Shinhyun, đệ tử đời thứ hai của phái Hoa Sơn, lần đầu gặp gỡ Gu Ryunghwa cách đây khoảng hai đến ba năm.
Đó là khoảng thời gian khi mùa đông vừa qua đi và những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân bắt đầu chớm nở. Thiên Thượng Mai Hoa – Dohwa dẫn theo một người mới, giới thiệu rằng đó là thành viên trẻ tuổi nhất trong nhóm của họ.
Cô được giới thiệu là sư tỷ của họ — đệ tử của kiếm khách nữ hiệp lừng danh khắp thế gian, Mai Hoa Kiếm Hậu.
Thời điểm đó, các đệ tử đời thứ ba mới được tuyển chọn từ số người đăng ký. Vì vậy, sự xuất hiện của cô đã gặp phải một số phản đối từ các đệ tử, vì cô ngay lập tức được xếp vào hàng đệ tử đời thứ hai.
Đối với các đệ tử đời thứ ba, việc có một nữ đệ tử mới lại là sư tỷ trực tiếp của họ ít nhiều là một chuyện khá bất mãn.
Mặt khác, các đệ tử đời thứ hai cũng bối rối không kém khi phải suy nghĩ cách đối xử với Gu Ryunghwa, vì họ cũng cần cân nhắc đến cảm xúc của các đệ tử đời thứ ba.
Dẫu vậy, họ không thể làm gì khác vì quyết định thu nhận Gu Ryunghwa đã được chưởng môn và các trưởng lão của môn phái phê duyệt.
Quyết định của chưởng môn là tuyệt đối. Nếu ngài phán là đúng, thì đó nhất định là đúng.
Và nếu ngài cho rằng không, thì nhất định là sai.
Đó là vị trí mà chưởng môn chiếm giữ trong lòng các đệ tử.
Vài ngày sau, tin tức về sự xuất hiện của Gu Ryunghwa trong môn phái đến tai Shinhyun.
Tuy nhiên, do cần bàn bạc một số việc với các trưởng lão, Shinhyun không thể đến gặp cô ngay lập tức.
Khi Shinhyun trở về chỗ ở của các đệ tử đời thứ hai, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là những đệ tử trẻ tuổi vây quanh một thứ gì đó hoặc một người nào đó.
Anh ngay lập tức nhận ra họ, vì tất cả đều sở hữu thân hình lực lưỡng.
…Thật sự có phần hơi quá đà rồi.
Họ từng được dạy rằng thân hình của họ sẽ trở về kích thước bình thường khi đạt đến cảnh giới cao hơn trong võ học của phái. Tuy nhiên, thông tin này lại khiến vài đệ tử tỏ vẻ thất vọng.
– Vai rộng và cơ bắp của tôi sẽ biến mất sao…? Sư huynh… Tôi nghĩ mình phải ngừng tập luyện võ học của môn phái từ hôm nay rồi!
– Đúng đó…! Làm sao tôi có thể từ bỏ đôi đùi rắn chắc này chứ!
– …Xin đừng vừa nói vừa căng cơ ngực ra khoe nữa. Nhìn kinh tởm quá, làm ta muốn nôn mửa.
Mấy tên đó đúng là đầu óc không bình thường…
Các đệ tử đời thứ hai không để ý đến sự xuất hiện của Shinhyun, nên anh buộc phải ho vài tiếng để thông báo sự hiện diện của mình.
『Khụ…! E hèm…!』
Thông thường, chỉ cần hắng giọng một tiếng cũng đủ để họ nhận ra sự có mặt của anh. Tuy nhiên, lần này, cách thức này lại không có tác dụng, không hiểu vì lý do gì.
Shinhyun đành phải chen qua đám đông cơ bắp để tiến vào giữa.
Giữa nhóm trâu bò khổng lồ ấy là một cô bé nhỏ nhắn.
Dường như vì lạnh hoặc có thể vì sợ hãi, cô bé run rẩy không ngừng.
Trong vòng tay của một nữ đệ tử, hiếm hoi giữa đám khổng lồ cục mịch này, cô bé nhìn xung quanh với đôi mắt run rẩy và đôi tai đỏ ửng.
『Lùi lại một chút…! Các người không thấy là cô bé đang sợ hãi sao!』
Nữ đệ tử tên Shinmeel hét lên với nhóm đàn ông khổng lồ thiếu tinh tế.
Với tiếng hét của cô, đám người lập tức lùi lại từng chút một.
Kể cả vậy, cô bé vẫn trông như sắp khóc đến nơi.
Nhóm đàn ông có vẻ bối rối, không hiểu họ đã làm gì sai. Tuy nhiên, phản ứng của cô bé là điều dễ hiểu — bởi đột nhiên bị bao vây bởi hàng chục người to lớn như thế hẳn là cảnh tượng kinh hoàng với cô gái bé nhỏ.
Dù vậy, đám người này hoàn toàn không nhận thức được điều đơn giản đó.
『Tại sao cô bé lại sợ nhỉ…? Chúng ta có làm gì đâu.』
『Chẳng phải người ta sẽ thấy an toàn hơn khi được bao quanh bởi những cơ bắp đồ sộ như núi sao?』
『Đúng đó, dù sao chúng ta cũng ở đây để bảo vệ cô bé mà… nhưng có lẽ cô ấy chưa biết, vì cô còn nhỏ.』
Làm sao mà họ lại trở nên ngu ngốc và kém hiểu biết như vậy?
Họ đâu có thế này hồi còn là đệ tử đời thứ ba.
Shinhyun thở dài chán nản khi nhìn cảnh tượng đáng xấu hổ của các sư đệ.
Ngay sau đó, anh tiến lại gần cô bé, hạ thấp người để tầm mắt của mình ngang với cô.
Anh nhớ lại lời mẹ nói, rằng trẻ con cảm thấy an tâm hơn khi người lớn nói chuyện với chúng ở cùng tầm mắt.
『Rất vui được gặp em. Em là Ryunghwa, đúng không? Anh là Shinhyun.』
『…!』
Nhưng vì lý do mà anh không hiểu được, ngay khi anh lên tiếng, cô bé càng co rúm lại trong vòng tay của Shinmeel.
Chẳng lẽ cách này vẫn không ổn sao…?
『À… Anh chỉ là…』
『Kyaa…!』
Shinhyun giơ tay lên, cố gắng biểu đạt rằng mình không có ý xấu, nhưng cô bé chỉ giật mình và run rẩy hơn vì hành động của anh.
Chẳng mấy chốc, nước mắt chảy dài trên đôi mắt to tròn của cô.
『Anh trai ơiii…』
『Woah… Đại sư huynh làm cô bé khóc rồi.』
『Wow… thế mà huynh ấy còn bảo chúng ta lùi lại. Tôi thề là huynh ấy tệ nhất trong chúng ta đấy.』
『T-Ta đã làm gì nên tội…!』
Ngay từ đầu, Shinhyun còn chả phải là người bảo các đệ tử khác lùi lại.
Dù anh cảm thấy bực bội và oan ức, nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này — vì đứa trẻ đã bắt đầu òa khóc.
Cuối cùng, Shinhyun không thể chào hỏi và giới thiệu với cô bé, cả ngày hôm đó chỉ dành để dỗ dành cô.
Dĩ nhiên, việc đó không phải do nhóm đàn ông kia làm. Các nữ đệ tử như Shinmeel phải đảm nhận trách nhiệm đó.
Ngay cả sau một ngày dài, Shinhyun vẫn chưa có cơ hội trò chuyện đúng nghĩa với Ryunghwa.
Anh tự hỏi liệu cô có ngủ được không, vì đôi mắt sưng húp của cô là minh chứng cho việc cô đã khóc suốt đêm.
Cô bé đã khóc cả đêm sao?
Shinhyun tự hỏi thêm…
…Tại sao bà ấy vẫn chưa đến đây?
Thông thường, đệ tử trực thuộc một sư phụ duy nhất sẽ có quyền lợi ưu tiên được huấn luyện cá nhân bởi họ. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, Kiếm Hậu chưa từng đến thăm cô.
Chưởng môn cũng không nói gì về chuyện này,
Ngài ấy chỉ đơn giản ra lệnh họ phải chăm sóc cô bé thật tốt.
Vấn đề hiện tại là họ sẽ phải làm thế nào để thực hiện điều đó…
Họ đã cố gắng hết sức để cùng nhau tìm ra một giải pháp thích hợp, nhưng điều đó không hề dễ dàng.
Một ngày nọ, một đệ tử đời thứ hai nói khi quan sát Gu Ryunghwa luyện tập.
『Đại sư huynh, về Gu Ryunghwa…』
『Có chuyện gì?』
Người đệ tử nói với vẻ mặt đầy lo lắng. Nhìn vào biểu hiện của cậu ta, Shinhyun có thể cảm nhận được cậu đang ngầm nói rằng mình không thể tiếp tục được nữa.
『…Đệ không nghĩ mình có thể làm được nữa. Đệ cảm thấy như cô bé sẽ bị thương nếu đệ chỉ lỡ chạm nhẹ vào…』
『…Sao cơ?』
Lúc đầu, Shinhyun không hiểu người sư đệ của anh đang nói linh tinh gì.
Nhưng sau khi liếc nhìn thân hình mỏng manh và yếu ớt của Gu Ryunghwa, anh cũng đã hiểu ra. Đúng thật, cô bé trông như sẽ gục ngã nếu phải chịu đựng bất kỳ đòn đánh nào, dù là nhẹ nhất.
Hơn nữa, ngay cả việc lại gần cô thôi cũng đủ khiến cô bật khóc…
Dẫu vậy.
『Đúng rồi! Cứ di chuyển chân như thế! Đúng rồi, tốt lắm!』
『Woah! Em ấy cầm kiếm rồi! Nhìn này, em ấy đang cầm kiếm!』
『Ôi trời! Chúng ta phải làm sao đây!? Có khi nào em ấy là một thiên tài không?』
Các đệ tử đời thứ hai vẫn tỏ ra vô cùng hào hứng.
Thực ra, thái độ hào hứng và vui vẻ đó của họ cũng có phần hợp lý, bởi vì khi tuyển chọn đệ tử đời thứ ba, không có cô gái nào được chọn. Hơn nữa, các nữ đệ tử đời thứ hai đều hành xử cứng rắn và thô bạo không kém gì nam giới.
Đặc biệt là Shinmeel, cô ấy mạnh đến mức Shinhyun phải tự hỏi liệu mình, đại sư huynh của các đệ tử đời thứ hai, có còn đủ sức mạnh để đấu với cô ấy nữa hay không.
Trong thế giới võ lâm, giới tính không quan trọng.
Vậy nên, tình cảm và sự bảo bọc của mọi người cũng không có gì lạ, bởi Gu Ryunghwa đáng yêu, mong manh dễ vỡ và nữ tính hơn bất kỳ ai trong số họ.
Tuy nhiên, liệu thái độ đó có thực sự giúp ích cho việc rèn luyện của cô bé không?
Họ hành xử như những con quỷ địa ngục khi huấn luyện các đệ tử khác, vậy mà mình đang thấy cái gì đây?
Dù Shinhyun có thầm chỉ trích họ trong lòng, anh cũng không thể phủ nhận rằng chính anh cũng cảm thấy khó xử khi đối diện với Gu Ryunghwa.
Anh bắt đầu tự hỏi liệu họ có thể huấn luyện và nuôi dạy cô bé một cách nghiêm túc hay không.
Dù việc họ yêu thích cô bé mới đến là điều tốt, nhưng nếu cứ chiều chuộng cô như thế này, cô sẽ chẳng thể tiến bộ.
Vì lý do đó, anh quyết định để cô luyện tập cùng các đệ tử đời thứ ba.
Anh tin rằng sẽ có lợi hơn cho cô nếu cô tập luyện cùng các đệ tử trạc tuổi mình thay vì những người đàn ông to lớn và lực lưỡng kia.
Chưởng môn cũng đã cho phép anh chọn con đường mà anh thấy tốt nhất, nên Shinhyun quyết định đi theo hướng có lợi nhất cho cô.
Anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn, vì dù có sợ hãi và rơi nước mắt, Gu Ryunghwa vẫn cố gắng thực hiện các động tác trong bài tập một cách nghiêm túc và cần mẫn.
Tuy nhiên, một vấn đề nghiêm trọng hơn chẳng mấy chốc đã xuất hiện.
Vào ngày thứ tư từ khi Gu Ryunghwa bắt đầu luyện tập cùng các đệ tử đời thứ ba,
Có người chạy tới anh với dáng vẻ đầy hoảng loạn và hét lên khi anh đang giữa buổi tập luyện.
『Đại sư huynh!』
『Có chuyện gì nữa?』
Một số đệ tử đời thứ hai đã kiên quyết muốn theo dõi việc luyện tập của Gu Ryunghwa với các đệ tử đời thứ ba.
Dù Shinhyun đã nghiêm khắc răn đe họ vì hành động vô lý đó, nhưng họ vẫn không từ bỏ, không hề dao động. Vì vậy, anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc để họ tự làm theo ý muốn.
Một trong những sư đệ trong nhóm đó, với dáng vẻ tuyệt vọng, thở dốc và nói với anh bằng giọng run rẩy…
『G-Gu Ryunghwa ngất rồi.』
『Cái gì?』
Một sự cố không mong đợi đã xảy ra trong quá trình luyện tập của Gu Ryunghwa.
May mắn thay, cô bé đã tỉnh lại không lâu sau khi ngất đi. Tuy nhiên, cái cách cô cuộn tròn lại trên giường với ánh mắt đầy sợ hãi khiến người ta không khỏi đau lòng.
Shinhyun buộc phải tra hỏi các đệ tử đời thứ ba sau khi chứng kiến cô bé trong tình trạng đó.
Anh phải tìm ra nguồn gốc của vấn đề này.
Đối diện với sự chất vấn của anh, các đệ tử chỉ có thể trả lời với sự buồn bã và thất vọng trên gương mặt.
Họ khẳng định mình vô tội, cho rằng họ không hề làm gì tổn hại đến cô. Họ chỉ cố gắng tiếp cận để hướng dẫn cô, nhưng ngay khi làm vậy, cô đã bật khóc và bắt đầu la hét.
Và khi một trong số họ vô tình chạm vào cô dù chỉ trong một khoảnh khắc, cô đã lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Các đại phu của phái Hoa Sơn giải thích rằng cơ thể cô không gặp vấn đề gì.
Thực ra, vấn đề nằm ở tâm lý của cô bé…
Shinhyun là một kiếm sĩ khá nổi tiếng trong giới võ lâm nhờ vào kỹ thuật Mai Hoa kiếm pháp vững chắc, nhưng anh vẫn cảm thấy yếu đuối và bất lực trước những vấn đề như thế này…
Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu?
Điều gì đã khiến cô bé nhỏ nhắn như này cảm thấy như vậy?
Dù Gu Ryunghwa mới gia nhập môn phái gần đây, nhưng Shinhyun đã coi cô bé như một thành viên trong gia đình.
Chưởng môn đã tuyên bố những lời đó và họ, những người đi theo ngài, đều đồng lòng tán thành với quan điểm ấy. Đứa trẻ ấy đã trở thành người thân thương của họ.
『Đại sư huynh, chúng ta phải làm gì đây…?』
『Tình trạng này sẽ trở nên tệ hơn nếu chúng ta vội vã hành động ngay bây giờ, nên hãy để thời gian giải quyết mọi chuyện.』
Các đại phu đã nghiêm túc khuyến cáo họ rằng không nên tiếp cận cô trong giai đoạn này, nếu không muốn mở rộng vết thương trong lòng cô bé.
Và thế là, thời gian lặng lẽ trôi qua giữa những bất an không lời giải.
Nếu có một điều mà Shinhyun nhận ra về cô gái nhỏ bé sau khoảng thời gian này,
Thì đó là việc Gu Ryunghwa không chỉ sợ người lạ, mà còn sợ hãi con người nói chung.
Đặc biệt là đàn ông.
Nỗi sợ hãi ấy dường như càng trở nên mãnh liệt hơn nếu đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Liệu sang chấn tâm lý này chỉ bao gồm nỗi sợ?
Đó là nhận định của Shinhyun lúc ban đầu, nhưng sau khi ở bên quan sát Gu Ryunghwa một thời gian dài, anh nhận ra rằng cảm xúc của cô không chỉ giới hạn ở nỗi sợ đơn thuần.
Đôi mắt cô chứa đựng một loạt cung bậc cảm xúc khi nhìn người khác.
Nổi bật nhất là sợ hãi, căm phẫn, tuyệt vọng, và sự pha trộn của những cảm xúc tiêu cực hòa quyện vào nhau, ngự trị trong đôi mắt mệt mỏi của cô.
Anh cũng nhận ra dấu vết của sự khao khát và thương nhớ len lỏi trong cơn bão cảm xúc tiêu cực ấy.
Do đó, anh không thể dễ dàng kết luận đó chỉ là nỗi sợ.
Vì những lý do đó, anh không thể để cô ở lại với các đệ tử đời thứ ba. Và bởi vì cô dường như không thoải mái khi tiếp xúc với nam giới, anh buộc phải để cô luyện tập cùng các nữ đệ tử khác.
Sau sự cố đó, thời gian trôi qua lặng lẽ khi các mùa luân chuyển vài lần.
Gu Ryunghwa giờ đã trở thành một thiếu nữ, nhưng ranh giới ngăn cách giữa cô và những người xung quanh vẫn tồn tại — một ranh giới mà cô không cho phép ai bước qua, gõ cửa nội tâm của cô.
Có vẻ tình trạng của cô đã cải thiện, nhưng cô vẫn gặp khó khăn khi giao tiếp với các đệ tử nam.
May mắn thay, thỉnh thoảng trông cô vẫn vui vẻ và hạnh phúc.
Chắc là vì em ấy sắp được gặp sư phụ.
Shinhyun nghe nói nơi ở của sư phụ cô nằm ở đâu đó trên núi. Dẫu vậy, Gu Ryunghwa luôn tranh thủ thời gian để đến đó mỗi khi có cơ hội dù điều đó chỉ làm cô thêm mệt mỏi.
Các đệ tử khác bị cấm đến nơi ấy, nên vài cuộc trò chuyện không thể tránh khỏi đã diễn ra xung quanh chủ đề này.
Hầu hết chỉ bàn về khả năng Kiếm Hậu có thể đang ốm yếu,
Tuy nhiên, chẳng ai dám bàn tán quá lâu về vấn đề này vì sợ tin đồn về sức khỏe của Kiếm Hậu sẽ lan ra ngoài.
Và đó là lúc — một số sự cố đã xảy ra, khiến họ phải ra ngoài môn phái để trinh sát khu vực xung quanh.
Trong lúc đó — một số kiếm sĩ của phái bắt đầu mất tích.
Họ nhanh chóng đi tuần và dò la các khu vực lân cận, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của các kiếm sĩ mất tích, không có chút manh mối nào.
Họ đành phải trở về môn phái với tâm trạng thất vọng và buồn bã. Đúng lúc đó, Yung Pung, người trong nhóm trinh sát, cảm nhận thấy một thứ gì đó ở phía xa và lập tức chạy về hướng đó.
Yung Pung là kiểu người hay để trực giác dẫn dắt hành động, nên Shinhyun chỉ có thể thở dài mệt mỏi và bám theo cậu nhóc.
Chuyện như thế này chẳng phải lần đầu xảy ra.
Khi đến nơi, Shinhyun gặp Gu Yangcheon.
Cậu thiếu niên đang bất tỉnh khi họ đến, khiến Shinhyun nghĩ rằng Yung Pung hẳn đã làm gì đó có tội. Anh suýt thì ngất xỉu vì khả năng ấy.
May thay, không có chuyện gì xảy ra cả. Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.
Nói chuyện với Gu Yangcheon sau khi cậu tỉnh dậy, anh biết rằng cậu là anh trai của Gu Ryunghwa.
Khi Gu Yangcheon nói rằng cậu đến đây để đón Gu Ryunghwa về, Shinhyun cảm thấy nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng trong lòng.
Anh không biết rõ lý do tại sao, nhưng gần đây Gu Ryunghwa dường như rất khắc khoải và tuyệt vọng. Vì vậy, anh chỉ muốn cô được nghỉ ngơi, rời xa cuộc sống tại môn phái và thư giãn một thời gian.
Các đệ tử khác có lẽ cũng nghĩ giống như vậy…
Shinhyun không biết nhiều về gia tộc Gu, nhưng anh vẫn biết rằng thiên tài nổi danh — Kiếm Phụng xuất thân từ đó.
Chưa kể cả Hổ Hiệp nữa.
Kiếm Phụng là người thậm chí còn vượt trội hơn cả Yung Pung, bất chấp tài năng xuất chúng của cậu ta.
Shinhyun chưa từng gặp hay thấy người đó rõ ràng, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi một người nào có thể vượt qua Yung Pung.
Khó mà tin nổi khi biết rằng Yung Pung, người đã khiến thanh kiếm nở hoa mai khi chưa tới tuổi đôi mươi, lại bị vượt mặt.
Nhưng một chuyện đáng ngạc nhiên hơn thế nữa, lại xảy ra ngay trước mắt Shinhyun.
Khi Yung Pung bất ngờ thách đấu với Gu Yangcheon — cậu ấy đã thua cuộc.
…Yung Pung… thua sao?
Anh không khỏi cảm thấy cực kỳ sốc khi nhìn Yung Pung lăn lộn dưới đất và nôn ra máu, trong khi Gu Yangcheon chỉ đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy với một biểu cảm lạnh lùng.
Anh không thể tin rằng cậu nhóc ấy có thể thiêu đốt những bông hoa mai rực rỡ đó, biến chúng thành tro tàn.
…Những bông hoa đó bị đốt cháy dễ dàng như thế, chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Hình ảnh những đóa hoa mai đẹp đẽ lấp đầy không gian xung quanh… và cảnh tượng tiếp theo khi chúng bị thiêu rụi thành tro bởi ngọn lửa dữ dội bốc ra từ cơ thể nhỏ bé của cậu thiếu niên,
Những cảnh tượng hoang đường ấy khiến Shinhyun hoàn toàn cứng họng và sững sờ, vì anh là một người đã dành trọn lòng trung thành và đam mê cho phái Hoa Sơn.
Đó là lúc Shinhyun nhận ra và khẳng định với chính mình một điều,
…Cậu ta chắc chắn sẽ trở thành Thiên Long trong tương lai.
Có thể Gu Yangcheon chưa trở nên nổi tiếng do tuổi còn nhỏ,
Nhưng anh nghĩ lý do thực sự là vì cậu ấy chưa từng tham gia vào cuộc giao tranh giữa các thiên tài trẻ tuổi — ‘Long Phụng Đại Chiến’.
Từ khi Peng Woojin từ bỏ vị trí Thiên Long để kế thừa gia tộc, vị trí ấy đã được trao lại cho Kiếm Phụng — vì cô là thiên tài xuất sắc nhất thời đó.
Sau một thời gian, Shinhyun tin rằng Yung Pung sẽ là người thừa kế vị trí đó khi Kiếm Phụng rời khỏi.
Ít nhất đó là suy nghĩ của anh cho đến tận bây giờ, cho đến khi anh chứng kiến quái vật mang tên Gu Yangcheon. Anh không còn cách nào khác ngoài thay đổi nhận định của mình sau khi thấy tài năng cao ngút trời của cậu.
…Không còn gì để nói, cậu ta đúng là quái vật.
Cậu ấy nắm rõ mọi tình huống trong trận đấu và có thể hành động ngay lập tức mà không chút do dự.
Không chỉ sở hữu nguồn nội Khí dồi dào và sức mạnh khủng khiếp để hậu thuẫn cho mọi chuyển động, cậu còn có cả tốc độ để bổ trợ cho sức mạnh vượt trội đó.
Thật khó tin rằng một cậu bé trẻ tuổi như vậy lại có thể hoàn toàn kiểm soát được ngọn lửa hung dữ và bạo liệt ấy với sự bình tĩnh tuyệt đối.
Gu Yangcheon sở hữu sức mạnh mà người ta chỉ có được sau khi trải qua vô số trận chiến sinh tử.
Tài năng của cậu quả thực phi lý đến mức đủ để bị gán mắc là giống ngoại lai.
…Rốt cuộc gia tộc Gu là nơi như thế nào vậy?
Anh chỉ biết nó là một gia tộc danh giá nổi tiếng ở vùng Shanxi. Tuy nhiên, việc họ không chỉ nuôi dạy Kiếm Phụng, mà còn đào tạo ra cả quái vật thế này…
『Đáng sợ thật…』
Từ một thời điểm nào đó, anh bắt đầu chú ý đến Gu Yangcheon hơn cả bảo vật mà cậu mang đến để trao trả cho môn phái…
Đôi mắt kỳ lạ của cậu, thỉnh thoảng trống rỗng và vô hồn, tương phản với nét sắc sảo và dữ dằn của gương mặt cũng là một lý do khiến anh bị cuốn hút.
Cậu đối xử rất tốt với các gia nhân và thuộc hạ mà không hề tỏ vẻ coi thường. Chưa kể, một chuyến hành trình dài như thế này lẽ ra đã đủ để khiến một cậu bé cùng tuổi mệt mỏi và bực bội…
Nhưng ngay cả vậy, cậu không bao giờ ngừng luyện tập, khiến Shinhyun tin rằng cậu là một cậu bé được dạy dỗ tốt với tính cách điềm tĩnh và tốt bụng.
Cậu thiếu niên này chắc hẳn cũng là một người anh tốt với Gu Ryunghwa.
Đôi khi Shinhyun thắc mắc liệu có điều gì đó đã xảy ra trong gia tộc, khiến Gu Ryunghwa trở nên như vậy.
Nhưng anh cũng nhớ đến cảnh tượng Gu Ryunghwa từng khóc trong vòng tay Shinmeel, tìm kiếm anh trai mình.
Tuy nhiên, vài năm trước, cảm xúc khao khát ấy hoàn toàn biến mất khi cô lần cuối trở về từ chuyến thăm gia tộc.
Shinhyun nghĩ rằng điều đó là tốt cho Gu Ryunghwa, vì có vẻ như nó đã giúp cô quyết định một hướng đi mới sau khi gỡ bỏ vướng mắc trong lòng.
Dĩ nhiên, điều đó vẫn không giảm bớt khoảng cách giữa cô và các đệ tử khác… nhưng anh vẫn hy vọng, vì ít nhất cô đã đỡ hơn một chút so với trước đây.
Tuy nhiên.
Shinhyun nhận ra sự thay đổi trong Gu Ryunghwa sau khi Gu Yangcheon đến phái Hoa Sơn.
Sau khi cậu ấy đến, Shinhyun nhận ra những biểu cảm nhuốm màu gương mặt Gu Ryunghwa vào lần đầu cô đến đây lại trỗi dậy không kiểm soát. Những biểu cảm phức tạp, tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn khi cô vẫn còn nhỏ và sợ hãi.
Căm phẫn, sợ hãi, tuyệt vọng, buồn bã, và lòng thương nhớ, khát khao.
Shinhyun lập tức nhận ra rằng những cảm xúc ấy là dành cho anh trai của cô — Gu Yangcheon.
Mắt mình có nhìn lầm không?
Anh cố thuyết phục bản thân mình rằng Gu Yangcheon không phải là kiểu người sẽ làm những điều như vậy với chính máu mủ của mình.
Và điều đó khiến mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn, vì anh rất giỏi trong việc nhìn thấu bản chất thực sự của một người.
Anh vẫn không tin rằng cậu là người xấu, nhưng cũng không thể không nghi ngờ.
Shinhyun chưa bao giờ thích sự do dự. Là một võ giả chân chính của phái Hoa Sơn vĩ đại, anh luôn luôn nhìn thẳng về phía trước, chưa từng trở nên do dự vì bất cứ điều gì.
Và đó là lý do anh tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề này đến cùng.
Anh muốn trực tiếp hỏi Gu Yangcheon.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài ngập ngừng, anh hỏi thẳng Gu Yangcheon.
Cậu thiếu niên trả lời anh ngay lập tức, giọng nói cũng không một chút do dự.
『Đúng vậy, là lỗi của tôi.』
Câu trả lời của cậu dứt khoát… gần như là quá quả quyết.