Childhood Friend of the Zenith

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3328

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1229

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 270

Web Novel - Chương 93: Chuẩn bị (2)

Đã 10 ngày trôi qua kể từ khi tôi đặt chân đến Shaanxi.

Tôi đã ở lại phái Hoa Sơn lâu hơn dự định.

Hầu hết là do những rắc rối bất ngờ cứ lần lượt xảy đến, cuốn tôi vào một chuỗi sự kiện không mong muốn.

Chắc hẳn khi trở lại gia tộc, mùa hè cũng đã qua và mùa thu sẽ chớm bắt đầu.

Khoảng cách quá xa xôi giữa hai nơi khiến tôi phải mất nhiều ngày tháng mới có thể trở về nhà.

Thời gian trôi qua nhanh đến mức đáng sợ. Trước khi tôi kịp nhận ra, chẳng bao lâu nữa sẽ tròn một năm kể từ ngày tôi quay về quá khứ.

Dù cảm thấy mình chưa làm được gì nhiều, nhưng thời gian vẫn cứ vùn vụt qua, để lại trong tôi chút cảm giác hụt hẫng khó tả.

Có lẽ mình đã thay đổi khá nhiều… nhưng đồng thời cũng không hẳn là vậy.

Trong vòng chưa đầy một năm, tôi đã đạt đến tứ tinh trong Cửu Diễm Hỏa Luân Công.

Điều này không quá khó vì tôi chỉ đang đi lại trên con đường cũ, chinh phục những cảnh giới từng đạt được trong kiếp trước. Nhưng dù đã tự nhắc mình như vậy, tốc độ hiện tại vẫn khiến tôi không khỏi bất ngờ.

Có lẽ hiện tượng này xảy ra là nhờ những nguồn Khí mới mà tôi không bao giờ ngờ sẽ hấp thụ trong kiếp này.

Dù cấp bậc ngũ tinh vẫn còn xa, nhưng khoảng cách ấy dường như cũng không quá cách biệt. Đó là một cảm giác khá mơ hồ.

Một khi đạt được đến đó, tôi tự nhủ mình phải đặt ra một mục tiêu.

Nực cười thay, dù chưa chạm đến ngưỡng ấy, tôi đã mơ đến những mục tiêu trong tương lai như thể chúng đã nằm trong tầm tay vậy.

–Phừng!

–Rầm!

『Ugh!』

Yung Pung bị hất văng khỏi ngọn lửa cuồng nhiệt bao trùm cả không gian, cơ thể cuối cùng lăn tròn trên mặt đất.

Cùng lúc, tôi kiềm chế ngọn lửa đang hừng hực bao quanh, từ từ để nó dịu lại.

『Phù…』

Thở ra một hơi, tôi thấy một làn khói nhẹ thoát ra từ miệng mình.

『Đáng nể đấy.』

Tôi nói với Yung Pung.

Tôi thật lòng khi nói ra điều đó.

Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi đối đầu với Yung Pung?

Hình như mới chỉ khoảng 10 ngày?

Ấy vậy mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, sự tiến bộ của cậu ấy đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Mai Hoa Kiếm Pháp của Yung Pung, vốn trước đây còn thiếu sức mạnh, giờ đã trở nên nhanh nhẹn và uy lực hơn bao giờ hết.

Thêm vào đó, cơ thể của cậu ta – nền tảng giúp kiếm pháp có thể phát huy toàn bộ sức mạnh – đã trở nên rắn chắc và vững vàng hơn rất nhiều so với lần trước.

Cứ như thể Yung Pung đã trải qua hàng năm tháng rèn luyện khắc nghiệt để đạt đến đẳng cấp này, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mười ngày ngắn ngủi.

『Thề chứ, mấy tên thiên tài này…』

Tôi càng nhìn, càng nhận ra tài năng thiên bẩm của Yung Pung, không nhịn được mà khẽ bật cười.

Sự phát triển về thể chất của cậu ấy có thể hiểu được, bởi điều đó phụ thuộc phần nào vào nỗ lực cá nhân hơn là chỉ tài năng thuần túy.

Nhưng mỗi chiêu kiếm của Yung Pung bây giờ đã mang một sự khác biệt sâu sắc.

Không chỉ sắc bén và nhanh nhẹn hơn, mà từng đường kiếm giờ đây như nhắm thẳng vào mọi điểm yếu của đối thủ, hoàn toàn không để lại một kẽ hở hay bất kỳ cơ hội phản công nào.

Một sự thay đổi đột phá đến mức thông thường phải cần đến thời gian dài luyện tập và hướng dẫn tận tâm mới có thể đạt được.

Vậy mà, Yung Pung lại tự mình lĩnh hội được, và với tốc độ nhanh đến khó tin.

Tất nhiên, tôi đoán rằng cậu ấy hẳn có một sư phụ hướng dẫn, nhưng khả năng cao người đó không thể chỉ tập trung dạy riêng mình Yung Pung được.

Yung Pung, vẫn đang nằm dài trên mặt đất, ho vài tiếng rồi ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt bực bội pha chút kinh ngạc.

『…Cậu gọi ai là thiên tài cơ?』

Nhìn vào gương mặt của cậu ấy, tôi có thể hiểu rằng Yung Pung đang nghĩ, “Sao cậu – trong tất cả mọi người – lại nói điều đó với tôi?”

Từ góc nhìn của Yung Pung, hẳn là một kẻ trẻ hơn hạ gục cậu dễ dàng như vậy chẳng khác gì chuyện hoang đường, nên tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của cậu ấy.

Nhưng so sánh với mình thì bất công quá.

Cậu cứ thử hồi quy một lần đi rồi sẽ hiểu.

Dĩ nhiên, mình chẳng thể nói điều đó ra…

Dù vậy, tốc độ tiến bộ của Yung Pung ngày càng nhanh, như thể cậu ấy đang bước lên từng bậc thang mới với tốc độ chóng mặt.

Có vẻ cậu ấy sẽ không gặp khó khăn trong việc vượt qua bức tường đó với tư duy hiện tại.

Khác xa với Yung Pung của kiếp trước, người từng nản chí và từ bỏ khi đối mặt với bức tường tưởng chừng không thể vượt qua – Yung Pung hiện tại lại khiến tôi có cảm giác cậu ấy sẽ thành công lần này.

Dù chỉ là dự đoán từ cảm nhận của mình, nhưng khi nhìn Yung Pung mỉm cười chua chát, không hề biết những suy nghĩ trong đầu tôi, lòng tôi thầm cảm phục cậu ấy.

『Tôi cứ nghĩ mình đã cố gắng rất nhiều rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được Thiếu gia Gu…』

Tôi định nói gì đó để đáp lại, nhưng cuối cùng lại chọn giữ im lặng.

Tôi tin rằng im lặng là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu ấy lúc này.

『Vậy thì, tôi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa thôi.』

Và… đúng như tôi nghĩ, dù tôi không nói ra, cậu ấy vẫn tự tiếp thêm động lực cho chính mình.

Thật đáng sợ.

Yung Pung không chỉ sở hữu một tài năng phi thường mà còn có cả nhiệt huyết, thứ không thua kém chút nào so với tài năng của mình.

Lại thêm việc cậu ấy còn rất trẻ, còn nhiều thời gian phía trước để phát triển.

Chỉ cần tránh được những biến cố tai họa trong tương lai, tôi tin Yung Pung hoàn toàn có thể trở thành một võ giả ngang tầm với các bậc Tam Tôn trong thiên hạ.

Ít nhất đó là đánh giá của tôi…

Miễn là Ma Giáo không xuất hiện và hủy hoại tất cả…

–Siết.

Tôi siết chặt nắm tay, cảm thấy sự tức giận ngấm ngầm trào dâng.

Nhưng ngay lập tức, tôi cố gắng trấn tĩnh lại, buông lỏng bàn tay đang siết chặt.

Giấu đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tôi quay sang hỏi Yung Pung.

『Cậu muốn tiếp tục không?』

『À… thôi, nếu đấu tiếp thì e là sẽ gây thêm phiền phức cho cậu. Tôi nghĩ mình nên tự luyện tập thì tốt hơn.』

Thực ra, tôi đã chủ động đến tìm Yung Pung để đấu tập theo lời thỉnh cầu của cậu ấy.

Chính tôi là người tìm đến cậu ấy, chứ không phải điều ngược lại.

Tôi làm vậy chỉ đơn giản vì lời hứa, nhưng hình ảnh nụ cười rạng rỡ của Yung Pung lúc tôi xuất hiện vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, như thể cậu ta thực sự xúc động khi tôi đến trước vậy.

Chả nhẽ cậu ta cuồng tỷ thí đến mức ấy sao…?

Sau khi đã kết thúc trận đấu, tôi hỏi thêm một câu.

『Thiếu hiệp Yung Pung.』

『Hửm?』

『Tôi nghe nói đại hội sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa, đúng không?』

『À, đúng rồi. Ngài Thiên Thượng Mai Hoa đã thông báo như vậy khi ngài trở về từ Mai Hoa Từ.』

Mai Hoa Từ — nơi linh thiêng dành để tưởng nhớ những người đã hi sinh vì Hoa Sơn.

Vì không thuộc phái Hoa Sơn, tôi không biết nhiều về nơi này, nhưng vẫn nhớ loáng thoáng rằng chỉ có Chưởng môn mới được phép vào đó.

Vậy là ông ấy cuối cùng cũng trở lại.

Nghe nói ngay sau cuộc trò chuyện với tôi lần trước, Thiên Thượng Mai Hoa đã đến nơi đó, và ở lại suốt mấy ngày trời.

Bảo sao mấy hôm nay không khí náo nhiệt thế…

Người người ngoài phố đều đang bàn tán sôi nổi về đại hội sắp diễn ra.

Đó cũng là lý do tôi hỏi Yung Pung, bởi không khí hào hứng ấy dường như vọng đến tận đây.

Có lẽ đã đến lúc tôi cũng nên quay về gia tộc, nhất là khi đại hội sắp bắt đầu rồi.

『Cậu có kế hoạch gì không? Nếu không có, hay chúng ta tập luyện cùng nhau—』

『À, tôi có việc cần làm vào buổi chiều rồi.』

『Oh, vậy à….』

Yung Pung trông rất thất vọng khi nghe câu trả lời của tôi.

Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn tiếp tục tập luyện thêm, đặc biệt là khi tôi đã nâng cao độ khó và cường độ luyện tập của mình. Nhưng dù muốn cũng phải tạm dừng lại đã, vì bây giờ tôi cần quay về khu trọ.

Trên đường về, tôi ngó quanh tìm Wi Seol-Ah, nhưng kỳ lạ thay, chẳng thấy bóng dáng em ấy đâu.

Em ấy mấy ngày nay bận bịu với việc gì vậy… đến mức mình không thể gặp nổi?

Tôi không biết nữa.

Thời gian gần đây, mỗi ngày tôi chỉ thấy Wi Seol-Ah trong những bữa ăn, còn lại rất khó để bắt gặp em ấy bất cứ lúc nào khác.

Khi hỏi thăm Hongwa, cô ấy nói rằng Wi Seol-Ah vẫn đều đặn làm việc chăm chỉ theo nhiệm vụ được giao, không có dấu hiệu nào lơ là.

Chẳng lẽ em ấy đang cố tránh mặt mình?

Ý nghĩ đó thoáng qua khiến tôi hơi bận tâm.

Nếu đúng là Wi Seol-Ah đang tránh mặt tôi, có lẽ tôi sẽ phải tìm cách giải quyết chuyện này với em ấy.

Hay là mình thử dụ em ấy bằng bánh yakgwa nhỉ…?

Chắc cách đó sẽ hiệu quả hơn bất cứ lời phàn nàn nào mà tôi có thể nghĩ ra.

Đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ đó, tôi mở cửa phòng ra, và trước mặt tôi là Namgung Bi-ah.

『Sao cô ấy lại ngủ ở đây?』

Namgung Bi-ah đang say giấc, cuộn mình trong chiếc chăn của tôi, nằm ngay trên giường của tôi, trong căn phòng — mà cũng là của tôi.

Nghe nói dạo gần đây cô ấy thường xuyên đến phòng tôi để ngủ.

Mà khoan, sao không ai ngăn cản cô ấy khi biết chuyện này chứ?

『...Mình có nên đánh thức cô ấy không nhỉ?』

Đánh thức cô ấy cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, dù gì đây cũng là phòng của tôi, nhưng khi nhìn cô ấy ngủ bình yên và thoải mái thế này, tôi lại chần chừ.

Cuối cùng, tôi quyết định để cô ấy ngủ tiếp và nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lúc đầu tôi định vào thay đồ, nhưng rồi lại gọi một thị nữ mang đến cho tôi bộ quần áo khác, trong khi ngồi thư thả ở hiên nhà.

Nhắm mắt tận hưởng những tia nắng ấm áp chiếu xuống, tôi khẽ nói:

『Em đến đây có việc gì?』

『...Ối.』

Gu Ryunghwa giật mình, ló đầu ra từ phía sau bức tường, sau khi bị bắt nhìn lén tôi từ nãy đến giờ.

Tôi đã biết em ấy đến từ trước vì Hongwa đã thông báo về sự hiện diện của em ấy rồi.

『Sư phụ của em có gì muốn nói với anh à?』

『...Không.』

『Vậy chuyện gì?』

『…』

Gu Ryunghwa im lặng, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt em ấy cứ chăm chú nhìn vào mắt tôi.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi vì có vẻ em ấy có điều gì đó muốn nói với tôi.

『...Em có đến tìm anh đâu… Em chỉ đến vì muốn gặp chị… k-không, thật ra em… em đến để gặp anh, h-huynh.』

Em ấy đang nói cái gì vậy…?

Trông em ấy như đang giằng co với chính mình vậy, cứ ngập ngừng rồi lại lắp bắp.

『Sao em đột nhiên gọi anh là ‘huynh’?』

『...Vậy anh là chị của em à? Tỷ tỷ?』

Câu trả lời đó giống y hệt với cách phản bác mà tôi đã dùng trước đây với em ấy.

Không thể tin nổi em ấy lại dùng chính lời của tôi để đáp lại, khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.

『…Vậy em có chuyện muốn gặp anh thật sao?』

Đúng là điều tôi không ngờ đến.

Gu Ryunghwa, người vẫn luôn xa cách và e dè khi đối diện với tôi, giờ lại chủ động đến gặp tôi. Điều gì đã khiến em ấy thay đổi đến vậy?

『...C-Cảm ơn anh.』

Tôi sững sờ nhìn Gu Ryunghwa khi nghe lời cảm ơn bất ngờ ấy.

Điều đầu tiên em làm khi đến đây lại là cảm ơn anh?

Tôi càng kinh ngạc hơn khi nhận ra rằng, không ai khác mà chính Gu Ryunghwa là người thốt ra lời đó với tôi.

Chẳng lẽ sư phụ của em đã yêu cầu em nói vậy?

『...Tự dưng cảm ơn… vì chuyện gì vậy?』

『Vì anh đã cứu sư phụ của em… nên em cảm ơn.』

『Nhưng sư phụ em đã cảm ơn anh rồi mà.』

Bà ấy đã không chỉ cảm ơn mà còn hứa sẽ giúp tôi với bất kỳ yêu cầu nào. Đối với tôi, điều đó đã là quá đủ.

Tôi đã có ý định nhờ Kiếm Hậu giúp đỡ trong việc giải quyết vấn đề với Thiên Thượng Mai Hoa, nên thật ra, Gu Ryunghwa không cần phải—

『...Anh làm chuyện đó là vì em, có đúng không?』

『...!』

Tôi hoàn toàn lặng thinh trước câu nói bất ngờ của Gu Ryunghwa.

Tại sao… tại sao em ấy lại nghĩ như vậy?

『Nhìn mặt anh là em biết rồi, huynh.』

『Vậy em đến đây chỉ để nói vậy thôi à…?』

Em ấy đến tận đây chỉ để nói lời cảm ơn đó sao?

Khi tôi còn chìm trong dòng suy nghĩ rối ren, Gu Ryunghwa tiếp tục nói…

『...Em sợ anh... Em sợ lắm, huynh.』

『…』

Những lời ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim, khiến tôi nghẹn lại trong giây lát.

『Em cảm thấy bối rối và sợ hãi... vì em có cảm giác anh đã quay lại như ngày xưa. Nhưng đồng thời, em cũng sợ rằng anh sẽ lại đánh hoặc mắng em như trước... điều đó khiến em thực sự thấy hoang mang và… mất phương hướng.』

Trong giọng nói run rẩy của em ấy, tôi nghe được nỗi sợ hãi thầm kín mà em đã giấu đi bấy lâu nay. Đó là nỗi đau tôi đã gây ra cho em ấy – và tôi biết rõ mình có lỗi.

Mình không nên làm vậy.

『Anh xin lỗi.』 – Tôi nói, chỉ đủ lớn để em ấy nghe thấy.

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Nếu nói thêm, những lời thừa thãi đó chỉ khiến mọi thứ trở nên giả dối và vô nghĩa.

Gu Ryunghwa lặng im trước lời xin lỗi muộn màng của tôi. Em ấy không tỏ vẻ tha thứ cũng không tỏ vẻ giận dữ. Chỉ là một sự im lặng kéo dài, một khoảng trống giữa hai chúng tôi.

Tôi cũng chọn cách im lặng, lặng lẽ nhìn em ấy mà không nói gì thêm.

Sau một lúc do dự, Gu Ryunghwa lại lên tiếng, giọng em ấy như một lời thì thầm:

『...Liệu chúng ta... có thể quay trở về như trước không?』

『Không.』

Tôi đáp lại một cách dứt khoát, giọng nói khô khốc và lạnh lùng.

Dù tôi có quay về quá khứ xa hơn, có nắm lấy cơ hội thứ hai, thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Những tổn thương giữa chúng tôi đã khắc sâu, những dấu vết đau lòng mà tôi không thể xóa nhòa.

Mối quan hệ của chúng tôi, giờ đây đã bị bóp méo bởi những sai lầm, không thể trở lại như trước, và cũng không dễ dàng hàn gắn, vì vẫn có những điều tôi phải giữ cho riêng mình – những điều mà tôi không thể nào thay đổi.

Vì thế, tôi phải đối diện với em ấy, thành thật và rõ ràng nhất có thể.

『Hồi xưa… Chúng ta không thể quay lại khoảng thời gian đó được nữa.』

Bởi vì, cả hai chúng tôi đều đã mất đi người thân yêu quý nhất, người duy nhất có thể kéo chúng tôi trở lại thời gian đẹp đẽ đó. Cái khoảng thời gian đó, giờ đã nằm ngoài tầm với của cả hai.

Gu Ryunghwa nhìn tôi một lúc, rồi từ từ gật đầu, dường như em ấy cũng đoán trước được câu trả lời của tôi.

Em ấy không nói gì thêm, chỉ im lặng chấp nhận.

Giữa bầu không khí nặng nề và trầm lắng, Gu Ryunghwa bất ngờ chuyển chủ đề.

『Em đã quyết định sẽ quay về gia tộc.』

『Hả?』

Đột ngột vậy sao?

『Em từng nói không muốn về mà.』

『Đúng vậy, em thật sự không muốn quay lại cái nơi ghê tởm đó… nhưng sư phụ nói rằng người sẽ đi cùng em.』

Sao cơ? Kiếm Hậu định đi cùng sao?

『...Kiếm Hậu sẽ đi cùng em ư?』

『Người nói rằng có vài việc cần giải quyết với gia tộc chúng ta.』

『Ý anh là… bà ấy vừa mới chỉ hồi phục thôi mà, vậy mà vẫn muốn đi sao.』

Đây là lần đầu tiên tôi nghe về việc này.

Kiếm Hậu thực sự có công chuyện với gia tộc Gu…?

『Người nói sẽ thông báo với anh về quyết định và chi tiết vào lần tới gặp anh, nhưng tiện thể em ở đây nên nói trước cho anh biết luôn.』

Nói xong, Gu Ryunghwa đứng dậy rồi quay lưng bước đi.

Khi đến ngưỡng cửa, em ấy dừng lại, khẽ xoay người, và nói thêm một lần nữa.

『Một lần nữa, cảm ơn anh vì đã cứu sư phụ của em, huynh.』

Không còn dấu vết nào của sự oán hận trong những lời nói ấy.

Tuy nhiên, tôi biết rằng em ấy vẫn chưa thật sự tha thứ cho tôi, và có lẽ em ấy không bao giờ nên làm vậy.

Một kẻ như tôi… không nên có được sự tha thứ ấy.

– …Cha… giết mẹ…?

Trong ký ức tôi hiện lên hình ảnh của Gu Ryunghwa, ngồi co ro trong góc, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, khóc nức nở, từng tiếng khóc nghẹn ngào xen lẫn trong hơi thở run rẩy.

– Em sợ lắm… mẹ... mẹ ơiii…

Ngày hôm đó, nhìn em ấy đau đớn đến thế, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ đứng đó.

Cha không giết mẹ.

Nhưng nếu mẹ thực sự đã ra đi,

Thì kẻ giết mẹ… chính là tôi.

– Im lặng đi.

– …Anhhh ơii…

– Đừng nói gì nữa, vứt bỏ cuộc sống hiện tại đi, hãy sống âm thầm như thể chưa từng tồn tại.

Thời khắc ấy, tôi không biết cách để bảo vệ bất kỳ ai, thậm chí chính bản thân mình.

Và nếu có quay lại thời điểm đó, có lẽ tôi cũng chẳng thể tìm ra cách nào khác.

Tôi sẽ lại chỉ đứng đó, giữ im lặng, để nỗi đau ăn mòn từng người trong chúng tôi.

Nếu em gái tôi cần một ai đó để oán hận, để trút hết những căm thù đè nén trong lòng, thì người đó phải là tôi. Chỉ mình tôi thôi.

Đó là cái kết xứng đáng nhất, cái kết hợp lý nhất cho tất cả những gì đã xảy ra.

Thời điểm đó, tôi đã lạc vào nửa cõi điên loạn, đến mức chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để đối diện với mọi thứ.

Nhưng… giờ thì sao?

Liệu một hạt giống có thể nảy mầm trên mảnh đất đã cằn cỗi?

Hay nó sẽ chỉ mục nát, hòa vào lớp đất đã bạc màu, trở thành một phần của sự hoang tàn?

Đó là cách tôi nhìn vào mối quan hệ giữa tôi và Gu Ryunghwa.

Giống như cách tôi và cha đã từng, tôi cảm thấy con đường giữa mình và em gái cũng đang dần đi vào ngõ cụt tương tự, lặp lại những sai lầm mà chúng tôi không thể nào tránh khỏi.

– …Liệu chúng ta có thể quay trở về như trước không?

Câu hỏi của Gu Ryunghwa vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí tôi.

『...Sao mọi thứ lại khó khăn với mệt mỏi thế nhỉ…』

–Soạt.

Khi đang bị nhấn chìm bởi những dòng suy nghĩ phức tạp, tôi chợt cảm nhận được một thứ gì đó rất nhẹ nhàng đặt lên vai.

Khi quay sang, tôi ngạc nhiên nhận ra Namgung Bi-ah đang tựa cằm lên vai tôi, đôi mắt nhắm hờ như đang chìm trong giấc ngủ.

『...Cô đang làm gì thế?』

Cô ấy đã tỉnh dậy từ lúc nào vậy? Rõ ràng chỉ mới lúc trước còn say giấc ngon lành trong phòng tôi cơ mà.

『Ít nhất thì cũng mở mắt ra chứ… chẳng lẽ lại ngủ rồi sao?』

Thật bất ngờ, khi tôi nghĩ rằng cô ấy đã tỉnh, hóa ra Namgung Bi-ah lại ngủ thiếp đi, biến vai tôi thành cái gối một cách tự nhiên đến lạ.

Tình huống này là sao chứ?

Tôi không khỏi bật cười trước sự kỳ quặc nhưng đáng yêu ấy.

Bất giác, những suy nghĩ nặng nề và rối ren trong tâm trí tôi dần tan biến, như thể chúng bị xua đi chỉ nhờ vào sự hiện diện yên bình và cử chỉ nhỏ bé của cô ấy.

Tôi tự hỏi liệu Namgung Bi-ah có biết mình đang làm gì không, có phải cô ấy cố tình làm điều này để giúp tôi thả lỏng hơn không? Nhưng nghĩ lại, có lẽ không phải vậy. Trong mắt tôi, cô ấy vẫn là một cô gái ngốc nghếch mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu và vuốt tóc cô, từng sợi tóc mềm mại trượt qua những ngón tay.

Có lẽ mình nên cùng cô ấy và Wi Seol-Ah đi dạo một vòng dưới phố.

Không phải vì tôi có công chuyện cần làm ở đó.

Tôi chẳng có việc gì đặc biệt ở phố cả.

Nhưng, vì lý do nào đó mà tôi cũng không rõ, tôi chỉ đơn giản muốn có một ngày như thế — một ngày cùng họ dạo bước giữa dòng người, không làm gì cả.

Chỉ đơn giản là,

Mình muốn vậy thôi.