TL Note: Lạy hồn cái chương này dài ác, chúc mọi người đọc vui vẻ (Misty)
_________________________
『Tôi chịu thua...』
Yung Pung thốt lên trong một giọng buồn bã, lấp lửng giữa những tiếng thở dốc.
Mặt đất quanh Yung Pung bị cày xới tơi bời, với nhiều khu vực lấm lem, như thể chiến trường vừa qua một trận đánh khốc liệt. Những thanh kiếm gỗ gãy nát nằm vương vãi một góc, như minh chứng cho cuộc đấu dai dẳng.
Khí công trong người cậu đã cạn kiệt hoàn toàn, và cậu cũng không còn sức để cầm lấy thanh kiếm lần nữa.
Họ đã bắt đầu từ lúc mặt trời lên và chỉ dừng lại khi hoàng hôn buông xuống.
『Làm tốt lắm.』
Ánh mắt của Yung Pung hướng về phía chủ nhân của giọng nói đó.
…Quá mạnh.
Đó là suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cậu lúc này.
Kỹ năng võ thuật của Muyeon, người làm nhiệm vụ hộ vệ cho Gu Yangcheon, quả thực xuất sắc ngoài sức tưởng tượng.
Ban đầu, Yung Pung đón nhận lời thách đấu của Muyeon với một sự hứng khởi trước thềm đại hội, nhưng không ngờ đối thủ lại mạnh đến vậy.
Trong tâm trí cậu chợt hiện lên hình ảnh của Namgung Bi-ah.
Khuôn mặt Yung Pung nóng bừng lên khi chỉ nghĩ đến cái tên ấy, nhắc cậu nhớ lại một sai lầm ngây ngô mà cậu từng phạm phải.
Namgung Bi-ah là lý do cậu ấy đã quyết đấu với Gu Yangcheon, và nhờ vậy, cậu đã chạm ngõ khai ngộ võ đạo.
Nhưng sự thật là, Yung Pung vẫn không thể quên được vẻ non nớt và đáng xấu hổ của mình lúc đó.
Giống mà cũng không giống…
Yung Pung biết Namgung Bi-ah là truyền nhân của gia tộc Namgung, một trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng cậu còn nhận ra một điểm đặc biệt ở cô ấy — đó chính là thái độ kiên định, không một chút do dự khi luyện tập, ngay cả khi bị bao quanh bởi ánh mắt tò mò của người xem. Cậu không rõ cô có thể chịu đựng được những ánh nhìn như vậy là do bản tính của mình hay vì đã quen với sự chú ý từ người khác.
Cách cô ấy vung kiếm là chuỗi những nhát chém nối tiếp nhau, vừa nhanh nhẹn vừa uyển chuyển. Màn trình diễn kiếm pháp của cô trông giống như một điệu múa kiếm, được biểu diễn để thu hút những ánh mắt trầm trồ và ngưỡng mộ của khán giả.
Những người theo học một kiếm pháp nhất định mà không có thầy hướng dẫn tận tâm thường mắc phải sự dư thừa trong động tác, nhưng ở Namgung Bi-ah, dù có một vài chuyển động thừa, thì cơ thể linh hoạt và thiên phú của cô ấy lại khiến chúng trở thành nét độc đáo. Nói tóm lại, cô ấy đã biến nhược điểm thành ưu điểm chỉ nhờ vào việc tự luyện tập và rèn giũa cho thanh kiếm của mình theo hướng đi riêng.
Với Yung Pung, sự hoa mỹ đó chính là một nghệ thuật riêng của nó.
Tuy nhiên, nếu phải chỉ ra một sự thật, cậu biết chắc rằng mình sẽ thua khi đối đầu với cô ấy.
Nhưng người này…
Muyeon là một trường hợp hoàn toàn trái ngược.
Anh ấy lại thể hiện sự vững chắc của một võ giả đã được đào tạo bài bản.
Có thể nói, anh chính là hình mẫu kiếm sĩ tiêu chuẩn, một lý tưởng mà mọi võ giả nhắm đến.
Lý do Yung Pung thất bại trước Muyeon trở nên quá rõ ràng.
Thanh kiếm của Muyeon không dựa vào động tác cầu kỳ hay tài năng thiên bẩm… mà chỉ đơn thuần là sự chắc chắn, mạnh mẽ và bền bỉ.
Kiếm pháp của Muyeon chỉ đơn giản là nhanh hơn và mạnh hơn, và điều này khiến Yung Pung không còn lời bào chữa nào cho thất bại của mình. Nghĩ vậy, cậu liền thở dài đầy thất vọng.
Thế giới ngoài giếng nước quả là vô tận…
Lòng kiêu hãnh của Yung Pung đã bị nghiền nát hoàn toàn bởi tài năng của Gu Yangcheon, rồi lại bị tổn thương thêm lần nữa khi nhận ra mình còn kém hơn cả Namgung Bi-ah.
Giờ đây, những cảm xúc đó tiếp tục bao trùm cậu khi đối diện với Muyeon.
Sự tự tin của mình đang bị lung lay… Không, mình cần phải cố gắng hơn nữa.
Dẫu vậy, lời gọi “Kiếm Long” dường như càng ngày càng trở nên nặng nề đối với cậu.
Muyeon tiến đến, chìa tay ra về phía cậu.
『Cảm ơn cậu. Qua trận đấu này, tôi đã học hỏi được rất nhiều.』
『Đại hiệp Muyeon… Không, chính tôi mới là người phải cảm ơn ngài vì đã dành cả ngày để đấu với tôi.』
Yung Pung nắm lấy tay của Muyeon và đứng dậy.
Trên người cậu phủ đầy bụi đất, nhưng cậu không bận tâm lắm và chỉ phủi qua loa vài cái, rồi lại chăm chú lắng nghe lời nói của Muyeon.
『Hôm nay tôi đã ra ngoài quá lâu rồi. Giờ tôi xin phép đi về trước. Cậu định về sau à, thiếu hiệp Yung Pung?』
『Vâng, tôi sẽ luyện tập thêm một chút rồi mới quay về.』
Cậu không còn cách nào khác ngoài luyện tập để lấy lại phong độ của bản thân.
Không, thực ra đó là cách duy nhất mà Yung Pung biết để trấn tĩnh tâm trí đang xáo trộn của mình.
Muyeon gật đầu đáp lại, rồi quay bước trên con đường mòn băng qua chân núi trở về nhà trọ.
Bước xuống dốc núi trong làn gió mát nhẹ, nét mặt Muyeon vẫn giữ vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm.
Đây là lần đầu tiên anh dành trọn một ngày để luyện tập và tỷ thí với một người khác, không để tâm đến công việc hộ vệ.
Rốt cuộc tất cả chuyện này là vì điều gì?
Giống như Yung Pung, trong lòng Muyeon cũng có những suy nghĩ hỗn loạn không hề nguôi ngoai.
Anh tham gia trận đấu này để tìm kiếm một câu trả lời nào đó, nhưng thứ Muyeon nhận lại chỉ là một cảm giác tội lỗi đáng ghét, tự trách móc bản thân mình.
『Một tên hộ vệ vô dụng…』
Lời tự trách của anh trĩu nặng trong sự hối tiếc và u sầu.
Gu Yangcheon đã bao nhiêu lần gặp nguy hiểm dưới sự bảo hộ của anh?
Có phải vì đang ở trong một tông môn danh tiếng như Hoa Sơn mà anh đã lơ là cảnh giác, tưởng chừng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, rồi lại để Gu Yangcheon bị đẩy vào tình thế sinh tử, đối đầu với một võ giả Thượng Cảnh?
Anh tự hỏi rốt cuộc mình đã làm cái quái gì dạo gần đây.
Muyeon cảm thấy những lý do mình viện ra chẳng khác nào lời bao biện.
Anh đã lơ là trách nhiệm hộ vệ của mình. Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Lơ là nghĩa vụ phải bảo vệ một ai đó.
Tên vô dụng là mình đây chứ ai!
Dù Gu Yangcheon cũng đã tránh ánh mắt của anh một cách khéo léo, và dù biết rằng ngài ấy đã đạt đến một cảnh giới võ thuật gần như không cần sự hộ vệ nữa.
Nhưng điều đó, cũng chỉ là cái cớ bao biện anh nghĩ ra mà thôi.
Muyeon hiểu rõ anh là thanh kiếm và tấm khiên của Gu Yangcheon.
Thời khắc mà Gu Yangcheon bị thương phải là sau khi anh ngã xuống.
Đó không phải vì anh trung thành với gia tộc Gu, cũng chẳng phải vì tình cảm anh dành cho Gu Yangcheon.
Nỗi phiền muộn đến từ việc anh đang sao nhãng nhiệm vụ và trọng trách của mình, và điều đó là một vấn đề lớn.
Cuộc đời của một võ giả sẽ chấm dứt khi họ mất đi chính mình.
Đó chính là lời răn của Kiếm Tôn hùng mạnh mà anh vẫn luôn ngưỡng mộ.
Gu Yangcheon ngày một mạnh mẽ hơn qua từng ngày.
Khi Muyeon mới gặp Thiếu gia, ngài ấy chỉ là một chàng trai trẻ chưa đạt đến cảnh giới Nhị đẳng.
Nhưng Gu Yangcheon của bây giờ… ngài ấy đã đạt đến cảnh giới Nhất đẳng và đang trên đường chạm tới Thượng Cảnh, và con đường ấy cũng không còn bao xa nữa.
Một thành tựu đáng kinh ngạc và tốc độ phát triển chóng mặt, ngài ấy đạt được tất cả điều đó chỉ trong vòng chưa đầy một năm.
Còn anh thì sao?
Bao nhiêu năm trời anh đã tập luyện chỉ để chạm đến được ngưỡng cửa của Thượng Cảnh nhưng không thành?
Muyeon tự nhủ rằng lẽ ra ở tuổi mình, anh không nên mang theo cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Anh từng tin rằng thời gian đứng về phía mình, rằng chỉ cần duy trì sự kiên trì và tập trung trong luyện tập, rồi cũng sẽ đạt đến cảnh giới đỉnh cao đó.
Vậy thì… khi nào nó mới tới?
Sao mà mình yếu đuối thế này…
Muyeon cảm thấy mình thật vô dụng, lực bất tòng tâm trong khoảnh khắc ấy.
Nếu một người dành cả đời để luyện tập nhằm bảo vệ người khác mà cuối cùng lại chẳng thể làm nổi điều đó, thì việc luyện tập còn có ý nghĩa gì?
Anh tự hỏi thanh kiếm của mình được giương lên là vì điều gì.
Anh không biết nữa. Dường như vừa mới tìm thấy con đường đúng đắn, thì anh lại thấy mình lạc lối.
Một lần nữa anh tự hỏi bản thân đã học được điều gì từ trận đấu với Yung Pung.
Tôi đã nhận ra giới hạn của mình.
Không giống như những người khác, Muyeon có khả năng nhìn thấy tiềm năng của lứa trẻ bây giờ.
Điều này cũng áp dụng cho Yung Pung.
Muyeon nhận thấy Yung Pung đang tiến bộ vượt bậc, thậm chí trong suốt trận đấu cậu vẫn tiếp tục phát triển không ngừng.
Mặc dù lúc đầu cậu bỏ lỡ năm trong mười đòn tấn công của Muyeon, nhưng tới cuối trận, Yung Pung đã có thể đón nhận tất cả chúng và phản đòn một cách tinh tế hơn.
Những sơ hở lúc đầu của Yung Pung dần trở nên ít đi và biến mất hoàn toàn vào cuối trận, đến mức Muyeon không còn phát hiện ra kẽ hở nào để có thể lợi dụng.
Yung Pung dường như thất vọng về kết quả trận đấu, nhưng Muyeon đã phải giấu đi sự kinh ngạc vì biết rõ bản thân đã bị ấn tượng bởi sự tiến bộ phi thường và những thành tựu ngoạn mục của cậu trong suốt quá trình đó.
Yung Pung sớm muộn cũng sẽ đạt đến trình độ của anh, và khả năng cao là sẽ vượt qua anh trong tương lai không xa.
Anh chắc chắn rằng điều này sẽ không mất quá nhiều thời gian để thành hiện thực.
Liệu tới lúc đó, mình vẫn sẽ dậm chân tại chỗ sao?
Cảm giác tội lỗi và tự trách.
Anh có thể hình dung rõ bức tường to lớn, vững chãi ngăn cách giữa anh và con đường võ đạo tiến tới cấp độ tiếp theo.
Con quỷ đang đè nặng trong tâm trí mình… cũng có thể xem nó là như vậy, phải không?
Anh dừng bước.
Cơn gió mát lành thổi qua, hướng anh về phía nhà trọ, thúc giục anh mau chóng trở về.
Nhưng đôi chân của Muyeon dường như không thể nhấc lên, như bị chôn chặt xuống mặt đất.
Cứ như vậy…
Chỉ một chút thôi, hãy dừng lại nghỉ ngơi.
Cảm giác như toàn bộ nội tâm của anh đang bị vắt kiệt ra ngoài.
Muyeon quyết định sẽ đứng tại đây nghỉ ngơi một lúc, rồi mới trở về, tiếp tục công việc như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đó là điều Muyeon đã tự nhủ, trong khi đứng lặng tại chỗ.
Tuy nhiên, khi đang chìm trong những suy nghĩ đó, một âm thanh vọng lại từ xa khiến anh chuyển rời sự chú ý.
–Vút!
–Vèo!
『Hửm?』
Không phải là tiếng gió.
Là một kiếm sĩ, Muyeon vô cùng quen thuộc với âm thanh ấy.
Đôi chân vừa nãy còn bất động giờ lại cử động, anh bước theo âm thanh ấy, bị cuốn hút về phía đó trước khi kịp nhận ra.
–Vút! Vụt!
Khi đến gần nơi phát ra tiếng động, anh thấy một bóng người đang tập trung vung kiếm trên bãi đất trống.
Tại sao lại là…
Muyeon sững sờ khi nhận ra người đang hiện diện ở đó là ai.
『…Thị nữ Wi?』
Không ai khác, đó chính là Wi Seol-Ah.
Cô bé thị nữ thân cận của Gu Yangcheon, thường ngày vẫn xuất hiện với gương mặt ngây thơ và đáng yêu, luôn được các thị nữ khác cưng chiều hết mực.
Thế mà giờ đây, chính Wi Seol-Ah ấy lại đang một mình vung kiếm trong ánh chiều buông, giữa núi rừng vắng lặng.
Đang là giờ ăn tối mà… em ấy làm gì ở đây vậy?
– Vút! – Vèo! – Vút!
Mặc dù từng đường kiếm của cô có nhiều động tác thừa thãi, tư thế cầm kiếm cũng chưa được chỉn chu, có lẽ vì chưa được ai chỉ dạy kỹ lưỡng,
Nhưng trong từng cú vung kiếm đó, vẫn thấp thoáng một sức mạnh kỳ lạ, một uy lực toát ra không thể che giấu.
Cô bé đang tập thể dục sao?
Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Muyeon khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bởi đối với anh, Wi Seol-Ah chỉ là một thị nữ.
–Vút…
Bất chợt, Wi Seol-Ah dừng lại, nghiêng đầu, đôi mắt tròn ngơ ngác như thể đang cố gắng hiểu điều gì đó, rồi quay người nhìn sang bên cạnh.
『Không phải làm như thế này?』
『Huh…?』
Muyeon thắc mắc liệu cô bé có đang tự nói chuyện với chính mình không. Chuyện đó cũng không khó hiểu, vì tính cách của cô vốn có chút gì đó... kỳ quặc.
『Hơi khó… nhưng như thế này mới đúng.』
Tuy nhiên, khi cô ấy vung kiếm một lần nữa, Muyeon không thể kìm nén nổi một tiếng thốt ra ngạc nhiên.
Từ khởi điểm của thanh kiếm đến cuối đường vung, từng chuyển động của Wi Seol-Ah giờ đây mượt mà và chính xác đến đáng kinh ngạc. Cô vừa thực hiện một đường kiếm hoàn hảo không chút lỗi lầm. Ngay cả trong mắt Muyeon – một kiếm sĩ dày dạn kinh nghiệm – cú vung kiếm ấy cũng đẹp và thuần thục đến không ngờ.
Nó hoàn toàn khác xa với những kỹ thuật nghèo nàn mà cô ấy đã thực hiện khi nãy.
Chuyện quái quỷ gì thế…?
Anh không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến, dù chính anh đã tận mắt nhìn thấy.
『Làm thế này thì trông vừa đẹp vừa thoải mái hơn, tại sao lại phải đổi?』
Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Muyeon hoảng hốt nhìn quanh để xem có ai khác xung quanh không, bởi cô bé cứ nói chuyện như đang đối thoại với một người nào đó. Thế nhưng, anh không thấy bất kỳ sự hiện diện nào khác.
『…Có nên đến gặp ông không nhỉ–… Không, mình không thèm, ông xấu tính lắm.』
Sắc mặt của Wi Seol-Ah đột ngột tối sầm lại, đôi mắt thoáng nét giận dỗi, như một đứa trẻ bất mãn.
Muyeon tiếp tục bị sốc trước những chuyển động kế tiếp của Wi Seol-Ah.
Những động tác cơ bản mà cô thể hiện, tuy đơn giản, lại hoàn mỹ đến mức khó tin. Cô chỉ đang thực hiện những đường kiếm sơ đẳng như vung xuống hay vung ngang, nhưng từng động tác nhẹ nhàng của cô lại mang đến một cảm giác gì đó rất khác biệt, rất cuốn hút.
Làm sao có thể như vậy?
Không chú ý đến sự bàng hoàng của Muyeon, Wi Seol-Ah kết thúc đường kiếm cuối cùng với một động tác gọn gàng rồi khẽ thở dài.
『Được rồi… em sẽ không làm thế nữa.』
Như thể vừa bị trách mắng, cô quay trở lại với những động tác vụng về mà Muyeon đã thấy ban đầu.
Nhưng bây giờ, anh không thể đứng yên nhìn được nữa – những điều kỳ lạ diễn ra liên tiếp khiến anh không thể làm ngơ.
Muyeon liền bước ra khỏi bụi rậm và tiến về phía Wi Seol-Ah.
『Thị nữ Wi…?』
『Oh! Huynh Muyeon!』
Cô bé vẫy tay đầy hân hoan, đúng là Wi Seol-Ah đáng yêu và quen thuộc mà anh biết.
『Em đang làm gì ở đây vậy…?』
Wi Seol-Ah nở một nụ cười rạng rỡ khi trả lời Muyeon, đôi mắt trong sáng toát lên vẻ hồn nhiên.
『Em đang học cách dùng kiếm!』
『Từ… ai?』
『À thì… từ—』
Wi Seol-Ah bất ngờ khựng lại, đảo mắt một vòng trước khi dừng lại ở anh, rồi tỏ ra bất ngờ với chính câu hỏi vừa rồi.
『…Em đang tự học thôi.』
『Tự học? Chỉ có một mình sao…?』
Cô bé thay đổi lời đáp, đôi mắt trong trẻo không giấu nổi chút ngập ngừng.
Muyeon lặng lẽ quét mắt quanh khu vực, nhưng không thấy ai khác ngoài cô bé. Wi Seol-Ah thật sự đang ở đây một mình, tự tập luyện kiếm. Khi thấy Muyeon đứng ngẩn ra, cô bé bèn cất tiếng hỏi anh, giọng nói mang chút tò mò.
『Huynh Muyeon đang trên đường về nhà trọ phải không? Thiếu gia vừa nãy có đi tìm huynh đấy.』
『Oh…!』
Muyeon chợt nhận ra mình lại bỏ dở trách nhiệm một lần nữa…
Giấu đi cảm giác áy náy, anh nở một nụ cười nhẹ đáp lại Wi Seol-Ah.
『Hôm nay anh không tập trung làm việc được vì vướng mắc vài chuyện lấn cấn. Anh sẽ quay về và xin lỗi Thiếu gia sau.』
『Hả? Không, không. Thiếu gia nói rằng không sao đâu, vì đó là huynh Muyeon mà, ngài chẳng có ý trách móc gì cả!』
Cô bé cười rạng rỡ, rồi cố bắt chước dáng vẻ và giọng điệu của Gu Yangcheon khi nói, trông vừa ngây ngô vừa dễ thương.
Muyeon trong thoáng chốc muốn đưa tay lên xoa đầu cô theo phản xạ, vì hình ảnh ấy khiến anh liên tưởng đến một cô em gái nhỏ đáng yêu. Nhưng giữa chừng, anh dừng lại.
Dù thân thiện và tốt bụng với mọi người, Wi Seol-Ah vẫn luôn giữ một khoảng cách riêng mà ít ai có thể bước qua.
Đặc biệt, cô bé không thích người khác xoa đầu mình.
Muyeon biết rõ, trong số ít người cô cho phép làm điều đó, chỉ có ông Wi và Gu Yangcheon. Vì vậy, anh ngừng lại, tránh đi hành động có thể khiến cô khó chịu.
Khi không khí giữa họ dần trở nên ngượng ngùng, Wi Seol-Ah chợt hỏi anh một câu hỏi khác.
『Vậy giờ huynh sẽ quay về nhà trọ sao?』
Muyeon gật đầu, giọng đáp nhẹ nhàng.
『Ừ, hôm nay anh nghỉ ngơi hơi lâu rồi, giờ nên quay lại thôi.』
Ánh mắt anh bất giác dừng lại trên thanh kiếm gỗ nhỏ mà Wi Seol-Ah vẫn nắm chặt trong tay. Sau một thoáng ngập ngừng, anh hỏi, có phần dè dặt.
『À… Thị nữ Wi…』
『Dạ?』
『Sao đột nhiên em lại quyết định tập kiếm vậy?』
Wi Seol-Ah ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo chớp chớp khi đang suy nghĩ, tìm kiếm câu trả lời.
Không mất quá lâu để cô bé có câu trả lời.
『Vì dạo gần đây, mỗi lần Thiếu gia trở về, ngài ấy đều mang theo những vết thương. Em nghĩ chắc là có ai đó bắt nạt ngài...』
Từ những vết xước nhỏ nhặt đến vết thương nghiêm trọng sau lần nguy kịch vừa rồi, chỉ cần nhìn thấy tình trạng của Gu Yangcheon cũng đủ khiến lòng cô đau nhói, như thể trái tim bị xé rời khỏi lồng ngực.
Dù biết rõ vết thương ấy không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm,
Wi Seol-Ah vẫn không thể nào chịu đựng nổi cảm giác ấy.
Cô ghét phải chứng kiến cảnh đó, ghét cả nỗi đau giằng xé bản thân mình khi nghĩ về những thương tổn mà Gu Yangcheon phải chịu đựng.
『Vậy nên… em muốn bảo vệ ngài ấy.』
Muyeon chỉ biết đứng lặng thinh, không thể tìm ra lời nào đáp lại. Những lời nói chân thành ấy như lẽ tự nhiên trong cuộc đời cô bé, tựa như một lời tuyên thệ giản đơn nhưng sâu sắc.
Ai trong gia tộc cũng biết rằng Wi Seol-Ah dành cho Gu Yangcheon một tình cảm đặc biệt sâu đậm—thứ tình cảm đó có thể dễ dàng nhận thấy.
Không, thực ra… nó hiển hiện rõ ràng đến mức không ai có thể làm ngơ.
Tuy nhiên, trong lòng Muyeon còn tồn tại một chút hoài nghi.
Những động tác mà cô bé thể hiện khi nãy tinh tế và chuẩn xác đến độ khiến anh, một kiếm sĩ lão luyện, cũng phải sửng sốt.
Nhưng dù vậy, mình vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng vào khả năng ấy… vì em ấy vẫn chỉ là một thị nữ.
Anh nghiến chặt răng vì ý nghĩ vừa thoáng vụt qua đầu mình.
…Vẫn chỉ là một thị nữ—Ý nghĩ này làm anh thấy mình đang đánh giá cô bé bằng ánh mắt thiếu công bằng.
Muyeon cảm thấy nhói lòng khi nhận ra mình đã vô tình coi thường Wi Seol-Ah, như thể việc cô bé có thể chạm đến mục tiêu của mình là điều xa vời.
Wi Seol-Ah vẫn tiếp tục mỉm cười vô tư, không hề hay biết những gì đang diễn ra trong tâm trí anh. Chốc sau, cô bé hớn hở nói:
『Em quay về nhà trọ đây! Thiếu gia chắc đang đợi em rồi.』
Cô nhặt thanh kiếm gỗ lên, vui vẻ rảo bước về phía nhà trọ.
Muyeon dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Wi Seol-Ah, khuất dần trong ánh chiều tà.
Muyeon, sao ngươi lại có thể hèn nhát và thảm hại đến thế? Sao ngươi lại coi thường khả năng của người khác chỉ vì chính ngươi chưa đạt được mục tiêu của mình?
Anh hiểu rõ rằng lời Wi Seol-Ah nói đều là chân thật, nhưng ý nghĩ hạ thấp cô bé vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu anh như một bóng đen khó rũ bỏ.
Tỉnh lại đi. Ngươi vẫn còn một con đường rất dài phía trước.
Anh tự nhắc nhở mình rằng anh không thể gục ngã tại đây. Anh định thần lại trước khi bị cuốn chìm trong cơn mơ màng một lần nữa.
Phù…
Muyeon thở dài một hơi, trút bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng.
Nhưng đúng lúc đó, Wi Seol-Ah, đang tung tăng bước về phía nhà trọ, bỗng dừng lại, quay người rồi chậm rãi tiến về phía anh. Bước chân cô nhẹ nhàng, nhưng toát lên một vẻ uy nghi đến lạ thường.
『…Thị nữ Wi?』
Muyeon bất giác lùi lại, ánh mắt dán chặt vào cô bé.
Nụ cười thường ngày của Wi Seol-Ah đã biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, hoàn toàn khác xa với sự hồn nhiên mà anh vẫn thấy.
『Vậy là đủ rồi.』
『Gì cơ?』
Giọng cô trở nên trầm lắng, khác biệt đến mức như thể một người khác đang nói qua thân xác của Wi Seol-Ah. Trong đầu Muyeon hiện lên vô vàn câu hỏi, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.
Không bận tâm đến phản ứng của anh, cô tiếp tục:
『Có vẻ như anh đã nhận ra điều mình cần làm là gì, nên ta không có gì để nói thêm nữa.』
Cô đưa bàn tay trắng mịn ra, ngón tay nhỏ nhắn chạm nhẹ lên ngực anh.
Muyeon muốn lùi lại, nhưng cơ thể anh như bị khóa chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Wi Seol-Ah không nhìn vào mặt anh, chỉ chăm chú dõi vào ngực anh và nói tiếp, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ vang lên như một mệnh lệnh:
『Đừng mãi mắc kẹt ở một chỗ, đôi khi cần phải phá vỡ bức tường và đột phá bằng sức mạnh thuần túy.』
–Ấn
Muyeon lùi lại một bước trước sức lực từ bàn tay nhỏ bé ấy.
Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể từ lồng ngực, khuấy đảo và đánh thức cái gì đó trong sâu thẳm nội tâm.
『Ughh…!』
Đòn tấn công bất ngờ…!?
Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ mình đang bị tấn công.
Tại sao em ấy lại làm vậy?
Theo phản xạ, anh cố gắng huy động nội Khí để phòng vệ, nhưng luồng năng lượng vô hình đó lại biến mất nhanh chóng, như thể chưa từng tồn tại.
Khi hoàn hồn, Muyeon lấy tay xoa xoa ngực mình, cảm nhận dấu vết của cú chạm kỳ lạ ấy.
『Em vừa làm gì thế–!』
Muyeon định lớn tiếng, nhưng chợt nhận ra Wi Seol-Ah đã quay trở lại dáng vẻ quen thuộc của mình, với biểu cảm tươi tắn và ánh mắt ngây thơ trên gương mặt.
Cô đáp lại anh, nụ cười rạng rỡ chưa từng biến mất:
『Đó là những lời người ấy nhờ em truyền lại!』
『…Ai cơ?』
Cô bé không đáp, chỉ quay lưng chạy vội về phía nhà trọ, để lại Muyeon đứng ngơ ngác với vô số câu hỏi trong đầu.
『…?』
Muyeon đứng đó, bối rối vì hàng loạt sự kiện khó tin vừa xảy ra.
Chẳng lẽ chỉ là một trò đùa? Anh không ngờ rằng Wi Seol-Ah có thể diễn kịch thuyết phục đến vậy.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cố xem chuyện này như một trò đùa, nhưng tâm trí anh vẫn lởn vởn những lời cuối cùng mà cô bé vừa nói.
Đột phá bằng sức mạnh thuần túy?
Dù nghĩ đó chỉ là câu nói vu vơ, sâu thẳm trong lòng anh vẫn cảm thấy những lời ấy hàm chứa ý nghĩa mà anh có thể sử dụng.
Anh dừng bước, tự hỏi liệu có phải những lời đó chính là chìa khóa giúp anh đột phá giới hạn bản thân không, nhưng rồi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy.
『Giá như đạt được giác ngộ dễ dàng như vậy… thì ngay từ đầu mình đã chẳng cần phải bận lòng rồi.』
Dù tự trấn an mình như thế, anh vẫn nhận ra rằng những suy nghĩ rối bời trong lòng đã tan biến nhờ vào lời nói đùa của Wi Seol-Ah.
Với cảm giác nhẹ nhõm đó, anh quay lại con đường về nhà trọ, bước đi theo bóng dáng nhỏ bé của cô bé.
***
『…Chuyện này là sao?』
Tôi ngồi trên hiên nhà, nhìn Wi Seol-Ah quay trở về nhà trọ, theo sau đó là Muyeon.
Khi tôi hỏi Hongwa về Wi Seol-Ah, cô ấy nói rằng em ấy đã ra ngoài dạo chơi. Nghe thế, tôi không kìm được sự trách móc, hỏi tại sao cô lại để Wi Seol-Ah đi một mình vào buổi tối muộn thế này.
Tôi đã tính ra ngoài tìm em ấy và đưa về... nhưng may là em ấy đã tự về trước.
Còn nữa…
『Có chuyện gì xảy ra à?』
Muyeon, người vừa theo sau Wi Seol-Ah, trông có vẻ gì đó không ổn.
Không chỉ là nét mặt đầy suy tư của anh ấy…
Hửm, cái gì đây?
Có gì đó không bình thường nhỉ, hay là do mình quá mệt nên mới thấy thế?
Ngay sau khi nhận ra ánh mắt của tôi, Muyeon bước tới và cúi đầu.
『…Tôi xin lỗi ngài.』
『Huh? Vì điều gì?』
『Hôm nay tôi đã tự ý nghỉ mà không báo trước. Tôi đảm bảo việc này sẽ không lặp lại nữa.』
À, thì ra là vì chuyện đó sao?
『Đôi khi ngươi cũng nên thư giãn tự cho mình nghỉ ngơi chút đi. Ta chắc là ngươi cũng tranh thủ luyện tập ở đâu đó, dù nói là nghỉ ngơi, có đúng không?』
『…』
『Ngươi không nói gì tức là ta đoán đúng rồi.』
Tôi có thể cảm nhận được phần nào tâm tư của Muyeon, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi chẳng có cách nào giúp anh ta được.
Tình huống của anh ta khác biệt với Yung Pung.
Nếu như bức tường chắn đường của Yung Pung là chính sự kiêu ngạo của bản thân, thì cách phá bỏ nó chính là đánh sập lòng tự tôn ấy — như cách tôi đã làm trước đây.
Nhưng với Muyeon, bức tường mà anh đang đối mặt lại là một thứ mà anh phải tự mình vượt qua, một thử thách riêng mà không ai có thể giúp đỡ từ bên ngoài.
『Nếu ngươi cần, cứ nghỉ ngơi thêm cũng không sao đâu.』
『…Không cần đâu ạ.』
『Được rồi.』
Muyeon rời đi sau khi báo rằng sẽ quay lại công việc của mình từ ngày mai.
Tôi đoán rằng anh ta lại đi tuần đêm như thường lệ.
Nhìn thấy nét mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt của anh ta khiến tôi không khỏi lo lắng.
Liệu chuyện này có đến mức nguy hiểm không?
Có lẽ khi thời điểm thích hợp đến, mình nên tìm cách giúp anh ta một chút.
Dù tôi không thể trực tiếp phá bỏ bức tường ngăn cản bước tiến của anh ấy, nhưng tôi vẫn hy vọng mình có thể góp một phần nhỏ trong việc giúp anh ta vượt qua nó.
Bình thường tôi không hay bận tâm đến những chuyện như thế này, nhưng vì là Muyeon, tôi cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, rằng việc giúp đỡ thuộc hạ tài năng này cũng là điều nên làm.
Tài năng, nếu không được khai phá trọn vẹn, thì chẳng phải sẽ là sự lãng phí đáng tiếc sao?
Nghĩ về những khả năng trong tương lai, tôi thấy rằng giúp anh ta vào lúc này có lẽ cũng là một bước đi đúng đắn.
Khi kết thúc dòng suy nghĩ ấy, tôi thấy Wi Seol-Ah tiến đến, gương mặt đã rửa sạch, tươi tắn hơn sau chuyến đi dạo.
『Thiếu gia!』
『…Em...』
Tôi định mở lời trách mắng vì em ấy đã tự ý ra ngoài một mình vào giờ tối muộn, nhưng lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.
『Tối nay em cũng đã cố gắng hết sức làm việc đấy!』
『…Được rồi, giỏi lắm.』
Tôi đáp lại đơn giản, nhưng rồi sực nhớ ra một điều. Tôi liền lấy từ túi áo ra một vật nhỏ để trao cho em ấy.
『…Hở?』
Đôi mắt Wi Seol-Ah mở to, tràn đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ trong tay tôi.
Không hiểu sao, một cảm giác ngượng ngùng xâm chiếm tôi, khiến tôi lên tiếng trong khi lảng tránh ánh mắt tròn xoe của em ấy.
『Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là phần thưởng vì em đã cố gắng làm việc chăm chỉ thôi.』
Đó là một chiếc kẹp tóc phát sáng với ánh sáng trắng lấp lánh.
Tôi đã lén mua nó khi xuống chợ Huayin cùng với Namgung Bi-ah và Wi Seol-Ah.
Tôi cũng mua một chiếc tương tự cho Namgung Bi-ah, nhưng chưa tìm được cơ hội để tặng cho cô ấy.
『Thiếu gia… N-Ngài tặng cái này cho em sao?』
『Không thích à? Vậy ta sẽ đưa cho người khác—』
『Khônggg đượccc!』
Wi Seol-Ah nhanh chóng chộp lấy chiếc kẹp tóc từ tay tôi.
Rồi em ấy cười lẽn bẽn như một kẻ ngốc, ôm chặt vào lòng món quà đầu tiên được nhận từ tôi trong kiếp này.
Phản ứng của em ấy khiến tôi hơi ngạc nhiên, vượt xa ngoài mong đợi.
Một món quà nhỏ bé thế này có thể khiến em ấy vui đến vậy sao?
Chỉ là một chiếc kẹp tóc đơn giản, mua vội ở hàng rong thôi mà.
Chứng kiến niềm vui ấy, tôi chợt nghĩ đến việc nhờ lão Shin tư vấn về vấn đề này.
…Liệu lão Shin có lại chửi rủa mình vì chuyện này không nhỉ?
Tôi cảm thấy ông ấy chắc chắn sẽ làm thế.
Wi Seol-Ah nhìn chăm chú vào chiếc kẹp tóc, rồi đột nhiên đôi mắt sáng bừng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó.
Nhìn em ấy như vậy, tôi cảm thấy có chút áp lực và buộc phải hỏi, cố ý lảng tránh ánh mắt long lanh đó.
『Sao lại nhìn ta như thế?』
『Thiếu gia.』
『Ừ…?』
『Em có thể hôn má thiếu gia một cái được không?』
『C-Cái gì?』
『Cảm ơn thiếu gia!』
『Khoan đã—! Ta chưa đồng ý mà—』
Nghĩ kỹ lại thì,
Wi Seol-Ah vốn đã bao giờ nghe theo lời phản đối của tôi đâu.
Và rồi, sáng hôm sau…
Đệ Hoa Chiến Hội, đại hội thường niên của phái Hoa Sơn — ngày hội lớn nhất, cuối cùng cũng đã đến.