Ngày đầu tiên của giải đấu đã khép lại, và mặt trời đã bắt đầu khuất dần sau chân trời.
Dù phần lớn mọi người có lẽ đã thấm mệt và đói bụng, đám đông vẫn không ngừng reo hò cổ vũ.
『Tôi… chịu thua…』
Sau một khoảng thời gian dài, trận đấu cuối cùng trong ngày cũng kết thúc, và người đứng vững trên sàn đấu là một chàng trai tên Yung Sung.
Tôi đã từng thấy người này gặp mặt Yung Pung trước đây.
Nghe nói anh ta là một trong những đệ tử đời thứ ba xuất sắc nhất, đứng đầu trong số đồng môn, ngoại trừ Yung Pung.
Sau chiến thắng đầu tiên, Gu Ryunghwa không tiến xa hơn trong giải đấu.
Chiến thắng đó của em ấy là nhờ đối thủ mất cảnh giác, và dù Gu Ryunghwa đã có sự bùng nổ mạnh mẽ, em ấy vẫn có những hạn chế rõ ràng về sức mạnh.
Dù thua trận, em ấy trông vẫn phấn khởi và nhẹ nhõm khi rời khỏi sàn đấu.
Dường như em ấy đã học hỏi được nhiều điều qua trải nghiệm này, dù không phải là người chiến thắng.
『Nữ đệ tử đời thứ hai lúc nãy…』
『À, cô gái xinh xắn đó…』
『Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy. Tên là gì nhỉ?』
Đám đông bắt đầu chú ý đến Gu Ryunghwa, điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi em ấy đã thể hiện nhiều động tác ấn tượng, bất chấp dáng người nhỏ bé.
Sau trận đấu cuối, hai đấu thủ cúi đầu chào nhau để bày tỏ sự tôn trọng, rồi các đệ tử khác lên sân dọn dẹp.
Các khán giả cũng bắt đầu rời đi, vì núi Hoa Sơn có độ cao lớn, sẽ rất nguy hiểm nếu phải trở về nhà vào ban đêm.
Wi Seol-Ah đỡ Namgung Bi-ah dậy, người vẫn đang lơ mơ buồn ngủ vì chán chường, còn tôi bước về phía những người đang dọn dẹp sàn đấu.
Lý do là vì tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc.
『Thiếu hiệp Yung Pung.』
『Ồ, Thiếu gia Gu…?』
Người đang cần mẫn làm việc cùng với các đệ tử khác không ai khác ngoài Yung Pung.
Được thấy Kiếm Long đang lau dọn ghế… Thế giới này đúng là đầy rẫy những điều bất ngờ.
Yung Pung nhìn tôi, khóe môi nở một nụ cười tươi sáng rạng rỡ.
『Oh, cậu cũng đến xem giải đấu à?』
『Ừ, rốt cuộc lại xem hết cả ngày.』
Đây không hẳn là lựa chọn của tôi.
Tôi định rời đi ngay sau khi thấy Gu Ryunghwa bị loại, nhưng Wi Seol-Ah cứ nài nỉ đòi ở lại xem thêm một chút.
Sau đó, Namgung Bi-ah ngủ gật, và thế là tôi bị kéo vào tình cảnh bất đắc dĩ này.
Khi tôi trò chuyện với Yung Pung, cậu ta bỗng khựng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì quan trọng.
『À, tôi xin lỗi, Thiếu gia.』
『Hử? Xin lỗi vì gì?』
『Hôm nay tôi không thể tập luyện ban đêm với cậu được, tôi phải đi ngủ sớm…』
『Nhưng tôi có hỏi đâu…?』
Cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Và điều tệ hơn là, có phải tôi vừa bị từ chối… bởi chính tên này sao?
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi xúc phạm trước điều đó.
『Vậy cậu đến đây có việc gì…?』
Nghe câu hỏi của Yung Pung, tôi nghiêm mặt lại.
Rõ ràng, điều tôi sắp nói với cậu ta là một chuyện rất quan trọng. Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Yung Pung cũng trở nên đăm chiêu và nghiêm túc hơn hẳn.
Đảm bảo không để ai nghe thấy, tôi ghé sát tai Yung Pung, thì thầm,
『Có thể cho tôi biết tên của thằng ch–cái gã đã đấu với em gái tôi không?』
Yung Pung cau mày khi nghe câu hỏi kỳ lạ của tôi.
『…Hả?』
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên.
***
Khoảng 1 giờ sáng.
Hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ vào giờ này.
Namgung Bi-ah đã say giấc ngay khi chúng tôi trở về, vì cô ấy đã kiệt sức sau cả ngày dài của giải đấu. Wi Seol-Ah và Kiếm Tôn cũng vậy.
Tận dụng khoảng thời gian này, tôi lén lút ra ngoài, cẩn thận quan sát xung quanh. Có vài người hộ vệ đang canh gác ban đêm, nhưng may mắn thay, Muyeon không có mặt.
Đó là lý do tôi chọn giờ muộn như thế này, và kế hoạch của tôi diễn ra trót lọt.
Tôi ẩn mình cẩn thận, ngó nghiêng khắp nơi. Khi thấy an toàn, tôi lặng lẽ nhảy qua bức tường.
Nếu có bị bắt gặp, tôi vẫn có thể viện cớ là chỉ muốn ra ngoài đi dạo. Nhưng cuối cùng, điều đó không cần thiết; chẳng ai nhận ra sự vắng mặt của tôi.
Có lẽ tôi đã tiến bộ hơn trước, nhưng vẫn không ngờ rằng chuyến đi lén lút lại thuận lợi đến thế…
Mình nên yêu cầu Muyeon khiển trách đội hộ vệ vì sự thiếu cảnh giác này.
Chẳng lẽ họ lơ là vì đang ở trong phạm vi phái Hoa Sơn?
Dù vì lý do nào, sự sơ hở của họ cũng giúp tôi lẻn ra ngoài một cách dễ dàng.
Tôi vận Khí để xuống núi thật nhanh.
Nếu không muốn gặp rắc rối, tôi phải quay lại trước khi trời sáng. Vậy nên, tôi không thể chậm trễ.
Khu rừng phía tây…
Tôi chỉ nghe thoáng qua vị trí của nó, và vì không có bản đồ, tôi càng phải chú ý quan sát xung quanh.
Nơi tôi đang hướng đến là một căn cứ bí mật của Hắc Cung mà phái Hoa Sơn đã chiếm giữ, cụ thể hơn là nơi tên Ya Hyeoljeok từng ẩn náu.
Ban đầu, tôi định đến đó ngay sau khi xem xong trận đấu của Gu Ryunghwa, nhưng do kế hoạch bị trì hoãn, tôi quyết định đợi đến đêm khuya mới hành động.
Cũng may là Yung Pung biết về nơi này.
Đó cũng chính là lý do tôi đã tìm đến cậu ta sau giải đấu.
Lúc tôi hỏi về đệ tử đã đấu với Gu Ryunghwa, thật ra chỉ là đùa thôi. Tôi làm vậy để khiến cậu ta bớt cảnh giác, xem như một cái cớ để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Tên đó là Yung Jin thì phải, nếu mình nhớ không nhầm.
Tên hắn đã nằm trong đầu tôi rồi.
Cả cái khuôn mặt ngớ ngẩn đó khi hắn nhìn em gái tôi nữa.
Nếu như Yung Pung không thể cung cấp thông tin vì lý do nội bộ, tôi đã tính đến việc nhờ tới phái Cái Bang hoặc Hạo Môn để lấy thông tin.
Nhưng sau cú sốc ban đầu, Yung Pung đã đưa câu trả lời cho tôi mà không hề chần chừ.
Thực tế, cậu ta đáp lại quá nhanh, khiến tôi phải tự hỏi vì sao cậu không hề băn khoăn về lý do tôi muốn biết.
– Vì cậu là người hỏi, nên tôi tin chắc rằng cậu có lý do chính đáng.
Chỉ nghĩ đến điều đó cũng khiến tôi bật cười.
Điều gì đã khiến cậu ta tin tưởng mình đến vậy?
Tôi gần như thấy bực mình với sự tin tưởng ngây ngô đó.
Dạo gần đây, tôi nhận ra ngày càng có nhiều người đặt niềm tin vào mình. Dù biết rằng điều đó không hề xấu, tôi vẫn không thể ngừng nghi ngờ.
Có phải vì mình vẫn chưa quen với chuyện này không?
Có lẽ là vậy, vì ở kiếp trước, tôi chưa từng có trải nghiệm nào giống thế này, và vẫn chưa quen với cảm giác ấy.
–Soạt–!
Sau khi chạy theo hướng mà Yung Pung chỉ dẫn, tôi chậm rãi dừng bước, đưa mắt quan sát xung quanh.
Cậu ấy không nói rõ vị trí chính xác, vì vậy tôi phải dùng Khí để dò tìm.
Có vẻ như nơi này giờ đã thuộc quyền quản lý của Võ Lâm Minh.
Phái Hoa Sơn vốn dĩ phục tùng Võ Lâm Minh, và dù họ là người đầu tiên phát hiện ra nơi này cùng với những dấu tích còn lại, Võ Lâm Minh đã nhanh chóng chiếm quyền kiểm soát.
"Mong là họ đã hoàn tất việc lục soát…"
Tôi đoán rằng quá trình điều tra đã kết thúc, và dường như họ cũng đã dọn dẹp xong rồi.
Nếu chưa, có lẽ tốt hơn hết là tôi nên rút lui thay vì cố gắng xâm nhập vào đây – bởi ngay từ đầu, việc tới đây đã là một canh bạc đầy rủi ro.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng tôi cũng đến được đích.
Trước mắt tôi là một cái hang lớn bị phủ kín bởi lá cây, nằm ẩn mình giữa khu rừng hẻo lánh, nơi ít ai qua lại. Không chỉ thế, nó còn được bao quanh bởi vô số cây cối, khiến cho trong màn đêm, nơi này gần như chìm vào bóng tối và trở nên vô hình.
Họ còn thiết lập những kết giới quanh đây, càng làm tăng thêm mức độ khó khăn trong việc phát hiện ra hang động.
Nếu không nhờ chỉ dẫn của Yung Pung, sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể tìm ra chốn này.
Chỉ riêng tôi mới có thể cảm nhận được chút dấu vết còn sót lại.
Dù ít ỏi, nhưng vẫn còn tồn tại một chút.
Một tia Ma Khí yếu ớt đang tỏa ra từ sâu trong lòng hang.
Chỉ cần một tia Khí mong manh ấy thôi cũng đủ để tôi lần tìm, dù cho nó có được che giấu kỹ đến đâu.
Võ Lâm Minh đã rút hết người chưa?
Tôi tập trung Khí, dò xét cẩn thận xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận thấy bất cứ sự hiện diện nào khác.
Duy trì sự thận trọng và cảnh giác, tôi tiến sâu hơn vào bên trong hang động.
-Sssss-!
Bên trong tối om, tiếng vọng lại từ những ngóc ngách nghe rờn rợn, lạnh gáy. Tôi triệu hồi một ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, ánh sáng lập lòe của nó hé lộ từng bước trên con đường u tối.
Càng đi sâu, tôi càng nhận ra hang động này lớn hơn và sâu hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tôi lặng lẽ quan sát, từng chi tiết nhỏ không thoát khỏi tầm mắt.
Sau khi đi một lúc lâu, tôi phát hiện ra một không gian rộng hơn nằm sâu trong lòng hang.
Tuy không quá lớn, nhưng cũng đủ để khiến tôi nhận ra đây là một khu vực đặc biệt.
Đây là chi nhánh của bọn chúng?
Dù đã tận mắt chứng kiến, tôi vẫn cảm thấy hoài nghi. Căn cứ này trông quá đỗi sơ sài và thiếu thốn – dường như không đủ để làm một chi nhánh của tổ chức như Hắc Cung.
Dù phái Hoa Sơn và Võ Lâm Minh đã tiến hành quét sạch mọi thứ, tôi vẫn thấy những dấu vết mờ nhạt còn sót lại của những kẻ từng ẩn náu nơi đây.
Không chỉ vẻ ngoài sơ sài, mà cả cách bố trí cũng có vẻ cố tình để trông như chẳng có gì quan trọng.
Họ chừa ra một nơi thế này để làm gì?
Tôi tiếp tục đi và cuối cùng tiến vào một căn phòng lớn hơn – khu vực duy nhất đủ rộng để tôi có thể đứng thẳng thoải mái từ trước đến giờ.
Nhìn vào chiếc ghế khổng lồ tựa vào vách tường, tôi chắc chắn rằng đây là phòng của Ya Hyeoljeok.
Gọi đây là phòng thì cũng hơi kỳ quặc.
Không còn một dấu vết nào sót lại. Có vẻ họ đã dọn sạch mọi thứ có thể xem là bằng chứng, để lại không gian lạnh lẽo và hoang vu.
Căn phòng này cũng trống trơn như những nơi khác. Khi tôi định kết luận rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu nhờ phái Cái Bang hoặc Hạo Môn hỗ trợ—
『…Hmm?』
Một mùi tanh sắt nồng nặc bất chợt xộc vào mũi khiến tôi khựng lại. Mùi máu vẫn còn phảng phất trong không khí, như thể nó đã hiện diện nơi đây từ lâu.
Cái quái gì…
Mùi này dày đặc đến mức bất thường, khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Mùi máu tanh lợm đến mức cả mình cũng thấy khó chịu, vậy mà Võ Lâm Minh lại để nơi này không có người canh gác sao?
Tôi lùi lại, cảm giác bất an bao trùm, luồn vào tận sống lưng, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Chỉ khi ấy, tôi mới nhận ra…
Đây không chỉ là một mùi tanh bình thường.
Nó không đơn thuần là mùi máu hay một thứ tanh tưởi nào cả; mà giống như một luồng Khí bị nén lại.
Và rồi tôi chợt hiểu ra…
Nó đến từ đâu? Luồng Khí này xuất phát từ đâu?
Nếu đây thực sự là một loại Khí nào đó, tại sao người khác lại không phát hiện ra?
Nếu đã nhận ra, chắc chắn họ sẽ không bỏ mặc nơi này như thế này.
Luồng Khí này phát ra từ đâu?
Tôi tạo một ngọn lửa lớn hơn trong tay, soi sáng toàn bộ căn phòng. Quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra căn phòng chỉ có một lối ra duy nhất là lối vào tôi vừa đi qua, còn lại là những bức tường đá bọc xung quanh.
Luồng Khí tôi cảm nhận chắc chắn phát ra từ một trong các bức tường này…
Phải chăng là kết giới?
Dù nghĩ vậy, tôi vẫn biết đó chỉ là một phỏng đoán sai lầm, vì ngay cả khi tập trung, tôi cũng không cảm nhận được bất cứ dấu hiệu nào từ đó.
Hay là một cơ chế bí mật nào đó?
Tôi nghi ngờ liệu họ có đầu tư nhiều công sức vào một chi nhánh nhỏ bé thế này không, và cũng không tin rằng Hắc Cung có đủ kỹ năng để thiết kế một thứ phức tạp đến vậy.
Nhưng nếu bọn chúng thực sự có mối liên kết với Ma Giáo, thì cũng không phải là điều không tưởng.
Tôi đưa tay chạm vào bức tường đá, hy vọng phát hiện được dấu vết của một thiết bị ẩn nào đó.
Dù không phải là chuyên gia về những thứ này, nhưng nếu nơi đây thuộc về Ya Hyeoljeok…
Thì thiết bị chắc hẳn cũng không quá phức tạp để kích hoạt, vì hắn không phải kiểu người ưa dùng cái đầu của mình.
Dẫu vậy, tất cả những điều này vẫn chỉ là suy đoán của tôi.
Tôi rời khỏi vách đá và bắt đầu quan sát kỹ hơn quanh chiếc ghế.
Chỗ này trông cũng chẳng có gì đặc biệt…
-Tạch, tạch.
『…!』
Khi gõ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế, tôi chợt cảm thấy một sự khác lạ.
Sự khác biệt giữa nó và tay vịn bên phải rất nhỏ, nhưng rõ ràng có gì đó được thêm vào, rất tinh vi.
Tôi ấn vào chỗ lồi lên và dễ dàng nhấn nó vào bên trong.
Trái ngược với mong đợi của tôi, căn phòng vẫn yên ắng, chẳng có bất kỳ biến đổi nào xảy ra.
Xét đến vị trí của nó, có lẽ đội lục soát đã phát hiện ra thứ này trước đó.
Đang định bỏ qua và đi tìm nơi khác, bất chợt một suy nghĩ lóe lên, khiến tôi dừng bước.
Có khi nào…
Tôi quyết định thử lưu chuyển lượng Ma Khí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể mình.
Tôi phải điều khiển nó tách biệt khỏi các loại Khí khác vì chúng không thể hòa lẫn vào với nhau.
Tôi cảm nhận được Ma Khí đang ngủ yên trong cơ thể bắt đầu phản ứng nhẹ nhàng.
-Kẹt.
Ngay lập tức, tôi ấn lại vào nút dưới tay vịn.
-Két… Kétttt…!
『Lạy chúa…』
Điều tôi không mong lại trở thành sự thật.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Võ Lâm Minh và phái Hoa Sơn không phát hiện ra gì đặc biệt ở đây.
Thiết bị đặc biệt này, cùng với cơ quan bí mật bên trong, vốn được Thái Tàn Quy (太殘歸) chế tạo dành cho các chi nhánh của Ma Giáo trong tương lai.
Chiếc ghế này cũng vậy—chỉ có thể kích hoạt khi truyền vào một chút Ma Khí.
-Ầm ầm-!
Tiếng động lớn vang vọng khắp hang động, bụi bặm bay mịt mù khi các vách tường bắt đầu rung chuyển.
Chẳng mấy chốc, vách đá phía sau chiếc ghế từ từ mở ra, để lộ một cánh cửa lớn.
Và mùi tanh nồng của máu mà tôi đã ngửi thấy trước đó ngay lập tức ùa ra, tràn ngập không gian…