Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 02 - 第四章

Thật tình, đành vậy thôi!

Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi lại hoạt động dưới vai trò “người giúp việc” của trường.

Ngày trước, cái câu lạc bộ này vốn dĩ là do tôi bày ra, chỉ để ung dung chơi eroge trong phòng sinh hoạt. Thế mà giờ đây, lại phải hoạt động chỉ vì muốn dập tắt những tin đồn xấu về Ayame. Và để làm được điều đó, hiện tại tôi đang phải phụ giúp đủ mọi thứ cho các ủy ban, cho giáo viên.

Haizz, dù sao đi nữa, tất cả cũng chỉ để tôi có thể yên tâm chơi eroge thôi.

Theo cái nghĩa đó thì không sai. Một khi tin đồn về Ayame biến mất khỏi trường, đó mới là lúc tôi thực sự có thể quay lại với nghiệp chơi eroge của mình.

Hôm nay chúng tôi giúp ban vệ sinh, đi nhặt rác quanh khuôn viên trường.

“Hay là gắn nam châm vào tất cả mọi thứ trên đời này nhỉ?”

Vừa dùng kẹp gắp rác nhặt cái lon bị vứt bỏ, Tozaki vừa nói ra một câu lạ đời.

“Như thế thì có thể dễ dàng gom chúng lại bằng nam châm, hoặc bằng điện từ chẳng hạn.”

“Cậu đúng là thiên tài. Giờ thì biến tất cả đám rác rưởi kia thành nam châm thử xem nào.”

“...Haizz, mệt quá. Dân nghiện trong nhà như tôi thì cái lưng đúng là không chịu nổi.”

“Nói gì thế, tôi cũng thế thôi mà.”

Ngày thường chỉ toàn ngồi ghế chơi eroge nên việc đứng lâu hay phải khom lưng đúng là cực hình. Lưng tôi đau rã rời. Giá mà chỉ chơi eroge thôi cũng rèn luyện được cơ thể thì tốt quá.

Cầm kẹp và túi rác trên tay, chúng tôi lần lượt nhặt rồi bỏ rác vào túi.

Túi rác đã đầy lên đáng kể. Hóa ra cái trường này, ở những chỗ ít ai để ý lại có nhiều rác thế.

“Mà thôi… nhìn mọi thứ sạch sẽ dần lên thế này, cũng có chút cảm giác hoàn thành tốt nhiệm vụ đấy chứ.”

“Phải ha. Mà tôi bất ngờ vì Shinomiya cũng có cảm xúc đó đấy.”

Thật là bất lịch sự. Tôi cũng thuộc dạng thích sạch sẽ lắm chứ, tương đối ấy.

“Shinomiya vất vả rồi.” “Tozaki-kun cũng vất vả ha.”

Ayame và Hatsushiba cũng quay lại, mỗi người một túi rác đầy ắp.

“Rác ở những chỗ khuất nhiều thật đấy. Mấy hộp nước trái cây uống dở cũng bị vứt.”

“Tôi còn thấy mỹ phẩm dùng hết nữa. Trường mình ghê gớm thật…”

Thậm chí, việc tác phong kỷ luật bị xáo trộn có lẽ cũng ảnh hưởng đến vấn đề vệ sinh. Chắc nếu có ai vứt cả vỏ đĩa eroge thì đúng là hết cứu luôn rồi.

“Nhưng mà, số lượng rác nhiều kinh thật đấy. Ayame làm việc hết mình hả?”

“Phải rồi. Làm việc mà không hết mình thì có nghĩa gì chứ. Hơn nữa, nhìn mọi thứ sạch đẹp dần lên thế này, tôi cũng có cảm giác hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Nghe vậy, Tozaki nở nụ cười nhếch mép.

“Ô là la, nói y chang Shinomiya luôn. Hai người đúng là đồng điệu tâm hồn nhỉ.”

“Đừng có cười kiểu đáng ghét đó rồi nói vậy chứ.”

Hatsushiba khúc khích cười, Ayame cũng bị cuốn theo mà cười theo.

“Đúng là tại Tozaki cứ nói linh tinh mà…”

“Tại tôi hả!?”

“Mười phần thì mười phần là tại cậu.”

Trong lúc chúng tôi đang chuyện trò tào lao, một nữ sinh bước tới. Đó là cô bạn đeo kính, ủy viên trưởng ban vệ sinh.

“Các cậu, cảm ơn nhé. Lúc thầy cô nhờ tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng nhờ các cậu giúp đỡ mà công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến.”

“Đâu có gì đâu ạ…”

Thực ra người nhờ thầy cô là Ayame, mà người đề xuất giúp đỡ ủy viên trưởng cũng là Ayame.

Ban đầu ủy viên trưởng hơi e dè, nhưng càng nhặt rác nghiêm túc, thái độ cô ấy càng dần hòa nhã hơn.

“Ba người cũng cảm ơn nhé. Phần còn lại ban vệ sinh sẽ lo việc đổ rác, các cậu có thể về nhà rồi. Tôi rất cảm ơn.”

Nói đoạn, ủy viên trưởng xách hai túi rác trên tay, đi về phía các học sinh ban vệ sinh khác.

“Phù, ba người cảm ơn nhiều nhé.”

Ayame cúi đầu cảm ơn chúng tôi một cách trịnh trọng.

“Không sao không sao, vì Cotton mà. Hôm nay tôi cũng không có việc gì. Với lại, nhặt rác nhưng có mọi người cùng làm cũng vui mà.”

“Phải đó, tôi thấy đã lâu lắm rồi mới giúp ích được cho trường.”

Hatsushiba trông rất vui vẻ, còn Tozaki tuy hơi mệt nhưng khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện.

Thật xấu hổ khi phải nói ra, nhưng tôi cảm thấy có một sự gắn kết đẹp đẽ.

“Thôi nào, về thôi.”

Chúng tôi đi về lớp lấy đồ.

Đang bước lên cầu thang thì,

“...Này. Ayame ấy, thì là──”

Thoáng nghe thấy tiếng thì thầm từ phía trên.

Tôi đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Ayame và những người khác giữ im lặng.

Căng tai lắng nghe, tiếng mấy nữ sinh nói chuyện vọng đến rõ mồn một.

“Dạo này cô ấy làm sao ấy nhỉ?” “Ưm, đúng là hơi lạ lạ đó.” “Kiểu không hợp lắm ấy?”

Kiểu như một buổi “tám” chuyện phiếm của mấy cô nàng. Còn ở lại trường giờ này chắc là rảnh rỗi lắm.

“Này, dạo này chẳng phải cô ấy luôn đi cùng một cậu con trai sao?” “Shinomiya phải không?” “Thế nghĩa là… tình yêu à?”

Ngay lập tức, mấy cô nàng đó “kêu réo” lên.

...Chà, đúng là Ayame có tình cảm với tôi thật, chỉ là tôi chưa chấp nhận thôi.

Bị người khác đồn đại, dù nội dung là gì đi nữa, cũng khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, khó xử làm sao.

Về phía Ayame thì… dường như cô ấy không bận tâm lắm. Có lẽ về cơ bản cô ấy vốn chẳng để ý đến tin đồn. Bởi vậy mà nó mới lan truyền đến mức này.

“Nhưng mà, ngược lại thì…” “À, cô gái đó ấy hả. Eve phải không?” “Hơi đáng sợ thật đó.”

Chủ đề thay đổi nhanh như chớp mắt. Lần này là tin đồn về Eve.

“Hiểu là Ayame không thích nhưng mà…” “Không nghĩ đến chuyện có thể bị thương sao?” “Đúng vậy chứ.”

Đối với Ayame đang cố gắng thay đổi bản thân, ấn tượng của Eve – kẻ đã liên tục gây sự với cô ấy – đã trở nên vô cùng tồi tệ.

Quả thật, tôi cũng thấy cô ta làm đủ trò đáng xấu hổ. Chắc cô ta chẳng nghĩ suy gì cả. Ayame cũng giỏi chịu đựng thật, chưa hề nổi khùng lên. Vốn dĩ Ayame cũng không hay nổi nóng vì chuyện của bản thân thì phải.

“Các em ơi. Mau về nhà đi nhé!”

“““Dạaaa!”””

Dường như bị giáo viên phát hiện. Tiếng các nữ sinh đang buôn chuyện dần nhỏ đi.

Chúng tôi cũng bước lên cầu thang, tiến về lớp.

“Chẳng phải đã bắt đầu có hiệu quả rồi sao?”

Đúng như Tozaki nói, tin đồn rằng Ayame đang làm việc tốt quả thực đã lan rộng.

“Ít nhất thì không còn nghe mấy tin đồn như băng đảng xã hội đen hay thác loạn nữa.”

“Ừm. Người ta nói tin đồn thất thiệt thì cùng lắm là bảy lăm ngày thôi mà.”

Tôi vừa nói, Hatsushiba vừa vui vẻ đáp lời.

“Nhưng vẫn chưa qua bảy mươi lăm ngày mà.”

“Thì, thì là vậy! Nhưng nếu không làm gì thì chắc vẫn còn bị đồn đấy. Mấy tin đồn quái đản mới xuất hiện đã không còn nữa rồi.”

Được Hatsushiba, bậc thầy về tin đồn, xác nhận như vậy thì yên tâm rồi.

Và ngược lại, danh tiếng của Eve cũng bắt đầu giảm sút.

“Hơn nữa, tôi cũng thấy số nữ sinh xung quanh Suwama giảm bớt rồi.”

Mà, bản thân cô ta chắc không nhận ra đâu. Nishihara hay mấy người khác vẫn luôn bám theo cô ta mà.

“Rõ ràng là Suwama-san đã tung tin đồn. Nên có lẽ dần dần lời cô ta nói không còn được tin nữa chăng?”

Đúng là cũng có thể nhìn nhận như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì liệu cô gái đó có thể làm được những việc cao siêu như cố ý tung tin đồn không? Tôi cảm thấy có chút bất thường về điều đó, nhưng Hatsushiba dường như tin rằng Eve đang lan truyền tin đồn.

“Ừm, tôi cũng có cảm giác như thế. Còn ác ý hay không thì tôi không rõ.”

Tozaki cũng đồng tình.

Chà, nếu nghĩ như vậy thì hành động của cô ta khi gây sự với Ayame lại có vẻ hợp lý hơn.

“Thế nhưng, đây cuối cùng cũng là một cơ hội đã đến rồi đấy.”

Hatsushiba “phù phù” rồi nở một nụ cười hơi ranh mãnh.

“Cơ hội gì cơ?”

Ayame nghiêng đầu hỏi, Hatsushiba mỉm cười tươi rói.

“Đã để cậu đợi lâu, Cotton. Cuối cùng thì nền tảng cũng đã được xây dựng xong xuôi rồi đấy.”

“Đợi, đợi cái gì cơ?”

“Trước hết, chúng ta hãy diệt trừ tin đồn về Cotton ngay trong lớp mình trước đã.”

Tôi không biết cô ấy có kế sách gì, nhưng Hatsushiba dứt khoát tuyên bố với vẻ đầy tự tin.

◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau.

“Mọi người ơi, tôi có chuyện muốn nói.”

Buổi sinh hoạt lớp kết thúc sớm, trong lúc các bạn đang nói chuyện phiếm chờ đến tiết một, Hatsushiba đột nhiên bước lên bục giảng.

Tuy không nói lớn, nhưng giọng nói trong trẻo của cô ấy vẫn lan khắp mọi ngóc ngách của lớp học.

Ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp bất giác đổ dồn về phía Hatsushiba. Họ lập tức dừng cuộc trò chuyện, căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ còn nghe thấy tiếng ồn ào từ lớp bên cạnh.

“Ơ, chuyện gì thế chuyện gì thế~. Định làm trò gì vui à?”

Eve tỏ vẻ tò mò, nhẹ nhàng nói với Hatsushiba.

Nhưng Hatsushiba không nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt cô ấy vẫn hướng về tất cả các bạn học sinh trong lớp.

Gương mặt đầy quyết tâm.

Có lẽ hơi căng thẳng, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán cô.

Hatsushiba hít thở, lồng ngực phập phồng để trấn tĩnh, rồi mở miệng.

“Chắc mọi người cũng đã dần nhận ra, nhưng tôi muốn nói về tin đồn của Cotton – của Ayame-san.”

Chủ đề này khiến cả lớp xôn xao trong giây lát.

Tuy nhiên, Hatsushiba tiếp tục nói, và lớp học nhanh chóng lắng xuống.

Chẳng có kế sách gì cả. Hatsushiba của chúng ta đã đi thẳng vào vấn đề!

“Hầu hết những tin đồn đó đều là nói dối. Ayame-san chưa từng tham gia hẹn hò đổi tiền, hay chuyện thích thác loạn, hoặc quen biết xã hội đen, tất cả đều là bịa đặt vô căn cứ.”

Hatsushiba nói đến chuyện thác loạn khiến tôi hơi giật mình. Mấy nam sinh khác cũng thế. Họ quay mặt đi khỏi Hatsushiba, mặt đỏ ửng vì ngượng.

Trong lúc đó, một nữ sinh giơ tay.

“Nhưng mà, có người nói đã thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông trung niên ở khu phố đèn đỏ…”

“Đó là bố của Cotton. Mọi người có ai đã từng nhìn thấy mặt người đó chưa? Người đàn ông trung niên đó luôn là cùng một người.”

Nghe vậy, người đặt câu hỏi im bặt.

Kế đến, một nam sinh nói với Hatsushiba.

“Tôi đã thấy cô ấy đi vào văn phòng của băng đảng xã hội đen…”

“Đó không phải là văn phòng của băng đảng xã hội đen, mà là công ty xây dựng Tanaka-gumi! Bố của Cotton là kiến trúc sư. Tuy có chữ ‘gumi’ (tổ/đảng) trong tên, nhưng không phải xã hội đen đâu.”

Hatsushiba lần lượt làm sáng tỏ nội tình của các tin đồn.

Trước đây, Hatsushiba từng nói rằng lên bục giảng cũng vô ích, nhưng điều đó không phải vì cô ấy lười biếng hay không muốn bị ghét.

Chắc chắn không phải là những cảm xúc như vậy.

Cô ấy vẫn luôn chờ đợi. Chờ đợi cơ hội để quét sạch những tin đồn về Ayame.

Chờ đợi một nền tảng được hình thành để mọi người tin rằng những tin đồn về Ayame là sai sự thật.

Chính vì vậy, giờ đây cô ấy mới hành động.

Hôm qua cô ấy nói đây là cơ hội, có lẽ là ý này đây. Giá mà cô ấy bàn bạc với tôi thì tôi cũng sẽ khuấy động mấy đứa trong lớp mà.

Trong lúc đó, Ayame có vẻ hơi khó xử. Có vẻ cô ấy không biết nên thể hiện khuôn mặt như thế nào.

Chỉ cần không tỏ vẻ đáng sợ là đủ rồi.

“Tôi nghĩ cũng có người đã từng chứng kiến cảnh bạo lực. Đương nhiên, bạo lực là sai. Nhưng Cotton luôn có lý do chính đáng, chẳng hạn như để ngăn chặn việc tống tiền, hoặc để giúp đỡ ai đó. Cô ấy tuyệt đối không sử dụng bạo lực khi không cần thiết! Vì vậy, kể cả từ hồi cấp hai đến giờ, cô ấy chưa từng bị đình chỉ học!”

“Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa từng nghe tin đồn nào về việc cô ấy cướp tiền cả.”

Tozaki nắm lấy cơ hội, nói lớn để cả lớp nghe thấy.

Đúng thật, về mặt tiền bạc, tất cả đều xuất phát từ tin đồn hẹn hò đổi tiền, chứ không hề có tin đồn nào về việc cô ấy uy hiếp hay cướp tiền của người khác. Chúng tôi đã bỏ sót điều này.

Đúng là Tozaki.

“Đúng là trước đây cô ấy từng trốn học, và tôi nghĩ cô ấy cũng không hợp tác trong các hoạt động của lớp. Nhưng nếu mọi người cứ tin những tin đồn vô căn cứ đó, thì những mối quan hệ có thể có cũng không thể hình thành!”

Hatsushiba tha thiết kêu gọi, nước bọt bắn cả ra.

“Ayame-san cũng có lỗi! Nhưng giờ thì khác rồi. Cô ấy đang học hành tử tế, kiểm điểm những việc đã qua và giúp đỡ việc trường! Từ giờ cô ấy sẽ hợp tác hơn với lớp! Bởi vì, cô ấy đang thay đổi mà!”

Không còn sự căng thẳng hay do dự nữa. Cô ấy lớn tiếng, như đang giận dữ, hoặc như đang khuyên nhủ.

Và rồi, cô ấy khẽ đập hai tay vào bục giảng.

“Vậy nên, xin mọi người, đừng tin những tin đồn này nữa!”

Đôi mắt Hatsushiba từ lúc nào đã hoe đỏ.

Vốn dĩ, những tin đồn kéo dài từ hồi cấp hai của Ayame có lẽ phần lớn liên quan đến Songou, nhưng chắc hẳn cũng có lẫn cả của Hatsushiba. Chính vì vậy, tuy không phải chủ ý của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn tìm kiếm thời điểm thích hợp để xóa tan những tin đồn đó.

Hatsushiba hiểu rõ giá trị của bản thân. Và cả các bước để sử dụng nó một cách hiệu quả.

Dù có nhiều kẻ thù, Hatsushiba cũng có rất nhiều người ủng hộ.

Chính vì vậy.

Lời thú nhận chân thành của Hatsushiba đã hoàn toàn thuyết phục các bạn học trong lớp.

“À, ừm… xin lỗi! Ayame-san, tớ đã luôn hiểu lầm cậu.”

Một nữ sinh cúi đầu xin lỗi Ayame.

Đó là Hosoe, người đã được Ayame giúp đỡ trong vụ tủ khóa trước đây.

Và khi một người bắt đầu xin lỗi, thì không thể dừng lại được nữa.

“T, tôi cũng xin lỗi!” “Đã tin vào toàn những chuyện kỳ quái.” “Giờ nghĩ lại thì thấy thật vô lý…”

Từng người, từng người trong lớp bắt đầu xin lỗi.

“K, không… tại tớ cũng toàn làm những việc dễ bị hiểu lầm… Với lại đã gây phiền phức cho lớp.”

Ayame cũng đỏ bừng mặt, lại một lần nữa vụng về cúi đầu.

Việc cô ấy trốn học hay không tham gia hoạt động là sự thật.

Vì tự biết mình bị người khác xa lánh, nên cô ấy cũng không có chỗ đứng trong lớp.

Nhưng giờ đây cô ấy đã luôn đi học đầy đủ, và cũng không còn gây ra bạo lực nữa.

Ấn tượng của Ayame trong lớp chắc chắn sẽ thay đổi đáng kể.

“Nếu mọi người chịu chấp nhận một người như tớ… thì thật sự… từ giờ mọi người, ừm, thì đó…”

Ayame lộ vẻ mặt như sắp vỡ òa cảm xúc. Đôi mắt cô ấy cũng hơi long lanh.

Cả lớp ngỡ ngàng trước vẻ mặt mà Ayame chưa từng cho họ thấy.

“Nếu được làm bạn với mọi người, tớ sẽ rất vui.”

Vừa ngại ngùng vừa cố kìm nén cảm xúc, trông cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh bình thường.

...Chắc chắn mọi chuyện sẽ không thể giải quyết hoàn toàn chỉ bằng thế này.

Những tin đồn về Ayame đã bén rễ sâu.

Dù bị nói rằng những tin đồn đã được tin tưởng suốt mấy năm qua là giả dối, chắc hẳn vẫn còn rất nhiều học sinh chưa thực sự tin.

Một câu chuyện tàn khốc, nhưng không còn cách nào khác.

Bóc bỏ một cái nhãn đã dán chặt không phải là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng.

Hatsushiba đã tạo ra một khởi đầu để mọi người tin vào Ayame của hiện tại.

Phần còn lại sẽ tùy thuộc vào Ayame.

Nếu cô ấy tiếp tục những hành động hiện tại, chắc chắn sẽ có ngày Ayame được chấp nhận một cách đúng nghĩa.

Với tâm trạng sảng khoái như thời tiết quang đãng, giờ nghỉ trưa hôm đó chúng tôi tổ chức một bữa tiệc mừng nho nhỏ trong phòng câu lạc bộ.

Chỉ là một bữa mừng nhẹ nhàng với bữa trưa cùng cốc nước ngọt đựng trong cốc giấy.

Chúng tôi cũng đã đạt được một số thành quả nhất định, nên cũng có lý do chính đáng để ăn mừng.

“Aiya, tốt quá đi. Mấy đứa không bị bỏ mặc gì cả. Tôi tin chắc là sẽ được nhưng vẫn lo lắm đó.”

“Thật sự cảm ơn cậu nhé, Yuuka. Dạo này tôi thấy đi học vui lắm.”

“Cậu nói gì thế Cotton. Không được đâu. Phải vui vẻ hơn nữa chứ!”

Hai người như những nữ sinh trung học, ríu rít cười đùa.

Thật đáng yêu làm sao. Tozaki nhìn Hatsushiba với vẻ mặt đầy mong muốn, nhưng cô ấy thì chẳng hề nhận ra. Con đường phía trước của Tozaki còn nhiều gian nan lắm.

“Thế là tin đồn trong lớp đã ổn thỏa rồi. Giờ thì tính xem làm sao để lan rộng ra nữa.”

Tôi vừa nói, Hatsushiba vừa dứt khoát gật đầu.

“Đúng vậy. Ngoài việc thỉnh thoảng giúp việc trường như thường lệ thì—”

Giữa chừng lời nói của Hatsushiba, cánh cửa phòng câu lạc bộ đột nhiên mở tung.

“Xin chào quý vị.”

Đó là Hội trưởng Hội học sinh, Yaotani Airi. Cô ấy cùng với phó hội trưởng và thư ký bước vào.

Như thường lệ, cô ấy phe phẩy chiếc quạt giấy, tỏa ra khí chất kiêu hãnh.

“Có chuyện gì không ạ? Vẫn chưa đến hạn chót mà.”

“Không. Tôi có vài điều muốn nói với Ayame-san.”

Cô ấy thong dong nói, đưa chiếc quạt giấy đang mở lên che miệng.

“Tin đồn về việc thác loạn hay lui tới văn phòng xã hội đen quả là kinh khủng, nhưng sẽ không còn lan rộng trong trường nữa. Tôi cũng đã tự mình xử lý rồi.”

“A, cảm ơn ạ.”

Ayame vốn dĩ hiền lành, bối rối cúi đầu.

Lúc này, Hội trưởng mỉm cười dịu dàng đáp lại Ayame.

“Không sao đâu. Vì là Ayame-san mà. Mặc dù những tin đồn đã bén rễ sâu thì chưa thể giải quyết hết được.”

Sau đó, Hội trưởng nhìn Hatsushiba đầy ẩn ý.

Hatsushiba lườm lại, Hội trưởng khúc khích cười như đang nhìn một con vật nhỏ đáng yêu.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, tin đồn kinh khủng thật đấy. Ai đã tung ra nhỉ?”

Khép chiếc quạt lại, Hội trưởng vỗ vỗ má, tỏ vẻ suy nghĩ.

“Hội trưởng không biết sao?”

Tôi hỏi đùa, nhưng vẻ mặt Hội trưởng không thay đổi.

“Chà. Ngươi nghĩ tôi biết ư?”

“Thì Hội trưởng mà, hẳn là người nắm rõ mọi chuyện trong trường.”

“Tin đồn giống như một điều kiện vậy. Nó xuất hiện khi một điều kiện nhất định được thỏa mãn. Việc cá nhân nào đó tung tin đồn là chuyện nhỏ. Tình hình mà tin đồn lan rộng mới là nguy hiểm.”

“……….”

“Cho nên, phương pháp ngươi đã dùng không sai đâu. Shin cái gì đó.”

“Xin hãy nhớ tên tôi.”

“Khi nào hứng thì nhớ. Vậy nhé.”

Và rồi, Hội trưởng bỏ đi.

“…Rốt cuộc, người đó đến đây làm gì nhỉ? À, hình như trước đây cũng từng đến rồi. Chắc là đến gặp hai người lúc chúng ta không có ở đây đúng không?”

Tôi vừa nói, Ayame và Hatsushiba đồng loạt gật đầu.

“Ư, ừm. Được yêu cầu hợp tác với tư cách cộng tác viên bên ngoài của Hội học sinh.”

Hatsushiba lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

“Nhắc mới nhớ, hình như Hội trưởng đang tuyển người với danh nghĩa cộng tác viên bên ngoài thì phải. Nghe nói toàn là nữ.”

“Cậu biết rõ thật đấy, Tozaki.”

“Thì, nghe tin đồn từ người quen ấy mà… Chưa xác minh nên không biết có phải sự thật không. Nhưng tin đồn còn bảo, kiểu, tuyển chọn những cô gái đáng yêu một cách bừa bãi rồi…”

Tuyển chọn gì mà ghê thế. Haha, nói đùa hay thật.

Nhưng mà… tôi cảm thấy có gì đó hơi đáng ngờ.

“Tôi có một sứ mệnh lớn lao hơn, nên mới trở thành Hội trưởng vì điều đó” – cô ấy từng nói thế trước đây, liệu cô ấy định xây dựng hậu cung bách hợp sao?

“Người đó trông không phải là người xấu xa đến thế đâu.”

Ayame bất ngờ lẩm bẩm.

“Sao cậu biết?”

“Một là, nếu muốn xóa sổ cái câu lạc bộ này thì có thể làm ngay lập tức… Với lại không có sát khí?”

“Sát khí hả cậu… cậu cảm nhận được ư?”

Đâu phải sát thủ trong eroge đâu.

“Người mang ác ý thì khó mà che giấu được lắm. Dù là nụ cười hay giọng điệu, ở đâu đó nhất định sẽ có một sự lệch lạc. Suwama là điển hình, nhưng ở Hội trưởng thì không có điều đó. Đương nhiên, nếu cô ấy che giấu được cả điều đó thì tôi cũng chịu.”

Chuyện là như vậy sao.

Chắc vì từng là kẻ đơn độc, nên Ayame có lẽ rất nhạy bén với cảm xúc của người khác.

“Tuy nhiên… dù không có ác ý với chúng ta, nhưng có lẽ cũng có gì đó mang tính thiện ý nhưng gây phiền toái.”

“Thiện ý… kiểu như lòng tốt vô duyên ấy hả.”

Người ta cũng nói, con đường dẫn đến địa ngục được lát bằng thiện ý mà.

“Dù không phải người xấu, nhưng cũng không phải đối tượng để lơ là cảnh giác.”

Tôi và Hatsushiba nghiêm nghị gật đầu trước lời Ayame nói.

Phòng câu lạc bộ này nhất định phải bảo vệ cho bằng được…

◇ ◇ ◇

Ngay từ ngày hôm sau, thái độ của các bạn trong lớp đối với Ayame đã có những thay đổi nhỏ.

“C, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Ayame-san.” “Ừm, chào cậu.” “Ohaaa!”

Các bạn học đã bắt đầu đáp lại lời chào của Ayame.

Chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng thực tế điều này lại rất lớn.

Bởi vì nó có nghĩa là nỗi sợ hãi của các bạn học đối với Ayame cuối cùng đã không còn nữa.

Dù các bạn đã xin lỗi, nhưng cách đối xử vẫn sẽ còn chút khó xử. Kẻ hư hỏng có cải tạo thì cũng khó mà chấp nhận ngay. Huống chi đó là người đã khiến cả lớp kinh hoàng mà chẳng làm gì.

Nhưng nếu Ayame không làm gì nữa, điều đó cũng sẽ dần biến mất.

Từng chút một. Từng chút một, mọi thứ sẽ thay đổi.

“Cảm ơn cậu nhé, Shinomiya. Tất cả là nhờ cậu đó.”

“Nói bậy. Đó là ý chí của cậu mà.”

“Không, vẫn là nhờ cậu đó.”

“Nhờ cái thứ tôi đã dạy cậu ấy.”

Đương nhiên là tôi đang nói đến eroge, nhưng Ayame cũng hiểu được ý tôi, khẽ cười khổ.

“Ừm, chắc là cũng có đó.”

Với giọng nói nhỏ, chúng tôi khẽ cười với nhau.

“Dạo này hai người thân thiết quá nhỉ. Hai người đang hẹn hò à?”

Việc bị bạn cùng lớp hỏi thẳng thế này, cũng có cái hay cái dở.

Ngay khoảnh khắc tôi định lảng tránh,

“Không phải đâuuuu~.”

Một kẻ đã đột ngột xông vào.

Eve với nụ cười lạ lùng vui vẻ, không khí cũng không bận tâm, phủ nhận mối quan hệ giữa tôi và Ayame.

Không, đúng là không phải thật.

Nhưng tại sao, con bé này lại phủ nhận vào lúc này chứ?

Tiếng ồn ào nhỏ ban sáng giống như sóng biển thoái trào, dần dần lắng xuống.

Cảm nhận được không khí khác thường, các bạn học trong lớp im bặt, quay lại nhìn Eve, chờ đợi những lời tiếp theo.

Và rồi, Eve kéo tôi lại, ôm chặt lấy tay tôi vào ngực cô ta.

“Bởi vì── Shinomiya thích tớ mà, đúng không?”

Cả lớp ồn ào như một cái lồng chim.

Này.

“Shinomiya đã thích tớ từ hồi tiểu học rồi──”

Dừng lại đi.

“Shinomiya còn đáp lại thư tình của tớ nữa──”

Các bạn trong lớp càng xôn xao hơn.

“────.──”“──────.──────”“──.──.──!”

Mọi cuộc trò chuyện mà lẽ ra tôi phải nghe rõ, cứ lướt qua tai tôi từ phải sang trái.

À, đúng rồi.

Hồi tiểu học tôi đã thích cô.

Tôi thích một cô bé hoạt bát, hơi ngốc nghếch, nhưng luôn khiến các bạn trong lớp cười.

“Đúng không, Shinomiya?”

Tôi không nghe thấy tiếng của mọi người, nhưng chỉ giọng nói của Eve thì thầm bên tai lại đọng lại trong lòng một cách kỳ lạ.

Không đúng.

Tôi muốn phủ nhận.

Không phải. Không phải. Không phải.

Tôi muốn phủ nhận nhưng miệng không cử động được.

Thôi rồi.

Trong khoảnh khắc— ánh mắt chế giễu ngày ấy ùa về.

Đôi mắt, khuôn miệng của các bạn cùng lớp lúc này, vặn vẹo như ác quỷ, y hệt các bạn cùng lớp hồi đó.

Đừng nhìn tôi.

Đừng nói gì cả.

Tất cả các người, hãy ra khỏi lớp ngay đi.

Nhưng những lời nguyền rủa trong lòng, chẳng bao giờ thoát ra được từ cái miệng như bị khâu chặt của tôi.

Tim tôi đập nhanh như hồi trống dồn dập.

Tiếng động đó lớn đến nỗi cứ như đang phát ra ngay bên tai tôi.

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Cả tiếng ồn ào, cả tiếng gió.

Giá như có thể ngất đi ngay lúc này, thì còn gì nhẹ nhõm hơn.

Cơ thể tôi lại bị đình trệ dễ dàng đến vậy sao.

Rốt cuộc tâm lý yếu ớt đến mức nào chứ.

Sau khi đã nói với Ayame nhiều như thế, nhưng chỉ cần vết thương lòng bị chạm đến là lại thành ra thế này.

Không thể cười nổi.

Tuyệt nhiên, không thể cười nổi.

Đầu óc không suy nghĩ được gì.

Chân cũng không cử động được.

Miệng cũng không mở ra được.

Chỉ có mồ hôi chảy dài trên má, với cảm giác như bị lưỡi liếm, trượt xuống. Tôi muốn gạt đi nhưng tay không cử động được.

Không, vốn dĩ tay phải của tôi đang bị Eve giữ chặt rồi.

Thế giới rung chuyển. Không, là tôi đang rung chuyển. Cả cơ thể tôi đang run rẩy.

Tầm nhìn biến dạng, mờ đi, thực tại tan chảy sụp đổ.

“Ngay cả bây giờ Shinomiya vẫn thích tớ──”

Eve vẫn tự ý nói những điều không đâu bên cạnh tôi.

Nhưng cơ thể tôi không thể ngăn được miệng cô ta.

“────────!”

Một cô gái với vẻ mặt giận dữ, không rõ nét, đang nói gì đó với Eve. Nhưng tôi không thể nghe rõ lời nói ấy. Khuôn mặt mà tôi loáng thoáng nhận ra đó, có lẽ là Hatsushiba.

“────────.────────”

Một chàng trai cũng đang mở miệng với vẻ mặt khó hiểu. Đó có lẽ là Tozaki.

Nhưng tôi không biết.

Họ đang nói gì.

Không phải là chế giễu chứ.

Hai người đó thì không thể nào như vậy được.

Nhưng suy nghĩ đó vẫn không chịu biến mất.

Cơ thể dần lạnh đi.

Máu không lưu thông khắp cơ thể.

Lạnh lẽo.

Giá buốt.

Tôi muốn về nhà.

À, phải rồi.

Cả cái nơi mà tôi bị lừa đến đó cũng lạnh như thế này sao.

Cái lạnh mà người ta không ngần ngại giết người.

Tôi đã gần như đóng băng.

Tầm nhìn mờ ảo dần trở nên tối sầm lại.

Mau lên.

Mau chóng giải thoát tôi khỏi bóng tối này đi──!

“Không sao đâu.”

Bất chợt, một hơi ấm dịu nhẹ truyền đến tay tôi.

Bàn tay trái, mà tôi cứ ngỡ đã hóa thành băng nên chẳng còn cảm giác gì, được bao bọc bởi một sự ấm áp dịu dàng.

Từ bàn tay trái đó, máu dần chảy về cơ thể và trái tim đang lạnh giá của tôi.

Tầm nhìn tối sầm dần trở nên sáng rõ.

Cảnh vật méo mó, những âm thanh không nghe được── mọi giác quan đã trở về với tôi.

“Cậu đang nói cái quái gì thế!? Shinomiya-kun thích cậu cách xa vạn dặm cơ mà! Cứ cái dáng vẻ như thế mà cậu nghĩ Shinomiya-kun sẽ thích cậu sao!? Đừng có mà tự phụ quá đáng như vậy chứ!”

“Ừm, hoàn toàn sai sự thật. Xin lỗi, nhưng những gì cậu nói đều là vớ vẩn cả.”

Tiếng giận dữ gay gắt của Hatsushiba và Tozaki vang lên bên tai tôi.

Khuôn mặt cả hai lộ rõ vẻ ghê tởm, lên án Eve, kẻ vẫn đang vênh váo đứng cạnh tôi.

“…À.”

Tôi cảm giác như máu đã bắt đầu lưu thông lên não.

Thế giới bất thường đã trở lại bình thường.

“C, cậu không sao chứ, Shinomiya?”

Không biết từ lúc nào, Ayame đã đứng phía sau tôi một cách kín đáo, nắm chặt lấy tay trái của tôi.

Ấm áp thật.

Tôi cứ ngỡ sự ấm áp ấy đã khiến đôi mắt lạnh ngắt của mình bừng tỉnh.

Cơn run rẩy của cơ thể cũng chẳng biết từ bao giờ đã ngừng lại.

Chính sự ấm áp của cô bé đã kéo tôi ra khỏi bóng tối mịt mờ ấy.

Bình tĩnh nào.

Không sao đâu. Đầu óc đã bắt đầu hoạt động trở lại.

Không cần phải sợ hãi.

Chuyện hồi tiểu học chẳng qua là tôi bị lừa, rồi bị chúng chế nhạo thôi mà.

Các bạn học ở đây không phải là những đứa hồi đó. Ai nấy đều có thể phủ nhận lời đồn về Ayame.

Và cho dù Hatsushiba hay Sotonozaki – những người không phải người trong cuộc – có hét lên theo cảm xúc đến mức nào đi chăng nữa, thì những điều Eve nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tôi phải là người nói ra.

Phải vượt qua nó.

Vượt qua nỗi ám ảnh này!

“Làm gì có chuyện đó!”

Tôi chẳng buồn để tâm đến cuộc trao đổi giữa Eve và Hatsushiba.

Trước hết, tôi cứ thế tuôn ra những lời mình muốn nói.

“Nhờ bị cô lừa, tôi suýt nữa đã lạc lối rồi đấy!”

Miệng đã hoạt động trơn tru.

Không còn run rẩy nữa.

Bàn tay trái này đã tiếp thêm cho tôi dũng khí.

“Ơ, bị lừa á?”

Eve nghiêng đầu. Tại sao cô lại nghiêng đầu hả trời?

“Rắc rối đủ đường. Tôi từng suýt thành đứa bỏ học, cũng có lúc chán chường buông xuôi. Nhưng giờ thì khác rồi, Eve. Tôi đã đi trên một con đường khác rồi. Con đường ấy có lẽ chẳng vẻ vang gì, nhưng lại có người vẫn yêu thích con người tôi trên con đường đó. Vì thế, tôi sẽ không quay lại ngày xưa nữa! Vậy nên, tôi nói thẳng luôn. Tôi ghét cô nhất trên đời này! Đồ khốn, sao cô dám lừa tôi rồi vứt tôi ở cái công viên ngoại ô đó hả! Tôi suýt nữa thì chết vì viêm phổi rồi đó!”

Tôi hét lớn tuôn ra một tràng.

Eve há hốc mồm đứng đó, đến một tiếng “ư” cũng không thốt ra nổi. Mà thôi, các bạn học cũng đang đứng ngây người cả rồi.

Nhưng mà, nhẹ nhõm ghê.

Giờ thì cả thân thể lẫn tâm hồn tôi đều đã ổn rồi.

Chỉ một chút thôi… Chỉ một chút thôi, tôi đã vượt qua được nỗi ám ảnh ngày đó.

Tuy mơ hồ nhưng tôi cảm thấy một sự thỏa mãn như thế.

Cả lớp lặng phắc. Mà, hét to đến mức đó thì im lặng là phải thôi.

“...Cảm ơn nhé, Ayame.”

Tôi thì thầm nói rồi khẽ buông tay Ayame, đi về phía lối ra vào.

“Đi đâu đấy?”

“Hét nhiều quá khô cả cổ rồi, đi mua chai nước ở máy bán hàng tự động đây. Mấy cậu cứ tự nhiên đi. Tôi đã nói những lời cần nói rồi.”

Tôi bỏ mặc những người bạn học đang ngơ ngác, rời khỏi lớp đi về phía máy bán hàng tự động.

Chắc là vì sắp đến buổi họp lớp buổi sáng nên hầu như không có học sinh nào. Chỉ có tiếng ồn ào từ các lớp khác vọng qua bức tường.

“Khoan đã, Seiichi!”

Đang xuống cầu thang thì Eve đuổi kịp. Cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc, hốt hoảng.

Tôi nhìn lên Eve đang đứng trên cầu thang vắng vẻ, cố gắng làm mặt ghét bỏ nhất có thể.

“Chúng ta không còn gì để nói nữa đâu, Eve.”

“Khoan đã! Chuyện hồi đó có phải đã khiến cậu không thèm nhìn ngó đến cô gái nào khác ngoài tớ đúng không?!”

“Hả?! Nói linh tinh cũng phải có mức độ chứ! Đùa à! Cho dù có để ý đến người thật thì tuyệt đối không phải là cô đâu!”

Việc sánh bước cùng cô, tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng. Nó còn buồn nôn hơn cả cái ác khiến tôi muốn nôn ói.

“Đừng có dây dưa với tôi nữa! Đồ đàn bà độc ác!”

“...”

Eve cúi mặt, bờ vai run rẩy như muốn nói điều gì đó.

Nhưng cô ấy cũng không phản bác lại.

“Đừng có dây dưa với tôi nữa! Đồ đàn bà độc ác!”

Shinguu đã ra khỏi lớp và Eve đuổi theo, họ lại cãi nhau. Nhưng dường như mọi chuyện đã kết thúc nhanh chóng, Shinguu đi xuống tầng có máy bán hàng tự động.

Và Eve đứng yên tại chỗ, nhưng một lúc sau, cô ấy lại lầm lũi quay trở lại lớp học.

Cô ấy không hề nhận ra Ayame đang đứng rất gần đó.

‘...Cảm ơn nhé, Ayame.’

Giọng nói thì thầm nhỏ nhẹ của Shinguu lướt qua tâm trí Ayame.

Dù vậy, Ayame không nhớ mình đã làm gì mà đáng được cảm ơn.

Chỉ là cô ấy vô thức nắm lấy tay trái của Shinguu thôi mà.

Ayame không biết việc đó có ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Tuy nhiên, việc được Shinguu nói lời đó, Ayame cảm thấy rất vui.

Thế nhưng—

Giờ đây, có một điều có lẽ còn vui hơn thế nữa.

‘Tôi, tôi chỉ có hứng thú với thế giới hai chiều thôi...’

Như lời hồi đáp khi được tỏ tình, Shinguu từ sau khi bị lừa và chìm đắm vào ero-game, đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới ba chiều.

Cậu ấy thậm chí không xem đó là một lựa chọn.

Ngay cả trong từ điển của cậu ấy, việc này cũng đáng ngờ.

Vì thế, khi phủ nhận Eve lúc nãy, lẽ ra cậu ấy phải nói:

“Tôi chưa bao giờ coi cô là phụ nữ cả.”

Hoặc:

“Dù cô có là mẫu người lý tưởng của tôi đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào.”

Dáng vẻ bên ngoài không thành vấn đề. Vấn đề là ‘phụ nữ ba chiều’ chính là điểm không chấp nhận được.

Thế nhưng—

‘Cho dù có để ý đến người thật thì tuyệt đối không phải là cô đâu!’

Lời Shinguu nói thẳng thừng với Eve, thoạt nhìn chỉ là phủ nhận cô ta.

Nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói này không chỉ có vậy.

Có lẽ nào.

Dù có là trường hợp vạn bất đắc dĩ đi nữa.

Phải chăng, thế giới người thật đã trở thành một lựa chọn?

Ayame chợt nghĩ thoáng qua điều đó.

Không thể không nghĩ rằng: ‘Ba chiều cũng được đấy chứ...’

Shinguu chắc chắn chưa nhận ra, và dĩ nhiên cậu ấy cũng không hề ý thức được điều này. Nếu hỏi, cậu ấy nhất định sẽ phủ nhận.

Tuy nhiên, nghĩ rằng mình có thể đã được ‘nhận thức’ như một cô gái ba chiều, Ayame bất giác mỉm cười nhẹ nhàng.

“Sao thế, Cotton? Trông cậu có vẻ vui?”

Khi trở lại lớp, Ayame bị Hatsushiba hỏi thế.

“Không, không có gì đâu.”

Nhưng đây là bí mật của riêng cô ấy.

Ayame cẩn thận cất giấu bí mật đó sâu trong trái tim.

Sau đó, các bạn học (đặc biệt là các bạn nam) tốt với tôi một cách đến ghê người.

Ngay cả khi đang đá bóng trong tiết Thể dục thứ tư:

“Phụ nữ đáng sợ thật đấy nhỉ. Lúc nào cũng lừa dối người khác,”

“Khó mà phân biệt được lời nói thật lòng và những lời khách sáo…”

“Bị bảo là điện thoại không hoạt động, mình chỉ cách sửa xong thì lại nói ‘Thôi, không cần biết nữa!’”

Mikamoto và Matoba rủ rỉ nói. Chắc hẳn cả hai cũng từng có những quá khứ đau buồn.

Cũng có nhiều người khác đồng cảm, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy được an ủi phần nào.

Có lẽ cách nhìn nhận sự việc của học sinh tiểu học và học sinh cấp ba khác nhau.

Đặc biệt là hồi tiểu học, cũng có nhiều đứa bị ảnh hưởng bởi nhóm của Eve.

“Chuông reo rồi! Dọn dẹp nhé!”

Khoảnh khắc tiếng chuông reo, các bạn học tản đi như thể đang sơ tán vậy.

Người cuối cùng chạm vào bóng là tôi, và nhiệm vụ cất bóng vào nhà kho thể thao đã thuộc về tôi. Một kiểu hình phạt vậy.

Mặc dù đồng cảm, nhưng việc dọn dẹp bóng đá thì lại là chuyện khác.

“Thôi, dù sao cũng tốt, đối tốt quá lại thấy ghê người thôi.”

Sau khi cất bóng vào nhà kho thể thao, tôi đi vào trong trường từ cửa giày dép.

Phải nhanh chóng trở lại lớp, nếu không sẽ lỡ bữa trưa. Hôm nay tôi định ăn ở lớp mà.

Đang định lên cầu thang thì một cô gái xuất hiện ở chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai. Đó là Nishihara, bạn nữ cùng lớp, cô ấy vừa cất điện thoại đi. Chắc cô ấy cũng đang trên đường trở lại lớp, vẫn còn mặc đồng phục thể dục.

Thôi, cũng chẳng có việc gì nên tôi định đi thẳng qua, thì:

“A, Shinguu-kun. Khoan đã, có thể nói chuyện một chút không?”

Thật bất ngờ, tôi được gọi lại. Tôi và cô ấy cũng không thân thiết đến mức có thể nói chuyện tự nhiên như vậy.

Nishihara vẫn tỏ vẻ rụt rè như thường lệ. Dù có trang điểm hơi đậm hơn một chút, tính cách cô ấy vẫn không thay đổi.

“Có chuyện gì à?”

“À, lúc nãy thầy nói. Các bạn nam, nhớ dọn dẹp nhà kho thể thao cho cẩn thận nhé.”

“Không, không. Lúc nãy tôi vừa dọn dẹp xong mà…”

Tôi chỉ đi cất mấy quả bóng đá thôi mà.

“Thế à? Nhưng, thầy giáo, à, thầy gọi đích danh Shinguu-kun đấy…”

Đúng là cái rổ đựng bóng đá lúc đó trông có vẻ như sắp tràn ra ngoài thật.

“Không, nhưng… tôi nghĩ nó không tràn đâu.”

“Tôi, tôi không biết… Thầy chỉ bảo tôi truyền lời thôi…”

Nếu chỉ là truyền lời từ thầy giáo thì có tranh cãi ở đây cũng vô ích. Dù phiền phức nhưng tốt hơn hết là quay lại nhà kho thể thao một lát.

Hiện tại, bị giáo viên chê bai cũng không hay chút nào, liên quan đến việc bảo vệ phòng câu lạc bộ nữa.

“Được rồi. Cô có thể nhắn với Ayame và các bạn là tôi có thể về trễ bữa trưa một chút không?”

“Ừ, ừ. Được rồi. Cậu làm ơn nhé.”

Tôi tháo đôi giày đi trong nhà ra, xỏ lại đôi giày thể thao, rồi quay trở lại nhà kho thể thao.

Ra đến sân trường, vì là giờ nghỉ trưa nên đương nhiên không có ai.

Mở cánh cửa lụp xụp của căn nhà tiền chế cũ kỹ, tôi bước vào trong nhà kho thể thao.

Bóng đá thì…

“Ơ? Hình như đã được cất hết rồi mà—”

“Seiichi, xin lỗi nhé~”

Khoảnh khắc cảm nhận được một luồng khí lạnh phía sau, một tiếng “Bạch!” chói tai vang lên, cả thế giới và đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Một cú sốc kỳ lạ, như bị đấm hay bị đâm vào hông phía sau lưng. Chỉ có một nỗi đau rõ rệt.

Tôi không thể gồng mình.

Tôi không mất ý thức, nhưng toàn thân hoàn toàn không thể cử động được.

Dù không muốn nhưng tôi đổ sụp xuống.

Ngã ngửa ra, trong tầm mắt tôi là— Eve.

Trên tay cô ta cầm một vật hình gậy, đầu của nó phát ra những tia điện tí tách như thí nghiệm khoa học. Hay đây là súng điện?

“Nishihara, làm ơn nhé~”

Cánh cửa nhà kho thể thao lạch cạch đóng lại, rồi một tiếng “Cạch” khóa chặt.

Tôi không thể cử động.

Thậm chí còn chưa thể hé môi.

Lần này không phải là vấn đề tinh thần như buổi sáng. Chắc chắn là một thứ vật lý.

“Vậy thì, Seiichi. Cố chịu đựng một chút nhé~”

Eve không biết lấy từ đâu ra, cầm cuộn băng dính, rồi kéo một đoạn băng ra.

“À ừm, làm thế này đúng không nhỉ?”

Và cô ta bắt đầu trói cơ thể tôi, vốn không thể cử động nổi một ngón tay, bằng băng dính. Nửa trên người và mắt cá chân bị quấn chặt. Kiểu này thì dù có cử động được cũng chỉ thành con sâu mà thôi!

“Mày, mày làm cái gì… thế…”

Tôi cố gắng cử động đôi môi vừa mới hé ra được một chút.

Không ngờ cô ta lại là đồ ngu đến mức dám làm cả chuyện phạm pháp như thế này…

“Phù…”

Cô ta thở phào một hơi như vừa hoàn thành công việc, rồi đặt tôi nằm lên tấm thảm thể dục.

Rồi nhìn xuống tôi và lẩm bẩm:

“Khi tôi chuyển trường đến và nhìn thấy Seiichi, tôi thực sự đã nghĩ đó là định mệnh.”

Dù giọng điệu khó hiểu nhưng mặt cô ấy khá nghiêm túc. Một sự nghiêm túc chưa từng có.

Mồ hôi lấm tấm trên trán cũng cho thấy sự lo lắng, không còn cái vẻ lêu lổng thường thấy.

“Ấy, cẩn thận nhé.”

Rồi Eve đặt mình ngồi lên người tôi đang nằm.

Cô ta, cô ta định làm cái gì đây…?

“Nhưng Seiichi lúc nào cũng có Ayame-chan bên cạnh… Tôi nghĩ để ở bên Seiichi như ngày xưa thì chỉ có cách đẩy cô ta ra thôi.”

“Tại, tại sao…?”

“Tôi cũng là một trong những cô gái thích Seiichi hồi tiểu học đấy. Rồi cậu nhận lời tỏ tình bằng thư tình của tôi… Tôi vui lắm.”

“Mày, mày đang nói cái quái gì… thế…?”

Thư tình của cô ta là để lừa tôi mà.

Để trêu chọc tôi.

Để hạ nhục tôi, cái thằng lúc đó đang tự đắc.

“Cái gì mà cái gì, chúng ta đã yêu nhau rồi mà!”

Chết tiệt. Tôi đang nói chuyện với người ngoài hành tinh hay sao thế này?

Hoàn toàn không thể hiểu nổi cô ta đang nói gì.

Yêu nhau? Tôi hoàn toàn không có ý đó. Tôi cứ nghĩ là tôi đơn phương chứ.

Tôi cứ nghĩ cô ta đã đùa giỡn tình cảm của tôi…

“Bởi vì, tôi đã gửi thư tình! Rồi Seiichi đã đến chỗ hẹn đúng không?! Vậy là bùa chú đã thành công rồi!”

“Bùa, bùa chú… hả…”

“Đúng thế! Hồi đó Akocchida đã chỉ cho tôi đấy. Gửi thư tình, rồi nếu bạn trai đến chỗ hẹn thì là yêu nhau rồi. Akocchida đã viết hộ đấy.”

Akocchida.

Lâu lắm rồi mới nghe đến cái tên này.

Đó là biệt danh của một người bạn trong nhóm của cô ta. Giờ không biết cô ta ở đâu, làm gì, nhưng tôi coi đó là một lũ ‘gái hư’. Đặc biệt, những lời cô ta nói, tôi chưa bao giờ quên.

“Không phải cô bắt chước cái trò trên truyền hình à…?”

“Akocchida nói thế nào thì tôi làm thế đó mà! Bảo là bùa chú để có được sợi dây liên kết vĩnh cửu mà!”

“…Gọi người ta bằng thư tình, rồi cô không đến, đó là bùa chú à?”

“Đúng vậy!”

Không có cái bùa chú nào như thế đâu, dù có thế nào đi nữa. Nếu có thì đó là trò đùa, và hoàn toàn khác xa với tình yêu hay bất cứ thứ gì tương tự.

Nhưng… với cách lý luận của cô ta thế này…

Khoan đã, không lẽ… không thể nào?

Cô ta cũng là người bị lừa sao?

Thông tin tôi nghe được từ người khác đã sai?

Tôi nghe là ‘cô ta đã thử làm theo những gì chiếu trên TV’.

Nhưng đó chỉ là sự hiểu lầm của Eve, và thực tế thì không phải vậy sao?

Nếu thế thì, nguồn gốc mọi chuyện đều là—

“Akocchida đã nói với tôi rằng, ‘Nếu mày thích Seiichi đến thế thì có cách hay lắm!’”

“Đó là… lá thư tình đó sao…?”

“Đúng vậy! Vì thế cậu đã đến đúng nơi… Tôi đã nghĩ là câu trả lời cho thư tình là đồng ý!”

“Tôi bị cảm đấy… Tôi bị viêm phổi đấy…”

“Akocchida bảo thế thì càng tốt đấy!”

“Kể từ đó… chúng ta chưa từng có một ngày nào thân thiết. Đáng lẽ ra chúng ta không yêu nhau…”

“Akocchida bảo một năm đầu là thời gian chịu đựng, không nên quá thân mật.”

“Một năm sau thì đã tốt nghiệp rồi còn gì…”

Akocchida, Akocchida, hoàn toàn bị con nhỏ đó lừa rồi…

…Vậy thì sao chứ.

Trong suy nghĩ của cô ta, hồi tiểu học chúng tôi đã yêu nhau à.

Vì thế, từ khi gặp lại, cô ta cứ bám dính lấy tôi, thân mật thái quá…!

“Vậy thì, cái vẻ ngoài đó…”

“Akocchida nói thế thì đẹp hơn nên từ cấp hai tôi đã làm thế này! Vụ nhuộm da ngăm đen cũng vậy! Tôi đâu có muốn làm! Nhưng Seiichi lại nói không thích con gái đen như thế…”

Tóm lại, con nhỏ này.

Là một đứa ngu vượt xa cả sự mong đợi của tôi.

Là một cô gái hoàn toàn bị lừa dối sao?

Làm gì có chuyện đó.

Suốt bấy lâu. Suốt bấy lâu tôi đã căm ghét cô ta…

Bây giờ mà đột ngột bị giật thang thì tôi biết làm sao đây!

“Tôi, từ khi không học chung trường với Akocchida nữa, thực sự không còn giao du với ai cả… bị gắn cái mác xấu… Rồi tôi chuyển trường để thay đổi môi trường. Lúc đó thấy Seiichi, tôi thực sự nghĩ là một phép màu. Nhưng Seiichi của tôi lại đi yêu cô gái khác…”

“Tôi và Ayame… không yêu nhau đâu…”

Với lại tôi cũng không phải là của cô ta.

“Mặc kệ đi, hãy thả tôi ra… Cô làm thế này, không phải chỉ bị khiển trách nghiêm khắc đâu.”

“Tôi chỉ có thể hành động như thế này thì mới được cả lớp chấp nhận thôi!”

Nghe tôi nói đi chứ.

Nhưng, con nhỏ này cũng bị Akocchida lợi dụng một cách dễ dàng, rồi khi rời xa Akocchida thì mất đi sức hút sao.

Giờ đây, tôi mới cảm thấy mình đã hiểu được một phần lý do và nguyên nhân của những lời nói bừa bãi hồi đó.

“Vì vậy, tôi sẽ tự mình lấy lại. Cả sự ngưỡng mộ của lớp, và cả Seiichi nữa!”

Eve dịch lùi lại một chút từ chỗ đang ngồi lên người tôi, đến vị trí ngang đầu gối tôi. Tôi muốn bóp nát cái bộ não đã nghĩ rằng nó mềm mại.

“Ục…”

Rồi cô ta nuốt nước bọt, vươn tay ra.

Vào phần chun quần thể dục của tôi—

“Chờ, chờ đã…”

Cơ thể tôi vẫn hầu như không cử động được. Có lẽ là do bị súng điện, nhưng bị băng dính trói chặt nên hoàn toàn không có sức lực.

Eve đã cởi cúc quần, vẻ mặt trông đầy sát khí.

“Mày, mày định làm gì… vậy!?”

“Làm tình.”

“Hả, hảaa…!?”

Một quả bóng chày lửa với tốc độ 170 km/h đã được ném trả lại.

“Sẽ kết nối với Seiichi về mặt thể chất để tạo ra sự đã rồi! Rồi tôi sẽ được nâng cấp thành người có kinh nghiệm!”

“Mày, mày… vẫn là, trinh nữ, sao…!?”

“Không phải! Không phải trinh nữ!”

“Hả…?”

Vừa nói sẽ nâng cấp thành người có kinh nghiệm, vậy là sao?

“Akocchida bảo trinh nữ là phụ nữ chưa chồng đúng không! Bởi vì, tôi đã đính hôn với Seiichi rồi! Bằng cái, thư tình đó!”

“…Đúng là trinh nữ, cũng có ý nghĩa, như thế…”

Hình như không phải là ý nghĩa ở Nhật Bản thì phải…

Mà, chuyện chúng tôi đính hôn là lần đầu tiên tôi nghe đấy. Thư tình thần kỳ thật. Hay là đằng sau có dán giấy đăng ký kết hôn à?

“Vậy, vậy thì, không còn trinh nữ nghĩa là…?”

“Đúng vậy! Vì thế, tôi không phải trinh nữ!”

Vậy ra, cô ta đã tự tin nói rằng mình đã ‘mất trinh’ sao.

“Tôi đã mất trinh với Seiichi, và cảm thấy thật sự lâng lâng mà!”

“Đừng có nói những lời gây hiểu lầm… Này, này… Trinh nữ nghĩa là… Là con gái chưa từng quan hệ tình dục…”

Tôi vừa nói, Eve liền trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

“Cô… bị Akocchida, lừa rồi…”

“Nói dối…”

“Là thật đấy… Vì thế…”

Bàn tay đang nắm lấy quần thể dục của tôi run rẩy. Dừng lại đi, buông ra đi…

“Nếu vậy, bây giờ làm tình với Seiichi thì không còn trinh nữ rồi còn gì! Hơn nữa, nếu không còn trinh nữ thì cũng sẽ không bị cả lớp coi thường! Một mũi tên trúng hai đích!”

Là một công đôi việc chứ, đồ vô tri này!

Chết tiệt, tôi hoàn toàn không thể đoán được lời nói và hành động của cô ta!

Mà, cô ta nghiêm túc đấy! Thật sự nghiêm túc!

“Bình, bình tĩnh nào… Ở, ở tuổi của cô, không còn trinh nữ thì quá sớm rồi…!”

Miệng tôi cũng không nói được rõ ràng, cố gắng lắm mới nói được câu hoàn chỉnh.

Nhưng Eve không thèm nghe lời ngăn cản của tôi mà vươn tay vào quần.

“Seiichi nói gì thế. 92% nữ sinh lớp 11 đã có kinh nghiệm rồi mà! Nào, thật sự đầu hàng đi!”

Quần thể dục bị tụt xuống, chiếc quần lót hiện ra.

Ôi trời, xấu hổ quá. Chết tiệt.

Khoan đã, đây, có lẽ nào, đây thực sự là nguy cơ mất ‘cái ngàn vàng’ sao?!

“Dừng, dừng lại…”

Không thể đùa được đâu! Làm tình trong nhà kho thể thao, nếu là hai chiều thì tuyệt vời, nhưng đời thật thì hoàn toàn không vui chút nào! Chết tiệt!

“Không dừng đâu!”

Tôi đến đây từ tiết thể dục nên không mang theo điện thoại nắp gập hay smartphone!

Không thể trông cậy vào Kiriko-nee-san giúp đỡ bằng phương án cuối cùng được.

Hơn nữa, tôi còn cẩn thận nhờ người nhắn tin rằng mình sẽ về trễ bữa trưa nữa chứ!

Trong lúc tôi đang luẩn quẩn suy nghĩ, tay cô ta đã vươn tới quần lót.

“Chỉ cần cởi, cởi cái này ra là…”

Cổ họng Eve lại nuốt nước bọt.

Khuôn mặt hơi ngăm đen của cô ta đã đỏ bừng lên.

Dù là một cô gái có vẻ ngoài như ‘dâm nữ’, nhưng đến mức này thì cô ta vẫn thấy xấu hổ. Tôi ước cô ta dừng lại ở đây, nhưng ánh mắt của cô ta chỉ có dấu hiệu sẽ bùng nổ mà thôi.

Con nhỏ này, chắc chắn đang phát điên lên. Bây giờ địa vị trong lớp của cô ta cũng xuống dốc không phanh rồi…

“Dừng lại, đồ ngốc… Không, không đùa được đâu… Điều 177 Bộ luật Hình sự…”

Tôi bất giác nói ra, nhưng chết tiệt! Điều đó chỉ áp dụng khi phụ nữ bị đàn ông cưỡng hiếp!

Không thể áp dụng ngược lại. Thế giới thật bất công làm sao!

Tôi không thể cử động được, điều duy nhất có thể làm là khiến cô ta từ bỏ thôi!

“Thôi Seiichi cũng đầu hàng đi! Sướng lắm đấy! Chỉ mình tôi đau thôi.”

“Kệ cô, cái đó…”

“Seiichi cũng có hứng thú với cơ thể trần truồng của con gái đúng không?! Nếu cậu chấp nhận, tôi sẽ để ngực, đùi, nách, và cả những chỗ quan trọng nữa, tùy Seiichi muốn làm gì thì làm!”

“Hả…? Tôi không có chút ham muốn nào với loại ‘gái hư’ như cô đâu… Đồ ngốc, ngốc, ngốc…!!”

“Kệ cậu nói gì thì nói, thằng bé ở dưới ngoan thế kia mà! Đang dựng lên rồi kìa!”

Cái lều quần lót đang vươn lên ở hạ thân.

Dù bị trói không cử động được, nhưng cái chỗ mà tôi không thể kiểm soát này lại ngoan ngoãn đứng thẳng lên trong tình thế cực kỳ nguy hiểm này, để lại giống nòi với ‘gái hư’. Thằng con ngu ngốc này, ta sẽ từ mặt mày! Đồ bất hiếu!

Bị súng điện giật, toàn thân tê rần, sao riêng chỗ này lại sung sức thế chứ!

“Bản, bản năng, thần kinh… không thể chống lại được đâu. Với lại… vị trí ngược lại rồi. Đó, đó không phải là lời của đàn ông à…?”

Đúng vậy. Nếu ‘thứ’ của đàn ông đi vào ‘chỗ’ của phụ nữ thì Bộ luật Hình sự áp dụng. Nhưng nếu vị trí ngược lại thì không thành lập. Hơn nữa, phụ nữ không thể cưỡng hiếp đàn ông nếu đàn ông không ‘dựng lên’!

Tóm lại, dù phụ nữ có cưỡng bức đàn ông, thì nếu đàn ông không có hứng thì không làm được đúng không? Nếu ‘dựng’ lên rồi thì có nghĩa là đã chấp nhận đúng không? Vậy là hòa giải thành công, từ biệt đời trai tân.

Rõ ràng là bất công rồi! Bộ luật Hình sự thật kỳ cục!

“Thôi cứ giao cho tôi đi! Tôi đã xem DVD và luyện tập kỹ rồi mà!”

“Dừng lại đi… Hợp tác giữa trinh nữ và trai tân, ngoài đời thật, chẳng có chuyện tốt đẹp nào đâu…”

Trong thực tế, nhân vật chính không thành thạo như trong ero-game, và nữ chính cũng vụng về mà!

“Tôi không biết, cái đó!”

Tôi cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt quần lót.

Nếu nó bị cởi ra, thì tôi sẽ phải đi đến khách sạn tình yêu ngay lập tức.

Bất kể là gì.

Bây giờ tôi chỉ có thể cử động miệng, nhưng tôi phải ngăn Eve lại!

“Khoan đã!”

“Không khoan!”

“Khoan đã… Cô, cô đã hiểu lầm rồi…”

“Cái gì!”

“92% nữ sinh lớp 11 đã có kinh nghiệm… Đó là lời nói dối trắng trợn… Tin đồn trên mạng thôi.”

Nghe vậy, tay Eve ngừng lại đột ngột.

Đối với Eve, đó là một thông tin khiến cô ta không tin vào tai mình.

“Đó là một hình ảnh meme nổi tiếng… Tỷ lệ thực tế của những người có kinh nghiệm không cao đến thế đâu…”

“Thật, thật sao?”

Cô ta đã bị cuốn hút! Không, thật sự nó không cao đến thế đâu!

“Hiệp hội Giáo dục Giới tính Nhật Bản đã khảo sát ngẫu nhiên học sinh cấp ba và tỷ lệ có kinh nghiệm quan hệ tình dục là 15% đối với nam và 24% đối với nữ… Cô không chỉ bị Akocchida lừa, mà còn bị mạng lừa nữa đấy.”

Thực tế, tôi cũng không biết những con số này có chính xác không.

Nhưng việc 92% nữ sinh lớp 11 không còn trinh thì rõ ràng là vô lý. Thử hỏi sao xã hội lại loạn lạc đến thế. Nếu vậy thì vấn đề giảm tỷ lệ sinh cũng đã được giải quyết rồi còn gì?

Eve từ từ cúi mặt, vai cô ta rũ xuống đầy thất vọng.

“Nhưng, nhưng tôi. Nếu không làm thế, tôi sẽ không có chỗ đứng…”

Cô ta lẩm bẩm như thể đang chán nản. Đừng có lẩm bẩm mấy cái đó mà hãy buông tay khỏi quần lót của tôi đi.

Tóm lại, cái mà cô ta muốn là một chỗ đứng.

Và để đạt được điều đó, cô ta muốn được cả lớp nể trọng, hoặc có một người để nói chuyện là tôi.

Chỉ vậy thôi.

Nếu thế thì có cách để thuyết phục rồi! Cuối cùng, tôi cũng đã nói được trôi chảy.

“Chỗ đứng ấy, sau này tìm cũng được. Từ trước đến nay cô vẫn luôn bị Akocchida lừa dối. Giờ đây cô cứ đi tìm một chỗ đứng phù hợp với bản thân mình đi.”

“Phù hợp với bản thân?”

“Cô gượng gạo hiện rõ trên mặt rồi đấy. Làm nữ hoàng không hợp với cô đâu. Sống tự do thì cô sẽ được nhiều người thích hơn, và tôi đã thích cô lúc đó mà.”

Nụ cười của cô ta hồi tiểu học thực sự rất đáng yêu.

Tôi bị lay động bởi nụ cười mà cô ta hay thể hiện, và không mất nhiều thời gian để phải lòng.

Dù thế nào thì cô ta cũng được nhiều người theo đuổi mà. Mà, kể từ vụ thư tình, tôi cứ tưởng cô ta đã yêu một thằng trong nhóm rồi…

“Sei, Seiichi…”

Má Eve đỏ bừng như bị sốt.

Không phải là sự phấn khích lúc nãy. Mà là một thứ khác.

“Cậu, cậu sẽ là… chỗ dựa của tôi sao?”

“Nếu cô hứa không làm những chuyện bậy bạ… thì ở bên cạnh cũng được.”

“Vậy còn người yêu thì…?”

“Không được. Tôi không thể yêu cô nữa.”

Ở bên cạnh thì tôi vẫn có thể chấp nhận thỏa hiệp, nhưng làm người yêu thì không đùa được đâu!

Tôi thích ‘trinh nữ hai chiều’, còn ‘gái hư ba chiều’ thì đến đời sau cũng xin miễn.

“Ư…”

Mặt Eve méo mó như sắp khóc.

“Nếu Seiichi không thích thì tôi không chịu đâu! Tôi sẽ tạo ra sự đã rồi!”

“Đồ ngốc, dừng lại đi! Tôi muốn được giữ trong sạch mà!”

Quần lót! Quần lót! Đang bị tụt xuống!

Pháo đài cuối cùng của tôi!

“Shinguu! Cậu có sao không?!”

Ngay lúc đó, tiếng đập cửa nhà tiền chế “Ầm ầm” vang lên.

“A, Ayame?!”

“Sotonozaki bảo cậu đi dọn dẹp nhà kho thể thao! Hơn nữa, Eve cũng không thấy đâu! Tôi có linh cảm chẳng lành, cậu không sao chứ?!”

“Lấy, lấy chìa khóa đến đây…”

Rồi Eve cười phá lên.

“Hi hi hi hi hi hi hi hi! Chìa khóa thì ở đây hết rồi nhé! Chỉ có Nishihara-cchi là còn giữ thôi!”

Cô ta móc một chùm chìa khóa ra khỏi túi.

Đồ chuẩn bị kỹ càng đáng sợ! Chỉ lúc thế này mới thông minh thế chứ!

Không có cách nào để vào trong được. Dù là Ayame thì chắc cũng không có sức mạnh ghê gớm đến mức phá tan cánh cửa này được đâu. Cái cửa sổ duy nhất thì cũng bé tí, không đủ to để một người chui lọt. Nó chỉ là ô cửa để lấy sáng với thông khí thôi mà.

Kể cả bây giờ có la làng gọi người tới giúp, thì cũng xong đời, trong lúc đó trinh tiết của tôi đã bị cướp mất rồi còn gì!

“Ayame-chan! Seiichi là của tao! Trinh tiết của Seiichi, tao sẽ lấy!”

“Mơ à!? Trinh tiết của Shinguu là của tao!”

Thôi rồi, hết chịu nổi.

Cái cuộc nói chuyện gì mà kinh khủng vậy trời.

Chẳng lẽ, đây là thế giới 2D – hay một tựa eroge (game người lớn) nào đó sao?

Đặt cược trinh tiết của tôi mà các cô gái tranh giành nhau à, cái kịch bản quái đản gì vậy. Không cần nghĩ lại cũng thấy rõ ràng đây là một kịch bản điên rồ mà! Nếu có biên kịch nào đang dàn dựng cái hiện thực này thì mau ra đây chịu trách nhiệm ngay đi!

“Khốn kiếp!”

Tiếng đập cửa ngừng lại.

Chắc là cô ta đã bỏ cuộc vì biết không thể phá cửa được.

“Cứ đứng đấy mà nghe nhé! Nghe tiếng rên của tao với Seiichi!”

“KHÔNG ĐỜI NÀO! TÔI KHÔNG MUỐN RÊNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!”

Uoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!

Trinh tiết của tôi, tôi muốn dâng cho cô gái lý tưởng trong thế giới 2D!

Tôi sẽ giữ gìn nó cho đến khi nhân loại đạt đến cảnh giới 2D!

Một tên lính yếu đuối không thể phá được bức tường thành ư? Tuyệt vời luôn. Ngay cả những tên lính như thế cũng sẽ được cô gái 2D an ủi cơ mà. Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ!

Nhưng mà, thực sự là hết chịu nổi rồi. Mọi kháng cự đều vô ích, quần lót của tôi sắp bị kéo xuống đến nơi.

“Thôi nào, ngoan ngoãn buông xuôi cho thoải mái đi! Sướng lắm đấy!”

“Cái đồ biết gì đâu mà nói như đúng rồi, toàn làm ra vẻ như mình sành sỏi lắm ấy!”

Tôi muốn khóc quá.

Trinh tiết của tôi sắp bị con tiện nhân trinh nữ này cướp mất rồi sao.

Thần linh ơi. Xin hãy phong ấn cái thứ quan trọng này của con ngay lập tức đi. Chỉ cần làm cho nó xìu xuống thôi cũng được!

Vừa định tưởng tượng cảnh đàn ông khỏa thân thì không hiểu sao Saitani lại hiện ra, thành ra phản tác dụng.

Dù có cố tưởng tượng những thứ làm mình nản đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đạo trinh tiết là… tìm cái chết mà xem.”

Phải, cắn lưỡi tự tử ngay thôi. Đúng vậy, đó là cách hay nhất.

Thà để trinh tiết bị hủy hoại bởi thế giới 3D, chi bằng cứ—

“Đợi tao, Shinguu!”

Đúng lúc đó, một âm thanh lạch cạch kỳ lạ vang lên bên tai tôi.

Iib cũng nhận ra, cô ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa phát ra tiếng động đó.

Ngay sau đó, một tiếng “Cạch!” lớn vang lên, như có vật gì đó vừa bung ra.

“Ơ, chuyện gì…”

Iib mở to mắt ngạc nhiên, cùng lúc đó, cánh cửa trượt ngang sang một bên.

“Khóa móc dễ bung lắm đấy.”

Cùng lúc, Ayame, hóa thành Dạ Xoa, đứng sừng sững ở đó.

Có lẽ là ảo giác của tôi, cô ấy dường như đang bao phủ một vầng khí đen mờ ảo.

Trên tay cô ấy là chiếc ghim cài áo mà tôi đã tặng.

Ayame hẳn đã dùng kim ghim cài áo để cạy khóa, giống như cô ấy đã từng làm trước đây.

Cô ấy trân trọng nắm chặt chiếc ghim rồi cất vào túi.

“Này… Ngươi đã chạm vào thứ không nên chạm rồi đấy.”

Ayame sải bước vào trong nhà kho thể thao.

Iib rời khỏi người tôi và lùi lại.

Nhưng trong nhà kho chật hẹp thế này, làm sao có thể chạy thoát được.

Chẳng mấy chốc, Iib bị dồn vào sát tủ.

Trước mặt cô ta, Ayame từng bước tiến đến, với một áp lực đáng sợ như quỷ dữ, ép sát Iib.

“Nà, cái gì! Cái gì thế này! Tao đã làm gì đâu!? Tao chỉ muốn quay lại với vị hôn phu thôi mà!”

Iib dùng lời nói phản công, cố gắng ngăn Ayame, nhưng những lời đó hoàn toàn không có tác dụng với Ayame.

Với ánh mắt như muốn bắn hạ, Ayame trừng mắt nhìn Iib.

“Hí!”

Chứng kiến sự giận dữ tột độ của Ayame, Iib run rẩy đến nỗi khuỵu xuống đất.

Nhưng chân Ayame không dừng lại.

Cô ấy cúi người trước mặt Iib, nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Nà, cái gì thế kia! Nếu đánh tao, tao sẽ mách thầy giáo —”

“Im mồm.”

Với giọng nói trầm đục, Ayame làm Iib run cầm cập.

Rồi Ayame không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ Iib, ép cô ta đứng dậy.

“A, a…”

“Ô, này! Ayame! Cô định làm gì thế!? Nếu đánh cô ta —”

“Ngươi đã làm tổn thương cả trái tim lẫn cơ thể của Shinguu… Thực sự, thực sự —!”

Ayame giơ cánh tay còn lại lên.

Cô ấy nắm chặt.

Iib mở to mắt sợ hãi, ngước nhìn.

Ayame có vẻ sắp mất kiểm soát rồi.

Nếu cứ thế này mà cô ấy ra tay đánh đập, bị đình chỉ học thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, vậy mà cơ thể tôi lại không thể nhúc nhích.

Và rồi,

“Ayame! Dừng lại!”

Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng tiếng nói của mình sẽ đến được với cô ấy.

Và rồi…

Một tiếng “Bốp!”

Tiếng tát vang vọng sắc bén khắp nhà kho thể thao.

“Đừng có làm Shinguu thất vọng thêm nữa!”

Và tiếng gầm giận dữ của Ayame cũng vang lên.

“Trái tim vốn đã khép kín của Shinguu, có lẽ đã bắt đầu mở ra một chút! Vậy mà, đồ con gái ngốc nghếch như ngươi, lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế này!”

“A…”

“Ngươi nghĩ làm thế này Shinguu sẽ sung sướng chắc!? Thứ Shinguu mong muốn, không phải là kiểu này đâu!”

Vừa hét lên như vậy, Ayame lại hơi ứ nước mắt trong đôi mắt mình.

Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, lăn dài trên má rồi tí tách nhỏ xuống sàn nhà kho.

“Ngươi không phải là người yêu của Shinguu, cũng chẳng phải là nữ chính của cậu ấy. Suốt đời này, tao sẽ không bao giờ cho phép một người phụ nữ như ngươi tiếp cận Shinguu đâu!”

Ayame buông tay khỏi cổ Iib, và Iib khuỵu gối xuống.

“Nà, nói gì thế kia…”

Nước mắt Iib trào ra.

“Mày là cái quái gì chứ! Mày thân với Seiichi, cái mác cũng hình như bị gỡ xuống rồi! Sao cứ phải là mày được hưởng những điều tốt đẹp, còn tao thì lại phải chịu khổ thế này!”

Cô ta trút hết những bất mãn như thể đã nhẫn nhịn từ lâu.

“Bị dán cái mác tiện nhân, bị mấy thằng con trai lạ hoắc cứ bảo ‘cho tao làm, cho tao làm’! Dù có nói không phải như thế, ai cũng chẳng thèm nghe! Chẳng ai tin tao hết! Bởi vậy nên tao không thể đến trường được nữa… Vậy mà, cứ là mày thôi!”

Đây là tiếng kêu gào đau đớn từ tận đáy lòng của Iib, khác hẳn với vẻ hời hợt mà cô ta vẫn thường thể hiện.

Chính vì thế, nó càng vang vọng vào tim tôi.

Vậy ra con bé này chuyển trường là vì thế sao…

“Cái mác đã bị dán rồi thì không bao giờ gỡ xuống được đâu.”

“Ayame-chan, cố gắng đừng thua những lời đồn nhé. Mà này, tôi nghĩ gỡ cái mác đó khó lắm đó.”

“Ấn tượng ban đầu thì tôi nghĩ là chẳng bao giờ thay đổi đâu. Thay đổi sao được chứ. Ayame-chan thích những nỗ lực vô ích nhỉ.”

Bây giờ nghĩ lại, mình đã từng nói những lời cay độc như thế với Ayame.

Có lẽ đó là điều Iib bản thân không thể làm được.

Chắc một phần cũng vì cô ta hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Ayame, nhưng có lẽ Iib không thể chấp nhận được. Không thể chấp nhận một Ayame đang dần gỡ bỏ được cái mác đã bị dán chặt…

Ayame hơi cúi người, trừng mắt nhìn Iib.

“…Iib. Tao phần nào hiểu hoàn cảnh của mày rồi. Thậm chí có thể đồng cảm. Tao trước đây không để ý, nhưng giờ nghĩ đến việc bị đồn là tiện nhân, bị Shinguu hiểu lầm thì sợ chết đi được.”

Nghe lời Ayame nói, Iib ngẩng mặt lên.

“Nhưng cái này và cái kia là hai chuyện hoàn toàn khác.”

“Ừm, tao…”

“Mày đã từng làm gì với Shinguu trong quá khứ. Và bây giờ, mày định làm gì. …Hãy một lần nhìn thẳng vào sự thật, nghiêm túc suy nghĩ, đừng trốn tránh.”

“Nghiêm túc…”

“Làm vậy rồi, mày sẽ thấy được nhiều điều thôi.”

Ayame vừa nói xong một lúc thì Hatsushiba và Tonosaki cũng đến. Các giáo viên mà họ đã gọi cũng đi cùng.

Tôi được giải thoát khỏi băng keo, quần lót cũng trở về vị trí cũ —.

Cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi nguy cơ mất trinh.