Childhood Friend of the Zenith

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 91: Chữa khỏi (4)

Sau khi mặt trời lên cao, Thần Y trở lại ngôi nhà cùng với vài thang thuốc.

Có vẻ như ông đã phải lặn lội lấy chúng từ phái Hoa Sơn.

Ông ấy di chuyển lên xuống núi với một cơ thể yếu ớt như thế kiểu gì vậy nhỉ?

Đối với người thường, việc leo trèo ngọn núi cao này đã là cả một thử thách, vậy mà Thần Y lại đi đi về về như thể chỉ là chuyện nhỏ. Mặc dù cơ thể ông ấy khá mỏng manh, tưởng chừng chỉ một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay ông.

Phải chăng ông đã nhờ ai đó đưa mình lên xuống?

Tôi nghĩ nếu không có ai giúp đỡ, chắc chắn thân thể ông sẽ không chịu đựng nổi.

『…Toàn bộ Khí ô uế đã biến mất.』

Lời nhận xét của Thần Y khiến không gian căn phòng trở nên yên lặng. Ông vừa chăm chú khám nghiệm cơ thể của Kiếm Hậu vừa nói, giọng ông pha lẫn kinh ngạc và nhẹ nhõm.

May mắn thay, toàn bộ Ma Khí nguy hiểm đã được loại bỏ hoàn toàn khỏi cơ thể bà ấy.

Tôi được biết rằng sau khi tôi ngất đi trong quá trình trị liệu, Kiếm Hậu cũng ngã gục ngay sau đó.

Thần Y kể rằng khi kiểm tra lại chúng tôi, ông phát hiện ra rằng Khí ô uế trong cơ thể Kiếm Hậu đã hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Ông còn bảo tôi rằng cơ thể của tôi cũng không có vấn đề gì bất thường.

Qua chuyện này, tôi rút ra được một điều:

Quả nhiên, Thần Y không cảm nhận được Ma Khí trong cơ thể mình.

Đây có lẽ là giả thuyết hợp lý nhất, vì ông ấy dễ dàng nhận ra Khí ô uế trong cơ thể Kiếm Hậu nhưng lại không hề đề cập gì đến Ma Khí đang ngự trị trong tôi.

Vậy… tại sao lại thế?

Nói rằng tôi không có Ma Khí là không chính xác, vì ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được nó đang âm thầm cựa quậy bên trong mình. Luôn hiện hữu, nhưng kín đáo và lặng lẽ.

May mà quá trình thanh tẩy vẫn đang diễn ra.

Cửu Diễm Hỏa Luân Công trong cơ thể tôi dường như đang từng chút một nuốt chửng, tinh lọc Ma Khí ấy.

Mỗi tội, số lượng Ma Khí thật sự khổng lồ, đến nỗi quá trình thanh tẩy diễn ra rất chậm chạp, gần như không thể nhận ra.

Ít nhất, mình không cảm thấy Ma Khí bùng phát và mất kiểm soát, cũng không trải qua cơn đau đớn tột cùng nào.

Đó chính là điều mà tôi thấy nhẹ nhõm nhất.

Tôi đã lo sợ rằng Ma Khí hấp thụ sẽ trở nên hỗn loạn, đe dọa đến cơ thể. Nhưng cho đến lúc này, điều đó vẫn chưa xảy ra, và tôi hi vọng nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Sau khi thấy tôi vẫn ổn, Thần Y bảo tôi nên về nghỉ ngơi.

Ông nói rằng hiện tại cơ thể tôi không có vấn đề gì, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận rằng nếu có gì bất thường thì phải lập tức gọi ông ấy.

Sự quan tâm bất ngờ và đầy ân cần của Thần Y khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

– Thằng bé đã thật sự thanh tẩy được chỗ Khí lạ đó, ta phải tìm hiểu xem nó làm cách nào! Mổ xẻ cơ thể cậu ta là cách nhanh nhất, nhưng bây giờ chưa thể làm điều đó được. Mình nên làm thế nào đây…

Có vẻ tốt nhất là không nên nghe tiếp. Tôi vội vã rời đi trước khi bị cuốn vào những suy nghĩ nguy hiểm của ông ấy.

Khi tôi chuẩn bị quay đi, Kiếm Hậu gọi lại, nói rằng bà sẽ đến gặp tôi sau này và nhẹ nhàng cảm ơn tôi.

Tôi chỉ đáp lại bà ấy rằng không có gì, rồi quay về nhà trọ.

Và giờ đây, quay trở lại thời điểm hiện tại,

『Cậu đã nói sẽ về trước giờ ăn tối… vậy mà lại ở ngoài suốt cả đêm?』

Tôi tiêu đời thật rồi.

***

Hai đôi mắt lạnh lùng, đầy giận dữ đang xoáy sâu vào tôi như những lưỡi kiếm sắc lạnh giữa mùa đông.

Ánh mắt ấy khiến tôi cảm giác như đang đứng giữa một cơn bão tuyết, toàn thân lạnh buốt.

Chết dở...

Wi Seol-Ah, sau một lúc nhìn tôi chằm chằm, quay đầu đi với vẻ mặt phụng phịu, ánh mắt phảng phất nỗi hờn dỗi.

Nhưng Namgung Bi-ah vẫn nhìn tôi không rời, đôi mắt sắc bén và đầy phán xét, như thể đang đóng băng cả không gian xung quanh.

Gương mặt cô ấy vốn dĩ vô cảm và lạnh lẽo, giờ lại càng lạnh thấu xương, khiến tôi cảm thấy mình như đang bị vây kín bởi lớp băng tuyết lặng lẽ mà khốc liệt.

『À, chuyện là…』

Tôi lúng túng mở lời, nhưng trong lòng thầm tự hỏi:

Tại sao mình lại rơi vào tình huống này…?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhận ra tình huống này rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ… mình đang bị quở trách sao?

Cảm giác như sự thật và lý lẽ đều không đứng về phía tôi vậy.

Tôi ngập ngừng, suýt chút nữa buột miệng đưa ra một lời bào chữa ngốc nghếch.

…Rõ ràng mình là chủ của nơi này, vậy tại sao lại giống như mình đang bị mắng chỉ vì ở ngoài qua đêm?

Dĩ nhiên, một phần là lỗi của tôi vì đã bảo cô ấy trở về trước giờ ăn nhưng bản thân lại không làm theo.

Nhưng tôi có lý do riêng và có việc cần giải quyết.

Điều vô lý hơn cả là…

Tại sao mình không thể nói ra điều đó trong khi bản thân mình biết rõ…!?

Tôi cảm thấy mọi lời bào chữa đều vô dụng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng kia.

Bản năng của tôi mách bảo rằng tốt nhất là nên giữ im lặng.

Nó nói rằng, chỉ cần tôi lên tiếng, chắc chắn tôi sẽ tự chuốc thêm họa vào thân.

Thế nên, tôi đành ngậm miệng, tiếp tục nhìn Namgung Bi-ah, hi vọng rằng cơn giận dữ trong mắt cô ấy sẽ dần nguôi ngoai.

Sau một hồi im lặng nhìn nhau, Namgung Bi-ah khẽ di chuyển.

Có vẻ cô ấy sắp rời đi để tiếp tục việc tập luyện của mình, và chỉ để lại một lời nhắc nhở đơn giản:

『…Lần sau, nhớ phải nói trước đấy…』

Vừa dứt lời, cô ấy quay lưng bước đi, không chút do dự.

Tối hôm đó, tôi trải qua bữa tối yên lặng nhất kể từ khi hồi quy.

Namgung Bi-ah vốn dĩ ít nói, nhưng ngay cả Wi Seol-Ah, cô gái hay vui tươi và líu lo mọi lúc, cũng giữ im lặng một cách kỳ lạ.

Tôi cảm thấy như mình đang bị bao trùm bởi một áp lực nặng nề vô hình, không thể nào ăn ngon miệng.

Ngày hôm sau, mọi thứ có vẻ khác đi đôi chút.

Wi Seol-Ah, với tính cách vô tư tâm trạng thay đổi như mây trời, đã nguôi giận. Hôm qua em ấy còn giận dỗi ra mặt, hôm nay lại tươi cười rạng rỡ, vui vẻ đến trò chuyện cùng tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn về Namgung Bi-ah, tôi không chắc cô ấy còn giận chuyện hôm qua không, nhưng dường như cô ấy không còn để tâm nhiều nữa. Trong ánh mắt của cô không còn tia lạnh lẽo như hôm trước.

…Có lẽ mình thoát nạn rồi?

Cuối cùng, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi kiểm tra lại cơ thể, tôi nhận ra rằng Ma Khí vẫn còn hiện diện, nhưng quá trình thanh tẩy đang diễn ra một cách ổn định, khiến nó yên lặng hơn nhiều.

Để chắc chắn, tôi còn thử vận Khí ra ngoài, sợ rằng nó sẽ mang dấu vết của Ma Khí, nhưng may mắn thay, Khí mà tôi phát ra vẫn là nội Khí thuần khiết vốn có của mình.

Cảm giác như có một thế lực vô hình nào đó đang trói buộc Ma Khí trong cơ thể tôi, ngăn nó bộc phát hoặc lan tràn.

…Chuyện này có liên quan gì đến giọng nói mình đã nghe thấy không?

Giọng nói đáng ngờ và âm u mà tôi nghe được khi hấp thụ Ma Khí từ Kiếm Hậu.

Đó là một âm thanh khiến tôi không khỏi cảm thấy bất an.

Có khi nào, lý do lão Shin biến mất là vì…

Ý nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi, không tài nào xua tan được.

Nếu không, tại sao giọng nói huyên náo của lão Shin đột nhiên biến mất một cách khó hiểu như vậy?

Liệu thứ gì đó đang âm thầm ăn Khí trong cơ thể tôi có sức mạnh đủ để ảnh hưởng đến cả lão Shin?

Thực ra, không hẳn là tôi nhớ ông ấy hay gì, dù vài ngày qua không nghe giọng ông cũng khiến tôi cảm thấy có chút trống trải.

Đúng là tôi đã bắt đầu có chút thân thiết với lão, nhưng vấn đề lớn hơn là…

Mình phải biết thứ này thực sự có thể làm được những gì.

Nếu trong cơ thể tôi thực sự tồn tại một thứ như vậy, tôi cần phải hiểu rõ nó là gì, nó muốn gì.

Liệu đây có phải là con quái thú mà lão Shin từng đề cập và áp chế?

Tôi không chắc chắn, nhưng ngoài giả thuyết này, tôi cũng chẳng có câu trả lời nào khác.

Phải chăng đây cũng là hệ quả từ Ma Hấp Công?

Không hiểu vì sao, cái khả năng chết dẫm đó đã đeo bám theo tôi ngay cả sau khi sống lại…

Trong kiếp trước, tôi đã làm nhiều điều tàn ác với thứ sức mạnh ghê tởm này, và tôi không muốn bước vào con đường đen tối đó một lần nào nữa.

『…Mệt mỏi thật.』

Trong một thoáng, tôi tưởng như vừa nghe thấy giọng của một ông già đang càu nhàu rằng sao tôi vẫn còn phàn nàn, dù mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.

…Lão Shin thật sự biến mất rồi sao?

Nghĩ lại, cảm giác đó vẫn không hoàn toàn đúng; dường như ông ấy vẫn còn hiện diện đâu đó, một phần mơ hồ, nhưng tôi không thể lý giải tại sao.

Khi đang chìm trong thiền định, tôi bất ngờ cảm nhận có ai đó đứng ngoài phòng.

– Thiếu gia, tôi là Hongwa đây.

Nghe thấy tiếng gọi, tôi từ từ ngừng lưu chuyển Khí trong cơ thể. Sự tập trung đã bị phá vỡ, tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.

『Có chuyện gì vậy?』

–Két.

Hongwa đẩy cửa, cúi đầu đáp lại một cách cẩn trọng.

『…Có khách đến tìm ngài ạ.』

『Khách? Ai vậy?』

Ngay lập tức, cái tên Yung Pung xuất hiện trong đầu tôi.

Khách của tôi đa phần chỉ có Yung Pung hoặc Thiên Thượng Mai Hoa, vì vậy người đầu tiên tôi nghĩ đến là Yung Pung, nhất là khi Thiên Thượng Mai Hoa có lẽ đang bận rộn thu dọn tàn cuộc sau những sự kiện vừa diễn ra.

Nhưng tên người khách đến thăm là một cái tên mà tôi không ngờ tới.

『Là tiểu thư ạ.』

『Hả…?』

Người khách mà Hongwa nhắc đến là Gu Ryunghwa. Và điều bất ngờ hơn, là em ấy không đến một mình – mà còn đi cùng một người khác.

***

Dưới sự hướng dẫn của Hongwa, họ bước vào phòng.

Gu Ryunghwa bước vào trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thoải mái, theo sau là một người phụ nữ khác.

『Ta xin lỗi vì đã đến thăm đột ngột.』

『…Không… sao đâu ạ.』

Tôi kinh ngạc đến mức không thể giữ giọng bình tĩnh, lắp bắp trả lời.

Người phụ nữ đi cùng Gu Ryunghwa… không ai khác chính là Mai Hoa Kiếm Hậu.

Nhưng tôi phải mất một lúc lâu mới nhận ra được người đang đứng trước mặt mình thực sự là bà ấy.

Bà ấy thay đổi nhiều đến mức khó tin.

Mình tưởng bà ấy sẽ chỉ trẻ hơn một chút thôi chứ…

Nhưng không, đây không chỉ là "trẻ hơn một chút". Mái tóc trắng trước kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một màu đen huyền bí. Những nếp nhăn từng làm bà trông già hơn cả Thiên Thượng Mai Hoa giờ đây cũng biến mất, để lại một nét thanh xuân mới mẻ.

Giờ đây, nhìn bà ấy như chỉ mới ba mươi… nhiều nhất là bốn mươi tuổi.

…Chỉ vì mình hấp thụ Ma Khí từ bà ấy mà lại thay đổi nhiều đến thế sao? Chuyện này có bình thường không?

Có lẽ lượng nội Khí mà bà đã dốc sức dùng để chống lại Ma Khí giờ đã trở lại vị trí của nó, khôi phục toàn bộ sức sống cho cơ thể bà sau khi tôi loại bỏ Ma Khí.

Tôi đã biết Khí của Kiếm Hậu tinh khiết và mạnh mẽ ra sao từ lần trước, nhưng không ngờ nó lại có thể hồi sinh bà hoàn toàn như thế này.

『…Chúc mừng bà đã khỏe mạnh trở lại.』

『Cậu trông có vẻ ngạc nhiên.』

Phải, tôi thật sự rất ngạc nhiên.

Làm sao mình không thể ngạc nhiên, khi bà lão già nua trước mắt giờ đây đã biến thành một người phụ nữ trẻ trung và tao nhã…

So với dáng vẻ héo mòn trước kia, bà ấy giờ như được tái sinh, tràn đầy sức sống.

Kiếm Hậu khẽ mỉm cười khi nhận ra ánh mắt ngỡ ngàng của tôi.

『Ta cũng rất bất ngờ. Ta không nghĩ mình có thể trở lại dáng vẻ này, nhưng chỉ sau vài ngày mọi thứ đã thay đổi nhiều đến mức ta cũng không nhận ra mình…』

…Có lẽ xương cốt của bà ấy không thay đổi thật.

Vì bà nói đây là dáng vẻ tự nhiên của mình.

Dù sao thì khả năng thay đổi hoàn toàn vẻ bề ngoài trong thời gian ngắn là rất hiếm có, nếu không muốn nói là bất khả thi.

『Thần Y không ngừng khẳng định rằng chuyện ta thay đổi thế này chỉ sau một ngày là điều phi lý. Ta phải trấn an và ngăn cản ông ấy khi ông bảo sẽ đi tìm cậu.』

『Oh, cháu rất biết ơn bà vì điều đó…』

Tôi nhớ lại ánh mắt Thần Y khi ông ta nói muốn tìm hiểu "bên trong" cơ thể tôi, trong mắt ông ấy lúc đó không chỉ là sự tò mò thông thường.

Tôi chắc chắn cảm nhận được một chút điên cuồng trong đó.

Mình tốt nhất nên tránh mặt ông ấy vài ngày…

Nghĩ tới thôi cũng khiến tôi lạnh sống lưng.

『Ta đến đây hôm nay là vì ta vẫn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng.』

『Bà thật sự không cần phải…』

『Làm sao ta có thể không làm vậy khi nợ cậu cả mạng sống của mình?』

Nói rồi, Kiếm Hậu cúi đầu kính trọng trước tôi. Vẻ kính cẩn ấy không lẫn đi đâu được, và điều này làm tôi bất ngờ đến mức chỉ biết ngồi nhìn.

Tôi vội đưa tay định ngăn bà ấy lại, nhưng Kiếm Hậu đã nhanh chóng lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:

『Cảm ơn cậu. Cậu đã cứu mạng sống của một nữ nhân còn nhiều thiếu sót này…』

『Kiếm Hậu…』

『Chỉ nhờ có cậu, ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng của năm mới, điều mà ta chưa từng nghĩ mình sẽ thấy được. Và nhờ cậu, ta không còn phải trĩu nặng vì nghĩ rằng mình sẽ bỏ lại đệ tử của mình trong bơ vơ. Làm sao ta có thể không cảm ơn cậu?』

『Cháu chỉ làm điều mà cháu nghĩ mình nên làm thôi.』

『Ta hiểu rõ hơn ai hết rằng điều đó là khó khăn nhất.』

…Có thật sự là như vậy không?

Sự chân thành trong lời nói của Kiếm Hậu khiến tôi khó lòng mà từ chối, nhưng tận sâu trong lòng, tôi biết rằng lý do tôi làm điều này chẳng liên quan gì đến sự cao cả mà bà ấy nghĩ.

Tôi đã làm điều này chỉ để chuộc lại những sai lầm, những tội lỗi mà tôi mang theo từ kiếp trước.

Kiếm Hậu tiếp tục với giọng chắc nịch, ánh mắt không rời khỏi tôi:

『Nếu cậu muốn bất cứ điều gì, cứ đưa ra yêu cầu. Mạng sống này là do cậu cứu, nên ta sẵn sàng trao nó cho cậu bất cứ khi nào cậu muốn.』

『Sư phụ!』

Gu Ryunghwa không giấu nổi sự kinh ngạc, lo lắng gọi sư phụ mình. Nhưng Kiếm Hậu vẫn nghiêm nghị, ánh nhìn kiên định, như thể bà đã cân nhắc kỹ lưỡng về điều đó.

Tôi mỉm cười, cố gắng làm nhẹ bớt bầu không khí căng thẳng.

『Làm sao bà có thể trao đi mạng sống của mình khi vừa mới giữ được nó khỏi cửa tử chứ?』

Bà ấy sẵn sàng hiến dâng mạng sống cho tôi, mặc dù chỉ mới được cứu thoát khỏi căn bệnh quái ác đó.

Điều đó nói lên rằng lòng biết ơn của bà dành cho tôi không phải chỉ là lời nói suông.

Thêm nữa…

Tôi liếc nhìn về phía Gu Ryunghwa.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy lúng túng, vội hắng giọng để che giấu sự ngượng ngùng rồi quay mặt đi.

Có lẽ người thực sự mang ơn là mình, chứ không phải bà ấy.

Một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí tôi rồi vụt tắt.

Tôi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy.

『Thay vì mạng sống của bà, cháu nghĩ mình có một yêu cầu khác.』

『Nói đi, ta sẽ làm bất cứ điều gì.』

『Ờm… Sao bà có thể hứa sẽ làm bất cứ điều gì khi còn chưa biết cháu sẽ yêu cầu gì?』

Nếu tôi yêu cầu bà phản bội Hoa Sơn, hay thậm chí giết ai đó, liệu bà sẽ làm sao?

Kiếm Hậu bật cười nhẹ nhàng, như đọc thấu được dòng suy nghĩ mơ hồ ấy của tôi.

『Yêu cầu của cậu chắc chắn sẽ không phải là điều gì gây hại đến ai.』

Bà nghĩ tôi là người như thế nào để đưa ra lời nhận xét như vậy?

Lòng tin mãnh liệt của bà ấy, không biết từ đâu mà đến, lại khiến tôi cảm thấy đôi chút khó xử. Tôi liếc đi nơi khác, cố tránh ánh mắt bà.

Chính mình là thủ phạm đã nhúng tay vào việc thiêu rụi Hoa Sơn mà…

Tôi tự hứa rằng mình sẽ không chạy trốn nữa, nhưng điều đó chỉ càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng tôi thêm sâu sắc.

Hình ảnh Hoa Sơn rực cháy, từng đệ tử ngã xuống, cánh hoa mai bị thiêu đốt, chỉ còn lại tro tàn… Tất cả những gì tôi đã chứng kiến, vẫn hiện rõ trong tâm trí, khắc sâu như một vết sẹo không thể xóa nhòa.

『…Cháu sẽ nói sau, vì yêu cầu này chưa cần gấp.』

Kiếm Hậu mỉm cười trước lời nói của tôi.

『À, ta còn có một điều muốn hỏi cậu.』

『Hỏi cháu?』

『Ừ. Ta đã tò mò về chuyện này lâu rồi… nhưng chưa bao giờ có cơ hội để thực sự hỏi cậu.』

Nói rồi, Kiếm Hậu hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Gu Ryunghwa, bảo em ấy ra ngoài.

Gu Ryunghwa có vẻ lưỡng lự không muốn rời đi, nhưng trước mệnh lệnh rõ ràng của sư phụ, em đành gật đầu miễn cưỡng.

『Con ra ngoài đợi đi.』

『Vâng…』

Gu Ryunghwa đáp lại với vẻ mặt thoáng chút hờn dỗi, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi bóng dáng em ấy khuất sau cánh cửa, nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt Kiếm Hậu dần phai đi, thay vào đó là nét mặt nghiêm trọng.

Bà ấy định hỏi điều gì mà nghiêm túc đến vậy?

Nhận ra sự ngập ngừng trong đôi mắt bà ấy, tôi bảo bà cứ thoải mái hỏi. Kiếm Hậu nhìn tôi một lúc, như để cân nhắc, rồi khẽ thở dài,

Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng nói mang theo một nỗi khắc khoải kỳ lạ.

『Cậu có biết về sự biến mất của Cheonhee không?』

『!』

Điều mà Kiếm Hậu thực sự muốn hỏi…

Chính là về mẹ của tôi.