Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt từ phía họ.
Tôi không hiểu vì sao, nhưng người của Hoa Sơn đột nhiên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy căng thẳng.
Sao bỗng nhiên họ lại hành xử như thế này?
Tôi từ từ đưa tay gãi má, và cả Shinhyun lẫn Yung Pung, những người đang đứng bên cạnh tôi, đều giật mình trước cử động của tôi.
Hả? Sao mấy người lại sợ thế?
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
『…E hèm.』
Shinhyun khẽ ho một tiếng khi nhận ra ánh mắt bối rối của tôi đang nhìn anh ta.
『...Các người bỗng dưng bị làm sao thế?』
『Không, chỉ là…』
『...Chuyện này, nói sao nhỉ?』
Hở? Phản ứng gì kỳ quặc vậy?
Đến lúc này, tôi mới nhận ra các đệ tử của Hoa Sơn, những người trước đó còn đang nhìn tôi chằm chằm, giờ đây lại tránh ánh mắt của tôi.
Thay vào đó, họ bắt đầu thì thầm với nhau.
『...Tôi biết ngay cậu ấy trông quen mà.』
『Nhưng đôi mắt trông có giống lắm đâu?』
『Chính vì thế mới khó nhìn thẳng vào mắt cậu ấy...』
Tôi có thể nghe thấy hết những lời bàn tán đó.
Rõ ràng là họ đang nói về tôi, nhưng tại sao lại như vậy chứ?
『Các người đang bàn tán gì đấy?』
Cuối cùng, sau khi nhẫn nhịn một lúc, tôi lên tiếng hỏi.
Cảm giác bị người khác xì xào về mình ngay trước mặt thật sự không thoải mái chút nào.
Shinhyun trả lời câu hỏi của tôi với giọng điệu có phần khó xử.
『…Uh, mọi người chỉ đang ngạc nhiên vì ngài là người của gia tộc Gu thôi ạ.』
Đột nhiên, anh ta bắt đầu nói chuyện với tôi một cách lễ phép hơn.
Tôi là hậu duệ của gia tộc Gu thì liên quan quái gì đến chuyện này?
『Em gái của ngài khá là nổi tiếng trong phái của chúng tôi…』
『Em gái tôi?』
Tôi từ từ nghiền ngẫm câu nói của Shinhyun.
Thú thật, tôi không biết nhiều về em gái mình cho lắm.
Tôi chỉ biết rằng từ nhỏ, em ấy đã rời khỏi gia tộc và sống ở Hoa Sơn.
Vì thế, không giống như hai chị lớn ở trong gia tộc, tôi hầu như không có cơ hội tiếp xúc với em gái tôi.
Giờ nghĩ lại, chuyện quả thật kỳ lạ khi một hậu duệ của gia tộc danh giá lại được nhận vào môn phái theo Đạo.
Nhưng hồi đó, tôi không để ý nhiều đến chuyện này.
Dĩ nhiên, về sau này, khi em gái tôi trở nên nổi tiếng, tôi không thể nào không biết đến chuyện của em ấy.
Chỉ duy nhất một điều tôi biết rõ, đó là mỗi vài năm, em ấy sẽ trở về thăm gia tộc vài ngày.
Ngoài điều đó ra, tôi hầu như không biết gì về em gái trong khoảng thời gian này.
『...Vậy, em ấy thì sao?』
Tôi hỏi Shinhyun, vì dù có suy nghĩ bao nhiêu cũng không thể hiểu nổi.
『...E hèm.』
Shinhyun mở miệng rồi lại khép lại, như thể không biết nên trả lời thế nào.
Có chuyện quái gì mà lại khó nói thế?
『Thưa ngài, tôi muốn hỏi một điều nữa.』
Yung Pung chen ngang khi thấy Shinhyun đang lúng túng.
『Chuyện gì?』
『...Thiếu gia, có phải Sư tỷ lúc nào cũng như vậy không?』
Sư tỷ?
Shinhyun, người đang đứng trước mặt tôi là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, còn Yung Pung gọi cậu ta là sư huynh, nghĩa là Yung Pung là đệ tử đời thứ ba của môn phái.
Chưa kể đến tôi, em gái tôi ít tuổi hơn Yung Pung khoảng hai năm, nên tôi đã cho rằng họ đều là đệ tử đời thứ ba.
Vậy… tại sao họ lại gọi em gái tôi là ‘Sư tỷ’?
『…Ý cậu là sao?』
『Ừm… Thì là, uhh…』
Sau một hồi lúng túng, Yung Pung nhắm mắt lại thật chặt rồi buột miệng hỏi:
『Có phải Sư tỷ Gu từng là con trai–』
Tôi không nghe được hết câu của Yung Pung,
Vì Shinhyun ngay lập tức lấy tay tát mạnh vào mồm cậu ta.
『Oufghh!!』
Yung Pung lăn ngược ra sau trong khi ôm lấy miệng, nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu ta còn bị Shinhyun đá vào bụng một phát văng xa hơn nữa về phía sau.
Ngay tức thì, những đệ tử khác của Hoa Sơn như đã trực chờ sẵn, liền xông tới, bắt đầu đánh đập và đấm đá cậu ta.
Tiếng hét của Yung Pung vang lên thảm thiết giữa những cú đá giáng xuống người cậu.
『Ouch-Au-Á! Huynh, từ từ đã…!』
『Thằng nhóc này bị điên rồi à?』
『Cậu ta thật sự định phun ra câu đấy huh? Này! Ai là sư phụ của tên này thế!? Ai phụ trách huấn luyện đệ tử đời thứ ba!? Ai lại đi dạy dỗ nó kiểu này hả!? Ai!?』
『Là ngươi đấy, đồ ngốc!』
『Oáaa!』
『...』
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình không thể nói nên lời.
Yung Pung, người đang bị đánh đập đến mức bụi bay mù mịt… Tôi thề rằng cậu ta đang định hỏi tôi điều gì đó về một cậu con trai…
Tôi định hỏi lại Shinhyun, nhưng anh ta ngay lập tức từ chối.
『Uh…』
『Ngài không cần phải bận tâm đến chuyện này đâu.』
『Um… Tôi nghĩ là mình nên bận tâm.』
『Không, không, ngài thật sự không cần đâu. Đằng nào chúng tôi cũng thấy cậu ta cần được dạy dỗ thêm, và vừa hay đây chính là thời điểm thích hợp.』
『Hả…?』
Dạy dỗ? Đó là cách họ dạy dỗ à? Họ có thể đối xử với người được gọi là Kiếm Long như vậy sao…?
Cậu ta trông hoàn toàn khác xa những gì tôi tưởng tượng.
Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ là kiểu người điềm tĩnh và chín chắn, nhưng rốt cuộc là cái quái gì thế này…?
[Đúng như ta mong đợi, họ dạy dỗ rất kỹ. Tạo mối liên kết giữa thầy trò và huynh đệ như thế này là rất quan trọng.]
『Ồ… phải rồi.』
Nếu ông già này thực sự là Thần Kiếm, thì có lẽ tôi đã hiểu ra cội nguồn của tất cả những sai lệch này tới từ đâu.
Tôi cảm thấy mình bắt đầu hiểu rõ tình hình hơn nếu suy nghĩ theo hướng này: Tất cả là tại ông ta mà ra.
Sau khi các đệ tử Hoa Sơn xong việc, họ bước tản ra, để lại Yung Pung ở giữa nằm dài trên đất như đã chết.
Có vẻ như cậu ta đã bất tỉnh rồi, như thế có thật sự ổn không vậy…?
Ai đó nhấc Yung Pung lên vai như một bao cát và biến mất vào phía hàng sau cùng.
『Đừng lo, cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi.』
Trước khi tôi kịp hỏi, Shinhyun đã chủ động lên tiếng.
Tôi cảm thấy không thể hỏi thêm gì nữa…
『Ừm, thôi thì…』
『Vậy ngài bắt đầu di chuyển đến Hoa Sơn được rồi chứ?』
『Ừ, suy cho cùng tôi vẫn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành mà.』
『Ngài còn việc gì khác ở Hoa Sơn ngoài việc trả lại bảo vật sao?』
『Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ cần đưa em gái về lại gia tộc thôi.』
『...Xin lỗi, ngài vừa nói gì cơ?』
Tôi lại nói gì sai à?
Giống như trước, các đệ tử Hoa Sơn lại bắt đầu nhìn trừng trừng vào tôi một lần nữa.
Không, lần này khác trước.
Ánh mắt của họ còn dữ dội hơn hẳn trước.
…Hoa Sơn vốn nổi tiếng vì chứa chấp toàn những kẻ điên à?
[Ngươi vừa nói gì cơ!?]
Jeez, làm ơn im lặng chút được không… Đầu tôi đang đau quá rồi đây nè.
[Thằng nhóc chết tiệt, ngươi dám chửi môn phái của người khác vì không có gì hay ho hơn để làm à!]
Dù ông ấy có nói gì, ý kiến của tôi cũng không thay đổi.
Với tình huống hiện tại trước mắt, tôi cảm thấy việc gọi họ như thế là hoàn toàn hợp lý.
Shinhyun đột ngột dí sát mặt vào tôi và siết chặt vai tôi.
『Anh đang làm gì vậy–』
『Thưa Thiếu gia, chúng ta đi thôi.』
『Gì cơ?』
Giờ anh ta còn nói chuyện với tôi kính trọng hơn cả lúc nãy.
Những đệ tử Hoa Sơn đứng xếp hàng phía sau Shinhyun cũng bâu lại gần xung quanh tôi.
『Chúng tôi sẽ hộ tống ngài đến Hoa Sơn một cách an toàn nhất!』
『Ngài đi bộ lâu ngày chắc hẳn mỏi chân lắm rồi nhỉ, có muốn tôi cõng không? Tôi chạy nhanh lắm.』
『Để tôi quạt cho ngài nhé?』
『Này! Bỏ con ngựa đó đi, để tôi kéo xe cho. Tôi chạy còn nhanh hơn nó nữa!』
『Hai con ngựa tốt hơn một con, tôi cũng sẽ làm ngựa!』
『...Woah.』
Mình phải làm gì đây? Những người này thực sự ĐIÊN rồi.
Tôi đáp lại, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, kèm theo một nụ cười méo mó.
『Không, tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên đi riêng.』
Đó là lời van nài của tôi, nhưng nó hoàn toàn bị phớt lờ, và cuối cùng chúng tôi vẫn phải đi cùng với đệ tử của Hoa Sơn.
[Haha, phải như thế này mới tràn đầy sức sống chứ.]
…Haizz …Đời.
***
Hoa Sơn nằm gần thị trấn Huayin thuộc tỉnh Shaanxi.
Mùa hoa mai nở đã qua từ lâu, nhưng ở Hoa Sơn, hoa vẫn nở suốt bốn mùa.
Những đóa hoa nở rộ không ngừng là nhờ luồng Khí của các võ giả Hoa Sơn duy trì.
Dù đang giữa mùa hè nóng rực, nhưng ở Hoa Sơn, khung cảnh lại như mùa đông với những cánh hoa mai rơi lả tả, tựa như những bông tuyết lững lờ.
Men theo con đường mòn hẹp dẫn lên núi, trên đỉnh là một căn nhà nhỏ đơn sơ, đứng lẻ loi giữa khoảng đất trống.
Đừng nói đến đệ tử đời thứ ba, ngay cả đệ tử đời thứ hai cũng không được phép đến đây.
Chỉ có Chưởng môn và các trưởng lão của môn phái cùng một số ít đệ tử đời đầu mới có quyền ra vào.
Nhưng một cô gái trẻ đã trèo lên đến đỉnh núi và cẩn thận tiến tới trước căn nhà nhỏ, khẽ khàng mở cánh cửa.
–Cót két.
Dù đã cố gắng hết sức mở thật nhẹ nhàng, nhưng cánh cửa gỗ cũ kỹ vẫn kêu lên, phản kháng lại mong muốn giữ yên lặng của cô.
Vì thế, tiếng động ấy đã đánh thức người bên trong căn nhà khỏi giấc ngủ. Một giọng nói từ tốn vang lên.
『Vào đi.』
Dù thời gian đã để lại dấu vết trên giọng nói ấy, nhưng sự thanh thoát và dịu dàng vẫn không hề phai nhạt.
Cô gái trẻ bước tới trước mặt người bà, vẻ mặt đầy hối lỗi và dè dặt.
Bà dịu dàng hỏi,
『Ryunghwa, có chuyện gì vậy con?』
『…Con xin lỗi, con chỉ muốn ghé thăm sư phụ, nhưng lại vô tình đánh thức người.』
Nghe lời đệ tử, sư phụ khẽ mỉm cười đầy bao dung.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, cô đệ tử nhỏ của bà vẫn đáng yêu như ngày nào, và bà không thể không cảm thấy ấm lòng trước tình cảm đó.
Bà từ từ mở rộng vòng tay.
Cô bé ngay lập tức lao vào lòng sư phụ, ôm chặt lấy bà.
Sư phụ vừa xoa đầu đệ tử vừa nhẹ nhàng nói.
『Sao con cứ đến đây mỗi ngày dù đêm tối đầy rẫy nguy hiểm thế, con khiến ta thấy áy náy quá…』
『Vì con thích mà… Xin người đừng nghĩ vậy.』
Để đến được đây, cô bé phải vượt qua những con đường núi gập ghềnh và chạy một quãng đường dài.
Đó là một hành trình gian nan và mệt mỏi với một đứa trẻ nhỏ như cô.
Nhưng dù cho bao nhiêu khó khăn, cô bé vẫn không ngừng đến gặp sư phụ mỗi ngày.
Trong vòng tay của sư phụ, cô bé khẽ hỏi.
『Sư phụ… Người có khỏe không?』
『Ta vẫn ổn. Hôm nay trời đẹp nên ta cảm thấy rất khỏe.』
『Thật ạ!?』
『Con có muốn đi dạo với ta không?』
『Có ạ!』
Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Cô nhanh chóng nắm lấy tay sư phụ.
Đó là một bàn tay nhăn nheo và lạnh lẽo, nhưng đối với cô bé, nó thật ấm áp và dịu dàng.
Cả hai cùng bước ra ngoài bắt đầu cuộc dạo chơi giữa đêm thanh tĩnh.
Ánh trăng dịu dàng rọi xuống, xua tan bóng tối của màn đêm, khiến những cánh hoa mai khẽ lay động dưới ánh trăng trở nên lung linh hơn bao giờ hết.
Được dạo bước cùng sư phụ trên con đường phủ đầy hoa mai là điều mà cô bé yêu thích nhất.
Dù bàn tay của sư phụ có lạnh lẽo, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp từ đó. Cô coi đó là biểu hiện của tình yêu thương.
Cô bé bước chậm rãi, luôn giữ nhịp cùng sư phụ, để bà không bị bỏ lại phía sau.
Những viên sỏi trên đường có thể khiến sư phụ vấp ngã đều được cô đá sang một bên.
Dẫu cho bụi đất đã bám đầy trên bộ quần áo xinh đẹp, cô cũng chẳng hề bận tâm.
Sư phụ dịu dàng xoa mái đầu nhỏ của cô đệ tử.
『Ryunghwa.』
『Dạ, sư phụ.』
Bà ngập ngừng.
Có điều bà muốn nói, nhưng bà biết đệ tử của mình sẽ không thích.
『Đã đến lúc con phải trở về Shanxi một thời gian rồi.』
『…』
Như bà đã đoán trước, cô bé không nói gì khi nghe thấy lời đó.
Sư phụ thấy được sự cau mày thoáng hiện trên gương mặt cô.
Bà khẽ mỉm cười trước biểu cảm ấy.
『Con về đó để thăm gia đình cơ mà, chẳng lẽ con ghét điều đó đến vậy sao?』
『…』
『Ryunghwa.』
『…–gia đình.』
Người đệ tử thì thầm nhỏ nhẹ.
Bà ghé tai lại gần hơn về phía cô bé.
Chỉ khi đó bà mới có thể nghe thấy giọng nói của cô rõ hơn.
『…Họ không phải là gia đình của con.』
Giọng cô như thể sắp òa khóc.
Sư phụ từ từ cúi xuống, kéo cô bé vào lòng ôm chặt.
『…Ta xin lỗi.』
Bà chẳng biết phải làm gì ngoài lời xin lỗi chân thành.
Chủ đề này vốn không thuộc về địa phận của bà.
Dù cô bé là đệ tử được người khác gửi gắm, nhưng bà chưa từng hối hận vì đã nhận dạy dỗ cô.
Vì bà biết rằng, niềm hạnh phúc lớn lao nhất của bà đến từ chính đứa trẻ này.
Điều duy nhất khiến bà nuối tiếc là thân thể của mình đã không còn khỏe mạnh như trước.
Nếu họ gặp nhau sớm hơn, bà đã có thể dạy cô nhiều điều hơn, ôm cô nhiều hơn.
Bà cảm thấy thời gian thật quá tàn nhẫn.
Điều bà mong mỏi duy nhất, là cô bé sẽ tìm được hạnh phúc trong thế giới đầy khắc nghiệt này.
Dưới ánh trăng dịu dàng soi sáng trên đỉnh Hoa Sơn,
Mai Hoa Kiếm Hậu (梅華劍后) nhẹ nhàng vỗ về đệ tử của mình, giữa nỗi buồn âm thầm thấm đẫm trong lòng.
***
–Gràooo!
Những chú chim ẩn mình trong rừng hốt hoảng bay đi khi nghe tiếng gầm vang dội của một con gấu.
Xung quanh, xác lũ quái vật nằm la liệt, nhuốm đầy máu.
Giữa vũng máu xanh của đám ma vật, Namgung Bi-ah lặng lẽ thu hồi Khí.
Cô đã bao lần đối đầu với lũ quái vật như thế này rồi?
Cô đếm đến khi ngón tay không còn đủ, rồi những con số cũng dần mờ nhạt trong tâm trí.
Cô đã chạy không ngừng nghỉ từ Shanxi, nhưng sau quãng đường dài như vô tận, sự nghi ngờ dần len lỏi vào tâm trí, khiến cô tự hỏi về mục đích thực sự của mình…
Nhưng cô không muốn quay về nhà.
Vì cô đã tìm thấy một nơi còn ấm áp và dễ chịu hơn cả ngôi nhà mà cô từng nghĩ mình thuộc về.
Namgung Bi-ah luôn tìm đường dựa vào bản năng của mình.
Chính xác hơn, cô luôn hướng về phía có ít mùi hôi nhất.
Nhưng cũng vì vậy mà cô thường xuyên bị lạc đường.
Và giờ đây, Khí trong người cô đã cạn kiệt dần,
Cơn mưa bất chợt trút xuống làm cô ướt sũng, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của lũ ma vật chắn đường,
Những con đường núi gồ ghề đã khiến bộ trang phục vốn thanh nhã của cô trở nên nhàu nhĩ, bẩn thỉu.
Dẫu vậy, cô đã quen với tất cả những điều này.
May mắn thay, cô tìm thấy một hồ nước, nên tình cảnh cũng không đến nỗi quá tệ.
『…Chỉ cần thêm một chút nữa thôi.』
Namgung Bi-ah thì thầm với chính mình giữa khu rừng chỉ toàn cây cối và cỏ dại.
Cô tự nhủ như vậy, trong lòng kiên quyết phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nếu có ai hỏi tại sao cô lại chắc chắn về điều đó như vậy, thì ngay cả bản thân cô cũng không có câu trả lời rõ ràng.
Chỉ là cô cảm nhận được.
Rằng nếu tiếp tục đi theo con đường này, cô sẽ gặp được người ấy.
Nơi duy nhất trên thế gian địa ngục này mang đến cho cô cảm giác ấm áp và bình yên.
Cô lau sạch thanh kiếm của mình, rồi lại tiếp tục di chuyển.
Chắc chắn là hướng này.
Bằng một cách nào đó, cô có cảm giác rằng đây chính là con đường đúng đắn, dù không thể lý giải vì sao.
『Mình muốn gặp lại người ấy–』
Namgung Bi-ah mở to mắt, đưa tay lên che miệng ngay khi nhận ra mình vừa buột miệng nói ra điều đó trong vô thức.
…Mình muốn gặp lại người ấy?
Tại sao?
Chỉ vì người đó không có mùi? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Cô bắt đầu bước chậm lại, rồi cuối cùng dừng hẳn. Đứng lặng yên, chìm trong dòng suy nghĩ.
Cô đứng đó thật lâu, thời gian dường như ngừng lại.
Sau một hồi lâu, cô lên tiếng, như thể vừa thấu suốt điều gì đó.
『Mình muốn gặp lại người ấy…? Mình muốn gặp người ấy.』
Namgung Bi-ah gật đầu.
Cô không biết tại sao, nhưng cô muốn gặp người ấy.
Cảm giác đó là đủ rồi.
Chỉ vậy thôi, không cần suy nghĩ thêm gì nữa.
『Chỉ còn một chút nữa thôi.』
Từ nơi xa xôi, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của người ấy.
Một sự chắc chắn đầy mơ hồ, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Dù biết rằng vẫn còn một quãng đường dài phía trước, nhưng cô cảm thấy nó sẽ không kéo dài quá lâu nữa.
Sau khi sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu, Namgung Bi-ah tiếp tục chạy đi.
Trong phái Hoa Sơn, các đệ tử đời khác nhau vẫn có thể là 'sư phụ' của nhau, vì ở đó có quy tắc là đời lâu hơn sẽ trực tiếp dạy bảo đời dưới mình. Nên xuyên suốt arc đôi khi sẽ có xưng là sư huynh/đệ hoặc là sư phụ nhé.