『Thiếu gia?』
Yung Pung lại gọi tôi lần nữa.
Tuy nhiên, lúc này tôi thật sự chưa thể đáp lại cậu ta.
Vừa nãy… là cái gì?
Mình có nghe nhầm không?
Chắc chắn là do tôi ảo giác rồi.
Chắc chắn là thế.
Nếu không phải vậy, có lẽ tôi sẽ tự cắn lưỡi kết liễu cuộc đời mình ngay tại chỗ luôn.
Chắc mình vẫn chưa tỉnh hẳn nên mới gặp ảo giác, đúng không?
Phải, có lẽ mình vẫn còn đang mơ màng do mới ngủ dậy, chưa thực sự tỉnh táo.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nhớ ra rằng mình cần phải nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Yung Pung.
『…Không có gì–』
[Này, nhóc! Có nghe thấy ta nói gì không?]
『Ôi mẹ kiếp!』
Tôi bất giác hét toáng lên vì giật mình trước giọng nói vừa xuất hiện lần thứ hai trong đầu.
Và vì thế, Yung Pung đứng trước mặt tôi cũng giật mình, ánh mắt thoáng qua vẻ hoang mang.
Tôi không buồn để ý đến phản ứng của Yung Pung nữa, mà lập tức núp sau lưng cậu ta.
Yung Pung thốt lên, không giấu nổi sự kinh ngạc.
『T-Thiếu gia! Ngài đang làm gì vậy!?』
『C-C-Cậu không nghe thấy gì à!?』
『Nghe thấy gì cơ… Tôi chỉ nghe thấy ngài vừa chửi toáng lên thôi mà?』
『Không… Không phải! Là giọng của một ông già khó ưa!』
『Ngài đang nói cái gì vậy…』
[Nhóc con! Sao dám gọi ta là khó ưa!?]
『Thấy chưa…!! Cậu thật sự không nghe thấy gì sao!?』
Tôi hỏi lại Yung Pung lần nữa, nhưng cậu ta chỉ nhìn tôi như thể đang nhìn một thằng điên.
Một phản ứng dễ hiểu khi tôi là người đột ngột trốn sau lưng cậu ta chẳng vì lý do gì trong khi cậu chỉ định hỏi tôi một câu.
Con mẹ nó, cậu ta không nghe thấy gì thật à? Cái giọng to rõ ràng như thế cơ mà.
Truyền âm? Không, cảm giác này lạ lắm.
Như thể giọng nói đang vang vọng từ trong tâm trí tôi…
[Nhóc con, thời ta còn sống ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ dọa ngươi đái dầm ra quần. Vậy mà giờ ngươi dám sỉ nhục ta như thế à?]
Thời còn sống? Chẳng lẽ đây là ma quỷ sao…!?
[Im ngay! Nam nhi đại trượng phu sao lại sợ hãi vì mấy chuyện vặt vãnh như này hả!]
…Thứ này bám lấy tôi từ lúc nào vậy?
Tôi đâu có đi ngang qua nghĩa trang hay nơi nào bị ma ám đâu, vậy tại sao chuyện này lại xảy ra…!
[Bám lấy cái con khỉ, chính ngươi là kẻ đã gây ra chuyện này đấy.]
Nghe thấy lời của ác ma–
[Ác ma!? Áccc Maaaaaaa!?]
Nghe thấy lời của hồn ma, tôi khựng lại và suy nghĩ.
Chính mình gây ra? Mình đã làm chuyện gì cơ?
[Chính ngươi là kẻ đã tham lam ăn hết tất cả, giờ lại giả vờ như không biết gì! Mặt dày quá nhỉ, không thấy xấu hổ à!?]
『Hả!? Ăn hết tất cả cái quái gì cơ!?』
『T-Thiếu gia?』
Tôi mặc kệ Yung Pung người đang nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi.
Tôi chẳng có hơi đâu bận tâm đến thể diện của mình nữa, vì tôi phải xử lý cái tình huống quái gở này trước đã.
Con ma đáp lại lời tôi với giọng đầy ngạc nhiên.
[Nhóc con, ngươi thật sự không biết gì sao? Sau khi đã hút cạn chỗ đó đến căng cả bụng?]
Ông ta đang nói linh tinh gì vậy?
Tôi hút gì cơ?
[Ngươi thậm chí còn chẳng nhớ à? Chắc lại ném não vào sọt rác rồi. Ngươi nghĩ mình tự nhiên vượt qua được bức tường đó sao?]
Bức tường?
Nghe thấy lời của hồn ma, tôi chợt nhớ lại một chuyện đã xảy ra không lâu trước đây.
Ngày mà Hỏa Diệm Thuật của tôi đột phá lên tứ cảnh.
Và cái mùi hoa mai nồng nặc mà tôi đã ngửi thấy vào đêm trước đó.
Cộng với cả việc ánh sáng phát ra từ bảo vật yếu đi vào sáng hôm sau.
Nghĩ đến đó khiến tôi nổi da gà.
Không lẽ nào…?
[Haha! Tốt quá, ít nhất ngươi cũng biết cách lôi não ra khỏi sọt rác.]
…Ôi chúa ơi… Xin hãy cứu lấy con.
[Ngươi dám gọi ta là ác ma, trong khi chính nhờ ta ngươi mới phá được bức tường đó… Đúng là một thằng nhãi láo toét.]
Tôi không ngờ rằng bảo vật của Hoa Sơn lại chứa một thứ như thế này.
Ai đời lại coi một vật bị ám là bảo vật cơ chứ? Cái kiểu bảo vật quái gì thế? Phải gọi nó là đồ bị nguyền rủa bởi ác ma mới đúng…!
[Ngươi vẫn còn mạnh miệng nhỉ… Ta phải thừa nhận, ta khá ấn tượng với cái mồm của một thằng nhóc như ngươi đấy.]
Ông là ai?
Có phải là một hồn ma thật sự đang chiếm giữ bảo vật này…?
[Hồn ma? Đừng so sánh ta với thứ hạ đẳng đó.]
Bỗng nhiên, một cảm giác ngứa ngáy xâm chiếm lồng ngực của tôi.
Là Hỏa Khí? Không, cảm giác này quá mát lạnh và dịu nhẹ để có thể gọi là Hỏa Khí.
Khí trong người tôi đang tự động di chuyển mà tôi không thể kiểm soát được.
Đó là một cảm giác kinh tởm, khi Khí của tôi tự do lưu chuyển khắp cơ thể mà không theo ý chí của tôi.
Như thể có hàng trăm con ấu trùng đang bò khắp người tôi vậy.
Mình sắp ói mất…!
Mặc dù luồng Khí êm dịu, nhưng nó vẫn rất đau đớn khi lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi nghiến răng cố gắng chịu đựng, nhưng điều đó không hề dễ chút nào.
Và ngay cả lúc này, hồn ma vẫn không ngừng nói.
[Ta là Chưởng môn đời thứ 8 của Hoa Sơn.]
Ngực tôi vẫn không ngừng căng cứng trong khi hồn ma tiếp tục nói.
Giờ đây, cảm giác ghê tởm đó đã lan tới cả vùng đan điền của tôi…
Yung Pung dường như đang đỡ lấy tôi trong hoang mang, nhưng lúc này ý thức của tôi mờ nhạt dần và không có dấu hiệu quay trở lại.
Tầm nhìn của tôi dần dần mờ mịt, tất cả trở nên trắng xóa.
Và trước khi tôi hoàn toàn mất ý thức,
[Ta là Thần Kiếm Hoa Sơn, Shincheol.]
Đó là câu cuối cùng mà tôi nghe thấy từ hồn ma trước khi ngất lịm.
***
Đại Chiến Huyết Ma.
Đó là một cuộc đại chiến châm ngòi bởi Huyết Ma Vương, đã diễn ra cách đây hàng thế kỷ.
Trước khi Thiên Ma xuất hiện, đại chiến Huyết Ma từng được xem là thảm họa lớn nhất trong lịch sử.
Thế nhưng, dù đã trải qua bao nhiêu năm, người đời vẫn không tìm được nhiều câu chuyện kể lại về cuộc chiến đó.
Họ chỉ nhớ rằng đó là một sự kiện khủng khiếp và đẫm máu, với mục tiêu biến thế giới thành một biển máu. Nhưng Huyết Ma Vương – kẻ đầu têu mọi chuyện – đã bị các anh hùng ngăn chặn, và đó là tất cả những gì còn được ghi nhớ.
Không rõ là do tôi không để tâm đến lịch sử, hay thực tế là không có nhiều thông tin về cuộc chiến này, hoặc có thể câu chuyện ấy đã bị cố tình giấu nhẹm,
Nhưng điều duy nhất tôi biết chắc là chỉ có rất ít thông tin về Huyết Ma Vương.
Thiết Kim Quyền (拳鐵金王), Yeon Il-Cheon.
Thiên Quang Thánh Lực (煌阿佛尊), Cheolyoung.
Thần Kiếm Hoa Sơn (華山仙劍), Shincheol.
Thiên Lôi Nhất Kiếm (雷天一劍), Namgung Myung.
Tuyệt Thiên Độc (毒絶天), Tang Jaemoon.
Dù bao năm có trôi qua, tên tuổi của năm vị anh hùng đã chặn đứng thảm họa Huyết Kiếp vẫn sẽ mãi được khắc ghi trong sử sách.
Trong cuộc chiến đó, Yeon Il-Cheon đã hy sinh, và gia tộc vĩ đại nhất thời bấy giờ, Kim Nhiên, cũng biến mất không để lại dấu vết.
Tang Jaemoon của gia tộc Tang cũng đã bỏ mạng trong trận chiến, làm rung chuyển mạnh mẽ cả gia tộc Tang thời bấy giờ.
Nhưng cuối cùng, các anh hùng đã chiến thắng và tiêu diệt Huyết Ma Vương, cứu lấy thế giới.
Chính nhờ có họ mà chúng ta mới có thể sống tiếp đến ngày hôm nay. Câu chuyện đó, tôi đã nghe nhiều đến mức tai muốn chảy máu.
Và sau này, khi Thiên Ma xuất hiện, thế giới lại một lần nữa được cứu rỗi nhờ Wi Seol-Ah cùng các anh hùng khác, giống như cách mà Ma Huyết Vương từng bị đánh bại.
Điều này khiến tôi càng khó tin vào những gì mình vừa trải qua.
Tôi xoa trán để làm dịu cơn nhức nhối và hỏi lại lần nữa:
『…Ông nói mình là ai cơ?』
[Ta đã nói rồi, ta là Shincheol, nhóc con.]
『…Vậy, ông đang nói mình là Thần Kiếm của Hoa Sơn…』
[Ngươi đã hỏi đi hỏi lại câu này bao nhiêu lần rồi hả?]
『Chắc là hơn 10 lần rồi.』
Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang ở trong xe ngựa, không phải bên ngoài.
Tôi đã hy vọng rằng giọng nói trong đầu chỉ là ảo giác, nhưng ngay khi tỉnh giấc, tôi lại nghe thấy giọng nói phiền toái đó lần nữa, khiến mọi hy vọng của tôi tan biến.
[Phiền toái? Thằng nhãi này! Ngươi vẫn còn hỗn láo quá nhỉ!]
Đó là giọng của một ông lão nghe vừa khó ưa vừa thô lỗ. Vậy mà lão ta tự xưng là Thần Kiếm của Hoa Sơn sao…?
Không có người nào trong giới võ lâm mà lại không biết đến danh hiệu của Thần Kiếm Hoa Sơn.
Nếu phải chọn một cái tên được kính trọng nhất ở Hoa Sơn, ngoại trừ Chưởng môn hiện tại ra, thì cái tên Thần Kiếm luôn đứng đầu.
Người ta nói rằng lòng tốt và uy nghiêm của ông lan tỏa không chỉ ở Hoa Sơn, mà còn ra cả thế giới.
[Thế hệ trẻ thời nay… Tsk tsk. Thời của ta ngày xưa, nếu tiền bối lên tiếng, hậu bối chỉ được phép cúi đầu lắng nghe và không được cãi…]
Người ta nói rằng người mang danh hiệu Thần Kiếm của Hoa Sơn,
Chỉ cần đi ngang qua một cái cây chết khô héo cũng có thể khiến nó sống lại nở rộ hoa mai.
[Còn chưa kể, với tư cách là bậc trưởng lão, ngươi phải đối xử với ta bằng sự kính trọng thay vì sợ hãi…]
『…』
…Và các người bảo tôi phải tin rằng ông ta là Thần Kiếm của Hoa Sơn?
Lòng tốt cái quái gì chứ, tôi chỉ thấy ông ta có một tâm địa xấu xa. Còn uy nghiêm?
Nói ông ta là một ác ma nghe còn đáng tin hơn.
Đó mới là điều tôi thực sự cảm nhận được.
Phải, chắc chắn đây là một ác ma. Không lầm vào đâu được.
Không thể tin được tôi lại bị ám bởi một ác ma. Tôi đã quá sơ suất rồi.
…Chết tiệt, có nên đi tìm thầy trừ tà không nhỉ?
[Cái thằng oắt con láo toét…! Sao ngươi dám đối xử với ta như thế này!]
Tôi lại ôm đầu khi cảm thấy cơn đau bắt đầu quay trở lại.
Sao trong cách nói chuyện thô lỗ đó lại chẳng có chút gì giống với Hoa Sơn cơ chứ?
Tôi không thể tin nổi cái ông già này chính là người mà ông ta tự nhận.
Mà làm sao anh hùng của Hoa Sơn lại trở thành ác ma được? Chuyện đó thật khó tin.
[Ngươi đã ăn tất cả chỗ đó, vui vẻ tận hưởng nó, mà giờ lại phủ nhận?]
『Tôi đã ăn cái gì cơ?』
[Sao ngươi cứ giả vờ không biết thế? Ta mới là người phải thắc mắc đây này. Làm sao ngươi có thể hấp thụ Khí Hoa Sơn khi ngươi còn chẳng phải là đệ tử của môn phái đó?]
Tôi im bặt không nói nên lời trước câu hỏi của ác ma.
Rõ ràng là có gì đó kỳ lạ, nhưng tôi lại không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Giọng nói và mùi hương hoa mai vào cái đêm đó chắc chắn không phải là giấc mơ. Nó là thật.
Điều này có nghĩa là việc tôi đột phá lên tứ cảnh của Hỏa Diệm Thuật có thể là kết quả của Ma Hấp Công mà tôi đã vô thức kích hoạt, hấp thụ Khí từ bảo vật.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy...?
Điều này khiến tôi càng thắc mắc hơn. Nếu tất cả những chuyện này đều xảy ra do Ma Hấp Công, thì điều đó có nghĩa là tôi đã vô tình hấp thụ Khí từ bảo vật mà thậm chí không cần chạm vào nó – chỉ vì nó nằm trong túi áo tôi.
Tôi từng nghĩ kỹ năng này chỉ có tác dụng với ma thạch, nhưng giờ đây, nó có thể hấp thụ cả Khí từ bảo vật nữa? Và không cần tiếp xúc trực tiếp? Kỹ năng này đã tự động kích hoạt?
...Chết tiệt, mình gặp rắc rối lớn rồi.
Trước đây, tôi còn không chắc chắn vì vẻ ngoài của bảo vật không thay đổi nhiều, nhưng bây giờ, khi nhận ra toàn bộ sự việc, tôi cảm thấy mình không còn đường lui nữa.
[Ta thề rằng cơ thể của ngươi đã bị một dạng Khí khác chiếm lĩnh, vậy mà...]
『...Khoan đã, nếu ông thật sự là Thần Kiếm của Hoa Sơn, tại sao ông lại có thể nói chuyện với tôi ngay lúc này?』
[Như ta đã nói trước đó, là vì tên nhóc nhà ngươi đã hấp thụ Khí của viên đá.]
『Vậy ông đã bị kẹt trong viên bảo vật suốt thời gian qua sao?』
Người ta nói rằng viên đá này đã tồn tại hàng trăm năm, vậy có nghĩa là ông ta đã bị mắc kẹt ở trong đó ngần ấy thời gian á? Chuyện này có khả thi không đấy?
[Không hẳn. Ta chỉ vừa mới thức tỉnh gần đây thôi.]
『Ông nói gì? Mới gần đây thôi...?』
Nghĩa là sao?
[Phải, khi ngươi lần đầu tiên chạm vào viên đá, đó chính là lúc ta tỉnh lại.]
Khi Nhị trưởng lão đưa cho tôi bảo vật? Nghe thật hoang đường.
Nếu điều đó là thật, thì làm thế nào...?
Có thể đây là tác dụng phụ do tôi đã hấp thụ quá nhiều Khí từ bảo vật, khiến tôi sinh ra ảo giác…?
Tôi thậm chí còn có những suy nghĩ như này.
Và dù kẻ này có thực sự là Thần Kiếm Hoa Sơn hay chỉ là một ác ma hèn mọn đang cố lừa tôi tin rằng hắn là anh hùng của Hoa Sơn, thì điều đó vẫn không thay đổi sự thật rằng tất cả những chuyện này chỉ là một mớ phiền phức khác cho tôi.
[Thật nực cười, ta giúp ngươi chỉ vì lo ngươi mất mạng khi cố gắng phá vỡ bức tường đó, vậy mà giờ ngươi lại gọi ta là ác ma!]
Hồn ma tiếp tục nói.
Có lẽ ông ta nói đúng.
Tôi không thể vượt qua được bức tường vì cơ thể tôi không thể chịu nổi luồng Khí quá mãnh liệt và dữ dội, nhưng nhờ hấp thụ Khí từ bảo vật, tôi đã có thể vượt qua bức tường đó một cách an toàn.
Vấn đề là, dù tôi đã cố tránh đối mặt với sự thật, nhưng sau khi nghe lời của Thần Kiếm, tôi không còn nghi ngờ gì nữa:
Khí của Hoa Sơn đã thấm vào cơ thể tôi.
Và dù tôi có cố gắng che giấu thế nào, mùi hoa mai vẫn luôn vương vấn xung quanh tôi.
Và cả việc tôi đã đạt đến một cảnh giới cao của môn võ Hoa Sơn – điều mà mọi võ giả phải mất nhiều năm khổ luyện để đạt được – giờ đây lại đến quá dễ dàng.
『...Giờ phải làm sao đây?』
Tôi không thể nói mấy câu như “Teehee! Tôi vô tình hấp thụ Khí từ bảo vật rồi. Xin lỗi nhé.” được.
Đáng ra tôi không thể có Khí của Hoa Sơn trong người khi chưa được môn phái này chấp nhận,
Nhưng còn tệ hơn nữa, tôi thậm chí không biết phải giải thích với họ như thế nào về việc tại sao tôi lại sở hữu luồng Khí đó.
Tên hồn ma bật cười khi tôi đang chật vật.
[Ai bảo ngươi tham lam hấp thụ hết chỗ đó.]
『Ông nghĩ tôi muốn làm thế à...?』
[Đêm đó, ngươi ngấu nghiến chỗ Khí đó như một con thú hoang, và giờ ngươi lại phủi đít chối bỏ à?]
Đúng là vậy... Tôi đã hấp thụ bao nhiêu Khí đến mức nó trở nên rõ ràng như thế này?
Tôi càng cảm thấy bực dọc hơn vì đây không phải ý định của tôi ngay từ đầu.
Mẹ cái kỹ năng chết tiệt này… Phá hoại kiếp trước của tôi là chưa đủ, giờ nó phá cả cuộc đời này khi tôi chỉ muốn sống như người bình thường.
Tôi cố kiềm chế cơn bực bội và hỏi tiếp:
『...Hãy nói cho tôi biết, tại sao ông lại bị kẹt trong viên bảo vật?』
Nếu ông ta thực sự là Thần Kiếm của Hoa Sơn, thì lý do tại sao ông lại bị nhốt trong viên đá,
Và nếu không phải, thì rốt cuộc ông là ai, tôi cần phải biết rõ hết.
Nghe câu hỏi của tôi, hồn ma im lặng một lúc.
[…Hmm.]
Câu hỏi quá khó để trả lời à, hay ông ta đang cẩn trọng vì câu hỏi này rất quan trọng?
Sau một hồi, hồn ma lên tiếng.
Tuy nhiên, lần này giọng điệu ông ta nhỏ hơn hẳn.
[...Chính ta cũng không biết. Tại sao ta lại ở trong đó nhỉ?]
Nghe thấy lời đó, tôi buông tiếng thở dài rồi mở cửa xe ngựa.
Ông ta cũng không biết gì cả.
Hoặc ông ta biết, nhưng lại giả vờ không biết.
Điều đó có nghĩa là ông ta không muốn tôi biết. Nói cách khác, dù là tình huống nào cũng đều không giúp ích gì cho tôi.
Thần Kiếm Hoa Sơn cái con khỉ, đây chắc chắn chỉ là một ác ma.
Tôi nên đi kiểm tra tình hình thay vì tiếp tục đối thoại vô nghĩa với ông ta.
Tôi phải kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, vì tôi có thể đã bỏ lỡ một số thứ trong lúc bất tỉnh.
[Cái thằng nhãi này…! Ta đã bảo là ta không phải–!]
『Không phải cái gì–』
『Oh! Thiếu gia!』
Một tiếng gọi đầy hào hứng cắt ngang làm cả tôi lẫn hồn ma kia đều ngừng cuộc trò chuyện.
Người gọi tôi chính là Yung Pung.
Nhưng có gì đó không đúng.
Bộ dạng của Yung Pung giờ đây bệ rạc hơn nhiều so với vẻ ngoài chỉnh tề trước đó.
Cậu ta đang bị trói chặt bằng dây thừng, hai đầu gối chạm đất, và thanh kiếm của Muyeon đang lăm le kề sát cổ cậu ta.
Và phía sau cậu là…
『Phái Hoa Sơn…?』
Những võ giả mặc trang phục trắng giống hệt Yung Pung đang đứng đối đầu với người từ đoàn hộ vệ chúng tôi.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì đây cũng không phải là một cuộc gặp gỡ thân thiện, nên tôi quay sang nhìn Yung Pung.
Yung Pung mỉm cười rạng rỡ, nhìn tôi đầy hy vọng:
『Haha! Thiếu gia! Bây giờ ngài có thể giúp tôi một tay được không?』
『...Gì cơ?』
Giọng điệu quá đỗi vui vẻ của cậu ta không hề phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
[…Sao tên này hành xử kỳ quặc vậy?]
Dường như lại có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.