sau giấc ngủ ngon lành, chẳng ai có thể ngăn cản tôi nữa!

Thôi được rồi, chiến thôi! Khởi động “Magicians Joker”––

“Nè, anh hai ơi~”

Cái gì cơ!?

…Cái giọng nói vừa rồi là sao vậy?

Không phải là lời thoại bonus trước tên game.

Tuy là một giọng nói không thể tin được ở người nhà, nhưng hình như đó là tiếng của Kiyomi…

“K-Kiyomi?”

“Ừm, đúng rồi đó anh hai~ Em vào được không? Em vào nha.”

Cô bé chẳng thèm đợi tôi trả lời đã tự tiện bước vào.

Kiyomi đang mặc đồ ra ngoài. Không phải bộ đồ ngủ thường ngày. Rõ ràng là khác hẳn mọi khi.

Chiếc áo cánh trắng tay ngắn phấp phới cùng chiếc váy đen có dây đeo vai. Thoáng chút làm tôi liên tưởng đến trang phục của cô hầu gái. Con bé có cả bộ đồ như thế này sao.

Cô bé nở một nụ cười dễ thương, như thể muốn thể hiện sự ngây thơ trong sáng, nhưng lại quá đỗi đáng ngờ. Người ta nói, bọn lừa đảo thường tỏ vẻ vô hại trước con mồi. Chắc đây cũng là kiểu đó.

“Mày đang âm mưu gì đấy?”

“Ước gì nhỉ~ Anh hai của em thật là. Kiyomi hơi bị sốc đó.”

Đầu con bé có bị đập vào đâu không? Hay não bị thủng lỗ à?

“Mày bao giờ gọi tao là anh hai mà không có mục đích hả? Tiền à? Hay mạng sống của tao?”

“Đâu có gì đâu chứ. Chỉ là Kiyomi muốn cùng anh hai đi chơi một chút thôi.”

“…Đi chơi sao?”

“Đúng vậy. Đi mua sắm ở khu vực nhà ga!”

“Tính bắt tao làm người khuân vác à. Định mua đồ nặng đến mức nào vậy? Tủ lạnh cho phòng mày à? Giao hàng đi chứ.”

“Không phải vậy mà. Thôi đi thôi anh hai.”

“Không. Sao ngày nghỉ hiếm hoi này tao lại phải đi chơi với mày chứ?”

Trừ khi biến thành 2D thì may ra.

“Đừng có nói những lời khó nghe vậy chứ~ Đi mà.”

Bị kéo tay, tôi đành đứng dậy khỏi ghế một cách miễn cưỡng.

Cô bé ôm lấy tay tôi một cách nũng nịu. Tâm trạng vui vẻ đến không thể tin được so với thường ngày. Rốt cuộc con bé này là ai vậy? Bị linh hồn kiếp trước nhập vào à?

“Nào, đi thôi~”

“Tao bảo không rồi mà! Mày quên mình đã đối xử với tao như thế nào sao? Suốt ngày miệt thị ‘độc thân suốt đời, độc thân suốt đời’, giờ lại muốn đi chơi với tao kiểu này à?”

“…Anh hai.”

“Giả vờ khóc cũng vô ích. Nước mắt giả dối của mày dễ nhìn thấu lắm.”

“Anh không đi cùng em sao?”

“Tuyệt đối không!”

Tôi giữ thái độ kiên quyết từ chối. Dù có dùng lời đường mật cũng vô ích!

Ngay lúc đó, “Rắc!” một tiếng, có gì đó vang lên.

Cú đá thấp của Kiyomi đã trúng ngay vào ống chân tôi.

Tiếp theo là cơn đau nhói.

Cú sốc thấu xương khiến tôi không thể đứng vững, vô thức ôm chân quỳ xuống.

“Ối trời ơi…”

“Ư, nếu mình tử tế thì lại được nước lấn tới…! Em đã bảo là đi cùng rồi! Anh làm gì có quyền từ chối ngay từ đầu!”

“K-Khiếp, mày đang đe dọa đấy à…!”

Vẻ mặt của Kiyomi giận dữ đến nỗi mặt đỏ gay gắt.

Nếu đưa cây gậy sắt cho con bé và tống xuống địa ngục, chắc nó sẽ tìm được nghề nghiệp phù hợp với mình.

“Vậy, anh tính sao đây? Đi cùng không? Hay không đi? Em sẽ đá cho đến khi anh chịu đi đó.”

Giọng nói không chút khoan nhượng khiến tôi cảm thấy tính mạng mình đang bị đe dọa.

Tôi đành thay quần áo ra ngoài và cùng Kiyomi rời nhà.

…Không phải là tôi thua. Cũng không phải là tôi khuất phục!

Để bảo vệ bản thân khỏi sự hủy diệt, đôi khi cũng phải chấp nhận yêu cầu của kẻ thù. Giống như Phần Lan đã chiến đấu để bảo vệ độc lập, nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục Liên Xô vậy.

Nếu đã biết chắc sẽ gặp chuyện tồi tệ, đôi khi chấp nhận yêu cầu ngay từ đầu sẽ tốt hơn. Biết đâu như vậy còn có thể bảo vệ được một số thứ.

“Anh làm ơn tỏ vẻ vui vẻ hơn một chút đi chứ.”

“Đến mức đó mà mày cũng đòi hỏi sao…”

Xã hội quốc tế sẽ không bao giờ dung thứ cho hành động bạo ngược như vậy…

Hai anh em chúng tôi với vẻ mặt cau có đang đi về phía nhà ga thì,

“Ôi! Kiyomi!”

Ba cô gái khác nhau về ngoại hình—một người cao, một người mũm mĩm, một người nhỏ nhắn—cùng giơ tay vẫy gọi rồi chạy đến. Trang phục của họ cũng chẳng có sự đồng bộ về màu sắc: đỏ, xanh, hồng.

Tôi nhìn sang Kiyomi bên cạnh, trên mặt con bé lộ rõ vẻ "gặp đúng lúc không nên gặp" và mồ hôi lạnh toát ra. Rồi con bé lườm tôi, ý bảo "Đừng có nói linh tinh đấy." Dễ hiểu quá.

“Chào. Ba đứa làm gì ở đây vậy?”

“Tụi tớ đi mua sắm một chút. Mà, đây là…”

Cả ba người đồng loạt quay sang nhìn tôi. Vì không biết tên, tôi tạm gọi cô cao kều là Dogu, cô mũm mĩm là Magu, và cô bé nhỏ nhắn là Ragu.

“Đi hẹn hò đúng không?”

Magu nhoẻn cười hỏi Kiyomi một cách trêu chọc.

“Không. Là chăm sóc người bệnh thôi.”

Nhưng Kiyomi với vẻ mặt vô cùng chán ghét, lập tức trả lời. Bị gọi là "chăm sóc người bệnh" thì tôi làm gì có quyền gì. Tôi chỉ muốn đấm cho con bé một phát.

…Chẳng biết nó sẽ nói gì, nên tôi im lặng. Nếu lại bị ăn thêm cú đá thấp nữa, chắc tôi sẽ không bao giờ đứng dậy được. Nằm trên giường cả ngày thôi.

Với lại, bị gọi là hẹn hò thì cũng phiền phức.

“Không phải người yêu sao?”

Ragu nghiêng đầu hỏi với ánh mắt ngây thơ. Hình như trong mắt bọn họ, việc có người yêu đã là chuyện hiển nhiên rồi.

“Làm gì có chuyện đó. Nếu có người yêu thì tớ đã nói rồi.”

Kiyomi trả lời với vẻ mặt bối rối. Cô bé toát ra một bầu không khí muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, cô bé cũng không thể thẳng thừng từ chối bạn bè được. Có lẽ vì đang đứng giữa hai làn đạn, đôi mắt cô bé hơi dao động.

“Có phải là anh trai trong tin đồn không ạ?”

Dogu nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt Kiyomi ngay lập tức cứng đơ. Một cú đòn chí mạng.

Kiyomi ngắc ngứ không biết phải trả lời thế nào.

…Chẳng cần phải nói dối đâu. Đến nước này thì Kiyomi đã thua rồi.

“À, đúng vậy. Mấy đứa là bạn cùng lớp với Kiyomi à?”

“Vâng. Quả nhiên là anh rồi ạ.”

“Kiyomi chẳng phải vẫn luôn nói không có anh ở trong lớp sao?”

“Haha. Anh biết sao ạ? Nhưng Kiyomi luôn phản ứng thái quá nên chúng em cứ đồn đoán chắc chắn là có đó ạ.”

Chắc không chỉ bị hỏi mà ngay cả khi không hỏi, Kiyomi cũng đã từng gào lên “Làm gì có anh nào!”. Hình ảnh ấy hiện rõ trong tâm trí tôi.

Dogu vừa nói xong, Magu đã chen ngang.

“Hơn nữa, người đã thu phục tiền bối Ayame, trùm trường bí mật, tên là Aramiya mà.”

“…Trùm trường bí mật? Ayame á?”

“Không phải sao ạ?”

Ừm, nếu là dáng vẻ trước đây thì bị hiểu lầm như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Không, thật ra Ayame chưa bao giờ là trùm trường bí mật cả. Mà, ai mới là trùm trường chính thức chứ? Tôi chưa từng thấy người đó ở trường bao giờ.

“Cô ấy là một cô gái bình thường thôi. Mấy đứa đừng quá tin vào những lời đồn thổi nha.”

Cả ba đồng thanh “Vâng ạ!”

Này, hóa ra là những cô bé ngoan ngoãn cơ mà.

“Nhưng tiền bối Aramiya bây giờ cũng bị mọi người sợ hãi đó ạ. Bảo là người nguy hiểm. Nhưng nhìn thế này thì không thấy vậy chút nào.”

Ragu cười tươi nói. Lời lẽ như vậy lại được nói ra với một nụ cười ngây thơ sao.

“…Cái đó cũng là nói dối đấy.”

“Đàn ông là sói mà.”

“Sói không phải lúc nào cũng là đàn ông.”

“Có khi sói lại được yêu thích hơn thì sao?”

“Tôi thì chẳng muốn được yêu thích làm gì.”

Tôi đã đủ được yêu thích trong thế giới 2D rồi, thế giới 3D chẳng có gì đáng để quan tâm.

Chơi eroge, trải qua bao nhiêu cuộc đời giới hạn thời gian, thế là đủ rồi.

“Nhưng mà, những tin đồn đó đã lan truyền đến năm nhất rồi sao?”

“Mới dạo gần đây thôi ạ. Mỗi lần như vậy, Kiyomi lại cau có…”

“Vào vào! Vào vào!”

Kiyomi đang bị đóng băng nay đã khởi động lại.

“Đi thôi! Xin lỗi ba đứa nhé, hẹn gặp lại tuần sau!”

“Tạm biệt, Kiyomi!” “Kiyomi, đừng quên lời hẹn tuần sau đó!” “Kiyomin, tạm biệt!”

Đón nhận lời chào từ ba người bạn phía sau, chúng tôi bắt đầu bước đi về phía điểm đến.

Một lúc sau, Kiyomi vẫn với gương mặt đỏ bừng, nét mặt giận dữ. Giống như quỷ đỏ vậy.

“Thiệt tình…! Sau này phải dặn tụi nó giữ bí mật mới được.”

“Làm mấy chuyện phiền phức vậy. Có sao đâu chứ. Đằng nào ở trường cũng có thường xuyên gặp nhau đâu.”

“Nếu vậy thì anh phải kiên quyết hơn chứ! Phải như hồi tiểu học, được điểm cao trong bài kiểm tra, đứng nhất trong ngày hội thể thao…”

“Này, mày mong muốn có một người anh tài giỏi à?”

“Đương nhiên rồi! Em là…”

“Đùa thôi. Giờ cố gắng thì được gì chứ. Với lại, tiểu học và cấp ba thì chất lượng học tập và thể thao cũng khác nhau. Tiểu học chỉ cần cố gắng một chút là có thể đứng nhất, nhưng lên cấp ba thì không chỉ một chút là được đâu. Phải tích lũy nỗ lực tương xứng, mà như vậy thì thời gian rảnh cũng sẽ giảm đi.”

Tức là thời gian chơi eroge sẽ giảm.

“Thôi vòng vo tam quốc đi! Đằng nào em cũng chẳng kỳ vọng gì, cũng chẳng quan tâm gì nữa! Tóm lại là đi nhanh đi!”

“Vâng vâng.”

Trời ơi. Đúng là một đứa em gái rắc rối mà.

Chúng tôi đến quảng trường đài phun nước trước nhà ga. Đài phun nước bắn ra nhiều tia nước lên cao theo một nhịp điệu hoàn toàn giống nhau, hiển thị thời gian hiện tại. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất phấn khích vì công nghệ thật tuyệt vời, nhưng gần mười năm trôi qua, khi đã quen mắt, tôi chẳng còn cảm xúc gì đặc biệt nữa. Thậm chí, tôi còn thấy bất tiện vì không thể nhìn thấy thời gian một cách nhanh chóng. Đúng là con người thật tùy tiện.

Mà nói đến đây, người qua lại đông đúc và vội vã quá. Ngẩn ngơ nhìn ngắm, tôi thấy ai cũng giống như otaku đang hướng đến các nhóm sản xuất game yêu thích tại Comiket vậy.

“Vậy, đi đâu đây?”

“Ưm, đợi chút.”

Kiyomi, kẻ chủ mưu đưa tôi đến đây, đang dán mắt vào điện thoại. Có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, nhưng tôi không rõ.

Định nhìn trộm màn hình thì bị mắng là “Đồ biến thái!”, nên tôi đành ngoan ngoãn lùi lại. Tôi đã nói nhiều lần rồi, quân tử không đứng nơi hiểm nguy. Đó là bí quyết để sống sót mà không gây sóng gió.

“Xong rồi!”

Kiyomi khẽ reo lên, có vẻ đã tìm xong.

“Anh, đợi ở đây một chút nhé.”

“Hả?”

Đợi ở đây là ý gì chứ?

Đưa tôi đến đây rồi mà nói vậy là sao, không hiểu nổi?

“Em sẽ quay lại ngay. Về nhà em sẽ giết anh.”

Đe dọa một hồi rồi cô bé bỏ đi.

Chắc về nhà cũng không bị giết thật đâu… nhưng khả năng cao là chân tôi sẽ bị "giết" bằng một loạt cú đá thấp.

À, thỉnh thoảng kiểu này cũng được… Không phải chứ! Bắt tôi chờ thì trả lại thời gian chơi eroge của tôi đi.

*Dù sao thì đây cũng có thể là cơ hội tốt, hòa thuận với nó một chút đi. Cứ cãi nhau thế này thì mãi mãi không thể hòa hợp được đâu. …Hãy trưởng thành đi.*

Đột nhiên tôi nhớ lại đoạn đối thoại với Tozaki trước đây.

…Ừ thì. Tôi cũng không nghĩ mối quan hệ hiện tại của chúng tôi là lành mạnh.

Dù có bị gọi là "Anh trai ơi, em yêu anh nhất!" hay "Anh trai ơi, xin hãy cho em ở bên anh mãi mãi!" như trong 2D thì tôi cũng sẽ lúng túng, nhưng gọi nhau là "độc thân suốt đời" hay "đồ lẳng lơ" thì không hay chút nào dưới con mắt thiên hạ. Dù chúng tôi không gọi như vậy ở nơi đông người đâu.

Ít nhất nếu có thể trở lại mức độ "Chào" hoặc "Mày này", thì tôi cũng không ngần ngại gì.

Tôi cũng không muốn cô ấy bắt chuyện ở trường hay can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Nếu chỉ là anh em xa cách như bình thường, thì tôi cũng có thể sống yên ổn hơn. Không cần phải để ý đến con bé nữa.

“…Hay là nói chuyện một chút nhỉ.”

Tại sao cô bé lại ghét bỏ tôi đến vậy.

Lúc nãy cô bé nói *“Phải như hồi tiểu học, được điểm cao trong bài kiểm tra, đứng nhất trong ngày hội thể thao…”*, không biết có liên quan gì không nhỉ.

Thời điểm mối quan hệ trở nên như thế này cũng không rõ ràng, và nguyên nhân cũng chẳng biết là gì. Chúng tôi cũng chưa từng ngồi lại nói chuyện nghiêm túc.

Tôi nhớ hồi tiểu học cô bé đã không gọi tôi là "anh hai" nữa, nhưng…

“Thôi, mình nhường một chút cũng là bổn phận của người anh cả mà.”

Vừa thở dài thật sâu thì điện thoại rung. Có tin nhắn đến.

Tôi nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn hiện ra trên màn hình.

*Em về đây. Tạm biệt.*

……

…Hả?

Không hiểu nổi! Bảo tôi đợi ở đây rồi tự mình về là sao!?

Lý do đến đây tôi cũng chẳng hiểu chút nào. Đây là cái quái gì vậy!

Khiêu khích à!? Đúng là đứa em gái 3D tệ hại nhất đời!

Chẳng phải là chỉ lãng phí thời gian thôi sao? Khốn nạn, thật sự hãy trả lại tôi. Trả lại quá khứ. Trả lại khoảng thời gian đáng lẽ phải chơi eroge!

Cuối cùng, tôi vẫn không thể hòa giải với con bé!

“Ô, chào. Aramiya.”

Từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang đến, tôi vô thức quay lại.

Thật lòng mà nói, nhờ giọng nói mà tôi nhận ra ngay đó là Ayame.

Nhưng mà…

“T-Tình cờ quá…”

Người mà tôi nhìn thấy, không thể tin được đó là Ayame. Tôi thậm chí còn phải đảo mắt xung quanh để tìm Ayame nữa.

Chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, tựa như một đóa bách hợp trắng muốt đang nở rộ.

Chiếc mũ cói rộng vành mà một tiểu thư quyền quý thường đội khi đi nghỉ mát.

Chiếc túi da đỏ thời thượng khoác trên vai.

Dù là kiểu tóc hai búi nổi bật, dù là khuôn mặt và vóc dáng, rõ ràng đó là Ayame.

Nhưng tôi không thể tin đó là Ayame thường ngày.

Có thể nói, cô ấy trông giống hệt như một "công chúa đang cải trang" vậy.

Đúng là bộ đồ "sát thương trai tân". Thật tình, tôi thậm chí còn cảm thấy mình sắp bị hạ gục.

“……”

“Aramiya…?”

“A, là Ayame… đúng không?”

“Đúng rồi mà… Không mặc đồng phục thì anh không nhận ra sao?”

“Không, không phải vậy đâu mà…”

Không thể nói được.

Không thể nói là cô ấy trông như một hình ảnh tĩnh trong game 2D…

Trong chốc lát, tôi thực sự bị cuốn hút. Ý thức của tôi chỉ hướng về cô ấy.

Thế giới 3D lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao –– Ái chà, cái quái gì vậy, tôi chẳng hiểu gì nữa!

“Mà, đây là kế của Kiyomi phải không?”

“X-Sao… chẳng biết gì cả.”

Ayame dùng túi che miệng, giả vờ ngây thơ quay mặt đi.

Với thái độ đó thì đã rõ như ban ngày rồi.

“Thật tình. Sao lại làm cái trò này chứ?”

“K-Không, em… đó là…”

Má cô ấy hơi ửng hồng.

“Em muốn… được đi chơi riêng với anh…”

Tiêu rồi.

Tôi hoàn toàn hỗn loạn.

Vì lý do nào đó, tim tôi đập rộn ràng. Rõ ràng bây giờ tôi rất lạ. Có thể là xơ vữa động mạch rồi. Từ hôm nay phải tích cực ăn rau và rong biển mới được. Phải vậy thôi.

“N-Nói thẳng với tôi thì được rồi mà.”

“Không, tại vì. Anh có vẻ bận chơi game vào ngày nghỉ…”

Đúng là vậy.

Đặc biệt là gần đây, tôi phải dành nhiều thời gian cho những tin đồn liên quan đến Ayame, khiến thời gian chơi eroge sau giờ học bị mất, nên toàn bộ thời gian chơi game đều tập trung vào ngày nghỉ.

“K-Kiyomi bảo là sẽ đưa anh ra ngoài một cách tự nhiên.”

“Đâu có tự nhiên chút nào đâu!?”

Ngay sáng hôm đó, cô bé đã tuyên bố đi chơi và còn tung một cú đá thấp vào tôi.

Cảm giác bất tự nhiên đến cực điểm vậy.

Việc cô bé gọi "Anh hai!" ngay từ sáng sớm đã là một điều kỳ lạ rồi.

“V-Vậy thì… nếu làm phiền anh, em sẽ về ngay…”

Thật sự là có phiền.

Nhưng bộ đồ này, chắc chắn là cô ấy đã mặc vì tôi phải không?

Và hơn hết, sự quan tâm mà cô ấy dành cho tôi thật không thể tin nổi.

Vì tôi chơi game nên khó lòng rủ rê… Câu nói này không dễ thốt ra.

Ví dụ, giả sử tôi nói rằng vào ngày nghỉ tôi sẽ làm những sở thích như nấu ăn, hay chơi xe điều khiển. Hoặc là các hoạt động ngoài trời như leo núi cũng được.

*Ồ, vậy thì đành chịu thôi.*

Sẽ thành như vậy phải không?

Nhưng nếu nói chơi game vào ngày nghỉ, thì sẽ thành:

*Ngày nghỉ mà chơi game á? Vậy là rảnh rỗi đúng không, ra đây đi.*

Đây là cùng một sở thích mà. Thật vô lý.

Chính vì là ngày nghỉ nên tôi mới muốn tận hưởng game một cách trọn vẹn. Không hề rảnh rỗi chút nào đâu!

“Aramiya?”

“Không, ừm, cũng không có game nào thật sự cấp bách phải chơi ngay bây giờ.”

Mấy tựa game bom tấn kiểu đó phải đến kỳ nghỉ hè mới phát hành.

Thứ mà tôi định chơi hôm nay cũng không phải là thứ tôi nhất định phải chơi bỏ qua mọi thứ khác. Từ khi phát hành cũng đã một thời gian rồi. Tuy đã đến lúc mọi người trao đổi cảm nghĩ trên mạng, nhưng cũng không phải là thứ cần kết luận ngay lập tức.

“Đằng nào cũng đã ra đến đây rồi mà.”

“Vậy, vậy thì…”

“Được thôi. Thỉnh thoảng cũng vậy.”

“Tuyệt vời!”

Ayame dễ thương siết tay lại, làm động tác ăn mừng.

Bây giờ tôi mới nhận ra, cô bé này đang thu hút sự chú ý kinh khủng. Việc những người đàn ông đang nhìn chằm chằm tôi một cách thiếu đứng đắn, rồi bị người phụ nữ bên cạnh cấu má, là do Ayame sao…?

Có cả những kẻ lộ liễu tặc lưỡi nữa, rõ ràng là đang hướng sự thù địch về phía tôi. Tôi cảm thấy da mình đau rát. Ở đây này.

“Nào, đi thôi. Ayame.”

“À.”

Chưa quyết định đi đâu cả.

Trước hết, tôi muốn thoát khỏi vùng bị săm soi dữ dội này.

Tạm thời, chúng tôi cứ đi vòng quanh khu vực ga mà không có đích đến cụ thể nào cả…

“~♪ ~♪”

Ayame có vẻ rất vui. Cô bé còn đang ngân nga nữa.

Nhưng đối lập hoàn toàn, tôi lại đang vô cùng bối rối.

Tôi đang tự vấn bản thân về một câu hỏi cốt lõi, theo mọi nghĩa.

Rốt cuộc, tôi phải làm gì đây?

Đi chơi với con gái, tôi thực sự không biết phải làm gì cả.

Tôi biết có những tạp chí như ○○ Walker vì thấy ở cửa hàng tiện lợi, nhưng chưa bao giờ đọc nội dung bên trong.

Thậm chí chưa từng tìm kiếm thông tin trên các trang web liên quan.

Ở thành phố này, tôi chỉ biết các quán ăn, hiệu sách và cửa hàng đồ otaku.

…Không, đợi đã. Bấy lâu nay mình đã học được gì chứ?

Trong những trường hợp như thế này, eroge sẽ hữu ích.

Những nơi có thể đi chơi cùng nhau thì…

— Công viên.

Không, công viên trước nhà ga ở đâu chứ.

Tôi cũng thường đi bộ quanh đây, nhưng chưa từng thấy công viên nào cả. Không, có thể có nhưng tôi không để ý.

Cơ bản là tôi chỉ đi đến những nơi có việc, nên những ký ức khác đều rất mờ nhạt. Đường đi cũng luôn là những con đường quen thuộc, nên cũng chẳng có gì để khám phá.

Một lựa chọn cổ điển khác là phim ảnh.

…Nhưng mà, đến rạp chiếu phim thì…

Tôi chẳng biết bây giờ có phim gì đang chiếu, với lại phim ảnh thì xem thuê cũng được. Có thời gian xem phim thì tôi thà chơi eroge còn hơn.

Không, đúng là có những bộ phim vô tình chiếu trên TV khi đang ăn cơm lại khá thú vị, nhưng quyết định đi xem một bộ phim nào đó thì lại cần năng lượng, hay nói cách khác, cảm giác "xem để làm gì" lại cản trở tôi.

Đơn giản là vấn đề ưu tiên của riêng tôi thôi.

…Không được, không được. Bây giờ phải giải quyết tình huống này đã.

Những lúc như thế này, sao mình lại không thể nghĩ ra gì ngay nhỉ.

Nếu bình thường, nội dung eroge thì tôi có thể nghĩ ra cả trăm cái.

Tại sao não bộ lại hoạt động chậm chạp như vậy. Đừng có lười biếng chỉ vì đang làm điều khác mọi ngày chứ, cố gắng lên đi, các khớp thần kinh.

“…Em có muốn đi đâu không?”

“Có chứ, nhưng để cuối cùng đi. Sẽ lỉnh kỉnh đồ đạc. Đầu tiên thì… em muốn đi đến nơi anh muốn đi.”

Lỉnh kỉnh đồ đạc… nghĩa là liên quan đến mua sắm à.

Tuy nhiên, nếu không thể đến đó cho đến cuối cùng, thì chẳng phải bây giờ tôi lại phải suy nghĩ sao?

Trong lúc tôi đang cố gắng vận hành não bộ hết công suất, tôi nhận thấy điện thoại trong túi rung lên.

Tôi lén nhìn màn hình.

*Đi ăn gì đó đi. Địa điểm ở đây → https://…*

Là tin nhắn từ Kiyomi.

Tôi vội vàng nhìn quanh.

Nhưng không thấy bóng dáng con bé. Nó ẩn nấp ở đâu vậy?

Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên.

*Anh đang nghi ngờ em nhìn lén à? Em không có nhìn lén đâu.*

Con bé này, chắc chắn là đang nhìn lén mà!?

Tại sao nó biết tôi đang phân vân không biết đi đâu. Và tin nhắn cứ như được gửi theo từng hành động của tôi vậy. Nó đang hack camera giám sát để theo dõi tôi sao?

“A, Aramiya. Có chuyện gì sao?”

“K-Không, chỉ là bị ảo giác một chút thôi.”

Vì hành vi đáng ngờ của tôi mà Ayame cũng nhận ra.

Trước hết, tôi lén lút gửi tin nhắn từ phía sau. Tôi viết: *Lý do lần này tao sẽ nghe kỹ sau*. Ngay lập tức có tin nhắn trả lời, nhưng chẳng cần xem. Chắc chắn là lời mắng chửi thôi.

Dù sao thì, tạm thời ngồi nghỉ một chỗ cũng không phải là một lựa chọn tồi.

“…Đi cà phê không?”

“Được đó. Nghĩ kỹ lại thì, em còn chưa ăn sáng nữa.”

Tôi nhìn bản đồ từ URL mà Kiyomi gửi. Gần đây. Hay nói đúng hơn là rẽ qua đó một cái là đến ngay.

Dù không hài lòng vì cảm giác như đang nhảy múa trong lòng bàn tay con bé, nhưng đành vậy, bụng đói phải chịu.

“Đây rồi.”

Đối diện ga, qua con sông là một ngôi nhà gỗ ba tầng trông rất kiểu cách.

Thông tin này không có trong Wikipedia của não tôi. Có vẻ tên là “Germoglio Cafe”.

Tôi nhớ mang máng đó là một từ tiếng Ý có nghĩa là nảy mầm, đâm chồi. Tôi từng thấy nó trong game “Campanella của Tin Mừng” trước đây.

“Em biết một quán cà phê sang trọng như thế này sao?”

“…À, ừm, tình cờ biết thôi.”

Đáng lẽ nên nói là Kiyomi chỉ cho, nhưng không hiểu sao tôi lại ngần ngại.

Có khi nào Kiyomi đang nhìn trộm mình… nghĩ như vậy cũng hơi khó xử.

Ayame thì chắc sẽ nói "Không sao đâu" và tha thứ, nhưng nếu cứ dựa dẫm vào đó thì tôi sẽ cảm thấy mình thua cuộc. À, không, tôi đã thua ngay từ khi phân vân không biết đi đâu rồi.

Mở cửa bước vào, sau khi gọi món ở quầy, chúng tôi lên tầng hai khu vực cấm hút thuốc. Nơi này cảm giác giống nhà dân hơn là quán cà phê. Khắp nơi treo những khung tranh minh họa theo phong cách truyện tranh thiếu nhi.

Bàn ghế gỗ cũ kỹ. Trên tường treo những chậu cây bằng gỗ bằng dây thừng. Giấy dán tường cũng mô phỏng vân gỗ hoặc vẽ những tán lá xanh tốt, giống hệt một khu rừng trong truyện cổ tích.

…Nơi này thực sự không phải là một quán cà phê trong phạm vi hiểu biết của tôi. Hoàn toàn khác với không khí của Doutor hay Starbucks, hay thậm chí là Renoir. Một nơi ấm cúng, đậm chất thủ công.

Kiyomi giỏi thật, biết cả chỗ này. Có phải được thằng con trai nào đó đưa đến không?

Ngồi vào chiếc bàn đôi trống và chờ món, Ayame tò mò nhìn xung quanh.

“Ối… Giống quán chị em hay đi ghê.”

“À, đúng rồi. Mày có chị gái mà.”

“Ừ. Chị ấy theo bố nhưng cứ rảnh là đến thăm em. Mỗi lần gặp lại ôm chầm lấy, đúng là cái tật.”

“Một người chị cẩn trọng quá nhỉ.”

“Giống như cô giáo Kotani đối với anh vậy đó.”

“…Chị Kiriko của tôi? Có giống không?”

“Đúng mà. Hồi được cảnh sát cứu giúp, anh ôm chầm lấy chị ấy đầu tiên còn gì.”

“Ừm, đúng là vậy.”

“Tuổi tác cũng xêm xêm nhau mà. Chị em hơn em sáu tuổi.”

“À, vậy thì giống nhau. Chị Kiriko hai mươi ba tuổi mà.”

Tiền mua điện thoại và phí gọi đều do chị Kiriko trả.

Đúng là tôi luôn nhận được sự giúp đỡ của chị. Ở trường thì chị ấy hay càu nhàu, nhưng dù sao cũng đã giúp tôi rất nhiều. Chị ấy cũng không ngần ngại nhận lời làm cố vấn câu lạc bộ.

“Chị em cũng đã giúp đỡ em rất nhiều khi mẹ bị bệnh, nên em muốn cảm ơn chị ấy bằng cách nào đó. Em đang tìm xem có món quà gì hay không.”

“Quà… à.”

Tôi cũng nên cảm ơn chị Kiriko nhỉ.

…Không, đợi đã. Đổi lại, tôi cũng bị giao phó nhiều rắc rối rồi. Vậy thì coi như huề đi. Bác bỏ, bác bỏ. Nhưng thôi, nhân dịp này, để lấy lòng chị ấy, hay là mua quà ở đây luôn…?

“Xin lỗi đã để quý khách chờ.”

Cô phục vụ mang món ăn ra bàn.

Ayame gọi suất cơm omelette, còn tôi gọi suất cơm Hayashi.

Ăn thử một miếng, thấy khá ngon. Mùi vị homemade khiến tôi cảm thấy ấm lòng, kiểu như vậy. Tuy là món Tây nhưng lại mang hương vị như cơm mẹ nấu.

Tôi im lặng ăn ngấu nghiến hết một nửa.

“À đúng rồi, đáng lẽ em nên làm cơm hộp mang theo. Xin lỗi vì đã không chu đáo.”

Đột nhiên, Ayame nói ra như chợt nhớ.

“K-Không. Không phải là chuyện chu đáo hay không đâu. Không cần mang theo cũng được.”

“Anh không muốn ăn sao?”

“Không phải vậy. Những lúc như thế này thì thảnh thơi ăn ngoài cũng được chứ. Đây là dịp hiếm có mà.”

Thật ra, tôi cũng đâu có rời nhà để đi chơi với Ayame đâu.

“Nhưng mà, trải tấm thảm ra trên bãi cỏ công viên rồi cùng nhau ăn cũng không tệ chứ? Chuyện thường thấy mà.”

“Ừm, đúng là tình huống thường được tưởng tượng. Nhưng mà… từ khi chơi game đó, từ 'cơm hộp' cứ gợi lên hình ảnh nhân vật chính hất đổ nó.”

“À, game đó à. Đúng là ấn tượng thật. Em cũng sốc lắm.”

Dịch riêng cái cảnh đó ra thì khó mà bênh vực được. Không, tôi hiểu cảm giác chờ đợi hàng tiếng đồng hồ chứ, nhưng người ta cũng đâu có cố ý để mình phải chờ đâu.

Chuyện làm đổ hộp cơm thì không bênh được, nhưng mà nữ chính cũng có thể liên lạc sớm hơn chút không nhỉ? Đã ở cái vị trí đoán được trước chuyện như vậy thì đáng lẽ nên chủ động giữ liên lạc mới phải...

Chắc là cả hai bên đều quá giữ ý với nhau, riết rồi thành áp lực luôn ấy chứ.

Nghe vậy, Ayame khẽ “khà khà” cười nhỏ một tiếng.

“Tớ đúng là giờ nói chuyện kiểu này cứ trôi chảy làu làu luôn ấy nhỉ.”

“Cậu cũng bị ‘đầu độc’ rồi đấy chứ... Thế này có ổn không? Cứ tiếp tục như thế này?”

“Vui là được rồi. Mọi chuyện đúng là quá sức gây sốc. Tớ chẳng thể ngờ mình lại rơi nước mắt vì mấy cái tranh, mấy bản nhạc và mấy dòng chữ này đâu.”

Tôi lúc đầu cũng vậy.

Cứ thế cầm lên chơi thử, rồi lúc nào không hay lại thấy mình khóc ngon lành.

Việc bọn tôi đang làm là sai luật. Nên tôi sẽ không khẳng định điều đó là đúng nhưng mà...

Có những điều phải đến cái tuổi này mới có thể đồng cảm được. Tôi nghĩ khi lên đại học, khi ra xã hội, cách nhìn nhận mọi chuyện cũng sẽ dần thay đổi.

Chính vì đã phá luật để chơi nên tôi muốn trân trọng những cảm xúc mà mình đang có lúc này.

“Mà, nếu để mẹ hay chị gái biết thì gay to nên tớ giấu game kỹ lắm. Giấu vào giữa đống quần áo trong tủ ấy.”

“Đúng là nhà cậu cũng gắt thật.”

Nói là đương nhiên thì cũng phải. Chắc là do đạo đức của gia đình tôi quá dễ dãi. Hơn nữa bản thân tôi cũng không gây ra chuyện gì đáng nói. Có lẽ bố mẹ đã nghĩ cứ kệ tôi cũng được.

...Ít nhất là vẫn lành mạnh hơn so với việc bỏ học.

“Mẹ tớ thì lúc nào cũng thoải mái nên chắc không sao đâu. Nhưng chị gái thì sạch sẽ quá mức... Có lần, chị ấy nhầm lẫn cầm phải một quyển sách ‘mát mẻ’ có hình ảnh hở hang ở cửa hàng tiện lợi, thế là chị ấy xé toạc nó ra luôn. Bình thường chị ấy hiền lành, trầm tính lắm nên tớ hết hồn. À, sau đó tớ cũng đã trả tiền bồi thường rồi nhé?”

...Thôi chết rồi.

Nếu tôi mà gặp mặt thì chắc chắn sẽ bị cô ấy xem như kẻ thù.

Cô ấy kiểu người sẽ nói rằng tội phạm tình dục gia tăng là do mấy đứa “thanh thiếu niên không có thật” gây ra cho xem.

“Bình thường chị ấy tốt tính lắm nên cậu đừng hiểu lầm nhé.”

“Ờ, ừm...”

Thôi, không cần lo, chắc sẽ chẳng có dịp gặp mặt đâu.

Nhưng mà tốt nhất là nên chú ý để đừng có va chạm làm gì...

Tránh dựng cờ thì hơn. Bởi vì cứ dựng cờ gì là lại thành ra phải “thu hồi” hết, rồi dẫn đến tranh cãi, gây rắc rối.

“Cảm ơn cậu nhé, Shingu, đã giới thiệu cho tớ một nơi hay ho.”

“Cứ dẫn chị gái hay ai đó cùng đến cũng được mà.”

“Ừm. Ngon thật, tớ muốn đến lần nữa.”

“Ừ, đúng là món này vị ngon khó cưỡng.”

Thật lòng mà nói, hộp cơm của Ayame mới ngon hơn.

...Chết rồi. Mình có cảm giác như bị “dụ dỗ” mất rồi.

“Nhưng mà... ừm. Lần sau tớ muốn làm hộp cơm mang đến.”

“Thôi mà, không cần đâu. Phiền phức lắm chứ.”

“Chẳng phiền gì hết!”

“Nấu nướng phiền phức muốn chết ấy. Mùa hè mà dùng lửa còn nóng nữa.”

Mấy món đơn giản như sốt thịt băm thì đến tôi cũng làm được. Kiểu như luộc mì pasta rồi đổ sốt cà chua vào thôi.

Nhưng luộc pasta thì phải rửa nồi, đúng không? Hôm nào làm mỳ Aglio e olio (Peperoncino) thì phải dùng cả chảo nữa, thế là lại phải rửa thêm cái chảo.

Càng nấu nhiều món thì càng dùng nhiều dụng cụ bếp núc, đồ cần rửa càng chất đống. Đúng là có những thứ có thể dùng cho món khác nhưng cũng chỉ giới hạn thôi.

Hơn nữa, hộp cơm của Ayame có tận bốn, năm món lận. Phải tốn bao nhiêu công sức mới làm được, nghĩ là biết ngay thôi. Chính vì vậy nên tôi mới thưởng thức từng chút một nhưng mà...

“Chẳng khổ cực gì đâu.”

“Cậu thích nấu ăn đến thế à?”

“Lúc trước tớ không thích cũng chẳng ghét. Nhưng giờ thì thích rồi. Vì có cậu ăn, có cậu khen ngon mà. Mấy món ăn nấu cho người mình thích thì làm gì có chuyện thấy phiền phức chứ.”

“...”

Hình như vừa nãy cô ấy vừa nói một câu thật là... bất ngờ.

Sao mà cứ cựa quậy không yên vậy trời. Cũng chẳng phải là cảm giác khó chịu gì, nhưng mà có cái cảm xúc gì đó khó diễn tả cứ dần dần len lỏi vào trong tim tôi.

“Hơn nữa, tớ vẫn muốn được cùng cậu ăn trên bãi cỏ mà.”

“S-thế à... Vậy thì, lần sau tớ sẽ trông cậy vào cậu.”

“Oke!”

Tôi buột miệng nói “lần sau” mất rồi.

Việc này mà lặp lại vài lần thì cũng rắc rối thật... Nhưng mà, tự nhiên cắt ngang thì cũng vô duyên.

“À, mà này. Tiếp theo đi đâu đây nhỉ?”

Tôi nói để lảng sang chuyện khác, rồi chúng tôi rời khỏi quán cà phê.

Tôi và Ayame lại lang thang quanh khu vực ga tàu.

Và lại lần nữa chúng tôi phải đau đầu nghĩ xem nên đi đâu tiếp đây.

“À, mà này, Shingu...”

“Gì vậy?”

“Cậu không cần phải gồng mình quá đâu nhé? Tớ... chỉ cần ở cạnh cậu thôi là đủ vui rồi. Dù chỉ là đi bộ thôi cũng... ừm, cũng đủ lắm rồi.”

“...”

Sao lại nói mấy lời giống trong eroge thế này chứ.

Là cô ấy cố tình hay là bản tính trời sinh vậy?

Nghe cô ấy nói thế tôi thấy thoải mái hơn thật đấy, nhưng mà... thế có ổn không vậy, mình? Có cái gì đó giống như lòng tự trọng đàn ông nhỏ nhoi còn sót lại trong tôi đang thì thầm.

Nghĩ xem, nghĩ xem.

Theo lịch sử chơi game của tôi thì hình như nữ chính mới là người dẫn dắt tôi đi khắp nơi thì phải. Nhớ lại mấy cảnh đó thì đa phần là...

“Đi dạo xem đồ (window shopping) thì sao nhỉ? Tôi là người rủ mà chỉ nhìn không thì cũng hơi kì cục.”

“Hay đấy. Đúng lúc tớ đang muốn mua đồ hè mà. Cũng muốn xem trước vài món.”

Tôi nhớ là dưới tầng của tòa nhà có Uniqlo cũng có khu đồ nữ...

Thôi, có chỗ để đi rồi, chúng ta đi thôi.

Vẫn còn nhiều thời gian mà. Không cần phải vội.

“À mà này, Shingu. Cậu tự mua quần áo, giày dép cho mình à?”

“Phần cần thiết tối thiểu thôi. Đồ bố mẹ mua thì về cơ bản toàn là áo sơ mi kẻ caro, trông toàn mùi otaku nên...”

“Cậu trông chẳng phải kiểu người để tâm đến thời trang cơ mà. Sao không dùng số tiền đó để mua eroge?”

“Nếu cứ mặc kiểu otaku điển hình đi lại quanh mấy cửa hàng đó, bước vào ngõ hẻm là y như rằng sẽ bị bọn ‘săn otaku’ nhắm tới. Mà còn bị cả cảnh sát hỏi han nữa... Sau khi mua đồ xong mà bị kiểm tra thì đúng là muốn xin tha cho lắm. Ước gì mấy kẻ cười cợt khi lục soát đồ đó, tất cả đều vĩnh viễn chẳng có duyên với phụ nữ nữa...”

“C-cậu cũng vất vả ghê nhỉ.”

“Cũng nhờ thế mà tôi đã tránh được kha khá mấy vụ ‘săn otaku’ và bị cảnh sát hỏi han rồi. Mấy kẻ săn otaku ấy chỉ là bọn nhát gan chỉ dám săn otaku thôi, nên nếu mặc đồ bình thường thì chúng sẽ sợ bị phản kháng mà không dám động tay đâu. Bị động chạm thật thì lại rắc rối to, nên chi tiền vào quần áo rốt cuộc lại ít bị thiệt hại hơn.”

“Nói đi nói lại thì cậu cũng không sợ bọn bất lương lắm nhỉ.”

“Nói gì vậy trời. Tôi đang cảnh giác cao độ đấy chứ. Tinh thần của quân tử là không lại gần chỗ nguy hiểm.”

“Nhưng cậu từng ghì cổ bọn bất lương mà.”

“T-tại lúc ấy bộc phát thôi mà. Sẽ không có lần thứ hai đâu!”

“Vậy tại sao lúc ấy cậu lại sợ tớ đến vậy...”

“Thì tôi đã bảo là cơ bản tôi rất nhát gan mà, không muốn bị đánh đâu. Hồi đó tin đồn về cậu kinh khủng lắm chứ bộ.”

Nghe tôi nói vậy, Ayame khẽ “khì khì” cười một cách ý tứ.

“Nhưng mà, cũng nhờ thế mà giờ những người né tránh tớ cũng ít dần đi rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Không biết là do bài diễn thuyết của Hazushiba ở lớp có tác dụng hay không, nhưng ít nhất thì không còn khoảng cách với mọi người trong lớp nữa.

Có lẽ các bạn cùng lớp cũng đã nói chuyện với những người quen nên mọi chuyện cũng dần lan rộng.

Mà, ngược lại thì tin đồn về tôi lại bắt đầu lan ra.

Ước gì nhanh đến kỳ nghỉ hè quá...

“Tin đồn về cậu... chắc chắn có kẻ đứng đằng sau đấy. Đừng có lơ là mà để bị hiểu lầm nữa đấy.”

“Biết rồi mà. Tớ sẽ không trốn học nữa, cũng không gây sự nữa đâu.”

“Với cả, khi có người lạ bắt chuyện, cũng cấm cậu lườm người ta nữa.”

“...À, cái đó là thói quen rồi.”

Sau đó, chúng tôi đến trung tâm thương mại và đi vào bên trong để lên khu đồ nữ.

Trên đường đi qua khu ăn uống, Ayame bỗng dưng dừng phắt lại.

“Sao thế?”

Tôi nhìn theo ánh mắt của Ayame thì thấy một cửa hàng kem ốc quế.

Không phải tiệm kem ốc quế bình thường. Tên sản phẩm ghi là CREMIA.

“Ở đây này. Là cửa hàng kem ốc quế mà chị tớ giới thiệu rất nhiều đấy.”

“Ồ. Thế thì ăn thử đi?”

“Được không?”

“Cần gì phải xin phép tôi chứ. Tôi cũng hơi tò mò đấy.”

Thế là cả hai chúng tôi đều mua một cây. Chẳng có loại gì đặc biệt nên đều mua cùng một món.

Ngồi vào ghế ở khu ăn uống, chúng tôi nếm thử một miếng.

““Ngon!””

Chúng tôi đồng thanh nói.

“Kem ốc quế thì không phải thường xuyên ăn nhưng cái này vừa nếm thử một miếng đã thấy khác biệt hẳn rồi.”

Ayame mắt sáng lấp lánh, lại ăn tiếp.

“Đậm đà thật đấy. Đúng là có hai mươi lăm phần trăm kem tươi. Dù không hiểu con số đó có nghĩa là gì nhưng mà đỉnh thật.”

Thật sự rất ngon. Ngon đến mức như đánh thức mọi giác quan. Kem mịn màng, cái lạnh dễ chịu từ từ trôi xuống cổ họng. Một phần cũng vì bên ngoài trời hơi nóng nên có lẽ cảm giác ngon được tăng thêm.

“Cái vỏ ốc quế phía dưới cũng giòn tan, ngon lắm. Đúng kiểu tớ thích.”

Ayame ăn nhanh thế! Ăn từ từ thôi chứ! Mà, tôi cũng hiểu cảm giác muốn ăn hết ngay lập tức mà.

Cứ thế, cô ấy ăn hết veo. Mới từ quán cà phê ra không bao lâu. Có lẽ “bụng bánh ngọt” là điều đúng với tất cả các cô gái.

“Hay là mua thêm một cái nữa nhỉ?”

“Ăn nữa à?”

Thật đáng kinh ngạc. Trong bụng cô ấy có cả vũ trụ à?

“À!”

Ngay trước khi định đi mua, cô ấy nhìn sang tôi như chợt nhận ra điều gì đó. Gì vậy? Nhìn chằm chằm như thế.

Với vẻ mặt hơi ngượng ngùng và đôi mắt lay động, cô ấy vẫn không rời mắt khỏi mặt tôi. Tôi cũng bắt đầu thấy ngại ngùng theo.

“Đ-đừng có nhúc nhích nhé.”

Ayame nói rồi đưa tay ra.

Cô ấy chạm nhẹ vào má tôi như dùng ngón tay vuốt ve.

“Này...”

“K-kem dính trên mặt cậu này.”

Ayame sau đó liếm sạch kem trên ngón tay của mình.

Và khi vẫn còn ngậm kem trong miệng,

“Ư, ư hế hế...”

Cô ấy nở một nụ cười không kiểm soát được.

À, ra là cô ấy muốn làm cái này. Chiêu kinh điển trong eroge mà. Đến cả kem ốc quế cũng vậy! Thậm chí, khi ăn kem ốc quế thì nhất định phải làm thế này.

Dù bị lợi dụng làm ‘mồi’ thế này hơi xấu hổ nhưng... thôi, vì cây kem ốc quế quá ngon nên tôi nhắm mắt cho qua vậy.

Sau khi thưởng thức kem ốc quế, chúng tôi đến các tầng quần áo nữ và nam, cùng nhau nhận xét về những bộ quần áo hợp với cơ thể.

Dù không mua gì cả, nhưng cũng khá là vui.

Sau đó, chúng tôi rời trung tâm thương mại và đi bộ đến một công viên ven biển cách đó không xa.

“Ôi. Sóng lớn thật.”

“Gió cũng mạnh mà.”

Biển xanh ngắt trước mắt... à, dù không hẳn là thế, nhưng chỉ riêng việc nhìn thấy biển thôi cũng mang lại cảm giác khác lạ thường ngày.

Tôi cũng hiếm khi đi biển, chẳng mấy khi có dịp ngắm biển cả.

Sóng đập vào con đường đi bộ ven biển, tạo ra những màn bắn nước tung tóe trông khá hoành tráng. Hôm nay gió cũng khá mạnh nên sóng cũng cao. Mùi biển cũng lan tỏa khắp nơi.

Thế rồi, Ayame nhìn tôi với vẻ hơi thắc mắc.

“Mà này, Shingu. Sao tự dưng lại muốn ra biển thế?”

“À thì, đại khái là thế thôi.”

Tôi chỉ là nhớ đến trong eroge thôi. Ayame chắc cũng đã hiểu rồi.

“Thoải mái ghê...”

Chúng tôi từ từ bước đi trên con đường ven biển.

Cứ thế này thì có bị bảo là đang hẹn hò cũng chẳng có lời nào để biện minh.

“Ưm~♪”

Ayame vươn tay vươn chân, trông cô ấy rất vui vẻ.

Kết hợp với bộ đồ mát mẻ, trông cô ấy cứ như một bức tranh hoàn hảo vậy.

Dù không muốn thừa nhận vì có vẻ như sẽ thua thiệt gì đó, nhưng đây đúng là một bức ảnh sự kiện hoàn hảo.

Nhìn cô ấy như vậy, tôi cứ nghĩ không biết có thật là cô ấy muốn trở thành nhân vật hai chiều không nữa.

“Này.”

“Hửm?”

<img src="image_rsrc1ZNY.jpg"/>

“...Cậu thật sự không có ý định để tâm đến ai ngoài tôi sao?”

Ayame ho sặc sụa.

“Cậu nói cái gì thế...”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

Không, tôi không thể nói rằng cô ấy quá đẹp đến nỗi khiến tôi cảm thấy e dè được... Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái bất lương thôi, nhưng giờ lại bị cuốn hút bởi sự khác biệt đó sao?

“Tớ thích cậu. Nếu không phải cậu thì tớ không chịu đâu. Tớ đã nói với cậu rồi mà.”

“Chúng ta không hợp nhau đâu. Tôi không có ý định biến cậu thành người yêu, đó chỉ là lãng phí thời gian thôi.”

“Hợp hay không thì có liên quan gì đâu. Thời gian có lãng phí hay không cũng là do tớ quyết định. Giờ khắc vui vẻ này, tất cả đều là do cậu mang lại. Nếu không có cậu thì làm sao có được, nên nhất định không phải lãng phí đâu.”

“Tự tin đến thế sao...”

“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ nếu không gặp cậu thì tớ sẽ thế nào? Sẽ tiếp tục cuộc sống học đường nhàm chán, không làm lành được với Yuuka, và cứ thế ôm mãi những nỗi buồn chán và u uất. Hơn nữa, có khi không có ai đến giúp, tớ đã bị hại, rồi sẽ trở nên bất cần hơn. Người đã kéo tớ lên từ nơi khổ đau này... chính là cậu đó, Shingu.”

Tôi không mấy khi cảm thấy mình đã giúp đỡ Ayame... Chỉ là sự tình cờ thôi. Nếu Ayame nói cô ấy hạnh phúc, thì tôi cũng chỉ biết nói mừng cho cô ấy thôi.

Nhưng mà, cô ấy chỉ đang sống một cuộc sống bình thường mà thôi...

Có lẽ đây chính là sự khác biệt trong suy nghĩ.

“Thế nên... lần này tớ muốn giúp cậu.”

“...Giúp tôi ư?”

“Tớ không có ý định phủ nhận thế giới hai chiều đâu... nhưng tớ muốn cậu nhìn nhận phụ nữ một cách đúng đắn. Đúng là trong số phụ nữ cũng có những kẻ tồi tệ, tớ cũng chẳng có ý định bênh vực. Nhưng không phải ai cũng là kẻ xấu đâu. Có thể tớ nói điều này là không đúng chỗ nhưng mà.”

“Cái đó thì...”

Tôi biết mà. Kiriko-nee-san cũng rất tốt bụng.

Con người, dù là nam hay nữ, đều không phải một khối đồng nhất.

Mỗi người đều có cá tính riêng, và ranh giới thiện ác cũng khác nhau.

“Cậu hãy gạt bỏ nỗi sợ hãi hay tổn thương về phụ nữ đi... Sau đó, nếu cậu vẫn thấy ba chiều không ổn... thì không sao cả. Nhưng việc bị những ‘bộ lọc’ như thế che chắn thì không công bằng đâu, phải không?”

“...Theo lý lẽ đó thì tôi có thể sẽ không chọn cậu đâu đấy.”

“Không sao hết. Sau khi không còn ‘bộ lọc’ nữa, nếu tớ vẫn không được chọn thì đành chịu thôi. Nếu cậu thấy Yuuka tốt thì cứ chọn Yuuka, nếu thấy Eve tốt thì cứ chọn Eve.”

Đúng là cô gái thẳng tính như ruột ngựa.

“Mà, khi cái ‘bộ lọc’ đó biến mất... nếu cậu chọn tớ thì còn gì bằng. Hơn nữa, ‘bộ lọc’ của cậu tớ nhất định sẽ giúp cậu loại bỏ. Về cơ bản, tớ sẽ trở thành nhân vật hai chiều nên chẳng sao cả.”

“...Mà, về phần tôi thì chỉ có thể nói là nếu cậu làm được thì cứ thử đi.”

“Cậu nói đấy nhé?”

Nói rồi, Ayame đưa tay ra.

Và nắm lấy tay tôi.

“Cái gì...?!”

“Đi thôi nào!”

“Này, này, này, này, này...!”

“Cầm tay thôi mà, có sao đâu. Ai cũng làm thế cả mà.”

Đúng là mấy cặp đôi xung quanh đều làm thế nhưng mà...!

Ayame chắc vì quá phấn khích nên cũng trở nên táo bạo quá!

Hơn nữa, dù tôi muốn gỡ tay ra thì cô ấy cũng nắm chặt đến nỗi các ngón tay cứ thế đan vào nhau.

“B-buông ra đi!”

“Thôi mà, kệ đi. Cứ coi như hôm nay thôi. Mà, không nắm tay thì mới bất thường chứ nhỉ?”

“Lý lẽ gì thế không biết!”

Cuối cùng, chúng tôi đành cứ nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối.

Không muốn nói ra đâu, nhưng tim tôi đập thình thịch không ngừng nghỉ một khắc nào cả.

“Haha, vui thật.”

“Tôi thì vã mồ hôi hột đấy.”

“Đừng nói thế chứ. Tớ cũng là lần đầu tiên mà.”

“Nói gì vậy. Lần cậu lôi tôi ra sau trường, cậu đã túm lấy tay tôi kéo đi mà.”

“À, đ-đúng là có thật. Nhưng mà, cậu cũng thế thôi, khi tớ hỏi về eroge trong lớp, cậu cũng đột nhiên la lên rồi túm lấy tay tớ mà.”

Chuyện cũ rồi. Đã ba tháng trôi qua rồi sao.

“Nhưng mà, lần trước chỉ nắm tay thôi, còn... nắm bàn tay thì đây là lần đầu tiên đấy.”

Ayame nở một nụ cười rạng rỡ.

Tim tôi chợt thót lại. Nụ cười của cô ấy có tác dụng kích thích tim mạch sao.

Không ổn rồi. Gần đây mình bị ‘nhiễm độc’ quá mức...

Sau một khoảng thời gian yên bình ở biển và cũng đã đến lúc, chúng tôi quyết định đi đến nơi Ayame muốn.

Và khi tôi đi theo Ayame thì──.

“Cái gì, nơi muốn đi lại là cửa hàng eroge à?!”

“Đ-được mà, có sao đâu.”

Đúng là sẽ vướng víu thật.

Chúng tôi vào khu vực cấm 18+ và thì thầm nói chuyện trước những gói sản phẩm được xếp trên kệ. Ở nơi này mà lại gần nhau thì tim tôi chịu không nổi, nhưng nói chuyện to tiếng thì còn tệ hơn.

“Được thôi, nhưng mà sao lại thế?”

“T-tớ muốn cùng cậu chọn...”

“Kiểu như chọn quần áo sao?”

“Thấy eroge này thế nào? Có hợp không?”

À, eroge xúc tu đó, hợp với cậu lắm đấy. Đặc biệt mấy cục u và chất nhầy trông cứ như nữ thần (Shub-Niggurath) vậy.

...Tôi phải nói theo kiểu đó sao!?

“Sắp tới tôi chẳng tìm được game nào muốn chơi cả.”

“Cậu cũng đến cái giai đoạn đó rồi à.”

Với một số lượng người chơi eroge nhất định, việc không tìm thấy game muốn chơi là điều không thể xảy ra.

Trong số tiền có hạn, có quá nhiều game thu hút mắt họ – tức là quá nhiều game họ muốn chơi, đến nỗi không biết nên bắt đầu từ đâu, và sự bối rối đó khiến họ lầm tưởng là không có game nào muốn chơi.

Đặc biệt là khi chơi liên tiếp những game tương tự nhau.

“Tôi cũng có thể giới thiệu vài game cũ.”

Những game đã chơi ngày xưa thì chắc chắn là hay, nhưng cũng có những thứ chỉ thú vị vào thời điểm đó thôi.

Sự phát triển của giao diện người dùng và kỹ thuật hiệu ứng cũng là một phần của game. Các nhà phát triển đã tích lũy dần từng chút một.

Tất cả là để game hay hơn một chút!

“Mà này, tháng này tôi không có tiền nên đã bỏ qua vài eroge...”

“Vậy thì tớ mua một trong số đó.”

“Nhẹ nhàng quá vậy?!”

“Những gì Shingu giới thiệu không bao giờ sai đâu.”

Bị ‘đầu độc’ rồi...

Nhưng mà tôi cũng trật kha khá lần rồi đấy.

Đặc biệt là cái game mà nữ chính lại không còn trong trắng. ...Nghĩ lại mà buồn muốn khóc. Cứ như nước mắt sắp trào ra. Fujio Shiori à...

Nên được tin tưởng 100% thì cũng hơi khó xử.

“Tên là gì thế?”

“『Kẻ Biến Thái!! ~Thành Dây Nịt Quần Tất Rồi Liếm Láp Lè Lè~』”

...Không thể nói ra được.

Nếu là Otosaki thì tôi sẽ chẳng ngại ngùng gì, và Ayame nếu tôi nói ra thì chắc cũng sẽ mua mất.

Nói về độ ‘mát mẻ’ thì xem CG cá nhân tôi thấy rất hợp. Nếu có tiền tôi đã mua rồi. Tôi định mua khi có lương làm thêm.

“...Ayame này. Cậu về cơ bản đều mong đợi cốt truyện nhỉ?”

“Hửm? Ừm, đúng vậy. Kiểu chính kịch cũng được, trường học cũng được, kỳ ảo cũng được, nhưng tớ vẫn ưu tiên cốt truyện hơn.”

Tôi có nên giới thiệu một game chủ yếu là hài hước để ‘giải trí’ không nhỉ?

À, mà giới thiệu một game ‘giải trí’ cho người mong đợi cốt truyện thì cũng không đúng. Nếu gọi món hamburger mà lại mong đợi hương vị thịt đậm đà, thì khi bị mang ra một tô mì udon ngon nhất thế giới người ta cũng sẽ nhíu mày thôi.

Với Ayame thì game ‘giải trí’ vẫn còn hơi sớm.

Vậy thì... cái này chăng?

Tôi cầm lấy gói game có năm nữ chính xếp hàng.

“Vậy thì, cái này... 『Lily x Link』 thì sao nhỉ. Nghe nói nhân vật toàn là mấy người kỳ quặc nên khá thú vị.”

“Oke. Tớ sẽ chơi thử rồi kể cho Shingu nghe cảm nhận.”

“Nếu được thế thì tốt quá. Mà nói vậy thôi chứ tôi chưa chơi đâu, không biết có hay không nữa?”

“Không sao đâu. Cái này cũng là kinh nghiệm mà. Tớ cũng thấy tò mò khi nhìn gói game này.”

Nếu thế thì tốt.

Ayame cầm gói game đi đến quầy tính tiền. Chỉ còn biết cầu nguyện cô ấy mua được thành công.

Trong lúc Ayame đi tính tiền, tôi lướt qua một số kệ khác để tìm đồ. Có những thứ mình bỏ lỡ lại thành hàng giảm giá nên không thể bỏ qua được.

“Không có ở đây. Vậy thì đi sang kệ bên cạnh vậy.”

Đi sâu vào bên trong, trước kệ sách đó có một cô gái đang đứng.

Tôi vội vàng thu người lại.

“A, đó là...”

Là người quen.

Không, không thể nào cô ấy lại ở đây được. Chắc là ảo giác thôi.

Ẩn mình sau kệ, tôi lén lút nhìn trộm như đang làm nhiệm vụ ẩn nấp.

“Nên chọn cái nào đây nhỉ...”

Mục tiêu đang cau mày băn khoăn nhìn hai gói game.

Cả hai đều là game bách hợp hơi cũ. Tôi nhớ có một thời gian những người trong giới đó đã đánh giá cao trên mạng.

Người đang so sánh với vẻ mặt nghiêm túc kia chính là—hội trưởng hội học sinh, Yaotani.

“Thật sao? Sao hội trưởng lại ở đây?”

“?”

Có vẻ như cô ấy sắp quay lại nhìn đây!

Tôi vội vàng giấu mặt đi. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Ding! Tiếng chuông báo động vang lên, tôi đang ở trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Và sau một lúc, tôi lại lén nhìn hội trưởng.

“Ưm...”

Hội trưởng cũng chưa đủ 18 tuổi, nhưng cô ấy cũng chơi eroge sao...? Hay là chỉ tò mò thôi?

Không, chắc chắn không phải người dùng mới. Nếu không thì cô ấy đã không đứng đây một cách đường hoàng đến thế. Phong thái của cô ấy cứ như thể việc cô ấy ở đây là điều hiển nhiên vậy.

“...Không biết có ích không nhưng, có nên chụp ảnh không nhỉ?”

Không không, chụp lén thì không ổn chút nào. Thôi, bỏ đi, bỏ đi.

“Ê, Shingu ơi!”

“Cái gì...?!”

Ayame đã mua xong và đang tiến về phía tôi.

Tôi lập tức kéo tay Ayame, mặc kệ cô ấy ngạc nhiên, rồi chạy thoát khỏi khu eroge.

Chúng tôi đi thang cuốn và dừng lại.

Ayame bị bất ngờ nên gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ khó hiểu.

“T-tự dưng sao thế...”

“Không thể tin được... có hội trưởng ở đó.”

“Hội trưởng à? Sao vậy?”

“...Chắc là đến mua eroge rồi. Cái đó thì.”

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ.”

Cậu đừng nói câu đó chứ.

Tuy nhiên, liệu lúc nãy có bị nghe thấy không nhỉ? Giọng Ayame không to lắm, mà họ tên Shingu cũng không phải hiếm.

Nếu bị phát hiện thì rắc rối to, nhưng mà... chắc cô ấy cũng thế thôi.

Nếu cô ấy có làm gì thì tôi sẽ dùng chuyện này để đối phó.

Thậm chí, nếu có thể trở thành đồng chí eroge thì diễn biến câu chuyện còn thú vị hơn nữa.

Và rồi, chúng tôi lên đường về nhà.

...Dù nói là về nhà, nhưng Ayame vẫn đi cùng.

“Không, hình như Seimi bảo trên đường về ghé qua nhà tớ ấy.”

“...Chỉ thấy có điềm xấu thôi.”

“Đừng nói thế chứ. Con bé cũng là một cô em gái tốt mà.”

“Đừng ngại, cứ dẫn nó về đi.”

“Không, nhà tớ mà thêm một người thì tiền chi tiêu eo hẹp lắm...”

Tôi không ngờ lại bị cô ấy trả lời thật như vậy.

“Con bé đó có việc gì với cậu vậy nhỉ?”

“Ai biết được... Nó chỉ nói là ‘cứ đến đi nhé’ thôi. Tớ cũng không nhờ nó làm gì khác ngoài việc đưa cậu đến.”

Về đến nhà, đến tận cửa ra vào mà không thấy bóng dáng Seimi đâu. Bố mẹ cũng chưa về.

Đèn cũng không bật, cả nhà im lặng.

“Ơ? Lạ thật nhỉ...”

Lúc đó, điện thoại của Ayame bắt đầu rung.

“Là của Seimi. ...Cái gì thế này?”

Cái kiểu này là...

“Nó bảo có chút việc nên đi ra ngoài rồi. Nó bảo là ‘cứ đợi ở nhà nhé’.”

“Lại nữa à. Con bé đó lại âm mưu gì đây...”

“Âm mưu gì mà âm mưu. Anh trai thì đừng có nghi ngờ như vậy chứ.”

“Cậu thì quá nuông chiều Seimi rồi...”

Tôi gần đây bị con bé đó chơi khăm mấy lần rồi. Cảnh giác cũng phải thôi.

Ước gì sự nhân hậu của Ayame có thể truyền đến cho Seimi thì tốt quá.

“Seimi cứ như em gái vậy. Cảm giác thật mới mẻ. Tớ muốn được gọi là ‘oppa’.”

Chỗ đó không phải là “unnie” (chị gái) sao?

“Thôi được rồi. Cứ vào phòng tôi đợi con bé về đi.”

Cứ để cô ấy đợi ở phòng khách thì cũng không ổn. Không biết bao giờ Seimi mới về.

Cô ấy cũng đã vào phòng tôi mấy lần rồi, giờ có vào nữa cũng chẳng sao.

Bước qua cửa chính, lên cầu thang và đi đến phòng tôi.

“À, tiện thể thì tớ muốn chơi game vừa mua quá.”

“...Được thôi. Còn máy tính thì sao?”

“À, tớ mang laptop theo rồi. Cậu có ổ đĩa quang gắn ngoài không?”

“Có nhưng mà...”

Cô ấy dần dần hiểu biết hơn về máy tính rồi sao? Là thành quả của môn tin học sao? Không, chắc là do chơi eroge nên biết được nhiều thứ rồi. Kể cả cách xử lý rắc rối nữa.

“Đây, ổ đĩa gắn ngoài này.”

Quay về phòng đưa ổ đĩa gắn ngoài cho Ayame, cô ấy lấy ra chiếc máy tính nhỏ mà mình mang theo rồi cắm vào cổng USB.

Tiếp theo, cô ấy mở gói game rồi nhẹ nhàng lấy đĩa ra. Cô ấy mở gói game cũng khéo thật. Đến cả tôi còn hay làm rách mà cứ phải bực mình... Không biết bao giờ mấy cái gói đó mới dễ mở hơn đây.

“Ổn rồi.”

Đĩa được đưa vào ổ đĩa và quá trình cài đặt bắt đầu.

...Tôi cũng chơi eroge thôi.

“À, cho tớ mượn tai nghe nhé?”

“Rồi rồi.”

Tôi nhớ lại ngày xưa hai đứa cùng chơi eroge trong căn phòng này.

Giống như lúc đó, tôi không nhìn Ayame mà cứ thế chơi game của mình.

Đã sáu giờ. Theo mùa thì bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng cũng sắp đến lúc trời tối rồi.

Seimi vẫn chưa về.

“Này, Shingu.”

“Hửm?”

Bị gọi, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Ayame đang trưng ra một vẻ mặt khó xử kỳ lạ.

...Lại có điềm xấu rồi.

Hình như trước đây cũng từng có chuyện như thế này rồi thì phải...

“Sao thế? Cậu đã chơi xong rồi à?”

「À không, chưa đâu. Chỉ hai tiếng thì làm sao mà phá đảo được chứ. Nhưng mà, tôi đã chơi đến cảnh 'nhạy cảm' với nữ chính rồi. Chắc là loại game có hai ba cảnh như vậy."

"Thế cậu đánh giá sao?"

"Giờ thì thấy khá hay đấy. Hệ thống tin nhắn trên điện thoại lại trở thành một điểm nhấn bất ngờ. Với lại, việc trang phục của nữ chính thay đổi tùy theo lựa chọn cũng rất thú vị. Nhưng mà trên hết là buồn cười kinh khủng. Toàn là lũ quái gở thôi, chắc vì thế mà. Thằng nào con nào cũng hành động quái đản, cứ gọi là cười đau cả bụng."

Đúng là trong lúc chơi, tôi có nghe tiếng cười cố nín vọng ra từ phía sau. Thảo nào.

"Nếu ở phòng của tôi chắc đã lên cơn khó thở rồi không chừng."

Đến mức đó ư?

Nhưng nói vậy thì cũng đâu phải lý do để ngừng chơi.

"Mà này, tôi có chuyện muốn hỏi."

"Nếu được thì mong cậu hỏi gì đó đừng có 'ảnh hưởng' đến người khác."

Nghe thế, Ayame lại đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống.

Rồi cô bé dí màn hình laptop về phía tôi.

Đó là một bức tranh sự kiện, hay nói đúng hơn là cảnh 'nóng': một cô gái khỏa thân đang nằm trên giường.

Khắp màn hình tràn ngập một chất lỏng màu trắng.

Đó là thứ mà người ta hay dùng những từ lóng như 'kefir' hay 'sữa chua cô đặc' để ám chỉ.

Tôi cứ tưởng lại làm 'ra ngoài' nữa rồi, nhưng giờ không phải lúc để bận tâm chuyện đó.

"À... cái đó, nó ra nhiều đến vậy sao?"

"Ảnh hưởng quá đáng rồi!"

Cú thẳng của Ayame ngày càng tăng tốc!

"Thôi nào, nói đi! Cậu biết rõ mà!"

"Làm gì có chuyện ra nhiều đến thế! Ngốc à!"

Nói trắng ra đó chỉ là hiệu ứng, là vấn đề tạo hình thôi, chứ cái đó không ra nhiều đến vậy.

"À... ra là vậy. Không nhiều sao."

"Hừ, xem AV là biết ngay thôi chứ gì!"

"Tôi có xem AV đâu! Shingu thì xem à?"

"AV 'ba chiều' thì đời nào tôi xem! Dù sao đây cũng là hiện tượng đặc trưng của game người lớn! Nói vậy chứ—"

Tôi suýt chút nữa đã định hỏi rằng 'Dịch thể của con gái cũng ra nhiều đến vậy sao...?'. May mà dừng lại kịp.

Dù đối phương là Ayame thì tôi cũng không thể hỏi câu này. Nguy hiểm thật. Đến mức độ quấy rối tình dục luôn rồi. Dù có hỏi, cô bé chắc sẽ trả lời, nhưng nếu trả lời thật thì tôi lại thấy ngượng ngùng ngay lập tức.

"Tóm lại! Không ra nhiều! Khoảng một thìa cà phê là mức trung bình thôi!"

"À... ra là vậy. Chuyện này rõ ràng là bất thường mà."

Biết được câu trả lời, như gỡ được nút mắc trong lòng, Ayame lại tiếp tục chơi game.

...Thực ra thì, hồi mới lớn, tôi nhớ nó cũng ra nhiều đến giật mình ấy chứ.

Nhớ lại quá...

"Con về rồi đây!"

Một lúc sau, Hijiri về đến nhà.

"Ồ, con bé Hijiri đã về rồi."

"Thật là... để khách phải đợi. Con em vô dụng của tôi xin lỗi nhé."

"Không sao đâu. Đừng trách nó. Tôi ở bên cậu cũng thấy vui mà."

"Chỉ chơi game người lớn thôi mà."

"Thế là được rồi. Đam mê mà. Cũng như cùng nhau làm gốm vậy."

Chẳng biết có nên so sánh như thế không nữa.

Nhưng mà, đúng vậy.

Chỉ cần cùng làm cái gì mình thích thôi cũng đã vui rồi.

Chúng tôi có thể trực tiếp trao đổi cảm nhận với nhau. Cái cảm giác này khác hẳn với việc chỉ gửi tin nhắn qua điện thoại.

"Kōtoko-san, đã để cô đợi lâu rồi ạ!"

"Ừm."

Hijiri không gõ cửa mà xông vào, khụt khịt mũi.

...Con bé này làm sao thế?

Hơn nữa, còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ!

"Đồ hèn."

"Cái gì mà 'đồ hèn'?"

"Đã tạo thời gian cho hai người ở riêng với nhau rồi mà."

"Lại là cái trò vớ vẩn của cậu à!"

"Vớ vẩn là sao!"

Cùng lúc với tiếng "Bốp!" vang lên chói tai là một cơn đau khủng khiếp.

Cú đá thấp của con bé này, thật sự, đau chết đi được...

Hơn nữa, việc nó vẫn biết kiềm chế lực để tôi không gãy xương càng cho thấy sự 'yêu nữ' của nó. Ư... ư... ư...

"Kōtoko-san. Bố mẹ sắp về rồi, cô có muốn ở lại ăn cơm cùng không?"

"À, xin lỗi nhé. Hôm nay tôi ăn cơm với bố mẹ rồi."

"Vậy sao, tiếc quá."

Đầu cậu mới đáng tiếc ấy. Hãy lo cho tôi đi chứ.

Tôi cố nén đau đứng dậy thì thấy Ayame đang nhìn mình với vẻ mặt đăm chiêu.

"Shingu."

"Hửm?"

"Hôm nay... là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi."

"..."

Tôi nghẹn lời.

'Vui nhất trong cuộc đời' cơ đấy.

Dù là lời xã giao thì cũng khoa trương quá rồi.

"S... sao vậy, Shingu?"

"À... không, không có gì. Nếu cậu vui thì... tốt rồi."

"Ừm."

Rồi Ayame nói "Tạm biệt!" và đi về.

Hijiri bảo "Đi tiễn đi đồ ngốc", nhưng chân tôi đau quá thì làm sao mà đi tiễn được!

...Mà, đáng lẽ cũng nên tiễn nó một đoạn.

Tuy nhiên, tôi chỉ muốn hỏi về cảm nhận về game người lớn thôi! Chỉ vậy thôi! Ngoài ra không có gì khác cả!

"...Haizz, mình đang viện cớ gì thế này..."

"Đồ trai tân, lảm nhảm một mình thật khó chịu. Mà sao má cậu lại ửng hồng thế? Ghê quá."

"Hả? Làm gì có chuyện đó."

"Được người ta nói là 'ngày vui nhất trong đời' mà phản ứng thờ ơ vậy à? Sao không nhảy cẫng lên vui như chó ấy?"

"Xin lỗi lũ chó đi. Chúng không ngốc đến mức đó đâu."

Thông thường thì lời nói của Hijiri đáng ghét, nhưng giờ tôi cũng chẳng để tâm mấy.

Kiểu gì thì kiểu, tôi cũng thấy mãn nguyện... chăng?

Chắc là nhờ Ayame... rồi. Rõ ràng là vậy mà.

Mệt thật, nhưng giờ thì lòng tôi lại thấy thật ấm áp và đủ đầy.

Cái cảm giác mệt mỏi dễ chịu này, cũng giống như khi phá đảo một game người lớn kinh điển, hoặc là—