『...Vậy các cô đến đây làm gì?』
Tôi cau mày khi vừa bước vào căn phòng và bắt gặp khung cảnh trước mắt.
Tôi đã hy vọng rằng giác quan của mình đã bắt nhầm ai đó, nhưng rõ ràng là không.
Tang Soyeol, người đang bình thản dùng bữa trên bàn ăn, bỗng chốc hóa đá khi nhìn thấy tôi.
Trong khi đó, Namgung Bi-ah chỉ tiếp tục ăn với vẻ mặt ngây ngốc, giả vờ như không để ý đến tôi.
Còn Wi Seol-Ah thì nhanh chóng di chuyển đến ngồi cạnh hai người họ và cũng bắt đầu ăn luôn.
…Ừ thì, cũng hiểu đại khái rồi.
Tôi có thể hiểu được hành động của Wi Seol-Ah.
Tôi cũng phần nào hiểu được hành động của Namgung Bi-ah, bởi tôi đã quá quen với những việc làm kỳ quặc và phiền phức của cô nàng rồi.
Tuy nhiên, Tang Soyeol thì...
Sao cô ấy lại ở đây?
Cô ấy thậm chí còn đang trốn tránh ánh mắt của tôi.
『Tiểu thư Tang.』
『V-Vâng!?』
Tôi chỉ mới gọi tên cô thôi mà, sao cô lại giật mình như vậy?
『Cô đến đây làm gì?』
『… Tôi… Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.』
『…Tình cờ?』
Tiểu thư của gia tộc Tang, người gần như không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, lại tình cờ rời đi rồi tình cờ xuất hiện ở đây cùng mọi người?
Và cũng tình cờ vào đúng lúc tôi vừa mới đến nữa chứ.
Tôi hỏi Tang Soyeol, sau khi nghĩ đến một khả năng.
『Có phải cô đang chờ tôi không?』
『K-Không! Tại sao tôi phải chờ cậu chứ!?』
Cô ấy chối đây đẩy, lắc đầu quầy quậy, chưa kể còn khua khoắng cả hai tay. Trông thấy phản ứng của cô ấy, tôi gật đầu đồng tình. Đúng như tôi nghĩ, khả năng đấy sẽ không bao giờ xảy ra.
『Đúng vậy, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao cô lại ở đây.』
『...』
Tang Soyeol im bặt, vì rõ ràng cô ấy không còn lời bào chữa nào nữa.
Tại sao cô ấy lại hành xử như thế này? Tôi chưa bao giờ hiểu nổi Tang Soyeol, ngay cả trong kiếp trước của mình.
Hay cô ấy thích mình?
Tôi nhanh chóng gạt bỏ ngay suy nghĩ ngớ ngẩn đó ra khỏi đầu.
Không như Gu Jeolyub hay Namgung Cheonjun, tôi không có khuôn mặt ưa nhìn đủ để thu hút ai cả. Chưa kể, tôi không nghĩ mình là mẫu người của Tang Soyeol.
Nhưng nếu trong trường hợp hiếm hoi, cô ấy thực sự thích tôi...
Tôi bỗng nhớ lại một mẩu ký ức về lúc cô ấy tra tấn ai đó chỉ bằng một kim châm độc, to bằng đầu ngón tay út.
Dù tôi không phải là người bị cô ấy trực tiếp tra tấn, nhưng tôi vẫn nhớ biểu cảm của Tang Soyeol khi làm việc đó và nó khiến tôi rùng mình.
Điều đó thật sự quá sức chịu đựng với tôi.
Ừ, chắc chắn cô ấy đến đây vì lý do công việc nào đó...
Tôi hy vọng cô ấy sẽ nhanh chóng hoàn thành nó và rời đi sớm.
Sau khi nói chuyện với Tang Soyeol xong, tôi quay sang con điên từ gia tộc Namgung.
『Tiểu thư Namgung.』
『...?』
『Cô đến đây làm gì?』
『...Hmm?』
Hmm?
Sao cô ta lại làm cái vẻ mặt đó?
Khuôn mặt của Namgung Bi-ah như muốn nói, ‘Sao cậu lại hỏi câu ngớ ngẩn thế?’
Tôi chỉ hy vọng mình đã tưởng lầm.
『Tạm biệt...』
『Gì cơ?』
Như thường lệ, phong cách nói chuyện cụt lủn của Namgung Bi-ah luôn khiến tôi khó chịu.
Lần này cũng vậy. Tạm biệt? Ý cô là muốn nói 'chào tạm biệt' hay gì?
Hay đó là câu cửa hiệu trước khi đi săn đầu người giống như trong kiếp trước của tôi?
Trong mắt tôi, Namgung Bi-ah vẫn rất giống một kẻ tâm thần chuyên đi săn người.
Dĩ nhiên, ở kiếp sống này tôi đang cố gắng nhìn cô ta theo cách khác.
Đó là lý do tôi hỏi lại cô ta.
『Tạm biệt...?』
『Tôi... chưa nói lời tạm biệt.』
『Oh, uhh, tôi cũng đến đây để làm thế!』
Tang Soyeol nhanh chóng chen vào sau câu trả lời của Namgung Bi-ah.
Ồ, ra là họ đến vì chưa kịp chào tạm biệt tôi à?
Nhưng... Tại sao?
『Tôi đã giải thích với Thiếu chủ Tang rồi mà, cô chưa nghe sao?』
『...Tôi có nghe.』
Tang Soyeol trả lời bằng giọng yếu ớt, còn Namgung Bi-ah thì cứ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt như thể không quan tâm tới chuyện đó.
…Hmm, mình cũng không thấy phiền lắm.
Mọi chuyện đến giờ đều diễn ra tốt đẹp, và cũng không phải là họ có ác ý hay gì. Họ đến đây chỉ vì muốn tiễn chào tạm biệt tôi thôi.
…Phải, những chuyện tích cực nên được chào đón.
Tôi cũng thừa nhận rằng mình đã hơi bất lịch sự khi không đáp lại tình cảm của những người đã cất công đến đây vì tôi.
Nhưng tôi vẫn không muốn dính dáng gì đến những cô nàng kỳ quặc này. Điều quan trọng như này phải nhấn mạnh mấy lần mới đủ.
『Cảm ơn vì đã lặn lội đến tận đây. Được gặp lại hai tiểu thư là niềm vinh hạnh của tôi, và tôi cầu chúc cho những điều tốt đẹp sẽ tới các cô nương.』
Tôi trả lời với tất cả sự tôn trọng, mong rằng họ sẽ nhận lấy và nhanh chóng rời đi.
Nhưng họ không làm vậy.
Thay vào đó, cả hai đều khựng lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Không phải các cô muốn điều này à...?
Nhưng nếu thế thì họ muốn gì từ tôi cơ chứ?
Dù sao thì tôi cũng muốn hỏi Namgung Bi-ah một điều. Tôi đã thắc mắc điều này từ khi nhận ra sự hiện diện của cô ấy rồi;
『Tiểu thư Namgung.』
『Hmm?』
『Sao cô vẫn còn ở đây khi Triển Lãm Binh Khí của gia tộc Tang đã kết thúc? Còn những người khác đi cùng cô đâu?』
『Cheonjun nói là có việc phải làm... em ấy nói rằng đang chờ ai đó.』
Namgung Cheonjun có việc phải làm ở Sichuan? Chà, tôi cũng chẳng ngạc nhiên.
Ngay cả tôi cũng có việc phải làm ở đây, nên chắc hắn ta cũng có kế hoạch riêng.
Nhưng chuyện khiến tôi ngạc nhiên là chuyện khác.
『Nhưng cậu ta lại cho phép cô đến đây? Cậu ta không bám theo cô sao?』
Tôi khá kinh ngạc khi thấy Namgung Bi-ah ở đây một mình mà không có Namgung Cheonjun đi cùng.
『Hmm...? Em ấy cho phép... còn bảo rằng đằng nào cậu cũng sẽ không ở đây...』
Cho phép cô ấy?
Tôi cứ nghĩ rằng một tên điên như hắn ta sẽ không bao giờ cho phép cô ấy đến đây chứ, nên tôi thấy việc này rất khó tin.
Thậm chí hắn còn không bám theo chị gái nữa? Ý gì vậy?
『Nhưng, tiểu thư Namgung à...』
『...?』
『Chẳng nhẽ cô đã quên thỏa thuận của chúng ta lần trước rồi sao...?』
『Hmm...?』
Chúng tôi đã thỏa thuận rằng cô ấy sẽ để tôi yên nếu tôi tiết lộ tên thật của mình.
『Tôi không có quên.』
Namgung Bi-ah tự tin trả lời, dường như tự hào vì có nhớ rõ chuyện đó.
Nhưng... nếu cô nhớ, tại sao cô vẫn còn ở đây...?
『Vậy tại sao cô vẫn còn ở đây?』
『Tại sao...?』
『Cô nói cô sẽ không làm phiền tôi.』
『Tôi chưa từng làm phiền cậu...?』
Ôi trời ạ, tha cho tôi đi…
Namgung Bi-ah thật sự không nhận ra rằng việc cô ấy có mặt ở đây là đã gây phiền phức cho tôi rồi.
Chắc tôi cũng có một phần lỗi khi lúc đó đã không nói rõ ràng...
Tôi thật ngu ngốc khi đã bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy.
『Thế còn việc cô phải nói chuyện với tôi dùng kính ngữ thì sao?』
Namgung Bi-ah khựng lại trước lời tôi nói, rồi sau đó đảo mắt trước khi bồi thêm.
『...Thiếu gia.』
『...』
Tôi có nên đánh cô ta không nhỉ?
Tôi thực sự đã cân nhắc điều này.
Đã đến mức này rồi, Namgung Bi-ah giống như đang rút kiếm ra và đòi thách đấu với tôi vậy. Cô ta đang thực sự thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Mỗi lần nói chuyện với cô ta, đầu tôi lại đau nhức như búa bổ.
Làm sao tôi lại chịu đựng được con ả này trong kiếp trước nhỉ?
À, đúng rồi... tôi chỉ cần không bao giờ nói chuyện với cô ta thôi.
…Wow, thật đơn giản.
Tôi nghĩ mình đã tìm ra giải pháp rồi.
Trong lúc tôi đang xoa thái dương vì cơn nhức đầu, Tang Soyeol, người từ nãy tới giờ chỉ lặng lẽ quan sát bên cạnh, đang tỏ ra ấp úng và bối rối.
Cô ấy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không quan tâm mấy.
Dù sao cô ấy cũng sẽ bắt chuyện trước nếu có điều quan trọng muốn nói.
『Ư-Ưm.』
Đúng như dự đoán, Tang Soyeol bắt đầu nói, ngập ngừng.
『Sao thế?』
『Nếu cậu trở về gia tộc của mình... P-Phỏng chừng bao lâu cậu mới quay lại Sichuan?』
『Tôi cũng không chắc nữa...?』
Liệu tôi có quay lại đây lần nữa không...?
Có lẽ có, nhưng không sớm đâu. Chắc cũng phải vài năm nữa.
Tôi trả lời Tang Soyeol như vậy.
『K-Không được... vậy thì lâu quá...』
Tang Soyeol trông như đang đấu tranh với suy nghĩ của mình sau khi nghe câu trả lời của tôi. Cuối cùng, cô ấy làm một biểu cảm quyết tâm và nói tiếp.
『Cậu có... thích loại độc dược nào không?』
『...Hả?』
『Hay là, ám khí thì sao...?』
『...Ám khí...?』
Mình có nghe nhầm không?
Tôi thề rằng cô ấy vừa nói đến độc.
Tang Soyeol có vẻ sững sờ khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
『B-Biết ngay mà. Thế mà anh trai lại nói là sẽ hiệu quả...』
『Tiểu thư Tang... Cô có ổn không?』
Cô ấy trông như đang có một cơn đau đầu... rất nặng là đằng khác.
Lúc này, một bàn tay thò ra mò tới gần đĩa bánh bao trước mặt chúng tôi, bất chấp bầu không khí gượng gạo.
Tôi tát ngay cái tay đó, khiến chủ nhân của nó thét lên đau đớn.
Tôi chẳng cần phải kiểm tra xem đó là ai.
『Em ăn xong phần của mình chưa?』
『...Rồi ạ.』
Wi Seol-Ah phụng phịu trả lời trong khi xoa xoa tay mình.
Vậy thì gọi thêm một đĩa nữa đi. Sao lúc nào cũng nhắm vào phần của ta thế...
Tôi thở dài, đẩy đĩa bánh bao về phía Wi Seol-Ah.
Tôi không quan tâm lắm, vì hiện tại tôi cũng chẳng muốn ăn gì.
Đôi mắt Wi Seol-Ah sáng lên ngay lập tức và cô vồ lấy đĩa bánh bao.
Rồi từ phía bên kia, đôi đũa của Namgung Bi-ah cũng đang chầm chậm đi tới đĩa bánh bao, nhưng tôi đã lấy tay kẹp ngay lại, ngăn cho nó tiến xa hơn nữa.
『Làm ơn hãy gọi đĩa khác đi, đừng lấy của người khác.』
Namgung Bi-ah sững sờ nhìn tôi như thể cảm thấy bất công.
Sau đó, biểu cảm cô ấy quay trở lại bình thường và cất lời.
『Tôi... muốn hỏi một câu, thiếu gia.』
『Cô đang dùng kính ngữ với tôi đấy à...?』
『Đó... Đã xảy ra chuyện gì thế…?』
Namgung Bi-ah từ từ chỉ tay về hướng đan điền của tôi.
Namgung Bi-ah, cũng giống như Muyeon, đã nhận ra sự thay đổi trong tôi.
Tang Soyeol không quan tâm đến những chuyện như vậy, nhưng Namgung Bi-ah thì khác.
『Tôi gặp chút chuyện thôi.』
Đó là câu trả lời tốt nhất tôi có thể nghĩ ra.
Ngay cả khi tôi có nói với cô ấy rằng tôi đã tìm thấy kho tàng bí mật của Kim Nhiên tộc, và một con rắn khổng lồ đã ban cho tôi sức mạnh...
Hm.
Có khi cô ta lại tin ấy chứ...
Tôi cảm thấy cô ấy có thể là một trong số ít người sẽ tin một câu chuyện ngớ ngẩn như vậy, nhưng tôi cũng chẳng việc gì phải đi kể cho người khác.
Namgung Bi-ah chỉ đơn giản gật đầu trước câu trả lời của tôi.
Rồi đôi mắt cô ấy sáng lên.
Dấu hiệu này không tốt chút nào.
Thường thì khi Namgung Bi-ah phản ứng như vậy, chỉ có một kết quả.
『Vậy thì, một trận đấu...』
『Tôi từ chối.』
Mắt Namgung Bi-ah mở to sau lời từ chối thẳng thừng của tôi.
『Không thể nào...!』
Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà Namgung Bi-ah thực sự lớn tiếng.
Sao cô ấy lại hành xử như thế này...?
Tại sao cô ấy đột nhiên muốn thách đấu với tôi khi trước giờ cô ấy chỉ quan tâm đến những kiếm sĩ?
Phiền phức thật đấy.
『Tôi đã tốn quá nhiều thời gian rồi, nên không thể ở lại lâu hơn nữa. Vì vậy, tôi không thể đấu với cô.』
Nói xong, tôi cảm thấy Muyeon đang nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách từ phía sau.
Được rồi, là lỗi của ta vì đã làm chậm trễ cả đoàn. Ta biết lỗi rồi nên đừng có nhìn ta như vậy nữa được không…
『E hèm...!』
Tôi hắng giọng và đứng dậy.
Ăn uống xong xuôi rồi, giờ chúng tôi phải bắt đầu di chuyển trước khi mặt trời lặn.
Chuyến đi đến đây kéo dài rất lâu, nên chuyến trở về chắc chắn cũng sẽ dài đằng đẵng.
...Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy chán nản rồi.
Ngay khi tôi định rời đi, Tang Soyeol bất ngờ lấy ra một thứ từ túi của mình.
『Đây, xin cậu hãy nhận lấy...!』
Thứ mà Tang Soyeol lấy ra là một cái lọ nước nhỏ và một lá thư.
『Đây là gì?』
『Đó là lời mời tham dự Triển Lãm Binh Khí năm sau...』
『Và... cô đưa nó cho tôi vì...?』
『T-Tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với gia tộc Gu thôi! Tôi thề là không có ý gì khác cả...』
Chúng tôi đều nhận được lời mời hàng năm, nhưng lời mời đến từ chính tay hậu duệ của gia tộc thì có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Điều đó có nghĩa là họ thực sự muốn tôi đến.
Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này.
Chẳng nhẽ cô ấy thực sự thích tôi sao?
『Vậy... Còn cái lọ này là gì?』
Là một loại thuốc nào đó à?
Tang Soyeol mỉm cười rạng rỡ khi nghe tôi hỏi về cái lọ.
『Đó là chất độc yêu thích của tôi... Đây là quà tặng chân thành từ tôi, xin hãy thoải mái sử dụng nếu cậu có hứng thú về độc dược.』
Tôi gật đầu trước câu trả lời của Tang Soyeol.
...Cô gái này cũng không bình thường chút nào.
Tôi một lần nữa khắc ghi điều đó trong lòng.
Tôi không thể từ chối món quà của cô ấy được, nên tôi đành cất nó vào túi trước.
Tôi chắc chắn sẽ tìm ra lý do để không tham gia triển lãm năm sau.
Tôi phải chắc chắn rằng mình sẽ không đến...
『Được rồi... Tôi xin phép. Chúc hai người ở lại vui vẻ và xin hãy bảo trọng.』
『Hẹn gặp lại.』
Namgung Bi-ah khẽ vẫy tay, tạm biệt tôi.
Mặt tôi biến sắc đôi chút trước lời chào của cô ấy, và tôi miễn cưỡng chấp nhận lời chào đó.
『Ừm, phải rồi... Hẹn gặp lại.』
Tôi quay người bước khỏi căn phòng sau khi đáp lại lời chào của cô ấy. Ở trong đó tôi cảm thấy rất khó xử.
Tang Soyeol và tôi cũng chào tạm biệt nhau, mặc dù suốt lúc đó cô ấy đều nói lắp bắp và đứng như bị hóa đá vậy.
Wi Seol-Ah theo sau tôi với đống đồ ăn đầy trong miệng.
Sao em ấy lại có thể nhét hết chỗ đó vào miệng được chứ...?
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Giờ tôi có thể quay trở về gia tộc nghỉ ngơi rồi chứ?
Người tôi không hề mệt mỏi, nhờ có lượng Khí mới, nhưng đầu óc tôi mệt mỏi quá.
Tôi khập khiễng bước đến chỗ xe ngựa.
***
Namgung Bi-ah nhìn bóng dáng của Gu Yangcheon xa dần.
Rồi cô nhớ lại những gì cậu đã nói với mình.
-Tại sao cô luôn nói chuyện thiếu kính ngữ với tôi thế?
Nghĩ lại thì... Tại sao mình lại làm vậy nhỉ?
Gu Yangcheon còn trẻ tuổi hơn cả em trai cô, Namgung Cheonjun.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tùy tiện nói chuyện thiếu kính ngữ với cậu ấy.
Nhưng mà cô lại cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu như thế.
Lý do là gì nhỉ?
Namgung Bi-ah thậm chí không thể hiểu nổi chính mình, và mỗi lần như vậy cô đều nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
『Uhh...』
Tang Soyeol gọi cô.
『Hmm?』
『...Chị có… thích Thiếu gia Gu không?』
『...Huh?』
Namgung Bi-ah không hiểu câu hỏi của Tang Soyeol.
Thích?
『Thích?』
『Ơ? Uh, ý em là, ờm...』
Tang Soyeol giật mình trước câu hỏi của cô.
Mặt em ấy đỏ bừng, rồi lại im bặt không thốt ra lời nào.
Cô đoán rằng ngay cả Tang Soyeol cũng không biết câu trả lời, vì em ấy không nói gì thêm.
‘Thích’.
Mình tự hỏi từ đó có nghĩa là gì.
Ý em ấy là kiểu con gái thích con trai sao?
Nếu hỏi mình có thích Gu Yangcheon như một người đàn ông không, thì mình không cảm thấy như vậy.
Nhưng mình có để ý đến cậu ấy, như một võ giả.
Cậu ấy hoàn toàn khác biệt.
Gu Yangcheon lúc mình đã gặp lần đầu tiên.
Và Gu Yangcheon lúc bẻ gãy cánh tay em trai mình.
Họ có phải là cùng một người không?
Mình không biết nữa.
Buồn thật.
Vì vậy, mình muốn đấu với cậu ấy, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng...
Nếu bây giờ được hỏi liệu mình có thể đánh thắng Gu Yangcheon hay không, mình nghĩ câu trả lời sẽ là có.
Tuy nhiên, câu trả lời đó chỉ hợp lệ đến lúc này thôi.
Thật đáng kinh ngạc, ngay cả người như Namgung Bi-ah cũng không đánh giá được chính xác sức mạnh của Gu Yangcheon.
Bỏ qua điều đó, chỉ riêng việc Gu Yangcheon không có mùi hôi đã đủ để...
…Chiếm lĩnh một vị trí trong tâm trí mình...
『...Có lẽ chị có thích anh ấy?』
Lời nói buột miệng trong vô thức của Namgung Bi-ah khiến mặt Tang Soyeol nhăn nhó như sắp khóc.
『Sao vậy?』
『Không có gì…』
Tang Soyeol lặng lẽ thì thầm, ‘Vô vọng rồi, chị ấy mà là đối thủ thì mình làm gì có cửa...’
Ý em ấy là gì khi nói ‘vô vọng’?
『Còn Soyeol thì sao?』
『Huh...?』
『Lá thư đó, không phải em định đưa cho chị sao?』
『Oh...!』
Lá thư mời mà Tang Soyeol đã đưa cho Gu Yangcheon, thực ra ban đầu là dành cho cô.
Từ lần đầu cô gặp mặt và kết thân với Tang Soyeol, năm nào em ấy cũng đưa nó cho cô.
Tuy nhiên, lần này Tang Soyeol đã đưa nó cho người khác.
Điều đó khiến Namgung Bi-ah tò mò hỏi Tang Soyeol.
『...Em, ưm…』
Tang Soyeol nói lắp bắp vì không ngờ đến câu hỏi bất thình lình của cô.
Cô cảm thấy gần đây em ấy nói lắp nhiều hơn hẳn.
Em ấy làm sao vậy nhỉ? Có bị bệnh tật gì không?
Tang Soyeol có mùi rất nhẹ.
Cô gần như không ngửi thấy nó nếu không để ý kỹ.
Điều đó khiến Tang Soyeol trở thành một người dễ chịu hơn hẳn khi ở gần.
Vì thế cô cầu nguyện rằng em ấy sẽ sống khỏe mạnh và không bị bệnh.
『Em... vẫn muốn gần gũi với cậu ấy hơn.』
『Vậy sao.』
『Em xin lỗi... Chị thất vọng lắm đúng không?』
『Hmm? Có sao đâu.』
Cô vẫn có thể tham dự mà không cần thư mời từ thành viên trực hệ của gia tộc mà.
Namgung Bi-ah cảm thấy không cần phải thất vọng vì điều đó.
『Chúng ta nên quay về thôi chứ...?』
Tang Soyeol nói, giọng đầy u sầu.
Em ấy buồn về chuyện gì vậy?
Cô có rất nhiều câu hỏi.
『Ừ.』
Namgung Bi-ah bước đi cùng Tang Soyeol.
Không có Gu Yangcheon ở đây, cô sẽ phải quay về nơi có mùi hôi thối kinh khủng đó,
Nhưng cô đã quen với cuộc sống như thế rồi.
Nên Namgung Bi-ah không suy nghĩ quá nhiều về nó.
Tuy nhiên,
Mình có cảm giác rằng sẽ sớm gặp lại cậu ấy thôi.
Không hiểu sao cô lại có một dự cảm như vậy.
Và những dự cảm của Namgung Bi-ah hầu hết đều trở thành sự thật.
Cố lên em. Xin lỗi fan bi-ah với seol-ah, nhưng trans fan của soyeol.