Hắn run rẩy đưa tay xoa cổ, kiểm chứng rằng mình vẫn còn sống.
Cơ thể hắn đông cứng lại bởi cơn đau ảo giác khi tưởng mình đã bị đâm.
Có thật không? Chỉ là một câu nói thôi mà có thể khiến mình đến mức này?
Hắn là một sát thủ đã quen với việc đối diện tử thần, nên bản năng của hắn nhạy bén hơn bất cứ ai.
Cảm giác cận kề cái chết đã là bạn đồng hành của hắn từ lâu, nên hắn không thể nào nhầm lẫn được.
Đây… đây chắc chắn là cảm giác của cái chết thật, cảm giác của sự kết thúc không thể đảo ngược.
Chỉ trong hai bước chân ngắn ngủi, hắn đã trải qua vô số cái chết.
Có khi nào đó chỉ là sát khí? Hay tâm trí mình đã bị khuất phục, bị áp đảo hoàn toàn?
Ta, Nachal, lại bị đè bẹp bởi một đứa nhóc ư?
Hắn từng là một thành viên của nhóm lính đánh thuê khét tiếng, trực tiếp phục vụ dưới trướng Ám Vương – kẻ sát thủ vĩ đại bậc nhất.
Khi rời bỏ Ám Vương, hắn đã dấn thân vào Hắc Cung, nơi mà sự tàn nhẫn và cường đại của hắn được khẳng định nhờ có danh tiếng là sát thủ của Ám Vương trong quá khứ.
Hắn tự hào về kỹ năng của mình, bởi trong thế giới của sát thủ, thứ bậc và cảnh giới chỉ là thứ yếu, không quyết định thắng bại.
Không giống như các môn võ khác, ám sát là nghệ thuật của bóng tối, nơi nhanh chóng và bất ngờ là yếu tố quyết định tất cả, nơi cảnh giới chẳng là gì so với sát ý sắc bén và tốc độ tuyệt đối.
Độc thuật cũng vậy, như một con dao hai lưỡi, chỉ cần hắn nắm giữ đúng thời cơ và địa điểm, hắn có thể giết bất cứ ai, bất chấp cảnh giới của đối phương cao hơn.
Tài năng của hắn không chỉ là lời nói suông; hắn đã sống, đã hành động, đã chứng minh điều đó qua vô số cái chết của kẻ thù.
Nhưng chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Hắn cố giữ nhịp thở ổn định, ánh mắt không rời khỏi Gu Yangcheon.
Dù cho cậu ta có mang tài năng quái vật đến đâu, thì cuối cùng cũng vẫn chỉ là một võ giả Nhất đẳng.
Điểm khởi đầu thật sự của một võ giả là khi họ bước vào Thượng Cảnh – nơi võ đạo bừng sáng, vượt lên khỏi những giới hạn cũ kỹ của bản thân, mở ra cánh cửa đến những khả năng vô hạn.
Cảnh giới Thượng Cảnh không chỉ là một mốc thăng hoa, mà là sự thay đổi về chất. Khí của một võ giả Thượng Cảnh không giống như những võ giả bình thường – dù có cùng lượng Khí, nhưng chất lượng đã vươn lên một tầm cao hoàn toàn khác biệt.
Một võ giả Thượng Cảnh không chỉ sở hữu nhiều cách để sử dụng Khí, mà còn nắm vững cách khai thác tận cùng sức mạnh của nó một cách thành thục.
Chỉ khi vượt qua Thượng Cảnh, võ giả mới có thể bắt đầu chạm đến cánh cửa Hóa Cảnh – nửa chặng đường còn lại đến đỉnh cao võ học.
Hắn – một kẻ lão luyện đã đạt tới Thượng Cảnh dù là một sát thủ – biết rõ điều đó hơn ai hết. Sát thủ tu luyện luôn gặp nhiều gian nan, khó khăn gấp bội lần võ giả bình thường.
Vậy mà giờ đây, đứng trước một đứa trẻ duy nhất, hắn lại cảm thấy bị áp đảo.
『Ngươi đã làm gì…』
Gu Yangcheon vẫn đứng yên, cầm chắc thanh kiếm, phớt lờ câu hỏi của hắn.
『Ta hỏi ngươi đấy!』
Cậu thiếu niên vẫn giữ vẻ bình thản, lặng im, ánh mắt lơ đễnh không rời khỏi hắn, như thể hắn là kẻ vô hình.
Chỉ vài phút trước, cậu đã giới thiệu mình là "Shincheol" – một cái tên lạ lẫm.
Nó có nghĩa là gì?
Hắn cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng có lời giải đáp nào hợp lý hiện ra.
Cái tên ấy có thể chỉ là một chiêu trò tâm lý khác để gây hoang mang và bối rối.
Hắn cố tự trấn an, nhớ lại thông tin đã thu thập được: Gu Yangcheon là một đấu sĩ dùng quyền, giống như Hổ Hiệp.
Hắn tin chắc điều đó, bởi cậu ta vừa mới chiến đấu bằng quyền thuật, chỉ ít phút trước.
Nhưng nếu vậy, thì cậu ta đang cố gắng thể hiện cái gì?
Định giả vờ rằng mình là một kiếm sĩ?
Thằng nhóc này nghĩ có thể đánh lừa ta để ta hạ thấp cảnh giác sao?
Quá muộn cho điều đó rồi. Cậu ta đã cho hắn thấy quá nhiều về phong cách chiến đấu của mình.
Hắn biết gia tộc Gu nổi danh với việc huấn luyện cả quyền và kiếm, nhưng không có gì chứng tỏ rằng Gu Yangcheon đủ khả năng để thành thục kiếm thuật.
Dù có tài năng phi thường đến đâu, thì cũng không thể nào cậu ta lại giỏi cả hai phong cách chiến đấu hoàn toàn đối lập nhau.
Điều này được thể hiện rõ ràng trong tư thế hiện tại của cậu ta – đầy rẫy sơ hở, chồng chất những điểm yếu mà hắn có thể khai thác.
Khi Gu Yangcheon chiến đấu bằng quyền lúc trước, từng động tác và tư thế của cậu ta đều khéo léo, vững vàng đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nhưng giờ, khi cầm kiếm, mọi thứ lại hoàn toàn khác biệt. Hắn thấy rõ vô số chỗ hở, đến mức dường như chỉ cần nhắm mắt đâm vào bất kỳ điểm nào cũng có thể kết thúc cuộc đời cậu ta.
Tuy nhiên... những bậc thầy võ thuật thực sự, những người đã vượt qua mọi hình thái cố định, sẽ trở thành hiện thân của chính võ công mà họ tu luyện. Với họ, cách thức di chuyển không còn quan trọng, dù có kỳ lạ hay đầy bất lợi đi chăng nữa, bởi mỗi động tác đều là biểu hiện của ý chí võ đạo.
Giáo chủ hiện tại của Hắc Cung là một người như vậy, và Ám Vương cũng thế.
Điều đó có nghĩa là đứa trẻ này… cũng đã đạt tới cảnh giới ấy sao?
Chuyện hoang đường. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến đã thấy nực cười.
Chính hắn, với bao năm kinh nghiệm, còn chưa chạm đến cấp độ đó, thì không đời nào một đứa trẻ như Gu Yangcheon lại có thể. Đó là một cảnh giới xa vời, ngoài tầm với của cậu ta, một giấc mơ không bao giờ có thể chạm tới.
Nhưng... nếu vậy thì tại sao hắn vẫn không thể nhấc nổi chân? Tại sao thân thể hắn như bị ghì chặt, không chút động cựa?
『Nhóc con.』
Hắn giật thót khi nghe thấy giọng của Gu Yangcheon.
『Tư thế của ngươi lỏng lẻo vì sợ hãi kìa. Ngươi nên điều chỉnh lại đi.』
『Ngươi…!』
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong hắn khi nghe một đứa trẻ dạy đời như thể hắn là học trò của nó.
『Làm sao ngươi dám… Một đứa nhãi ranh lại dám lên mặt dạy đời ta!?』
『Hehe… Đến cả một chiếc lá nhỏ cũng có ý nghĩa riêng của nó. Nhóc con, ngươi đã đánh mất những tố chất căn bản mà một võ giả cần phải có rồi.』
『Im ngay! Ta đã khoan dung để ngươi phô diễn cái màn kịch tệ hại đó một lúc rồi, vậy mà ngươi vẫn dám xấc xược!』
Dù chỉ là một lời khiêu khích tầm thường…
Đó chỉ là một câu nói rỗng tuếch, đáng lý ra không thể lay động một sát thủ lạnh lùng như hắn, nhưng trớ trêu thay, trong lòng hắn lại đang gợn sóng không ngừng.
Khi nhận ra mình đã bị dao động bởi lời khiêu khích của Gu Yangcheon, hắn ngay lập tức lưu chuyển Khí trong cơ thể để lấy lại sự bình tĩnh.
Không được để lời hắn làm lung lay tâm trí! Đây chỉ là một chiêu trò khiêu khích rẻ tiền mà thôi.
Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn, hắn bắt đầu truyền Khí vào con dao găm, từng chút một, chuẩn bị cho đòn kết liễu.
Ngược lại, Gu Yangcheon vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, lạnh lùng nhìn hắn mà không hề phòng thủ.
Ngực cậu ta đang để trống, và trái tim chính là mục tiêu của hắn.
Chỉ cần hắn dồn Khí vào chân, tốc độ đó đã đủ nhanh để kết liễu bất cứ ai trong một đòn.
Hắn phải dứt điểm và hoàn thành nhiệm vụ trước khi trời sáng. Suy nghĩ ấy thôi thúc hắn chuẩn bị lao tới.
Nhưng rồi…
『Có một điều mà ta từng dặn lũ nhóc hồi xưa.』
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng có sức mạnh ghim chặt bước chân hắn xuống đất, khiến hắn cứng đờ như thể bị khóa chặt.
Hả…?
Hắn không đứng hình vì sốc, không, đó là sự cưỡng chế, như thể một quyền năng vô hình nào đó đang trấn áp hắn di chuyển.
Nếu áp lực kỳ lạ này không phải là Khí, vậy đây là gì?
『Khi cơn giận nuốt chửng con người, tâm trí sẽ trở nên rối loạn. Tâm trí ấy, khi bất an, sẽ phản chiếu qua thanh kiếm mà mình cầm trong tay.』
Nhìn xuống các thi thể của kiếm sĩ phái Hoa Sơn nằm la liệt dưới đất, Gu Yangcheon tiếp tục nói.
『Và khi điều đó xảy ra, hoa mai nở rộ sẽ lại bị vùi dập dưới mảnh đất cằn cỗi bởi thiên ý. Để chúng có thể nở hoa trở lại, phải mất một thời gian rất dài…』
Ánh mắt Gu Yangcheon dường như trống rỗng, sâu thẳm, như thể đang chìm trong nỗi nhớ về quá khứ xa xôi. Những lời nói ấy chứa đựng những cảm xúc phức tạp, chồng chéo lên nhau.
『Dù ta từng dặn vậy, nhưng kẻ già nua này lại để cơn giận ngập tràn hơn bất kỳ ai khi đối mặt với lũ huyết ma đó. Mỉa mai thay, một người từ bỏ chính giáo lý của mình, mà đến phút cuối vẫn không thể buông bỏ những hối tiếc trong cuộc đời…』
『Ngươi… ngươi đang lảm nhảm cái quái gì vậy?』
Có phải Gu Yangcheon đã phát điên rồi sao? Hắn không hiểu được một lời nào từ những gì cậu ta vừa nói.
『Không sao, nếu ngươi không hiểu.』
-Shhhh.
『Đây chỉ là lời than thở của một lão già thảm hại mà thôi...』
『Ngươi nói gì…?』
Một thứ gì đó rơi xuống trước mặt hắn, khiến hắn sững người.
Trần hang vốn toàn đá cứng, chẳng có gì có thể rơi từ đó cả.
Hắn cúi xuống nhìn dưới sàn.
Đó là một chiếc lá của cánh hoa mai.
Nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm vào nó, chiếc lá ấy lập tức vỡ vụn.
『Ngươi làm…』
Hắn ngẩng đầu lên, định chất vấn Gu Yangcheon, nhưng thứ đón nhận hắn lại là một khoảng không trống rỗng. Gu Yangcheon, người lẽ ra đang đứng ở đó, đã biến mất như thể chưa từng hiện diện.
-Rắc-!
Mình đang gặp ảo giác sao?
Trong khoảnh khắc bàng hoàng, hắn bỗng cảm thấy đầu óc mình như bị xáo trộn, mọi cảm giác quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Hắn cảm thấy không còn là chính mình nữa. Hắn nghiến chặt răng, cố gắng trấn tĩnh.
Và rồi, đột ngột, sự trói buộc trên cơ thể hắn cũng biến mất, trả lại cho hắn khả năng kiểm soát.
Hắn không thể lãng phí thời gian thêm được nữa.
Không chút do dự, hắn bao phủ bản thân trong Khí, lao về phía trước với ý chí mãnh liệt như một mũi tên nhọn hoắt.
Gu Yangcheon! Trái tim cậu ta vẫn là mục tiêu duy nhất trong mắt hắn, và lần này, đứa trẻ dường như cuối cùng cũng phản ứng lại. Nhưng bước di chuyển của cậu quá chậm chạp và vụng về.
Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa bịp.
Hắn có thể thấy rõ đường kiếm của Gu Yangcheon – một đường kiếm trễ nhịp và yếu ớt.
Với tốc độ hiện tại, dao găm của hắn sẽ xuyên thủng trái tim cậu ta trước khi cậu kịp vung kiếm.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đâm vào mục tiêu…
-Phụt-!
Một âm thanh ghê rợn vang lên, cùng với đó là cảm giác đau đớn dữ dội khi máu văng khắp không gian. Trước khi kịp hiểu điều gì đang xảy ra, hắn đã bị đánh bật ra sau, cảm giác mất mát không thể phủ nhận lan tỏa trong từng tế bào.
『Ughhhhh…!!』
Hắn hét lên đau đớn và khuỵu gối xuống sàn, ánh mắt run rẩy nhìn thứ vừa rơi xuống đất.
Giữ chặt vai, hắn rùng mình khi thấy cánh tay từng nắm chặt con dao găm giờ đây đang lăn lóc, lạnh lẽo trên nền đất.
『Sao có thể…!』
Hắn đã chắc chắn rằng chuyển động của Gu Yangcheon chậm hơn, còn bản thân hắn thì nhanh gấp bội.
Vậy mà… tại sao mình lại là kẻ mất đi cánh tay?
-Soạt.
『…!』
Tiếng động đó lại vang lên như một tiếng thì thầm mơ hồ bên tai.
Hắn giật mình khi nhận ra những chiếc lá mai lại xuất hiện. Chúng… chúng từ đâu ra vậy?
-Soạt…
Những chiếc lá mai cứ tiếp tục rơi, ngày một nhiều hơn, bao phủ nền đất dưới chân hắn. Đến lúc này, hắn mới nhận ra có điều gì đó cực kỳ bất thường.
***
[Có chuyện gì…?]
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một tình huống vô cùng kỳ lạ.
Tôi đang cầm một thanh kiếm, và kẻ tên Nachal thì nằm quằn quại dưới đất, cánh tay bị cắt đứt.
[Chẳng lẽ… mình lại mất ý thức như lần trước đấu với Ya Hyeoljeok?]
Tỉnh rồi à?
[…Hả?]
Tôi sững sờ. Mình vừa nghe thấy ai đó nói sao? – Tôi hỏi lại giọng nói vừa vang lên trong tâm trí mình.
[Lão Shin…?]
Đúng rồi, lâu rồi không gặp.
[Ông đang làm gì vậy…?]
Tôi cố gắng điều khiển cơ thể mình sau khi tỉnh lại, nhưng không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay.
Tôi nhận ra rằng cơ thể mình đã bị kiểm soát.
Đừng vùng vẫy nữa, ta sẽ trả lại nó cho ngươi sớm thôi.
[Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?]
Ngươi còn phải hỏi sao? Không thấy là ta đang cố cứu ngươi à?
[Ý ông là sao…? Ông từng bảo là không thể chiếm giữ cơ thể tôi kia mà?]
Tôi nhớ rõ ông ấy đã từng bảo tôi bình tĩnh lại, khẳng định rằng không thể kiểm soát cơ thể tôi. Nhưng nếu tình huống kỳ lạ này không phải là do ông ấy đang chiếm lấy nó, thì còn là gì nữa?
Nghe tôi phàn nàn, lão Shin đáp lại.
…Ta biết, ta cũng không ngờ là có thể thành công, nhưng rốt cuộc thì đây là kết quả.
Lão già điên khùng này…
[Ông điên thật rồi–]
Thôi nào, ta cũng không làm được lâu đâu, và cũng không thể làm thường xuyên, nên cứ ở yên đó một lát đi!
『Ugh…!』
Nachal lảo đảo đứng dậy, cố giữ khoảng cách với chúng tôi, hơi thở hắn dồn dập.
『Hộc… Hộc…!』
『Ngươi cũng lì đòn đấy nhỉ.』
『...Ngươi đã giấu nhẹm sức mạnh của mình suốt thời gian qua…!』
『…Không thể tin nổi là ngươi lại nghĩ như vậy. Làm ta buồn lắm đấy…』
Ông ấy chỉ vung kiếm trong không trung một cách nhẹ nhàng, nhưng từng chuyển động ấy kỳ lạ thay đều đọng lại trong cảm nhận của tôi.
Đây cũng là một bài học quan trọng cho ngươi đấy, nên hãy tập trung mà cảm nhận đi.
Không cần phải hỏi, tôi hiểu ý ông ấy ngay lập tức. Mặc dù không thể điều khiển cơ thể mình, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng cách từng dòng Khí lưu chuyển trong cơ thể.
Nhờ Khí mà ngươi đã hấp thụ từ bảo vật, ta vẫn có thể dùng kiếm một cách dễ dàng.
Ông ấy không dùng Hỏa Diệm Thuật của gia tộc Gu như tôi quen thuộc, mà chỉ vận dụng một chút Đạo Khí từ các loại Khí mà tôi tích lũy được. Đó là một cảm giác rất lạ lẫm và râm ran, tựa như một cơn gió mát xoa dịu.
Ánh mắt tôi rơi vào Nachal đang thở hổn hển, mệt nhoài cách đó không xa. Lão Shin đã hoàn toàn áp đảo hắn, chỉ bằng cơ thể tôi và một chút Đạo Khí ít ỏi.
Phong cách chiến đấu bằng quyền tuy đầy uy lực, nhưng chỉ khi đạt đến một trình độ nhất định, người ta mới thấy được sự uyển chuyển, hoa lệ của nó.
Còn tôi, dù có thể che giấu điểm yếu nhờ vào lượng Khí dư thừa, lại chưa từng cảm nhận được sự tinh tế trong từng đòn quyền.
Tôi không ngờ kiếm thuật lại có thể uyển chuyển và mạnh mẽ đến thế, ngay cả với cơ thể của tôi…
Lão Shin thở dài với vẻ thất vọng rõ rệt, Tch, đấy là do ngươi có thói quen tiêu hao quá nhiều Khí ngay từ đầu đấy.
Ngươi nên học cách sử dụng hiệu quả hơn và chỉ dùng vừa đủ thôi. Dù Hỏa Diệm Thuật của ngươi là một môn võ tiêu thụ lượng lớn nội Khí, ngươi vẫn đang phung phí quá nhiều.
Từ trước đến nay, tôi đã quen triệu hồi ngọn lửa bằng cách đổ dồn một lượng lớn Khí vào đó.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cách sử dụng tiết kiệm, và cũng chưa tìm ra cách nào để khắc phục được vấn đề đó.
Đừng nghĩ rằng 'Mình không còn cách nào khác'. Ngươi sẽ không có đặc quyền để tự bào chữa như thế khi chạm phải bức tường trong tương lai đâu.
[…Tại sao đột nhiên ông lại dạy dỗ tôi vậy?]
Ta thật sự thất vọng, vô cùng thất vọng! Ta đã nghĩ ngươi là một đứa trẻ tài năng, nhưng ngươi hóa ra lại là một người đã đạt đến cấp độ đáng nể trong tương lai – vậy mà hiện tại lại đang lãng phí tiềm năng như thế này.
[…!]
Lão Shin vừa nói gì… Tôi có nghe nhầm không?
[Ông vừa nói gì…]
Ta biết ngươi đến từ một dòng thời gian khác.
Trái tim tôi như ngừng đập khi nghe lời của lão Shin.