Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 02 - 第三章

Cậu, sao lại phải đến nông nỗi này...

Ngày cuối cùng của kỳ thi giữa kỳ đã khép lại bằng bài kiểm tra cuối cùng.

Bốn đứa chúng tôi lại tụ tập trong phòng câu lạc bộ, bắt tán gẫu chuyện thi cử. Dù không phải là thói quen, nhưng đây đúng là chuyện muôn thuở.

"Dù sao thì, tôi có cảm giác mình đã đạt được trên điểm trung bình đấy."

"Yuuka thì có lẽ hơi kém một chút."

Mà thôi, cái "kém" mà Hatsushiba nói, ý chỉ những điểm dưới 80 mà thôi, nên cũng không thành vấn đề.

"Chắc là khá hơn mọi khi rồi. Tôi thấy việc vừa học vừa ôn bài giúp ích nhiều lắm."

Có vẻ như việc Tozaki đã kèm cặp Ayame cũng đã phát huy tác dụng đáng kể.

Thế còn Ayame, người mà chúng tôi đang quan tâm nhất, thì sao?

"Em làm hết bài rồi... nhưng có đúng hay không thì chưa chắc ạ."

Cô bé nói rằng mình đã quá cố gắng đến mức không còn cảm nhận được gì nữa.

Thôi, cũng đành chịu. Giờ chỉ còn cách đợi kết quả kỳ thi giữa kỳ mà thôi.

"Ayame, từ giờ trở đi, dù chỉ một tiếng mỗi tối, em cũng không được phép bỏ bê việc học lấy một ngày. Hãy nghĩ rằng phải mất ba ngày mới có thể bù đắp được một ngày lỡ bỏ."

"À, vâng. Em sẽ cố gắng ôn và chuẩn bị bài đầy đủ mỗi ngày ạ."

Thấy vậy, Hatsushiba liền sà vào ôm lưng Ayame như làm nũng.

"Nhưng mà Cotton đã rất cố gắng rồi mà. Tốt lắm. Hôm nay thôi, mình đừng đến thư viện nữa, đi ăn Taiyaki rồi về nhé?"

"Taiyaki à, nghe hay đấy. Shinguu và Tozaki có muốn đi cùng không? Để tớ khao, coi như cảm ơn đã giúp tớ học bài nhé."

Đó là một lời đề nghị khá bất ngờ từ Ayame.

Được khao thì cứ đi thôi. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn Taiyaki mà.

Bốn đứa chúng tôi cùng nhau rời trường, mua Taiyaki ở một quầy hàng rong gần công viên, rồi ngồi trong công viên nghỉ chân.

Tuy việc mua đồ ăn vặt không bị cấm đặc biệt, nhưng hồi cấp hai thì rất nghiêm khắc.

Chắc vì chưa bỏ được thói quen cũ nên tôi vẫn thấy hơi bồn chồn. Nhưng mà, ngon thật.

"Nóng hổi vừa thổi vừa ăn~!"

Hatsushiba vừa nhồm nhoàm Taiyaki, vừa nở nụ cười rạng rỡ như đóa hướng dương. Trông cô bé ăn ngon miệng đến nỗi tôi nghĩ nếu đóng quảng cáo, Taiyaki chắc sẽ bán chạy như tôm tươi.

Nhìn Hatsushiba như vậy, Tozaki lại có vẻ mặt ỉu xìu, như thể bức vẽ gốc bị chảy ra. Không biết bao giờ tên này mới thành tổng hợp anime đây.

"Đúng là nhân kem mới ngon chứ!"

"Hả, rõ ràng nhân đậu đỏ mới là chuẩn mà."

"Cho Cotton ăn với!"

Trông hai cô bé đáng yêu đến chói mắt. Cứ thế mà đút cho nhau ăn, cười đùa khúc khích.

Thấy vậy, Tozaki liền nhìn sang tôi với vẻ mặt khó tả.

"...Shinguu, ăn một miếng không?"

"Thôi, tao xin kiếu."

Tại sao đàn ông với nhau lại phải làm cái hành động đút Taiyaki cho nhau như vậy chứ? Chuyện này chỉ hợp với cặp nam nữ hoặc nữ nữ thôi. Tất nhiên, nếu là trong thế giới 2D thì tôi không nói làm gì.

"Aaa... Hạnh phúc quá!"

"Ăn đồ ngọt thế này thấy thư giãn hẳn."

"Cotton chắc cũng tiêu tốn nhiều đường cho não bộ lắm rồi mà."

Thôi được rồi.

Biết rằng nói ra lúc cả hai đang vui vẻ thế này thì hơi không phải, nhưng thấy mọi người cũng đã bình tĩnh lại rồi, có lẽ đã đến lúc tôi nên đề cập đến chuyện đó.

"Kỳ thi giữa kỳ cũng đã kết thúc, tôi có điều muốn nói."

"Chuyện gì thế?"

Ayame vừa ngậm Taiyaki vừa nhìn tôi.

"Tôi đang định ngừng việc tác động để xóa bỏ tin đồn về Ayame từ phía chúng ta."

Khi tôi đề xuất như vậy, phản ứng của mọi người thật đa dạng.

Ayame lộ vẻ mặt buồn bã, còn Hatsushiba thì mắt tròn xoe, chết lặng. Tozaki cũng nghiêng đầu khó hiểu.

Có lẽ tôi nói không khéo?

"Tại sao!? Shinguu-kun, cậu đã bỏ cuộc rồi sao!?"

"Không, Yuuka. Không sao đâu. Chỉ cần được ở bên nhau thế này là đủ rồi, cũng chẳng cần phải làm những chuyện đó đâu..."

Có vẻ như họ đã hiểu lầm rồi. Tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng.

"Đừng hiểu lầm. Tôi nói là chúng ta nên ngừng việc tiếp nhận và đối phó với tin đồn từ phía chúng ta."

"Ý cậu là sao?"

Hatsushiba khoanh tay nhìn tôi. Lông mày nhíu lại, vẻ mặt hơi khó xử.

"Thành thật mà nói, dù bốn đứa chúng ta có tiếp tục phủ nhận thì cũng chẳng khác nào muối bỏ bể. Tôi nghĩ phải giải quyết từ gốc rễ mới được. Như tôi đã nói trước khi chúng ta bắt đầu học, tin đồn lan truyền theo cách mà người ta muốn tin. Một phần nguyên nhân là do Ayame."

"Nhưng, nhưng dù muối bỏ bể! Nếu không làm gì thì tin đồn về Cotton sẽ không biến mất..."

Hatsushiba thì thầm với vẻ mặt buồn bã.

Đúng như cô bé nói, chỉ có cách làm việc từ gốc rễ.

Tuy nhiên, chúng ta cần phải suy nghĩ lại về cách tiếp cận.

"Người ta nói 'tin đồn chỉ tồn tại 75 ngày', nhưng trong thời đại Internet phát triển như bây giờ thì khó mà tin được. Rất dễ bị gắn mác xấu. Hơn nữa, nếu tin đồn mới cứ liên tục xuất hiện thì làm sao mà đối phó được."

"Vậy phải làm thế nào?"

"Thay đổi ấn tượng về Ayame - người gây ra các tin đồn đó."

Thấy vậy, Ayame liền bối rối chỉ vào chính mình.

"Đúng vậy, là em đấy. Nói tóm lại, từ trước đến nay, em đã gieo vào tâm trí các học sinh trong trường một ấn tượng rằng em là người làm nhiều chuyện xấu. Ngay cả cách ăn mặc cũng đã toát lên vẻ 'chiến binh' rồi mà."

Ban đầu, cô bé có mái tóc nâu, đồng phục bị sửa đổi. Còn đeo cả dây xích, trang bị đầy đủ.

Hơn nữa, còn thường xuyên trốn học, và những tin đồn về các cuộc ẩu đả thì không ngớt.

Cô bé đã rơi vào một vòng luẩn quẩn khi không chịu phủ nhận những tin đồn về việc "quan hệ trả tiền" hay "hàng đã qua sử dụng".

"Ừ, ừm. Em biết điều đó, nhưng..."

Hiện tại, cô bé có mái tóc đen buộc hai bên.

Tuy đôi khi vẫn còn thiếu sót như dễ nổi nóng và trừng mắt nhìn người khác như một kẻ du côn khi bị làm phật ý, nhưng vào lúc đó, rõ ràng cô bé đã tạo ra một sự thay đổi nào đó trong ấn tượng của các bạn cùng lớp.

Tuy lúc ấy chưa thể chuyển thành ấn tượng tốt, nhưng nếu cứ tiếp tục những việc tác động đến ý thức của các bạn cùng lớp như vậy, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Tức là...

"Vậy thì, chỉ có cách làm việc tốt thôi."

Đó là một câu chuyện vô cùng đơn giản.

"Làm những việc tốt ở trường, và tạo thêm những tin đồn tốt. Tất nhiên, tin đồn xấu thì dễ bị tin hơn, nhưng tôi nghĩ cách đó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc chúng ta đi phủ nhận các tin đồn."

"Việc tốt à. Nghe có lý đấy, thực sự mang tính xây dựng. Ít nhất cũng tốt hơn là cứ phủ nhận mãi chứ? Phủ nhận thì cũng chẳng có tác dụng gì cả."

Tozaki cũng đồng tình.

Thay đổi bầu không khí này không phải là chuyện dễ dàng.

Tất nhiên, dù có làm việc tốt thì cũng có thể có những kẻ nhìn bằng con mắt xuyên tạc.

Ngược lại, đôi khi cũng có thể bị hiểu lầm.

Tuy nhiên, chỉ cần có thêm một người tin tưởng là được rồi.

Điều Ayame cần lúc này là tăng thêm những người bạn không tin vào tin đồn, giống như Kiyomi và Saitani.

"Huhu, em cứ tưởng Shinguu-kun đã bỏ rơi Cotton rồi."

"Không bỏ rơi đâu. Con bé là bạn đồng đạo otaku quý giá của tôi mà."

Dù sao đi nữa, tôi vẫn xem cô bé như một người bạn đồng hành otaku có thể cùng tôi đi suốt cuộc đời. Một mối giao tình "18+" chứ không phải "cắt vàng".

Tất nhiên, sẽ chẳng bao giờ phát triển thành quan hệ yêu đương đâu.

"Dùng tin đồn tốt để xóa sạch tin đồn xấu. Cho đến khi những tin đồn xấu không còn ai tin nữa."

"Vâng, Yuuka cũng sẽ giúp!"

Trước lời tuyên bố của tôi, Hatsushiba mỉm cười gật đầu.

"Nếu Shinguu đã nói vậy thì tôi sẽ thử xem sao. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Ayame cũng gật đầu mạnh mẽ.

◇ ◇ ◇

Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, sau khi quyết định sẽ lan truyền những tin đồn tốt, tôi và Ayame cùng nhau đến phòng giáo viên.

"Xin phép ạ. Em là Shinguu Seiichi, lớp 2-4."

"Dạ, xin... xin phép ạ... Em là Ayame Kotoko, lớp 2-4 ạ."

Giữa không gian vẫn còn vương vấn mùi đồ ăn trưa, chỉ cần Ayame bước vào thôi là các giáo viên đã xôn xao cả lên.

"À, Ayame? Nà, con bé đến làm gì vậy?" "Hay là có chuyện gì muốn khiếu nại thầy Ohara?" "Ôi trời ơi..."

Người thì làm đổ trà đang uống, người thì quay lưng đi, người thì đứng chết trân... Phản ứng của họ gần như giống hệt các học sinh.

Chỉ là, với những giáo viên đã từng bị Ayame gây rắc rối, thái độ không tốt và trốn học triền miên của cô bé, thì họ phải chịu những thiệt hại thực tế là điều chắc chắn.

Thực tế, cũng có những người nhìn Ayame với vẻ mặt nghiêm nghị như thầy Tadokoro... Mà, thầy ấy không chỉ vậy với Ayame mà còn với các học sinh khác nữa.

Dù vậy, tôi không muốn nghe những lời than vãn từ những kẻ đã bỏ cuộc trong việc cải tạo Ayame, và cơ bản là tôi muốn các giáo viên đừng có phản ứng thái quá như vậy với một học sinh. Xin hãy giữ thái độ đàng hoàng một chút đi chứ.

"Chúng ta đến gặp ai vậy?"

"Thầy Kotani. Thầy Ohara thì không được. Thầy ấy là người tốt bụng và luôn tự mình chủ động làm công việc của học sinh, nên rất có thể sẽ không còn việc gì để giao nữa."

Mục đích của chúng tôi là xin làm những công việc mà các giáo viên muốn làm nhưng chưa thể làm được, những công việc chưa giao cho học sinh, hoặc những công việc khó lòng "đùn đẩy" cho học sinh.

Dù khó "đùn đẩy" cho học sinh, nhưng nếu học sinh tự nguyện xin làm thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Nếu hỏi chị Kiriko, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc chưa làm. Cơ bản thì chị ấy là người lười biếng nên chắc chắn có rất nhiều việc chồng chất.

Chị Kiriko đó thì...

"Grừ..."

Chị Kiriko đang gác chân lên bàn và ngủ. Thật quá đáng!

Chị ấy gối đầu lên chiếc ghế tựa lưng chỉ cao đến vai, ngủ ngon lành.

Mái tóc đen dài được buộc cao trên đầu, kiểu tóc đuôi ngựa. Nhưng chiếc đuôi ngựa đó lại rủ xuống gần chạm sàn một cách lề mề.

Dù mặc bộ suit màu be, nhưng hoàn toàn không cảm thấy chút gì gọi là sự tự trọng hay uy nghiêm của một giáo viên. Giống như một nhân viên văn phòng về muộn vậy. Mà giờ mới là giữa trưa thôi đó.

Dưới ghế có một cuốn sách bị rơi. Chắc là cuốn sách chị ấy đặt trên mặt đã rơi xuống. Tựa đề là "Cách thu hút sự tôn trọng từ học sinh mê subculture"...? Đọc những thứ lạ lùng thật.

Tuy nhiên, tôi đến gần nhưng chị ấy vẫn không tỉnh dậy. Ngủ say sưa.

Không ai nhắc nhở, xem ra chị ấy là "thủ phạm thường xuyên" à? Nhưng mà, chưa bị kỷ luật thì sao nhỉ? Đáng lẽ phải bị mắng rồi chứ...

Nếu ở nhà thì tôi đã nhặt cuốn sách lên và cốc một cái rõ đau rồi, nhưng ở đây mà làm vậy thì lát nữa chắc sẽ bị la lối ầm ĩ.

"Thầy Kotani, thầy dậy đi ạ."

"Hả?"

Chị ấy lơ mơ mở mắt, uể oải cựa quậy.

"Ôi, Seiichi~ Em có thể làm nũng chị hơn nữa mà~ Ư hờ hờ hờ..."

"Vẫn còn mơ ngủ à!"

Tôi bất giác nhặt cuốn sách lên và gõ vào đầu chị ấy bằng cạnh sách.

"A-ách!"

Chị Kiriko ôm đầu đau đớn, khuỵu xuống.

"Này, này...! Shinguu...!"

Bên cạnh, Ayame xanh mặt, che miệng lại.

"...Ha, chết tiệt."

Dù là phản xạ, nhưng tôi đã động tay động chân với giáo viên.

Thế này thì tôi không còn tư cách mà giáo huấn Ayame đừng hành động theo bản năng nữa rồi.

"Seiichi, em làm cái quái gì vậy...! Muốn bị chị đánh cho một trận không!?"

Chị Kiriko ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn tôi. Chuyện đó là đương nhiên thôi.

Nhưng mà, ngay cả ở trường mà vẫn gọi tên tôi thì có vẻ như chị ấy vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

"À... Đang giờ làm việc mà. Thầy đừng ngủ ạ."

"Hừ, giờ nghỉ trưa thì được chứ gì!?"

"Việc đó đâu phải do thầy quyết định đâu ạ... Ít nhất thì gác chân lên ghế là không được rồi."

"Ư...ừ..."

"Vâng, cuốn sách bị rơi ạ."

Tôi đưa sách cho chị ấy, chị ấy giật lấy một cách xấu hổ.

Rồi thở dài, đặt cuốn sách lên bàn.

"Đúng là. Vậy, có chuyện gì? Em đến gọi chị dậy à?"

"Không phải, không phải. Em muốn nhờ thầy một chút."

"Hả?"

"Em muốn thay đổi ấn tượng về Ayame ạ."

Tôi giải thích lại cho chị Kiriko đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

"Để tạo tin đồn tốt hả. Ayame đã đồng ý rồi sao?"

"À... không, vâng. Vì là chuyện Shinguu đã nghĩ cho em mà."

"...Hừm. Có vẻ mọi chuyện đã tiến triển khá xa rồi nhỉ."

"Hả?"

"À, chuyện của chị thôi."

Ban đầu, việc tôi bắt đầu giao du với Ayame là do ảnh hưởng lớn từ kế hoạch của chị Kiriko.

Thầy Ohara, giáo viên chủ nhiệm, đã nhờ vả, và chị Kiriko đã dùng việc đe dọa sẽ tiết lộ sở thích game người lớn của tôi ra khắp trường để nhờ tôi "cải tạo" Ayame. Đó cũng là lý do tôi không thể rời xa Ayame được.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó Ayame cũng đã bám dính lấy tôi rồi, nên tôi nghĩ dù không được nhờ thì có lẽ chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau thôi.

Chị Kiriko đó, lại lẩm bẩm gì đó.

"Mối quan hệ quá thân thiết cũng là điều phiền phức... Mà thôi, vẫn còn trong giới hạn chấp nhận được."

"Thầy đang nói gì vậy, thầy Kotani?"

"Không, chuyện của chị thôi."

Khi tôi hỏi, chị ấy lại nói y hệt câu vừa rồi.

Thật tình, không biết chị ấy đang nghĩ gì nữa.

"Vậy thì, quay lại vấn đề chính, nếu là công việc có thể nhờ học sinh thì có vài việc đấy."

"Ố, đúng là có thật."

"Tuy không phải là công việc của chị, nhưng trong cuộc họp giáo viên hôm nay có nói đến việc phải xử lý dứt điểm các vật dụng cũ trong kho thể thao. Em hãy đến gặp thầy Itsuki của bộ môn Thể dục để hỏi cụ thể nhé."

"Vâng. Cảm ơn thầy ạ."

Tôi và Ayame liền đi đến chỗ thầy Itsuki đang ngồi ở một dãy bàn hoàn toàn khác. Thầy ấy là một giáo viên nam, nhưng dù là giáo viên thể dục mà lại có vẻ khá yểu điệu. Có thể là tôi hơi có thành kiến.

"Dù sao thì, có khi thầy Kotani làm cố vấn là được rồi mà?"

Trên đường đi bộ đến bàn thầy Itsuki, Ayame thì thầm nhỏ bên tai tôi.

Nhân tiện nói đến, vấn đề phòng sinh hoạt câu lạc bộ vẫn còn đó. Một thành viên, một cố vấn.

"...Vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận."

Nhưng với tôi, vẫn còn rất khó chấp nhận.

Vừa trò chuyện như vậy, chúng tôi vừa đến gặp thầy Itsuki để hỏi chuyện.

Thầy Itsuki có vẻ hơi rụt rè khi thấy Ayame đứng trước mặt, nhưng vẫn lắng nghe câu chuyện của chúng tôi.

"À, có một danh sách tôi đã lập vào buổi sáng, này, hai em có thể mang nó ra chỗ bãi rác không?"

Rồi thầy ấy đưa cho chúng tôi một danh sách đã in.

Trên đó có ghi những vật dụng cần vứt bỏ trong đợt này.

Bóng rổ, bóng chuyền, vợt bóng bàn, thảm tập thể dục, vân vân và mây mây... Cả xà ngang nhảy cao cũng vứt bỏ à. Cũng có khá nhiều đồ lớn đấy chứ.

"Khá nhiều đấy ạ."

"À, à thì, tôi cũng bận rộn mà. Cứ thế mà gác lại hết..."

Hóa ra người cẩu thả thì dù có trưởng thành vẫn cứ cẩu thả. Chị Kiriko cũng chẳng thay đổi gì từ xưa.

"Nhưng, nhưng mà có ổn không? Tôi định bảo đội bóng rổ mà tôi làm cố vấn làm giúp..."

Thầy Itsuki không hề có vẻ mặt thông cảm, mà dường như đang sợ hãi một âm mưu xấu xa nào đó.

"Dạ không sao ạ. Cứ để bọn em làm."

"À, vậy hả. Vậy thì nhờ hai em nhé."

Nhận lấy danh sách, chúng tôi rời phòng giáo viên.

Vừa xem danh sách vừa quay lại lớp học.

"Vậy thì em sẽ tự mình mang mấy thứ này đi phải không ạ?"

Ayame ghé mắt nhìn danh sách, thể hiện sự nhiệt tình. Khác hẳn so với trước đây.

Tuy nhiên, một mình thì sao đây. Tôi cũng không yên tâm nếu để cô bé làm một mình. Tôi có cảm giác cô bé sẽ nổi bật lên và lại gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Tốt nhất là nên làm dưới hình thức giúp đỡ những người đáng lẽ phải làm, nhưng hiện tại thì chỉ có chúng tôi mới có thể chấp nhận Ayame.

Vậy thì, lần này sẽ là Ayame chủ động dọn dẹp, và chúng tôi sẽ cùng làm.

"Không, hôm nay tôi cũng không có việc làm thêm, nên tôi cũng sẽ cùng làm. Chúng ta sẽ nhờ cả Hatsushiba và Tozaki nữa. Nếu họ đồng ý."

"Ơ, nhưng mà... Đây là vấn đề của em mà, như vậy thì ngại lắm..."

"Có sao đâu. Là do tôi đề xuất mà. Cứ coi như là một phần của hoạt động câu lạc bộ đi."

Thấy vậy, Ayame vừa có vẻ xin lỗi vừa mỉm cười vui vẻ.

"A, cảm ơn anh nhé, Shinguu."

"Không phải vì em đâu."

Với lại, nụ cười đó em nên hướng về lớp học chứ không phải tôi. Làm vậy thì cuộc sống của em sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy.

Sau đó, chúng tôi trở lại lớp học, bắt gặp Hatsushiba và Tozaki để giải thích.

"Yuuka có việc, nên chỉ có thể giúp được một lúc thôi..."

"Không sao. Chỉ cần em giúp Ayame một chút thôi là đủ rồi."

"Ừm, tôi cũng vậy đúng không?"

"Đương nhiên rồi!"

"Shinguu, nụ cười của anh đáng sợ quá! Tôi sẽ làm nghiêm túc mà, đừng có nhìn tôi bằng nụ cười sát thủ đó chứ!"

Cả hai đều đưa ra câu trả lời tích cực.

Và rồi, tiết năm và tiết sáu cũng kết thúc êm đẹp, đến giờ tan học.

"Kotoko-san, em giúp chị nhé!"

Không cần tôi gọi, Kiyomi cũng tự động đến.

Có vẻ như Ayame đã nhận được tin nhắn từ Kiyomi hỏi "Tan học chị có đi đâu không?", rồi Ayame đã trả lời "Không được. Chị phải giúp việc ở trường một chút", và từ đó Kiyomi biết chuyện.

Càng có thêm người thì càng tốt, và nếu có Kiyomi ở đó thì dù ít ỏi cũng sẽ giúp lan tỏa thông tin đến các em học sinh năm nhất.

Tuy nhiên, Kiyomi đó lại rất bám Ayame. Ánh mắt nhìn Ayame tràn đầy sự rạng rỡ. Có thể nói là một sự ngưỡng mộ hay tôn trọng.

"Gì vậy. Có ý kiến gì à?"

"Không có gì. Chỉ thấy Ayame và em gái tôi thân nhau quá thôi."

"Đúng vậy không? Em muốn chị ấy làm chị gái của em."

"Nếu vậy thì đôi bên cùng có lợi rồi."

Tôi sẽ không còn bị cô em gái lắm lời nữa, và em gái tôi chắc cũng vui khi được ở bên Ayame.

Tuy nhiên, ở trường thì con bé này đúng là "mèo giả vờ". Nó không bao giờ mắng tôi là "trai tân" trước mặt người khác, và luôn biết giới hạn của bản thân. Nếu chỉ gói gọn trong gia đình thì còn chấp nhận được, chứ một đứa em gái mà công khai miệt thị anh trai là "trai tân" thì chắc sẽ khó mà sống sót ở trường.

Ở những điểm như thế này, tôi cũng muốn Ayame học hỏi. Cách sống khéo léo sẽ giúp cuộc sống học đường trở nên dễ dàng và vui vẻ hơn một chút. Ngay cả tôi cũng chơi game người lớn, nhưng tôi đâu có để lộ ra đâu.

Để giao tiếp tốt với người khác, cần thiết phải có những lời nói dối thích hợp. Điều quan trọng là phải nhận ra ranh giới đó. Như trong game người lớn 'White Record' đã nói.

"Nào, mau làm thôi."

Chúng tôi đến kho thể thao, được xây khuất trong bóng râm của tòa nhà, ở một góc sân trường.

Dùng chìa khóa nhận từ giáo viên, chúng tôi mở ổ khóa to hơn bình thường và mở cửa.

"À mà, các tủ locker trong lớp cũng dùng loại khóa này nhỉ. Trong thời buổi có khóa điện tử rồi mà dùng ổ khóa như vậy thì sao nhỉ..."

Thấy vậy, Kiyomi như nhớ ra điều gì đó liền nói.

"Đúng vậy. Về mặt an ninh thì không được khuyến khích lắm."

"Hê! Thật vậy sao. Em sẽ cẩn thận!"

Trong lúc các bạn nữ đang trò chuyện bên ngoài, tôi và Tozaki là nam giới nên đi trước vào trong kho thể thao.

Mùi hôi đặc trưng của kho thể thao xộc thẳng vào mũi. Không chỉ đơn thuần là thoảng qua, mà như bám riết lấy khứu giác. Mùi bụi bặm, ẩm mốc đặc trưng, hòa lẫn với mùi mồ hôi đã thấm đẫm, thật khó tả bằng lời.

"Ối, thối quá. Đáng lẽ phải dùng Fabreze chứ."

Kiyomi bước vào sau, nhăn mặt bịt mũi.

"Con bé này, chưa từng vào đây bao giờ à?"

"Em thắng oẳn tù tì trong tiết thể dục mà. Kẻ thua cuộc phải dọn dẹp nên em chưa từng vào."

...Giống hệt tụi mình.

Và Ayame cũng có vẻ muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, vẻ mặt cô bé hơi đỏ ửng và nóng bừng.

"Kho thể thao à..."

Cô bé lẩm bẩm đầy ẩn ý. Không, là một cử chỉ như muốn nói nhưng lại đang cố gắng kiềm chế. Cô bé cứ liếc nhìn tôi.

"Anh hiểu em muốn nói gì, nhưng hãy tự kiềm chế đi."

Nghe tôi nói vậy, Ayame giật mình, cứng đờ người, rồi sau đó "ư hờ hờ" cười một cách hơi đáng sợ. Quả nhiên, lại là chuyện game người lớn mà con bé này...

Chắc là cô bé muốn nói đây là "khách sạn tình yêu số một" của trường, sánh ngang với phòng y tế. Trong game người lớn, những nơi để "hành sự" thường là lớp học, phòng y tế, và kho thể thao. Mặc dù thực tế thì kho thể thao không phải là nơi xuất hiện nhiều trong game người lớn lắm.

Tôi chỉ cầu mong Ayame, người lấy cảm hứng từ game người lớn, đừng có ý định thực hành rồi đẩy tôi ngã.

"Bóng như thế này, những thứ cần vứt bỏ sẽ được đánh dấu trước rồi. Trước tiên, hãy tìm hết những thứ cần vứt và mang ra ngoài."

"Vâng. Đại khái là đồ cũ đều vứt bỏ phải không ạ? Cứ nhìn những thứ cũ kỹ mà kiểm tra là được nhỉ."

"Đúng vậy, nghe nói ngày mai có nhà cung cấp đến vận chuyển đồ mới."

Khi tôi ra hiệu, Ayame liền chủ động bắt tay vào làm.

Bàn nhảy, thảm tập, bóng rổ xì hơi, bóng chuyền, bàn bóng bàn và nhiều thứ khác cũng được mang ra ngoài. Mà nói thật, tại sao đến giờ họ vẫn chưa vứt hết đi chứ.

Nếu từng món đồ được vứt bỏ cẩn thận thì cũng chẳng tốn nhiều công sức đến thế. Mà, nếu làm được như vậy thì đã chẳng khổ sở rồi.

"Shinguu~ Mang mấy cái này ra bãi đậu xe phải không?"

Ayame vừa nói vừa vác chiếc thảm cuộn tròn.

"Đúng vậy. Nhà cung cấp đến vào ngày mai sẽ xử lý chúng."

"Nè~ Không có xe đẩy hay xe kéo sao? Mang bằng tay mệt quá à."

Kiyomi, như một đại diện tiêu biểu của những người lười biếng, đã bắt đầu than vãn ngay từ sớm. Cô bé đến đây làm gì vậy?

"Không có xe đẩy. Chỉ có thể mang bằng tay thôi."

"Ôi trời. Hiệu quả tệ quá. Đáng lẽ phải mua xe đẩy rồi hẵng làm chứ..."

Có vẻ như ban đầu họ định mua xe đẩy rồi mới bắt tay vào làm, nhưng đã để đến tận bây giờ mà vẫn chưa mua.

Cứ thế mà ngày nhà cung cấp đến vận chuyển đã cận kề. Một bi kịch do những người lười biếng như Kiyomi gây ra.

"Gì vậy? Anh nhìn gì đấy?"

Kiyomi nói vậy. Nếu ở nhà thì chắc chắn sẽ nói tiếp "Anh định làm em có bầu hả?".

"Không có gì, không nhìn."

Về phần mình, tôi cũng nghĩ trong lòng "Có cho một tỷ cũng không muốn có con với em đâu."

Thế rồi, hai đứa chúng tôi liền đối mắt nhau một chút.

"Có vẻ anh có điều muốn nói?"

"Đó là câu tôi muốn hỏi em. Muốn nói gì thì cứ nói đi. Nếu em không ngại làm hỏng hình tượng của mình."

"Thân nhau ghê nhỉ."

"Đâu ra chứ!?"

Thật tình. Lời bình luận của Tozaki đúng là bừa bãi quá. Chỗ nào mà thân nhau chứ.

Xin hãy đi đến thế giới Ý niệm mà nhìn nhận sự thật đi.

"Thôi nào. Mau đi thôi. Hatsushiba và Kiyomi hãy mang những thứ có thể. Bị thương vì chuyện này thì thật ngớ ngẩn."

"Vâng ạ! Em sẽ cố gắng!" "À thì, em yếu nên chắc không mang được nhiều đâu."

Với số lượng này, và với số người này, chắc khoảng năm lần đi đi lại lại là xong. Không, nếu tính cả Hatsushiba rời đi giữa chừng thì chắc là sáu lần.

"Này, Tozaki. Cầm cẩn thận vào." "Tôi đang cầm mà. Chính anh mới là người mất thăng bằng đấy."

Tôi và Tozaki cùng nhau vác chiếc bàn nhảy. Để cho tiện, chúng tôi cứ để nguyên trạng rồi cùng vác.

"Ayame, em cứ đi trước cũng được."

"Không, không sao đâu ạ. Chẳng phải việc gì phải vội."

Con bé cứ thế vác chiếc thảm lên vai một cách nhẹ nhàng như không. Vật đó dễ vác đến vậy sao? ...Thôi, đừng nghĩ nữa.

Từ kho thể thao đến bãi rác, chúng tôi phải đi qua sân trường, qua cửa vào và ra hướng bãi đậu xe, nơi có rất nhiều học sinh đi lại. Hiện tại, chúng tôi cũng đã đi ngang qua các học sinh đang sinh hoạt câu lạc bộ và những học sinh về muộn.

Và mỗi lần nhìn thấy chúng tôi, họ đều giật mình kinh ngạc. Không, là run rẩy khi nhìn thấy Ayame.

"Dọn, dọn rác sao?" "Không, không phải đâu." "Thế cái thảm kia là gì?" "Dùng để gói xác chứ gì."

...Lại có vẻ sắp có tin đồn kinh khủng nữa rồi. Mấy đứa đó không nhìn thấy chúng tôi đang đi cùng sao?

Nhưng mà, nếu một con sư tử xuất hiện trước mặt, thì bốn con mèo xung quanh cũng đâu còn đáng để mắt tới.

Tuy nhiên, cứ thế này là được. Nếu làm đi làm lại nhiều lần, mọi thứ sẽ dần thay đổi. Ngay cả những người có ý thức thông thường cũng có giới hạn trong việc nhìn những việc làm tốt bằng con mắt ác ý. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ngay cả việc duy trì định kiến cũng khó mà làm được.

Ayame cũng đang chủ động làm việc hăng hái mà không một lời than vãn, nên sẽ khó mà tiếp tục nhìn cô bé bằng ánh mắt ác ý. Càng là những người không có ác ý với Ayame, chỉ bị tin đồn dẫn dắt, thì càng dễ thay đổi.

Và rồi, sau khi hoàn thành hai lượt đi và về,

"Xin lỗi. Tôi phải đi làm đây..."

Hatsushiba xin lỗi vì có việc riêng. Nhưng đã là công việc thì đành chịu. Ngay cả tôi cũng sẽ ưu tiên việc làm thêm của mình thôi.

"Yuuka-san, lần sau kể em nghe chuyện về lồng tiếng nhé!"

"À, không phải toàn chuyện hay ho đâu."

Kiyomi nắm tay Hatsushiba, lưu luyến không rời. Tozaki nhìn cảnh đó với ánh mắt ghen tị.

"Em gái dễ thương thật đấy."

Hatsushiba thì thầm với tôi khi rời đi, nhưng tôi lại nghĩ "Đâu ra chứ!".

Tuy nhiên, đến Hatsushiba cũng quý con bé sao. Đúng là một người khéo léo trong xã giao.

"Thôi được rồi. Bắt đầu lại thôi."

Hatsushiba đã đi, chỉ còn bốn người, nhưng lượng đồ có thể vận chuyển cũng không khác biệt nhiều lắm.

Nhưng mà...

"Này, này. Ayame đang vác bàn bóng bàn đó!" "Dùng để cán chết người sao?" "Sẽ bị chém đôi người mất!?"

Những biểu cảm nghi ngờ của đám người đang nhìn chúng tôi sau khi Hatsushiba rời đi dần chuyển sang sợ hãi. Dù sao thì, sức răn đe của Hatsushiba thật kinh khủng.

Đúng là đồn những chuyện không thể nào xảy ra được. Ngốc nghếch quá!

Không thèm để ý đến những lời đó, Ayame vác bàn bóng bàn đi qua khu vực cửa ra vào và rẽ vào, thì:

"Á!"

Ayame vấp chân và suýt ngã.

Do phản lực, chiếc bàn bóng bàn mất thăng bằng, phần trước nhấc lên cao. Ayame tự mình gồng chân, may mắn lấy lại được thăng bằng.

Chiếc bàn bóng bàn, theo trọng lực, trở lại vị trí cũ. Với một cú va chạm mạnh như bị ném xuống, bánh xe vốn đã cũ kỹ liền hỏng và rơi ra.

"Ôi chao. Làm gì vậy vậy? Trò chơi trừng phạt à? Hay là bị kỷ luật?"

Từ phía sau góc cua, một giọng nói quen thuộc vọng đến.

Eva đứng đó, nở một nụ cười vui vẻ.

"Cậu. Vừa nãy cậu đã vấp chân..."

"Ê? Cái gì vậy? Nghe không rõ gì hết luôn á~?"

"Mày nữa hả..."

Vẻ mặt của Ayame chợt biến đổi, trở về dáng vẻ của một dân anh chị thường thấy. Cô ta nắm chặt <img src="image_rsrc1ZMT.jpg"/> đến mức gân xanh nổi lên. Thứ vũ khí từng thổi bay một nam sinh trung học ra cả mét kia sắp sửa bùng nổ đến nơi rồi.

"Ayame!"

"Biết rồi!"

Không cần phải nói thêm. Ayame nghiến răng ken két, nhưng vẫn cố kiềm nén cơn giận, chỉ trừng mắt nhìn.

"Seiichi cũng vất vả nhỉ. Đi theo Ayame-cchi làm gì cơ chứ? Chi bằng về phe tớ cho rồi. Chẳng phải đã hứa rồi sao?"

"Không phải vậy mà. Đâu phải tôi đi theo Ayame đâu. Thứ nhất, tại sao tôi phải về phe cô chứ. Tôi cũng chẳng nhớ đã hứa gì cả."

"Thì không hẳn là hứa, nhưng mà... kununununununu..."

Eve nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn. Cái con nhỏ này thỉnh thoảng lại lảm nhảm những điều khó hiểu, nào là đã tiến xa hơn, nào là hứa hẹn gì đó. Chẳng lẽ nó không nói tiếng Nhật à? Hay là tiếng Gael gì đó? Chữ "gal" và "Gael" trông cũng hơi giống nhau đấy chứ. Tuy cách viết khác nhau hoàn toàn.

"Gì chứ, bộ hết chuyện rồi hả. Từ khi tin đồn về Ayame-cchi lan truyền, Seiichi cứ bận rộn suốt. Chẳng có thời gian chơi với tớ gì cả."

Thật ra là tôi vốn chẳng có hứng thú chơi với cô đâu ấy.

"Tớ cứ tưởng Seiichi sẽ rời xa Ayame-cchi, về bên tớ chứ..."

Thật ra là tôi vốn chẳng có hứng thú ở bên cô đâu ấy.

"Lý thuyết 'thùng gió' gì mà dài dòng thế không biết. Tôi cũng chẳng hiểu logic của cô là thế nào nữa, nhưng nếu cô nói vậy, Eve. Cô cũng phải giúp một tay đi chứ."

Chắc chắn là cô ta chẳng có ý định giúp đâu. Mà thôi, tôi cũng chẳng cần cô ta giúp làm gì.

"Không chịu đâu. Da tớ mà bị khô thì khổ. NHƯNG MÀ~♪"

Eve đột ngột nắm lấy tay tôi.

Tôi còn chưa kịp nói "Cô làm gì vậy?" thì bàn tay bị giữ chặt của tôi đã... đặt lên bộ ngực khủng của Eve.

Hơn nữa, cô ta còn nắm lấy tay tôi, cùng nhau... xoa bóp!

"Này, cô làm cái quái gì vậy!"

Tôi phản ứng chậm trễ, hất tay Eve ra.

"Ê? Kiểu như quyến rũ á? Mềm mại đúng không?"

"Sao lại hỏi vậy! Với lại, sao cô lại cho tôi xoa cái thứ đó... đúng là đồ dâm đãng!"

Ayame và Tozaki cũng câm nín luôn kìa.

Ngực cô ta to đến mức tràn cả tay, nhưng tôi chẳng hề thấy hứng thú.

Trong mấy game eroge hay có câu "mềm mại như kẹo bông gòn", nhưng xoa kẹo bông gòn thì có gì vui chứ. Sờ vào chắc nó nát bét ra mất. Với lại, qua lớp đồng phục thì sờ vào cứ ráp ráp sao ấy.

"Uầy, vẫn không được à. Tớ cứ tưởng mối quan hệ giữa tớ và Seiichi phải là chuyện bình thường chứ."

"Cái gì bình thường chứ! Quan hệ kiểu gì hả!"

Thật sự là tôi chẳng hiểu gì cả.

Nếu ở trong truyện, chắc chắn cô ta sẽ là một nữ chính bị điều khiển đây mà. Kiểu nhân vật về cuối truyện sẽ thèm thuồng chờ đợi chủ nhân của mình về, nước dãi thì chảyòng lòng.

"Nếu Seiichi không chịu đi cùng tớ, thì tớ hết việc rồi! Bye bye nhé!"

Và Eve, chẳng hề hay biết mình đang bị nghĩ như vậy, bĩu môi bỏ đi.

"Ayame-cchi, đừng để thua mấy tin đồn mà cố lên nha~. Mà thôi, gỡ cái mác đó chắc khó lắm đóa."

Thật là đáng ghét. Hở ra là lại tin đồn với tin đồn, chẳng lẽ chính con nhỏ này tung tin hay sao...

Nhưng tôi còn chưa kịp truy hỏi, bóng dáng của Eve đã khuất dần.

"Ayame, em không bị thương chứ?"

"À, ừm. Không sao. Chị đâu có yếu ớt đến thế. Mà nè, bánh xe của bàn bóng bàn bị hỏng rồi, không lăn được nữa."

"Hết cách rồi. Để anh cầm phía bên kia. Chắc là được thôi."

Tôi đặt hai cái máy kẻ vạch xuống đất, cầm lấy một bên bàn bóng bàn.

"Ể, như kiểu lần đầu tiên cùng nhau làm việc gì đó...?"

"Chúng ta học chung rồi mà. Em nói cái gì vậy."

Ayame đang dần trở thành một nữ chính ngốc nghếch, dễ dãi rồi kìa. Mà cái này, nếu tôi nhớ không nhầm, cũng là một câu thoại trong "Bầu trời phía dưới" hay mấy game eroge khác nữa thì phải.

Đừng có hễ cùng nhau làm việc gì là lại so sánh với nghi thức cắt bánh cưới thiêng liêng chứ. Chuyện đó chỉ có trong thế giới hai chiều thôi.

"Đi thôi."

"Ừ."

Nhưng mà, cô ta đang rất vui thì phải. Thôi thì, còn hơn là cau có khó chịu.

"Ayame thật sự đã thay đổi rồi..."

"Thay đổi nhiều đến vậy sao ạ?"

Tozaki và Seibi lầm bầm nói chuyện. Tôi nghe thấy hết đấy.

"Thay đổi nhiều lắm. Khác một trời một vực so với bây giờ luôn đó. Màu tóc cũng khác nữa."

"Oa, Kotoko-san đỉnh quá."

Tôi nghe thấy hết đấy. Cơ mà, con em gái này đúng là giả tạo.

Hình như nó chỉ cay nghiệt với mình tôi thôi thì phải. Chẳng hiểu vì sao luôn.

Và thế là chúng tôi lại đến khu tập kết phế thải lần thứ tư.

"Chào buổi chiều. Đáng khâm phục thật đấy."

Sau Eve, lại một vị khách lạ nữa xuất hiện ở nơi tập kết đồ bỏ đi.

Hội trưởng hội học sinh, Yaotani Airi. Vẫn như mọi khi, cô ta cầm quạt phe phẩy. Tất nhiên, không thể thiếu hai vệ sĩ tùy tùng.

Hội trưởng đứng sau lưng Ayame, xoa bóp vai cho cô ta như để an ủi.

"Vất vả rồi, Ayame-san. Em ổn chứ?"

"À... dạ, k, không sao ạ."

Ayame có vẻ bị lép vế. Ayame vốn không giỏi ăn nói mà. Khi bị hội trưởng, một người có cá tính mạnh mẽ, áp sát thì có lẽ sẽ mất hết lý trí mất.

Hơn nữa, hội trưởng cũng không hề tỏ vẻ thù địch, nên Ayame cũng không thể quát tháo được.

Và sau khi xoa bóp vai cho Ayame xong, hội trưởng lại bắt đầu xoa bóp vai cho Seibi. Seibi rên rỉ "a fưn ☆" một cách ghê tởm.

"Á à. Tuyệt vời quá..."

Hội trưởng, động tác tay thật là dâm đãng.

"Mới vào trường chưa bao lâu mà đã tích cực hành động vì trường như vậy, em thật là đáng khen. Trường ta được yên ổn rồi."

"Ê he he. Cảm ơn ạ."

Seibi nở một nụ cười có vẻ rất mãn nguyện khi được khen.

Sau khi an ủi xong, hội trưởng tiến đến trước mặt chúng tôi, thở dài một cách đầy vẻ khó chịu.

"Lẽ ra công việc này phải do hai bạn nam các em làm chứ, đúng không?"

"VÂNG ĐÚNG Ạ"

Xem ra vị hội trưởng này rất coi trọng vấn đề giới tính. Tôi cũng chẳng muốn nói gì về chuyện con trai con gái, nhưng chẳng lẽ cô ta định nói rằng chỉ vì là con gái nên không được khuân vác đồ đạc hay sao? Thế thì đúng là phân biệt đối xử đấy.

Cứ khuân những thứ có thể khuân được là được chứ sao. Chẳng lẽ cứ là con trai thì chắc chắn khuân được đồ nặng à? Đâu phải vậy.

Vốn dĩ việc này phải do Ayame làm thì mới có ý nghĩa. Nếu chỉ có chúng tôi khuân đồ còn Ayame thì không, thì lại rộ lên tin đồn "kẻ hầu người hạ khuân vác đồ" cho mà xem.

Phản bác thì dễ thôi, nhưng còn vấn đề tuyển thành viên nữa. Không thể làm phật lòng được.

"Tiến độ tuyển thành viên thế nào rồi ạ? Xin các em lưu ý, việc trả lại phòng câu lạc bộ sẽ không xét đến bất kỳ vấn đề nào không liên quan đến hoạt động chính thức của câu lạc bộ."

Cô ta đánh trúng tâm lý của tôi, khơi gợi một chủ đề như vậy.

"... Tôi biết rồi. Chúng tôi đang cố gắng tuyển đây. Cảm ơn vì đã quan tâm."

"Vậy ạ. Vậy thì chắc là ngày các em nộp đơn xin thành lập câu lạc bộ không còn xa nữa rồi."

Chắc là cô ta biết rõ rằng chúng tôi vẫn chưa tuyển được ai đâu nhỉ...

Chỉ là, việc cô ta không gây cản trở hoạt động của chúng tôi cho thấy cô ta không có ý định tích cực triệt hạ chúng tôi... chẳng hiểu cô ta định làm gì nữa. Hay là cô ta nghĩ chúng tôi không thể nào tuyển đủ thành viên được?

<img src="image_rsrc1ZMW.jpg"/>

Hoặc là... xét theo mục đích, cô ta nghĩ rằng kết quả thế nào cũng không quan trọng?

"Vậy thì cố gắng tuyển thành viên và thuyết phục giáo viên cố vấn nhé. Vậy, xin phép cáo từ."

Hội trưởng cười khúc khích một cách tao nhã rồi bỏ đi. Cơ mà, mỗi lần gặp cô ta, tôi đều nghĩ rằng cô ta thật không phù hợp với ngôi trường này. Lẽ ra cô ta phải học ở một trường tư thục danh giá dành cho con nhà giàu mới phải.

Để báo cáo về việc đã xong việc, tôi cùng Ayame đến phòng giáo viên.

"À, cảm ơn hai em đã giúp đỡ."

Thầy Itsuki nói lời cảm ơn với giọng điệu hơi gượng gạo vì Ayame.

Và khi chúng tôi định rời khỏi phòng giáo viên,

"Shingu ở lại."

Chị Kiriko đã giữ tôi lại.

"Em cũng nên ở lại thì hơn."

"Xin lỗi nha. Chị có chuyện quan trọng muốn nói riêng với cậu ấy."

"Nhưng mà..."

Và như nhớ ra điều gì đó, Ayame lùi lại.

"Shingu, em không sao chứ?"

"Không sao đâu. Em về trước đi. Chắc là chẳng có chuyện gì to tát đâu, mà cũng sẽ mất thời gian lắm."

Tozaki chắc cũng về rồi. Seibi thì tôi không biết.

Khi Ayame rời khỏi phòng giáo viên với vẻ mặt như thể đang bịn rịn luyến tiếc, bầu không khí trong phòng giáo viên cũng dịu xuống đôi chút. Xem ra cô ta vẫn còn khiến các thầy cô sợ hãi nhỉ.

"Thế này là còn đỡ nhiều đấy nhé?"

Chị Kiriko nói như vậy, chắc là thấy vẻ mặt của tôi.

"Ngày xưa, chỉ cần Ayame có mặt trong phòng giáo viên thôi là bầu không khí đã căng thẳng hơn nhiều rồi."

"Bộ tôi là thứ gì ghê gớm lắm hả..."

Đúng là nếu một học sinh đeo xích bước vào thì ai mà không sợ, nhưng...

Sau đó, tôi và chị Kiriko chuyển đến phòng hướng dẫn học sinh. Chị ấy còn pha cà phê cho tôi nữa. Hiếm thấy đấy.

"Này, Seiichi. Xem ra việc cải tạo Ayame đang diễn ra suôn sẻ nhỉ."

"À, sao ta."

Nói là cải tạo, chứ cô ta vốn dĩ là người đứng đắn rồi. Cô ta cũng đâu có làm gái bao, vốn dĩ là cô ta có làm với ai đâu.

Cô ta có trốn học và bạo lực, nhưng sau một sự kiện nào đó, cô ta cũng đã bỏ rồi.

Cô ta cũng đã bắt đầu chăm chú học hành, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc là đến học kỳ hai, thành tích của cô ta sẽ đạt đến mức trung bình thôi. Ý tôi không phải là học gạo trong một đêm đâu.

"Các thầy cô cũng ngạc nhiên lắm đấy. Không biết chuyện gì đã xảy ra nữa."

"... Tại các thầy cô không chịu đối mặt với Ayame một cách nghiêm túc thôi. Cô ta vốn dĩ là người đứng đắn mà. Đáng ngạc nhiên luôn đó."

"Nghe nhức tai quá. Nhưng mà, với thực tế thì cũng khó khăn lắm đấy. Đến cả các em còn chỉ trút hết nỗi lòng với giáo viên khi đó là biện pháp cuối cùng cơ mà, đúng không? Cũng có lòng tự trọng của tuổi mới lớn nữa. Kiểu như nếu đi than phiền với giáo viên thì coi như thua cuộc vậy đó. Cho dù chúng tôi có nói gì đi nữa, nếu bên kia bịt tai lại thì cũng chẳng làm được gì."

Cũng có lý.

Tôi hay nghe nói đến những giáo viên có mối quan hệ như bạn bè với học sinh, nhưng dù vậy thì vẫn có một bức tường ngăn cách.

Việc thoải mái chia sẻ với giáo viên chỉ dành cho một số học sinh và những người xung quanh họ, và đối với những học sinh bị đẩy ra ngoài, đó chỉ là một môi trường khó hòa nhập.

Chỉ là Ayame chẳng quan tâm đến những chuyện đó, cô ta chỉ cảm thấy trường học chán ngắt và bị người khác gây sự nếu không ăn mặc như dân anh chị, thế là dẫn đến kết quả như vậy thôi.

"Giáo viên chủ nhiệm của em, Sonoka - thầy Ohara cũng đang cố gắng hết mình vì Ayame đấy."

"Thầy Ohara sao ạ?"

Lúc nào thầy ấy cũng hiền hòa, tôi không nghĩ là thầy ấy hợp với nghề giáo viên cho lắm...

"Thầy ấy đã xin lỗi các giáo viên khác và trình bày về việc Ayame đang dần thay đổi. Tất nhiên là cũng có những giáo viên không tin, nhưng thầy Kawata và thầy Tadosho đã chấp nhận điều đó."

Ra vậy. Việc thầy Kawata gọi Ayame lên bảng trong giờ học, chắc là cũng có ảnh hưởng từ việc đó.

Không chỉ học ở thư viện, mà còn có người khác nói rằng cô ta đang thay đổi, nên thầy ấy muốn thử xem sao.

Nghe người khác đánh giá "○○○ rất giỏi" thì cũng đáng tin hơn là nghe chính người đó tự khen mình mà.

"... Trong cái lúc khó khăn đó, tại sao chị lại đưa cái con bé chuyển trường đó vào lớp em chứ."

"Chuyển trường?"

"Suwama Tennyo (Eve) đó. Cái con bé nhuộm tóc, trang điểm lòe loẹt đó."

"À, chị có nghe nói về học sinh chuyển trường. Chỉ là, chị không biết là nó lại nhuộm tóc, trang điểm đến mức đó. Dù sao thì trường mình cũng cho phép nên chắc không sao đâu... nó là học sinh cá biệt à?"

"... Ngày xưa, nó là cái con nhỏ đã lừa tôi."

Nghe tôi nói vậy, chị Kiriko giật giật thái dương.

"À, hình như có một đứa tên như vậy. Chị quên béng từ lâu rồi."

"Không nói đến chuyện ăn mặc, chỉ cần vậy thôi là biết nó có vấn đề rồi."

"Thì chị biết chứ. Nhưng mà, nó vốn dĩ là..."

Đến đó, chị Kiriko chợt im bặt.

Chị ấy gác tay lên cằm, tỏ vẻ suy tư rồi mới cất lời một cách chỉnh tề.

"... Chị biết là em khó chịu, nhưng hiện tại chị cũng chẳng thể làm gì được. Hiện tại nó có gây rắc rối gì cho thầy Ohara đâu? Trong cuộc họp giáo viên cũng không có báo cáo gì."

... Thì đúng là, chỉ có mình tôi là ghét nó thôi.

Gần đây nó bắt đầu bám lấy Ayame, đó là vấn đề, nhưng đối với giáo viên thì nó chỉ hơi xấc xược thôi, chứ không phải là không nghiêm túc. Nó ngốc thật đấy, nhưng vẫn đi học bình thường, cũng không quậy phá gì.

"Nếu em ghét nó thì tự em giải quyết đi. Coi như đây là cơ hội để em vượt qua chuyện ngày xưa đi."

"Chị nói dễ nghe quá ha."

"Chị cũng không có ý định tha thứ cho những gì tụi nó đã làm đâu. Nhưng vì là người có chức có quyền, nên chị chẳng thể làm gì cho em được. Rốt cuộc thì, để vượt qua chuyện gì đó, chỉ có thể tự mình giải quyết thôi. Ai cũng vậy cả. Chị có thể nghe em than thở và giúp em một chút thôi."

"..."

"Với lại... em không thể cứ mãi để chuyện đó trở thành nỗi ám ảnh được đúng không. Vì vậy, hãy vượt qua đi. Đàn ông con trai mà."

"Em đã bảo là chị đừng có nói dễ nghe vậy mà."

"Nếu là em họ chị thì làm được thôi. Hãy tự tin lên. Em đã thuần hóa được cả Ayame rồi cơ mà. Nếu em vượt qua được thì chị sẽ hôn má em đấy."

"Em không cần đâu ạ..."

Tôi có thể nói là thuần hóa cô ta không nhỉ...

Cũng có thể nói là do hiệu ứng 'è' hoặc là do hiệu ứng game eroge thì đúng hơn.

Sau khi báo cáo xong với chị Kiriko, cuối cùng tôi cũng được tan học. Chị Kiriko bảo lát nữa sẽ đến nhà tôi xin ăn ké, nên tôi phải báo cho mẹ biết mới được.

"Con về rồi."

Cuối cùng tôi cũng về đến nhà, lúc này đã là năm rưỡi chiều. Tự nhiên lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Mẹ tôi vẫn chưa về. Vì vậy trong nhà rất yên tĩnh.

Giày của Seibi vẫn còn đây. Có vẻ như nó đã về thẳng nhà sau đó. Thật hiếm khi nó không đi chơi. Bình thường thì có khi đến tận khuya nó mới về.

Tôi lên lầu hai, thấy cửa phòng mở hé, Seibi thò đầu ra. Vừa nhìn thấy tôi, nó đã nhăn nhó một cách kinh khủng.

"Thối quá! Thằng trinh nam hôi mồ hôi!"

Vừa mở miệng ra là đã nói câu đó. Nó có phải là em gái không vậy? Không, nó có phải là người không vậy?

"... Hả? Đâu đến mức đổ nhiều mồ hôi vậy đâu."

"Ai biết. Tại cái mùi cơ thể kinh khủng của anh đó! Mau đi thay đồ, tắm rửa đi. Anh định giết cái mũi của em hả?"

"À, được rồi, được rồi."

Tôi xua tay cho qua vì thấy phiền phức.

Seibi hừ một tiếng rõ to, đóng sầm cửa lại. Như thể nó không muốn để thêm không khí vào phòng nữa vậy.

"... Có đến mức hôi đến vậy không nhỉ. Mồ hôi của mình thì quen rồi nên không nhận ra cũng đúng thôi."

Nghe người ta nói là hôi, tôi cũng thấy hơi lo lắng. Dù sao thì đây cũng là một vấn đề nhạy cảm mà. Nếu gặp phải một đứa vô duyên thì chắc chắn sẽ bị nó chỉ trích thẳng mặt như Seibi thôi.

Tôi vào phòng mình, cởi bộ đồng phục ra, mặc áo thun và quần đùi rồi cầm áo khoác, quần dài và quần đùi đã giặt xong xuống lầu một. Nếu để Seibi thấy tôi mặc mỗi quần đùi thì sẽ phiền lắm, nhưng với cái kiểu của nó thì chắc là nó sẽ trốn trong phòng một thời gian dài thôi.

Tôi bỏ áo thun và quần đùi vào máy giặt ở phòng vệ sinh, kiểm tra bình đun nước nóng. Nó đã được bật rồi. Hiếm khi thấy chuyện này vào giờ này.

Tôi lấy một cái khăn tắm từ trên kệ, mở cánh cửa trượt rồi bước vào phòng tắm.

"... Không đến mức hôi đến vậy đâu nhỉ."

Dù sao thì cũng bị người ta nói là có mùi rồi, nên tôi cũng bắt đầu để ý hơn. Dù sao thì đây cũng là một vấn đề tế nhị. Nếu có người thiếu tinh tế, chắc chắn sẽ chỉ trích thẳng mặt tôi như Seibi thôi.

Trong lúc tôi đang xả nước từ vòi sen, chờ cho nước ấm lên thì cánh cửa phòng vệ sinh chợt mở ra. Một bóng người xuất hiện sau lớp kính mờ.

Tôi cứ tưởng là chị Kiriko đến rồi chứ? Nhưng nhìn thế nào thì cũng là Seibi thôi. Có vẻ như nó đang làm gì đó ở gần máy giặt... Chẳng lẽ nó lấy đồ giặt ra vì sợ chúng bị giặt chung với đồ của tôi? Không, nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng mở nắp máy giặt.

Mà thôi, kệ đi. Cũng đâu có chuyện em gái tôi đột ngột xông vào đây. Có thì khổ.

Với lại chắc nó cũng làm xong việc rồi nên đã đi ra ngoài ngay.

"Ô, nước ấm rồi."

Tôi đưa tay hứng dòng nước đang chảy ra từ vòi sen, kiểm tra nhiệt độ thì...

"HẮT XÌ!"

"Ể..."

Cái tiếng hắt xì vừa rồi là sao!? Tôi hình như đã nghe thấy nó phát ra từ trong bồn tắm thì phải... Với lại cũng có tiếng nước văng nữa chứ...

Tôi định tắm vòi sen thôi nên đã không mở nắp bồn tắm. Hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.

Này, chuyện gì vậy? Trộm à? Kẻ xâm nhập à? Nếu nó có vũ khí thì tôi chết chắc!? Nghĩ vậy thôi mà người tôi đã run lên rồi.

Mở nắp ra hay là bỏ chạy?

Trong lúc tôi đang lúng túng thì nắp bồn tắm đột ngột mở ra, một kẻ xâm nhập bất hợp pháp đứng lên từ bên trong.

"C, chào..."

Ayame mặc bộ bikini đỏ rực, ngượng ngùng nhắm chặt mắt đứng đó.

Làn da khỏe mạnh của cô ta ướt đẫm nước trông rất gợi cảm và quyến rũ. Những chỗ cần phồng thì phồng, những chỗ cần thon thì thon. Nếu tôi là một nam sinh trung học bình thường thì có lẽ tôi đã muốn chiếm lấy cô ta rồi.

Nhưng dù trong tình huống này tôi cũng thoáng có cảm xúc đó, nhưng thứ tôi cần nghĩ đến chỉ có một.

Chạy.

Tôi vội vàng dùng khăn che đi chỗ quan trọng, quay lưng lại với Ayame, mở cửa để chạy ra khỏi phòng tắm...

"Không mở được!?"

Vớ vẩn! Đây đâu phải loại cửa có khóa!

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có vật cản!? Vậy thì, hành động của Seibi lúc nãy là...!

"T, tớ xin lỗi, thì là..."

Ayame xin lỗi với giọng đầy vẻ áy náy từ phía sau lưng.

"... À. Tôi nhớ ra rồi. Hình như có một nữ chính trốn trong phòng tắm để hù dọa nam chính."

"U, ừm. Rồi tớ có hỏi ý kiến của Seibi một chút, thì nó bảo 'có vẻ thú vị' nên đã giúp tớ."

Cái con ngốc đó. Tính toán hết cả rồi à. Việc nó bảo tôi đi tắm, việc nó đến đây lúc nãy nữa. Hèn gì bình đun nước nóng lại được bật sẵn. Giày của Ayame chắc là nó cũng giấu ở đâu đó rồi.

Con em gái ngốc nghếch của tôi chỉ nghe lời Ayame thôi thì phải. Nếu vậy thì lẽ ra tôi phải xem xét đến khả năng xảy ra chuyện này... mà làm sao mà tôi xem xét được chứ!

"T, thật ra là ban đầu không phải như thế này, nhưng mà tớ bị hắt xì nên..."

Cuối cùng thì cũng chỉ còn cách thay đổi chi tiết, đúng không.

"Tôi cứ tưởng là cái con nữ chính đó phải khỏa thân mới đúng chứ."

"Khỏa thân thì ngại chết đi được!"

"Đã làm đến mức này rồi thì thừa sức đạt đến mức ngại ngùng cao nhất rồi đấy!"

Không, tôi đâu có muốn nhìn Ayame khỏa thân đâu.

"À, còn nữa. L, lúc như thế này, nam chính có nói gì đó không?"

"Cô lại còn muốn tôi làm gì nữa. Tôi đâu phải nam chính."

"Không, cậu là nam chính của tớ mà. Có thể cậu không phải là nam chính của mấy em gái khác, nhưng..."

"Bảo tôi nói cảm nhận thì... tôi có nhìn cơ thể của cô thì cũng chẳng có phản ứng gì đâu. Cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ là nó có vẻ to hơn mức trung bình thôi."

"V, vậy à... Hay là cậu thích ngực nhỏ hơn?"

"Không phải vậy mà!"

Tôi không kìm được mà quay lại cãi.

Và tôi lại thấy hình ảnh Ayame trong bộ đồ bơi.

Ayame đang ôm chặt lấy người mình vì lạnh.

Điều đó lại càng làm nổi bật bộ ngực của cô ta. Chắc là cô ta không nhận ra đâu.

"Hắt xì!"

"Lạnh thì vào tắm đi chứ."

"T, tớ xin lỗi..."

Cuối cùng thì Ayame cũng chui xuống nước. Seibi cũng tinh ý đun nước nóng rồi. Thật bất ngờ khi con em gái này cũng biết quan tâm đến người khác đấy.

"... Tôi không phân biệt được vẻ đẹp của cơ thể phụ nữ ngoài đời thực. Chưa từng chạm vào thì làm sao tôi biết cái hay của ngực to hay ngực nhỏ chứ. Cùng lắm thì tôi chỉ đánh giá tốt xấu dựa trên số đo ba vòng trong game eroge thôi."

"Vậy thì... sờ, thử xem sao?"

"Hả!?"

Ayame đứng phắt dậy, làm nước bắn tung tóe.

Cô ta bước ra khỏi bồn tắm, ướt đẫm nước.

"T, tớ không ngại bị cậu sờ đâu... trước đây, tớ cũng đã nói rồi mà..."

Mặt cô ta đỏ bừng đến tận cổ.

Cô ta tiến lại gần tôi, như thể đang dâng hiến cơ thể của mình.

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể của Ayame. Khoảng cách mà hơi thở của cô ta phả vào người tôi.

Và rồi, Ayame ôm chầm lấy tôi từ phía trước, tay vòng qua lưng tôi.

"Cơ thể cậu ấm quá."

Hơi thở của Ayame phả vào người tôi cùng với lời nói của cô ta.

"Bỏ ra đi! Đừng có tự hạ thấp mình như vậy!"

Tôi chỉ có thể nói những lời sáo rỗng mà tôi thường nghe thấy trong mấy game eroge.

Tất nhiên, những lời đó không hề có tác dụng với Ayame.

"Tớ chỉ làm chuyện này với cậu thôi. Bây giờ, dù cậu có làm gì tớ đi nữa... tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi."

Cô ta càng ép chặt cơ thể mình vào người tôi hơn.

Từ nãy đến giờ, cảm giác ngực cô ta chạm vào ngực tôi qua lớp áo tắm thật là nguy hiểm.

Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của cô ta đang đập dồn dập vì căng thẳng.

Rất nguy hiểm. Tôi không biết là nguy hiểm ở điểm nào, nhưng là rất nguy hiểm.

Tôi không nghĩ là lý trí của tôi lại yếu đuối đến mức bị đánh bật bởi chuyện này, nhưng tôi sợ hãi vì chuyện này vượt quá giới hạn hiểu biết của tôi.

"... Tại sao em lại làm đến mức này?"

"Tớ yêu cậu. Với lại tớ đã nhận ơn của cậu nên dù cậu có làm gì tớ đi nữa, tớ cũng không trả hết được. Thứ tớ có thể làm, ít nhất là... dâng hiến trinh tiết của mình cho cậu."

"Đừng có nói bậy bạ!"

"Tớ nói thật đó... Tớ sẽ không ép cậu đâu."

Cô ta nói thật lòng à. Cô ta chung tình quá rồi đấy.

Nhưng mà...

Rốt cuộc thì, tôi vẫn không thể hứng thú với phụ nữ ngoài đời thực.

"Tôi còn chưa biến thành hình mẫu lý tưởng của cô, đừng có nói mấy lời vớ vẩn."

Nghe tôi nói vậy, Ayame buồn bã buông tay ra, lùi lại một bước.

"... Vậy à."

"Vì vậy..."

"Vậy thì tớ sẽ trở thành hình mẫu lý tưởng của cậu. Tớ quyết định rồi."

Uầy, cô ta không nản luôn.

Tại sao cô ta lại thích tôi đến vậy chứ. Chẳng lẽ là do hiệu ứng ám ảnh nào đó hay sao.

"Tôi đâu có yêu cầu cô phải làm đến vậy đâu. Với tư cách là một otaku, tôi chỉ cần cô vui vẻ nói chuyện với tôi là được rồi."

"Tớ cũng thấy chuyện đó rất hấp dẫn... nhưng tớ muốn tiến xa hơn với cậu."

Tôi chỉ còn biết thở dài. Nếu cô ta đã nói đến mức này rồi thì coi như tôi thua cuộc.

"... Tùy cô thôi."

"Ừ. Tớ sẽ tiếp tục cố gắng để trở thành hình mẫu lý tưởng của cậu..."

Cô ta thật sự nghiêm túc à.

Không phải là cô ta không phân biệt được giữa thực tế và ảo tưởng đấy chứ.

Nhưng mà, tôi cũng không nghĩ là Ayame có một cái nhìn thấu đáo về chuyện này.

Thôi thì, cứ chờ đợi với tâm trạng nửa lo lắng, nửa mong chờ vậy. Chuyện này cũng đâu có xảy ra ngay lập tức đâu.

"UOOOOI. Đến rồi đâyー!"

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã ổn thỏa thì tôi đã nghe thấy tiếng bước chân thình thịch cùng với giọng của chị Kiriko. Chị ấy đang hướng thẳng đến phòng vệ sinh rồi kìa!?

Nguy rồi. Giấu Ayame đi à? Không, nhưng giấu rồi thì sao!?

Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự chưa biết phải làm gì thì chị Kiriko đã đến phòng vệ sinh.

"... Seiichi, hiếm khi em tắm vào giờ này nhỉ. Mà, tại sao lại có hai bóng người ở đây vậy?"

Tôi nghe thấy một giọng nói đầy vẻ hiểm nguy. Và tôi biết chị Kiriko đang cố gắng lấy thanh chống cửa rồi mở cửa trượt phòng tắm ra.

Tôi không kìm được mà giữ chặt cửa lại.

"C, chờ đã. Chị Kiriko. Chuyện này là...!"

"Seiichi... Cái người còn lại ở đó là ai, hả?"

"Em có lý do. Em bị gài bẫy đó. Nghe em nói sẽ hiểu thôi!"

"Những chuyện đó để sau rồi nói. Sau khi chị đánh em xong!"

Tôi làm sao có thể chống lại được sức của chị Kiriko.

Rốt cuộc, cửa cũng bị mở ra, và tôi cùng Ayame đã bị phát hiện và bị chị ấy cho ăn một trận no đòn.

Thế mà chủ mưu lại là Seibi...!

◇ ◇ ◇

"Chuẩn bị đánh nhau à?" "Có lẽ vậy?" "Nhưng mà, vẫn thấy kỳ lạ mà." "Chúng nó định làm cái gì vậy?"

Ở trường, tin đồn về hành động của Ayame ngày hôm qua đã lan truyền với tốc độ chóng mặt. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tin đồn về Ayame vẫn luôn liên quan đến đánh nhau hoặc làm gái bao nhỉ.

Tất cả chỉ là phỏng đoán, thông tin về việc Ayame đã giúp đỡ một cách thiện ý thì không hề xuất hiện.

"... Hình như cũng chẳng thay đổi gì cả."

Hatsushiba nói với vẻ đau buồn như thể đó là chuyện của chính mình.

"Đúng như dự đoán mà. Tôi không nghĩ là mọi thứ sẽ thay đổi ngay lập tức đâu. Cứ tiếp tục cố gắng thôi."

Và rồi, trong giờ sinh hoạt lớp buổi sáng ngày hôm đó.

"Thầy muốn nhờ các em giúp thầy khuân vác đồ, có em nào giúp thầy được không?"

Thầy Ohara hiếm khi nhờ vả mọi người đến vậy.

Trong khi mọi người đang dè chừng lẫn nhau, không ai giơ tay thì Ayame đã chủ động giơ tay lên.

"Em."

"À, Ayame-san. Thật hả? Thầy vui quá."

"..."

Cô ta mím chặt môi, làm một bộ mặt rất khó coi. Có lẽ là cô ta đã cố nhịn để không nói ra những lời như "Tôi làm đâu phải vì anh" đó.

"À, e

Giá mà chỉ có Hatsushiba, chắc hẳn mấy cậu con trai muốn thể hiện bản thân cũng đã xung phong rồi, nhưng có lẽ vì Ayame đi cùng nên ai nấy đều ngần ngại.

Mà thôi, tôi cũng giơ tay vậy. Tiện thể, tôi ra hiệu cho Tonosaki đang đứng phía sau nữa.

“Hatsushiba-san, à không, Shinguu-kun, và cả Tonosaki-kun nữa. Cảm ơn các em nhé!”

Cô Oohara-sensei không hề tỏ ra e ngại, nở một nụ cười mãn nguyện.

“Ồ ô, Ayame-chan, cũng là một đứa trẻ ngoan mà~. Ai mà ngờ cô bé lại là một kẻ bạo lực chứ~”

Ngay lúc đó, một giọng nói chua ngoa, vừa ngọt ngào đến khó chịu vừa mang đầy sự mỉa mai vang lên.

Và rồi, vài cô gái khác cũng liên tục gật đầu phụ họa theo. Đó là hội của Eve, đứng đầu là Nishihara.

“...Rồi sao?”

Ayame hỏi lại bằng một giọng đầy đanh thép. Đây là dấu hiệu chẳng lành rồi.

“À này, tôi thấy nó chẳng hợp với cậu tí nào đâu~. Kiểu như là~, một con vịt con tập tành làm thiên nga, ấy mà~? Này, trong truyện tranh cũng có kể mà, phải không?”

Cái chuyện Vịt con xấu xí hoàn toàn chẳng liên quan gì sất!

“Vịt thì vẫn cứ là vịt thôi, chứ hả? Cho dù có ra vẻ thiên nga thì cũng thấy đáng thương, phải không chứ~?”

“Không hề. Tao cũng chẳng muốn thành thiên nga làm gì. Làm vịt là được rồi.”

“Cái ấn tượng ban đầu thì chẳng bao giờ thay đổi được đâu. Ayame-chan này, cậu thích làm mấy chuyện vô ích ghê nha~”

“Mày muốn nói sao thì nói. Nhưng tao đúng là chưa từng cố gắng gì đến mức này.”

“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc...”

Con Eve đó, đúng là cứ muốn kiếm chuyện với Ayame mãi thôi. Nó tính làm gì vậy chứ?

“À, à à à! Thôi thôi! Tiết sinh hoạt lớp đến đây là kết thúc! Bốn em đi theo thầy/cô nhé!”

Có lẽ nhận ra không khí bất ổn, cô Oohara-sensei đã mạnh tay kết thúc mọi chuyện.

Tiết sinh hoạt kết thúc, cô Oohara-sensei ra khỏi lớp, chúng tôi cũng theo cô.

“Cậu đã nhịn tốt đấy.”

Vừa đi dọc hành lang, tôi vừa nói chuyện với Ayame.

“...Ưm, cũng tạm được.”

Dù mặt Ayame hơi nhăn nhó, nhưng như vậy đã là đạt yêu cầu rồi.

“Vậy thưa cô, chúng em cần giúp gì ạ?”

Khi Tonosaki hỏi, cô Oohara-sensei lại tỏ vẻ áy náy.

“À thì này~. Cô nhận được một đống tài liệu. Phải vận chuyển đến phòng nghe nhìn trước khi tiết đầu tiên bắt đầu. Một mình cô chắc chắn không làm nổi...”

Chắc những việc có thể làm một mình, cô ấy vẫn luôn tự xoay sở. Việc học sinh giúp giáo viên làm những công việc lặt vặt là điều hiển nhiên ở một số trường. Dù cô Oohara-sensei không phải kiểu người hay sai vặt học sinh, nhưng do thời gian gấp gáp nên cô đành phải nhờ đến chúng tôi thôi.

Và rồi, trước cửa phòng giáo viên, bốn thùng các tông cỡ trung bình đang yên vị.

“Đây là mấy cái này nè~”

“Vậy cô cứ chuẩn bị cho tiết học tiếp theo đi ạ. Còn lại chúng em sẽ vận chuyển cho.”

“Xin lỗi các em nhé~. Nhờ các em nha~”

Cô giáo vội vã đi vào phòng giáo viên.

Thử cầm một cái lên, tôi thấy nó hơi nặng, có lẽ vì bên trong toàn là giấy. Tuy vẫn cầm được nhưng cầm hai cái thì chịu.

“Hatsushiba, cậu cầm được không?”

“À, cái này thì không sao đâu. Tớ cũng đang tập thể thao mà.”

Bốn người chúng tôi mỗi người một thùng, đi về phía phòng nghe nhìn.

Phòng nghe nhìn khá xa, còn phải qua một tòa nhà khác nữa.

Khi đi qua hành lang nối giữa hai tòa nhà...

“Yah-hô~. Đang làm việc vô ích, tôi không làm phiền chứ~”

Đúng lúc đó, Eve với vẻ mặt ngờ nghệch xuất hiện.

Eve không nhìn tôi, mà lại bám sát Ayame, ép sát người vào cô ấy.

“Đúng là chăm chỉ ghê nha~”

“Tránh ra. Khó đi.”

“Không sao đâu, không sao đâu mà. Có gì đâu mà cậu lại muốn thể hiện thật tốt với Shinguu-kun như vậy chứ?”

“Chuyện của tao không liên quan đến mày.”

Ayame đáp trả lạnh lùng với vẻ mặt nhăn nhó. Tuy đó là cách ứng xử đúng đắn, nhưng Eve hoàn toàn không nao núng.

“Cậu có làm thế nào đi nữa thì tin đồn về Ayame-chan cũng chẳng thay đổi được đâu. Từ bỏ đi~? Như vậy sẽ dễ dàng hơn mà~”

“.........”

“Mấy cái tin đồn đã tích tụ bao nhiêu năm, thành sự thật hết rồi thì làm sao mà đảo ngược được chứ~. Cứ sống chung với cái ấn tượng đã gắn với mình ngay từ đầu thì lành mạnh hơn đó~”

Đúng là quá đáng. Khuôn mặt Hatsushiba cũng đang sắp bùng nổ rồi.

“Này, Eve. Đừng kiếm chuyện nữa. Tiết học sắp bắt đầu rồi, quay về lớp đi.”

“Không sao đâu. Tôi muốn làm gì thì kệ tôi chứ?”

“Tao đã bảo đừng có cản trở rồi.”

“Tôi đâu có cản trở gì đâu~. Chỉ là đang skinship với Ayame-chan một chút thôi mà.”

“Người ta đang bưng đồ, không tiện đối phó mà cứ lảng vảng xung quanh thì không gọi là skinship đâu.”

“Ừm~? Cản trở, là cái kiểu này nè~”

Eve đẩy mạnh hơn vào người Ayame.

Đúng lúc đó──.

“Ối!”

“Ếch...?”

Ayame loạng choạng, thùng các tông trên tay rơi xuống sàn. Có lẽ do băng dính không đủ chặt, toàn bộ tài liệu bên trong vương vãi khắp sàn nhà.

“Này, cái cậu kia! Vừa phải thôi chứ!”

Hatsushiba nổi trận lôi đình.

“Ếch, tôi có làm gì đâu chứ!”

“Cậu vừa mới làm ngã Ayame còn gì!”

“K, không phải tôi có ý đó! Là Ayame-chan tự ngã thôi mà!”

Quả thực, có vẻ như cô ta chỉ có ý gây sự chứ không hẳn là muốn làm Ayame ngã.

Có điều, chân Ayame chắc chắn đã vướng vào mấy món đồ để dưới sàn hành lang.

“Nếu cậu không cản trở thì đâu có xảy ra tai nạn này! Chuyện đó khác gì việc cậu làm cô ấy ngã đâu!”

“A, a a a... Tôi không cố ý mà...”

“Không cố ý là được tha thứ sao? Nếu xảy ra tai nạn nghiêm trọng thì cậu định làm thế nào? Nếu bị đập đầu bị thương thì cậu có chịu trách nhiệm được không?! Cậu đã suy nghĩ đến mức đó khi hành động chưa?! Đã là học sinh cấp ba rồi đấy?! Lẽ ra cậu phải hiểu được nỗi đau của người khác chứ?! Lợi dụng lòng tốt của Ayame mà! Ưm, có lẽ tôi không nên nói mấy lời này, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa! Thôi đủ rồi đi, đồ con mụ chằn tinh này!”

Eve bị bài “thuyết giáo súng máy” của Hatsushiba làm cho choáng váng.

Đến cả Eve, kẻ chưa từng run sợ trước ánh mắt của Ayame, cũng phải co rúm lại.

“K, không biết gì cả! Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc... a a a a...”

Cuối cùng, Eve lủi mất dạng, chạy đi như trốn chạy.

“Yuuka, cám... cám ơn cậu vì đã giận thay tớ.”

“Không sao đâu. Chuyện này chẳng thấm vào đâu so với những gì Yuuka đã làm.”

“Đâu có. Đúng là được nói chuyện với Yuuka như thế này, tớ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”

“Ayame... Ừm, Yuuka cũng rất vui.”

Sau cuộc đối thoại vừa ngây thơ vừa đáng yêu đó, Ayame nhìn những tài liệu vương vãi trên sàn.

“Xin lỗi. Mấy cậu đi trước đi. Tớ sẽ thu dọn tài liệu.”

“À, thôi đi. Tớ cũng giúp dọn đây, nhanh lên. Đừng có cố làm một mình.”

“Shinguu... Cám ơn.”

Hatsushiba mang một phần tài liệu bị vương vãi đến.

“Rồi, mọi người cùng dọn nhanh nào.”

“Hatsushiba, cũng cảm ơn cậu nhé.”

“Dạ không có gì ạ.”

Còn Tonosaki, người đang đứng ngập ngừng, tôi phải nhờ cậu ấy việc khác.

“Tonosaki. Cậu cứ đi trước đi. Rồi nói với giáo viên là chúng tôi sẽ đến muộn một chút. Chắc cô ấy cũng hiểu tình hình mà.”

“Được thôi. Xin lỗi nhé.”

“Nhớ giải thích cặn kẽ đấy.”

Tonosaki gật đầu, cầm một thùng hàng đi vào phòng nghe nhìn, rồi vội vàng chạy về lớp.

“Có sao không? Shinguu, Yuuka?”

“Nếu chỉ mình cậu đến muộn, giáo viên lại hiểu lầm mất.”

“Tiết một hôm nay là môn Văn học hiện đại mà. Thầy Murakami nghiêm khắc lắm, không giải thích rõ thì không được.”

“Xin lỗi. Thật sự xin lỗi.”

“Thôi được rồi. Nhanh dọn đi.”

Sau khi gom tài liệu vương vãi và cuối cùng cũng vận chuyển xong các thùng các tông đến phòng nghe nhìn, chúng tôi quay về lớp sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ học đã vang lên.

“Không biết Tonosaki-kun có giải thích ổn thỏa không nữa...”

“Nếu không thì Ayame, cậu cứ đánh cậu ta đi.”

“...Shinguu, cậu đối với Tonosaki lạnh lùng một cách bất ngờ nhỉ.”

Những lo lắng đó dường như là thừa thãi, chúng tôi trở về lớp mà không bị la mắng gì.

“Rồi, tiếp theo nên làm gì đây nhỉ...”

Trong giờ nghỉ trưa, bốn người chúng tôi đi khắp trường tìm xem có việc gì có thể giúp không.

Đi ra khỏi tòa nhà lớp học, dưới bầu trời trong xanh thật dễ chịu, nhưng chẳng có kết quả gì. Có lẽ cũng vì Ayame bị mọi người e ngại, nên không dễ tìm được người gặp khó khăn.

Trở về lớp mà không đạt được thành quả gì, chúng tôi thấy một nữ sinh cùng lớp – Hosoe – đang đứng trước tủ đồ của lớp, cứ ậm ừ rồi trừng mắt nhìn tủ đồ với vẻ đầy oán giận. Chiếc tủ đồ hai tầng cao đến ngực cô bé, nên cô ấy phải cúi người xuống.

“Sao thế? Lớp trưởng ơi~”

Hatsushiba vui vẻ chào hỏi, Hosoe liền chạy đến nũng nịu với Hatsushiba.

“Ôi, Yuuka ơi~. Tủ đồ không mở được~. Tớ làm mất chìa khóa ổ khóa móc rồi~”

“Ô, ngoan ngoan nào. Gọi giáo viên thì nhanh nhất phải không?”

“Đúng là vậy, nhưng tớ cần mở nó ngay bây giờ... Phải đến câu lạc bộ nhanh trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc...”

“Cậu có nhớ mình làm rơi chìa khóa ở đâu không?”

“Tớ nhờ bạn bè tìm giúp rồi mà không thấy đâu cả... Giờ phải làm sao đây~”

Khi đó, Ayame hỏi Hosoe.

“Muốn mở nó ra hả?”

“Ế, à, ưm, ừm...”

Hosoe gật đầu với vẻ ngạc nhiên và hơi sợ sệt.

“Yuuka. Cậu có cái kim băng hay gì không? Kim nào cũng được.”

“Ư, ừm. Có nhưng mà...”

Hatsushiba nói rồi lấy ra một phụ kiện cài trên cặp của mình. Ayame nhận lấy nó, dùng cái kim băng để cài phụ kiện, rồi loay hoay làm gì đó với ổ khóa móc.

“Đây.”

Chưa đầy hai giây, ổ khóa móc bật mở với một tiếng “cách” gọn ghẽ.

“Ếch...?”

Hosoe sững sờ.

Tôi, Tonosaki và Hatsushiba cũng hơi ngỡ ngàng.

“Ổ khóa móc là loại khóa đơn giản mà. Nên nếu biết mẹo, ai cũng có thể mở dễ dàng. Kể cả có mày mò lung tung, nó cũng thường tự mở nhanh chóng.”

“À, ra là vậy...”

“Vậy nên đừng có bỏ đồ thật sự quan trọng vào đó.”

Ayame nói với vẻ khuyên nhủ, nhưng... Này, cái này có ổn không đây?

Không, việc mở được ổ khóa móc thì thật đáng kinh ngạc, nhưng điều này cũng có nghĩa là Ayame có thể mở tủ đồ bất cứ lúc nào.

Dù tôi không nghĩ Ayame sẽ trộm đồ, nhưng liệu có khả năng bị hiểu lầm không?

“À, cảm ơn Ayame-san~”

Nhưng nỗi lo lắng của tôi lại là thừa, Hosoe thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

“K, không có gì...”

“Ayame-san bỏ làm học sinh cá biệt là thật hả. Hôm qua tôi thấy cậu ấy đi đi lại lại giữa nhà kho thể thao và bãi rác đó. Nghe nói ban đầu là đội bóng rổ bọn tôi phải làm, nên thấy bốn người các cậu làm tôi hơi ngạc nhiên.”

Hosoe dường như nhìn Ayame mà không hề qua bất kỳ định kiến nào. Đó là một dấu hiệu rất tốt. Không phải ai cũng bị tin đồn dẫn dắt. Nếu biết rằng vẫn có người nhìn nhận đúng đắn, động lực của Ayame chắc chắn sẽ tăng lên.

“À, tôi phải đến câu lạc bộ nhanh thôi! Vậy nhé, thật sự cảm ơn các cậu!”

Hosoe lấy một chiếc túi nhỏ từ tủ đồ ra, cảm ơn rồi vội vã rời khỏi lớp.

“May quá, Ayame.”

“À, à.”

Vừa nhìn Hosoe rời đi, Hatsushiba vừa mỉm cười với Ayame.

“Mà này, Ayame. Sao cậu làm được cái trò đó vậy?”

Khi tôi nói vậy, Ayame liền cứng đờ người.

Có vẻ không muốn nói, cô ấy mím chặt môi, mặt lộ vẻ đắn đo không biết nên nói thế nào.

Và sau khi để chúng tôi chờ đợi khá lâu, cô ấy nói:

“Hehe~ tehepero~☆”

Ayame gõ nhẹ lên đầu mình, làm bộ mặt kiểu “Kyaa~☆ Tôi làm lỡ rồi~♪”. Trông chẳng hợp chút nào. Hatsushiba và Tonosaki cũng hóa đá luôn rồi kìa.

“Đừng có đánh trống lảng! Chỉ thấy cậu giống nhân vật腹黒 (haraguro - bụng đen) thôi. Nói dễ thương cách mấy tôi cũng không bị lừa đâu.”

“Thật hả... Tớ đã luyện tập rồi mà.”

Đừng có làm vậy chứ.

“Không, hồi cấp hai cũng có cái tủ đồ khóa móc đó. Tớ hay mở tủ của mình lắm. Vì cũng có lần bị kẻ xấu lấy mất chìa khóa khóa móc mà.”

“Hồi xưa mà cũng có kẻ nào dám làm thế với cậu sao?”

Không thể tin được. Hồi xưa chắc cũng giống tình trạng bây giờ thôi mà, phải không?

Ở trường cấp ba, tôi chưa từng thấy ai dám chọc ghẹo Ayame cả... Chắc bây giờ tên đó không phải đang nổi lềnh bềnh trên biển đâu nhỉ?

“Hồi đó có một đứa con gái cứ hay kiếm chuyện. À thì, không biết nó có phải thủ phạm hay không, nhưng xét theo tình hình thì chỉ có thể là nó thôi.”

Hatsushiba mở to mắt.

“Có chuyện đó nữa hả. Hồi năm hai sao? Chúng ta đâu có cùng lớp nhỉ...”

“Đấy. Là con nhỏ giả vờ gãy xương đó.”

“À~”

Hatsushiba có vẻ nhớ ra khi được nhắc đến.

“À này, tiện nói luôn, tớ chưa từng lợi dụng chuyện đó làm điều xấu đâu.”

Nghe vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ayame không phải là loại con gái đi trộm cắp đồ của người khác.

◇ ◇ ◇

Và cứ thế, cả tuần đó chúng tôi dành thời gian giúp đỡ mọi người.

Không biết có hiệu quả lắm không, nhưng mọi chuyện mới bắt đầu, nên bây giờ đòi hỏi kết quả thì cũng vô ích.

Hơn cả, hôm nay sẽ có một kết quả khác.

Ayame đang run rẩy nhìn tờ giấy kiểm tra được trả lại.

“N, này. Sao rồi, Ayame...”

“Eheheheheheheheheheheheheheheheheheheh...”

Ayame nở một nụ cười rợn người.

“Cái điểm này, từ hồi tiểu học tớ mới thấy lại đó. Lật ngược lại thì là 89 điểm.”

“Vậy nên đừng có lật ngược lại cho khó hiểu. Tóm lại là 68 điểm. Còn mấy môn khác thì sao?”

Rồi, Ayame hào hứng đưa tờ kiểm tra cho tôi.

Cùng với Hatsushiba và Tonosaki, chúng tôi xem điểm của Ayame...

“Tiếng Anh và Vật Lý thì nhỉnh hơn điểm trung bình một chút.”

“Toán và Văn học hiện đại thì hơn 40 điểm một chút. Dù thấp hơn điểm trung bình nhưng không bị điểm liệt.”

“Mấy môn học thuộc khác cũng đều trên điểm trung bình hết. Tiến bộ đáng kinh ngạc...”

Tiếng Anh và Vật lý có lẽ nhờ vào những gợi ý của cô Oohara-sensei và chị Kiriko.

Dù là kiểu học nhồi nhét, nhưng ít nhất chúng tôi đã tránh được tình huống tệ nhất cho kỳ thi cuối kỳ.

Không có điểm liệt. Hiện tại đây là kết quả tốt nhất.

“Cảm ơn Shinguu, Yuuka, và cả Tonosaki nữa.”

Nụ cười của Ayame rạng rỡ. Một nụ cười tươi tắn. Hiếm khi thấy cô ấy cười như vậy trong lớp.

“Là Ayame đã cố gắng đó.”

Hatsushiba ôm chầm lấy Ayame, cùng chia sẻ niềm vui.

Ayame cũng ôm lại Hatsushiba. Đúng là thích skinship thật.

“Haizzz... Cảm giác như trút được gánh nặng. Nếu mà bị điểm liệt thì chắc tớ buồn lắm.”

Tonosaki cũng gật đầu như đã xua tan đi nỗi lo lắng.

Tiện thể, Hatsushiba không hiểu sao vẫn đạt trên 80 điểm tất cả các môn. Nói là không học mà...

“Chắc tớ bất cẩn hơn mọi khi. Nếu bình tĩnh hơn một chút thì...”

Tonosaki cũng làm tốt hơn mọi khi, có nhiều môn trên điểm trung bình.

“Dù sao thì khi dạy người khác thì mình cũng tự nhớ. Chắc đó là cách ôn tập tự nhiên.”

Bản thân tôi thì gần như bình thường. Không có môn nào dưới điểm trung bình. Bố mẹ và chị Kiriko chắc sẽ không phàn nàn.

“Thôi được rồi, vậy là chúng ta đã vượt qua giai đoạn đầu tiên.”

Tăng cường những tin đồn tốt. Và xóa bỏ sự đáng tin cậy của những tin đồn xấu. Dù không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng việc Ayame đạt được điểm số không tệ chắc chắn sẽ có tác động.

Thực tế, không khí trong lớp đã thay đổi đôi chút sau cuộc đối thoại vừa rồi.

“Ayame được điểm trên trung bình kìa.” “Chắc là quay cóp chứ gì?” “Tao còn điểm thấp hơn Ayame nữa...”

Có kẻ nghi ngờ gian lận, cũng có kẻ chán nản vì điểm thấp hơn Ayame. Trước đây cô ấy thường xuyên trốn học, thậm chí việc lên lớp còn lung lay. Bị một người như vậy vượt mặt chắc là sốc lắm.

“A, Ayame-chan, cậu cũng ngu giống tôi chứ gì?!”

Eve cũng không hài lòng với thành tích của Ayame, mặt nhăn nhó như nuốt phải bồ hòn.

Lần này, Ayame không kiềm chế được, trả lời bằng một nụ cười đắc ý.

“À, tao ngu đấy! Nhưng mà có người chỉ bài cho tao đấy.”

“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc... Shinguu, chiếm lấy một mình...”

Eve nghiến răng đầy ấm ức.

Nhìn Eve ấm ức thật sảng khoái! Tôi muốn Ayame khiến cô ta càng ấm ức hơn nữa.

Và cũng có những người thực sự nhìn nhận Ayame một cách đúng đắn.

“Không đâu. Chắc chắn là Ayame đã chăm chỉ học bài đó.” “À đúng rồi, tôi có thấy cậu ấy học ở thư viện mà.”

Hosoe, cô bé có thành tích đứng đầu lớp, đã bớt hoài nghi về Ayame.

Dù gốc rễ tin đồn rất sâu, nhưng vẫn có những người chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đang dần thay đổi.

Mà, người thay đổi đó lại là eroge (game 18+).

À, eroge vĩ đại làm sao. Sao không dùng nó trong trại giáo dưỡng hay chương trình cải tạo nhỉ. Chắc chắn mọi người sẽ mê mẩn và noi gương nhân vật chính. Tôi nghĩ việc tái hiện một cuộc sống lý tưởng là rất quan trọng đấy.

Tuy nhiên, nếu cứ an tâm như vậy thì mọi thứ sẽ lại trở về vạch xuất phát.

“Rồi, chúng ta đến thư viện đi. Hôm nay là ôn tập bài thi giữa kỳ.”

“Ế ê, Shinguu-kun. Hôm nay cũng làm nữa sao~?!”

Hatsushiba nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn quỷ. Ma quỷ là cậu mới phải.

“Đương nhiên rồi. Bài thi giữa kỳ của Ayame gần như là học nhồi nhét thôi. Nếu một ngày không học là tế bào não sẽ quên sạch ngay, mất ba ngày mới lấy lại được đấy. Hơn nữa hôm nay cũng không định làm vài tiếng đâu. Chỉ xem lại những chỗ làm sai thôi. Tôi còn có việc làm thêm buổi tối nữa mà.”

Ayame mỉm cười để Hatsushiba yên tâm.

“Không sao đâu, Yuuka. Bây giờ tớ thấy học bài có chút vui vui. Thôi, đi nhanh thôi nào.”

Và thế là sau giờ học, chúng tôi đến thư viện.

Chúng tôi cùng nhau xem bài kiểm tra của Ayame trên bàn, và phân tích các vấn đề.

Hatsushiba vừa “ừm ừm” vừa sửa lại những câu Ayame làm sai.

“Toán, đặc biệt là lỗi về hàm số lượng giác khá nhiều nha.”

“Ư... fine, cocaine, agent hả...”

“Là sine, cosine, tangent chứ. Mà, dù sao thì gọi sai tên cũng không sao.”

Tôi không chút khách khí chỉ ra. Cậu ấy nhớ nguy hiểm thật.

“Tớ hay bị lẫn lộn giữa sine với cosine lắm.”

“Có vậy à?”

Ayame nói những điều khó hiểu. Có lẽ cảm nhận của cậu ấy khác người thường.

Khi chúng tôi dần dần nhận ra điểm yếu của Ayame và bàn bạc về bước tiếp theo,

“Chào mọi người, vất vả rồi ạ.”

Một giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo lọt vào tai tôi.

“Ố, ồ. Saitani à.”

Quay lại, tôi thấy cậu ấy đang đứng ôm sách. Đôi tay nhỏ xíu lộ ra từ ống tay áo, trông thật đáng yêu.

Mà này, giọng cậu ấy như con gái vậy, thật sự khiến tôi giật mình. Cứ như có thể lồng tiếng cho nữ chính trong eroge vậy. Dù biết cậu ấy chưa vỡ giọng, nhưng mà đến mức này thì cũng đáng sợ thật.

Thật tình, nếu cậu ấy không mặc đồng phục nam sinh, tôi sẽ lầm tưởng là con gái. Bạn cùng lớp của cậu ấy đối xử thế nào nhỉ? Chẳng lẽ họ không kiềm chế được dục vọng sao?

...Mà vốn dĩ cậu ấy còn bị đàn anh cấp hai trấn lột này nọ, không biết hồi cấp hai cậu ấy sống thế nào?

Thôi thôi. Không được tưởng tượng lung tung.

“C, cậu có chuyện gì à?”

“D, dạ không. T, tôi không có việc gì đặc biệt cả... C, có làm phiền mọi người không ạ?”

Saitani lấy sách che miệng như để giấu đi. Mọi cử chỉ của cậu ấy đều trông nữ tính. Nếu không phải là đời thực, chắc sẽ xảy ra hiểu lầm mất.

“...Saitani-kun, cậu thật sự là con trai sao? Yuuka vẫn không thể tin được đó.”

Hatsushiba bối rối không biết nên nhìn Saitani bằng ánh mắt nào.

“Là con trai ạ. Trong hộ khẩu cũng ghi rõ ràng. Vì tôi cũng lo lắng nên đã kiểm tra rồi ạ!”

Cậu ấy cũng lo lắng ư. Nếu có cái đó thì đâu cần đi kiểm tra giới tính làm gì.

“À, Sai-nyan...” “Ưm...”

Tonosaki vẫn với vẻ mặt kinh tởm như thường lệ, còn Ayame thì bối rối không biết phản ứng thế nào.

“À, thôi được rồi. Trở lại vấn đề, cậu không làm phiền đâu, Saitani. Cậu cứ đến bất cứ lúc nào... À, mà đúng rồi. Tôi muốn hỏi chút, tôi muốn lan truyền tin đồn tốt──”

Tôi giải thích qua loa về tình hình của Ayame.

Cậu ấy là một người bạn quý giá của Ayame. Đặc biệt, tôi muốn tránh việc những tin đồn sai lệch về Ayame tiếp tục lan truyền đến các khóa dưới. Hiện tại, theo lời Seimi, những chuyện về "chiến tích" của Ayame có vẻ nổi bật hơn, nhưng đã gần hai tháng kể từ khi bọn họ nhập học rồi. Việc những tin đồn về Ayame là "hàng cũ" hay "giao lưu có trả tiền" lan truyền chỉ là vấn đề thời gian.

Mấy anh chị khóa trên thì không sao. Họ sẽ tốt nghiệp sớm hơn chúng tôi một năm. Cùng lắm là họ cứ hiểu lầm mãi, nhưng đằng nào sau này cũng chẳng liên quan gì đến nhau nữa, nên không quan trọng.

Tuy nhiên, nếu cứ để như thế này, các khóa dưới sẽ tiếp tục truyền những tin đồn đó cho khóa sau. Chúng tôi phải cắt đứt nó ở đây. Nếu tin đồn tiếp tục lan truyền, có thể nó sẽ biến thành một trong Bảy bí ẩn của trường.

Saitani mà trở thành người tiên phong thì càng tốt. Có cả Seimi nữa, nhưng con bé đó thì sao cũng được.

“Trước đây cậu ấy có giúp đỡ ở nhà kho thể thao mà. Tôi nghĩ những việc như vậy rất tốt đó ạ.”

“Tuy nhiên, đâu phải lúc nào cũng có sẵn việc để giúp như vậy đâu.”

“Vậy sao ạ? Bên tôi hơi thiếu nhân sự, đặc biệt là khi vận chuyển sách, có khi còn phải nhờ đến cả tay mèo nữa. Ngoài ra, việc nhặt rác hay nhổ cỏ, hay các hoạt động tình nguyện cũng có thể là một ý hay đó ạ.”

Hiểu rồi. Không chỉ giới hạn trong việc giúp đỡ giáo viên, mà còn hỗ trợ các ủy ban khác nữa.

Ủy ban của trường chúng tôi bao gồm: lớp học, kỷ luật, thư viện, môi trường, phát thanh, y tế, phúc lợi, báo chí... ngoài ra còn có Ban tổ chức lễ hội văn hóa và Ban quản lý bầu cử tạm thời thời. Nhiều lựa chọn quá rồi còn gì.

“Vậy thì, có khi nào bây giờ, các thành viên ủy ban thư viện đang gặp khó khăn không?”

“Đúng vậy ạ. Sắp đến giờ vận chuyển sách rồi, có lẽ sẽ khá bận rộn. Sách được chở bằng xe đẩy đến, nhưng việc sắp xếp lên kệ và lấy xuống thì...”

Trong lúc cậu ấy nói, có vẻ như thời gian đó đã đến. Mấy chiếc xe đẩy chở nhiều thùng các tông đang tiến đến.

“Đổi sách mới liên tục vậy hả?”

“Những cuốn sách ít được đọc thì sẽ được loại bỏ ngay... Bây giờ không có nhiều người đọc sách nữa, nên tôi thấy buồn lắm.”

Cậu ấy lộ vẻ mặt thật sự buồn bã. Khoảnh khắc đó, tôi muốn ôm chầm lấy cậu ấy, nhưng tôi tin đó không phải là một sự bất thường của não bộ.

“Được rồi. Vậy thì, phần ôn tập hay kiểm tra giữa kỳ cũng xong rồi, chúng ta giúp họ đi. Thế nào, Ayame?”

“À, à. Làm chứ. Lần này tớ sẽ làm một mình.”

“Cậu nói gì vậy, Ayame. Yuuka cũng giúp mà.”

Hatsushiba hành động, Tonosaki cũng muốn thể hiện mặt tốt nên cũng hành động theo.

“Tôi cũng giúp. Không thể để Sai-nyan làm những công việc nặng nhọc như thế được.”

“Vậy thì tôi cũng vậy.”

Không khí không phải là kiểu “cứ tự nhiên đi”.

Lúc đó, Ayame hơi ngạc nhiên.

“Mấy cậu có sao không? Mọi người...”

“Không sao, không sao mà. Vì là chuyện của Ayame mà. Hơn nữa Yuuka còn nợ Shinguu-kun. Mà Shinguu-kun lại đang cố gắng xóa bỏ tin đồn về Ayame mà. Sao không giúp được chứ.”

Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều tham gia giúp đỡ.

“Ế? Ayame, Kotoko... là cậu ấy giúp... sao ạ?” – Lớp trưởng thư viện là nam sinh ban đầu tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng sau khi chúng tôi giúp đỡ mà không xảy ra rắc rối nào, thì thiện cảm của cậu ấy có vẻ đã tốt lên.

...Câu lạc bộ eroge giúp đỡ ủy ban thư viện, cái này rốt cuộc là câu lạc bộ gì vậy? Tuy tôi cũng muốn thắc mắc, nhưng vì có cảm giác thành quả nên thôi vậy.

“Không, nhờ các cậu giúp nên tôi nhẹ cả người. Nếu không kịp thì chắc không xem được Watchman tuần tra rồi.”

Mục đích là xem anime buổi tối sao. Tôi bỗng thấy có chút thân thiết với cậu lớp trưởng thư viện này.

Sau khi chia tay Hatsushiba và Tonosaki, chúng tôi cùng nhau trở về nhà.

“Saitani cũng nói rằng ‘thiện cảm của ủy ban thư viện đã tốt lên rồi ạ’. Tôi nghĩ đây là một thành công lớn đó.”

Không riêng gì ủy ban thư viện, mà mỗi lớp đều phải cử ra một thành viên tham gia các ủy ban.

Tức là, trong mỗi lớp học, đã có ít nhất một học sinh biết rằng Ayame thực sự đã giúp đỡ. Dù có thể vẫn có những người chưa tin, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã gieo được hạt giống nghi ngờ về tin đồn.

“Ư, ừm. Thấy cứ nhột nhột sao ấy.”

Chắc hẳn cái kiểu "học sinh cá biệt làm việc tốt thì dù là chuyện nhỏ nhặt cũng được đánh giá cao" cũng đang phát huy tác dụng. Thật sự mà nói, tôi cực ghét cái lý thuyết đó. Người đã luôn chăm chỉ nghiêm túc thì hiển nhiên là đáng khen hơn chứ.

Tuy nhiên, lần này thì đành lợi dụng nó vậy. Dù sao thì, dù có ghét cái lý thuyết đó đến mấy, con người vẫn là một loài sinh vật như vậy. Ghét bỏ nó cũng vô nghĩa thôi.

“Này, đồ trai tân kia. Anh nên tặng Ayame-san cái gì đó làm phần thưởng đi chứ.”

Seimi, không biết từ lúc nào đã nhập bọn cùng chúng tôi trên đường về, buột miệng nói vậy.

“Phần thưởng à?”

“Vì cậu ấy không bị điểm liệt, hơn nữa còn bị anh dụ dỗ giúp đỡ bằng mấy cái ý nghĩ nông cạn của đồ trai tân. Vậy mà không có gì hết thì nhân cách anh tệ đến mức nào vậy. Mà, trai tân thì đâu phải người, chỉ là sinh vật hạ đẳng hơn trùng roi mà thôi.”

“Mặt đắc ý lắm mà nói cái gì là trùng roi chứ. Mày có biết tiềm năng mà trùng roi mang lại không?”

Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà trùng roi ghê gớm lắm đấy.

“Mấy cái đó thì kệ đi, tặng cô ấy cái gì đó đi chứ! Anh có bị đau túi tiền đâu mà!”

“Đồ ngốc.”

Bị con bé này nói thì thật là bực bội.

Nhưng mà... cũng có lý.

Tôi ghét kiểu “thưởng” mang tính bề trên, và nếu người ta trông chờ vào phần thưởng đó, tôi có thể lạc mất mục đích ban đầu. Vì nếu có phần thưởng rõ ràng, thì người ta sẽ làm việc vì phần thưởng chứ không phải vì bản thân.

Nhưng mà, đối với Ayame bây giờ thì chắc không có chuyện đó đâu. Chắc chắn nó sẽ trở thành động lực thôi.

“Vậy thì, Ayame. Đến nhà tôi một lát đi. Có thứ muốn đưa cho cậu.”

“À, à. C, cám ơn.”

"Nếu muốn cảm ơn thì đi nói với Seimi ấy. Tôi còn chẳng nghĩ ra điều gì tương tự nữa là."

"Thật tình, vô tâm hết sức! Xin lỗi nhé, tại tôi là tên trai tân ngờ nghệch ấy mà..."

Sau đó, chúng tôi trở về nhà, rồi cùng Ayame đi về phòng của tôi.

Vừa về đến nơi, tôi bảo Ayame ngồi xuống giường, còn mình thì lục tung tủ quần áo lên.

"Hình như tôi nhớ là nó nằm trong này mà..."

Tôi cứ thế lấy từng hộp game hentai ra, chất thành đống bên ngoài, lại lấy ra rồi lại chất chồng. Giống hệt như những viên đá xếp chồng ở bờ sông Sai no Kawara vậy.

"Số lượng khủng khiếp... Anh mua hết chỗ này ư?"

"Đương nhiên. À, cũng có vài món được giảm giá nên tôi mua rẻ thôi."

Ayame trợn tròn mắt. Mà cũng phải, đống này nhiều đến đáng sợ mà.

Tôi dám chắc mình không vứt bỏ chúng đi. Thế là, tôi tiếp tục công việc lôi hộp game hentai ra khỏi tủ.

Và khi tôi đang dọn dẹp hàng thứ ba thì...

"...Tìm thấy rồi."

Đó là chiếc hộp của phiên bản quà tặng giới hạn đầu tiên của tựa game 『Princess Weekday』, trên đó có in hình một nàng công chúa tóc bạc.

Không phải tôi định tặng cô ấy cái hộp này. Vả lại, bản thân trò chơi này Ayame đã chơi từ lâu rồi, nội dung game thì cũng không đổi.

Tôi lấy ra món đồ bên trong. Đó là một chiếc trâm cài áo hình quả táo.

"Cầm lấy đi."

"Cái này... là Ritty đã đeo sao?"

"À, đúng vậy."

Phiên bản quà tặng giới hạn bao gồm cả vỏ gối ôm và đĩa nhạc nền, nhưng ngoài ra còn có thêm chiếc trâm cài áo này nữa.

Đây là món đồ mà nhân vật nữ chính Ritty được nhân vật chính tặng, và cô ấy đã thốt lên trong game rằng "Sẽ quý trọng nó như báu vật!". Thật ra, nó còn có một cảnh hữu ích trong cốt truyện, đóng vai trò là một vật phẩm mấu chốt.

Hiện tại, phiên bản quà tặng giới hạn của 『Princess Weekday』 không còn được lưu hành trên thị trường nữa.

Nói thẳng ra, đây là một món đồ quý hiếm.

"Nếu không thích thì —"

Tôi định đưa cái khác cho cô ấy, nhưng...

"Không! Em thích! À, cảm ơn anh!"

Ayame vồ lấy, dùng hai tay kẹp chặt lấy tay tôi, ôm gọn cả cái túi nhựa đựng chiếc trâm.

"Này, không cần phải vồ vập thế. Đã bảo là tặng cô rồi mà."

"Cái này, em vẫn luôn muốn có! Em tìm trên mạng đấu giá mãi mà không thấy."

"Cô muốn nó đến thế cơ à..."

Sau khi tôi đưa chiếc trâm, Ayame vui mừng nhảy cẫng lên.

Rồi ngay lập tức, cô ấy cài chiếc trâm lên bộ đồng phục. Cài luôn thế được không nhỉ?

...Dù sao thì đây cũng là quà tặng giới hạn, tôi cũng thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng thôi, thay vì cứ để nó nằm mốc trong tủ quần áo của tôi, thì có người dùng vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, thấy cô ấy vui đến thế, tôi cũng cảm thấy món quà này thật đáng giá...

"Hãy giữ gìn cẩn thận nhé."

"Vâng!"

Quan trọng hơn hết, với Ayame, tôi tin chắc cô ấy sẽ nâng niu nó vô cùng.